sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 1

Được tin anh mình làm cho một con búp bê biết bò, nhỏ Diệp đem ra trường khoe bạn. Nhưng ngay lần "biểu diễn" đầu tiên, con búp bê đã bị một thằng nhóc đi ngang đá tan tành. Nhỏ Diệp mếu máo kêu anh. Nhưng thằng nhóc kia làm Qúy ròm hoảng vía. May làm sao, Tiểu Long thình lình xuất hiện...

- Này, này, mày đi đâu đó?

Thấy nhỏ Diệp ôm con búp-bê vọt ra cổng, Quý ròm gọi giật.

- Em chạy đi đằng này chút.

Nhỏ Diệp đáp, chân vẫn không ngừng bước. Nó cũng không cả ngoảnh đầu lại.

Chả là nó đang nôn nóng đi khoe với tụi bạn trong xóm con búp-bê biết cử động Quý ròm vừa làm cho nó.

Con búp-bê này, ba mua cho nhỏ Diệp đã lâu. Con búp-bê tóc vàng mắt xanh, chỉ vẫn mỗi cái quần cộc, đang ở trong tư thế bò lê bò lết dưới đất, nom ngộ nghĩnh và đáng yêu vô cùng.

Tất nhiên khi ba mới mua về thì con búp-bê không biết cử động. Nó im lìm chống hai tay và hai đầu gối xuống đất, không buồn nhúc nhích. Nhỏ Diệp đặt nó lên bàn, nó cứ lặng lẽ chổng mông bên chồng tập và trố đôi mắt láu lỉnh nhìn cô chủ nhỏ.

Cách đây ba ngày, không hiểu Quý ròm đọc thấy điều gì hay ho trong sách mà bỗng cao hứng bảo nhỏ Diệp:

- Mày có muốn con búp-bê của mày biết cử động không?

- Biết cử động là sao?

- Là nó có thể bò tới bò lui ấy. – Quý ròm khịt mũi – Chứ búp-bê gì cứ nằm chết gí một chỗ trông chán chết!

Nhỏ Diệp chớp mắt:

- Nhưng đây đâu phải là búp-bê chạy pin.

- Cần quái gì pin. – Quý ròm phẩy tay – Nếu mày muốn, tao sẽ làm cho nó bò y như thật. Nó sẽ bò hệt như hồi bé mày bò đi lượm gián chết bỏ vô miệng ấy.

Nhỏ Diệp giãy nảy:

- Em đi lượm gián chết bỏ vô miệng hồi nào?

- Hồi bé chứ hồi nào. – Quý ròm nheo mắt – Không tin mày hỏi mẹ xem. Chính mẹ kể cho tao nghe chứ đâu.

Câu phá bĩnh của Quý ròm khiến cuộc đối thoại giữa hai anh em mỗi lúc một lạc đề. Nhỏ Diệp giậm chân bình bịch:

- Em không tin! Anh đừng có nói xấu em.

- Tao thèm vào nói xấu mày. – Quý ròm càng trêu già – Tao ca ngợi “thành tích” của mày thì có. Chính nhờ mày mà gián nhà mình trốn sạch không còn một con.

Nói xong, Quý ròm khoái chí toét miệng cười hì hì. Trong khi đó nhỏ Diệp tức muốn ứa nước mắt. Giọng nó trở nên nghèn nghẹt:

- Em không biết. Em méc bà cho coi!

Thấy giọng nhỏ em bắt đầu phát ra đằng mũi thay vì đằng miệng, Quý ròm đâm chột dạ. Nó hạ giọng, mắt láo liên:

- Thôi đừng có nhè ra đấy! Nín đi, rồi tao sẽ “chỉnh” con búp-bê của mày lại cho!

Nghe nhắc tới con búp-bê, đang chuẩn bị sụt sịt, nhỏ Diệp lập tức nín ngang. Mắt nó thô lố:

- Anh làm cho nó biết bò thật đấy hả?

- Trời đất! Chứ tao nói dóc mày làm gì?

Kêu trời xong, Quý ròm vào phòng nhỏ Diệp ôm lấy con búp-bê đem về phòng mình.

Nhỏ Diệp háo hức tính chạy theo coi nhưng nó chưa kịp đặt chân vô phòng học của ông anh, Quý ròm đã dang tay cản lại:

- Chỗ tao làm “thí nghiệm khoa học”, mày vô làm chi! Đi chơi đi, khi nào xong tao sẽ chạy ra gọi.

Nói xong, không để nhỏ Diệp kịp năn nỉ, Quý ròm thô bạo sập cửa đánh “sầm” một tiếng.

Nhỏ Diệp bặm môi đập cửa ầm ầm một hồi nhưng rồi thấy đau tay mà chẳng được tích sự gì, nó đành ấm ức bỏ đi.

Nhưng suốt buổi chiều hôm đó, Quý ròm loay hoay lắp lắp ráp ráp đến vã mồ hôi vẫn chẳng nên cơm cháo gì. Kiếm được cái bánh răng truyền động thì thiếu cái cần nối, mò được cái lò xo kéo thì thiếu cái trục lăn, ốc vít thì chiếc to chiếc nhỏ chiếc thiếu chiếc thừa, cuối cùng Quý ròm nổi cáu nhét tất cả mọi thứ lỉnh kỉnh đó vào thùng các-tông và tót qua nhà Tiểu Long chơi đến tối mịt, mặc cho nhỏ Diệp đuổi theo ra tận cổng la bài hãi: “Con búp-bê của em đâu? Con búp-bê của em đâu?”

Phải mất đến hai ngày, sau khi đi lùng sục tom góp đủ các vật dụng cần thiết, Quý ròm mới hoàn thành được lời hứa với cô em. Bây giờ chỉ cần đút chiếc chìa khoá tự chế vào cái lỗ nhỏ vừa trổ dưới bụng con búp-bê xoay vài vòng, lúc thả tay ra con búp-bê liền nhúc nhích bò tới trước nom rất kháu.

Khi Quý ròm hí hửng chạy đi tìm nhỏ Diệp để thông báo kết quả, nhỏ Diệp chưa thực tin lắm. Chỉ đến khi Quý ròm lôi con búp-bê ra và cho nó bò biểu diễn một quãng dưới nền nhà thì nhỏ Diệp mới nhảy cẫng lên.

Không đợi ông anh tuyên bố “bàn giao công trình”, nhỏ Diệp lập tức bắt tay vào “thực hành”. Nó vặn chìa khoá và sè sẹ đặt con búp-bê lên bàn và sung sướng khi thấy con búp-bê khập khiễng bò, e dè, nhút nhát như một đứa bé lần đầu làm quen với thế giới chung quanh.

Và trước cặp mắt sửng sốt của ông anh, nhỏ Diệp quơ vội con búp-bê trên bàn ôm vào lòng rồi không nói không rằng, nó ba chân bốn cẳng lao vút ra khỏi nhà, mặc cho Quý ròm gọi giật giọng phía sau.

Vừa ra khỏi cổng, nhỏ Diệp đã gặp ngay lũ bạn quen thuộc đang ngồi chơi búng dây thun trên lề đường. Thấy nhỏ Diệp xuất hiện, cả bọn đều ngẩng đầu dòm.

- Bạn ôm cái gì trên tay vậy? – Nhỏ Thi tò mò hỏi.

Nhỏ Diệp chìa con búp-bê ra trước mặt, giọng tươi rói:

- Con búp-bê.

- Bạn đem nó đi đâu vậy?

- Đem ra đây cho mấy bạn coi.

Nhỏ Cẩm Thuý nheo nheo mắt ngó con búp-bê:

- Con búp-bê này có gì lạ đâu. Cũng là con búp-bê bữa trước mà.

- Nhưng hôm nay nó khác rồi! Hôm nay nó biết bò.

Vừa nói nhỏ Diệp vừa loay hoay vặn dây cót rồi trước những cặp mắt thao láo của tụi bạn, nó trịnh trọng đặt con búp-bê xuống lề đường. Như có phép lạ, vừa chạm đất con búp-bê liền co cẳng lom khom bò.

- Ôi, hay quá!

Tụi bạn đồng loạt reo lên. Và ngay lập tức chúng bỏ mặc mớ dây thun nằm vương trên hè phố, xúm lại vây quanh con búp-bê.

- Ngộ quá hén! – Nhỏ Cẩm Thuý chép miệng – Con búp-bê hôm trước không cử động được, hôm nay tự dưng lại biết bò.

- Tự dưng sao được mà tự dưng. – Nhỏ Diệp “hứ” một tiếng – Anh Quý phải “nghiên cứu” và lắp ráp mất hai ngày trời đấy.

Nghe vậy, nhỏ Cẩm Thuý liền xuýt xoa:

- Anh bạn giỏi ghê!

Nhỏ Diệp không nói gì nhưng ruột nó nở từng khúc.

Nhỏ Thi khác nhỏ Cẩm Thuý. Nó chẳng băn khoăn gì về đề tài “khoa học kĩ thuật”. Thấy con búp-bê hết đà đứng lại, nó thò tay tóm ngay lấy:

- Cho Thi làm một cái coi nào.

- Ừ, bạn làm đi! – Nhỏ Diệp gật đầu, dễ dãi – Mỗi bạn làm một lần.

Rồi nó vội vã nói thêm khi thấy nhỏ Thi mím môi mím lợi vặn chiếc chìa khoá một cách hùng hổ:

- Vặn nhè nhẹ thôi! Coi chừng đứt tung hết dây nhợ bên trong bây giờ.

Đang nghiến răng vặn lấy vặn để, nghe bạn mình la hoảng, nhỏ Thi liền nhẹ tay lại và khi không thể xoay chìa khoá được nữa, nó đặt con búp-bê xuống.

Cũng như khi nãy, đầu gối vừa chạm đất, con búp-bê lập tức nhúc nhích bò tới trước trong tiếng reo hò và tiếng vỗ tay đôm đốp của bọn trẻ đứng quanh.

Nhưng khác với khi nãy, do nhỏ Thi láu táu đặt con búp-bê quay đầu ra ngoài nên đáng lẽ lổm ngổm bò dọc trên hè phố như vừa rồi thì lần này con búp-bê của nhỏ Diệp lại cắm đầu cắm cổ bò thẳng ra đường. Chính vì vậy nên tai họa mới bất thần xảy ra.

Hè phố hẹp nên mới bò được một đoạn ngắn, con búp-bê đã rơi xuống mặt đường. Bọn trẻ chưa kịp nhặt lên thì một thằng nhóc từ xa đi lại. Thoáng thấy một vật đen đen nằm lăn quay giữa đường nó liền ngứa ngáy co chân đá phốc một phát. Thình lình lãnh một cú đá chí mạng, con búp-bê bắn thẳng vào hàng rào bên đường, rơi bộp một cú như trời giáng.

- Chết rồi! Anh làm hư con búp-bê của em rồi.

Nhỏ Diệp vừa kêu thét vừa chạy lại nhặt con búp-bê lên.

Đám bạn chung quanh cũng đồng loạt ồ lên:

- Ối! Búp-bê bị gãy cẳng rồi.

Quả thật, do va chạm quá mạnh, một cẳng chân của con búp-bê bị văng ra. Nhỏ Diệp một tay ôm con búp-bê, tay kia cầm phần chân rời, mếu máo quay lại nhìn thủ phạm:

- Em không biết. Anh đền con búp-bê cho em!

Thằng nhóc trạc tuổi Quý ròm. Vốn là một đứa mê bóng đá, nó có tật vừa đi vừa ngứa chân sút vào bất cứ vật gì nhìn thấy trên đường. Từ khi ra khỏi nhà đến giờ, nó đã sút tổng cộng mười bốn cú cả thảy: sáu cú vào các chiếc lon rỗng, năm cú vào những vỏ bưởi và ba cú vào các loại li nhựa đựng kem. Đến cú thứ mười lăm thì nó gặp tai vạ.

Nhưng thằng nhóc không bỏ chạy. Dường như nó chưa kịp hiểu điều gì vừa xảy ra, nó cứ đứng đực tại chỗ giương cặp mắt ngơ ngác hết nhìn con búp-bê trên tay nhỏ Diệp đến nhìn tụi con gái đang nhốn nháo ỏm tỏi chung quanh.

Đến khi thấy nhỏ Diệp nước mắt nước mũi tèm lem quay lại bắt đền, thằng nhóc mới sực tỉnh. Nó bước hẳn lên lề và chìa tay ra, nói trổng:

- Đưa xem thử nào!

Cầm con búp-bê gãy giò đưa lên sát mắt săm soi một hồi, thằng nhóc khịt khịt mũi:

- Hỏng bét rồi!

Rồi nó nhìn nhỏ Diệp, tặc tặc lưỡi:

- Để tao đem đi sửa, mai mốt tao quay lại trả.

- Không được! – Nhỏ Diệp lắc đầu quầy quậy – Anh phải sửa ngay bây giờ cơ!

Thằng nhóc nhún vai:

- Tao có biết quái gì ba thứ máy móc này mà sửa với chả sửa. Tao phải đem đi nhờ người khác sửa giùm thì mới xong.

Nhỏ Cẩm Thuý đột ngột chen lời:

- Nhỡ anh cầm con búp-bê đi luôn không quay lại thì sao?

Mấy đứa khác liền vọt miệng hùa theo:

- Ừ, đúng rồi đó. Nhỡ anh trốn biệt thì tụi này biết đường đâu mà kiếm?

Sự nghi ngờ của đám con gái khiến thằng nhóc đổ quạu. Mặt xám lại, nó dang tay ném mạnh con búp-bê xuống đất.

- Tụi mày không tin thì tao trả con búp-bê lại này.

Cú ném đầy bực dọc của thằng nhóc làm cẳng chân còn lại của con búp-bê rời luôn ra.

Đám con gái lập tức nhao nhao:

- Đồ không biết xấu! Lớn mà đi bắt nạt bé.

Còn nhỏ Diệp thì ngồi thụp xuống, ôm mặt tru tréo:

- Đền cho em! Em không biết! Đền cho em!

- Tao không đền. – Thằng nhóc nghinh mặt – Ai bảo mày để con búp-bê văng ra đường, tao đá phải thì ráng chịu.

Giọng điệu ngang bướng của thằng nhóc khiến tụi con gái tức điên. Nhỏ Thi níu vai nhỏ Diệp:

- Đừng thèm khóc nữa! Bạn vào kêu anh bạn ra đi!

- Ừ, phải đó. – Nhỏ Cẩm Thuý gật gật đầu – Bạn vào kêu anh Quý ra nện cho tên láu cá này một trận.

Nghe vậy, thằng nhóc chống tay vào hông, thách:

- Tao chấp cả anh tụi mày đấy. Có giỏi thì vào kêu ra đây.

Thái độ của thằng nhóc chẳng khác nào dầu đổ vào lửa. Nhỏ Cẩm Thuý nghiến răng ken két:

- Được rồi! Cứ đợi đấy!

Rồi không nói không rằng, nó hậm hực nắm tay nhỏ Diệp lôi tuốt vào nhà.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx