sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Gia sư - Chương 05

Chương 5:Chả rõ thằng nhóc ra vườn tự khi nào. Lúc Quỳnh Dao cất tiếng, nó đang lui cui tìm kiếm vật gì đó dưới đất. Như vậy là nó chưa phát hiện ra Quý ròm. Ngược lại, Quý ròm chắc chắn đã nhìn thấy đối phương. Ở trên cao ngó xuống mà.     Nếu Quỳnh Dao kịp nghĩ ra điều đó thì đã chẳng cần lên tiếng. Khỗ nỗi, nó nhanh miệng quá. Cái khổ thứ hai là trong kho tàng âm nhạc khổng lồ của nhân loại, nó không chịu chọn bài nào khác, lại chọn ngay chóc bài Hổng dám đâu để làm tín hiệu báo nguy. Vì thế mới xảy ra rắc rối.     Thằng nhóc nghe tiếng hát, liền đứng thẳng người lên, ngoảnh mặt nhìn sang bên kia hàng rào:     - Gì đó mày?     - Hát chơi vậy thôi.     - Trưa nắng chang chang tự nhiên ra đứng giữa trời hát chơi? - Thằng nhóc khụt khịt mũi - Mày xiên xỏ gì tao hả?     Quỳnh Dao bĩu môi:     - Ai mà xiên xỏ!     Thằng nhóc lộ vẻ nghi hoặc. Nó dõi mắt qua các kẽ lá, quan sát xem đối phương định làm gì.     Biết thằng nhóc đang âm thầm dò xét, Quỳnh Dao vẫn tỉnh bơ. Rồi làm ra vẻ ta đây thích hát hò chứ chả có âm mưu gì khác, nó lại tiếp tục ngân nga:     - Trên cành cao chim hót...     Lần này, nghe Quỳnh Dao hát, thằng nhóc nhíu mày nghĩ ngợi. Tại nó vẫn không tin nhỏ bạn hàng xóm tinh quái kia tẹo nào.     Thằng nhóc lẩm bẩm: Con nhỏ này hát "trên cành cao chim hót" chắc là có ý gì! Thế là nó ngẩng đầu nhìn lên, lướt mắt qua các ngọn cây.     Và nó bỗng giật bắn mình khi thấy Quý ròm đang ngồi vắt vẻo trên cây mận.     - Trộm! Trộm, ba ơi!     Thằng nhóc hét toáng.     Ngay lập tức, ba nó từ trong nhà hối hả phóng ra. Trước sự cố nghiêm trọng , ông như tỉnh hẳn rượu. Ông phóng nhanh như một con mèo:     - Ðâu? Ðâu? Trộm đâu?     Thằng nhóc chỉ tay lên cây mận:     - Nó kìa!     Trong thoáng mắt, hai cha con bao quanh gốc mận.     Người đàn ông nheo mắt nhìn "tên trộm", mặt lộ vẻ thất vọng:     - Trộm bé tí thế này à? Nào, leo xuống đi!     Quý ròm tái mặt:     - Chú ơi, cháu không phải là trộm!     Thằng nhóc cúi xuống nhặt ba, bốn hòn đá. Nó giơ tay nhứ nhứ:     - Có xuống không? Hay muốn vỡ đầu?     - Xuống! Xuống! Ðể tôi xuống!     Quý ròm rối rít đáp và quýnh quíu tụt xuống. Nó tụt nhanh đến xước cả tay nhưng lại chẳng nghe đau.     Quỳnh Dao lúc này mặt cũng không còn hột máu. Nó áp người vào hàng rào, giọng muốn khóc:     - Chú ơi, chú thả thầy cháu ra đi! Thầy cháu không phải là trộm đâu!     - Xạo đi mày! - Người đàn ông chưa kịp lên tiếng, thằng nhóc đã cười khảy - Thầy gì nhỏ xíu vậy?     - Thầy em thật mà.     - Chà, lần đầu tiên tao mới nghe mày xưng "em" với tao đấy! - Thằng nhóc nheo mắt nhận xét. Rồi nó nhún vai - Nhưng mày có xưng "em", tao cũng không tin mày đâu! Ðây là trộm! Chỉ có trộm mới lẻn vào vườn nhà người khác.     Quỳnh Dao thút thít:     - Thầy em chỉ vào hái mận cho em thôi.     Thằng nhóc hừ mũi:     - Vậy là trộm rồi chứ còn gì!     Quỳnh Dao hai tay xách giỏ mận đun qua hàng rào:     - Em trả lại hết đây nè.     Thằng nhóc kéo giỏ mận về phía mình, cười hề hề:     - Trả thì lấy, nhưng tao không thả thằng trộm này ra đâu!     Rồi quay sang ba nó, thằng nhóc hỏi:     - Thế nào hở ba?     Ba nó tặc tặc lưỡi, vẻ tỉnh táo vừa rồi biến mất, lúc này mắt ông lim dim như người vừa bị đánh thức đang muốn ngã lăn ra ngủ tiếp:     - Thả nó ra đi!     - Không được! - Thằng nhóc dậm chân bình bịch - Không thể thả dễ dàng thế được?     - Thôi, con muốn làm gì thì làm!     Ba nó buông một câu hờ hững rồi quay thẳng vào nhà.     Thằng nhóc toét miệng cười gian ác:     - Hà hà, con sẽ đem nó vào nhà tra khảo.     Quý ròm từ lúc đặt chân xuống đất tới giờ vẫn không nói một tiếng nào. Tại nó xấu hổ quá. Trong đời nó, đây là lần đầu tiên nó bị bắt về tội... ăn trộm. Lại bị bắt ngay trước mặt học trò nó.     Cho nên nó cứ đứng trơ ra đó, ngượng nghịu dí dí những ngón chân xuống đất, mặc cho Quỳnh dao mếu máo xin tha tội dùm nó.     Kể cả lúc thằng nhóc đòi đem nó vào nhà tra khảo, nó cũng chẳn phản đối hay năn nỉ.     Thế là người cha đi trước, thằng con đi sau, còn nó đi ở giữa, cả ba lầm lũi vào nhà.     Quý ròm không sợ bị bắt, không sợ bị tra khảo. Nó nghĩ nó chả phạm tội gì lớn. Chỉ có tiếng nức nở của học trò nó đuổi theo sau lưng làm nó muốn đứt ruột. Và nó nói thầm, khi chân đã bước qua ngưỡng cửa "phòng giam": Ðồ đệ ơi, đừng khóc nữa!     Quý ròm nói thầm nên học trò nó đâu có nghe thấy. Nên học trò nó cứ sụt sùi mãi.     Cũng không ai ngờ con nhóc Quỳnh Dao mít ướt thế. Cứ tưởng nó chỉ trêu ghẹo, chọc phá là giỏi. Hóa ra nó khóc lóc cũng ghê, nhất là trước cảnh thầy trò "sinh ly tử biệt" thế này.     Quỳnh Như đẩy cổng vào, thấy con quỷ con ngồi khóc rấm ra rấm rứt, liền há hốc miệng:     - Gì thế hở em?     Quỳnh Dao ngước lên:     - Thầy Quý bị bắt rồi.     - Cái gì? - Quỳnh Như sửng sốt - Ai bắt? Sao lại bắt?     Quỳnh Dao quẹt nước mắt:     - Chú Tư bắt.     - Chú Tư nào? - Quỳnh Như vẫn chưa hiểu.     - Chú Tư hàng xóm chứ chú Tư nào.     Cặp mắt Quỳnh Như càng lúc càng thô lố:     - Tại sao chú Tư lại bắt anh Quý?     Quỳnh Dao liếm môi:     - Em kêu thầy Quý leo lên hái mận cho em.     - Ra vậy! - Quỳnh Như thở đánh thượt. Nó nhìn nhỏ em, lắc đầu - Em học không lo học, chỉ giỏi xúi bậy không hà.     Gặp lúc bình thường, con nhóc Quỳnh Dao đã ngoác miệng ra cãi rồi. Nhưng lúc này thầy nó không biết sống chết ra sao, nó chẳng còn bụng dạ nào nói qua nói lại. Nó cầm tay chị, lắc lắc:     - Chị nghĩ cách xin cho thầy Quý về đi.     Quỳnh Như ngồi xuống ghế:     - Chắc chú Tư chỉ dọa thế thôi. Lát nữa thế nào anh Quý cũng được thả về.     - Không đâu - Quỳnh Dao mếu xệch miệng - Thằng Kẹo thù thầy Quý ghê lắm. Nó bảo nó sẽ đem thầy vào nhà tra khảo. Chắc giờ này nó đang nhúng thầy Quý vào thùng nước sôi.     - Em chỉ giỏi tưởng tượng!     Quỳnh Như phì cười. Rồi thấy mặt mày con nhóc vẫn còn lo lắng, nó đặt tay lên vai em, hắng giọng:     - Em cứ tin chị đi. Chừng năm phút nữa thôi, anh Quý sẽ về.     Nghe chị trấn an, Quỳnh Dao hơi yên lòng một chút. Nó ngọ ngoạy người trên ghế, nhưng không giục giã nữa.     Hai chị em cứ ngồi lâu thật lâu vẫn chẳng thấy Quý ròm xuất hiện.     - Năm phút chưa hở chị? - Quỳnh Dao sốt ruột hỏi.     Quỳnh Như liếc đồng hồ trên tường, thấy đã mười phút trôi qua, miệng nói:     - Mới có bốn phút hà. Mình chờ thêm chút nữa đi.     Hai chị em chờ thêm chút nữa, Quý ròm vẫn bặt tăm.     Quỳnh Dao bắt đầu nhấp nhổm:     - Mấy phút rồi hở chị?     - Bảy phút.     Quỳnh Dao đã thôi khóc từ nãy, bây giờ thấy mũi cay cay trở lại:     - Em biết chị nói dối. Nãy giờ đã nửa tiếng rồi.     Tới phiên Quỳnh Như cảm thấy chột dạ. Nó có cảm tưởng sự thể nghiêm trọng hơn nó nghĩ. Nó leo lên ghế, nhướn cổ nhìn qua khu vườn bên kia hàng rào, cố hình dung xem chuyện gì đang xảy ra bên trong căn nhà im lìm kia.     - Hay mình đi tìm mẹ về, nhờ mẹ qua xin cho thầy Quý ra? - Quỳnh Dao sụt sịt hiến kế.     - Không được! - Quỳnh Như phản đối - Mẹ mà biết anh Quý như thế này, sẽ không cho anh Quý đến đây dạy em nữa đâu. Mẹ sẽ gởi em sang bên cậu ngay.     Lời nhắc nhở của bà chị khiến Quỳnh Dao im thít. Chẳng nghĩ ra cách nào khác, nó đành bước ra sân, đến cạnh hàng rào vạch lá dòm qua.     Quỳnh Như cũng tiến sát sau lưng nhỏ em, nghiêng tai nghe ngóng. Ðứng một lát, nó chép miệng nói:     - Chẳng nghe thấy gì cả!     Quỳnh Dao đồng tình:     - Ừ, im ru hà.     - Lạ thật! - Quỳnh Như nhíu mày - Nếu bị thằng Kẹo tra tấn, hành hạ, anh Quý phải kêu la ghê lắm chứ.     - Hay thầy Quý chết rồi?     Quỳnh Dao run run nói, mặt bất giác trắng bệt.     - Bậy! - Quỳnh Như nạt em - Chết sao được mà chết! Giết người là đi tù ấy chứ! Hơn nữa, chẳng ai giết người vì mấy trái mận cả!     Cặp mắt Quỳnh Dao bỗng chốc ầng ậng nuớc:     - Thế sao chẳng nghe thầy kêu lên tiếng nào?     Quỳnh Như không biết làm sao trả lời câu hỏi quá xá khó này, đành nói đại:     - Tại vì anh Quý gỏi chịu đau.     Khi tuyên bố như vậy, rõ ràng Quỳnh Như chẳng hiểu Quý ròm tí ti nào. Trời sinh ra Quý ròm không phải để làm anh hùng. Nó là chúa nhát, chúa sợ đau. Nếu thằng Kẹo thực sự đụng vào nó, dù chỉ với một ngón tay thôi, thì nãy giờ nó đã thét be be và làm náo động cả làng trên xóm dưới rồi.     Sỡ dĩ Quý ròm chẳng kêu la vì từ khi bắt nó vào nhà đến giờ, thằng Kẹo chẳng hề chạm vào người nó.     Thằng Kẹo chỉ hất đầu về phía chiếc bàn kê giữa nhà, nói trổng:     - Mày ngồi đó đi!     Rồi ung dung bỏ đi vô nhà trong.     Quý ròm ngồi xuống ghế, thấp thỏm nhìn theo đối phương. Nó chẳng hiểu thằng nhóc định đi lấy thứ gì: dao, kềm hay búa? Nó cũng chẳng hiểu tại sao thằng này thiếu cảnh giác với "tù binh" đến thế. Bây giờ nếu vùng chạy, Quý ròm thừa sức thoát về nhà.     Nhưng Quý ròm không có ý định chạy trốn trong lúc này. Nó tò mò chờ xem thằng nhóc định đối phó với nó như thế nào.     Thằng Kẹo đối phó với nó bằng cách từ nhà trong đi ra, tay cầm một ca nước. Thằng Kẹo đặt ca nước xuống trước mặt nó:     - Mày khát nước không? Uống đi!     Quý ròm láo liên mắt, ngạc nhiên thấy ngoài ca nước ra, thằng Kẹo không cầm theo "dụng cụ tra tấn" gì kkhác.     Chẳng lẽ đây là nước xà phòng? Quý ròm chợt giật mình nhớ lại các cuốn phim hình sự từng xem.     Nó bưng ca nước lên, chăm chú quan sát rồi thận trọng đưa lên mũi ngữi. Thấy thơm thơm, nó khẽ kê miệng uống một tợp. Hóa ra là nước xá xị. Quý ròm nghe mát ngọt tận cổ, liền nốc luôn một hơi.     - Mày tra khảo bằng nước xá xị như thế này, tao cho mày tra khảo đến tối! - Quý ròm đặt ca nước xuống, nhìn thằng Kẹo, cười nói.     Thằng Kẹo cũng cười:     - Tao đùa thôi, tra khảo quái gì! Tao cũng từng lẻn vào vườn người ta hái trộm xoài mấy lần.     Ðược lời như cởi tấc lòng, Quý ròm thở ra một hơi nhẹ nhõm và nhỏm người khỉ ghế:     - Thế ra là mày đùa! Vậy tao về nhé!     Quý ròm chắc mẫm đối phương sẽ đồng ý. Nào ngờ thằng Kẹo đưa tay cản lại:     - Mày chưa về ngay được! Ngồi thêm một lát đã!     Thằng Kẹo làm Quý ròm chưng hửng:     - Tao ngồi lại để làm gì?     - Chẳng để làm gì cả!     - Ngồi chơi vậy thôi?     - Ngồi chơi vậy thôi.     Quý ròm bứt tai:     - Tao chả hiểu gì cả.     Thằng Kẹo nhe răng cười:     - Tao muốn con nhỏ Quỳnh Dao lo sốt vó chơi. Tao ghét con nhỏ đó.     Quý ròm buột miệng "à" lên một tiềng. Hóa ra thằng này chẳng căm ghét gì mình, nó chỉ muốn đối phó với nhỏ Quỳnh Dao. Chắc hàng ngày con quỷ con trêu ghẹo, chọc phá gì nó nên nó mới thù dai như vậy.     - Mày là thầy nó thật à? - Thằng Kẹo chợt lên tiếng hỏi.     Quý ròm liếm môi:     - Thầy gì! Tao chỉ kèm cho nó học thôi.     - Mày học cùng lớp với chị nó hở?     - Ừ.     - Thế sao chị nó không kèm nó mà nhờ mày kè,?     Quý ròm chép miệng:     - Thì mày cũng biết rồi đó!     Câu trả lời của Quý ròm không thể nào mơ hồ hơn. Nhưng thằng Kẹo hiểu ngay. Nên nó gật gù khoái chí:     - Ừ, con nhóc đó cứng đầu lắm.     Rồi để cho khoái chí hơn nữa, nó khuyên Quý ròm:     - Mày phải mạnh tay vào với nó!     Quý ròm thu nắm đấm đưa lên miệng thổi phù phù:     Thằng Kẹo mắt lé, nếu không cũng sắp sửa lé. Cho nên nó không thấy nắm đấm của Quý ròm chẳng dọa được ai. Với nắm đấm yếu ớt đó, đấm vào ai, người đấm chắc chắc sẽ đau tay đến ba ngày là ít. Và nếu thực sự xảy ra đụng độ giữa hai thầy trò, chắc chắn người khóc hoài sẽ là Quý ròm chứ không thể là nguợc lại.     Thằng Kẹo không thầy được sự thật phũ phàng đó. Nó nhìn vẻ hung hăng của Quý ròm, toét miệng cuời dễ dãi:     - Thôi, mày về được rồi!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx