sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Lang Gia Bảng (Tập 2) - Chương 23 - Phần 02

Tĩnh vương im lặng một lát. “Ta cũng biết không nên nổi giận, vốn ta cũng không kỳ vọng gì vào Thái tử, chỉ là nhất thời không nhịn được thôi. Tô tiên sinh bảo ta ở lại nghe chính là muốn để ta hiểu rõ hơn Thái tử là loại người thế nào à?”

“Không phải thế.” Mai Trường Tô sững sờ một lát rồi bật cười. “Trước khi Đồng Lộ vào thì ta cũng không biết bọn họ lại tra được điều này. Ta chỉ muốn để điện hạ biết có một lượng thuốc nổ đang ở trong kinh thành, không rõ tăm tích, điện hạ ra ngoài đi đâu cũng phải chú ý an toàn, ta còn định đưa Tiểu Linh cho điện hạ...”

“Tiểu Linh?”

“Một con linh điêu, ngửi thấy mùi thuốc nổ sẽ cuống quýt cảnh báo. Vốn ta định để Tiểu Linh theo điện hạ cho đến khi điều tra rõ được điểm đến của số thuốc nổ này... Không ngờ bọn họ làm việc nhanh như vậy, đúng là ngoài ý liệu của ta.” Mai Trường Tô nói rồi lôi một con chồn nhỏ mập mạp ở trong lòng ra đưa cho Đồng Lộ. “Mang về trả chủ cũ đi, không cần nó đi theo nữa, ta cũng không có thời gian trông nom.”

Thần sắc Tĩnh vương khẽ động. “Con chồn nhỏ này không phải của tiên sinh?”

“Không phải, đó là của một cô nương trong Giang Tả minh ta.”

Tĩnh vương mấp máy môi nhưng lại không nói.

Mai Trường Tô ra hiệu cho Đồng Lộ lui ra, quay lại thoáng nhìn Tĩnh vương, nói nhỏ: “Có phải điện hạ cảm thấy việc làm này của ta rất bạc bẽo?”

Ánh mắt Tĩnh vương khẽ động. “Cô nương đó đưa linh điêu tới là vì lo lắng tiên sinh sẽ gặp nguy hiểm, nhưng tiên sinh lại quyết định chuyển con linh điêu này cho ta, há không phải sẽ phụ lòng quan tâm của người ta? Ý tốt của tiên sinh ta vẫn xin nhận, đây vốn cũng không phải chuyện ta nên bình luận, có điều tiên sinh đã hỏi thì ta cũng nói thẳng ra.” Mai Trường Tô lặng lẽ cúi đầu không tiếp lời.

Thực ra chàng sao lại không rõ những lý lẽ đối nhân xử thế này, chỉ có điều trong lòng đã có một mục tiêu dù chết cũng phải đạt được, vì vậy tất cả mọi chuyện khác đều trở thành thứ yếu.

Một khi đã chọn Tĩnh vương làm chủ thì đương nhiên mọi chuyện đều phải ưu tiên hắn, còn Cung Vũ nghĩ thế nào, lúc này chàng hoàn toàn không có sức lực để suy nghĩ.

“Điện hạ.” Mai Trường Tô khẽ quay mặt đi, chuyển đề tài khác. “Điện hạ có phải đã nói gì đó với Tĩnh tần nương nương không?”

Tĩnh vương sững người, lại lập tức gật đầu, nói: “Ta đã quyết định lựa chọn con đường này, phải nói với mẫu thân để bà còn chuẩn bị. Có điều tiên sinh yên tâm, bà tuyệt đối sẽ không can ngăn ta đâu.”

“Ta biết...” Mai Trường Tô thì thầm tự nói một câu, lại ngẩng đầu lên. “Mời điện hạ chuyển cáo nương nương, lực lượng của nương nương trong cung thật sự quá mỏng yếu, cho nên nương nương ngàn vạn lần không được tìm cách trợ giúp điện hạ. Có một số việc nương nương chỉ cần nhìn chứ không cần tra rõ, không cần hỏi dò. Trong cung ta cũng có một số nhân mạch, một thời gian nữa sẽ tìm cách đưa đến bên cạnh bảo vệ Tĩnh tần nương nương, xin điện hạ yên tâm.”

“Tiên sinh cũng có người ở trong cung?” Tĩnh vương không hề che giấu vẻ mặt kinh ngạc của mình. “Đúng là ta vẫn đánh giá thấp thực lực của Tô tiên sinh.”

“Điện hạ không cần ngạc nhiên.” Mai Trường Tô bình thản nhìn lại. “Người cơ khổ trong thiên hạ ở đâu cũng có, muốn dùng ân huệ lấy lòng mấy người thật sự là chuyện quá dễ dàng. Chẳng hạn như gã Đồng Lộ điện hạ gặp vừa rồi chính là được Giang Tả minh thu nhận khi bị ép đến bước đường cùng, từ đó một dạ trung thành, chỉ phục vụ ta.”

“Cho nên tiên sinh mới tín nhiệm hắn, để hắn trực tiếp gặp ta như thế?”

“Ta tín nhiệm hắn cũng không đơn giản là tín nhiệm nhân phẩm của hắn.” Vẻ băng lạnh dần dần hiện lên trong mắt Mai Trường Tô. “Mẹ già và muội muội của Đồng Lộ bây giờ đều đang sống ở Lang Châu, được Giang Tả minh chăm sóc.”

Tĩnh vương nhìn chàng một lát, đột nhiên hiểu ra, lông mày không khỏi khẽ giật.

“Thản nhiên đối đãi Đồng Lộ, dùng người thì không nghi, đây chính là thành tâm của ta. Giữ mẫu thân và muội muội của hắn trong tay để đề phòng vạn nhất, đây chính là thủ đoạn của ta.” Mai Trường Tô lạnh lùng nói. “Không phải người nào cũng cần phiền phức như vậy, nhưng đối với những người tâm phúc được tiếp xúc với tin tức bí mật quan trọng thì phải có đủ thành tâm và thủ đoạn, thiếu một thứ cũng không được. Vừa rồi ta thảo luận với điện hạ cũng chính là quan điểm như vậy.”

Tĩnh vương lắc đầu thở dài. “Ngươi nhất định phải nói về những chuyện mình làm một cách tàn nhẫn như thế à?”

“Ta vốn chính là người như vậy.” Mai Trường Tô nói, vẻ mặt không hề biểu cảm. “Con người chỉ có thể bị bằng hữu phản bội. Kẻ thù vĩnh viễn không có cơ hội để bán đứng hay phản bội chúng ta. Cho dù là ân như cốt nhục, cho dù là thân như huynh đệ cũng không thể biết rõ dưới lớp túi da mỏng manh kia đang giấu giếm một lòng dạ như thế nào.”

Ánh mắt Tĩnh vương đông cứng, chuyện cũ xa xưa thoáng hiện kéo theo một cơn đau đớn trong lòng, hắn cắn răng nói: “Ta thừa nhận tiên sinh nói đúng. Nhưng tiên sinh đối đãi với người khác như thế, người khác đương nhiên cũng sẽ đối đãi với tiên sinh như thế, tiên sinh không rõ lý lẽ này sao?”

“Ta rõ, nhưng ta không quan tâm.” Mai Trường Tô nhìn ngọn lửa hồng bập bùng trong chậu than, ánh lửa chiếu lên mặt lúc sáng lúc tối. “Điện hạ có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để khảo nghiệm ta, thăm dò ta, ta đều không quan tâm, bởi vì ta biết mình muốn trung thành với cái gì, từ trước đến nay ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phản bội.”

Chàng nói câu này rất nhẹ nhàng nhưng ý nghĩa lại thật tàn nhẫn, Tĩnh vương nghe xong, trong lòng nhất thời lẫn lộn đủ ngọt bùi cay đắng, lại không biết nên phản ứng thế nào.

Căn phòng lập tức rơi vào yên lặng, hai người ngồi đối diện nhau, dường như tâm tư đều không ngừng xoay chuyển, lại dường như không nghĩ ngợi gì mà chỉ ngồi ngẩn người.

Cứ thế ngồi yên một hồi, sau khoảng thời gian uống hết một tách trà, Tĩnh vương đứng lên, chậm rãi nói: “Tiên sinh chú ý tĩnh dưỡng, cáo từ.”

Mai Trường Tô lạnh nhạt gật đầu, hơi nhỏm người dậy chống tay vào mép giường. “Điện hạ đi thong thả, thứ cho ta không thể tiễn xa.”

Bóng dáng Tĩnh vương vừa biến mất, Phi Lưu đã xuất hiện bên giường, trên tay vẫn cầm một quả quýt, nghiêng đầu tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Mai Trường Tô. Nhìn một hồi lâu, hắn lại cúi đầu bóc quả quýt trên tay, tách một múi đưa tới miệng Mai Trường Tô.

“Lạnh quá, Tô ca ca không ăn, Phi Lưu ăn đi.” Mai Trường Tô mỉm cười. “Đi mở cửa sổ ra cho thoáng.”

Phi Lưu nghe lời chạy đến bên cửa sổ, rất thông minh mở cửa sổ phía tây đang có ánh nắng chiếu vào, không khí trong phòng cũng bắt đầu lưu động.

“Tông chủ, mở cửa như vậy sẽ lạnh.” Lê Cương canh gác ngoài sân chạy vào, có vẻ lo lắng.

“Không sao, chỉ mở một lát thôi.” Mai Trường Tô nghiêng đầu lắng nghe. “Ai đang ầm ĩ ở ngoại viện thế?”

“Là phu thê lão Cát.” Lê Cương không nhịn được cười. “Cát thẩm lại giấu hồ lô rượu của Cát thúc, Cát thúc lén tìm mà không thấy, còn bị Cát thẩm mắng cho, nói bà ấy giấu bao nhiêu năm rồi, sao có thể để ông ấy dễ dàng tìm ra được...”

Mai Trường Tô giật mình, tách trà Phi Lưu vừa đưa đang cầm trên tay rơi xuống nền nhà vỡ tan.

“Tông chủ làm sao vậy?” Lê Cương vô cùng hoảng sợ.

“Phi Lưu, ngươi mau đỡ tông chủ, ta đi tìm Yến đại phu...” “Không cần...” Mai Trường Tô giơ một tay lên ngăn hắn rồi nằm xuống gối mềm, ngẩng đầu ngẫm nghĩ, trên trán nhanh chóng ướt đẫm mồ hôi.

Cùng một đạo lí, phường làm pháo trái phép không phải năm nay mới bắt đầu buôn lậu thuốc nổ, tại sao trước kia không bị phát hiện mà năm nay lại dễ dàng để người ta phát hiện chuyện khác thường? Chẳng lẽ là bởi vì Lâu Chi Kính đã mất chức nên không quản thúc được chu đáo như trước?

Không, không phải như vậy... Phường làm pháo buôn lậu thuốc nổ đã lâu, nhất định có con đường riêng của mình, sẽ không dùng cách thức vận chuyển thông thường như vậy, chỉ có bí mật mang theo trên thuyền quan mới là thỏa đáng... Hằng năm bộ Hộ đều phải vận chuyển rất nhiều vật tư, sử dụng thuyền quan thì thần không biết quỷ không hay, lại nằm trong sự khống chế của mình, dù thế nào cũng không thể mạo hiểm sử dụng thuyền dân và khuân vác, cho nên...

Người vận chuyển thuốc nổ bằng thuyền chở hàng qua kênh đào và thuê người khuân vác kia, cùng phường làm pháo bí mật của bộ Hộ nhất định không phải là một nhà.

Nếu... người đó vốn đã biết bí mật của phường làm pháo này thì đương nhiên sẽ có thể lợi dụng được.

Chuyện lén mang thuốc nổ vào kinh nếu không bị phát hiện thì tốt, còn nếu bị phát hiện thì hắn có thể khéo léo đưa đầu mối đến phường làm pháo, lập lờ đánh lận con đen, bởi vì phường làm pháo trái phép này quả thật có buôn lậu thuốc nổ vào kinh, người bình thường tra đến đây đều sẽ cho rằng đã tìm ra chân tướng, không nghĩ đến chuyện còn có một lượng thuốc nổ được đưa đến chỗ khác để sử dụng cho mục đích khác...

Người này rốt cuộc là ai? Hắn có mục đích gì? Thuốc nổ đương nhiên là để nổ, nếu không phải dùng để làm pháo thì chính là làm nổ cái gì đó.

Tốn bao nhiêu công sức, ngay cả bộ Hộ cũng bị hắn mượn làm bình phong che chắn, hắn nhất định không phải người giang hồ bình thường... Nếu không phải ân oán giang hồ thì chắc chắn có liên quan đến triều đình, hắn muốn giết người hay muốn phá hoại thứ gì đó? Trong kinh thành thời gian này có sự kiện trọng đại gì có thể trở thành mục tiêu tấn công của người này?

Nghĩ tới đây, bốn chữ thoáng qua trong đầu Mai Trường Tô như tia chớp: Tế lễ cuối năm... Tế điển quan trọng nhất hằng năm của triều đình Đại Lương...

Sắc mặt Mai Trường Tô lúc này đã trắng như tuyết nhưng đôi mắt lại sáng hơn, rõ hơn, dường như đang trở nên nóng rực.

Chàng nhớ tới một câu từng nghe. Khi đó nghe thấy câu này, chàng đã có cảm giác không bình thường nhưng vẫn không chú ý, lúc này đột nhiên nhớ lại, câu nói ấy dường như đã biến thành chìa khóa mở ra bí mật này.

Giữa sương mù mịt mờ, Mai Trường Tô đã bỏ qua được tất cả mọi dấu hiệu ngụy tạo, nắm giữ được bản chất sâu nhất của vấn đề.

Lúc Yến đại phu chạy tới thì Mai Trường Tô đã uống thuốc viên đặc chế của hàn y Tuân Trân, mặc y phục chỉnh tề đứng giữa phòng chờ Phi Lưu thay than cho chiếc lò ủ ấm xách tay.

Thấy lão đại phu thổi râu trừng mắt, vị tông chủ đại nhân này áy náy cười, nói: “Yến đại phu, ta phải đi ra ngoài một chuyến, ông yên tâm, ta mặc rất ấm, Phi Lưu và Lê Cương đều đi theo ta. Gió tuyết bên ngoài cũng đã dừng rồi, chắc không có gì đáng ngại...”

“Có đáng ngại hay không cũng phải do ta nói mới được!” Yến đại phu đứng chặn giữa cửa, rất có phong độ một người giữ ải vạn người không qua được. “Ngươi nghĩ thế nào ta đều biết cả, đừng tưởng rằng hộ tâm hoàn của tên tiểu tử họ Tuân kia là linh đan tiên dược, thứ đó cứu được nhất thời chứ không chữa được bệnh. Mặc dù ngươi chỉ bị chứng phong hàn nhưng thân thể ngươi lại yếu hơn người bình thường rất nhiều, không dưỡng bệnh cho tốt lại chạy đông chạy tây làm gì? Nếu đi ra thẳng đứng đi về nằm ngang thì chẳng phải mang tiếng ta sao?”

“Yến đại phu, hôm nay ông cho ta ra ngoài, ta bảo đảm sẽ về nguyên vẹn, sau này chuyện gì cũng nghe lời ông...” Mai Trường Tô vừa cười làm lành vừa ra hiệu cho Phi Lưu. “Phi Lưu, mở cửa.”

“Này...” Yến đại phu tức giận thở hổn hển, nhưng dù sao cũng không phải cao thủ võ lâm nên nhanh chóng bị Phi Lưu khiêng sang một bên như khiêng một bức tượng. Mai Trường Tô nhân cơ hội từ trong phòng chạy ra, nhanh chóng bước lên chiếc kiệu ấm Lê Cương đã chuẩn bị, thấp giọng dặn dò kiệu phu một câu rồi vội vã khởi kiệu, bỏ lại sau lưng tiếng gầm của lão đại phu.

Có lẽ là nhờ tác dụng của hộ tâm hoàn, có lẽ là vì trong kiệu ấm cũng khá dễ chịu, Mai Trường Tô cảm thấy thể trạng của mình lúc này cũng khá tốt, đầu óc rất tỉnh táo, tay chân cũng không còn vô lực như hôm qua. Chàng đã chuẩn bị đầy đủ để đối mặt với tình hình sắp tới.

Tốc độ của cỗ kiệu rất nhanh, nhưng dù sao cũng là đi bộ nên phải mất một thời gian mới tới được điểm đến.

Mai Trường Tô nhắm mắt lại, vừa dưỡng thần vừa sắp xếp suy nghĩ một lần nữa.

Nếu chỉ cần ngăn chặn thì chuyện này cũng không khó, nhưng làm thế nào để chặn đứng được dòng chảy ngầm bên dưới mà lại không cần phá vỡ lớp băng yên ả bên trên mới là vấn đề hao phí tinh lực nhất.

Khoảng hai khắc sau, cỗ kiệu dừng lại trước cửa một phủ đệ rộng rãi, thanh tịnh.

Lê Cương gõ cửa đưa danh thiếp vào, không lâu sau chủ nhân của phủ đệ đã vội vã đi ra đón.

“Tô huynh, sao đột nhiên huynh lại đến? Mau, mau mời vào.”

Mai Trường Tô được Phi Lưu dìu từ trên kiệu xuống, quan sát người trẻ tuổi trước mặt. “Ngươi khỏe thật, ăn mặc phong phanh thế kia.”

“Bọn ta đang luyện mã cầu, nóng lắm, không thể mặc áo ấm được, cả người ướt đẫm mồ hôi, Tô huynh không được chê cười.” Ngôn Dự Tân cười, cùng Mai Trường Tô đi vào cổng trong. Mấy người trẻ tuổi đang thúc ngựa luyện tập đánh bóng trên một khoảng sân rộng rãi.

“Tô huynh, sao đột nhiên huynh lại đến đây?” Tiêu Cảnh Duệ rất kinh ngạc chạy tới, hỏi giống hệt câu hỏi vừa rồi của Ngôn Dự Tân.

“Nhàn hạ không có việc gì, muốn ra ngoài đi lại cho đỡ buồn.” Mai Trường Tô mỉm cười nhìn đôi hảo bằng hữu suốt ngày ở cạnh nhau. “Đến kinh thành lâu như vậy mà vẫn chưa tới thăm phủ của Dự Tân, quả thật thất lễ. Dự Tân, lệnh tôn có nhà không?”

“Còn chưa về.” Ngôn Dự Tân nhún vai, giọng nói thoải mái. “Bây giờ tâm trí của cha ta đã bị những đạo sĩ đó cuốn lấy rồi, đi sớm về muộn, nhưng ta nghĩ cũng sắp về rồi.”

“Các ngươi cứ chơi đi, không cần để ý đến ta. Ta ngồi xem một lát, cũng coi như mở rộng tầm mắt.”

“Tô huynh nói đùa gì thế, hay là cùng chơi đi?” Ngôn Dự Tân hăng hái đề nghị.

“Ngươi mới nói đùa, như ta bây giờ đi vào sân thì là ta đánh bóng hay là bóng đánh ta?” Mai Trường Tô cười, lắc đầu.

“Vậy để Phi Lưu chơi, nhất định Phi Lưu sẽ thích.” Nghĩ đến điều này, mắt Ngôn Dự Tân lập tức sáng lên. “Nào, Tiểu Phi Lưu thích ngựa màu gì, cứ nói với Ngôn ca ca.” “Màu đỏ!”

Ngôn Dự Tân cực kỳ hưng phấn chạy đi chọn ngựa giúp Phi Lưu, lại tìm bàn đạp yên cương, rất tất bật.

Tiêu Cảnh Duệ ở lại bên cạnh Mai Trường Tô, ân cần hỏi: “Thân thể Tô huynh tốt hơn chưa? Bên kia có ghế ngồi, huynh qua đó ngồi thì tốt hơn.”

Mai Trường Tô gật đầu, cười, hỏi hắn: “Tạ Bật đâu? Không cùng chơi à?”

“Nhị đệ không thích chơi trò này, hơn nữa tất cả công việc chuẩn bị đón Tết trong phủ đều do hắn lo liệu, mấy ngày nay chính là thời gian bận rộn nhất.”

Thấy Tiêu Cảnh Duệ vừa nói vừa mặc áo khoác da, Mai Trường Tô vội nói: “Ngươi không cần ngồi cùng ta, cứ tiếp tục tập luyện với bọn họ đi.”

“Tập luyện cũng tạm ổn rồi.” Gương mặt Tiêu Cảnh Duệ mang nụ cười hiền lành. “Ta nghĩ ngồi xem Phi Lưu chơi bóng nhất định cũng rất thú vị.”

“Ngươi không được xem thường Phi Lưu của chúng ta.” Mai Trường Tô ngồi xuống, đưa tay vẫy thiếu niên hộ vệ đã đi vào sân bóng. “Hắn cưỡi ngựa rất tốt, một khi ghi nhớ quy tắc chơi rồi thì các ngươi chưa chắc đã là đối thủ của hắn.”

Trong lúc hai người nói chuyện, Phi Lưu đã trèo lên lưng một con tuấn mã màu đỏ thẫm. Ngôn Dự Tân ở bên cạnh cầm tay dạy hắn cách vung gậy đánh bóng, thiếu niên thử vài cái nhưng vẫn không đánh đúng động tác, nếu không đánh bay một mảng cỏ thì lại không đánh trúng bóng. Những người khác đều dừng tập luyện, tò mò đến vây quanh xem khiến Phi Lưu rất bực mình, vung gậy đánh quả bóng bay rất cao, bay qua cả tường vây ra ngoài. Ngay sau đó, ngoài tường liền có người la to: “Ai? Ai cầm bóng ném bọn ta?”

“Hình như đánh trúng người ta rồi, ta đi xem xem.” Tiêu Cảnh Duệ đứng dậy cùng Ngôn Dự Tân chạy ra ngoài cổng, không biết xử lý thế nào mà một hồi lâu sau mới quay về.

Phi Lưu lại không thèm để ý, vẫn tiếp tục đuổi theo đánh bóng, chẳng bao lâu đã làm cây gậy chơi bóng gãy thành hai đoạn.

Lúc này đám con cháu quý tộc khác đến chơi bóng thấy sắc trời không còn sớm nên đã tới tấp cáo từ, cả sân bóng chỉ còn lại một mình Phi Lưu cưỡi ngựa chạy tới chạy lui. Ngôn Dự Tân định đổi cho hắn một cây gậy khác nhưng hắn lại không cần, chỉ điều khiển ngựa đi đá quả bóng cho vui.

“Đây là lần đầu tiên ta thấy có người chơi mã cầu như vậy.” Ngôn Dự Tân cười ha ha đi tới, vừa đi vừa đấm Tiêu Cảnh Duệ bên cạnh một cái. “Nhưng phải nói rằng thuật cưỡi ngựa của Tiểu Phi Lưu không hề kém ngươi, hôm khác ta sẽ huấn luyện hắn thật tốt để ngươi khỏi đắc ý cho rằng mình chơi giỏi nhất.”

“Ta có bao giờ đắc ý đâu?” Tiêu Cảnh Duệ dở khóc dở cười. “Đều là ngươi đơn phương đố kỵ.”

Mai Trường Tô nói xen vào: “Đánh trúng người nào bên ngoài vậy? Có nghiêm trọng không?”

“Không đánh trúng người, đó là sứ đoàn Dạ Tần phái tới tiến cống hằng năm, quả bóng rơi trúng vào rương gỗ đựng đồ cống. Ta vừa xem qua, lần này người Dạ Tần đến rất đông nhưng gã chính sứ lại là tai dơi mặt chuột, chẳng có chút khí độ sứ giả nào. Tuy nói Dạ Tần chỉ là một thuộc quốc của Đại Lương chúng ta nhưng tốt xấu cũng là chủ một phương, tại sao lại không chọn được một người ra hồn làm sứ giả chứ?”

Những lời này của hắn gợi lại một kí ức xa xưa của Mai Trường Tô, ánh mắt chàng hơi mơ màng. “Vậy Ngôn đại thiếu gia cảm thấy người như thế nào mới xứng đáng đảm nhiệm sứ thần một nước?”

“Người có khí độ sứ thần nhất trong cảm nhận của ta là người như Lận Tương Như.” Ngôn Dự Tân dõng dạc nói. “Đi sứ một nước sài lang mà không sợ hãi, biện luận có thể át chúng thần, gan lớn có thể trấn bạo chúa, vừa có thể giữ mình trở về vừa không làm nhục mệnh vua giao. Cái gọi là tuệ tâm thiết đảm chính là như thế.”

“Ngươi cũng không cần ca ngợi cổ nhân.” Khóe miệng Mai Trường Tô lộ ra một nụ cười nhẹ như có như không. “Đại Lương chúng ta cũng từng xuất hiện một sứ thần như vậy.”

Hai người trẻ tuổi đều lộ vẻ mặt tò mò. “Thật không? Là ai? Thế nào?”

“Năm đó ba nước Đại Du, Bắc Yên, Bắc Chu liên minh, ý đồ cùng tấn công Đại Lương, cắt đất chia nhau. Lúc đó binh lực chênh lệch rất lớn, địch năm ta một, doanh trại địch trải dài ép thẳng tới biên giới Đại Lương. Vị sứ thần này tròn hai mươi tuổi, tay cầm vương trượng, chỉ mang một trăm tùy tùng, mũ trắng áo lụa đi xuyên trại địch, đao búa đe dọa cũng không lùi. Hoàng đế Đại Du cảm phục dũng khí của ông ta, sai người dẫn vào vương đình. Ông ta tranh luận với quần thần Đại Du giữa triều đình, lưỡi sắc như dao. Loại liên minh lợi ích này vốn đã lỏng lẻo không ổn định, sau một loạt hành động thuyết khách của ông ta, liên minh này dần dần tan rã. Hoàng đế Đại Lương lệnh tướng sĩ thừa cơ phản công, nhờ đó giải được cục diện nguy khốn. Một sứ thần như thế chắc cũng không kém gì Lận Tương Như?”

“Oa, Đại Lương chúng ta còn có một người tài giỏi như vậy à? Tại sao ta lại không biết gì cả?” Ngôn Dự Tân lộ rõ vẻ thán phục.

“Đây là chuyện xưa hơn ba mươi năm trước, dần dần không còn có người nhắc tới nữa. Các ngươi mới ngoài hai mươi, không biết cũng không có gì lạ.”

“Vậy tại sao huynh lại biết?”

“Dù sao ta cũng lớn hơn các ngươi mấy tuổi. Ta nghe các trưởng bối kể lại.”

“Vậy sứ thần đó bây giờ còn sống không? Nếu vẫn còn sống thì thật sự phải đến xem phong thái của ông ta mới được.”

Mai Trường Tô chăm chú nhìn vào mắt Ngôn Dự Tân, sắc mặt rất nghiêm nghị, nói từng chữ rõ ràng: “Đương nhiên ông ấy còn sống... Dự Tân, đó chính là phụ thân của ngươi.”

Nụ cười trên mặt Ngôn Dự Tân lập tức đông cứng, khóe miệng run run. “Huynh... huynh nói cái gì?”

“Ngôn hầu, Ngôn hầu!” Mai Trường Tô cảm thán nói. “Ngươi cho rằng tước hầu này của ông ấy có được nhờ ông ấy là con trai của Ngôn thái sư, lại là ca ca của Hoàng hậu sao?” “Nhưng... nhưng là...” Ngôn Dự Tân kinh ngạc gần như không thể ngồi yên, phải bám chắc tay ghế mới ổn định được thân thể. “Cha ta bây giờ... bây giờ ông ấy rõ ràng...”

Mai Trường Tô thở dài, nhắm mắt lắc đầu, chậm rãi ngâm:

“Nhớ khi tuổi trẻ áo đen, mái tóc còn xanh, giáo mác tung hoành. Ngồi xem kiêu binh nam tiến, sóng nước sục sôi, ngạc kình phải chạy.

Lại nhìn nước chảy về đông, một chuyến công du, việc lớn đã thành...”

Ngâm đến đây, tiếng chàng thấp dần, nhỏ dần, trong mắt chỉ còn đầy sầu não.

Hào khí tuổi trẻ, máu nóng anh hùng, ghìm ngựa phong hầu, ai không từng có lúc mỉm cười nhìn bão táp, vang tiếng một thời?

Có điều thế sự vô thường, tháng năm như nước, dường như thời gian mới qua một chớp mắt mà tuổi trẻ thoáng cái đã lùi xa.

Tuy nhiên, bất kể Mai Trường Tô cảm khái sâu sắc thế nào cũng không thể sánh được với sự khiếp sợ của Ngôn Dự Tân lúc này.

Bởi vì bao năm nay, người thường xuyên tiếp xúc với lão nhân trầm lặng, suốt ngày chỉ đắm chìm trong khói hương đan dược kia chính là hắn. Gương mặt hờ hững, mái tóc hoa râm, đôi mắt vĩnh viễn thờ ơ không quan tâm đến vạn vật trên đời đó, từ trước đến nay Ngôn Dự Tân chưa bao giờ tưởng tượng được phụ thân mình cũng từng có những năm tháng hào hùng như thế.

Tiêu Cảnh Duệ đưa tay vỗ nhẹ sau lưng Ngôn Dự Tân, mở miệng muốn nói vài câu để thay đổi bầu không khí nhưng lại không biết nên nói thế nào.

Mai Trường Tô không nhìn hai người trẻ tuổi này nữa, chàng đứng lên, đưa mắt nhìn ra cổng phủ, khẽ nói một câu: “Ông ấy về rồi.”

Quả nhiên, một chiếc kiệu nóc đỏ tua xanh bốn người khiêng đang tiến vào cổng trong. Sau khi dừng lại, kiệu phu vén rèm, một lão nhân mặc áo bào màu vàng nâu, thân hình cao lớn hơi khom người, vịn tay tên hầu bước xuống. Mặc dù mái tóc đã nhiều sợi bạc, mặt đã có nếp nhăn nhưng cũng không phải quá già nua, coi như hợp với độ tuổi hơn năm mươi của ông ta.

Mai Trường Tô thoáng nhìn ông ta rồi bước nhanh tới, còn Ngôn Dự Tân lại đứng ngẩn người ở chỗ cũ, không nhúc nhích dù chỉ một bước.

“Ngôn hầu gia hồi phủ muộn thế, đúng là vất vả.” Mai Trường Tô đi tới gần chào hỏi.

Ngôn Khuyết trước hết là quốc cữu, sau đó mới phong hầu. Mặc dù tước hầu tôn quý hơn nhưng bởi vì xưng hô đã quen nên mọi người vẫn gọi ông ta là quốc cữu gia, chỉ có lúc nói chuyện trước mặt mới xưng hô ông ta là Ngôn hầu. Bản thân ông ta thì hiển nhiên thích cách xưng hô này hơn.

“Xin hỏi tiên sinh là...”

“Tại hạ Tô Triết.”

“A...” Gần đây, cái tên này rất nổi tiếng ở kinh thành, cho dù Ngôn Khuyết hoàn toàn không hỏi thế sự thì có lẽ cũng đã nghe đến, cho nên trên mặt ông ta lộ ra nụ cười khách sáo. “Ngưỡng mộ đã lâu. Thường nghe tiểu nhi khen ngợi tiên sinh là nhân trung long phượng, quả nhiên phong thái bất phàm.”

Mai Trường Tô khẽ cười, không khách sáo với ông ta mà nói thẳng: “Xin Ngôn hầu dành ra một chút thời gian, tại hạ có việc vô cùng quan trọng cần nói riêng với hầu gia.”

“Nói chuyện với lão phu?” Ngôn hầu bật cười. “Tiên sinh là danh nhân tiếng tăm vang dội ở kinh thành, lão phu lại là kẻ tuổi đã xế chiều, xa lánh hồng trần, sao lại có việc quan trọng gì cần nói với lão phu chứ?”

“Xin Ngôn hầu gia đừng lãng phí thời gian nữa.” Vẻ mặt Mai Trường Tô lạnh lùng, giọng nói như sương. “Nếu không có phòng kín thì chúng ta nói chuyện ở đây cũng được. Có điều bên ngoài quá lạnh, có thể mượn hầu gia ít thuốc nổ để sưởi ấm không?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx