Chương 4Thế là kể từ hôm đó, thủ lĩnh băng "tứ quậy" đã không còn là chính nó.Vào lớp, Lâm ngồi như cục đất. Tất nhiên, nó hết dám cao hứng đứng lên đòi thiết lập trật tự thay cho Minh Vương. Nhưng suốt bốn, năm tiết học dài đằng đẵng mà nó không gây nên một sự om sòm nào đã là tiến bộ lắm rồi.Tóm lại, "thi sĩ Hoàng Hôn" bây giờ là một thằng Lâm hiền lành, nhu mì nhủ mỉ, thậm chí bảo nó đã trở thành một bậc đạo mạo đáng kính cũng chẳng sai.Sự thay đổi của Lâm lập tức chia ba lớp học: Lũ bạn thì thắc mắc, các thành viên trong băng "tứ quậy" thì tức giận, còn mấy đứa trong ban cán sự lớp thì ngạc nhiên một cách thích thú.Và đứa thích thú nhất trong những đứa thích thú hẳn nhiên là lớp phó trật tự Minh Vương. Bởi nó không những là lớp phó trật tự mà còn là tổ trưởng của thằng Lâm "hoàn lương" kia nữa.Trong buổi họp tổ, Minh Vương không tiếc lời biểu dương Lâm. Nó khen ngợi "thi sĩ Hoàng Hôn" bằng tất cả những từ ngữ bóng bẩy nhất mà cái đầu chậm chạp của nó có thể nghĩ ra được.Lâm ngồi nghe Minh Vương rót mật vào tai, mặt đỏ lên vì ngượng ngùng và cả vì sung sướng. Sung sướng nhất là thỉnh thoảng liếc trộm sang chỗ Hảu Ngọc, nó thấy cô bạn gái đang mỉm cười với mình bằng đôi mắt long lanh và gương mặt sáng bừng rạng rỡ.Những lúc đó Lâm thấy lòng mình rộn ràng kỳ lạ. Nó có cảm giác đôi má mình nóng đến mức nó phải len lén đưa tay lên sờ xem có bị bỏng da không.Nó sờ và nó tiếc là kể từ cái buổi gặp gỡ tình cờ đó đến nay, nó chưa có dịp trò chuyện với Hải Ngọc thêm một lần nào nữa.Nói cho đúng ra, không phải là Lâm không có cơ hội. Đã mấy lần, nó bắt gặp Hải Ngọc đứng thơ thẩn một mình ngoài hành lang trong giờ ra chơi. Có nghĩa là đã mấy lần nó có thể tiến lại bắt chuyện, nếu nó đủ can đảm. Nhưng mặc dù bụng nghĩ chuyện đó có khó quái gì đâu, miệng nó vẫn khô rang và đôi chân nó như bị ai đóng đinh xuống đất.Lâm cứ đứng trơ nhìn cơ hội trôi qua như thế không chỉ một lần. Và thi sĩ nhà ta bỡ ngỡ nhận ra rằng đến gần một đứa con gái để chọc ghẹo, cốc đầu hoặc giật tóc cho nó khóc thét lên hoá ra lại dễ hơn nhiều so với việc đến gặp nói chuyệnh đàng hoàng, nghiêm chỉnh,Bây giờ, thấy Minh Vương tán tụng mình lên tới tận mây xanh, thấy Hải Ngọc nhìn mình thân thiện, Lâm lại thấy tiêng tiếc. Sớm muộn gì mình cũng phải bắt chuyện với Hải Ngọc, hỏi xem chiếc xe của nó từ bữa đó đến nay có bị sút pê đan thêm lần nào nữa không và nếu có thì nó xoay xở ra sao khi.... không có mình bên cạnh! Lâm bâng khuâng nhủ bụng và khi tự dặn mình như vậy, nó thực sự tin rằng cái giây phút đẹp đẽ đó không có lý nào lại không xảy ra,Sở dĩ Lâm tin chắc như thế bởi nó không bao giờ ngờ môn sinh vật lớp 9 lại có chương " Hệ tuần hoàn" và khi dạy xong chương đó, thầy Chiến bắt các tổ phải đem ếch tới lớp để quan sát và thực hành.Ở tổ mình, Lâm được phân công mua ếch vì nhà nó ở ngay chợ.Hôm đó Lâm dậy sớm hơn mọi bữa. Ăn qua quít và miếng cơm, nó chạy đi kiếm một cái bao nilông, đổ một ít nước và **c thủng vài cái lỗ, sau đó cẩn thận bỏ bốn con ếch vào rồi hí hửng mang tới lớp.
@by txiuqw4