Chương 102: Thổ lộ
(Lei: Thật ra nguyên văn là ‘Xuất’ 出,nhưng mà ta thấy hơi khó hiểu nên để là ‘Thổ lộ’-ý là đã chém từ tên chương, vậy hoy = =”)
Nghe vậy, thần sắc Hoàng thượng vẫn không thay đổi, chỉ là ngầm quẳng cho Lý Đắc Nhàn một ánh mắt, chính mình đã hạ chỉ không được nói chuyện này ra ngoài, lúc này lại truyền đến tai vật nhỏ, có thể thấy được là có người đã không xem lời của mình ra gì.
“Tiểu Uyển nhi có thể ăn chưa? Nên dùng bữa trưa trước đã.”
A Uyển tuy là nóng ruột, nhưng dù sao quyền quyết định vẫn là nằm ở trong tay Hoàng thượng, chính mình cũng không có khả năng ép Hoàng thượng phải nói, nên đành đàng hoàng đứng bên cạnh Hoàng thượng, “Nô tì hầu hạ Hoàng thượng dùng bữa.”
Mà Hoàng thượng cũng kiên trì, “Ngồi dùng bữa thôi.”
Bất đắc dĩ A Uyển đành ngồi xuống, chỉ là trong lòng không muốn ăn, có ăn cũng không thể yên lòng, chờ cung nhân dọn dẹp chén dĩa xong, Hoàng thượng mới nghiêm mặt nói, “Tiểu Uyển nhi biết chuyện này đến đâu?”
Trong lòng A Uyển cả kinh, “Nô tì chỉ biết là, nhị ca của nô tì cùng Tể vương gia ở tây bắc mất tích, mà có tin truyền ra nói nhị ca nô tì là gian tế, chẳng lẽ việc này là thật?”
Thấy cuối cùng vật nhỏ đối với mình cũng không còn vô cảm hoặc cười giả dối, Hoàng thượng trong lòng vui mừng nhưng lại thoáng chua xót, vui mừng vì vật nhỏ rốt cục cũng nói chuyện bình thường cùng mình, lòng chua xót vì phản ứng như vậy lại không phải vì mình, nếu không phải là việc của huynh trưởng, chỉ sợ là vật nhỏ không dễ dàng gì nói chuyện cùng hắn.
“Huynh trưởng của nàng mất tích cùng với Tể vương gia là sự thật.” mắt thấy vật nhỏ nóng nảy đứng bậc dậy, Hoàng thượng vội vã ngăn cản, “Chỉ là lúc trước trẫm cùng Tể vương gia đã bí mật thương lượng chuyện này, không hiểu tại sao lại cuốn huynh trưởng của nàng vào chuyện này thôi, về phần huynh trưởng của nàng là gian tế, hiện tại chưa có chứng cứ gì cả, trẫm vẫn đang chờ mật báo của Tể vương gia, nếu có tin tức, trẫm sẽ không gạt nàng. Chỉ là chuyện này rất cơ mật, lúc trước không tiện báo cho nàng mà thôi.”
A Uyển vừa nghĩ, xác thực chuyện là như Hoàng thượng nói, lúc trước không tiện để nói với mình, kỳ thực hiện tại cũng là bất đắc dĩ mà thôi, “Nô tì đa tạ Hoàng thượng.” Đứng dậy hành lễ cùng Hoàng thượng, một khi chuyện vương gia mất tích đã là kế hoạch, cũng không có gì bí ẩn, trong lòng A Uyển cảm kích Hoàng thượng đã nói việc này với mình
“Nếu cảm kích trẫm, vậy theo trẫm đến nơi này đi?” Lời này tui là hỏi, nhưng một khắc sau, Hoàng thượng đột ôm A Uyển vào lòng, A Uyển không kịp đề phòng, còn chưa phản ứng kịp, chỉ biết là Hoàng thượng nhanh chóng bay ra ngoài, A Uyển sợ đến mức vội vàng ôm cổ Hoàng thượng, nhắm mắt chui vào lòng Hoàng thượng.
“Đến rồi, bỏ tay ra đi.”
Hoàng thượng nhàn nhạt nói, A Uyển thò đầu ra, dự định giãy khỏi tay Hoàng thượng, nhưng chỉ vừa liếc mắt nhìn thì tay không tự chủ được ôm Hoàng thượng chặc hơn, “Hoàng thượng … đến đây làm gì? Hoàng thượng đứng vững nha!” A Uyển vừa mở mắt nhìn ra ngoài, rơi vào mắt mình chính là hàng ngói lưu ly vàng, liền biết bọn họ đang đừng trên đỉnh cao nhất của cung điện.
“Trẫm nghĩ đây là nơi tốt nhất để nói chuyện với nàng.”
A Uyển vừa nhìn ra ngoài, rất cao nha, lập tức lắc đầu, “Cần gì phải đến chỗ này nói chuyện, không bằng chúng ta xuống trước có được không?”
Hoàng thượng bình tĩnh lắc đầu, “Trẫm vẫn cảm thấy ở đây tương đối thích hợp.” Nói A Uyển buông tay nhưng A Uyển nào dám, đây là mái nhà của hoàng cung a! Tuy rằng A Uyển không sợ độ cao, nhưng ở đây không có tay vịn hay rào chắn, trước mặt là sườn núi và mái nhà, vậy làm sao mà chạy xuống được! Còn nhớ trước đây trên tivi có cảnh nửa đêm lên mái nhà ngắm trăng sao rất lãng mạn, tất cả đều là gạt người!
Tay ôm Hoàng thượng chặc hơn, “Nô tì tương đối sợ nơi này, chúng ta xuống dưới thôi!”
Thấy Hoàng thượng đã quyết định ở đây nói chuyện, thật sự cứng rắn kéo A Uyển từ trong lòng ra, bước tới trước ngồi xuống, chính mình lập tức lùi vài bước, đứng cách A Uyển không xa.
Thấy vật nhỏ đáng thương chăm chú ôm chặc lưng mái ngói, dáng vẻ rất sợ sẽ rơi xuống, Hoàng thượng lặng lẽ cong môi cười, lập tức nghiêm mặt nói, “Trẫm nghĩ nàng cần cho trẫm cơ hội để giải thích.”
A Uyển nhắm mắt gật đầu, run lập cập khạc ra một câu từ kẽ răng, “Hoàng thượng mau nói đi, nói xong nhanh chóng đưa nô tì xuống!.”
Hoàng thượng bình tĩnh đi lại trên xương sống mái ngói, đường xương sống này cũng không phải hoàn toàn bằng phẳng, mà Tề Diễn Chi đi lại cũng giống như trên đất bằng, thoáng hóa giải tâm tình khẩn trương lúc trước, Tề Diễn Chi nói, “Trẫm nói xem nàng là tâm can của trẫm, cũng không phải là vì dỗ dành nàng, lúc đó Tiểu Uyển nhi nói rõ tâm ý với trẫm, trẫm chẳng biết làm thế nào cho phải, nói ra có thể nàng không tin, trẫm lúc đó quả thật là chạy trối chết, nàng nói trẫm chỉ có thể có một nữ nhân là nàng, sau đó suy nghĩ kỹ một chút trẫm cũng không cảm thấy bài xích, trong lòng cũng có chút kinh hoàng, nên không ngừng đến chỗ các phi tần khác, thế nhưng lại luôn nghĩ đến nàng.”
Hoàng thượng liên miên lải nhải nói, cũng có chút lộn xôn, A Uyển nhất thời quên mất khẩn trương, chỉ nghiêng đầu nhìn Hoàng thượng.
“Thế nhưng trẫm gần như đã dạo qua các phi tần trong hậu cung một vòng, nàng ngay cả một chút phản ứng cũng không có, không phải nói là yêu thích trẫm, muốn độc chiếm trẫm sao? Nhưng vì cái gì mà trẫm đến chỗ phi tần khác nàng lại không tức giận? Còn ầm ĩ đòi đi Ngũ Đài sơn với mẫu hậu! Bày tỏ với trẫm xong lại đòi đi Ngũ Đài sơn nàng đây là đang đùa bỡn trẫm sao?”
Nghe được Hoàng thượng không rõ ràng lên án như vậy, đây chính là chỉ hươu bảo ngựa mà! A Uyển mở to hai mắt nhìn, “Nô tì…”
“Nàng đừng nói gì cả, trong lòng trẫm lúc đó rất tức giận, lại lo lắng nếu nàng thật sự hạ quyết tâm xuất gia, cho nên lúc ở Từ Ninh cung mới nặng lời với nàng như vậy, sau đó trẫm muốn giải thích, nàng lại không nghe, nói tóm lại, dù sao thì nàng cũng đã tiến cung, muốn xuất gia sao nghĩ cũng đừng có nghĩ.”
Nghe Hoàng thượng nói ra những lời ấu trĩ như vậy, rõ ràng là muốn cười nhưng viền mắt A Uyển đã rưng rưng dáng vẻ rất ủy khuất, “Hoàng thượng có phải cũng nên nghe suy nghĩ của nô tì một chút không? Nô tì biểu lộ tâm ý với Hoàng thượng, Hoàng thượng không nói lời nào đã đứng dậy bỏ đi, sau đó mỗi ngày đều đến chỗ một phi tần, duy nhất chỉ không đến chỗ nô tì, cái gì cũng không nói, ngài nghĩ nô tì có thể nghĩ như thế nào? Hoàng thượng cho rằng tại sao nô tì lại muốn đi Ngũ Đài sơn? Chỉ là không muốn thấy Hoàng thượng mỗi ngày ở cạnh một phi tần, bản thân lại không thể tức giận, cũng chỉ có thể chọn nhắm mắt làm ngơ mà thôi.”
Nghe A Uyển nói như vậy, Hoàng thượng nhịn không được muốn giải thích, “Trẫm là…”
“Hoàng thượng cũng đừng nói chuyện, để cho nô tì nói hết lời, hoàng thượng dù sao cũng là thiên tử,nô tì chính là không chấp nhận được chuyện đó, Hoàng thượng phản ứng như vậy, nô tì cũng chỉ có thể cho rằng Hoàng thượng chán ghét vứt bỏ nô tì, sao lại dám tức giận cùng Hoàng thượng chứ? Hoàng thượng nói không để ý đến ta thì không để ý đến ta nữa, nói muốn hòa giải ta phải chấp nhân, chẳng lẽ còn không cho phép nô tì tự mình oán giận?”
Càng nói càng kích động, nước mắt A Uyển đã rơi xuống như chuỗi trân châu bị đứt, dáng vẻ chập vật không đẹp chút nào, nhưng trong lòng Hoàng thượng lại cảm thấy rất đau, “Trẫm sai rồi.”
Thu dọn lại tâm tình, âm thanh A Uyển vẫn còn mang theo giọng mũi, chậm chạp nói, “Hoàng thượng nói là phải nói chuyện, chúng ta cũng đã nói chuyện rồi, Hoàng thượng mỗi lần đều như vậy, tức giận thì không nhìn đến tần thiếp, lúc hết giận lại nói muốn hòa hảo, nô tì cảm thấy mình giống như là sủng vật, Hoàng thượng nói yêu thích ta, ta sao có thể tin, nếu sau này Hoàng thượng lại như vậy, ta phải làm sao chứ?”
Nhìn cặp mắt A Uyển còn mang theo lệ, Tề Diễn Chi lại vui mừng A Uyển rốt cục đã nháo với mình như trước, nhưng lại thở dài, ôn nhu dỗ, “Trẫm không hiểu rõ tâm tư nữ nhan, đối với những việc này cũng không có kinh nghiệm, trẫm đồng ý với nàng, sau này chỉ có một mình nàn, tất nhiên cũng sẽ không đối xử với nàng như vậy nữa, chỉ là trong lòng nàng nghĩ gì, cũng phải nói ra với trẫm, trẫm mới có thể hiểu rõ tâm ý của nàng, đỡ phải nàng lại tức giận, nàng đừng giận trẫm nữa có được không?”
A Uyển quật cường lắc đầu, “Không tốt.”
“Vì sao?” Lần này đến phiên hoàng thượng kinh ngạc, vốn tưởng rằng đã nói rõ mọi chuyện, A Uyển nên hết giận mới phải.
“Hoàng thượng nói suông không đảm bảo.” (~.~ được voi đòi Hai Bà Trưng kìa…)
“Sao lại nói vậy, trẫm đối với nàng luôn luôn giữ lời.” Điểm này Hoàng thượng vẫn rất tự tin.
A Uyển cười lạnh hai tiếng, “Hoàng thượng không phải đã nói không thích dáng vẻ của Nhu dung hoa sao, lại đáp ứng với nô tì sẽ không đến chỗ Nhu dung hoa, còn không phải là đã đi rồi?”
Lúc này bị tính nợ cũ, sắc mặt Hoàng thượng thoáng xấu hổ, lúc đó không phải là vì chọc cho A Uyển tức giận sao, không nghĩ đến nàng lại ôm giận trong lòng tích góp từng tí một đến lúc này.
“Trẫm viết giấy đảm bảo cho nàng nhé?”
“Không cần, Hoàng thượng cũng không phải thiếu nô tì ngân lượng,viết giấu đảm bảo làm gì.”
Mặc dù A Uyển kiêu ngạo lại làm khó như vậy, nhưng Hoàng thượng lại vui vẻ chịu đựng, nếu không phải là đặt nàng ở trong lòng sao có thể không kiêng kị gì mà dụ dỗ chứ.
Bất luận là Hoàng thượng bảo đảm như thế nào, A Uyển cũng chỉ cười như hoa, ngoài miệng nói không đồng ý không chịu tha thứ cho Hoàng thượng, Hoàng thượng không có cách gì, nhìn thoáng qua vật nhỏ vẫn già mồm cãi láo, cất bước giả vờ muốn xuống đất.
Thấy vậy, A Uyển hoảng hốt, vừa nãy đắc ý vênh váo lại quên mất chính mình còn đang ở trên nóc nhà, “Hoàng thượng người đi đâu vậy, đừng để nô tì ở lại đây!”
Hoàng thượng bình tĩnh quay đầu lại, nhàn nhạt nói với A Uyển, “Nếu Tiểu Uyển nhi vẫn không chịu tha thứ cho trẫm, trẫm rất khổ sở, muốn xuống dưới suy nghĩ một chút, A Uyển cũng ở đó suy nghĩ thật kỹ đi.”
A Uyển mở to hai mắt nhìn, theo bản năng nắm chặc xương sống mái, Hoàng thượng định để ình ở trên nóc nhà, ý gì đây?
“Như thế nào, Tiểu Uyển nhi nghĩ sao?”
Mặc dù là như thế, A Uyển trong lòng chắc chắn Hoàng thượng sẽ không bỏ mình lại đây, kiên định lắc đầu, “Nô tì không chấp nhận uy hiếp!”
Hoàng thượng cũng không tức giận, bình tĩnh gật đầu, phi thân từ nóc nhà biến mât, A Uyển không dám tin đứng lên, lập tức trượt chân, A Uyển cả kinh gắt gao bám vào mái nhà, Hoàng thượng thật sự bỏ mình lại nơi này sao?
“Hoàng thượng đừng trốn nữa, mau ra đây đi!” bám vào mái nhà, A Uyển không đoái hoài tới mặt mũi, la lớn, mà phạm vi xung quanh lại yên tĩnh không có chút phản ứng nào.
A Uyển biết nếu mình không nói ra lời Hoàng thượng muốn nghe, vậy thì tự tìm cách đi xuống đi, nhìn xung quanh một chút, lại nhìn mặt đât, A Uyển cảm thấy mình tuyệt đối không có khả năng đi xuống, đương nhiên, trừ khi lăn xuống.
“Hoàng thượng, nô tì nghĩ xong, nô tì tha thứ cho Hoàng thượng!” vắng vẻ không tiếng động.
A Uyển suy nghĩ, không phải là câu này sao? “Hoàng thượng, nô tì vinh hạnh được lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng, thật là phait tu ba đời mới được!” một chút động tĩnh cũng không có, A Uyển lại có chút hối hân, làm trò cái gì chứ!
Cắn cắn môi dưới, A Uyển ngoan tâm, bỏ thể diện qua một bên, “Nô tì già mồm cãi láo keo kiệt ngu ngốc cho nên mới không phân biệt tốt xấu, chỉ có Hoàng thượng anh minh thần võ thông minh cơ trí bác học đa tài phong lưu phóng khoáng mới có thể bao dung nô tì a!”
Quả nhiên sau một khắc thân ảnh Hoàng thượng liền xuất hiện, cười ôm A Uyển xuống, “Hoàng thượng sao lại leo tường trèo nóc nhà lợi hại như vậy?” trong quá trình đi xuống, A Uyển không nhịn được hỏi một câu.
“Khi còn bé trẫm nghĩ sẽ gia nhập giang hồ, trở thành một đại hiệp.”
A Uyển lập tức bị thái độ nghiêm túc của Hoàng thượng chọc cho nở nụ cười, đến mặt đất rồi, Hoàng thượng đang muốn buông A Uyển, người trong lòng lại ôm chặc hơn, “Nô tì chân đều mềm cả rồi.”
Ý tứ này chính là không muốn nhúc nhích, Hoàng thượng khẽ cười một tiếng, già mồm cãi láo keo kiệt ngu ngốc không biết tốt xấu như vật nhỏ này chỉ có mỗi mình thích thôi.
@by txiuqw4