sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Gia sư - Chương 08

Chương 8:Thằng anh nhào vô ngay. Nhanh đến mức Quý ròm vừa chớp mắt, chưa kịp nhìn rõ sự chuyển động của đối phương, đã lãnh một cú đấm trúng ngay con mắt trái.     Quý ròm đau đớn ôm mặt lùi lại, thấy rõ ba mươi sáu ông sao xẹt.     Bây giờ Quý ròm mới hối hận là đã không đề phòng. Thấy thằng anh chần chờ cả buổi, nó tưởng thằng này phải đấu mồm chán chê mới ra tay. Nào ngờ nó vừa kêu nhào vô, đối phương đã nhào vô ngay tắp lự.     Nhưng Quý ròm không có thì giờ để nghĩ ngợi lâu. Thằng anh sau khi ngơ ngác trước cú đấm trúng đích dễ dàng đã lại hăng hái xông tới.     Lần này, vừa thấy bóng người thấp thoáng, Quý ròm đã nhanh chân vọt tuốt ra xa.     - Rượt theo đi anh!     Tiếng thằng em cất lên đầy hào hứng.     Thằng anh không nói không rằng. Nó lầm lì nhảy bổ lại phía Quý ròm, tung một cú đá sấm sét.     Quý ròm luống cuống né qua một bên, nhờ vậy tránh được cú đá khủng khiếp của đối phương. Nó nghe tiếng gió vù qua tai, biết mình vừa thoát chết, hoảng vía co giò phóng tuốt vô nhà.     - Hà hà! - Thằng em cất giọng nhạo báng - Quả đấm sắt cất đâu rồi, sao không đem ra cho anh tao thưởng thức một tí?    Quỳnh Dao không ngờ Quý ròm đánh nhau ẹ đến thế, đỏ mặt kêu to:     - Anh Quý ơi, chạy đi đâu thế? Quay lại phản công đi chứ!     Thằng em toét miệng cười:     - Anh mày són ra quần rồi, kêu gì mà kêu!     Quỳnh Dao nhìn vô nhà, tức tối:     - Anh Quý ơi anh Quý!     Quỳnh Dao kêu năm lần bảy lượt, Quý ròm vẫn im ru.     Thằng em nheo nheo mắt:     - Thôi, đừng kêu nữa mỏi miệng. Anh mày chui xuống gầm giường trốn rồi!     Nó giơ tay chào:     - Về nhé! Nhớ đấy, lần sau đừng có dại dột trêu vào anh em tao!     Quỳnh Dao nghiến răng trèo trẹo:     - Ðợi đã! Anh tao vào băng bó vết thương rồi quay ra ngay bây giờ đấy!     Vừa dợm chân, nghe vậy, hai anh em thằng nhóc liền đứng lại, căng mắt nhìn vô nhà.     Nhưng lâu thật lâu, vẫn chẳng có động tĩnh gì bên trong. Quý ròm như chui đâu xuống đất.     Thằng em lại cười hì hì!     - Thôi, vào nhà săn sóc cho ông anh gầy sắt của mày đi!     Không buồn đợi Quỳnh Dao lên tiếng, lần này nói xong nó quay mình đi luôn. Thằng anh liếc vào trong nhà một cái, rồi lật đật chạy theo thằng em, bỏ mặc Quỳnh Dao đứng sững như trời trồng giữa sân.     Quỳnh Dao đứng chôn chân có đến một lúc lâu. Nó đang vừa tức lại vừa ngượng. Bữa nay sư phụ nó làm nó thất vọng quá. Sư phụ nó đánh đấm đã chẳng ra gì, lại không có chút khí phách nam nhi nào. Chưa ra được lấy một đòn đã cong đuôi chạy. Rõ là làm trò cười cho đối phương.     - Quỳnh Dao!     Có tiếng Quý ròm gọi khẽ từ bên trong.     Quỳnh Dao nguớc lên, thấy thầy mình đang lấp ló chỗ cửa, một tay ôm mặt, một tay ngoắt ngoắt.     Nó bước lại:     - Nãy giờ thầy nấp ở đâu thế?     - Nấp đâu mà nấp! Anh ngồi trong nhà.     - Sao em kêu cả buổi mà thầy không chạy ra?     Quý ròm méo xệch miệng:     - Ra làm chi! Thằng đó nó đánh đau quá!     Lúc này Quỳnh Dao mới để ý đến bàn tay đang bụm mặt của Quý ròm:     - Thầy bỏ tay ra coi!     Quý ròm vừa bỏ tay ra, Quỳnh Dao đã thét lên bài hãi:     - Trời đất, sao mắt thầy bầm tím, sưng vù vậy nè!     Quý ròm đưa tay lên miệng suỵt khẽ:     - Nhỏ nhỏ thôi! Coi chừng chị Quỳnh Như nghe thấy!     Quỳnh Dao hạ giọng, mắt vẫn nhìn lom lom vào con mắt sưng húp của thầy nó:     - Thằng đó đánh nhẹ hều mà thầy.     - Ở đó mà nhẹ! - Quý ròm hừ mũi, giọng hờn giận - Tay nó còn cứng hơn búa tạ!     Quỳnh Dao tự nhiên thấy bứt rứt quá xá. Nó có cảm giác nó đã vô tình làm hại thầy nó. Nó nhìn Quý ròm, giọng ái náy:    - Tại em tưởng thầy gầy sắt chứ đâu có biết thầy gầy nhôm!     Quý ròm nhăn nhó:     - Giờ này mà còn sắt với nhôm! Chạy đi pha cho anh một ca nước muối đi!     - Thầy đợi em một chút!     Quỳnh Dao chạy xuống nhà sau. Một lát, nó bưng ca nước lên.     Quý ròm thò tay vào nước, thấy âm ấm:     - Em mới đun nước hở?     - Không. Em rót trong bình thuỷ.     - Chị Quỳnh Như có thấy không?     - Có. Chỉ hỏi em lấy nước sôi làm gì.     Quý ròm nuốt nước bọt:     - Thế em bảo lấy nước sôi làm gì?     - Em bảo em pha sữa. Thế là chỉ tin ngay.     Quỳnh Dao vừa đáp vừa cười hì hì khiến Quý ròm phải ngượng gạo cười theo.     Nhưng mới cười có chút xíu, Quý ròm đã nhăn nhó cúi xuống vốc nước trong ca đập đập lên chỗ sưng.     Quỳnh Dao xích lại gần:     - Ðau lắm hở thầy?     - Ừ.     - Thầy để em làm cho.     - Em không đụng vào được đâu! - Quý ròm rối rít xua tay - phải nhẹ tay lắm mới được!     - Thế thầy kiếm mảnh vải nhúng vào ca nước rồi dắp lên.     - Ừ, hay đấy!     Vừa nói Quý ròm vừa đứng lên khỏi ghế.     - Thầy ngồi xuống đi! Ðể em đi kiếm cho!     Quý ròm bước ra cửa:     - Thôi, để anh về nhà anh tự làm. Ngồi ở đây chị Quỳnh Như trong thấy thì kẹt lắm!     Khi nói như vậy, Quý ròm quên phắt ở nhà nó có một nhân vật còn đáng sợ gấp mấy lần Quỳnh Như.     Ðó là nhỏ Diệp, em gái nó.     Quý ròm quên. Nên dọc đường về, nó không ghé mua một chiếc nón nào để chụp lên đầu và, kéo sụp xuống trán. Nên khi dắt xe vào trong sân, nó không đưa tay lên bụm mắt để che vết bầm.     Chỉ đến khi đụng đầu nhỏ Diệp ngay ngưỡng cửa, nó mới sực nhớ ra. Thì đã muộn.     - Ối, mắt anh sao thế?     Nhỏ Diệp kêu lên hoảng hốt.     - Có làm sao đâu!     Quý ròm cố giữ vẻ thản nhiên. Nó đưa tay lên xoa xoa chỗ sưng và nói tiếp với cái giọng như thể mắt con người ta thỉnh thoảng bầm tím và sưng vù lên như quả ổi là diều quá đỗi bình thường:     - Chuyện vặt ấy mà.     - Vặt sao mà vặt! - Nhỏ Diệp lo lắng - Anh đi đánh nhau với ai phải không?     - Mày làm như tao thích đánh nhau lắm ấy! - Quý ròm hừ mũi - Ðấy là do tao ngã xe thôi.     Nhỏ Diệp bán tín bán nghi:     - Ngã gì mà ghê thế!     - Ừ, ghê lắm.     Quý ròm mau mắn xác nhận. Vừa nói nó vừa lách qua nhỏ em để vào nhà.     Nhưng nhỏ Diệp đã kép tay nó:     - Gượm đã!     - Mày làm gì thế? - Quý ròm hất tay nhỏ em ra, gầm gừ - Bộ mày không tin tao hả?     Nhỏ Diệp không đáp. Nó dán mắt vào mặt ông anh, chăm chú quan sát. Rồi bất thần kết luận:     - Anh không ngã xe.     - Tao ngã xe.     - Không ngã.     - Ngã.     Thấy Quý ròm khăng khăng, nhỏ Diệp đành nhượng bộ:     - Anh nói thật đấy hở?     - Tao chưa bao giờ biết nói dối.     Tất nhiên nhỏ Diệp thừa biết Quý ròm là chúa nói dối. Và câu khẳng định vừa rồi là câu nói dối trắng trợn nhất. Nó biết, nhưng nó làm lơ:     - Anh ngã đập mặt xuống đường phải không?     - Ừ! - Mắt Quý ròm sáng trưng, nó hỏi lại bằng giọng khấp khởi - Sao mày biết?     - Em đoán thế! - Nhỏ Diệp liếm môi, thong thả tiếp - Em đoán anh đập mặt xuống đường và đập rất mạnh. Nếu không chẳng sưng to đến thế.     - Hoàn toàn chính xác! - Quý ròm nhanh nhẩu gật đầu, suýt chút nữa nó đã reo lên - Mày nhận xét tinh tường không thua gì thám tử Sherlock Holmes. Tao đập mặt xuống đường mạnh lắm.     Quý ròm áp tay lên ngực:     - May mà không nguy hiểm đến tính mạng.     Khi nói câu đó, Quý ròm lim dim mắt một cách khoái trá.     Nhưng Quý ròm chỉ tận hưởng được niềm vui đánh lừa em gái trong lúc nhắm mắt thôi. Khi mở mắt ra, sự phấn khởi trong lòng nó đột nhiên xẹp lép.     Tại khi mở mắt ra, nó thấy trên môi em gái nó xuất hiện một nụ cười tinh quái mà ít phút trước đó nó không hề nhìn thấy.     - Mày cười gì vậy? - Quý ròm bối rối hỏi.     - Em cười anh.     - Tao sao?     Nhỏ Diệp vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi:     - Anh tưởng lừa được em.     Quý ròm vờ ngơ ngác:     - Tao lừa mày hồi nào?     - Nếu anh ngã xe, - nhỏ Diệp nói bằng giọng đắc ý - nếu mặt anh đập mạnh xuống đường, hẳn phải trầy trùa ghê lắm. Ðằng này chỉ có mỗi con mắt bị bầm, những chỗ khác không xây xát tẹo nào, chứng tỏ là...     Quý ròm xua tay:     - Thôi, mày đừng nói nữa.     - Sao lại không nói nữa?     Quý ròm xụi lơ:     - Mày đã nói đúng rồi còn nói nữa làm chi!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx