Kim Ngọc Mãn ĐườngChương 5
Xong tiệc, đêm càng thâm trầm, Bách Hoa Trai đốt đèn bằng lụa, chiếu sang khắp cả cửa hành lang. Một thân ảnh cao lớn, dọc theo hành lang dài chậm rãi đi tới, phía sau còn có bốn quả bong nhỏ đi theo.(ngyên văn a >o’’
*** Sáng sớm bên hồ nước, nắng sớm nhẹ nhàng chiếu soi. Sáng sớm, tiểu mỹ nhân dáng người yểu điệu xuất hiện ở bến tàu, nàng một thân áo hồng, xinh đẹp tựa thiên tiên, trên mặt cười lại ẩn chứa tức giận, làm cho người ta vừa thương vừa sợ. Kim Kim đi qua cầu nổi, bước lên thuyền hoa của Nghiêm gia cập ở bến cảng, Tiểu Hồng phía sau đem theo hành lý gồm bao lớn bao nhỏ, cũng đi theo lên thuyền. “Đại cô nương, ngài sớm như vậy lên thuyền, là có cái gì phân phó?” Thuyền công vừa thấy các nàng lên thuyền, có chút kinh ngạc, vội vàng nghênh đón. “Khai thuyền.” Nàng nghiêm mặt hạ lệnh, đầu lưỡi còn có chút tê. “Khai thuyền?” Thuyền công sửng sốt, gãi gãi đầu.“Hiện tại sao?” “Đúng, hiện tại, ta muốn lập tức hồi kinh.” Nàng tự mình hướng khoang đi đến, huy tay áo hạ lệnh.“Thuyền nay có thể đi được bao xa thì đi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về kinh thành cho ta.” “Ách, nhưng là...” Vẻ mặt thuyền công chần chừ, vụng trộm liếc đại trạch trên bờ, đại môn Chu phủ đóng chặt, bên trong im ắng, mọi người phần lớn còn ngủ say bên trong. Thiếu chủ đâu? Thiếu chủ chạy đâu trước rồi? Đại cô nương muốn khai thuyền rời đi, thiếu chủ biết không? Nhìn thấy thuyền công còn sững sờ ở tại chỗ, Kim Kim ngoái đầu nhìn lại, mắt phượng liếc qua. “Còn có chuyện gì?” Một cái liếc mắt kia còn lợi hại hơn roi, thuyền công sợ tới mức liên tục lắc đầu. “Không có, không có, ta lập tức đi gọi người,liền nhanh chóng khai thuyền.” Hắn vội vàng chạygấp, đi gọi những người khác tỉnh lại, dùng tốc độ nhanh nhất nhổ neo khai thuyền. Buồm giương lên, thuyền hoa Nghiêm gia rời đi bến tàu trên đảo, hoà vào dòng chảy của nước. Kim Kim đứng ở đuôi thuyền, nhìn kia đảo nhỏ càng ngày càng xa, cười lạnh vài tiếng. “Đại cô nương, chúng ta làm như vậy không tốt lắm đâu?” Tiểu Hồng hầu hạ ở bên, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn tràn đầy sầu lo, trong lòng lại bất an không yên. Các nàng đem Nghiêm công tử bỏ lại ở Chu phủ, lại lấy thuyền của hắn mà lẩn trốn nha! Loại này hành vi... ách... tựa hồ không phải chính phái đi... “Không tốt sao?” cơn giận của Kim Kim còn chưa tiêu, nhớ đến Nghiêm Diệu Ngọc liền nghiến răng nghiến lợi.“Tên kia bày kế hãm hại ta, cướp đi mói làm ăn này, ta không cho hắn biết mặt, chẳng lẽ lại muốn mỉm cười nói cảm tạ hắn sao? Ta không đánh hắn, chỉ cướp thuyển của hắn mà rời đi, đã là tiện nghi cho hắn lắm rồi!” Việc vận chuyển muối giữa Nam và Bắc, lợi nhuận phi thường nhiều, nay lại rơi vào tay Nghiêm Diệu Ngọc. Thời gian trước ở trong kinh thành,hắn khỗng rõ vì sao làm ăn lỗ lã, hẳn là bây giờ có thể cải thiện để... Đáng chết, nàng thế nhưng lại còn lo lắng việc của Nghiêm gia! Kim Kim hít sâu một hơi, giày thêu vừa chuyển, quay đầu di vào khoang thuyền, quyết tâm đem cai nam nhân đáng giận kia để qua sau đầu, nhanh chóng chạy về kinh thành giải quyết công việc. Thuyền đi một ngày một đêm, theo hồ nước tiến vào kênh đào, phía chân trời lại rơi xuống tuyết trắng. Đêm hôm sau tuyết vẫn chưa ngừng, Tiểu Hồng bưng bữa tối, nhẹ nhàng đi vào khoang. “Đại cô nương, dùng cơm.” “Ta ăn không vô, đem xuống hết đi.” Kim Kim ngay cả ngẩng đầu lên cũng không, như cũ cúi đầu xem kỹ thương sách. Dược hiệu giảm bớt, nàng có thể nói chuyện, nhưng vị giác lại không hoàn toàn khôi phục, ăn cái gì cũng như nhạt nhẽo, căn bản là không có nửa điểm thèm ăn. “Nhưng là Đại cô nương, ngươi đã mấy ngày chưa...” Nói còn chưa nói xong, bên ngoài liền truyền đến một tiếng nổ, con thuyền hơi chấn động một chút. Kim Kim phản ứng mau, vỗ bàn, lập tức phi than, giữ chặt Tiểu Hồng thiếu chút nữa té ngã. “Sao lại thế này?” Nàng cao giọng hỏi, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu. Quả nhiên, bên ngoài không có người trả lời câu hỏi của nàng, ngược lại là truyền đến tiếng người huyên náo, cùng với đao kiếm va chạm. Khoang thuyền lại chấn động, bên ngoài truyền đế thanh âm nhiều vật nặng bị rơi, tựa hồ như là đang có nhiều người từ một thuyền khác kè sát bên thuyền Nghiêm gia mà đến. Xem ra, gần đây vận khí của nàng không tốt, chẳng những việc tốt bị cướp mà con trong thời gian ngắn gặp phải hai lần cường đạo. “Ngươi ở chỗ này, đừng đi ra!” Kim Kim nắm lên song đao, phi thân đi ra ngoài hỗ trợ. “A, đại cô nương, bên ngoài nguy hiểm, ngài đừng đi ra ngoài a! Lúc này Nghiêm công tử không có ở đây, nếu ngài có gì sơ xuất... Đại cô nương, ngài trở về a...” Tiểu Hồng đi theo phía sau, cũng đuổi tới, vội vã muốn đem nàng kéo vào trong khoang. Tuyết rơi càng nhiều. mà khắp nơi đều là người. Một đám hắc y nhân bịt mặt trên một con đen thuyền ở trên kênh đào tập kích, bọn họ cầm trong tay đao kiếm, đứng trên thuyền hoa cùng người của Nghiêm phủ đánh nhau. Đuôi thuyền đã đốt cháy, ánh lửa hừng hực chiếu sáng cả bầu trời đêm, phía chân trời một mảnh đỏ bừng. Kim Kim vung đao gia nhập cuộc chiến, tùng đao giải quyết từng tên, trong nháy mắt liền làm bị thương không ít hắc y nhân. Thân ảnh nàng xinh đẹp ở trong hỗn loạn, ánh lửa chiếu đỏ má phấn, uy phong lẫm liệt, nhưng cũng không làm mất vài phần quyến rũ. Mắt thấy song đao của nàng khó có thể đối phó, một tiếng hiệu lệnh lạnh lẽo khan khan vang lên, bọn hắc y nhân lập tức lùi lại. “Lui ra!” Ánh đao chợt lóe, một đầu đại đao chém xuống, người chưa tới, nhưng lưỡi dao đã tới trước, nếu Kim Kim không phản ứng nhanh, lúc này đại khái đã bị chém thành hai nửa. Nàng chật vật lui lại mấy bước, thế này mới thấy rõ chém ra một đao kia là một hắc y nhân cao lớn. Hắn không có che mặt, lại đeo mặt nạ bạc nửa mặt, có ảnh lửa chiếu vào, mặt nạ bạc kia thoạt nhìn quỷ dị cực điểm. “Hãy xưng tên ra!” Kim Kim cố giữ vững trấn định, đánh giá đối phương, lại nhìn không ra manh mối. Tên đeo mặt nạ bạc này toàn thân để lộ ra sát khí không thể che dấu, làm cho mọi người xung quanh cảm thấy lạnh cả người. Mặt Nạ Bạc không nói một lời, huy đao chém tới. Hắn chém mạnh tới, xuống tay không chút lưu tình, nàng chỉ phòng thủ ma tay đã run lên, hai tay đều đau, căn bản không thể đánh trả, chỉ có thể trơ mắt nhìn đao bên tay trái bị đánh ra ngoài. Hai thanh đao đều không lại thế công của đối phương, huống chi chỉ còn một đao? Còn chưa kịp thở một tiếng, đại đao lại đã bổ tới, nàng cắn răng, nâng đao lên chắn – ‘‘Thương’’ một tiếng, chém đứt một đại đao bay ra ngoài, cắm vào cột buồm, đại đao rung động không thô. Còn lại trong tay Kim Kim, chỉ còn một đoạn đao ngắn. Thật lớn lực, khiến toàn thân nàng chấn động ngã ra phía sau, đập mạnh vào mặt thuyền. Mặt Nạ Bạc không chịu để yên, lại vung đao chém xuống... Đột nhiên, một cái thân ảnh kiều nhỏ chạy ra, thân thủ che ở trước mặt Kim Kim. “Dừng tay, đừng làm bị thương Đại cô nương nhà ta!” Vừa thấy tình thế không tốt, Tiểu Hồng đã lao tới, dùng hạ sách cũng là phương pháp trực tiếp nhất, chứng minh long trung tâm quyết hộ chủ của nàng. Thế đao bất động, mạo hiểm dừng trên đỉnh đầu của nàng, tước mất vài sợi tóc của nàng. Mắt đen của Mặt Nạ Bạc nguy hiểm nhíu lại, lạnh giọng mở miệng. “Tránh ra.” Hắn cảnh cáo. Nhìn lưỡi đao ở gần, Tiểu Hồng liên tiếp hít sâu, mặc dù bị doạ đến cả người run rẩy, vẫn không chịu rời đi nửa bước, nâng lên bả vai mảnh khảnh, giận trừng mắt nhìn đối phương. “Muốn giết thì giết ta trước, lấy mạng ta thay Đại cô nương!” Bàn tay to nắm đao chợt căng thẳng, trừng mắt nhìn ánh mắt sắc bén của nàng. Sát khí của người nọ, không biết vì sao lại chuyển sang tức giận nồng đậm,mâu quang Mặt Nạ Bạc so với lúc trước càng thêm đáng sợ. “Hảo, cho ngươi tới thay!” Tiểu Hồng cắn môi, nhắm lại hai mắt, chuẩn bị vì chủ tử hy sinh thân mình. “Tiểu Hồng, tránh ra!” Kim Kim do đầu đị đập mạnh mà choáng váng, trong lòng kinh hãi, vội vàng muốn đem ngốc nha đầu này bảo hộ phía sau. Đầu vửa ngẩng, Mặt Nạ Bac không có xuống đao chém, ngược lại nhanh như tia chớp bắt lấy Tiểu Hồng, quăng vào không trung. “Oa a...”“Oa a...” Tiểu Hồng thét chói tai bay ra ngoài không trung hành một vòng cung hoàn mỹ. Tiếp theo, một tiếng trống vang lên, Tiểu Hồng bị một gã hắc y nhân mạnh mẽ tiếp lấy. Nhìn thấy tiểu nha hoàn không bị ngã chết, Kim Kim thở dài nhẹ nhõm, khóe mắt loé ra ngân quang, nàng lại lần nữa quay đầu, bất ngờ thấy thế đao của Mặt Nạ Bạc chém tới. Nàng vội xoay người lại, chật vật né tránh. Mắt thấy Tiểu Hồng bị đưa lên một khác chiến thuyền khác, nàng nóng vội muốn đi cứu người, lại bị đại đao công kích đến choáng váng. Mặt Nạ Bạc tiến sát từng bước, rất nhanh đem nàng bức đến đuôi thuyền. Nàng không còn chỗ để trốn, trong lòng rét run, chỉ có thể trừng lớn mắt, nhìn bả đao kia hướng đầu mình chém tới. Thương! Ngàn cân treo sợi tóc, một trường kiếm vung tới, đúng lúc đỡ được một đao kia, đao kiếm giao kích, phát ra vào nhiều ánh lửa. Nàng kinh hoàng quay đầu lại, lập tức nhận ra ân nhân cứu mạng. Nghiêm Diệu Ngọc! Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình thế nhưng sẽ có ngày cao hứng khi thấy hắn. Nghiêm Diệu Ngọc lên một con thuyền khác, không biết khi nào thì đã đuổi kịp chiến thuyền này, trong tay hắn cầm trường kiếm, cùng cái tên Mặt Nạ Bạc cố ý giết nàng so chiêu. Chiêu thức của hai người đều lợi hại, thân thủ nhanh nhẹn, bốn phía chỉ nghe thấy tiếng đao kiếm vang lên, một lúc sau, hai mắt của nàng thậm chí còn không đuổi kịp động tác của bọn họ “Đại tỉ, ngươi không sao chứ?” Húc Nhật vội vàng từ một chiến thuyền khác chạy đến, liền thấy nàng vạn phần chật vật ngồi dưới đất, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trừng mắt nhìn hai người kia triền miên chiến đấu không dứt. Nàng lắc đầu, nhìn hai nam nhân đang bay đến cột buồm giao chiến, trong lòng lo lắng, như có đá đè nặng ở ngực khiến nàng không thể hô hấp. Đến tận thời khắc sinh tử này, nàng mới nguyện ý thừa nhận, nam nhân này đối nàng là vô cùng quan trọng. Nàng chưa bao giờ tức giận với nam nhân khác như nàng tức giận với hắn... Nàng chưa bao giờ thống hận nham nhân khác như nàng thống hận hắn... Nàng cũng chưa bao giờ để ý nam nhân khác như nàng để ý hắn... Tuyết còn đang rơi, quấy nhiễu tầm mắt của nàng. Đáng chết! Hắn sẽ không có việc gì đi? Nàng biết Nghiêm Diệu Ngọc võ công cao cường, nhưng Mặt Nạ Bạc cũng lợi hại không kém, hai thế lực ngang nhau, khó phân thắng bại, mới đánh không được mấy chiêu thì cột buồm cũng đã bị chém mất hơn phân nửa, vô số mảnh gỗ rơi xuống. Oanh! Một tiếng tiếng nổ mạnh vang lên khiến chiến thuyền kịch liệt chấn động, hắc y nhân ném thêm nhiều thuốc nổ, đem thuyền đục mất một lỗ lớn, nước sông lạnh như băng nhanh chóng chảy mạnh vào, đuôi thuyền bắt đầu chìm xuống. Kim Kim chống hai chân mềm nhũn đứng lên, lo lắng ngửa đầu quan sát tình hình chiến đấu, nhưng cái gì cũng đều thấy không rõ. Nàng nắm chặt tay, trong lòng như có lửa đốt, chỉ sợ hắn sẽ đánh không lại tên Mặt Nạ Bạc kia. Bên này chiến đấu kịch liệt, bên kia đã thấy Giáp, Ất, Bính, Đinh đang bị hắc y nhân đuổi đánh mà chạy loạn, kinh hoảng cầu cứu. “Húc Nhật công tử, cứu ta a!” Lưu Giáp Nhi thét chói tai. “A, cứu mạng a!” Lưu Ất Nhi kêu lên theo. “Ta sợ a, a...” Lưu Bính Nhi cũng kêu lớn hơn. Bánh bao tứ tỷ muội cùng hô to kêu cứu. “Húc Nhật công tử!” Kim Kim bị mấy thanh âm tranh cãi kêu cứu kia ầm ĩ mà quay đầu, thế mới phát hiện tứ tỷ muội kia cũng theo lên thuyền, đại khái là muốn tới cứu người nhưng võ công lại không bằng người ta, nên chỉ có thể cao giọng cầu cứu. “Ngươi còn không đi cứu người?” Nàng một lòng đều treo ở trên người Nghiêm Diệu Ngọc, không thể rời đi nửa bước. “Bốn người các nàng khinh công rất tốt, dao không thể chém tới đâu, khẳng định là không có việc gì.” Húc Nhật cười gượng vài tiếng, làm bộ không có nghe đến mấy âm thanh ầm ĩ kia. Ai, Nghiêm đại ca này căn bản là lừa người! Nói cái gì phía Nam có ăn ngon, có cảnh đẹp, muốn hắn cùng đi theo, nhưng lại toàn đem hắn đến mấy nơi chiến trường toàn đao toàn kiếm, trước đó không lâu mang hắn đi tiêu diệt đạo phỉ, khiến hắn mệt chết khiếp, lúc này lại mang theo hắn đến cứu giúp Đại tỉ, cái này cách xa ảo tưởng nhàn nhà hưởng thụ của hắn cả vạn dăm nha!. Hắn cảm thán bản thân mệnh không tốt, xung quanh nhìn trái phải trong chốc lát, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên nghi hoặc. “Đúng rồi, Đại tỉ, Tiểu Hồng đâu? Sao không thấy nàng?” Kim Kim thở hốc vì kinh ngạc, thế mới nhớ tới nha hoàn bên người còn đang gặp hiểm cảnh, sinh tử không rõ. Nhìn tên Mặt Nạ Bạc này tính tình lãnh huyết, nếu không nhanh cứu Tiểu Hồng ra, nàng khẳng định dữ nhiều lành ít. “Nàng bị mang đi. Kiếm cho ta!” Kim Kim đoạt lấy kiếm của Húc Nhật, xoay người muốn đi cứu người. Nàng không đối phó được Mặt Nạ Bạc, nhưng muốn đối phó mấy tên hắc y nhân kia, tuyệt đối không có vấn đề. Thình lình, một tiếng nổ lại vang lên. Âm vang long trời lở đất át cả tiếng đánh nhau, làm cho chiến thuyền kịch liệt chấn độn, mũi tàu bốc cháy. Hai nam nhân ở giữa không trung giao chiến, phút chốc tách ra. Nghiêm Diệu Ngọc đáp xuống bên trái mạn thuyền, trên trường kiếm có dính vết máu. Đối phương thương nhẹ, cũng không chịu ảnh hưởng gì, liền thi triển khinh công tuyệt luân, phi thân trở lại trên hắc thuyền. Một tiếng nổ khác lại vang lên, Nghiêm Diệu Ngọc phi thân đến thuyền mới, nhưng nó cũng bị bốc cháy, lửa lan khắp nơi. Thuyền công của Nghiêm gia cũng hạ tay lái, nhảy bùm xuống nước bơi khỏi thuyền cháy. Mặt Nạ Bạc thét lên một tiếng, bọn hắc y nhân nhận được chỉ thị, lập tức thu hồi đao kiếm, trở lại hắc thuyền. Kim Kim cầm lấy kiếm, điểm mũi chân, liều mạng đuổi theo. “Không được đi, đem Tiểu Hồng trả lại cho ta!” Nàng trợn mắt la to, trường kiếm vung lên, trên mặt sông đánh ra một chiêu, bọt nước tung toé. “Muốn chết.” Mặt Nạ Bạc cười lạnh một tiếng, nhảy khỏi hắc thuyền, cổ tay huy đao, đao thế so với lúc trước càng mạnh hơn. Chỉ nghe ‘‘thương thương’’ hai tiếng, mới giao thủ hai chiêu, kiềm trong tay Kim Kim lại bị chém đứt, thân thủ mất cân bằng, thẳng tắp rơi xuống. Mắt thấy sẽ rơi vào nước sông lạnh như băng, mà Mặt Nạ Bạc lạithuận thế tới gần, đại đao lại lần nữa huy đến, nàng tuyệt vọng nhắm lại hai mắt, chuẩn bị nhận lấy cơn đau xé người... Tiếng gió bên tai đột nhiên đình chỉ, nàng chỉ cảm thấy quanh người nóng lên, cả người bị ôm vào vòm ngực nam tính quen thuộc. Nghiêm Diệu Ngọc ôm lấy nàng đang rơi, bảo hộ nàng không có nửa điểm thương tổn, rồi nhanh chóng cầm lấy kiếm, một đao một kiếm lại lần nữa giao phong, thanh âm giao kích bén nhọn làm cho người ta khó có thể thở dốc. Hắn một tay che chở nàng, không chút nào ham chiến. Mặt Nạ Bạc tranh thủ vận khí, bắn ra một chưởng, chớp mắt đáng tới. Gian, cước bộ vững vàng có chút lảo đảo dừng lại trên thuyền. Hắn không muốn lưu lại lâu, chân mới đứng vửng, lại ôm nàng rời đi thuyền hoa, phi thân lướt qua kênh đào, đi đến bờ sông an toàn. “Bọn họ muốn chạy trốn! Đáng chết, Tiểu Hồng...” Kim Kim mới vừa đáp xuống đất, liền vội vàng đẩy ra hắn, liều mạng muốn lại đi cứu người, đã thấy hắc thuyền kia được gió hỗ trợ nhanh chóng bơi xa, đảo mắt liền biến mất trong màn đêm. Ánh lửa trên sông ánh lên tận trời, hai chiến thuyền thuyền đều bị cháy sạch chìm nghỉm, mà gần bờ sông không thôn không xóm, cũng không khách điếm, bốn phía ngay cả một con ngựa cũng không có, căn bản là không thể đuổi theo cứu người. Nghiêm Diệu Ngọc đứng ở phía sau nàng, nhẹ giọng mở miệng. “Đừng lo lắng, chuyển của Tiểu Hồng, ta sẽ sai Cảnh Võ đi làm.” Kim Kim xoay người lại, thấy ánh lửa thấp thoáng, sắc mặt hắn xem ra dị thường tái nhợt. “Ngươi không sao chứ?” Nàng lo lắng hỏi, tay nhỏ bé kìm lòng không đậu gác trên người hắn, lo lắng hắn thật sự bị thương. Nghiêm Diệu Ngọc nhìn nàng, tùy ý để nàng nhìn kỹ, khóe miệng lộ ra một chút thản nhiên mỉm cười. “Ngươi lo lắng cho ta?” Hắn phản ứng, làm cho nàng lập tức nhớ tới đêm trăng mấy ngày trước, lo lắng trong lòng nhất thời bị tức giận bao trùm. Đáng giận, hắn lại trêu đùa nàng! “Ai lo lắng ngươi!” Nàng tức giận kêu lên, xoay người quay đầu bước đi, trong lòng tức giận chính mình vì sao lại lo lắng cho tên vô lại đáng giận này... Mới vừa quay đầu, phía sau liền truyền đến một tiếng vật nặng rơi xuống đất. “A, thiếu chủ!” “Cứu mạng a, cứu người a!” “Thiệt nhiều máu, thiệt nhiều máu a...” “Ô ô ô, thiếu chủ, ngươi đừng chết a!” Kim Kim nghe tiếng quay đầu, thấy Nghiêm Diệu Ngọc suy sụp ngã xuống đất. Lưng hắn bị đại đao chém phải một nhát đẩm máu vừa sâu vùa dài, lượng máu cuồn cuộn trào ra không dứt, nhanh chóng nhuộm đỏ quần áo hắn... Hắn bị thương! Kim Kim vọt tới bên cạnh Nghiêm Diệu Ngọc, phát hiện hai mắt hắn nhắm nghiền, hơi thở mong manh, sớm đã mất đi ý thức. Trên lưng hắn bị chém một đao vết thương dữ tợn, máu đỏ tươi theo miệng vết thương trào ra, thấm qua quần áo, nhanh chóng nhuốm đỏ cả một mảng tuyết trắng. Nàng vội vàng vươn hai tay, ý muốn đè lại miệng vết thương kia, nhưng máu chảy quá nhiều, không ngừng theo khe hở trào ra, nhiễm đỏ quần áo của nàng. Toàn thân nàng cứng ngắc, mặt trắng bệch như tuyết, trừng mắt nhìn miệng vết thương, ngồi chồm hỗm ở bên thân hình hắn đang nằm, cũng không nhúc nhích. Đây là do tên Mặt Nạ Bạc chém bị thương, chỉ có đại đao sắc bén kia, mới có thể tạo thành miệng vết thương đáng sợ như vậy. Nghiêm Diệu Ngọc là vì bảo hộ nàng, mới có thể bị thương. Hắn lấy thân thể, thay nàng đỡ một đao kia... Húc Nhật đang ở xa mấy trượng lập tức vọt đến, ở bên cạnh hai người ngồi xổm xuống. “Đại tỉ, trước thay Nghiêm đại ca cầm máu mới được a!” Hắn thấp giọng hô, ngày thường thái độ luôn là tươi cười, nay đến giờ phút quan trọng này mà giảm đi rất nhiều Tiếng gọi kia, hiệu quả đem Kim Kim gọi tỉnh. Nàng hít sâu một hơi, nâng dậy Nghiêm Diệu Ngọc hôn mê bất tỉnh mà ôm lấy. Nam nhân trong lòng người đầy máu tươi, thân hình to lớn trầm vô cùng nặng, ép tới nàng hai chân muốn đau. Mà khuôn mặt tuấn lãng kia xanh trắng dọa người, trong ngực phập phồng mỏng manh, do mất quá nhiều máu mà thân hình hắn càng lúc càng lạnh. Kim Kim điểm trụ mấy huyệt đạo quanh người hắn, tạm thời cầm máu, lại từ trong vạt áo lấy ra một cái túi nhỏ. Túi nhỏ ôm lấy một cái hộp bằng bạc khéo léo. Bên trong hộp bạc là kì dược do Cổ Vương Miêu Cương tặng. (Diệp: muốn biết anh ấy là ai, mời xem Xuân Mãn Càn Khôn ^^) Thuốc này vô cùng quý hiếm, nghe nói có thể cứu sống cả người đang hấp hối, cho dù là một bước vào quỷ môn quan, chỉ cần nuốt một viên thuốc này, cũng có thể khởi tử hồi sinh. Cổ Vương yêu ai yêu cả đường đi, đem riêng kì dược này tặng cho người nhà ái thê, dặn bọn họ cần phải mang theo bên người. Nàng mở ra ngân hộp, lấy một viên đan dược lấp lánh ánh đỏ, rồi lại mở khớp hàm của Nghiêm Diệu Ngọc ra. Húc Nhật thấy thế, vội vàng nhảy dựng lên. “Đại tỉ, Nghiêm đại ca lúc này sợ là nuốt không được, ngươi chờ một lát, đề ta đi tìm nước...” Còn chưa kịp bước vài bước, trước mắt cảnh tượng khiến cho hắn ngây dại. Tình huống nguy cấp, Kim Kim căn bản chờ không kịp tìm nước đến, nàng há mồm ngậm đan dược, không chút nào lo lắng cúi đầu, môi đỏ mọng nhiếp trụ bạc môi lạnh như băng, đem thuốc đẩy vào trong miệng của Nghiêm Diệu Ngọc. (Diệp: cái này có gọi là Kiss ko nhỉ? *cười zan*) Người dân xung quanh, củng với những người của Nghiêm Phủ nguyên bản mới chạy thoát khỏi cuộc chiến, phát hiện tình huống khác thường, đều hướng nơi này tụ tập lại. “Sao lại thế này?” “Thiếu chủ bị thương!” “Ai có Kim Sang dược, mau lấy lại đây!” “Đáng chết! Tại lại sao có thể như vậy?” “Đáng chết! Lão Tử muốn đi làm thịt những người đó!” Bánh bao tứ tỷ muội vội vàng chạy lại đây, bùm một tiếng, toàn thể nằm úp sấp, kéo lấy tay áo cùng vạt áo Nghiêm Diệu Ngọc, khóc nước mắt nước mũi tùm lum. “Ô ô, Thiếu chủ, ngươi không cần phải chết a...” “Thiếu chủ, Thiếu chủ!” Hai chiến thuyền trên sông lần lượt chìm xuống, ánh lửa cũng dần tắt, người trên bờ sông càng tụ càng nhiều, mọi người mắng liên tục, có lo lắng, có bối rối, cũng có người đã muốn lấy đao lấy thương, vội vã muốn đuổi kịp hắc thuyền, thay Nghiêm Diệu Ngọc báo thù, hiện trường một mảnh hỗn loạn. Bỗng dưng, một tiếng quát vang lên. “Tất cả đều câm miệng cho ta!” Kim Kim lớn tiếng hô, thanh âm kiều thuý trấn trụ hiện trường. Nàng ngồi chồm hỗm trên mặt đất, trên quần áo đầy vết máu loang lổ, nhưng vẫn như cũ ôm chặt nam nhân hôn mê bất tỉnh. Mọi người nhất thời câm miệng, nguyên bản còn đang tranh cãi ầm ĩ, chỉ một thoáng trở nên im ắng, ngay cả Giáp, Ất, Bính, Đinh cũng đình chỉ khóc, cắn môi, không dám lên tiếng, trông mong nhìn nàng, chờ nàng quyết định. “Các ngươi đi nấu nước đem lại đây, ta muốn xử lý vết thương của hắn trước.” Nàng thanh thoát hạ lệnh, thần sắc bình t
@by txiuqw4