sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Kính vạn hoa - Tập 7 - Bí Mật Kẻ Trộm - Chương 03-04

Chương 3

Căn gác được chia làm đôi, phía trong kê hai chiếc giường nhỏ. Đó là chỗ ngủ của Hạnh và Tùng. Phía ngoài là phòng học của Hạnh với một chiếc bàn rộng và những kệ sách đầy ăm ắp dựa lưng vào tường.     Cửa sổ phòng học mở về hướng nam, bên ngoài lô nhô những mái ngói lún phún rêu xanh. Ngay trước cửa sổ, nhỏ Hạnh treo lủng lẳng những giò lan đủ loại đang độ ra hoa. Bây giờ, chiếc lồng sáo đang được treo ở đó.     Hôm nhỏ Hạnh đem con sáo về, cả nhà thích lắm.     Mẹ gật gù:     - Mẹ sẽ dạy nó nói: Xin vui lòng đợi một lát". Thế là khách gọi cửa sẽ đỡ sốt ruột!     Ba cười:     - Khách sẽ không nghe thấy đâu! Nếu Hạnh treo chiếc lồng ở cửa sổ trên gác, chỉ có trộm mới nghe thấy thôi!     Tùng hào hứng:     - Thế là bọn trộm sẽ bỏ chạy cuống cuồng!     - Hẳn nhiên rồi! - Ba xoa xoa cằm - Nhà dưới có Tai To canh gác, trên gác có con sáo trấn giữ, từ nay nhà ta ăn no ngủ kỹ!     Câu nói nhuốm vẻ khôi hài của ba làm cả nhà bật cười. Nhưng mẹ chưa kịp dạy cho con sáo nói thì Quý ròm đã dạy trước.     Từ ngày nhỏ Hạnh mua được con sáo biết nói, Tiểu Long và Quý ròm tới chơi thường xuyên hơn.     Tiểu Long mất béng ba chục ngàn trong vụ mua bán này, vì vậy nó được nhỏ Hạnh xem như là "đồng chủ nhân" của con sáo. Quý ròm không góp đồng nào nhưng từ lúc nhỏ Hạnh và Tiểu Long sạch túi, nó phải gánh một "trách nhiệm cao cả" là bao cho cả bọn tiêu xài trong ba ngày Tết. Thế là ngày nào, hai đứa cũng tếch sang nhà nhỏ Hạnh, vui vui thì rủ nhau đi dạo các khu hoa xuân, buồn buồn thì ở nhà chơi với con sáo.     Đến chơi nhà nhỏ Hạnh khoảng một tuần thì Quý ròm chán nản nhận ra con sáo chỉ biết lặp đi lặp lại hai câu "Xin chào" và "Xạo". Ngoài ra nó chẳng biết thêm cau nào khác.     - Con sáo này mới học nói! - Quý ròm bảo nhỏ Hạnh.     - Ừ! Hạnh cũng nghĩ vậy.     Quý ròm đề nghị:     - Vậy mình phải dạy cho nó đi!     - Nhưng dạy câu gì? - Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính trên sống mũi - Mấy hôm nay Hạnh nghĩ mãi vẫn chưa ra!     - Được rồi! - Quý ròm gật gù - Để tôi nghĩ giùm Hạnh!     Nói xong, nó đưa tay bóp bóp trán, vẻ suy tư. Nhưng loay hoay cả buổi, Quý ròm vẫn chẳng nghĩ được câu gì ra hồn.     Chỉ đến khi nhỏ Hạnh theo dì Khuê đi chợ Tết, Quý ròm mới quay sang Tiểu Long "à" một tiếng:     - Tao nghĩ ra rồi!     Tiểu Long chớp mắt:     - Câu gì vậy?     Quý ròm láu lỉnh:     - Câu "Bò viên ngon lắm"!     Tiểu Long giật thót:     - Đừng! Mày dạy con sáo nói câu đó, Hạnh sẽ nghỉ chơi với mày đấy!     - Không sao đâu!     Quý ròm vẫn bướng bỉnh. Và ngay lập tức, trước vẻ nơm nớp của Tiểu Long, Quý ròm hí hửng bước lại trước chiếc lồng bắt đầu dạy cho con sáo cái câu quái quỉ đó.     Nhỏ Hạnh hoàn toàn không hay biết về trò nghịch ngợm của Quý ròm. Vừa về đến nhà, nó lật đật đem giỏ đồ chợ xuống bếp rồi tót ngay lên gác. Nhưng Tiểu Long và Quý ròm đã không còn ở đó. Chỉ có con sáo thân yêu đang nhảy nhót trong lồng. Thấy cô chủ nhỏ xuất hiện, cao sáo liền nhanh nhẩu:     - Xin chào!     Nhỏ Hạnh khoái tít mắt. Nó bước về phía cửa sổ, giọng trìu mến:     - Sáo của chị giỏi lắm! Em muốn chị thưởng gì nào?     Con sáo ngừng nhảy. Nó đứng im, nghệt mặt ra chiều ngẫm nghĩ.     Nhỏ Hạnh cười:     - Làm gì mà nghĩ ngợi ghê thế? Chiều nay chị mua châu chấu về thưởng cho em nhé!     Khi đem món châu chấu ra "quảng cáo", nhỏ Hạnh đinh ninh con sáo của mình sẽ thích mê tơi. Nào ngờ con sáo chẳng tỏ vẻ gì quan tâm đến "món ăn truyền thống" đó. Mà lại bất thần kêu inh ỏi:     - Bò viên ngon lắm! Bò viên ngon lắm!     Nhỏ Hạnh bàng hoàng tưởng như nghe sét đánh ngang tai. Nếu không có chiếc kệ sách đỡ phía sau thì nó đã té xỉu xuống sàn gác rồi.     Mãi một lúc sau nhỏ Hạnh mới từ từ trấn tĩnh. Tay áp vào ngực, nó nhìn con sáo với vẻ lạnh lùng:     - Mày vừa nói gì thế?     Không hiểu do đãng trí hay do giận cô chủ nhỏ không chịu kêu nó bằng "em" như khi nãy, con sáo chả buồn nhắc lại câu nói vừa rồi, mà cứ luôn mồm "Xin chào! Xin chào!".     Tao chả cần mày chào hỏi! - Nhỏ Hạnh mím môi - Chỉ cần mày bảo cho tao biết ai đã...     Đang nói, nhỏ Hạnh sực nhớ đến Quý ròm, liền im bặt. Thôi rồi! Cái trò phá bĩnh này ngoài ông bạn ròm của mình thì đâu còn ai vào đây! Hèn gì mình đi chợ chưa về tới, Quý ròm đã rủ Tiểu Long chuồn mất! Quý ròm ơi là Quý ròm, nhà ngươi sẽ biết tay ta!     Nhỏ Hạnh vừa nghiến răng trèo trẹo vừa phóng xuống khỏi gác.     - Đi đâu thế cháu?     Thấy nhỏ Hạnh thò tay mở cửa, dì Khuê hỏi.     - Cháu lại nhà bạn!     Nhỏ Hạnh đáp gọn và xồng xộc bước ra khỏi nhà.     Nhỏ Hạnh là đứa hiền lành nhưng một khi nó đã nổi giận phừng phừng như thế này, không có gì đảm bảo là nó sẽ không xé xác Quý ròm! Nhất là Quý ròm đã từng thề sống thề chết sẽ không bao giờ lôi cái "đề tài bò viên" này ra chọc nó. Vậy mà bây giờ Quý ròm lại nuốt lời thề. Một kẻ vi phạm lời thề thì đương nhiên phải bị trừng phạt! Nhỏ Hạnh vừa đi vừa nghĩ ngợi. Càng nghĩ ngợi nó càng hầm hầm.     Nhưng số Quý ròm là số hên. Lẽ ra ngày hôm nay đó nếu nó không bị nhỏ Hạnh "băm vằm" ra làm trăm nghìn mảnh thì bét ra nó cũng bị cô bạn của mình véo đến sứt cả tai. Nhưng rốt cuộc chẳng có chuyện gì xảy ra cả. "Vị cứu tinh" của Quý ròm xuất hiện kịp thời, ngay trên con đường nhỏ Hạnh đang xăm xăm đi tìm Quý ròm để hỏi tội. "Vị cứu tinh: đó có tên là Văn Châu.     Nhỏ Hạnh nhìn thấy Văn Châu trước.     Đã lâu không gặp lại cô bạn tóc ngắn này, nhỏ Hạnh mừng rỡ gọi:     - Văn Châu!     Đang lững thững rảo bước bên kia đường, Văn Châu ngạc nhiên ngoảnh lại:     - Ồ, thì ra là bạn!     Nhỏ Hạnh chạy vội sang:     - Bạn đi đây đây?     - Tôi ghé lớp học cũ.     - Bạn lại tiếp tục đi học thêm buổi chiều hả? - Giọng nhỏ Hạnh đượm mừng vui.     Nhưng Văn Châu đã làm nó tiu nghỉu:     - Không! Hôm trước đóng tiền mua mấy cuốn sách về tin học, bữa nay tôi ghé lấy!     Nhỏ Hạnh nhìn chồng sách trên tay bạn:     - Thế bây giờ bạn định đi đâu?     - Đi về.     Nhỏ Hạnh tự dưng cảm thấy nao nao trong dạ. Nó rất mến Văn Châu, mặc dù chỉ mới gặp đôi lần. Nó biết Văn Châu là một người bạn tốt. Nhưng người bạn tốt của nó không được tự do ra ngoài rong chơi như nó, Tiểu Long và Quý ròm. Ba mẹ Văn Châu cứ muốn nhốt con mình trong ngôi biệt thự kín cổng cao tường. Tội nghiệp nó ghê!     Ngập ngừng một thoáng, nhỏ Hạnh chớp mắt rủ:     - Hay là bạn ghé nhà Hạnh chơi! Chốc nữa hẳng về!     Văn Châu ngần ngừ:     - Nhà bạn gần đây không?     - Gần xịt hà! - Đang nói, nhỏ Hạnh chợt reo lên - Bạn ghé nhà Hạnh, Hạnh cho xem cái này hay lắm!     - Gì vậy? - Văn Châu không giấu được tò mò.     - Con Sáo Hạnh mới mua! - Nhỏ Hạnh hớn hở khoe - Nó biết nói!     Rồi trước cặp mắt mở to vì kinh ngạc của Văn Châu, nhỏ Hạnh mỉm cười quay mình dẫn đường. Nó quên béng mất chuyện đi kiếm Quý ròm.     Thằng Tùng thấy chị mình xưa nay rất kén bạn, bữa nay tự dưng lại dẫn một ông bạn lạ hoắc lạ quơ tướng mạo lai bặm trợn về nhà, nó ngạc nhiên lắm nhưng vẫn khoanh tay lễ phép:     - Chào anh ạ!     - Chào em!     Văn Châu gật đầu thản nhiên đáp trả. Nó đã quá quen với chuyên bị người nhìn lầm. Chỉ có nhỏ Hạnh là tủm tỉm. Nhưng nó vẫn làm thinh dẫn Văn Châu đi thẳng lên gác, chẳng buồn đính chính với thằng em đang nhíu mày đảo mắt trông theo.     Nhỏ Hạnh và Văn Châu vừa ló người lên khỏi cầu thang, chưa kịp đặt chân lên gác, con sáo đã láu táu:     - Xin chào! Xin chào!     Thoạt đầu Văn Châu ngoảnh cổ dáo dác dòm quanh nhưng rồi chợt thấy chiếc lồng sáo treo tòong teng nơi cửa sổ, nó ngẩn người nhìn nhỏ Hạnh:     - Có phải con sáo của bạn vừa lên tiếng không?     - Đúng rồi! - Nhỏ Hạnh cười tươi - Nó chào bạn đấy!     Văn Châu lại đánh mắt về phía con sáo, giọng nghi hoặc:     - Nó biết nói thật ư?     - Tất nhiên rồi! Bạn cũng nghe rồi đấy!     - Thế nó còn biết nói những câu gì nữa?     Con sáo của nhỏ Hạnh chỉ mới biết có ba câu. Ngoài câu chào vừa rồi, nó còn nói được hai câu nữa. Nghe Văn Châu hỏi, nhỏ Hạnh đã định đem ra khoe nhưng sực nhớ trong hai câu còn lại có một câu "bậy bạ" con sáo vừa học được của Quý ròm, nó đành đáp lấp lửng:     - Con sáo này mới học nói! Nó nói chưa được nhiều đâu!     Nghe cô chủ nhỏ bảo mình chưa nói được nhiều, con sáo dường như ấm ức lắm nên nó thình lình buột miệng:     - Bò viên ngon lắm! Bò viên ngon lắm!     - Ôi! Nó nói kìa!     Văn Châu reo lên. Rồi như chưa biết sửng sốt, nó quay sang nhỏ Hạnh, thô lố mắt:     - Con sáo của bạn biết ăn bò viên hả?     - Đâu có! - Mặt nhỏ Hạnh méo xẹo.     - Chứ sao nó bảo bò viên ngon lắm?     - Nó nghe người khác nói liền bắt chước nói theo vậy thôi!     Nhỏ Hạnh vừa đáp vừa quay mặt đi chỗ khác, bụng tức Quý ròm anh ách. Cũng may Văn Châu không hề biết mình mê món bò viên! Nếu biết, chắc nó sẽ cười lăn bò càng! Nhỏ Hạnh nhủ bụng và quay lại. Nó tìm cách lái câu chuyện sang đề tài khác:     - Ông bạn dạo này khỏe không?     - Ông khỏe lắm! - Mắt Văn Châu sáng lên, quả nhiên nó quên ngay đề tài bò viên - Dạo này ông ăn tới những bốn, năm chén cơm mỗi bữa lận!     - Ôi! - Nhỏ Hạnh thảng thốt - Ông ăn còn nhiều hơn cả bọn mình nữa!     Văn Châu vui vẻ:     - Ừ, trước đây ông chỉ ăn mỗi bữa lưng hai chén com thôi! Chả hiểu sao gần đây ông lại tự dưng ăn khỏe đến thế!     - Lạ quá nhỉ? - Nhỏ Hạnh chép miệng nói, rồi chợt nhớ tới một bài báo mới đọc gần đây, nó ngờ ngợ hỏi - Thế gần đây ông có uống loại thuốc gì không?     - Thuốc ư? - Văn Châu ngơ ngác - Không! Tôi chả thấy ông uống thuốc gì cả!     - Xạo!     Con sáo đột ngột cất tiếng làm Văn Châu đâm tên tò.     - Mày có im mồm đi không!     Nhỏ Hạnh ngoảnh cổ về phía con sáo nạt lớn rồi quay sang Văn Châu, nó nói với giọng phân trần:     - Con sáo này hư lắm! Chả biết nó học được ở đâu cái từ hỗn láo kia, chốc chốt lại hét lên nghe bực cả mình! Hôm nào Hạnh phải phạt nó mới được!     - Bỏ đi! - Văn Châu nhún vai - Nó nói nhưng nó có hiểu gì đâu!     Rồi sợ bạn mình vẫn còn áy náy, Văn Châu nhìn nhỏ Hạnh nhoẻn miệng cười.     Nụ cười thân thiện của Văn Châu khiến nhỏ Hạnh cảm thấy yên tâm. Nó ngập ngừng một thoáng rồi tò mò hỏi tiếp:     - Thế ông bạn có mập lên tí nào không?     - Tôi cũng chả rõ! Hình như có mập lên một tí! - Văn Châu lại nhún vai, rồi nhìn vẻ mặt băn khoăn của nhỏ Hạnh, nó tặc lưỡi nói thêm - Tôi không nói dóc với bạn đâu! Hôm nào bạn đến chơi sẽ biết!     Nói xong, Văn Châu quay mình rảo bước xuống cầu thang.     Nhỏ Hạnh liền hối hả bước theo. Ra tới cửa, nó hạ giọng phân vân hỏi:     - Bọn Hạnh tới chơi nhỡ ba mẹ bạn bắt gặp thì sao?     Văn Châu không trả lời thẳng câu hỏi của nhỏ Hạnh. Nó chỉ buông thõng:     - Chủ nhật này ba mẹ tôi đi vắng!     Nhỏ Hạnh định hỏi thêm hôm đó Văn Châu sẽ đợi tụi nó ở cổng hay là dặn dò trước để chị Thắm dẫn vào nhưng nó chưa kịp mở miệng thì Văn Châu đã biến mất đằng sau khúc ngoặt ở góc hành lang.

Chương 4

Văn Châu tưởng nhỏ Hạnh không tin lời mình. Có lẽ vì nó thấy nhỏ Hạnh luôn miệng hỏi tới hỏi lui về chuyện ông nó, cặp mắt lại cứ tròn xoe, ngơ ngơ ngác ngác. Trong khi thực ra nhỏ Hạnh chẳng hề nghi ngờ gì về những điều bạn kể. Nó tin Văn Châu không phải là đứa bịa chuyện. Vả lại, nếu bịa chuyện chả ai lại đi bịa một câu chuyện dở ẹt như thế.     Nhỏ Hạnh chỉ lấy làm lạ về ông của Văn Châu thôi.     Nó và Quý ròm mỗi bữa chỉ ăn được hai chém cơm, hôn nào bị ba mẹ thúc ép, hai đứa cố lắm cũng ăn được hai chén rưỡi là cùng. Con nhà võ như Tiểu Long cũng chỉ ăn tối đa là bốn chén. Vậy mà một người già cả như ông của Văn Châu lại ăn mỗi bữa tới bốn, năm chén cơm bảo nó không trố mắt lên sao được! Hơn nữa, ông lại bị loà, hấu như suốt ngày ngồi một chỗ chẳng hoạt động gì, vì vậy chuyện ông ăn khỏe như hùm lại càng khiến nó thêm thắc mắc.     Hôm sau, Tiểu Long và Quý ròm vừa thò đầu vào, nhỏ Hạnh đã sốt ruột thông báo ngay:     - Hôm qua có một chuyện lạ!     - Tiểu Long cười cười:     - Tôi biết rồi!     - Long biết? - Nhỏ Hạnh chưng hửng.     - Ừ!     - Long biết chuyện gì?     - Chuyện con sáo chứ chuyện gì!     - Nhỏ Hạnh không hiểu:     - Con sáo sao?     Tiểu Long quẹt mũi:     - Nó khen... món ăn gì gì đó!     Nhỏ Hạnh bất giác "hừ" một tiếng. Nôn nóng kể chuyện Văn Châu đến chơi, nhỏ Hạnh quên béng mất "tội lỗi" của Quý ròm. Giờ nghe Tiểu Long nhắc, nó lập tức quay phắt sang phía "thủ phạm", mắt long lên.     Quý ròm bước lui một bước:     - Làm gì Hạnh nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống thế?     - Quý còn làm bộ ngây thơ nữa hả? - Nhỏ Hạnh gầm gừ - Hôm qua Quý dạy con sáo nói bậy mà bây giờ định chối phải không?     - Tôi dạy nó hồi nào? - Quý ròm vờ vịt.     - Quý không dạy sao nó biết nói cái câu đó?     Quý ròm nheo mắt ranh mãnh hỏi:     - Câu đó là câu gì thế?     - Là câu này nảy!     Vừa nói nhỏ Hạnh vừa chồm tới cấu vào cánh tay bạn khiến Quý ròm phải loi choi nhẩy tránh, miệng la oai oái:     - Nó khen "bò viên ngon lắm" chứ có chê "bò viên dở lắm" đâu mà Hạnh làm dữ thế?     Mồm mép của Quý ròm khiến nhỏ Hạnh đang tức cũng phải phì cười. Nhưng nó vội nghiêm mặt lại:     - Tha cho Quý đó! Hôm nay nếu không có chuyện quan trọng thì Quý đừng hòng yên thân với Hạnh!     Quý ròm ôm lấy cánh tay, xuýt xoa:     - Chuyện gì mà quang trọng ghê thế?     Nhỏ Hạnh hắng giọng:     - Hôm qua Văn Châu đến nhà Hạnh chơi!     - Ái chà chà! - Quý ròm bật kêu - Thế này thì đúng là chuyện lạ.     Tiểu Long liếm môi:     - Làm sao Văn Châu biết nhà Hạnh?     - Hạnh gặp Văn Châu ở ngoài đường. Thế là Hạnh rủ nó về nhà.     - Văn Châu đi đâu ngoài đường thế? - Tiểu Long hồi hộp - Chẳng lẽ nó được ba mẹ cho ra ngoài chơi rồi sao?     Nhỏ Hạnh lắc đầu:     - Nó đến trung tâm tin học lấy sách chứ không phải đi chơi!     - Ra là thế!     Tiểu Long chép miệng và tự dưng cảm thấy bâng khuâng quá xá. Hình ảnh cô bạn ngổ ngáo và tốt bụng thoát hiện về trong óc nó. Nhớ đến lần gặp gỡ đầu tiên giữa nó và Văn Châu, đến chuyện nó thét lên kinh hoàng khi phát hiện ra Văn Châu là con gái, Tiểu Long bỗng nóng bừng hai má. Nó đưa mắt nhìn ra cửa, thở dài:     - Chả biết bao giờ mới gặp lại nó được!     - Ngày mai chủ nhật, Văn Châu rủ tụi mình đến chơi nhà ông nó!     Lời thông báo của nhỏ Hạnh khiến Tiểu Long và Quý ròm tròn xoe mắt:     - Văn Châu rủ tụi mình đến chơi thật sao?     - Tất nhiên là thật!     Tiểu Long phập phồng:     - Thế còn ba mẹ Văn Châu? Ba mẹ nó cấm nó chơi với tụi mình kia mà?     Nhỏ Hạnh mỉm cười:     - Ngày mai ba mẹ nó đi vắng!     - Ồ, hay quá!     Quý ròm reo lên. Nhưng nó vừa buột miệng đã vội tốp ngay lại. Nhỏ Hạnh nhìn nó, giọng căng thẳng:     - Nhưng có một chuyện làm Hạnh lo lắm!     Quý ròm khịt mũi:     - Hạnh sợ ba mẹ nó trở về thình lình hả?     - Không phải! Chuyện này liên quan đến ông nó!     Tiểu Long hồi hộp:     - Ông của Văn Châu bị ốm hay sao?     - Không! Ông không ốm! Nhưng tự dưng ông lại ăn mỗi bữa đến bốn, năm chén cơm!     - Thế thì đáng mừng chứ sao lại lo? - Tiểu Long ngạc nhiên - tôi ăn mỗi bữa chỉ được bốn chén, ông lại ăn tới năm chén, như vậy sức khỏe của ông tốt quá rồi còn gì!     - Hạnh lại nghĩ khác! - Nhỏ Hạnh nhíu mày - Một người già cả như ông chẳng thể nào đột nhiên ăn nhiều lên như thế được!     - Chứ theo Hạnh thì tại sao? - Quý ròm nheo mắt nhìn bạn.     - Hạnh không biết! - Giọng nhỏ Hạnh ngập ngừng - Nhưng Hạnh nghĩ...     - Nghĩ sao? Làm gì mà Hạnh cứ úp úp mở mở thế? - Vẻ đắn đo của Hạnh khiến Quý ròm sốt ruột.     Nhỏ Hạnh chép miệng:     - Hạnh nghi ông đang uống... "thuốc bảy màu"!     - Thuốc bảy màu? - Quý ròm há hốc mồm.     - Ừ.     Tiểu Long gãi đầu:     - Thuốc bảy màu là thuốc gì? Tôi chưa nghe bao giờ cả!     - Tại Long không đọc báo nên Long không biết đó thôi! - Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính trên sống mũi, chậm rãi giải thích:     - Báo chí lúc này đang lên án một loại thuốc độc hại đang bày bán lén lút ngoài thị trường. Người ta gọi thuốc này là "thuốc bảy màu" hoặc "thuốc mập". Nó có tác dụng kích thích sự thèm ăn nên những người uống thuốc này thường ăn nhiều hơn bình thường và chẳng bao lâu mập lên thấy rõ!     Quý ròm nhún vai:     - Nếu vậy thì chả có gì gọi là độc hại!     Nhỏ Hạnh tặc lưỡi:     - Nhưng thực ra tác dụng chính của loại thuốc này là giữ nước lại trong cơ thể. Chính lượng nước được giữ lại này là nguyên nhân tạo ra "hiện tượng mập". Vì vậy nhiều người lầm tưởng họ mập lên nhanh chóng là do ăn uống trong khi thực tế không phải như vậy. Và theo các nhà y học, loại thuốc này có thể gây ra bệnh muc xương!     - Bệnh muc xương? - Tiểu Long rụt cổ - Eo ơi, ghê quá!     Quý ròm lườm bạn:     - Mày mập thù lù như vậy có phải do uống loại thuốc mục xương này không kia đấy?     - Mày đừng có nói xui! - Tiểu Long vội vã xua tay - Tao chả dại gì uống những loại thuốc như thế đâu!     Quý ròm đang định trêu tiếp thằng bạn mập của mình thì nhỏ Hạnh bỗng vọt miệng hỏi:     - Quý nghĩ sao? Có thể nầo ông đang uống loại thuốc nguy hiểm này không?     - Chuyện đó khó mà biết được! - Quý ròm cắm môi - Nhưng tôi chẳng thấy có lý do gì để ông phải uống loại thuốc này cả!     Nhỏ Hạnh vỗ vỗ trán:     - Biết đâu có một lý do đặc biệt nào đấy!     - Lý do đặc biệt? - Quý ròm ngơ ngác.     - Ừ! - Nhỏ Hạnh trầm ngâm - Có thể ông muốn mập lên để mọi người yên tâm về sức khỏe của ông!     Giả thuyết của nhỏ Hạnh không phải không có lý. Quý ròm đăm chiêu:     - Cũng có thể! - Rồi nó nhún vai - Muốn biết rõ thực hư, tốt nhất là đến tận nơi! Chiều mai tụi mình sẽ hỏi thẳng ông!     - Nhỡ ông không chịu nổi thật thì sao? - Nhỏ Hạnh nuốt nước bọt.     - Yên chí! - Quý ròm nheo mắt - Còn chị Thắm nữa chi! Tụi mình sẽ "điều tra" chị Thắm!     Chị Thắm không biết bọn Quý ròm định "điều tra" chị. Chiều hôm sau, vừa nhác thấy ba đứa trẻ lấp ló ngoài cổng, chị đã nhanh chóng xách chùm chìa khóa chạy ra. Vẻ cảnh giác, đề phòng hôm nào đã biến mất. Chị vừa mổ cổng vừa đon đả:     - Các em vào chơi đi! Văn Châu đợi cám em từ sáng đến giờ!     Văn Châu ngồi cạnh ông tre6n chiếc phản gỗ, thấy bọn Quý ròm lục tục bước vào, liền đứng bật dậy:     - A, các bạn tới!     Rồi nó lật đật quay sang ông:     - Ông ơi, các bạn cháu đến thăm ông đấy!     - Long, Quý, Hạnh đó hả! - Ông vui vẻ - Các cháu ngồi chơi đi!     - Ôi, sao ông biết tên tụi mình kìa? - Tiểu Long thì thầm vào tai nhỏ Hạnh.     Tiểu Long nói nhỏ xíu nhưng ông vẫn nghe thấy. Ông mỉm cười:     - Các cháu là bạn thân của cháu ông dĩ nhiên ông phải biết tên chứ!     Nhỏ Hạnh ngồi thu mình trên chiếc ghế mây góc phòng, tròn mắt nhìn ông. Nó cũng đang thắc mắc ghê lắm. Nhưng khác với Tiểu Long, nó không ngạc nhiên về chuyện tại sao ông biết tên tụi nó. Nó chỉ tự hỏi có thật là những ngày gần đây ông ăn mỗi bữa bốn, năm chén cơm như Văn Châu nói hay không. Bởi vì sau một hồi âm thầm quan sát, nó chẳng thấy ông có gì khác trước. Vẫn gầy gò trong bộ đồ lụng thụng màu xám tro, hai cánh tay khẳng khiu nhưng rắn rỏi, thỉnh thoảng lại phác ra những cử chỉ phụ họa cho lời nói trông ông chẳng giống nạn nhân của loại thuốc độc hại kia chút nào.     Quý ròm cũng có những cảm giác tương tự. Sau khi đưa mắt dò xé, nó quay sang nhỏ Hạnh, hạ giọng:     - Ông vẫn vậy!     - Ừ! - Nhỏ Hạnh gật đầu.     - Ông chẳng mập lên tí nào!     - Ừ!     - Như vậy ông không hê uống "thuốc bảy màu"?     Nhỏ Hạnh lại "ừ".     Quý ròm chớp mắt:     - Nghĩa là mỗi bữa ông không thể ăn tới bốn, năm chén cơm như Văn Châu kể?     Tới đây, nhỏ Hạnh không "ừ" nữa. Nó ngần ngừ:     - Hạnh nghĩ Văn Châu không nói dối!     Thoạt đầu Quý ròm định ngoác miệng cãi, nhưng không hiểu sao cuối cùng nó làm thinh, mày nhíu lại.     Cuộc đối đáp giữa Quý ròm và nhỏ Hạnh vo ve như muỗi kêu nên ông không biết hai đứa trẻ nói với nhau những gì. Ông hỏi:     - Các cháu nói gì thế?     - Dạ, không ạ!     Quý ròm bối rối đáp. Rồi như nghĩ ra điều gì, nó vội vàng hỏi:     - Dạo này ông có khỏe không hở ông?     - Cảm ơn cháu. Sức khỏe ông dạo này tốt lắm!     Quý ròm lại hỏi, giọng tinh quái:     - Thế ông ăn có được nhiều không ạ?     - Dạo này ông ăn được lắm! - Ông đáp, rồi không đợi Quý ròm hỏi tiếp "Thế mỗi bữa ông ăn được mấy chén?", ông tươi tỉnh nói luôn - Ông ăn mỗi bữa đến bốn, năm chén đấy cháu ạ!     Sự nhanh nhẩu của ông làm Quý ròm tắc tị. Nó ngẩn người ra nhìn ông, chẳng biết phải hỏi thêm gì nữa.     - Ông nói thật đấy hở ông? - Nhỏ Hạnh rụt rè hỏi.     - Tất nhiên là thật! - Ông trả lời bằng giọng điềm đạm - Chuyện đó có gì quan trọng mà phải thật với không thật hở cháu?     Câu hỏi vặn có ý trách cứ của ông làm nhỏ Hạnh đỏ mặt. Nó nhìn xuống đất:     - Cháu chỉ buột miệng vậy thôi! - Rồi nó lúng túng giải thích - Tại cháu sợ ông uống "thuốc bảy màu"! Những người uống thuốc bao giờ cũng đột ngột ăn nhiều gấp bội lúc bình thường!     - Thì ra vậy! - Ông gật gù - Nhưng cháu đừng lo! Ông tự dưng ăn được vậy thôi, chứ chẳng có uống men gì đâu! Thậm chí ông còn không biết có một loại thuốc như thế!     Nghe ông nói vậy, nhỏ Hạnh cảm thấy yên tâm phần nào. Nó quay sang Văn Châu, cười giả lả:     - Ông ăn khỏe thật đấy! Hạnh chưa từng thấy một người ở tuổi ông lại ăn khỏe như thế cả!     Văn Châu nhún vai:     - Thế mà hôm qua tôi nói bạn lại không tin!     - Hạnh không tin hồi nào! - Nhỏ Hạnh lắc mái tóc - Chỉ có con sáo của Hạnh là tỏ ý không tin thôi!     Nghe nhỏ Hạnh nhắc đến con sáo lém lĩnh, Văn Châu liền cười khì. Rồi nó cao hứng nhại giọng con sáo:     - Bò viên ngon lắm! Bò viên ngon lắm!     Sự đùa giỡn vô tư của Văn Châu khiến bọn trẻ không thể nhịn cười. Tất nhiên không đứa nào cười giống đứa nào. Tiểu Long cười tủm tỉm. Quý ròm cười hả hê. Còn nhỏ Hạnh thì cười méo xẹo.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx