sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Lang Gia Bảng (Tập 1) - Chương 17 - Phần 02

Chỉ có võ thần đã tích đủ quân công thăng đến nhất phẩm, đã phong hầu hoặc bái soái thì mới không gặp phải những hạn chế này, có thể được Hoàng đế gia phong bất cứ lúc nào, nhờ vậy mới giành được những đãi ngộ vượt trên phẩm bậc và quyền thế tập cha truyền con nối cho gia tộc.

Mà hiện nay tại toàn bộ Đại Lương chỉ có năm võ thần có tư cách này mà thôi. Khuynh hướng của năm người này cũng đại diện cho thái độ của đại bộ phận các võ thần.

Mặc dù nhìn từ tình hình bây giờ, trong năm người trừ Khánh quốc công công khai ủng hộ Dự vương, Ninh Quốc hầu ngầm ủng hộ Thái tử, ba người còn lại hình như đều đặt thân ngoài cuộc tranh đấu này.

Đương nhiên trong các nhân tố ảnh hưởng đến lựa chọn truyền ngôi cuối cùng của Hoàng đế, có tám phần vẫn phải xem biểu hiện của Thái tử và Dự vương trong công việc triều chính và kết quả đấu đá giành thực quyền trong sáu bộ, nhưng hai phần còn lại, Hoàng đế vẫn không thể không tham khảo ý kiến của các tướng soái nắm binh quyền.

Cho dù Dự vương có lòng tin giành thế thượng phong trước Thái tử trong tám phần kia, nhưng chỉ cần chênh lệch giữa hai bên không quá lớn thì hai phần còn lại vẫn có khả năng thay đổi kết cục.

Huống hồ xưa nay thái độ của võ thần đều rất khó nắm chắc, để tránh mạo hiểm, từ trước đến nay đại bộ phận võ thần đều không nghiêng không lệch, hỏi gì cũng lắc đầu không biết, chỉ đến giây phút cuối cùng được Hoàng đế gọi đến trước mặt hỏi ý kiến mới thì thầm một cái tên bên tai rồng, quyết không truyền đến tai người thứ hai.

Như vậy dù không được Hoàng đế đời sau ân sủng thì cũng sẽ không đưa tới mầm tai vạ, người không có dã tâm mãnh liệt bình thường đều sẽ lựa chọn phương thức này.

Bởi vậy cũng có thể thấy, nhận được sự ủng hộ công khai của một quân hầu nhất phẩm là chuyện khó khăn đến mức nào đối với Dự vương.

“Tô tiên sinh còn có chỗ không biết.” Dự vương thở dài một hơi, nói với giọng thành thật. “Bản vương vẫn cho rằng mình vượt trội hơn Thái tử trên phương diện tranh thủ sự ủng hộ của võ thần, bởi vì bản vương vừa có Khánh quốc công vừa có Tạ Bật, chưa bao giờ phải bận tâm về phía các võ quan. Không ngờ ngàn tính vạn tính lại không tính ra Ninh Quốc hầu ăn cả hai mang, bề ngoài hắn hoàn toàn không phản đối Tạ Bật đứng vào phe cánh của bản vương, làm cho bản vương tưởng là trong lòng hắn cũng ủng hộ bản vương, nhưng thật ra hắn đã sớm đứng về phe Thái tử, tự tay đạo diễn vụ án chiếm đất để đánh đổ Khánh quốc công... Bây giờ bản vương không có biện pháp nào để biết trước được khuynh hướng của các tướng soái trong triều, chỉ sợ đến thời khắc quyết định lại thua ở đúng điểm này...”

Mai Trường Tô lặng lẽ nghe lời than thở của Dự vương, chỉ khẽ gật đầu chứ không hề có biểu hiện nào khác.

Ánh mắt Dự vương cũng có chút lạnh lẽo vì phản ứng này của chàng, có điều vẻ mặt lại được khống chế trông rất bình thường. Hắn chớp mắt mấy cái, sau đó để lộ một nụ cười khổ, tự trách: “Ai da, là bản vương lỗ mãng rồi. Bản vương lại quên mất Tô tiên sinh có quan hệ rất tốt với hai vị công tử của phủ Ninh Quốc hầu... Nói những lời này thật sự là làm cho tiên sinh khó xử...”

Vẻ mặt Mai Trường Tô vẫn thờ ơ, không hề phủ nhận, dáng vẻ hơi cúi đầu lại giống như đang ngây người suy nghĩ.

“Nhưng theo bản vương biết, dù Tô tiên sinh và Cảnh Duệ, Tạ Bật có tình bằng hữu nhưng tiên sinh và quận chúa Nghê Hoàng cũng có tình tri âm, thậm chí tiên sinh từng không ngại chọc giận Thái tử vì quận chúa...” Dự vương chăm chú nhìn Mai Trường Tô, nói tiếp: “Có lẽ đây không phải là bản ý của tiên sinh, nhưng một khi đã bước ra thì cũng khó có thể lui lại. Nếu bản vương đoán không sai, tiên sinh vội vàng chuyển qua tòa viện này giữa cơn mưa tuyết, e là cũng vì có nguyên nhân khác?”

“Sao điện hạ lại nghĩ thế?” Trong nụ cười nhìn như thoải mái của Mai Trường Tô vẫn không giấu được nét miễn cưỡng. “Tô mỗ là người giang hồ, luôn luôn vô câu vô thúc, không rành lễ số, ở trong hầu phủ nghiêm ngặt thật sự không quen nên mới vội vã dời ra đây. Còn sự hiểu lầm của Thái tử điện hạ đối với Tô mỗ, chỉ cần có cơ hội có lẽ Tô mỗ vẫn giải thích được rõ ràng.”

Nghe thấy câu trả lời ngầm có ý từ chối này, mí mắt Dự vương khẽ giật, một thoáng sát khí xuất hiện trên trán, nhưng sát khí vừa xuất hiện trong nháy mắt đã lập tức bị hắn che giấu.

Những lúc như thế này càng không thể tỏ ra bụng dạ hẹp hòi như Thái tử, nếu không sẽ sắp thành lại bại, đánh mất tiên cơ đã chiếm được... Đây là lời Dự vương tự nhủ thầm trong lòng.

Mai Trường Tô đã rời khỏi Lang Châu đi tới Kim Lăng, nhất định trong lòng sớm có giác ngộ, biết mình không thể thoát được vận mệnh do Lang Gia các vạch ra nên phải chuẩn bị chọn chủ mà thờ.

Trong tình hình bị ép buộc này, ai tỏ ra nhân hậu hơn, ai làm cho chàng cảm thấy an toàn hơn thì chàng sẽ lựa chọn người đó. Sau khi đã hạ quyết tâm, xác định lập trường rõ ràng, vị kỳ lân tài tử này tất nhiên sẽ dốc hết khả năng của mình.

Bởi vì Mai Trường Tô thật sự quá coi trọng Giang Tả minh của chàng, nếu như chàng chọn phe phái sẽ thất bại trong cuộc tranh giành quyền kế vị thì Giang Tả minh nhất định gặp phải tai ương vì tông chủ của mình, mà dù thế nào thì Mai Trường Tô cũng sẽ không cho phép trường hợp này xảy ra.

Cho nên chỉ cần có thể kéo chàng về phe mình, lại cẩn thận đề phòng không cho chàng tiếp xúc với người của phe Thái tử, trói chặt vận mệnh của chàng và Giang Tả minh vào phe phái của mình thì hắn có thể yên tâm lợi dụng tâm cơ và tài hoa của chàng.

Đây là sách lược dùng người Dự vương suy nghĩ rất lâu mới định ra sau khi Tần Bát Nhã hỏi về việc sử dụng Mai Trường Tô như thế nào mấy ngày trước, hơn nữa hắn tương đối tin tưởng sách lược này nhất định có thể nắm chắc được điểm yếu của kỳ lân tài tử, buộc chàng phải dốc sức phục vụ mình.

Có điều tiền đề đương nhiên là phải thu được chàng về dưới trướng đã.

“Tô tiên sinh hôm nay chịu lên tiếng chỉ điểm bản vương xử lý chuyện liên quan đến vụ án chiếm đất, bản vương đã hết sức cảm kích. Còn tương lai, bản vương quyết không dám gượng ép.” Dưới sự phối hợp của nụ cười ấm áp và từ ngữ khiêm tốn, nhã nhặn, Dự vương thể hiện phong phạm của một quân vương nhân từ rất hoàn mỹ. “Với đại tài của tiên sinh, hiển nhiên tiên sinh có những kiến giải cao siêu đối với thời thế, bản vương cần gì phải nói thêm nhiều. Bản vương chỉ muốn nói là, bất kể tiên sinh lựa chọn thế nào, bất kể sau này gặp phải chuyện gì, chỉ cần tiên sinh chịu xem trọng bản vương, cổng phủ Dự vương sẽ vĩnh viễn mở rộng chào đón tiên sinh.”

Những lời này thật sự là quang minh chính đại, khí độ ngợp trời, làm Mai Trường Tô cảm thấy vẻ cảm động mình cố ý lộ ra cũng tự nhiên hơn rất nhiều, khiến Dự vương vốn giỏi quan sát sắc mặt hết sức hài lòng.

“Bản vương hôm nay đã quấy quả tiên sinh một lúc lâu, chỉ sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của tiên sinh. Bản vương cáo từ trước.” Dự vương biết rõ thế nào là dục tốc bất đạt, thấy Mai Trường Tô đã hơi lộ vẻ xúc động, hắn quyết đoán lui lại một bước, mỉm cười đứng dậy từ biệt, nhẫn nhịn che giấu những bực bội trong chuyện của Khánh quốc công vừa rồi, cũng xem như một nhân vật đáng nể.

Mai Trường Tô đứng lên theo, cúi người thi lễ. “Điện hạ không ngại thanh bần, đích thân tới tệ xá, hai chữ quấy quả làm sao Tô mỗ dám nhận? Hiện sắc trời đã muộn, vốn Tô mỗ nên bày rượu giữ khách, nhưng ngại điện hạ trăm công nghìn việc, không có thời gian rảnh rỗi, Tô mỗ thật sự không dám mở lời. Trà xanh một tách, tiếp đón không chu đáo, mong điện hạ thứ lỗi.” Chàng vừa nói vừa đưa tay mời, ý là định tiễn khách ra ngoài.

Theo tâm tư của Dự vương thì đương nhiên là chỉ mong được giữ lại, nhưng những lời này của Mai Trường Tô nghe ra vừa giống giữ khách lại vừa giống tiễn khách, không thể đoán được ý định thật sự của chàng. Nếu như hiểu nhầm ý chàng thì e rằng lại tỏ ra giữa mình và kỳ lân tài tử không có sự ngầm hiểu ăn ý với nhau, cho nên dù trong đầu Dự vương đã đưa ra vô số phán đoán nhưng cuối cùng vẫn không kết luận được phán đoán nào là đúng, chỉ có thể bước đi thật chậm, mong chờ Mai Trường Tô nói thêm vài câu.

May mà trời không phụ lòng người, lúc hai người sánh vai đi từ thư phòng ra hành lang đến chòi nghỉ mát, Mai Trường Tô ngước mắt nhìn chân trời xa xa, nhỏ giọng nói: “Dự vương điện hạ không cần quá phiền muộn. Cho dù lần này Khánh quốc công không gặp chuyện thì ông ta cũng không phải là đối thủ của Tạ Ngọc, có thiệt hại cũng không có gì quá đáng tiếc...”

“Nói vậy cũng đúng.” Dự vương cau mày, nói. “Nhưng dù sao ông ta cũng có tiếng nói trong triều, một chút cũng còn hơn không có.”

Mai Trường Tô cười nhạt, nói: “Theo chút kiến thức mọn của Tô mỗ thì lúc này điện hạ nên hoàn toàn bỏ qua Khánh quốc công để dốc hết sức ủng hộ Tĩnh vương mới là thượng sách.”

“Ủng hộ Tĩnh vương?” Lần này Dự vương thật sự kinh ngạc. “Hắn là hoàng tử, lại phụng thánh mệnh chủ thẩm, ai dám làm khó hắn chứ? Đâu cần bản vương ủng hộ?”

“Chỉ một vụ án Tân Châu thì đương nhiên không cần.” Mai Trường Tô dừng hẳn bước chân, chậm rãi nói. “Nhưng điện hạ cũng biết, vụ án này chỉ là cái cớ, sau khi xét xử xong các nơi sẽ lập tức trình báo nhiều vụ án tương tự, liên lụy tới rất nhiều phú hào. Tĩnh vương thật sự không có kinh nghiệm ứng đối với các mối quan hệ phức tạp tầng tầng lớp lớp, nếu lúc đó điện hạ chịu đứng ra giúp đỡ để Tĩnh vương nhanh chóng bình định sự phản đối của các phú hào, giữ vững chính sách ổn định dân cày của Bệ hạ thì Tĩnh vương sao có thể không cảm kích điện hạ?”

Dự vương quên cả thở, dường như đột nhiên nhìn thấy một phương hướng trước kia chưa thấy bao giờ, trong đầu dần dần rõ ràng. “Ý của tiên sinh là...”

Mai Trường Tô lạnh lùng nói: “Khánh quốc công có gì mà điện hạ phải tiếc nuối? Cho dù là hai Khánh quốc công cộng lại cũng làm sao bằng được một nửa Tĩnh vương?”

Dự vương hơi kích động, sắc mặt ửng hồng vì hưng phấn, nhanh chóng đi một vòng quanh chỗ đứng. “Nếu có được Tĩnh vương thì đương nhiên... Nhưng tâm tính của Tĩnh vương... Bản vương thật sự lo lắng không khống chế nổi...”

Mai Trường Tô nhìn Dự vương, ánh mắt sắc như lưỡi đao sắp cứa vào lông mày Dự vương. “Không khống chế nổi cũng phải khống chế. Ninh Quốc hầu đã là người của Thái tử, trừ Tĩnh vương, còn ai trong các tướng lĩnh nắm quyền có thể chống lại ông ta?”

Dự vương biết chàng nói không sai, lông mày càng nhíu chặt. “Muốn chính diện chống lại Tạ Ngọc, đúng là những người khác không làm được. Nhưng Cảnh Diễm là một người cứng đầu, bản vương sợ tương lai lúc cần dùng đến thì hắn lại không nghe sai bảo...”

Mai Trường Tô từ từ nghiêng người tới, nhìn thẳng vào mắt Dự vương, hỏi từng tiếng thật chậm: “Điện hạ cần khống chế võ quan để làm gì? Điện hạ chuẩn bị tạo phản hay ép Bệ hạ thoái vị?”

Dự vương giật bắn mình, không tự chủ được nhìn quanh, cả giận nói: “Sao tiên sinh lại nói lời này? Nếu bản vương có lòng này thì trời đất không tha.”

“Một không ép thoái vị, hai không tạo phản, vậy hai chữ sai bảo từ đâu mà ra?” Mai Trường Tô nói lạnh như băng. “Vai trò của Tĩnh vương chỉ là răn đe. Cho dù bên Thái tử có Tạ Ngọc, thậm chí có thể thêm mấy hầu tước nhất phẩm nữa thì cũng không là gì, chỉ cần bên cạnh điện hạ có Tĩnh vương, có quận chúa Nghê Hoàng thì trong suy nghĩ của Bệ hạ sau này, ngài ít nhất cũng có tiếng nói ngang hàng với Thái tử trong các võ quan, chưa đến mức bị Thái tử đè xuống. Chỉ cần không đi đến nước trái đạo bề tôi đó thì tất cả đều là vốn liếng, chỉ cần bày ra cho Bệ hạ xem chứ không cần phải thật sự dùng đến.”

Dưới tay Dự vương không thiếu mưu sĩ, thường xuyên bàn luận cục diện triều chính trước mặt hắn, nhưng chưa từng có ai đưa ra một quan điểm mới lạ như vậy. Hắn cảm thấy có một lối đi khác hiện ra trước mặt, đầu óc hỗn loạn dần thanh tĩnh trở lại.

Đúng vậy, võ thần không giống đám văn thần, căn bản không cần thu phục để sai bảo. Bởi vì trong thành Kim Lăng, Hoàng đế đích thân nắm ngự lâm quân, dưới sự quản lý chặt chẽ và sát sao của Mông Chí, cơ bản không có khả năng động võ cướp ngôi, những gì cần thiết chỉ là một sự phô trương thanh thế ở trạng thái tĩnh mà thôi, cần đám võ thần đó nghe lời làm gì?

Để ý thấy thần sắc Dự vương thay đổi, Mai Trường Tô biết trong lòng hắn đã dao động, khóe môi hơi nhếch lên, lại nhẹ nhàng thêm một câu: “Lùi một vạn bước, cho dù Thái tử thật sự dùng vũ lực, một khi gây nguy hiểm cho Bệ hạ, với tính khí cương trực của Tĩnh vương, hắn còn cần ngài sai bảo mới chịu đứng ra ngăn cản hay sao?”

***

Mai Trường Tô tiễn khách về, đi đủ hai khắc mới ra tới cổng.

Trước khi lên kiệu, Dự vương còn tận lực kéo chàng từ trong cổng ra ngoài, thân thiết vuốt vai dặn dò: “Tiên sinh thân thể không được khỏe, đừng đứng nơi đầu gió này nữa.”

Mai Trường Tô liếc hắn một cái, trong lòng thầm nghĩ: Rõ ràng ta đang tránh gió trong cổng bị ngươi lôi ra đây, còn bày đặt dặn dò quan tâm nữa? Nhưng trên gương mặt vẫn mang nụ cười. “Nơi này đúng là gió lạnh, mời điện hạ cũng mau lên kiệu, thứ cho Tô mỗ không thể tiễn xa.”

Biểu diễn xong màn chủ tớ hòa thuận này trước cửa, Dự vương đã hả lòng hả dạ, hơn nữa gió lạnh mang bông tuyết thổi vào mặt quả thật cũng không thoải mái, vì vậy lập tức xoay người bước lên kiệu không khách sáo nữa.

Màn kiệu vừa hạ xuống, Mai Trường Tô đã xoay người đi vào cổng viện, bước nhanh tới sau bức tường phù điêu, liên tiếp thở mấy hơi thật sâu như muốn đẩy hết chướng khí ra ngoài.

“Tô ca ca...”

Chàng quay lại nhìn, Phi Lưu đứng bên cạnh nghiêng đầu mở to mắt nhìn chàng, ánh mắt đầy vẻ ân cần.

“Không có việc gì.” Nụ cười tự nhiên nở trên môi, chàng cầm tay thiếu niên nọ. “Vừa rồi chơi với rắn độc một lát, sau một hồi không ngờ lại buồn nôn...”

“Rắn độc?” Phi Lưu lập tức cảnh giác, nhanh chóng đưa mắt tìm kiếm xung quanh để tìm ra con rắn độc mà chàng vừa nói.

“Đã bò ra ngoài rồi.” Mai Trường Tô không nhịn được bật cười. “Không sao, Tô ca ca biết con rắn đó rất lâu rồi, biết chỗ nào nó có độc, sẽ không bị cắn trúng đâu.”

“Không được cắn!”

“Đúng vậy, có Phi Lưu của chúng ta ở đây, ai dám cắn ta?” Mai Trường Tô xoa đầu thiếu niên, tiếng nói lại dần dần trở nên trầm thấp. “Hơn nữa... bây giờ... chính Tô ca ca cũng đã biến thành một con rắn độc rồi...”

Phi Lưu nhíu hai hàng lông mày thanh tú, mặc dù hắn nghe không hiểu lời Mai Trường Tô nói nhưng có thể cảm nhận được sự xót xa mơ hồ trong đó, lập tức nhích lại gần, lắc đầu thật mạnh. “Không phải!”

“Không phải rắn độc? Thế là cái gì?” Mai Trường Tô biết sự rung động tâm tình của mình đã ảnh hưởng đến Phi Lưu, vội lấy lại bình tĩnh, cười, nói: “Là nhện độc? Thằn lằn độc?

Hay là bọ cạp độc?”

Phi Lưu bị chàng đùa liền cuống lên. “Đều không phải!”

Mai Trường Tô cười ha ha, vỗ vỗ lưng thiếu niên trấn an. “Được rồi, được rồi, đều không phải... Chúng ta vào nhà thôi, ngày mai Phi Lưu phải cùng Tô ca ca ra ngoài.”

Phi Lưu gật đầu. “Ờ! Suối nước nóng!”

“Không phải, không phải đến suối nước nóng.” Mai Trường Tô không hề thấy lạ vì Phi Lưu nghe thấy chuyện suối nước nóng, chàng chỉ tươi cười phủi tuyết rơi trên đỉnh đầu hắn. “Ngươi chưa làm mất con chim ưng bằng rễ cây đó chứ? Ngày mai chúng ta phải đi thăm Đình Sinh.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx