sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 3

Bước vào nhà, vừa ngồi xuống ghế, Quý ròm đã nôn nóng hỏi ngay:

- Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

- Chuyện gì đâu?

- Mày đừng có vờ vịt! – Quý ròm hừ mũi – Tại sao mày tha thằng lỏi đó?

Tiểu Long thu nắm tay quẹt mũi:

- Nó sắp đến giờ vào học, chẳng lẽ mình giữ nó lại?

- Tử tế quá hén! – Quý ròm cười mát – Thế tại sao đang ôm nó, mày lại thét lên be be và nhảy loi choi như đạp phải tổ kiến thế?

- Được rồi, tao sẽ giải thích sau. – Tiểu Long thở ra – Bây giờ mày nói trước đi!

Quý ròm tròn mắt:

- Nói chuyện gì?

- Chuyện tại sao đánh nhau.

Nghe nhắc lại chuyện cũ, Quý ròm nổi giận phừng phừng. Nó nghiến răng:

- Thật tao chưa từng thấy đứa nào du côn như thằng lỏi này.

Tiểu Long liếm môi:

- Nó làm gì mày?

- Nó chẳng làm gì tao nhưng con búp-bê của nhỏ Diệp vừa bò ra đường đã bị nó đá một phát văng vô bờ rào, rụng mất một cái cẳng.

Tiểu Long nhíu mày:

- Có thể nó vô tình.

- Vô tình thế quái nào được! – Quý ròm gầm gừ – Sau đó nó còn cầm con búp-bê ném thêm một cú thật lực xuống đất cho rớt luôn cái cẳng kia. Chẳng lẽ hành động này cũng vô tình nốt?

Tiểu Long gật gù:

- Tao hiểu rồi. Thế là mày xông ra đánh nhau?

- Chứ còn gì nữa. – Quý ròm vung tay – Nó bắt nạt em gái tao, tao phải nện cho nó một trận chứ.

Tiểu Long tủm tỉm:

- Thế mày đã nện nó được cái nào chưa?

Câu hỏi của Tiểu Long khiến Quý ròm đột ngột khựng lại như va phải tường. Mãi một lúc, nó mới tìm được câu trả lời:

- Tất nhiên là chưa! Tao đang vờ té ngã và nằm giả chết, chờ cho nó cúi xuống xem xét “tử thi”, sẽ chồm bật dậy chơi một đòn “hồi mã thương” vào giữa ngực. Trúng phải ngón đòn chí mạng này, nó chỉ có nước vào nhà thương bó bột. Không ngờ đến phút chót kế hoạch của tao bị mày làm hỏng bét.

Miệng lưỡi của Quý ròm khiến Tiểu Long cố lắm mới khỏi phì cười. Nó làm ra vẻ nghiêm trang:

- Vậy cho tao xin lỗi mày nhé! – Rồi nó khịt mũi nói thêm – Nhưng tao báo cho mày biết, thằng nhóc đó là dân Judo đấy. Võ nghệ cỡ nó phải đai đen là ít!

Tiết lộ của Tiểu Long làm Quý ròm giật thót. Nó ngẩn người một hồi rồi chép miệng than, quên bẵng mất những lời lẽ ba hoa vừa rồi:

- Hèn gì tao mới mó tay vào người nó, chưa kịp động đậy, đã bị nó cho nằm đất rồi.

Tiểu Long cười tít mắt:

- Sao khi nãy mày bảo là mày giả vờ ngã?

- Thì do cả hai. – Quý ròm gãi đầu, lỏn lẻn – Một phần do nó giỏi võ, một phần do tao cố tình ngã, thế là… tao ngã.

Trước sự chống chế vụng về của Quý ròm, Tiểu Long không buồn vặn vẹo. Nó chỉ ôm bụng cười bò.

Quý ròm nóng tiết:

- Bộ mày tính làm đười ươi sao cười hoài vậy? Ngồi dậy trả lời tao về chuyện khi nãy đi!

Tiểu Long vừa ngồi thẳng người lên, chưa kịp chùi nước mắt, Quý ròm đã hỏi “độp” ngay:

- Mày liệu sức mày không đánh lại thằng lỏi đó nên mày để cho nó đi phải không?

- Bậy! Ai bảo mày vậy?

- Cần gì ai bảo! – Quý ròm tiếp tục khiêu khích – Chỉ cần quan sát “thế trận” tao biết ngay là môn Taekwondo của mày không địch nổi môn Judo của nó rồi.

- Lại nói mò! Mỗi môn võ đều có thế mạnh riêng. Chẳng thể bảo môn nào mạnh hơn môn nào được.

Quý ròm nhún vai:

- Thế sao hồi nãy đang vật nhau tự dưng mày lại cuống quýt nhảy ra khỏi vòng chiến vậy?

Tiểu Long cắn môi, ngập ngừng:

- Tại vì tao nghi…

- Mày nghi nếu tiếp tục vật nhau với nó, mày sẽ bị đo đất như tao chứ gì?

Bất chấp sự châm chọc của Quý ròm, Tiểu Long vẫn điềm nhiên:

- Chuyện tao nghi nghiêm trọng hơn nhiều.

Thái độ của Tiểu Long khiến Quý ròm thôi ngay cười cợt. Nó chồm sát vào người Tiểu Long, hồi hộp hỏi:

- Mày nghi chuyện gì vậy?

Tiểu Long nuốt nước bọt, nó đáp mà mặt đỏ lên:

- Tao nghi thằng lỏi đó là… con gái.

- Con gái? – Quý ròm giật nảy người, suýt chút nữa nó đã bắn vọt người lên như pháo thăng thiên.

- Ừ! – Tiểu Long gật đầu.

Miệng Quý ròm vẫn há hốc:

- Sao mày biết?

Tiểu Long bối rối nhìn ra cửa:

- Khi nãy, lúc cố ghì mạnh nó, tao… tao có cảm giác như vậy.

Quý ròm không để ý đến vẻ bẽn lẽn của bạn mình. Nó toét miệng cười:

- Thì ra mày cuống cuồng “bỏ của chạy lấy người” là vì vậy?

Tiểu Long lại sượng sùng gật đầu.

- Nhưng tao lại không nghĩ như mày. – Quý ròm thu ngay nụ cười, giọng lộ vẻ ngờ vực – Thằng lỏi đó không thể là con gái được!

Thấy Tiểu Long không tỏ vẻ gì phản bác, Quý ròm hùng hồn nói tiếp:

- Lối ăn mặc của nó là lối ăn mặc của con trai. Hơn nữa, một đứa con gái không thể có thái độ hung hăng như thằng lỏi này được.

Tiểu Long gật gù:

- Chính tao cũng nghĩ như mày. Một đứa con gái không đời nào xưng hô “mày tao” thoải mái như thế. Nhưng tao vẫn cứ nghi nghi…

- Tao hiểu rồi. – Quý ròm cắt ngang – Vì vậy khi nãy mày định “điều tra” xem tên nó là gì chứ gì?

- Ừ. Tao muốn biết tên nó là tên con trai hay tên con gái.

Quý ròm cười khì:

- Rốt cuộc Văn Châu lại là tên con trai.

- Ừ! – Tiểu Long nuốt nước bọt – Con gái chả ai lót chữ Văn bao giờ.

Giọng Tiểu Long đượm bâng khuâng. Không hiểu sao lòng nó cứ gờn gợn. Mặc dù đồng ý với Quý ròm, trong thâm tâm nó vẫn không đoan quyết được thằng lỏi Văn Châu lạ lùng kia là con gái hay con trai.

Đang thần người nghĩ ngợi, Tiểu Long bỗng nghe Quý ròm reo lên:

- A! Con gái! Con gái!

- Gì vậy? – Tiểu Long giật mình ngó bạn.

Quý ròm hoa tay:

- Tao nghĩ ra rồi. Văn Châu rất có thể là tên con gái.

Tiểu Long ngơ ngác:

- Tên con gái sao lại lót chữ Văn?

- Văn không phải là tên lót. – Quý ròm hấp háy mắt – Văn là họ, Châu là tên. Nếu đúng như vậy thì con nhỏ đó có họ tên đầy đủ là… Văn Châu.

Trước đây năm phút, Quý ròm cứ khăng khăng Văn Châu là con trai, bây giờ đùng một cái, nó lại bảo Văn Châu là con gái, thậm chí nó không buồn gọi Văn Châu là “thằng nhóc” hay “thằng lỏi” nữa mà chuyển qua gọi là “con nhỏ” bằng một giọng tỉnh khô. Thái độ quay ngoắt 180° của Quý ròm khiến Tiểu Long nhăn mặt:

- Nhưng chắc gì Văn là họ? Nhỡ đó là tên lót thì sao?

- Muốn xác định chuyện đó chẳng có gì khó. – Quý ròm hăm hở – Trong vòng một tuần tao sẽ tìm ra đáp số.

- Thế còn kiểu ăn mặc và lối xưng hô. – Tiểu Long gãi đầu – Còn thái độ ngổ ngáo kia nữa. Sao khi nãy mày bảo…

- Khi nãy khác bây giờ khác. – Quý ròm láu lỉnh – Cuộc đời luôn luôn thay đổi mà mày.

Trước giọng điệu ngang phè của Quý ròm, Tiểu Long chẳng còn biết bắt bẻ vào đâu, đành lắc đầu đứng dậy. Nhưng trước khi ra về, nó không quên nghiêm giọng nhắc:

- Nhớ đấy nhé! Trong vòng một tuần, mày sẽ phải cho tao biết kết quả điều tra đấy.

Khi nói như vậy, Tiểu Long không ngờ chỉ ba ngày sau, mới sáng sớm Quý ròm đã xộc tới nhà nó:

- Tao gặp thằng lỏi Văn Châu rồi.

- Gặp hồi nào?a

- Chiều hôm qua.

- Nó đến nhà mày hả?

- Ừ!

- Lần này mày có giả vờ té ngã nữa không? – Tiểu Long nheo mắt.

- Bậy! – Quý ròm đỏ mặt – Nó đến để đền con búp-bê cho em tao.

Tiểu Long ngạc nhiên:

- Hóa ra nó cũng tử tế đấy chứ.

- Ừ! – Quý ròm gật đầu, rồi nó hớn hở khoe – Con búp-bê tuyệt lắm!

Tiểu Long tò mò:

- Cũng búp-bê biết bò chứ?

- Ừ. Nhưng đây là con búp-bê chạy bằng pin. Công-tắc có ba nấc. Bật một cái, con búp-bê sẽ bò. Bật hai nấc, búp-bê vừa bò vừa ngúc ngoắc đầu và khóc oe oe.

Nghe Quý ròm mô tả, Tiểu Long cứ xuýt xoa luôn miệng:

- Hay thật! Tao chưa từng thấy một con búp-bê như thế bao giờ.

Rồi nó tặc tặc lưỡi:

- Hẳn con búp-bê này phải rất đắt tiền.

- Tao cũng nghĩ vậy. – Quý ròm chớp mắt kể – Thằng lỏi đó hình như không muốn giáp mặt tao…

Tiểu Long vọt miệng:

- Chắc nó sợ ngón đòn “hồi mã thương” của mày.

Bị Tiểu Long “kê tủ đứng” vào miệng, Quý ròm hơi khựng lại, nhưng đang hào hứng kể chuyện, nó không buồn “trả đũa”, chỉ lườm Tiểu Long một cái rồi hắng giọng tiếp:

- Nó gặp nhỏ Diệp trước cổng, liền đưa con búp-bê rồi đi ngay. Khi nhỏ Diệp chạy vào khoe tao, thấy con búp-bê đắt tiền quá, tao hốt hoảng giật lấy và lập tức co giò rượt theo. “Nè”, khi đuổi kịp nó, tao kêu. Nó quay lại, vẫn gọn lỏn: “Gì?” Tao chìa con búp-bê ra: “Trả cho… bạn nè. Con búp-bê hôm trước tôi đã sửa được rồi”. Nó lạnh lùng: “Tôi không cần biết chuyện đó! Hễ tôi làm hỏng thì tôi có trách nhiệm phải đền”.

Tiểu Long thu nắm tay quẹt mũi:

- Nó không còn “mày mày tao tao” nữa hả?

- Ừ! – Quý ròm cười tươi – Có lẽ tại tao ăn nói lịch sự quá. Đứng trước một người văn minh lịch sự, nó buộc phải văn minh lịch sự theo.

Tiểu Long “xì” một tiếng:

- Thôi đừng có tự khen mình nữa. Mèo khen mèo dài đuôi mà không biết ngượng.

Quý ròm tỉnh khô:

- Nếu đuôi tao dài thật thì tao cứ khen dài, việc gì phải ngượng?

Biết không cãi lại cái miệng trơn như bôi mỡ của Quý ròm, Tiểu Long khẽ khụt khịt mũi và quay lại câu chuyện bỏ dở:

- Rồi sao nữa?

- Sao chuyện gì?

Tiểu Long cau mặt:

- Thì chuyện thằng nhãi Văn Châu chứ chuyện gì. Rốt cuộc nó có chịu nhận lại con búp-bê không?

- Không! – Quý ròm lắc đầu – Nói xong một câu, nó rảo cẳng đi liền.

Tiểu Long mím môi:

- Và mày tiếp tục rượt theo?

- Không! Tao đứng yên tại chỗ.

Tiểu Long giương mắt ếch:

- Vậy làm sao mày biết được thằng đó là con trai hay con gái?

- Biết. – Quý ròm thủng thỉnh – Khi nó vừa đi được năm, bảy bước, tao sực nhớ tới chuyện quan trọng đó liền gọi giật: “Gượm đã!” Nó đứng lại: “Gì?” Tao hỏi: “Bạn Châu họ Văn phải không?” Giọng nó vẫn lạnh băng: “Bạn hỏi họ tôi để làm gì?” Tao nói: “Chẳng để làm gì cả. Hỏi chơi vậy thôi”. Nó lưỡng lự một thoáng rồi đáp: “Tôi họ Trần”. Nói xong, nó vọt luôn.

- Như vậy nó tên là Trần Văn Châu. – Tiểu Long lẩm bẩm – Lạ thật!

- Chẳng có gì lạ cả. – Quý ròm gãi cằm – Nó là một thằng lỏi. Giống như tao và mày thôi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx