Chương 35
Cửa nát nhà tan
Trưởng công chúa Lỵ Dương ngồi ở giữa bãi cỏ ướt đẫm sương đêm, mái tóc vấn cao tản mát buông xuống hai vai, váy áo hơi nhăn nhúm, vẻ mặt thất thần. Bà nắm một thanh trường kiếm trong bàn tay trắng như sáp nến, chống thanh kiếm nghiêng nghiêng bên người. Trên gương mặt in hằn vệt nước mắt vẫn lưu lại dấu vết của cơn xúc động, hai má ửng hồng, hơi thở gấp gáp, trên cổ ẩn hiện gân xanh.
Tiêu Cảnh Duệ ngồi xuống cạnh bà, đỡ thân thể mẫu thân để bà dựa đầu vào vai mình, một tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng bà, tay kia cầm tay áo lau gương mặt loang lổ nước mắt cho bà, miệng thì thào an ủi: “Tốt rồi... có nhi tử ở đây... tốt rồi... không sao cả...”
“Họ... bọn họ...” Trưởng công chúa Lỵ Dương nhắm mắt lại, nhỏ giọng hỏi.
“Một số người bị thương... nhưng đều còn sống...”
Trưởng công chúa cắn chặt môi dưới khô nứt, hơi thở sâu mà dồn dập, hai mắt vẫn không mở ra.
Hạ Đông hạ thấp giọng hỏi sư huynh của mình: “Chuyện gì thế?”
Hạ Xuân cũng thấp giọng trả lời: “Lúc ta nhận được tín hiệu của muội chạy tới thì nhìn thấy Dự vương điện hạ đã ở ngoài cửa, sau đó Ngôn hầu cũng đến. Tạ hầu gia nói chỉ là một đám cháy nhỏ, vẫn ngăn cản không cho bọn ta đi vào. Lúc đó đã chuẩn bị động thủ rồi, đột nhiên trưởng công chúa cầm kiếm đi ra ngăn cản hai bên xảy ra xung đột rồi dẫn bọn ta vào đây... Rốt cuộc tối nay đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại ồn ào, lộn xộn như vậy?”
“Ở đây không tiện nói chuyện, khi về muội sẽ nói với sư huynh sau.” Hạ Đông nghĩ đến những người sẽ thay đổi hoàn toàn vận mệnh sau tối nay, trong lòng cảm khái, lắc đầu thở dài.
Lúc này Mai Trường Tô phát hiện bàn tay nắm trường kiếm của trưởng công chúa Lỵ Dương đột nhiên nắm chặt, vội kêu lên một tiếng nhắc nhở: “Cảnh Duệ!”
Tiêu Cảnh Duệ hơi giật mình, lập tức giữ tay mẫu thân, nói khẽ: “Mẹ... để con cầm kiếm giúp mẹ...”
Trưởng công chúa Lỵ Dương lắc đầu, dường như cuối cùng đã khôi phục được chút sức lực. Bà hơi ngồi thẳng người, chậm rãi ngước mắt lên. “Con đừng lo. Từ xưa đến nay chết vẫn là điều gian nan nhất, ta còn có rất nhiều chuyện phải làm nên sẽ không tự sát...”
Bà vừa nói vừa bám vào người Tiêu Cảnh Duệ đứng lên, hít sâu một hơi, ngẩng đầu, cầm kiếm trong tay, giọng nói lạnh lẽo: “Tiểu cô nương Đại Sở kia đâu?”
Vũ Văn Niệm không ngờ bà lại gọi mình, ngẩn ra một lát mới phản ứng lại. “Ta... ta ở đây...”
Trưởng công chúa Lỵ Dương chuyển ánh mắt đến người nàng, yên lặng nhìn hồi lâu. “Nghe nhũ mẫu nói ngươi đã dập đầu lạy ta ba cái?”
“Vâng...”
“Hắn bảo ngươi dập đầu lạy ta, ý là muốn dẫn Cảnh Duệ đi khỏi chỗ ta đúng không?”
“Ta...” Vũ Văn Niệm dù sao cũng vẫn còn non trẻ, chỉ ngập ngừng nói. “Vãn bối vốn cũng nên...”
“Ngươi nghe đây.” Trưởng công chúa Lỵ Dương lạnh lùng ngắt lời nàng. “Năm đó sau khi hắn chạy trốn, ta đã từng nói tình cảm giữa chúng ta là hai bên tự nguyện, chuyện đã qua thì không hối hận, đã không chống lại được thiên mệnh thì cần gì phải oán trời trách đất. Ngươi dập đầu ta có thể nhận, nhưng Cảnh Duệ sớm đã trưởng thành, đi con đường nào là do chính nó quyết định, ta không cho phép bất kỳ ai ép buộc nó.”
Vũ Văn Niệm nhất thời bị khí thế của trưởng công chúa áp đảo, chỉ có thể thấp giọng đáp một tiếng: “Vâng!”
Lần này trước khi nàng rời khỏi kinh đô nước Sở, phụ thân nàng từng dành một đêm để kể với nàng về trưởng công chúa Lỵ Dương trong trí nhớ, ngựa đỏ, váy hồng, phấn chấn hiên ngang, tính như lửa nóng.
Nhưng sau khi gặp người thật, nàng cảm thấy bà không hề giống những gì phụ thân mình mô tả. Đến lúc này nàng mới lờ mờ cảm nhận được một phần phong thái của bà năm đó.
Sau mấy lời ấy, hiển nhiên trưởng công chúa Lỵ Dương đã hoàn toàn ổn định được tinh thần, vẻ mặt cũng ngày càng kiên định. Bà chậm rãi đẩy nhi tử ra, đi về phía trước một bước, giọng nói đều đều: “Cảnh Hoàn, ngươi lại đây.”
Dự vương thoáng giật mình, thấy mọi người đều nhìn hắn, hắn đành phải nghe lời đi tới, vừa thi lễ, gọi một tiếng “cô cô”, một vệt sáng lạnh đã lóe lên trước mặt, mũi kiếm sáng như tuyết chỉ thẳng vào ngực.
“Trưởng công chúa...” Hạ Xuân hoảng sợ đang định chạy tới ngăn cản thì trưởng công chúa Lỵ Dương đã mở miệng nói: “Cảnh Hoàn, hôm nay ngươi đến là định mang người nhà họ Trác đi đúng không?”
Dự vương nhìn mũi kiếm trước ngực, vẫn rất bình tĩnh, gật đầu, nói: “Tạ Ngọc tuy là hoàng thân nhưng quốc có quốc pháp, ông ta cũng không thể vi phạm, nhà họ Trác...”
“Những lời sáo rỗng này không cần phải nói nữa. Đương nhiên ta biết rất rõ mục đích của ngươi.” Trưởng công chúa Lỵ Dương lạnh lùng nói. “Bây giờ ta muốn ngươi đáp ứng ta hai việc, nếu ngươi đồng ý thì kể cả chỗ Hoàng thượng, Thái hoàng thái hậu và Hoàng hậu ta đều có thể không đến nói chuyện, miễn được rất nhiều phiền phức cho ngươi sau này.”
Dự vương cân nhắc một lát rồi khom người, nói: “Cô cô cứ dặn dò.”
“Thứ nhất, tuyệt đối không được làm liên lụy đến người khác.”
Dự vương suy nghĩ một lát. Trừ Tạ Ngọc, những người nhà họ Tạ khác đều có dòng máu hoàng gia, cũng không có chức vụ trong triều, vốn không nên truy cứu. Huống hồ Tạ Ngọc mới là cánh tay đắc lực nhất của Thái tử, lật đổ được Tạ Ngọc là hắn đã đạt được mục đích, những chuyện khác đều không cần quan tâm. Vì vậy Dự vương lập tức gật đầu, nói rất dứt khoát: “Được.”
“Thứ hai, đối xử tử tế với nhà họ Trác.”
Yêu cầu này của bà rất kỳ lạ, ngoài một vài người vẫn bình thản, đa số những người xung quanh đều tỏ ra không hiểu.
Dự vương dùng đuôi mắt liếc nhìn thần sắc Trác Đỉnh Phong, sợ ông ta nghi ngờ, vội vã phân bua: “Người nhà họ Trác là nhân chứng, có công tố cáo, ta nhất định sẽ trọng đãi. Còn lệnh ân xá thì ta sẽ đến cầu xin Bệ hạ.”
“Ta không nói đến bây giờ, ý ta là vĩnh viễn. Ngươi có dám lấy danh nghĩa hoàng tộc để thề hay không? Sau này, bất kể nhà họ Trác còn có ích với ngươi hay không, ngươi đều sẽ đối xử tốt với họ?”
Giờ chính là lúc Dự vương cần lôi kéo Trác Đỉnh Phong để đánh đổ Tạ Ngọc, vì thế liền lập tức nói: “Bản vương kính trọng đại nghĩa của Trác trang chủ chứ không phải muốn lợi dụng Trác trang chủ. Nếu cô cô không tin thì ta thề cũng có sao? Bản vương lấy máu hoàng tộc thề, sau này nếu có làm khó gì nhà họ Trác thì trời đất không tha.”
Thanh kiếm trong tay trưởng công chúa Lỵ Dương chậm rãi buông rơi, lúc này bà mới từ từ xoay người, ngước mắt nhìn phu thê nhà họ Trác, nước mắt lưng tròng. “Ta là người ích kỷ, vì hài nhi của mình mà giấu hai vị mấy năm nay, ta không có lời gì để biện bạch cho mình. Nhưng tiểu nữ Khởi Nhi lại vô tội, nó đã vào nhà họ Trác, dù hai vị không niệm tình cũ với phu thê ta thì cũng mong hai vị đối xử tử tế với nó, cứ coi như là vì đứa bé.”
Phu thê Trác Đỉnh Phong im lặng một lát, cuối cùng vẫn là Trác phu nhân đứng ra đáp lời: “Nhà họ Trác là người giang hồ, chỉ biết ân oán phân minh, không liên quan đến hậu bối. Khởi Nhi vô tội, nếu nó mang hài nhi quay về thì tất nhiên nhà ta sẽ đối xử tử tế với nó, trưởng công chúa không cần phải nói giúp.”
Trưởng công chúa Lỵ Dương cúi đầu thi lễ, nước mắt rơi xuống bãi cỏ. Bà đưa tay áo lên lau, lại nhìn quanh một vòng, nói:
“Ta có lời cần nói với Tạ Ngọc, các vị có thể đợi một lát không?” Bốn phía tĩnh lặng, hình như mọi người đều ngầm đồng ý.
Trưởng công chúa Lỵ Dương vỗ vỗ tay Tiêu Cảnh Duệ, để hắn đứng yên tại chỗ, còn mình thì chậm rãi đi tới bên cạnh Tạ Ngọc, ra hiệu cho hắn đi theo mình.
Hai người cùng đi ra phía sau hòn giả sơn. Sau khi khuất tầm mắt mọi người, trưởng công chúa Lỵ Dương mới nhìn thẳng vào mắt phu quân, thấp giọng hỏi: “Tạ Ngọc, ông có hận ta không?”
Tạ Ngọc nhìn lại thê tử, nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: “Tối nay nàng không ra thì bọn họ sớm muộn cũng sẽ xông vào được. Huống hồ quả thật ta đã có ý định giết chết tất cả bọn họ, nàng không tin được ta cũng là phải.” “Ý ta không phải chuyện này...”
“Nếu là chuyện năm đó thì ta cảm thấy...”
“Ta cũng không nói đến chuyện năm đó. Cho dù ta có lỗi với ông trong chuyện Cảnh Duệ, nhưng trước đó chẳng lẽ ông không có lỗi với ta hay sao?”
Ánh sáng lóe lên trong mắt Tạ Ngọc, hắn yên lặng không nói gì.
“Quả nhiên từ trước đến nay ông vẫn không biết trong lòng ta nghĩ gì...” Trưởng công chúa Lỵ Dương lắc đầu than nhẹ, cười khổ một lát. “Ý ta là một ngày phu thê trăm ngày tình nghĩa, phu thê vốn nên nâng đỡ lẫn nhau, nhưng tối nay ta bảo vệ ba đứa con mình, bảo vệ nhà họ Trác, cũng gián tiếp bảo vệ người mà ông có ý đồ diệt khẩu, chỉ duy nhất không bảo vệ ông. Mà rõ ràng ông mới là người ta nên bảo vệ nhất, ông không hận sao?”
Tạ Ngọc lập tức lắc đầu. “Nếu nàng nói là chuyện này thì ta không hận.”
“Vì sao?”
“Bởi vì nàng có muốn bảo vệ ta thì cũng không bảo vệ được.”
Trưởng công chúa Lỵ Dương gật đầu, chậm rãi nói: “Quả nhiên là như vậy. Ta nhìn thấy ông làm lớn chuyện như thế, dù mạo hiểm cũng nhất định phải giết người diệt khẩu, đã đoán được việc ông làm không phải chuyện một trưởng công chúa như ta có khả năng cứu vãn. Ta có thể hỏi một câu hay không? Một khi tội danh của ông đã được xác định thì sẽ thế nào?”
“Người chết, danh mất. Tước phong thế tập của nhà họ Tạ e là cũng sẽ không còn.”
Trưởng công chúa Lỵ Dương nhìn hắn, than nhẹ một tiếng: “Nếu chuyện đến nước này, cha mẹ ông và liệt tổ liệt tông nhà họ Tạ dưới suối vàng biết thì họ sẽ nghĩ thế nào...”
Tạ Ngọc cười lạnh một tiếng. “Thắng làm vua thua làm giặc là chuyện đương nhiên từ xưa tới nay, tổ tiên há có thể không biết?”
“Chẳng lẽ ông chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cần cố gắng bảo vệ nhà họ Tạ không bị suy sụp hay sao?”
Lần này Tạ Ngọc nhanh chóng hiểu được ý bà, hắn thầm nghiến răng, tim như thắt lại.
“Nhà họ Tạ đời đời công huân, thanh danh nhiều đời sao có thể hủy hoại trong chốc lát?” Ánh mắt lẫm liệt, trưởng công chúa Lỵ Dương đưa thanh trường kiếm trong tay cho phu quân. “Chỉ còn chuyện này là tôi có thể làm cho ông, làm cho nhà họ Tạ. Tối nay ông thất bại, nhất định không còn đường sống, vậy chẳng thà chết cho dứt khoát để không làm mất hào khí nam nhân nhà họ Tạ.”
Vẻ mặt đờ đẫn, Tạ Ngọc thì thào hỏi: “Chỉ cần ta chết là tất cả có thể gió êm sóng lặng sao?”
“Ít nhất ta sẽ không để sóng ngầm lộ lên mặt nước. Dự vương chỉ là đối thủ chứ không phải thù địch, hắn chỉ muốn đánh đổ ông chứ không phải muốn nhổ tận gốc cả nhà họ Tạ. Ta sẽ cầu kiến hoàng huynh, xin hoàng huynh ân chuẩn cho ta xuất gia, dẫn con cái rời khỏi kinh thành về thái ấp ẩn cư. Như vậy Dự vương sẽ không còn phải lãng phí tâm tư vào chúng ta nữa.” Trưởng công chúa Lỵ Dương nói, vẻ mặt ảm đạm, ánh mắt thê lương. “Ta không giữ được mạng ông nhưng ít nhất có thể bảo vệ danh tiếng cho ông. Nếu ông ngại dưới suối vàng cô độc thì chờ ta sắp xếp cho con cái ổn thỏa rồi sẽ xuống với ông, được không?”
Bà hơi ngẩng mặt, dưới ánh trăng mờ mờ có thể nhìn thấy nước mắt bà đã chảy theo tóc mai xuống.
Tạ Ngọc đột nhiên đưa tay kéo bà vào lòng ôm chặt, hôn lên tai bà, nói nhỏ: “Lỵ Dương, bất kể nàng nghĩ thế nào, ta vẫn thật sự yêu nàng...”
Trưởng công chúa Lỵ Dương nhắm chặt mắt lại nhưng vẫn không ngăn được nước mắt trào ra. Hơn hai mươi năm nay, bà chưa lần nào đáp lại sự vuốt ve của phu quân, nhưng lúc này hai tay bà lại ôm chặt lấy người Tạ Ngọc.
Đáng tiếc là sau cái ôm ngắn ngủi, Tạ Ngọc chậm rãi đẩy bà ra, cũng đẩy thanh trường kiếm trong tay bà ra.
“Tạ Ngọc...”
“Xin nàng thứ lỗi.” Mặt Tạ Ngọc lờ mờ trong bóng tối. “Bây giờ ta vẫn chưa muốn chết, ta còn chưa tới sơn cùng thủy tận, còn chưa đến bước đường cùng... Cứ để sóng ngầm trồi lên mặt nước đi, không đấu đến một khắc cuối cùng thì ai biết thắng bại ra sao? Cho dù là thua sạch, thua cả danh vọng của nhà họ Tạ thì đã làm sao? Người chết rồi mới là hết sạch mọi thứ... Cho dù ta phải chết thì ít nhất ta cũng phải để mình chết cam lòng!”
Nghe câu trả lời của Tạ Ngọc, vẻ mặt trưởng công chúa Lỵ Dương có chút phức tạp, giống như thất vọng, lại giống như thở phào nhẹ nhõm. Hoặc nói chính bà cũng ngỡ ngàng không biết nên làm thế nào mới là đúng đắn.
Tạ Ngọc dịu dàng vuốt tóc bà, xoay người đi trước ra khỏi hòn giả sơn, bước chân vững vàng tới trước mặt Dự vương, ánh mắt thoáng nhìn những người nhà họ Trác nhưng không hề dừng lại. “Điện hạ muốn mời người nào đến phủ làm khách thì cứ việc mời đi. Lúc này đêm tối gió mạnh, điện hạ cũng không mời mà đến, cho nên Tạ Ngọc tiếp đón không chu đáo chắc điện hạ cũng sẽ không trách móc.”
Thái độ của hắn đã bình tĩnh trở lại khiến Dự vương không khỏi lo lắng trong lòng.
Mai Trường Tô ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Tòa viện người nhà họ Trác ở đã cháy rồi, điện hạ phải hành động nhanh lên.”
Dự vương bừng tỉnh, lập tức gọi một tên thuộc hạ tới, nhỏ giọng dặn dò hắn cầm vương phù đi ngay trong đêm đến Phần Tá niêm phong Thiên Tuyền sơn trang, không được để bất kỳ ai đến gần.
Sau đó hắn “hừ” một tiếng, nói hai chữ “cáo từ” rồi ra hiệu cho thủ hạ bảo vệ người nhà họ Trác đi ra ngoài.
Trác phu nhân vẫn còn lo lắng cho Tiêu Cảnh Duệ, quay lại nhìn hắn, hình như muốn nói thêm mấy lời.
Lúc này trưởng công chúa cũng đi tới, vẻ mặt mệt mỏi dựa vào cánh tay con trai, nhỏ giọng dặn hắn đi cùng mình đến phủ công chúa ở vài ngày.
Tiêu Cảnh Duệ cúi đầu nghe lời, lại quỳ xuống dập đầu ba cái với phu thê Trác Đỉnh Phong, không nói lời nào, khiến Trác phu nhân nước mắt như mưa, khóc đến mức gần như nghẹn họng.
Trác Đỉnh Phong nắm cánh tay thê tử, đỡ bà xoay người đi mấy bước, trong lòng ngày càng đau đớn, cuối cùng không nhịn được dừng lại, quay đầu, ngữ điệu bi thương: “Cảnh Duệ, con lại đây, ta nói với con mấy lời...”
Tiêu Cảnh Duệ đứng yên một lát rồi mới chậm rãi đi tới.
Rõ ràng trước mặt là người cha đã thương yêu mình hơn hai mươi năm, vậy mà lúc này hắn lại khó mà nhìn thẳng vào mắt ông, đành phải đưa ánh mắt nhìn ra sau vai Trác Đỉnh Phong.
“Cảnh Duệ.” Trác Đỉnh Phong nặng nề đặt một tay lên vai Tiêu Cảnh Duệ. “Ta biết tính con giỏi chịu đựng, nhưng chuyện gì cần phát tiết ra thì con đừng cố chịu đựng. Mẹ con và ta đều không phải người không rõ lý lẽ, chuyện năm đó dù sao cũng không thể đổ lên đầu con được, con không cần làm khổ chính mình...”
Chữ “mình” còn chưa nói ra, đồng tử Tiêu Cảnh Duệ đột nhiên co lại, hắn lật tay nắm cánh tay Trác Đỉnh Phong đang đặt trên vai mình, thuận thế đẩy mạnh sang bên cạnh.
Trong tiếng kêu kinh hãi của mọi người, một kẻ trong đám thủ hạ của Dự vương đang vây quanh bốn phía người nhà họ Trác đột nhiên lao tới, mũi đao sáng như tuyết đâm thẳng vào sau lưng Trác Đỉnh Phong. Cho dù Tiêu Cảnh Duệ đã kịp thời đẩy ra nhưng lưỡi đao vẫn rạch đứt lưng áo ông ta, có thể thấy thích khách ra tay nhanh đến mức nào.
Tuy nhiên, sau khi Tiêu Cảnh Duệ phát lực đẩy Trác Đỉnh Phong thì chính mình lại không còn thời gian phản ứng và né tránh, mũi đao đâm thẳng vào bụng hắn, lúc rút ra vẽ thành một hình cung trên không cùng với máu me tung tóe.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong chớp mắt, mấy đại cao thủ đều không kịp cứu viện. Nếu lúc đó Tiêu Cảnh Duệ không cố gắng né tránh ánh mắt Trác Đỉnh Phong mà nhìn ra sau lưng ông thì chỉ e cũng không thể nhanh chóng đẩy ông ra như vậy.
Thích khách một đòn thất thủ, biết rõ không còn cơ hội khác nên lập tức xoay tay lại vuốt lưỡi đao ngang cổ, người chưa ngã xuống đất đã tắt thở.
Hạ Đông đứng gần đó nhất lao tới xem xét cũng chỉ có thể cau mày, lắc đầu.
“Cảnh Duệ! Cảnh Duệ!” Trác Đỉnh Phong ôm chặt lấy thân thể mềm nhũn trong lòng, ngón tay nhanh chóng phong bế mấy đại huyệt trên người hắn, ngăn chặn dòng máu chảy ra như suối từ vết thương trên bụng Tiêu Cảnh Duệ.
Lúc này trưởng công chúa và Trác phu nhân đều khóc thất thanh lao tới. Ngôn Dự Tân luống cuống tay chân lục lọi trong áo, muốn tìm bình hộ tâm đan vừa rồi tiện tay giấu trong người, nhưng trong lúc nóng lòng lại tìm mãi không thấy đâu.
Mai Trường Tô cũng nhanh chóng đi tới, cúi xuống xem xét thương thế của Tiêu Cảnh Duệ, thấy dù vết thương rất sâu nhưng lại may mắn không trúng chỗ hiểm, có viên hộ tâm đan đã uống tối nay bảo vệ tâm mạch nên tính mạng Tiêu Cảnh Duệ không gặp nguy hiểm, chàng mới yên lòng hơn một chút, lấy kim sang dược ra cho Trác phu nhân băng bó vết thương.
Lúc này, cuối cùng Ngôn Dự Tân cũng tìm được bình thuốc, vội vã dốc một viên ra cho Tiêu Cảnh Duệ uống, bị Mai Trường Tô lắc đầu ngăn lại. “Giữ lại đi, loại thuốc bảo vệ tính mạng này không dùng như vậy. Hôm nay uống một viên là đủ rồi.”
Dự vương ở bên cạnh bị cảnh chém giết máu me làm kinh sợ, lúc này mới hồi phục tinh thần, quay sang hung tợn trợn mắt nhìn Tạ Ngọc. Tạ Ngọc lại thờ ơ nhún vai, nói: “Mọi người đều thấy rõ, tên thích khách này là người của ngươi, ngươi nhìn ta làm gì?”
Dự vương bị hắn làm cho nghẹn họng, khí tràn lên ngực, nổi giận quát gã tâm phúc bên cạnh: “Mang cái xác này về, tra cho bản vương xem hắn trà trộn vào thế nào, nhất định phải tra ra rõ ràng!”
Mai Trường Tô nhìn hắn một cái, không nói gì.
Kế hoạch chu toàn đến mấy cũng khó có thể khống chế hoàn toàn mọi sự, chuyện bất ngờ vừa rồi cũng khiến chàng giật nảy mình, may là chỉ làm mọi người kinh sợ chứ cuối cùng không có nguy hiểm gì, cũng xem như vạn hạnh trong bất hạnh. Còn Dự vương chỉnh đốn binh lính trong phủ thế nào thì Mai Trường Tô không nói gì, chàng không thêm phiền phức đã là tốt lắm rồi.
Sau khi được xử lý sơ bộ, vết thương của Tiêu Cảnh Duệ đã hoàn toàn cầm máu, nhưng hắn cũng rơi vào hôn mê, sắc mặt trở nên xám xịt.
Hiển nhiên là không thể ở lại phủ Ninh Quốc hầu được nữa, trưởng công chúa đã sai người chuẩn bị xe đưa hắn về phủ công chúa để tiếp tục chữa trị.
Vũ Văn Niệm ở bên cạnh nhỏ giọng nói để mình đưa Tiêu Cảnh Duệ về trạm dịch tĩnh dưỡng, đương nhiên không ai thèm để ý tới đề nghị lạ lùng này của nàng, chỉ có Nhạc Tú Trạch thấy đồ đệ đã sắp khóc liền tới kéo nàng sang một bên, trầm giọng nói: “Nơi này là Kim Lăng, con phải nhẫn nại mới được.”
“Sao Huyên ca không có ở đây?” Vũ Văn Niệm nhìn quanh không thấy nơi dựa dẫm quen thuộc liền nghẹn ngào hỏi.
“Hắn không thể đi vào, đang chờ ở bên ngoài. Dù sao chúng ta cũng là người nước khác...”
“Sư phụ, chúng ta phải làm thế nào?” Vũ Văn Niệm vặn vẹo hai tay. “Trưởng công chúa lợi hại như vậy, ca ca cũng không thèm quan tâm đến con... Chẳng phải thần pháp sư đã xem quẻ, tháng Tư là tháng đại cát, chúng ta đến đây vào thời gian này nhất định có thể đưa ca ca về...”
Người Sở rất tin thuật xem sao xem quẻ, có vị Hoàng đế nước Sở thậm chí còn thoái vị nhường ngôi cho Thái tử vì tử vi phạm vào đế tinh, cho nên Nhạc Tú Trạch lập tức an ủi đồ đệ: “Thần pháp sư đã xem quẻ rồi thì con còn lo lắng gì nữa? Mặc dù hắn còn trẻ, pháp thuật cũng không cao nhưng gần đây nhiều lần xem quẻ cho Lăng vương điện hạ đều chính xác, con phải thành tâm mới được.”
Hai thầy trò này thì thầm bên cạnh, những người khác đều không chú ý, chỉ có Mai Trường Tô thỉnh thoảng liếc nhìn bọn họ.
Dự vương đã sai khiến mấy kẻ tâm phúc nhất bảo vệ người nhà họ Trác, cáng khiêng người bị thương cũng đã được mang tới.
Trưởng công chúa Lỵ Dương dặn dò người hầu đi đón Tạ Bật và Tạ Khởi, cuối cùng quay lại nhìn phu quân ở lại một mình rồi giấu nước mắt cùng mọi người đi ra ngoài phủ.
Vũ Văn Huyên quả nhiên đang chờ ngoài phủ cùng những quan binh tuần phòng doanh còn chưa biết tình hình ra sao.
Đám quan binh tuần phòng doanh vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt hoài nghi, nhưng hắn lại có vẻ rất bình thản, tự đắc.
Hắn không hề thấy hứng thú với chuyện xảy ra trong phủ, thấy đường muội đi ra bình an, trên mặt mới để lộ nụ cười, vừa bước tới đón vừa dịu dàng hỏi: “Niệm Niệm, thế nào?”
“Huynh ấy còn không nói chuyện với muội...” Vũ Văn Niệm lao vào trong lòng hắn, nói rất khổ tâm.
“Không sao, tối nay nó đã bị kinh động quá mức nên mới không để ý đến muội. Muội và nó đã sánh vai chiến đấu, nó sẽ nhớ kĩ mình có một muội muội như vậy.” Vũ Văn Huyên nắm vai đường muội, dịu dàng an ủi. “Muội nghĩ xem, chúng ta đã làm rõ chuyện này một cách công khai như vậy, mọi đường lui của nó đều đã bị cắt đứt. Cách làm này có hiệu quả cao hơn bí mật nhận nhau rất nhiều. Thân phận và cảnh ngộ của nó trong chốc lát đã thay đổi nhiều như vậy, cho dù bây giờ chưa nhận ra nhưng chẳng bao lâu sau nó sẽ phát hiện mặc dù trưởng công chúa vẫn bảo vệ nó nhưng Kim Lăng đã không phải nơi thích hợp để nó ở lại nữa. Đến lúc đó chúng ta lại khuyên bảo, nó nhất định sẽ đi theo chúng ta. Là người thì ai cũng muốn gặp phụ thân ruột thịt của mình...”
Vũ Văn Niệm gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn theo Tiêu Cảnh Duệ bị khiêng lên xe ngựa. Xe ngựa lộc cộc rời đi, nước mắt nàng lại không cầm được rơi xuống.
Ngôn Dự Tân đang chuẩn bị về nhà cùng phụ thân vô tình nhìn thấy, thói thương hương tiếc ngọc nổi lên, chần chừ một lát rồi vẫn đi tới nói với nàng: “Vũ Văn cô nương, thương thế của Cảnh Duệ không nguy hiểm đến tính mạng, cô nương đừng lo lắng. Trưởng công chúa là một người rộng lượng, cô nương chịu khó tới phủ cầu xin nhiều lần, trưởng công chúa sẽ để cô nương gặp Cảnh Duệ.”
Vũ Văn Niệm biết hắn có lòng tốt, vội lau nước mắt, cúi người thi lễ, nhỏ giọng nói: “Vâng, đa tạ Ngôn công tử.”
Ngôn Dự Tân gật đầu đáp lễ, lại nhìn Vũ Văn Huyên một cái, nhưng hắn vốn không thích gã Lăng vương Đại Sở lúc nào cũng tươi cười giả tạo này nên quay người đi, không nói gì nữa.
Trước lúc về, Hạ Đông cố ý đi tới bên cạnh Mai Trường Tô, nói thầm vào tai chàng: “Đại tài tử quả nhiên cao tay, vậy mà có người lại nói tiên sinh chơi cờ không tốt, đúng là chuyện cười.”
Mai Trường Tô cười, nói: “Quả thật ta chơi cờ rất kém, Hạ đại nhân thử xem là biết. Có điều Hạ đại nhân chỉ có hứng thú với vụ án chính mình tiếp nhận, có lẽ cũng không nên để ý đến ván cờ của người khác làm gì?”
“Nói đúng lắm.” Hạ Đông nở nụ cười xinh đẹp, nhẹ nhàng nói tiếp: “Ta chỉ quan tâm đến việc phá án của mình, còn đối với những chuyện không đâu thì luôn giả mù giả điếc. Ngươi nói với Dự vương điện hạ đừng tới tìm ta vì sẽ chỉ lãng phí tinh lực mà thôi.”
“Ta không bao giờ chuyển lời cho ai.” Tai Mai Trường Tô bị hơi thở của Hạ Đông làm cho ngứa ngáy, chàng vừa cười vừa né tránh. “Hơn nữa Dự vương điện hạ là người thông minh, có bao giờ điện hạ làm phiền Hạ đại nhân đâu?”
Hạ Đông ngẩng mặt cười, xoay người kéo Hạ Xuân nghênh ngang rời đi.
Chỉ trong chốc lát, Dự vương đã sắp xếp xong việc hộ tống người nhà họ Trác.
Hắn là loại người luôn luôn lôi kéo người khác bằng vẻ hiền lành, thân thiện, Trác Đỉnh Phong lại là người giang hồ thẳng thắn, mặc dù vẫn chưa hết cảnh giác nhưng xem ra ấn tượng đối với Dự vương cũng đã có chút cải thiện.
Mai Trường Tô biết chính mình bây giờ nên lui lại để Dự vương giải quyết những việc khác nên vẫn lẳng lặng đứng ngoài xa.
Dù sao bây giờ nhà họ Trác cũng đã tạm thời thoát khỏi hiểm cảnh, cuối cùng chàng cũng có thể thở ra một hơi.
Trác Đỉnh Phong đã đồng mưu với Tạ Ngọc bao năm nay, ông ta biết rõ chi tiết của rất nhiều sự vụ, riêng lời khai cũng có sức sát thương rất lớn. Chỉ cần ở Thiên Tuyền sơn trang còn giữ một số tư liệu và vật chứng thì Tạ Ngọc hoàn toàn không còn cơ hội lật lại thế cờ.
Mà tất cả những chuyện này Dự vương nhất định sẽ làm cực kỳ tốt.
@by txiuqw4