sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 112

Chương 112: Hồi triều

Hoàng thượng lần này đối với Hoàng hậu có thể nói là cực kỳ ẩn nhẫn, mà cũng không có ý định dễ dàng bỏ qua chuyện này như trước đây, Hoàng hậu bận rộn chăm sóc uội muội mà vẫn còn rảnh rỗi và tinh lực để sinh sự, Hoàng thượng cũng không ngại tìm việc cho Hoàng hậu làm.

Cho nên, không bao lâu sau đó thì Hoàng hậu nhận được ý chỉ của Hoàng thượng, muốn Hoàng hậu dốc lòng chuẩn bị cho sinh thần sắp đến của thái hậu nương nương.

Trước đây sinh thần của thái hậu nương nương đều là do phủ nội vụ chuẩn bị, những năm trước Hoàng hậu chỉ cần xem qua một chút thì được, hiện tại Hoàng thượng đã có ý chỉ như vậy, mà khoảng cách đến sinh thần của thái hậu nương nương chỉ còn nửa tháng, lúc này còn có đội quân tây bắc khải hoàn trở về, vừa lúc đến tiệc sinh thần nên mọi việc thay đổi hoàn toàn, Hoàng hậu không thể không để tâm nhiều.

Mà lúc này Hoàng thượng còn chưa để Đức phi giúp Hoàng hậu quản lý cung vụ, bề ngoài là muốn đề phòng Đức phi, còn cần rèn luyện, thọ yến của thái hậu, tinh thần Hoàng hậu không tốt, muội muội cũng cần được chăm sóc, lúc này Hoàng hậu đúng là được chiếu cố.

Sau chuyện xử trảm ở ngọ môn, lời đồn cũng được dẹp bỏ rất nhanh, nhưng chỉ là ngoài mặt mà thôi, chuyện này nhắm đến Tam hoàng tử như vậy cũng đâu dễ dàng gì mà bị đánh tan.

Đại Tề vốn thờ phụng Phật giáo, lục đạo luân hồi, nhân quả báo ứng, những điều trong kinh Phật ngày càng được nhiều người biết đến, Tam hoàng tử sinh ra thì đại thụ trăm năm bị sét đánh ngã, những điều trùng hợp như vậy tỉ lệ cực nhỏ, ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng bách tính đều cho rằng đây là trời giáng.

Nhưng từng vương triều, đều có mấy loại ảnh hưởng từ bọn danh sĩ, bọn họ mặc dù không làm quan trên triều, nhưng vẫn có địa vị trong lòng bách tính, thái độ làm người cực kỳ cổ hủ nhưng có sức ảnh hưởng cùng nhân lực không nhỏ.

Cho nên Tam hoàng tử ra đời chưa đến ba ngày, Hoàng thượng đã nhận được rất tấu chương của mấy vị này, Tam hoàng tử ra đời đã bị bọn họ nâng đến một trình độ mới, cái gì mà chuyện này sẽ ảnh hưởng đến sự tồn vong của quốc gia và bách tính.

Tuy Hoàng thượng tức giận cũng không thể làm gì lũ lão cổ hủ này, dù sao còn muốn lo lắng sẽ ảnh hưởng đến xã tắc không phải sao?

Mà A Uyển nghe được chuyện này cũng đập bàn, đây là loại danh gia gì vậy? Nhìn thế nào cũng giống như bọn mua danh chuộc lợi, lúc đại hạn và chiến sự tây bắc, lại không thấy có hành động gì, bất quá là viết vài bài toan văn (toan: thương tâm => Lei đoán chắc là văn thể hiện sự đau lòng thương tâm, múa mồm nên giữ nguyên văn nhé!), hiện tại lại liên hợp viết thư?

Mà Tam hoàng tử chẳng qua chỉ là một đứa trẻ vô tội, gặp phải chuyện như vậy chẳng qua là thiên ý trêu ngươi, bây giwof những kẻ danh gia nho nhả đó lại lên lớp giảng đạo là muốn thế nào!

“Chẳng lẽ bọn chúng còn muốn ngài giết Tam hoàng tử mới được sao! Chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi, mưa lớn xối xả như vậy sấm sét một chỗ thì sao lại không đánh đổ cây?”

Thấy A Uyển nổi giận, giống như Tam hoàng tử như là con ruột của mình, từ khi A Uyển có thai đến nay, bên cạnh bụng ngày càng lớn, còn có tính tình, Tề Diễn Chi trấn an, “Trước hết nàng đừng tức giận, cẩn thận thai nhi trong bụng.”

Tay nhanh nhẹn rót chén trà cho A Uyển uống hạ hỏa, “Bọn họ là vương vấn thiên hạ lo cho dân cho nước, lên lớp giảng đạo chẳng qua là muốn tỏ vẻ có quan tâm mà thôi, hừ.”

Nếu là danh sĩ chân chính không phải sẽ ẩn cư nơi rừng núi chuyên tâm truyền thụ đại nghiệp hoặc là đi xa, tâm tình đạm bạc mặc kệ thế sự, đâu giống như những kẻ này chỉ là toan tính, ngoài miệng nói là không màng danh lợi, nhưng mà phàm là triều đình gió thổi cỏ lay hay là hoàng gia có đại sự, bọn họ sẽ xuất hiện, chỉ biết viết văn khoa chân múa tay, nhưng trên thực tế cái gì bọn họ cũng không làm được.

“Những lão già cổ hủ đó rất khó xử lý, chẳng qua chỉ là việc này cũng không đến lượt bọn họ tùy ý quỏ tay múa chân, trẫm tự có đối sách.” Những gã đó luôn ra vẻ lo lắng cho quốc gia, nhưng khi thật sự xảy ra chuyện, chỉ biết phủi mông bỏ chạy, mọi hậu quả lại bắt hoàng tộc phải gánh chịu, thiên tai không thể tránh khỏi, mà sự việc này, không tránh được ngày sau có gì không may xảy ra sẽ đổ tất cả lên đầu Tam hoàng tử.

Như vậy uy nghiêm của Hoàng gia ở đâu?

Cho nên Hoàng thượng liền hạ chỉ để Tam hoàng tử trở thành một đệ tử tục gia, còn cho báy chủ trì hộ quốc tự làm sư phụ. Ngươi nói là Tam hoàng tử nghiệp chướng nặng nề sao? Bây giờ Tam hoàng tử quy y cửa Phật, ở trước mặt Phật Tổ tu hành chuộc tội, xem ngươi còn gì để nói?

Tam hoàng tử còn không có đại danh, đã được chủ trì đại sư ban cho pháp hiệu, gọi là “Thanh Viễn”

Tất nhiên là Trầm phi không có dị nghị gì, làm một đệ tử Phật môn tục gia so với chịu tội chết vẫn tốt hơn rất nhiều, mắt thấy con đường đến thái tử vị của Tam hoàng tử đã bị chặt đứt, dù sao cũng là con trai của mình, có thể dễ dàng lớn lên rồi trở thành một vương gia sống bình thản cũng tốt.

Đồng thời Trầm phi lại cảm thấy may mắn, lúc trước không nói với Uyển phi chuyện nhận nuôi Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử đã không thể cứu vãn, tốt xấu gì cũng còn Nhị hoàng tử không phải sao?

***

Thái hậu vốn dĩ không thích xa hoa lãng phí, sinh nhật hàng năm cũng chỉ ăn một bữa cơm cùng Hoàng thượng và Tể vương gia mà thôi, mà sau khi Hoàng thượng lên ngôi, thái hậu hàng năm đều đến Ngũ Đài sơn lễ Phật vào dịp này nên sinh nhật đều trải qua ở đó. Lúc này khó có khi thái hậu ở trong cung, hôm đó cũng vừa lúc đại quân khải hoàn hồi triều, nên sinh yến (tiệc sinh thần) tất nhiên sẽ rất lớn rồi.

Trong cung nơi nơi giăng đèn kết hoa, cung nhân bận rộn, hết thảy đều bố trí chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ là Hoàng hậu cũng bạc trắng vài cọng tóc, lễ phục trên người cũng có vẻ rộng đi không ít.

Tể vương gia thống lĩnh đại quân hồi kinh, chiến thắng tây bắc lần này làm cho Hách Đáp tộc đại thương nguyên khí, nếu bọn họ muốn khôi phục thực lực để gây chuyện thì cũng phải năm năm sau, một trận chiến này chí ít cũng có thể để cho bách tính ở nơi biên cảnh luôn chịu đủ dằn vặt của chiến hỏa có được năm năm sống an ổn.

Đệ đệ đắc thắng trở về, Hoàng thượng tất nhiên là muốn đích thân đến cửa thành chào đón, mà đường phố rộng lớn cũng đã bị bách tính vây xem chật ních, nếu không phải là muốn chiêm ngưỡng phong thái của Tể vương gia đắc thắng trở về, cũng không thiếu đại cô nương tiểu tức phụ kiển chân ngóng trông, cổ cũng đã dài ra một đoạn.

Biết được huynh trưởng cũng theo đại quân trở về, A Uyển cung không nhịn được khẩn trương, nhưng dù sao nàng cũng đang mang thai, trên đường nhiều người rất phức tạp, Hoàng thượng không muốn đưa A Uyển theo.

Thỉnh thoảng bảo Lý Phúc Mãn tìm hiểu tin tức, xem xem Tể vương gia có vào thành không, thấy A Uyển gấp gáp, Lữ má má an ủi, “Nương nương không cần quá sốt ruột, vào thành cũng phải xem giờ tốt, vẫn còn nửa canh giờ nữa đại quân mới vào thành.”

A Uyển gật đầu, tuy biết là vậy, nhưng vẫn không nhịn được muốn nhìn Nhị ca một chút, Bạch Lộ biết được sau khi chủ tử có thai, thường ngày tuy không đề cập đến Nhị thiếu gia, nhưng cứ hai ngày sẽ lại chép kinh văn cầu cho cậu bình an, bây giờ tâm tình đã biểu lộ ra hết rồi.

“Chủ tử, Nhị thiếu gia cũng có tham gia yến hôi, đến lúc đó không phải ngài có thể thấy rồi sao? Mà Nhị thiếu gia biết ngài có thai, còn không biết sẽ vui như thế nào đâu.”

A Uyển nghe thế cũng bình tĩnh, đến lúc đó cầu xin Hoàng thượng ân chuẩn ình cùng Nhị ca gặp nhau mới được.

Đại quân vào thành nhưng không phải tất cả đều vào kinh, đại bộ phận được giữ lại đóng quân ở ngoài, Tể vương gia dẫn theo quân tinh nhuệ nhập kinh, sau giờ lành không bao lâu, nhóm Tể vương gia đã vào cung, ở Ngự Thư phòng báo cáo chiến sự với Hoàng thượng, sau đó thì thọ yến cũng bắt đầu.

Sau khi thọ yến bắt đầu không bao lau, Tể vương gia dẫn đầu cùng vài vị tướng quân đến chúc thọ thái hậu nương nương, thấy con trai hoàn hảo trở về, đối với thái hậu mà nói đó chính là quà tặng tốt nhất, chỉ là có chút không tự nhiên khi nhìn thấy một nữ nhân Hách Đáp tộc theo bên cạnh Tể vương gia, dáng dấp xinh đẹp khả ái, đôi mắt to tròn rạng rỡ như trăng rằm, làm cho người khác không có cách nào chán ghét.

Mà A Uyển lại thừa dịp huynh trưởng cùng Tể vương gia lên chúc thọ, tỉ mỉ quan sát anh trai, cũng không quan tâm đến nàng kia nhiều.

Tuy là Nhị ca mất cánh tay trái, nhưng trải qu rèn luyệt gột rửa ở chiến trường, người cũng trầm ổn hơn, trên người còn tỏa ra khí chất quân nhân kiên nghị, mà Nhị ca vốn dĩ đã tuấn lãng, hiện tại đen gầy hơn một chút, đi theo Tể vương gia dáng dấp đứng thẳng giống như thanh tùng, không kém ai cả.

Lúc Lý Phúc Mãn nghe được tin tức, lúc đại quân vào thành, bách tính ra đường chào đón, Nhị ca ở trên ngựa cũng nhận được không ít tú khăn và hoa tươi của cái đại cô nương tiểu tức phụ, tuy mà mất đi một cánh tay nhưng vẫn không ảnh hưởng đến hình tượng anh hùng của Nhị ca, trái lại còn được mọi người kính nể hơn.

A Uyển hai mắt đẫm lễ nhìn mông lung tất nhiên không tránh được ánh mắt của Hoàng thượng, bất quá Ôn Trạch ở thọ yến không tỏ ra kiêu ngạo hay siểm nịnh, tuy là tàn tật nhưng cũng không bị khí thế của Tể vương gia lấn áp, rất khó làm cho người khác không chú ý vị này vốn dĩ từng bị chế nhạo rốt cục trở thành nam tử trẻ tuổi lập đại công.

Nam nữ ngồi cách nhau khá xa, A Uyển cũng không thể cứ nhìn chằm chằm vào ca ca, tuy rất muốn làm vật, nhưng dù sao cũng không hợp quy cũ, mà Hoàng thượng lại cho A Uyển một kinh hỉ, giữ tiệc A Uyển viện cớ đi vệ sinh rời khỏi, ở trong điện lại gặp được Ôn Trạch.

Huynh muội hai người này không khỏi kích động, A Uyển tuy đã cố gắng kiềm chế, nhưng nước mắt vẫn dâng lên, nếu không cố kỵ có Hoàng thượng ở đây, đoán chừng A Uyển đã gục vào lòng ca ca khóc lớn một hồi.

Chỉ là thời gian gặp mặt quá ngắn, Nhị ca Ôn Trạch trở nên chững chạc hơn nhiều, đã mở miệng nói trước, nhìn bụng muội muội đã to, cực kỳ vui mừng, “Thấy nương nương mang thai, thần rất yên tâm, nương nương hãy dưỡng thai cho thật tốt.”

A Uyển tuy có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, ngược lại Ôn Trạch cực kỳ ngắn gọn tóm tắc lại chuyện ở tây bắc, từ sau khi biết được chuyện của Ôn Trạch ở tây bắc, Ôn gia đã đưa tin đến, Ôn Trạch tất nhiên biết muội muội hổ thẹn, nên đã giải thích tâm tư của mình để A Uyển có thể yên tâm.

Thẳng đến khi chia lìa thì A Uyển mới thốt ra một câu, “Trong lòng A Uyển ca ca vĩnh viễn là một đại anh hùng.” (Lei: hơi phá không khí nhưng tui không hỉu s AU lại nói vậy!!! Đừng ném đá con người nông cạn này, tội nghiệp, ném tiền thì được, thu nhận mọi loại mệnh giá, ngoại tệ, miễn âm phủ đô ~ ~)

Hoàng thượng cũng biết mình ở đây không tiện cho bọn họ nói chuyện, nhưng từ đầu tới cuối Hoàng thượng cũng không có ý muốn đi, chờ Ôn Trạch ra nội điện, Hoàng thượng mới mở miệng, “Trẫm cho nàng gặp mặt ca ca, không phải cho nàng khóc, lau nước mắt mau đi, không thôi lại dạy con thành một tên thích khóc.”

Vừa nói vừa an ủi, “Không phải nàng đang lo lắng cho hôn sự của hắn sao? Nhị ca của nàng đêm nay ở yến thọ mặt mày rạng rỡ, ngày mai nhất định sẽ có nhiều lão già dâng tấu sớ muốn trâm tứ hôn đó, nàng còn khóc cái gì vây, đây không phải là muốn Nhị ca nàng nhìn thấy sẽ không an lòng đó chứ?”

A Uyển rốt cục nín khóc mỉm cười, trong giọng nói vẫn còn mang theo giọng mũi, “Đó là tất nhiên, những kẻ lúc trước ghét bỏ Nhị ca cụt một tay hiện tại không chừng đang hối hận muốn chết đó.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx