Hai ngón tay đột nhiên đưa tới, thoáng cái đã tóm được tai Tiểu Linh xách nó lên, con linh điêu bất ngờ không phòng bị kịp, hoảng sợ ra sức giãy giụa, hai chân sau không ngừng đạp, phát ra tiếng kêu chít chít.
Mai Trường Tô mở mắt. “Phi Lưu, chuyện gì?”
“Ba người.”
“A.” Mai Trường Tô day hai bên thái dương, lấy lại một chút tinh thần. “Ngươi ra dẫn bọn họ vào đi.”
“Vâng!” Phi Lưu thả tay ra, Tiểu Linh rơi thẳng xuống bụng Mai Trường Tô, mặc dù không bị đau nhưng rõ ràng là rất hoảng sợ, tủi thân co tròn không dám nhúc nhích.
“Được rồi, đừng sợ, Phi Lưu thích ngươi mà...” Mai Trường Tô cười, vuốt ve nó một lát rồi mới cho nó vào ngực áo ấm áp. “Buổi tối ngươi ngủ cùng Phi Lưu được không?” May mà Tiểu Linh nghe không hiểu lời chàng, vẫn chỉ chớp chớp đôi mắt nhỏ, không bị chàng dọa ngất xỉu.
Lúc này tiếng bước chân đã vang lên ngoài thềm, nặng nhẹ khác nhau, tiết tấu không giống nhau, cũng như tính cách khác xa nhau của ba người này.
“Tô huynh, huynh đã đỡ chưa?” Người đầu tiên mở miệng nói sau khi vào nhà đương nhiên là Ngôn Dự Tân. “Ta mang mấy sọt quýt vừa được đưa từ Lĩnh Nam về đến cho huynh, bị ốm lúc nào cũng đắng miệng, ăn quýt là tốt nhất.”
“Ngươi đừng ầm ĩ như vậy.” Tiêu Cảnh Duệ cau mày đẩy hắn một cái, lại nhìn sắc mặt yếu ớt trắng xanh của Mai Trường Tô, lo lắng hỏi: “Tô huynh không cần đứng lên, cứ ngồi là được rồi. Thời tiết này bị ốm không phải là chuyện nhỏ, thuốc của đại phu có hiệu nghiệm không?”
“Đã gần như khỏi hẳn rồi, lại làm phiền các ngươi tới thăm.” Mai Trường Tô mỉm cười, nói. “Mau ngồi đi, lâu rồi không trò chuyện với các ngươi.”
Ba người đi đến gần, ngồi xuống bên cạnh chàng.
Tiểu Linh đột nhiên ngọ nguậy trong vạt áo, móng vuốt không ngừng cào cào, Mai Trường Tô không khỏi nghĩ đến chuyện thuốc nổ mà Đồng Lộ vừa báo cáo.
“Ngâm suối nước nóng đúng là thoải mái, Tô huynh cũng nên đi thử, rất có lợi cho thân thể.” Ngôn Dự Tân vừa nói vừa lấy mấy quả quýt trong tay áo ra đặt lên bàn. “Mấy sọt quýt đã được chuyển ra đằng sau nhà rồi, ta tiện tay mang mấy quả đến cho huynh nếm thử. Loại quýt này vỏ mỏng, lại rất dễ bóc, vị ngọt, nhiều nước, Tô huynh nhất định sẽ thích. Giờ đang là mùa xuân, ngày mai ta cũng định trồng mấy cây trong viện nhà mình...”
“Quýt mọc ở Hoài Nam là quýt ngọt, trồng sang Hoài Bắc lại thành quýt chua.” Tạ Bật liếc hắn khinh bỉ. “Ngươi có đọc sách không đấy? Trồng trong viện nhà ngươi nói không chừng lại mọc ra mướp đắng...”
Tiêu Cảnh Duệ và Mai Trường Tô cùng bật cười, Mai Trường Tô cầm một quả quýt đưa lên mũi khẽ ngửi, mùi thơm mát lành lạnh vì gió sương, ngửi kĩ hơn lại thấy cả mùi lưu huỳnh.
Mai Trường Tô đã suy đoán được một vài đầu mối.
“Quýt này tươi thật, vậy mà được vận chuyển từ Lĩnh Nam về cơ à? Nhất định là dùng thuyền quan?”
“Đúng vậy, là thuyền do phủ Lĩnh Nam đưa thẳng tới đây, đi đường Phú giang, trên đường không cần dừng lại tra xét nên đương nhiên nhanh hơn thuyền của dân buôn nhiều. Các gia đình quyền quý trong kinh thành đều thích loại quýt này nên phải chở cả mười thuyền, chẳng bao lâu đã phân chia xong rồi, có tranh cũng tranh không được, may mà phụ thân ta đã đặt trước.”
“Vậy à? Đúng là nhờ phúc của ngươi mới được ăn.” Mai Trường Tô ngoài miệng khách sáo nhưng trong lòng lại nhanh chóng suy nghĩ. Thì ra không chỉ chở bằng thuyền hàng trên kênh đào và thuê phu khuân vác, ngay cả thuyền quan cũng có thể lén chở thuốc nổ, giang hồ phân tranh bình thường e là không làm được điều này...
Tiểu Linh vẫn giãy giụa trong ngực áo, Mai Trường Tô đưa tay vỗ về nó, chắc là mùi thuốc nổ ám vào vỏ quýt không đậm đặc nên cuối cùng nó cũng bình tĩnh trở lại, bắt đầu ngủ ngon.
“Tô huynh có lạnh tay không? Hay là để ta bóc giúp huynh?” Thấy Mai Trường Tô cầm quả quýt trên tay một hồi lâu, Tiêu Cảnh Duệ ân cần hỏi.
“... À, không cần. Dự Tân nói đúng, giống quýt này rất dễ bóc.” Mai Trường Tô vội bóc vỏ, bỏ một múi quýt vào miệng cắn, chất lỏng lành lạnh thấm đầy khoang miệng, quả nhiên chua ngọt vừa phải, mùi vị rất tuyệt.
“Ngon không?” Ngôn Dự Tân cũng ăn mấy múi. “Vừa ngồi sưởi ấm vừa ăn quýt này đúng là một sự hưởng thụ tuyệt vời.”
“Ngươi xem ngươi kìa, Tô huynh mới ăn một múi mà ngươi đã ăn sang quả thứ hai rồi.” Tạ Bật cười, nói. “Hay là ngươi định ăn hết một sọt rồi mới về?”
“Ngon mà.” Ngôn Dự Tân không thèm quan tâm đến lời chế nhạo của hắn, quay sang nhìn Mai Trường Tô. “Nếu Tô huynh thích thì sau khi về ta sẽ cho mang thêm đến.”
“Đủ rồi, chỗ ta không có nhiều người, phần lớn đều chỉ thích ăn thịt. Có điều Phi Lưu thì rất thích quýt, ta cảm tạ ngươi giúp hắn.”
Ngôn Dự Tân nhìn trái, nhìn phải. “Phi Lưu vừa rồi còn ở đây mà, lại chạy đâu rồi?”
“Chắc là ra đằng sau chơi rồi.” Mai Trường Tô nhìn vị công tử quốc cữu này, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, làm như buột miệng hỏi một câu với ngữ điệu rất tự nhiên. “Hôm nay sao ngươi lại rảnh rỗi đến thăm ta? Hoàng hậu nương nương cũng bị ốm rồi, ngươi không vào trong cung vấn an à?”
“Hoàng hậu nương nương bị ốm à?” Vẻ mặt kinh ngạc của Ngôn Dự Tân xem ra không phải giả bộ. “Sao lại thế, hôm qua ta mới vào cung, thấy Hoàng hậu nương nương còn rất khỏe, sao hôm nay lại ốm rồi?”
“Có thể là cũng bị nhiễm lạnh.” Mai Trường Tô cười nhẹ. “Thời tiết lạnh như vậy, ban đêm không cẩn thận đạp chăn một lát là sẽ nhiễm khí lạnh ngay. Có điều trong cung nhiều người chăm sóc, hầu hạ như vậy, bệnh tình của nương nương nhất định không có gì đáng lo.”
“Ờ...” Ngôn Dự Tân nhìn sắc trời bên ngoài. “Bây giờ muộn quá rồi, ngày mai vào vấn an sau vậy. Nếu bị ốm nặng thật thì ta sẽ bảo phụ thân về một chuyến.”
“Sao cơ? Quốc cữu không ở trong kinh à?”
“Đến đạo quán ngoài thành lập đàn cúng bái rồi. Ông già nhà ta bây giờ hai tai không nghe chuyện hồng trần, chỉ muốn cầu tiên luyện đan, nếu ta không ngăn cản thì nhất định ông ấy đã sửa nhà thành đạo quán luôn rồi.” Ngôn Dự Tân chán nản oán trách. “Có điều thế cũng tốt, không có ai quản, ta càng tự do tự tại. Trừ dạo trước ông già ta giở chứng tống ta vào Long Cấm úy làm việc, còn lại bình thường đều không hề để ý đến tiền đồ của ta.”
“Loại thiếu gia như ngươi vốn đã không cần bận tâm đến tiền đồ.” Tạ Bật nói. “Có điều cha ngươi thật sự càng ngày càng giống người cõi tiên, quanh năm suốt tháng cũng không thấy ông ta đi vào cung mấy lần, tại sao Hoàng hậu nương nương mà ông ta cũng không hỏi han?”
“Không biết...” Ngôn Dự Tân nghiêng đầu suy nghĩ một lát. “Ông ấy và Hoàng hậu nương nương vẫn không thân thiết lắm, ngươi cũng biết mà, ông già ta thích thanh tu, nếu như không phải trông nom từ đường ở kinh thành thì ông ấy đã chuyển hẳn vào núi ở rồi.”
Tiêu Cảnh Duệ cũng nói: “Nếu mặt mũi ngươi không giống ông ấy thì làm gì có ai nghĩ ngươi và ông ấy là cha con? Ngôn bá bá thanh đạm vô vi, giống như nhàn vân dã hạc, còn ngươi lại là một kẻ hay sinh sự chỉ thích những chốn náo nhiệt, không có nửa phần khí chất dã hạc, chỉ giống một con dã miêu thôi.”
“Vâng, Tiêu đại công tử ngài có khí chất.” Ngôn Dự Tân nhún vai, nói. “Ta là mèo hoang, còn ngươi là mèo nhà ngoan ngoãn được chưa?”
Mai Trường Tô không nhịn được cười thành tiếng. “Hồi lâu không được nghe các ngươi cãi nhau, đúng là có hơi nhớ.”
Mấy người cười nói vui vẻ, dường như đã trở lại như lúc mới quen, không hề có điều gì cố kỵ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc trời đã tối hẳn. Mai Trường Tô bày rượu giữ khách, ba người cũng không từ chối. Mọi người vừa ăn uống vừa nói chuyện trên trời dưới đất, nhưng không nhắc tới chuyện trong triều, bầu không khí vô cùng thoải mái.
Rượu là rượu mạnh từ miền Bắc đưa về, uống vào đến đâu biết đến đó.
Ngôn Dự Tân cao giọng kêu: “Đây mới là rượu nam nhân nên uống.” Nói xong uống một chén lớn rồi lập tức ho sặc sụa.
So với hắn thì hai huynh đệ nhà họ Tạ tỏ ra lịch sự hơn nhiều, cho dù là Tạ Bật cực kỳ thích rượu, tửu lượng rất cao cũng chỉ nhấm nháp từng chén nhỏ. Không biết từ bao giờ Phi Lưu đã xuất hiện trong phòng, tò mò nhìn thứ chất lỏng trên bàn.
“Ê, Phi Lưu...” Ngôn Dự Tân đã bắt đầu chếnh choáng, không còn e dè hơi thở âm hàn trên người Phi Lưu nữa, cầm một chén rượu lên vẫy Phi Lưu. “Uống thứ này bao giờ chưa? Ngon cực...”
“Ngươi đừng làm thế.” Vẫn đang phải uống canh vì bị ốm, Mai Trường Tô vội cười ngăn cản. “Phi Lưu của chúng ta còn nhỏ.”
“Ta mười bốn tuổi đã bắt đầu uống rượu rồi, sợ cái gì. Phi Lưu còn là trẻ con mà, không biết uống rượu thì sẽ không bao giờ trở thành người lớn được.” Ngôn Dự Tân xua tay coi thường. “Nào, nào, thử một chén đi!”
Phi Lưu thoáng nhìn Tô ca ca, thấy chàng chỉ cười mà không tiếp tục ngăn cản liền bước tới nhận lấy chén rượu, một ngụm uống hết, lập tức trong miệng như có kim đâm, sao Hôm sao Mai bay vòng vòng quanh đầu.
“Không ngon!” Phi Lưu ném chén rượu, cảm thấy bị lừa, một chưởng liền đánh thẳng về phía Ngôn Dự Tân. Công tử quốc cữu chống tay lên bàn lắc mình nhảy lên tránh thoát, hai người đuổi nhau khắp phòng.
Lúc đầu Tiêu Cảnh Duệ còn hơi căng thẳng, sau đó phát hiện Phi Lưu chỉ đuổi theo để trút giận chứ không định làm Ngôn Dự Tân bị thương nên mới yên lòng.
“Từ sau khi đi theo ta đến Kim Lăng, Phi Lưu rất ít khi được chơi như vậy.” Mai Trường Tô cũng mỉm cười. “Cho nên mỗi lần các ngươi đến, hắn rất vui vẻ.”
Tiêu Cảnh Duệ hiển nhiên chưa từng cảm thấy Phi Lưu vui vẻ khi bọn hắn đến, nhưng tòa viện này quả thật quạnh quẽ thiếu hơi người, liền hỏi Mai Trường Tô: “Tô huynh, lúc ăn Tết ở đây cũng chỉ có những người này à?”
“Trừ tịch thì chắc là như vậy, có điều đến mùng Ba, mùng Bốn ta sẽ mời mấy người khách đến tụ tập cho vui, ngươi cũng đến chứ?”
“Bất cứ lúc nào ta cũng có thể đến được.” Tiêu Cảnh Duệ nhìn Phi Lưu, lại nhìn Mai Trường Tô, cảm thấy không đành lòng. “Nhưng Trừ tịch chỉ có huynh với Phi Lưu thì thực sự quá cô quạnh, đến nhà ta ăn Tết đi, mọi người bên nhà họ Trác cũng sẽ vào kinh, rất náo nhiệt.”
“Đa tạ ý tốt của ngươi.” Mai Trường Tô cười nhã nhặn. “Có điều ai nói bọn ta chỉ có hai người chứ? Lúc vào các ngươi không thấy sao? Trong viện này ít ra cũng có hai mươi người mà.”
“Nhưng đó đều là hạ nhân... không phải người nhà...”
“Chẳng lẽ người trong quý phủ là người nhà của ta?” Mai Trường Tô hơi khó chịu, không khống chế được nói một câu hơi gay gắt, có điều chàng lập tức phát hiện mình phản ứng quá mức, giọng nói lại trở nên mềm mỏng: “Trừ tịch là ngày đoàn tụ của gia đình họ hàng, gia đình ngươi sum họp, ta đến làm gì? Hơn nữa chủ nhân của phủ Ninh Quốc hầu là phụ thân ngươi, ngươi tự ý mời người ngoài đến dự tiệc gia đình dù sao cũng không ổn.”
Tiêu Cảnh Duệ buột miệng một câu, vốn cũng không suy nghĩ quá nhiều, nghe chàng nói như vậy, hắn tự biết lỗ mãng, cúi đầu nói: “Tô huynh dạy rất đúng.”
“Ngươi lại vừa làm chuyện ngu ngốc gì để Tô huynh phải hao tâm tốn sức dạy dỗ vậy?” Ngôn Dự Tân vận động một hồi trở về chỗ ngồi, đúng lúc nghe thấy câu cuối cùng.
“Cảnh Duệ có ý tốt, hắn sợ ta và Phi Lưu ăn Tết buồn quá.” Mai Trường Tô cười mơ hồ, muốn bỏ qua đề tài vừa rồi.
“Không phải là ngươi mời Tô huynh đến nhà ngươi ăn Tết đấy chứ?” Ngôn Dự Tân lại một tên bắn trúng hồng tâm, đưa tay gõ trán Tiêu Cảnh Duệ. “Đầu óc ngươi có làm sao không đấy?”
“Đại ca chỉ nhất thời không suy nghĩ chu toàn thôi mà.” Quan hệ giữa Tạ Bật và Tiêu Cảnh Duệ vốn đã tốt, gần đây sau khi hắn phát hiện mình bị phụ thân lừa gạt, Tiêu Cảnh Duệ lại suốt ngày động viên khuyên bảo, vì vậy càng phải bảo vệ hắn. “Đầu óc ngươi không làm sao mà cũng chỉ biết ăn chơi nhảy múa đấy thôi.”
Ngôn Dự Tân lắc đầu, nói: “Tô huynh không thích náo nhiệt, hơn nữa còn có Phi Lưu bên cạnh. Ngươi có thông cảm thì cũng nên thông cảm với ta đây này, mỗi lần khấu đầu tế tổ xong, nhà ta gần như chỉ còn có một mình ta...”
Mai Trường Tô ngạc nhiên hỏi: “Lệnh tôn đâu?”
“Về phòng tĩnh tu chứ đâu.”
Mai Trường Tô không khỏi ngẩn người.
Ngôn lão thái sư và mẫu thân của Dự Tân đều đã qua đời, hắn lại không có huynh đệ, tỷ muội, nếu phụ thân hắn vừa rời từ đường đã về phòng mình thì tên nhóc thích náo nhiệt này đúng là sẽ buồn lắm...
“Ngươi mà cũng cần thông cảm à?” Tạ Bật lại cười, mắng. “Ngươi vốn chính là một lãng tử phong lưu, không bị ông già quản thì ngươi càng cao hứng chứ sao, gác tía lầu son, trêu hương ghẹo phấn, mười mấy cô nương xung quanh mà ngươi còn thấy cô quạnh à?”
Mai Trường Tô nâng tách trà lên ngửi hương trà thơm, trong lòng thầm thở dài.
Tạ Bật chung quy vẫn là một công tử lớn lên dưới sự che chở của gia tộc, e là từ bé đến nay vẫn chưa bao giờ thật sự cô độc. Sự vui vẻ và náo nhiệt chốn gió trăng đó làm sao có thể thay thế sự ấm áp sum vầy trong gia đình được?
Ngôn Dự Tân lại không phản bác Tạ Bật, khóe miệng vẫn giữ nụ cười không bao giờ tắt, dường như không bao giờ để bụng. “Tô huynh, năm nay có muốn đi cùng ta đến đường Loa Thị dạo lầu xanh không? Huynh xem, Phi Lưu cũng nên trở thành người lớn rồi...”
Ngoài ý liệu của hắn, Mai Trường Tô chỉ hơi nhíu mày rồi nói: “Tốt, ta còn phải dưỡng bệnh nên không đi được, ngươi đưa Phi Lưu đi nhé!”
“Một mình ta dẫn hắn ra ngoài?” Ngôn Dự Tân giật bắn mình. “Thế thì nguy hiểm quá, nếu hắn bị các cô nương ở lầu xanh sờ một cái lại đánh người ta thì ai ngăn được hắn?”
“Không đâu, Phi Lưu của chúng ta rất ngoan.” Mai Trường Tô khẽ cười, nói. “Ngươi tế tổ xong thì qua chỗ ta, mọi người cùng uống vài chén, sau đó ngươi dẫn Phi Lưu ra ngoài chơi. Năm nay không ở Lang Châu, ta lại đang bị ốm, Phi Lưu nhất định sẽ cảm thấy không quen.”
“Đình Sinh!” Phi Lưu đột nhiên nói.
“Ngươi muốn mời Đình Sinh đến chơi à?” Mai Trường Tô xoa đầu thiếu niên.
“Ờ!”
“Đình Sinh? Cái tên này quen quen, không biết nghe bao giờ nhỉ...” Ngôn Dự Tân gãi đầu.
“Chính là một trong ba đứa bé đánh bại Bách Lý Kỳ đó.” Tiêu Cảnh Duệ vẫn còn nhớ. “Sau khi bọn chúng được tự do, hình như Tĩnh vương điện hạ đã thu nhận làm thân binh.”
“Không sai, ba đứa bé này đều ở trong phủ Tĩnh vương.” Mai Trường Tô gật đầu. “Chắc xin phép quan trên là sẽ có thể ra ngoài.”
“Ta nghĩ là không thành vấn đề.” Ngôn Dự Tân nói. “Bọn chúng đều xem như được huynh cứu ra, tới lúc đó ta đến phủ Tĩnh vương đón giúp huynh, xem ai dám làm khó dễ không cho bọn chúng ra ngoài?”
“Vậy thì đa tạ.” Mai Trường Tô lại quay sang Phi Lưu. “Ngươi còn muốn mời người nào nữa không?”
Phi Lưu nghiêm túc suy nghĩ một lát. “Đại thúc!”
“Đại thúc thì không được, đại thúc có gia đình, phải ăn Tết ở nhà.”
“Đại thúc nào?” Tạ Bật hỏi.
“Chính là vị đại thúc mà Phi Lưu giao thủ lần đầu tiên sau khi đến kinh thành, hơn nữa còn bị thua dưới tay ông ta đó.”
“Mông đại thống lĩnh?” Ba người trẻ tuổi đồng loạt nhảy dựng lên, Ngôn Dự Tân lắc đầu nhìn Phi Lưu. “Từ tiểu binh tội nô đến đại thống lĩnh cấm quân, ta nghĩ khắp thiên hạ này cũng chỉ có ngươi mới mời khách như thế.”
“Trong mắt Phi Lưu chỉ có thích và không thích, không có phân biệt về thân phận và địa vị.” Mai Trường Tô hờ hững nói. “Thực ra như vậy chẳng phải càng đơn giản, càng tốt hơn hay sao?”
“Chỉ tiếc người đời có mấy ai làm được...” Tiêu Cảnh Duệ than thở một tiếng. “Thân phận cũng giống như lớp da thứ hai của một con người, nếu như bị xé rách thì e rằng người đó sẽ hoàn toàn thay đổi...”
Mai Trường Tô nhíu mày, không biết lời cảm khái này của Tiêu Cảnh Duệ đã vô tình chạm vào nơi nào trong lòng chàng mà sắc mặt chàng hơi tái, ánh mắt nhìn Tiêu Cảnh Duệ cũng trở nên sâu sắc và phức tạp hơn.
“Được rồi!” Ngôn Dự Tân duỗi lưng một cái, đứng bật dậy, thở một hơi dài. “Rượu ngon phải đủ hứng nhưng lại không thể tận hứng, tận hứng thì sẽ không còn vui nữa. Mới uống có thế này mà tất cả các ngươi đã bắt đầu than thở não nề rồi, nếu uống nữa thì có khi phải khóc lóc sụt sùi mất. Ta thấy Tô huynh cũng mệt rồi, chúng ta cáo từ ra về thôi.” “Cũng đúng.” Tiêu Cảnh Duệ đứng lên theo. “Tô huynh đang bị ốm, phải nghỉ ngơi đầy đủ. Chúng ta đã quấy quả một hồi lâu, cũng đến lúc nên về rồi.”
Bởi vì thân thể quả thật mệt mỏi, hơn nữa vừa rồi lại bị Tiêu Cảnh Duệ vô ý khơi dậy cảm giác xót xa và phiền muộn trong lòng, Mai Trường Tô cảm thấy tâm tình hơi rung động, cần yên tĩnh một chút nên cũng không giữ lại mà chỉ khách sáo dặn bọn họ sau này thường xuyên đến chơi rồi chuẩn bị đứng dậy tiễn khách.
“Bên ngoài gió lớn, hình như lại mới có tuyết, Tô huynh không cần đi ra.” Tiêu Cảnh Duệ vội giữ chàng ngồi yên trên ghế. “Huynh với ba người bọn ta thì có gì phải khách sáo, mọi người đều là bằng hữu mà. Tô huynh chú ý tĩnh dưỡng cho tốt, hôm khác bọn ta lại đến thăm huynh.”
Mai Trường Tô cười, cũng không miễn cưỡng. Chàng kêu Phi Lưu đưa bọn họ ra ngoài, còn mình thì dựa vào gối mềm chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần một lát.
Chắc vì hôm nay hơi mệt mỏi nên chỉ sau chốc lát chàng đã thấy thần trí mơ hồ, như ngủ mà không phải ngủ, toàn thân lúc thì nóng rực như lửa đốt, lúc lại lạnh buốt như ngâm trong nước đá. Trằn trọc vùng vẫy không biết bao lâu, đột nhiên thấy trái tim khẽ nhói đau, chàng giật mình tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy ba gương mặt đang ở ngay trước mặt mình.
“Các ngươi làm gì ở đây?” Mai Trường Tô nhìn trái nhìn phải, phát hiện mình đang nằm trên giường trong tẩm phòng, đã thay áo ngủ, đắp một chiếc chăn mềm mại.
“Ngươi hôn mê một đêm mà không biết à?” Yến đại phu giận dữ thổi chòm râu bạc. “Nhìn ra ngoài cửa sổ xem, trời đã sáng rồi, ngươi muốn dọa chết bọn ta à?”
“Ơ? Ta không cảm thấy gì cả, tinh thần cũng vẫn tốt...” Mai Trường Tô cố gắng ngồi dậy nhưng bị Phi Lưu giữ lại nên đành nằm xuống. Chàng vỗ lưng thiếu niên trấn an. “Phi Lưu đừng sợ, Tô ca ca chỉ ngủ một giấc thôi. Ngươi đỡ ta dậy được không?”
“Ngươi còn muốn dậy?” Yến đại phu giận dữ. “Trong vòng ba ngày, nếu ta để ngươi xuống giường thì ta không phải họ Yến!”
“Yến đại phu, mấy ngày nay không được, có rất nhiều chuyện cần làm...”
“Ta không cần biết. Lần này đến chữa bệnh cho ngươi, ta đã đánh cược với người khác, nếu ngươi không chịu nghe lời thì ta sẽ thua mất.”
Mai Trường Tô vốn định nói với ông ta là mình có đan dược do hàn y Tuân Trân đặc chế, chỉ cần uống đúng giờ là sẽ không có việc gì, nhưng lại sợ các đại phu cũng không thật sự coi trọng lẫn nhau, nói ra có khi tình hình còn xấu hơn, vì vậy cũng đành phải im lặng không nói thêm nữa. Chàng nằm xuống giường trong ánh mắt giận dữ của lão đại phu, quay lại nói với Phi Lưu: “Ngươi có biết phủ viện của Mông đại thúc không?”
“Biết!”
“Ngươi đi mời Mông đại thúc đến nhà chúng ta một chuyến được không? Phải đi nhẹ nhàng, không cho bất cứ người nào nhìn thấy.”
“Vâng!” Thấy chàng đã tỉnh lại, sắc mặt khá hơn, nói chuyện cũng bình thường như mọi ngày nên Phi Lưu lập tức yên lòng, không còn lo lắng như Yến đại phu và Lê Cương.
Sau khi nhận nhiệm vụ, Phi Lưu lập tức phi thân ra ngoài.
“Lê đại ca, phiền huynh đưa tin cho Thập Tam tiên sinh, lệnh cho ông ấy điều tra các thuyền quan vừa cập cảng gần đây xem có manh mối nào về chuyện vận chuyển thuốc nổ không.”
“Vâng!” Lê Cương là thuộc hạ của Giang Tả minh, không dám quản chàng như Yến đại phu, cho nên dù trong lòng lo lắng nhưng cũng không dám lắm miệng, lập tức lĩnh mệnh mà đi.
“Ngươi quậy đủ chưa?” Yến đại phu tóm cổ tay chàng một cách thô bạo rồi bắt đầu xem mạch, chăm chú xem hồi lâu rồi lại chuyển sang xem tay kia, tiếp theo lật mí mắt chàng, lại bắt chàng thè lưỡi ra xem, bệnh tình như thế nào không bình luận nửa câu, những chuyện khác lại nói đủ một mớ, nào là thanh niên không biết tự chăm sóc mình, nào là thân thể là quan trọng nhất, nào là phải giữ tinh thần bình thản, không được suy nghĩ nhiều... nói liên miên không ngừng không dứt.
Mai Trường Tô lẳng lặng nhìn ông ta, không cãi lại nửa câu, thậm chí vẻ mặt chàng tựa như đang lắng nghe cực kỳ chăm chú.
Nhưng không nói những người khác, thực ra chính bản thân Yến đại phu cũng biết rõ đầu óc bệnh nhân tuổi trẻ mà số mệnh vất vả này có lẽ đã suy nghĩ đến những vấn đề khác từ lâu rồi...
@by txiuqw4