sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 9

Hưng sún bảo là thật bụng nó chẳng buồn để ý đến khu vườn của thằng Tùng làm gì. Vậy mà không hiểu sao sau khi tuyên bố câu đó mới mấy ngày, nó đã chạy ra sân dòm lên, gọi giật:

- Tùng ơi, Tùng!

- Gì?

Tùng mỉm cười hỏi vọng xuống, gần đây nó đã thôi khó chịu với thằng sún răng ở tầng trệt này.

- Khu vườn của mày ấy mà!

- Khu vườn của tao sao?

Hưng sún ấp úng:

- Mày trồng những cây gì trên đó vậy?

Đoán thằng này sợ, Tùng trấn an:

- Mày đừng lo! Nhà tao chỉ trồng những cây nhỏ nhỏ không hà! Chỉ có cây tre là lớn thôi. Nhưng chỉ có mỗi một cây, lại trồng trong chậu. Nó không sập xuống đâu!

Hưng sún đỏ mặt:

- Tao đâu có sợ sập! Tao chỉ hỏi cho biết thôi!

Rồi nó khụt khịt mũi hỏi tiếp:

- Thế cây tre nhà mày có đẹp không?

- Ồ, tuyệt! Những cành lá rì rào suốt ngày trong gió! – Như được gãi trúng chỗ ngứa, Tùng phổng mũi làm thơ – Có cả chim về nhảy nhót tung tăng nữa.

Hưng sún nheo mắt:

- Chim vàng anh ấy hở?

- Chim nuôi trong lồng thì nói làm gì! Tao nói là nói chim khác cơ!

- Như chim gì chẳng hạn?

- Tao không biết tên! – Tùng bối rối – Chúng là chim sẻ hay chim én gì đấy!

Hưng sún làm thinh một lúc rồi khẽ hắng giọng:

- Thế ngoài cây tre, khu vườn của mày còn có cây gì nữa?

- Ôi, nhiều lắm! – Đang cao hứng, Tùng quên béng sự lo ngại của đối phương, cứ thao thao liệt kê – Cây ổi nè, cây chanh nè, cây ngọc lan này…

Hưng sún cắt ngang:

- Thế cây chanh nhà mày có trái không?

- Vô số! Bây giờ trái đã lớn bằng ngón chân cái, sắp ăn được rồi!

- Ổi cũng thế hở?

- Ừ, ổi cũng thế! Chừng mười hôm nữa tao sẽ đãi mày!

- Còn cây ngọc lan?

- Cây ngọc lan sao?

- Nó đã ra hoa chưa?

- Nhiều lắm! Thế mày không nghe hương thơm của nó bay xuống dưới sao?

Hưng sún chun mũi hít hít:

- Tao có nghe thoang thoảng!

Tùng tít mắt:

- Chính là hương thơm của nó đấy!

Hưng sún liếm môi:

- Thế hoa ngọc lan trông như thế nào?

- Tất nhiên là rất xinh!

- Nó màu gì?

- À, màu trắng. Nhưng cánh hoa của nó trắng muốt, thon thon…

Đang mô tả một cách hăm hở, ngoảnh đầu liếc xuống, Tùng không thấy Hưng sún đâu cả.

- Hưng sún! – Tùng cụt hứng, gân cổ gọi.

Nhưng Hưng sún vẫn bặt tăm. Chắc mẹ nó sai nó đi đâu rồi! Tùng tặc lưỡi nghĩ và tiếp tục cúi mình lom khom tỉa lá.

- Này, thế…

Tiếng Hưng sún lại thình lình vang lên khiến Tùng nhướn cổ dòm xuống:

- Vừa rồi mày chạy đi đâu thế?

- Ờ, ờ, tao phải chạy vào nhà có chút việc!

Hưng sún đáp với vẻ bối rối. Rồi không để cho Tùng kịp chất vấn thêm, nó vọt miệng hỏi ngay:

- Thế ngoài những cây mày vừa kể, khu vườn của mày còn cây gì nữa không?

Thấy đối phương hôm nay bỗng dưng quan tâm đặc biệt đến đám cây lá của mình, Tùng hứng khởi vô cùng. Nó vung tay:

- Còn nhiều lắm! Còn các loại hoa!

- Hoa gì thế?

Tùng bấm ngón tay:

- Hoa sứ nè, hoa giấy nè, hoa dâm bụt nè, hoa chuỗi ngọc nè, hoa tường vi nè…

- Thế hoa tường vi trông đẹp không?

- Tuyệt cú mèo!

Lần này không đợi Hưng sún hỏi tiếp “tuyệt cú mèo như thế nào?”, Tùng sốt sắng miêu tả ngay:

- Hoa tường vi tím tím hồng hồng, kết thành từng chùm như san hô, nom mịn màng không thể tả!

Hưng sún không biết Tùng “đạo văn” của nhỏ Hạnh. Nó chép miệng thán phục:

- Mày tả hoa hay ghê!

Được khen ngợi, Tùng càng say sưa:

- Còn hoa chuỗi ngọc cũng tím, nhưng tím sẫm. Suốt ngày ong bướm rủ nhau tìm mật bay lượn dập dìu. Khi hoa tàn, nhụy nở thành trái. Trái màu xanh, khi chín biến thành màu vàng, kết thành từng chuỗi nên gọi là chuỗi ngọc!

Hưng sún vểnh tai nghe. Nghe một hồi khoái chí, nó lại… chạy tọt vô nhà.

Tùng phát hiện, lại ngoác miệng kêu:

- Hưng sún ơi Hưng sún! Mày chạy đâu rồi?

Cũng như khi nãy, lần này biến một lát, Hưng sún lại chạy ra.

Tùng nhăn mặt trách:

- Mày biết lịch sự là gì không?

- Không! Là gì?

- Là khi trò chuyện không được bỏ đi nửa chừng.

Hưng sún cười khoả lấp:

- Tao… mắc tiểu quá!

Câu trả lời của Hưng sún nghe càng mất lịch sự hơn nữa. Nhưng Tùng không để ý. Hễ Hưng sún chịu ló mặt ra dỏng tai nghe nó “làm thơ” là nó khoái rồi.

- Để tao tả tiếp cho mày nghe vẻ đẹp của hoa giấy! – Tùng hăng hái.

Nào ngờ lần này Hưng sún lắc đầu:

- Khỏi! Tưởng gì chứ hoa giấy tao thấy hoài!

Bị mất hứng, Tùng gượng gạo:

- Thế mày muốn nghe tao tả hoa gì? Hoa thiên lý nhé?

- Ừ, mày tả hoa thiên lý đi!

Chỉ đợi có vậy, Tùng huơ tay múa chân làm một tràng lép bép như pháo chuột.

Cứ vậy đứa hỏi đứa đáp gần suốt buổi. Bất ngờ trước sự chú ý đột ngột của đối phương với khu vườn, Tùng khoái chí tả hết cây này đến cây khác, hết trái tới hoa, hết ong tới bướm, miệng thao thao đến sùi bọt mép.

Còn Hưng sún đứng dưới há hốc miệng ra nghe, mặt mày đầy vẻ kính cẩn. Thỉnh thoảng liếc mắt xuống sân, thấy Hưng sún đứng nghển cổ cò mê mẩn nghe mình “diễn thuyết”, Tùng càng hăng máu nói vung tán tàn.

Nhưng rồi thấy Hưng sún cứ chốc chốc lại bỏ chạy vào nhà rồi lại chạy ra rồi lại chạy vào, Tùng bỗng đâm nghi. Nó chả rõ thằng sún răng này mắc chứng đi tiểu lia lịa thật hay là đang âm mưu chuyện gì.

Không kềm được thắc mắc, trong một lần Hưng sún xoẹt vào nhà như thế, Tùng hấp tấp phóng ra khỏi mái tôn và chạy xuống gian bếp của dì Khuê khom người nhìn xuyên qua khe cửa tò vò trổ chỗ hành lang.

Quả như Tùng nghi ngờ, Hưng sún chẳng đi tiêu đi tiểu gì sất. Nó đang đứng lom khom bên chiếc bàn và hí hoáy viết gì đó trên một mảnh giấy.

Bỏ xừ rồi! – Tùng kêu khổ thầm – Hoá ra nãy giờ mình đã mắc mưu nó. Nó làm bộ dò hỏi hết thứ này đến thứ khác cốt để ghi ra giấy! Chắc nó định đưa tờ giấy liệt kê các thứ cây cỏ này cho mẹ nó để mẹ nó nộp cho ông tổ trưởng tổ dân phố! Thôi, thế là khu vườn thân yêu của mình sắp bị tai họa tới nơi rồi! – Tùng than một câu thống thiết và loay hoay chưa biết phải đối phó như thế nào trước tình huống bất lợi này, thì đã thấy Hưng sún len lén nhét cây viết và tờ giấy vô túi áo rồi ba chân bốn cẳng phóng vù ra sân. Không thấy Tùng đứng ở chỗ cũ, Hưng sún nhướn cổ dòm dáo dác:

- Tùng ơi, Tùng!

Tùng mím môi bước ra, mặt vờ như chưa hay biết gì về quỷ kế thâm độc của đối phương:

- Tao ở đây nè!

Hưng sún nhe răng cười:

- Mày cũng mắc tiểu giống như tao hả?

Định phớt lờ mọi chuyện để âm thầm điều tra và ngăn cản hành động của đối phương nhưng câu hỏi của Hưng sún khiến đầu Tùng bất giác nóng phừng phừng. Nó quên bẵng ý định ban đầu, nhếch môi cười nhạt:

- Mắc tiểu cái khỉ mốc! Tao đâu có ngu!

Thấy đối phương đang tươi cười thoắt cái đã sa sầm mặt, Hưng sún ngơ ngác:

- Mày nói gì tao không hiểu!

- Thôi đi, dừng có mà vờ vịt! Tao không mắc lừa mày mãi đâu!

- Tao lừa mày hồi nào? – Hưng sún kêu lên đầy oan ức.

Thấy đối phương khăng khăng ta đây vô tội, Tùng càng nổi điên. Nó chẳng buồn úp mở nữa:

- Không lừa tao sao mày nói dóc là mày chạy vô nhà đi tiểu?

- Ờ, ờ…

Tùng nói huỵch toẹt, Hưng sún hết đường chối cãi, cứ “ờ, ờ” luôn miệng.

- Sao? Tao nói có đúng không? – Giọng Tùng vang lên đầy đắc thắng.

- Thì đúng! – Hưng sún bối rối – Nhưng cái đó không phải là đánh lừa! Tao chỉ muốn đùa chút thôi!

- Hừ, đùa! – Tùng cười khảy – Đùa mà tao nói gì mày đều ghi tất tần tật vào giấy!

Câu nói của Tùng làm Hưng sún giật thót. Nó không hiểu tại sao thằng này đứng ở bên trên lại biết vanh vách những việc làm của nó ở bên dưới. Trong khi nó đang ngẩn ra vì kinh ngạc thì Tùng lại quát giật:

- Sao? Tao nói có đúng không?

Hưng sún mặt đỏ như gấc:

- Đúng!

Tùng khoái chí khi thấy đối phương vừa chối quanh chối quẹo đây bây giờ đã nhũn như con chi chi. Nó ngẩng mặt lên trời, giọng khinh khỉnh:

- Thế đấy! Thế mà dám bảo là không định đánh lừa tao! Hừ, tao còn biết mày ghi tất cả những chuyện đó vào giấy để làm gì nữa kia! Cái trò hắc ám đó…

Đang nói nửa chừng, Tùng gật gà gật gù liếc xuống chỗ Hưng sún để xem thằng này cứng người ra vì xấu hổ như thế nào, nhưng vừa nhìn xuống cặp mắt Tùng bỗng trố ra: Hưng sún đã bỏ vào nhà tự bao giờ!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx