Chương 5Trước nhà thờ Ngã Sáu có một bãi cỏ hình tam giác. Đó là nơi chiều chiều các đội bóng nhóc tì thường ôm bóng ra quần thảo mãi đến tận tối mịt. Khi Văn Châu và Lam Trường lọc cọc đạp xe tới, đã có hai đội bóng đang tranh tài cao thấp, tiếng hò reo vang động một góc đường. Ngồi chầu rìa chung quanh vừa làm khán giả vừa chờ tới lượt mình là các ông nhóc trạc tuổi Văn Châu. Khi thấy Lam Trường xuất hiện, ba bốn ông nhóc reo lên: - A, Lam Trường tới rồi! Lam Trường dựng xe sát bãi cỏ, nhướn mắt hỏi: - Sắp tới lượt mình chưa? - Sắp rồi! - Một ông nhóc đáp, giọng tiếc hùi hụi - Lẽ ra tụi mình đá trận vừa rồi, nhưng mày tới trễ đành phải nhường cho tụi xe đẩy chợ Bình Tây đá trước! Văn Châu xuống xe, cùng Lam Trường vào ngồi nhập bọn với lũ nhóc. Lam Trường chỉ Văn Châu, giới thiệu : - Bạn tao đó! Rồi Lam Trường nheo nheo mắt, quảng cáo với vẻ pha trò: - Nó đá bóng hay lắm! Còn trên tài cả Owen nữa đó! Văn Châu chưa kịp lên tiếng, ngoài bãi cỏ đã nhao nhao tiếng gọi: - Tụi Cầu Kho vào đi! Văn Châu ngó ra, thấy các cầu thủ đội Bình Tây đang lục tục rời sân, vẻ mặt đứa nào đứa nấy buồn xo. Còn đội trưởng đội Bình Tây thì đang móc tiền chung độ ngay giữa sân cho đối thủ. Thì ra trận quyết đấu giữa đội chợ Bình Tây và đội chợ gạo Trần Chánh chiếu đã kết thua với tỉ số 3-1 nghiêng về phía các ông nhóc chợ gạo. Đội trưởng đội Trần Chánh Chiếu vừa nhét tiền vô túi vừa ngoắt tụi Lam Trường: - Tụi mày lẹ lên chứ! Làm gì như rùa bò vậy! Lam Trường quay sang Văn Châu: - Mày tạm ngồi ngoài một lát nhé! Khi nào tình hình không ổn, tao sẽ thay mày vào! Nghe bạn nói vậy, dù không muốn, Văn Châu đành phải làm cái việc đáng chán nhất trên đời là vừa ngồi giữ xe cho đội Cầu Kho vừa dõi mắt hồi hộp theo dõi từng đường bóng của hai bên. Lam Trường là tủ quân của đội nhóc tì cầu Kho, và giống như vị trí của Tiểu Long ở đội khu phố 5, Lam Trường đá vai hậu vệ. So với Tiểu Long, Lam Trường xoay trở nhanh nhẹn hơn nhưng chơi không chắc chắn và an toàn bằng. Mới vào trận được năm phút, đội Cầu Kho đã để thua một bàn lãng xẹt. Văn Châu nhảy nhồm: Bỏ xừ rồi, như vậy là mất đứt hai chục ngàn! Ở trên sân, Lam Trường có lẽ cũng lo lắng không kém. Chờ hoài không thấy hàng tiền đạo gỡ hòa, nó vung tay hò hét và sốt ruột băng lên. Chỉ đợi có vậy, đội Trần Chánh Chiếu đột kích thẳng vào khoảng trống Lam Trường vừa để hở ở trung lộ, sốt sắng ghi thêm một bàn nữa. Thua liên tiếp hai quả trong vòng mười phút, các ông nhóc Cầu Kho bắt đầu rối loạn. Đội hỉnh xộc xệch hẳn, các cẳng chân chạy nháo nhào, chẳng cầu thủ nào buồn giữ vị trí ban đầu nữa. Ngồi bên ngoài quan sát, Văn Châu bứt tai kêu trời như bộng. Nhưng rồi thấy kêu trời cũng chẳng ăn thua gì, nó đứng bật dậy đưa tay lên miệng làm loa, chõ vào sân, kêu lớn: - Lùi về đi, Lam Trường ơi! Nghe kêu Lam Trường ngoảnh ra. Thấy Văn Châu đang nhảy tưng tưng, tửng bạn đòi vào đá, nó lật đật quay sang trọng tài xin thay người. Ông nhóc bị thay ra thình lình, nhìn Văn Châu với vẻ mặt ngơ ngác: - Ơ, thằng này là... Lam Trường nháy mắt với đồng bọn: - Thằng này mới dọn về chung khu phố với tụi mình đó! Rồi quay sang Văn Châu, nó hỏi nhỏ: - Mày quen đá ở vị trí nào? - Tao đá tiền đạo. Lam Trường tính dặn dò Văn Châu thêm vài câu nhưng chưa kịp mở miệng, đội Trần Chánh Chiếu đã giục: - Lẹ lên tụi mày ơi! Như hiểu ý bạn, Văn Châu gật đầu: - Mày yên tâm đi! Tao biết phải làm gì! Tất nhiên Lam Trường không rõ Văn Châu biết làm những gì. Nó thay người cốt để làm vui lòng Văn Châu chứ trong thâm tâm nó chẳng tin tưởng gì về tài nghệ của người bạn mới này. Nhưng hóa ra Văn Châu làm được nhiều hơn là nó tưởng. Vừa vào sân được năm phút, Văn Châu đã ghi liền hai bàn. Lối vờn bóng diễm ảo như làm xiếc và tài ghi bàn chớp nhoáng của Văn Châu khiến cầu thủ của cả hai đội Cầu Kho và Trần Chánh Chiếu sững sờ. Lam Trường như không tin vào mắt mình. Khi nãy nó đùa Văn Châu "đá bóng còn trên tài Owen", không ngờ Văn Châu đá bóng không thua gì Owen thật. Lam Trường chạy lại gần Văn Châu, mặt tươi roi rói: - Tuyệt lắm, Văn Châu! Các ông nhóc xe đẩy Bình Tây ngồi chầu rìa cũng không ngớt xuýt xoa: - Trời đất, đội Cầu Kho moi đâu ra một thằng nhãi cừ khôi như vậy kìa! - Chậc, nó đá còn hay hơn trung phong Sĩ Hoàng của đội tuyển quốc gia! - Lát nữa đụng đội Cầu Kho, chắc tụi mình sạch túi! Mặc những tiếng trầm trồ khen ngợi râm ran chung quanh, Văn Châu vẫn lạnh lùng và đều đặn ghi bàn. Năm cầu thủ đội Trần Chánh Chiếu lúc này đã rùng rùng kéo hết về phần sân nhà tất bật phòng thủ. Nhưng dù cắt cử tới hai hậu vệ to con truy cản Văn Châu ráo riết, đội Trần Chánh Chiếu vẫn bị thủng lưới thêm ba quả nữa trước khi ba mươi phút qui định cho trận đấu chấm dứt. Khi móc tiền chung cho Lam Trường. Đội trưởng đội Trần Chánh Chiếu nhăn như bị: - Thằng "quái kiệt" đó ở đâu ra vậy hở mày? Lam Trường hấp háy mắt: - Nó ở kế nhà tao. - Sao trước nay tao không thấy nó? Lam Trường cười hì hì: À, trước giờ nó bị chấn thương. Giống như Ronaldo vậy mà! - Ronaldo cái mốc xì! - Đội trưởng đội Trần Chánh Chiếu bĩu môi, và nó đột ngột tuyên bố - Lần sau tụi tao không đá với tụi mày nữa đâu! - Ơ, thằng này lạ chưa! - Lam Trường há hốc miệng - Tự dưng sao lại... - Chả tự dưng gì cả! Đội mày có "siêu sao quốc tế", bố ai đá cho lại! - Thế... Đội trưởng đội Trần Chánh chiếu vỗ vai Lam Trường, cắt ngang: - Muốn tụi tao đá, tụi mày phải chấp tụi tao trước hai bàn! Mặt Lam Trường thuỗn ra: - Nghĩa là sao? - Nghĩa là trận đấu sẽ bắt đầu bằng tỉ số 2-0 nghiêng về phía tụi tao chứ là sao! Sau đó, tụi mày cố mà gỡ lại! Trước đề nghị kỳ quặc của đối phương, Lam Trường chỉ biết bứt tai: - Trời đất, vậy thì còn đấm đá cái quái gì nữa! Lúc này các ông nhóc đội xe đẩy chợ Bình Tây đã ùa vào sân và xua tay rối rít: - Đội Trần Chánh Chiếu ra ngoài hết đi! đã thua rồi mà còn lằng nhằng! Đội trưởng đội Trần Chánh Chiếu nhìn Lam Trường, nhún vai buông thõng một câu trước khi bỏ đi: - Tùy tụi mày! Nếu tụi mày không chấp, lần sau tụi tao sẽ không đá với đội Cầu Kho nữa! Lam Trường chưa hết ngơ ngác thì tiếng còi trọng tài đã ré lên và đội Bình Tây lập tức chạm bóng. Lần này, đội Cầu Kho vẫn giữ nguyên đội hình vừa rồi. Văn Châu được xung trận ngay từ đầu. Nhưng so với trận trước, hoạt động của nó gặp nhiều khó khăn hơn. Khi nãy, sự xuất hiện bất ngờ của nó khiến đội Trần Chánh Chiếu không trở tay kịp. Với đội Bình Tây, tình thế diễn ra không giống như vậy. Sau khi ngồi ngoài theo dõi, các ông nhóc đội xe đẩy đã có đủ thì giờ để nghiên cứu lối đá của nó và nghĩ cách khống chế. Luôn luôn có hai cầu thủ đội Bình Tây đeo chặt Văn Châu như hình với bóng. Thêm một cầu thủ thứ ba chờn vờn gấn đó sẵn sàng can thiệp nếu đồng đội chẳng may để sểnh đối phương. Với chiến thuật vô hiệu hoá "siêu sao quốc tế" của đội Cầu Kho bằng cách "ba đánh một", các ông nhóc xe đẩy đã giữ được thế trận cân bằng. Trong suốt mười lăm phút, tỉ số là 1-1. Đội Cầu Kho bắt đầu nóng ruột. Các hậu vệ vừa rục rịch bỏ chỗ dâng lên đã lập tức lãnh ngay một đòn phản công của đội Bình Tây vào khe hở giựa hàng phòng ngự. Chỉ cần một thoàng sơ sẩy, tỉ số đã là 2-1 nghiêng về phía các ông nhóc xe đẩy. Chỉ đợi có vậy, các "bại tướng" Trần Chánh Chiếu ngồi ngoài ngoác miệng hò reo: - Tuyệt lắm, Bình Tây! - Cho đội Cầu Kho biết thế nào là lễ độ đi! - Tặng thằng Lam Trường thêm vài trái nữa làm kỷ niệm! Văn Châu hậm hực: Phải chi có "mũi tên vàng" Quý ròm ở đây! Nếu có thằng ròm cùng đá cặp, đối phương đừng hòng chơi trò "lấy đông đánh ít" với mình. Nhưng khổ nỗi hè này Quý ròm cứ nhất định nằm lì ở quê Tiểu Long, không chịu ló mặt về thành phố! Tiếng trêu chọc rộ lên từng cặp của các cầu thủ đội Trần Chánh Chiếu khiến Văn Châu thấy đầu mình ong ong. Nó chạy lại gần Lam Trường: - Bây giờ tao sẽ đá lùi về, hút theo ba đứa Bình Tây. Và mày ra hiệu cho phe mình xông lên ghi bàn. Riêng mày thì phải ở nhà phòng thủ, nhớ chưa? Lam Trường gật đầu và làm theo răm rắp. Nó kín đáo rỉ tai đồng bọn. Chiến thuật của Văn Châu nhanh chóng phát huy tác dụng. Văn Châu vừa đá vừa lùi dần về phần sân nhà. Ba ông nhóc Bình Tây được phân công kèm cặp Văn Châu không dám lơ là nhiệm vụ, cứ lẵng nhẵng bám theo đối thủ. Trong thoàng mắt hàng ngự đội Bình Tây trống huơ trống hoắc. Và đội xung kích Cầu Kho lập tức tràn ngập. Tỉ số 2-2 được thiết lập dễ còn hơn lấy đồ trong túi. Hai phút sau, đội bóng của Lam Trường nâng tỉ số lên 3-2, cũng với một tình huống tương tự. Đội trưởng đội Bình Tây nổi cáu quát đồng bọn: - Tụi mày đá đấm cái khỉ gì thế hả? Sao đua nhau chạy hết lên trên kia, không đứa nào giữ nhà hết vậy? Các hậu vệ phân trần: - Tụi tao phải kèm thằng "siêu sao"... - Kệ nó! Không kèm nữa! Nó dụ tụi mình đó! Tuân lệnh thủ lĩnh, các hậu vệ Bình Tây lùi về án ngữ quanh khung thành đội nhà, không bám Văn Châu nữa. Nhưng như vậy, các ông nhóc xe đẩy lại rơi vô tình trạng nguy ngập mà đội Trần Chánh Chiếu vừa gặp phải. Văn Châu được thả lỏng, lại mặc sức tung hoành. Trong vòng năm phút, bẳng những pha dốc bóng thần sầu và các cú kết thúc chính xác, nó ghi liên tiếp hai bàn, nâng tỉ số trận đấu lên 5-2. Đội Bình Tây hỗn loạn. Các hậu vệ hoang mang không birt61 nên bổ về phía Văn Châu hay chặn các cầu thủ khác đang rình rập trước vùng cắm địa và lăm le tung các cú dứt điểm cận thành. Trong khi các ông nhóc Bình Tây còn đang lưỡng lự, Văn châu đã kịp ghi thêm bàn thứ ba bằng một cú sút hiểm. Bóng chui qua nách thủ thành như tên bắn. Ngoài rìa sân cỏ, tiếng hò reo của các cầu thủ Trần Chánh Chiếu tắt ngấm. Trong sân, các cầu thủ đội Bình Tây bắt đầu dùng tới cùi chỏ để ngăn chặn cuộc bắn phá dữ dội của đối phương. Lúc co chân chuẩn bị nâng tỉ số lên 7-2, Văn Châu bất thần lãnh ngay một cú huých vào lưng, ngã sấp mặt xuống cỏ. - Thẻ đỏ! Thẻ đỏ! - Phạt đền! Phạt đền! Các cầu thủ Cầu Kho nhao nhao. Cùng lúc, tiếng còi trọng tài rít lên lanh lảnh. Các cầu thủ Bình Tây nháo nhác vây quanh trọng tài: - Cái gì? Nó tự té chứ tụi tao có đụng vào nó đâu! - Bộ phạt đền thật hả? Trọng tài toét miệng cười: - Đâu có! Tao thổi hết giờ! Các cầu thủ Cầu Kho mặt đỏ tới manng tai: - Trọng tài ăn gian! Lam Trường cúi xuống đỡ Văn Châu dậy, lo lắng hỏi: - Đau không mày? Văn Châu quài tay ra sau lưng rờ rẫm: - Tao tưởng dập xương sống rồi! Lam Trường ân cần: - Mày vén áo lên tao xoa dầu giùm cho! - Ý, đâu có được đâu! - Văn Châu giật bắn. Lam Trường nhíu mày: - Sao không được? Văn Châu nói trớ: - Lưng tao... ghẻ không hà! - Ghẻ thì sao? Tao đâu có sợ ghẻ! - Lam Trường bật cười, rồi nó nheo mắt giục - Thôi, vén áo lên đi! Văn Châu giữ chặt vạt áo: - Ghẻ của tao đâu có thoa dầu bậy bạ được! Tao phải chạy về nhà xức loại thuốc trị ghẻ đặc biệt đây! Nói xong, Văn Châu vù ra khỏi sân, phóc lên xe lặng lẽ chạy biến. À, không phải lặng lẽ. Trước khi nhấn mạnh bàn đạp, nó không quên ngoái đầu dặn: - Mày nhớ đem cuộn băng vidéo về! Chủ nhật tuần sau gặp lại. Chào!Nguồn: http://hgth.vn/diendan/showthread.php?18445-Kinh-van-Hoa-Tap-30-Quan-kem#ixzz2OB5zJMnV
@by txiuqw4