Tần Bát Nhã thở dài chán nản. “Khiêm thúc nói Tô trạch giống như một đầm lầy, thoạt nhìn thì có vẻ bình thường nhưng lại sâu không thấy đáy, thúc ấy hoàn toàn không thể tiếp cận. Nếu thúc ấy tra được nhiều hơn thì ta cần gì phải làm phiền Tứ tỷ.”
“Ngươi nghi ngờ Đồng Lộ là người của gã Tô Triết kia, mà tình thế rối loạn hiện nay của Hồng Tụ Chiêu đều là do một tay Tô Triết tạo thành?”
“Không sai.”
“Nhưng... Tô Triết cũng là mưu sĩ của Dự vương, vì sao hắn lại đối phó với ngươi? Chẳng lẽ hắn biết ngươi có mưu đồ khác?”
“Không thể.” Tần Bát Nhã quả quyết nói. “Ý đồ khác, ta vẫn giữ kín trong lòng, ít nhất đến bây giờ ta còn chưa làm chuyện gì gây bất lợi cho Dự vương. Cứ cho là gã Tô Triết này biết đọc ý nghĩ đi, nhưng hắn còn chưa từng thấy mặt ta thì làm sao có thể đọc được?”
“Như ngươi nói thì Tô Triết chỉ biết ngươi là tâm phúc của Dự vương, không hề biết ý đồ thực sự của ngươi. Vậy thì hắn đối phó với ngươi cũng có khác gì đối phó với Dự vương?”
Tần Bát Nhã âm trầm như nước, chậm rãi nói: “Nghĩ được đến điều này thì sẽ phát giác rất nhiều chuyện khác thường. Sau khi về dưới trướng Dự vương, vị kỳ lân tài tử này quả thật có không ít mưu hay kế lạ. Những gì Dự vương đạt được gần một năm qua phần lớn là công lao của hắn. Nhưng vì sao hắn nhiều lần lập công nhưng ân sủng của Dự vương lại không bằng trước kia, sức mạnh cũng không bằng trước kia? Trước khi hắn đến, trong tay Dự vương nắm chắc có thể thao túng hai bộ, là bộ Hình và bộ Lại, trong quân cũng có Khánh Quốc công. Nhưng bây giờ hắn có cái gì? Hai bàn tay trắng, chỉ có uy vọng hư ảo. Cái gọi là oai phong trên triều chẳng qua chỉ vì Thái tử suy yếu, nghĩ kĩ thì thấy Dự vương không có một chút căn cơ chắc chắn nào. Người có kỳ lân tài tử thì sẽ có thiên hạ, chẳng lẽ có thiên hạ là như vậy sao?”
Tứ tỷ nhìn ả chằm chằm. “Ngươi có thể nói thẳng những điều này với Dự vương.”
“Dự vương...” Tần Bát Nhã cười lạnh một tiếng. “Từ sau khi ta phạm sai lầm nhiều lần, lòng tin của hắn đối với ta đã giảm mạnh. Mà vị Tô tiên sinh này thật sự quá lợi hại, những chuyện như lời ta vừa nói, chuyện nào cũng không hề thấy có bóng dáng của hắn, hoàn toàn không thể đổ trách nhiệm lên người hắn được. Ta nói như vậy mà không có bằng chứng thì Dự vương sẽ tin sao? Nếu Dự vương không nhịn được mà tìm cách hỏi dò hắn, với sự xảo quyệt của hắn, e là ta không làm gì được hắn mà ngược lại còn chuốc vạ vào thân. Hơn nữa có một vấn đề mà trước khi tra rõ thì chính ta cũng không đoán được...”
“Vấn đề gì?”
“Động cơ. Giả như vị Tô tiên sinh này hạ thủ với ta, muốn chặt đứt tất cả mọi đường dây mật thám của Dự vương, thế thì động cơ của hắn là gì? Vì sao hắn phải làm như vậy?”
“Chẳng lẽ... hắn là người của Thái tử?”
“Ý nghĩ đầu tiên của ta cũng là như vậy, nhưng nghĩ lại, từ khi hắn vào kinh tới nay, tình hình của Thái tử như thế nào? Liên tiếp xảy ra những vụ án lớn, vây cánh gãy hết, ngay cả Việt quý phi trong cung cũng không còn được ân sủng như trước kia nữa. Bây giờ tình cảnh của Thái tử vô cùng bấp bênh, giữa phế và không phế chỉ hơn kém nhau một bức chiếu thư. Nếu Tứ tỷ thấy thủ đoạn đánh đổ Tạ Ngọc của vị Tô tiên sinh này thì sẽ không cho rằng hắn có bất cứ dây mơ rễ má gì với Thái tử.”
“Thế tại sao hắn lại cần làm Dự vương suy yếu? Chẳng lẽ hắn không có lòng phò giúp tranh ngôi kế vị, chỉ muốn khuấy cho nước đục ngầu lên?”
Tần Bát Nhã vặn chiếc khăn lụa trong tay, hít sâu một hơi. “Ta đoán không ra, đây cũng không phải chuyện có thể đoán bừa. Tứ tỷ, bây giờ Đồng Lộ là hi vọng duy nhất của ta, xin tỷ...” Tứ tỷ chần chừ một lát.
Đúng lúc này Đồng Lộ đã bốc dỡ rau xong, đánh xe lừa từ trong viện đi ra, quất roi khoan thai đi mất.
Mặc dù chỉ nhìn mấy lần từ xa nhưng Tứ tỷ biết rõ trong lòng, một người trẻ tuổi như vậy cho dù tâm chí cứng như sắt thì cuối cùng cũng bị mình làm cho tan thành nước. Ả không hề e sợ mình sẽ thất bại nếu ra tay, điều làm ả lo lắng là...
“Bát Nhã, cho dù ngươi tra ra tâm tư thật sự của Mai Trường Tô thì sao? Qua những chuyện ngươi nói với ta thì có thể thấy ngươi căn bản không phải là đối thủ của hắn.”
“Có phải đối thủ hay không thì cũng phải đấu một trận rồi mới biết được.” Tần Bát Nhã hơi hất cằm, giọng nói kiên định. “Mai Trường Tô quả thật là kỳ tài, nhưng vì hiện giờ hắn có lợi thế là vẫn đang giấu mình rất kín. Ta muốn xem xem, nếu đột nhiên bị kéo ra so đấu chính diện, hắn còn có thủ đoạn gì hơn người nữa không?”
Tứ tỷ hé đôi môi anh đào, hình như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra. Lúc này thần thái tàn nhẫn, tuyệt tình của Tần Bát Nhã khiến ả bất giác nhớ tới sư phụ năm đó. Chỉ tiếc là trong vòng trăm năm cũng chưa chắc đã xuất hiện một người có kinh tài tuyệt diễm như vị công chúa cuối cùng của Hoạt tộc này...
“Bát Nhã, ta nhận lời. Ta nhất định sẽ cố gắng hết sức. Ngươi... cũng phải cố hết sức.”
Sau một câu mơ hồ, Tứ tỷ uống hết bát trà đã nguội lạnh trên tay, nuốt vào cả tiếng thở dài chưa bật ra khỏi miệng.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, hai sư tỷ muội không ngồi thêm mà trả tiền rồi đứng dậy, chuẩn bị cáo từ.
Đúng lúc này cổng sau Tô trạch đột nhiên lại mở ra lần nữa, một chiếc kiệu nhỏ bằng vải thô màu xanh lắc lư đi ra.
Tần Bát Nhã nhận ra đó là cỗ kiệu Mai Trường Tô thường dùng, trong lòng khẽ động, lập tức lặng lẽ bám theo.
Tứ tỷ tính tình lãnh đạm, căn bản không có hứng thú với những chuyện không đâu. Tần Bát Nhã không gọi ả, ả cũng không lên tiếng, một mình lặng lẽ ra về.
Tần Bát Nhã vốn cho rằng Mai Trường Tô đi từ cổng sau hậu viện ra đương nhiên là vì muốn che giấu hành tung, nhưng sau khi bám theo hai con phố, ả không thể không thừa nhận người này đi ra từ cổng sau chỉ vì cổng sau tương đối gần cổng thành phía nam, đỡ mất thời gian đi đường vòng.
Ra khỏi cổng thành nam, người đi đường không còn đông như trong thành. Tần Bát Nhã bắt đầu thấy mệt, hơn nữa ả không phải là cao thủ võ công, thấy người đi đường thưa thớt, ả không dám tiếp tục bám theo, đành phải dừng chân nhìn chiếc kiệu nhỏ khoan thai đi xa.
Đương nhiên Tần Bát Nhã không hề biết sau khi ra khỏi thành, Mai Trường Tô cũng không đi quá xa. Đám người chỉ đi dọc đường lớn về phía nam khoảng hai dặm liền dừng lại bên cạnh một mái đình nghỉ mát trên con dốc nhỏ, hạ kiệu rồi vào trong đình.
Đám tùy tùng bày trà rượu trong đình, Mai Trường Tô rất nhàn nhã ngồi trên ghế đá, dựa vào lan can, cầm một quyển sách chậm rãi đọc.
Sau nửa canh giờ, một đám bụi bay lên từ phía cổng thành. Lê Cương đứng hầu bên cạnh nhìn thấy trước tiên, gọi một tiếng: “Tông chủ!”
Mai Trường Tô uể oải đứng dậy, nhìn về phía cổng thành. Do khoảng cách còn xa nên chỉ thấy thấp thoáng hai người hai ngựa, một trước một sau, hơn nhau nửa mình ngựa đang chạy tới bên này.
Thị lực của Lê Cương tốt hơn, khi Mai Trường Tô còn đang nheo mắt nhìn kĩ xem đó có phải là người mình đang chờ không thì hắn đã xác nhận rõ ràng, nói nhỏ: “Tông chủ, là hai người họ.”
Mai Trường Tô ờ một tiếng, không nói gì thêm nhưng Lê Cương đã hiểu ý, lập tức rời khỏi đình nghỉ mát đi tới bên cạnh đường lớn. Hai thớt ngựa càng chạy càng gần, mặt mũi người cưỡi ngựa đã dần rõ ràng, nhưng hình như tạm thời còn chưa chú ý tới Lê Cương. Hắn đang định giơ tay vẫy để làm hai người này chú ý thì người chạy trước đột nhiên ghìm cương dừng lại, quay đầu ngựa nhìn quanh.
Hành động này của hắn nhanh chóng được lý giải.
Chỉ thấy sau đám bụi, thớt ngựa thứ ba nhanh chóng đuổi theo. Người trên ngựa vừa đuổi vừa gọi: “Cảnh Duệ! Cảnh Duệ! Ngươi chờ một chút!”
Lúc này người đi theo Tiêu Cảnh Duệ có vẻ hơi sốt ruột, liên tục gọi: “Đại ca, đại ca, chúng ta đi nhanh đi!”
Tiêu Cảnh Duệ giơ tay trái lên làm động tác ra hiệu yên tâm, không những không đi tiếp mà còn xoay người xuống ngựa.
“Đại ca!” Vũ Văn Niệm lo lắng, lại run run gọi một tiếng nữa.
“Niệm Niệm!” Tiêu Cảnh Duệ mỉm cười với nàng. “Đó là bằng hữu của ta, hắn gọi ta, ta cũng nghe thấy, làm sao có thể bỏ qua không để ý được?”
“Nhưng... huynh đã đồng ý...”
“Muội yên tâm, ta đã nhận lời đi cùng muội về gặp ông ấy thì nhất định sẽ đi. Chúng ta không phải chạy trốn, bằng hữu của ta đến tiễn đưa, muội sợ cái gì chứ?”
Trong thời gian hai người nói chuyện, Ngôn Dự Tân đã chạy tới gần, thoạt nhìn phong trần mệt mỏi, phục sức không gọn gàng như trước.
Sau khi xoay người xuống ngựa, hắn xông thẳng đến trước mặt Tiêu Cảnh Duệ, nắm chặt cánh tay bằng hữu, hỏi: “Cảnh Duệ, ngươi đi đâu?”
Tiêu Cảnh Duệ trả lời bốn chữ không hề giấu giếm: “Dĩnh đô Đại Sở.”
“Cảnh Duệ!”
“Niệm Niệm nhận được thư, phụ thân muội ấy bệnh nặng, muốn... muốn gặp mặt ta... Gia mẫu cũng chấp thuận, cho nên về tình về lý, ta đều nên đi thăm một chuyến.”
Ngôn Dự Tân vốn chạy tới để giữ hắn lại, nhưng nghe thấy nguyên do này hắn không biết nói gì nữa, bàn tay nắm cánh tay Tiêu Cảnh Duệ cũng bất giác buông lỏng.
Sau khi ngẩn ra một lát, cuối cùng hắn vẫn không yên tâm, lại vặn hỏi một câu: “Vậy ngươi có quay lại không?”
Tiêu Cảnh Duệ hạ thấp ánh mắt. “Mẫu thân vẫn còn ở đây, ta sao có thể không quay về?”
Hắn nói rất thờ ơ nhưng Ngôn Dự Tân nghe vào tai lại cảm thấy trong lòng chua xót. Có điều bản thân Tiêu Cảnh Duệ còn có thể giữ được bình tĩnh, chẳng có lý gì hắn lại kích động, cho nên hắn vội mím môi để ổn định lại tâm tình, hồi lâu mới nói: “Cảnh Duệ, sau hôm đó ta vẫn muốn đến tìm ngươi tâm sự nhưng không có thời cơ thích hợp. Bây giờ ngươi phải đi rồi, những gì nên nói dù sao cũng phải nói ra. Cảnh Duệ, có một số việc ngươi thật sự không được suy nghĩ quá nhiều, dù sao đó cũng là chuyện đã qua, là ân oán của thế hệ trước, không liên quan gì tới ngươi...”
“Được rồi, Dự Tân...” Tiêu Cảnh Duệ nhỏ giọng ngắt lời hắn. “Không cần nói nữa, ta hiểu ý ngươi. Nhưng mà... dù thế nào cũng không thể không liên quan tới ta được. Phụ thân, mẫu thân, huynh đệ, muội muội của ta, những quan hệ này có chém cũng không đứt. Huống hồ còn có tình thân nhiều năm, ân nghĩa nhiều năm. Không thể vì vạch trần chân tướng nào đó là có thể cắt đứt được tất cả những thứ này...”
“Cảnh Duệ...”
“Ta hiểu ngươi muốn khuyên ta suy nghĩ thoáng một chút, ngươi hi vọng ta vẫn là Tiêu Cảnh Duệ trước kia. Nhưng mà Dự Tân, điều này ta thật sự không làm được. Đối với ta, chỉ sau một buổi tối, tất cả đều bị lật đổ. Hết thảy đều đã thay đổi, ta làm sao có thể không thay đổi theo? Cho nên bất kể ta có muốn hay không thì Tiêu Cảnh Duệ sớm đã không còn là Tiêu Cảnh Duệ trước kia nữa rồi.”
Ngôn Dự Tân hít sâu một hơi, tiến lên trước một bước, hai tay nắm chặt hai vai Tiêu Cảnh Duệ, lắc mạnh, gằn từng chữ: “Không sai, đúng là ta hi vọng ngươi vẫn là ngươi trước kia. Có điều ngươi không làm được thì cũng không sao. Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, dù sao thì ngươi vẫn không ngừng thay đổi, từ thằng nhóc mập mạp, lùn tịt trước kia trở nên cao lớn khôi ngô như bây giờ, từ một tên kiệm lời không thích nói chuyện biến thành kẻ biết hùa cùng Tạ Bật nói xấu ta. Ta không ngại thấy ngươi tiếp tục thay đổi, dù sao thì bất kể ngươi thay đổi thế nào, ngươi vẫn là người bằng hữu độc nhất vô nhị đó của ta, tình bằng hữu của chúng ta sẽ không thay đổi! Cho nên ngươi nghe rõ cho ta, bất kể ngươi đi tới đâu cũng nhất định phải nhớ người bằng hữu này, nếu ngươi dám quên thì ta nhất định sẽ không tha cho ngươi. Nghe rõ chưa?”
Nói xong những lời cuối cùng, giọng hắn đã gần mất tiếng, tròng mắt cũng đã đỏ hoe, bàn tay nắm vai Tiêu Cảnh Duệ bóp chặt đến mức ngón tay cũng đau nhức. Lời hắn nói không dài nhưng sự chân thành, thẳng thắn và ấm áp ẩn chứa trong những lời này thì không ai có thể phủ nhận được.
Tiêu Cảnh Duệ cúi đầu, hai mắt cũng rớm lệ, ngay cả Vũ Văn Niệm đứng xem cũng phải quay mặt đi, lặng lẽ dùng tay lau khóe mắt.
“Được rồi, bây giờ ngươi muốn đi đâu thì đi đi, dù sao trước kia ngươi cũng đi suốt ngày mà, chẳng qua Đại Sở hơi xa một chút, ngươi phải bảo trọng.” Ngôn Dự Tân khịt mũi, lui lại một bước. “Lúc nào rảnh nhớ viết thư cho ta.” Tiêu Cảnh Duệ ờ một tiếng, ngẩng đầu.
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng cố gắng mỉm cười, chỉ có điều bên dưới vẻ mặt tươi cười này, bọn họ lại nhìn thấy sự đau buồn không thể nào che giấu, không thể nào mờ phai. Bởi vì trong lòng hai người đều hiểu rõ, hôm nay chia ly, không biết ngày nào mới gặp lại được.
Sau thời gian để tang Thái hoàng thái hậu, ngay cả trưởng công chúa Lỵ Dương cũng rời kinh về đất phong của mình, đến lúc đó dù Tiêu Cảnh Duệ quay về Đại Lương thì cũng chưa chắc đã đặt chân đến đế đô.
Hai người bọn họ xuất thân tương đương, tuổi tác ngang nhau, tính tình hợp nhau, vốn tưởng rằng có thể thân thiết với nhau như vậy mãi, vốn tưởng rằng nhất định sẽ có một cuộc đời không khác nhau là bao, ai ngờ sau một đêm đất trời đảo lộn, để bây giờ phải trơ mắt nhìn nhau đi về hai phía chân trời. Cho dù lạc quan như Ngôn Dự Tân lúc này cũng không khỏi ngỡ ngàng.
“Đại ca, chúng ta đi chứ?” Vũ Văn Niệm dụi đôi mắt đỏ, đi tới kéo tay áo huynh trưởng.
Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân đồng thời dang tay ra ôm nhau thật chặt.
“Ngươi lên ngựa đi, ta nhìn ngươi đi. Trên đường phải cẩn...” Ngôn Dự Tân đang gượng cười nói lời tạm biệt đột nhiên lại im bặt, ánh mắt nhìn về nơi nào đó sau lưng Tiêu Cảnh Duệ, vẻ mặt hơi kỳ dị.
Tiêu Cảnh Duệ lập tức phát hiện, xoay người nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy cách đó hơn mười trượng, Lê Cương đang đứng thẳng người ở ven đường. Thấy hắn quay lại, Lê Cương lập tức giơ tay chỉ lên sườn dốc thoai thoải bên cạnh.
Thực ra trước khi ngẩng đầu nhìn lên theo hướng Lê Cương chỉ, Tiêu Cảnh Duệ cũng đã đoán được mình sẽ nhìn thấy ai, cho nên trong nháy mắt hắn hơi do dự, nhưng sau một lát hắn vẫn thản nhiên ngước lên nhìn.
Trên đình nghỉ mát giữa con dốc, Mai Trường Tô đứng dựa vào lan can, gió núi căng đầy tay áo. Mặc dù nhìn từ xa không thấy rõ nét mặt chàng nhưng dáng vẻ đó đã cho thấy chàng đứng ở đây để chờ Tiêu Cảnh Duệ.
“Cảnh Duệ...” Ngôn Dự Tân hơi lo lắng gọi một tiếng.
Tiêu Cảnh Duệ lấy lại bình tĩnh, quay lại thản nhiên nói: “Đại khái là huynh ấy cũng đến để tiễn đưa, ta qua đó nói mấy lời.”
“Ta đi cùng ngươi...” Ngôn Dự Tân buột miệng nói nửa câu liền dừng lại.
Thông minh như Ngôn Dự Tân đương nhiên hiểu rõ có những khúc mắc đương sự phải tự mình tháo gỡ, người ngoài tuyệt đối không thể can thiệp, cho nên cuối cùng hắn cũng chỉ lui lại vài bước chứ không nói gì thêm.
Vũ Văn Niệm vốn không rõ mối quan hệ bằng hữu trước kia giữa Tiêu Cảnh Duệ và Mai Trường Tô cho nên không hiểu tình hình lúc này ra sao. Nàng tiến lên định hỏi vài câu nhưng lại bị Ngôn Dự Tân cầm tay kéo lại. Lúc này Tiêu Cảnh Duệ đã sải bước lên đình nghỉ mát, mặc dù sắc mặt hơi tái nhưng thần thái và bước chân rất vững vàng.
“Mời ngồi!” Mai Trường Tô khẽ mỉm cười, cầm hũ rượu bạc trên bàn đá lên rót đầy một chén rượu trắng đưa tới. “Lần này đi, đường sá xa xôi, có chén rượu tiễn đưa, chúc ngươi lên đường bình an.”
Tiêu Cảnh Duệ nhận chén rượu, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, lau vết rượu bên khóe môi, đặt chén xuống bàn, chắp tay, nói: “Đa tạ Tô tiên sinh tiễn đưa, tại hạ cáo từ!”
Mai Trường Tô chăm chú nhìn người thanh niên này quay đầu, xoay người, đợi đến lúc hắn sắp ra khỏi đình mới nhẹ nhàng hỏi một tiếng: “Cảnh Duệ, vì sao ngươi không hận ta?”
Tiêu Cảnh Duệ khựng lại, im lặng một lát rồi từ từ quay người nhìn thẳng Mai Trường Tô. “Ta có thể hận gì huynh? Quá khứ của mẫu thân ta không phải do huynh tạo thành, ta sinh ra không phải do huynh sắp xếp, những việc làm bất nghĩa của Tạ... Tạ hầu đều là việc làm của chính hắn, không phải do huynh giật dây vạch kế... Cả huynh và ta đều hiểu rõ, thực ra điều khiến ta cảm thấy vô cùng đau khổ, nói cho cùng vẫn là vì chân tướng kia chứ không phải bàn tay vạch trần chân tướng đó. Chuyện năm ấy hoàn toàn không có quan hệ gì với huynh, ta cũng chưa nực cười đến mức giận lây sang huynh, bắt huynh phải chịu trách nhiệm về chuyện những người khác làm sai.”
“Nhưng ta vốn có thể để chân tướng tiếp tục bị che giấu, vậy mà ta lại khiến nó bị vạch trần, hơn nữa còn quyết liệt như vậy... Không hề suy nghĩ đến cảm nhận của ngươi, cũng không hề bận tâm về tình bằng hữu giữa ngươi và ta. Đối với chuyện này ít nhiều ngươi cũng nên oán hận một chút chứ?”
Tiêu Cảnh Duệ lắc đầu, cười thê lương. “Nói thật, ta từng rất khó chịu khi thấy huynh làm như vậy. Nhưng dù sao ta cũng không phải một hài tử tự cho mình là trung tâm của thế gian, ta biết người nào cũng phải có lựa chọn của riêng mình. Huynh chọn lấy thứ mình cho rằng quan trọng, vứt bỏ ta, đây chỉ là lựa chọn của huynh mà thôi. Ta không thể hận huynh vì huynh không lựa chọn ta, dù sao thì... huynh không có trách nhiệm và nghĩa vụ phải lấy ta làm trọng, cho dù ta từng hi vọng như vậy nhưng chung quy cũng không thể ép buộc được huynh.”
“Quả thật ta không nhất định phải lấy ngươi làm trọng, nhưng từ khi gặp ngươi đến nay, ngươi vẫn luôn đối xử với ta thành tâm, về mặt này thì ta thấy hổ thẹn vì đã nợ ngươi.”
“Sở dĩ ta thành tâm đối đãi với huynh là vì ta muốn làm như vậy. Nếu có thể đổi lại được sự thành tâm từ huynh thì đương nhiên ta rất vui, nhưng nếu không thể thì cũng không có gì phải hối hận.”
Ánh mắt bi thương, trên mặt Mai Trường Tô lại vẫn mang nụ cười. “Mặc dù ngươi không hối hận nhưng chung quy ngươi và ta đã không thể làm bằng hữu của nhau nữa.” Tiêu Cảnh Duệ cúi đầu, im lặng không nói.
Từ khi hai người quen nhau tới nay, hắn vẫn ngưỡng mộ tài hoa và khí độ của Mai Trường Tô, coi chàng là một sư phụ tốt, một hảo bằng hữu, cẩn thận, nghiêm túc giữ gìn, nâng niu tình bằng hữu đó.
Nhưng hắn không ngờ hai người lại dần dần đi tới tình cảnh không thể tiếp tục làm bằng hữu như hôm nay. Kỳ thực, tính đến nhân quả một cách nghiêm túc thì giữa hai người cũng không có huyết hải thâm thù gì không giải được, trừ một số khúc mắc nhỏ.
Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, Tiêu Cảnh Duệ đã cảm nhận sâu sắc lời Ngôn Dự Tân nói trước kia. Hắn và Mai Trường Tô căn bản không phải người cùng một thế giới, giữa bọn họ có quá nhiều chênh lệch, thiếu nền tảng để trở thành bằng hữu.
Không có thù hận, không có oán trách, đây đã là kết cục tốt nhất của bọn họ rồi.
Có lẽ trong tương lai, sự trưởng thành có thể dẫn đến thay đổi. Có lẽ trong tương lai, hai người sẽ còn có những mối liên hệ mà lúc này họ không tưởng tượng được, nhưng ít nhất là trong thời điểm hiện nay, bọn họ đúng là không thể tiếp tục làm bằng hữu như những gì Mai Trường Tô nói...
“Cảnh Duệ!” Mai Trường Tô tiến lên trước một bước, điềm đạm nhìn Tiêu Cảnh Duệ. “Ngươi là người có lòng bao dung nhất mà ta biết, trời cao cho ngươi tính tình ôn hòa, hiền hậu, bao dung độ lượng, không thù lâu nhớ dai, có lẽ chính là để bù đắp lại những đau khổ này của ngươi. Ta thật tình hi vọng sau này ngươi có thể giữ được sự chân thành thẳng thắn đó, có thể nhận được nhiều an lành và hạnh phúc hơn, bởi vì đó là những thứ ngươi đáng được nhận...”
“Đa tạ!” Tiêu Cảnh Duệ hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra.
Kỳ thực trong lòng hắn còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lời ra đến miệng lại cảm thấy có nói cũng vô ích, cho nên hắn chỉ lấy lại bình tĩnh, lần nữa xoay người bước nhanh khỏi đình nghỉ mát.
Vũ Văn Niệm và Ngôn Dự Tân đều đứng đợi hắn ở ven đường cái quan dưới dốc. Sau khi ba người tụ lại lần nữa, đôi hảo bằng hữu chỉ nói vài lời chia tay đơn giản rồi hai huynh muội Tiêu Cảnh Duệ cùng xoay người lên ngựa, chạy như bay về phía nam.
Ngôn Dự Tân đưa mắt nhìn đến lúc bóng dáng hai người biến mất, vẻ mặt mất mát, lại ngẩng đầu nhìn Mai Trường Tô vẫn đứng trên đình nghỉ mát, do dự một lát rồi vẫn đi lên chào hỏi. Nhưng bây giờ không phải lúc để nói chuyện, hai người cũng không có tâm tình nói chuyện nên sau khi khách sáo mấy câu, Ngôn Dự Tân liền cáo từ rồi lên ngựa về thành.
“Tông chủ, nơi này gió lớn, chúng ta cũng về thôi?” Lê Cương đi tới thu dọn bàn, thấp giọng hỏi.
Mai Trường Tô yên lặng ngầm đồng ý, chậm rãi đứng dậy đi ra khỏi đình.
Trước khi lên kiệu, chàng quay lại nhìn hướng Tiêu Cảnh Duệ đã đi xa, bước chân dừng lại, rơi vào trầm tư.
“Tông chủ? Tông chủ?”
Hai hàng lông mày vừa đen vừa dài của Mai Trường Tô chậm rãi nhíu lại, thở dài một tiếng. “Đại Sở chung quy cũng không phải chốn bồng lai... Truyền mệnh lệnh của ta, phái Chu Tây tới Đại Sở, cố gắng chăm sóc hắn một chút!”
@by txiuqw4