Khoảng một canh giờ sau, một vị thiếu chưởng sứ của Huyền Kính ti cưỡi ngựa tới, quát hỏi: “Hạ Đông đại nhân ra ngoài thành chưa?”
“Rồi ạ. Ra được khoảng một canh giờ rồi.” Tên đứng đầu ca trực này trả lời, cho rằng đối phương có việc cần đuổi theo Hạ Đông nên vừa đáp vừa vội vàng giơ tay ra hiệu cho thủ hạ tránh đường.
Nhưng vị thiếu chưởng sứ kia chỉ nghe hắn trả lời xong liền lập tức quay ngựa chạy về.
Sau khi trở lại phủ nha Huyền Kính ti, thiếu chưởng sứ đi thẳng vào chính đường của thủ tôn.
Hạ Giang mặc một chiếc áo đã cũ, đang mở một bức thư pháp ra xem.
Thiếu chưởng sứ hành lễ xong thì nói nhỏ: “Thủ tôn, Hạ Đông đại nhân quả thật đã ra ngoài thành.”
Hạ Giang còn chưa có bất cứ phản ứng gì, lúc này một vị thiếu chưởng sứ khác cũng vội vã chạy vào, quỳ gối trước bậc, nói: “Thủ tôn, gã Tô Triết kia đã ra ngoài từ cổng thành phía tây, hắn cải trang rất kĩ, suýt nữa đã giấu được chúng thuộc hạ.”
Hạ Giang “ờ” một tiếng, phất tay cho hai người lui ra, xem lại bức thư pháp một lượt, lộ vẻ suy tư, sắc mặt có chút kì dị, giống như âm tàn, lại giống như đau khổ.
Sau khi thất thần một hồi, hắn bước nhanh ra ngoài chính đường, ra lệnh dắt ngựa đến, lập tức xoay người nhảy lên ngựa, thúc ngựa rời khỏi Huyền Kính ti.
Gần như cùng lúc Hạ Giang ra ngoài, một chiếc kiệu nhỏ gọn cũng được nhấc lên trong phủ Ngôn hầu, theo sau kiệu còn có một xe ngựa chở hương nến, bùa giấy. Ngôn Dự Tân cưỡi ngựa đi bên cạnh bảo vệ, cả đoàn đi quanh co tới Hàn Chung quán ở phía tây kinh thành, có lẽ là đang đi cúng bái gì đó.
Nhưng đến Hàn Chung quán, nơi này dường như lại không hề có sự chuẩn bị, lúc đi ra nghênh đón Ngôn hầu, vẻ mặt quán chủ cũng hết sức ngỡ ngàng. “Hầu gia không nói trước là hôm nay sẽ đến, lão đạo sơ suất, chưa có chuẩn bị gì cả...”
“Ngươi chuẩn bị một gian phòng sạch sẽ, mang ấm trà nóng vào là được. Ta cần tiếp một vị bằng hữu.” Ngôn Khuyết vừa nói xong đã nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên phía sau, quay đầu nhìn lại thì Hạ Giang cũng đã đến nơi.
“Hạ huynh cưỡi ngựa đến à?” Ngôn Khuyết chào hỏi. “Chắc là Hàn Chung quán này không dễ tìm, trên đường đi có quá nhiều ngã rẽ. Hạ huynh cưỡi ngựa đến mà còn muộn hơn ta ngồi kiệu.”
“Biết đâu Ngôn hầu khởi hành trước thì sao?” Hạ Giang lạnh lùng hỏi lại một câu, không để ý đến đạo nhân định đi tới dắt ngựa giúp hắn, tự tay buộc ngựa rồi sải bước bước vào. “Các ngươi đều không cần ở đây, cứ để bọn ta tùy tiện.” Ngôn Khuyết đuổi quán chủ đi, quay lại nhìn thấy Ngôn Dự Tân, sắc mặt lập tức sa sầm, nói: “Hôm nay dẫn ngươi tới để quỳ kinh, tại sao còn theo ta? Mau đi vào trong kia!”
“Cha…” Ngôn Dự Tân làm nũng. “Phải quỳ cả ngày thật à?”
“Còn cãi nữa là quỳ hai ngày!” Ngôn Khuyết trừng mắt nhìn con trai, đang định phát tác thì Ngôn Dự Tân thấy tình thế không không ổn nên đã chạy mất. Nhìn vẻ sung sướng của hắn thì không ai biết hắn có đi quỳ kinh thật hay không.
“Tên tiểu tử này...” Ngôn Khuyết than thở với Hạ Giang. “Không biết làm sao được, nuông chiều nó quá mức rồi, bây giờ không thể chịu khổ được nữa.”
“Ta thấy Dự Tân rất giống Ngôn hầu khi còn trẻ.”
“Lúc trẻ ta đâu có quần là áo lượt như nó?” Ngôn Khuyết cười phủ nhận, hai mắt nhìn Hạ Giang chăm chú, cố ý nói: “Có điều bọn chúng lớn nhanh thật, nếu lệnh lang vẫn còn thì có lẽ cũng đã lớn như Dự Nhi rồi.”
Trái tim Hạ Giang lập tức như bị kim đâm đau nhói, có điều hắn mím môi kiềm chế, không để lộ ra mặt mà chỉ lạnh lùng nói: “Ngôn huynh, huynh hẹn ta đến đây là định đứng nói chuyện ở đây à?”
“Đâu dám!” Ngôn Khuyết đưa tay mời. “Trong quán đã chuẩn bị tịnh phòng, mời!”
Hạ Giang im lặng cất bước, cùng Ngôn Khuyết đi vào một gian tịnh phòng độc lập, sạch sẽ trong hậu viện.
Một tiểu đạo đồng đứng canh bên ngoài, phụng mệnh sư phụ đến hầu hạ trà nước.
Ngôn Khuyết lệnh cho hắn đặt đồ trà xuống rồi đuổi ra ngoài, đích thân cầm ấm rót cho Hạ Giang một chén trà xanh. “Trà trong đạo quán này rất ngon, Hạ huynh uống thử xem.”
Hạ Giang nhìn ông ta, không để ý đến câu nói khách sáo này, chỉ đưa tay đỡ chén trà mà không uống, câu đầu tiên đã hỏi thẳng: “Trong thư Ngôn huynh nói có biết tung tích một người ta vẫn nhớ mong, có phải huynh ám chỉ tiểu nhi không?”
Ngôn Khuyết không trả lời ngay mà cầm chén trà của mình lên, nhấp mấy ngụm rồi lại chậm rãi đặt xuống. “Năm đó Hạ huynh vì hồng nhan tri kỷ, các lão bằng hữu khuyên bảo thế nào cũng không nghe, bỏ mặc chính thê ở nhà khiến bà ấy dẫn con bỏ đi không biết tung tích. Bây giờ chuyện đã qua nhiều năm, trong lòng Hạ huynh chỉ nhớ mong đứa con trai đó chứ không nhớ gì đến thê tử năm xưa hay sao?”
“Đây là việc nhà của ta.” Ngữ khí của Hạ Giang lạnh như băng. “Không dám phiền Ngôn hầu bận tâm.”
“Đã không muốn ta bận tâm thì nhận được thư cũng cần gì phải đến?”
“Ta đến cũng chỉ để hỏi một câu, năm đó nói thế nào Ngôn hầu cũng nhất quyết không chịu cho biết tung tích của tiểu nhi, tại sao hôm nay đột nhiên lại sẵn lòng nói ra?”
Ngôn Khuyết yên lặng nhìn hắn, thở dài một tiếng. “Quả nhiên huynh vẫn cho rằng năm đó bọn ta không chịu cho huynh biết, nhưng kỳ thực... Tẩu phu nhân đi rất quả quyết, không nói hành tung của mình với bất cứ ai.”
Hạ Giang cười lạnh, tỏ vẻ nghi ngờ: “Thật thế à?”
“Ta nghĩ khi đó tẩu phu nhân nhất định là đã rất lạnh lòng rồi...” Ngôn Khuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm. “Bởi vì nữ nhân mất nước bị biến thành nô lệ mà mình nhất thời động lòng trắc ẩn cứu ra khỏi Dịch U đình, sau đó hết lòng thương yêu, như tỷ tỷ lại như mẹ, không ngờ trên đời này lại có người lấy oán trả ơn, lòng lang dạ sói. Sau chuyện này bà ấy làm sao có thể tin tưởng người khác được? Không cho bất kì ai biết hành tung của mình chắc cũng vì bà ấy muốn cắt đứt hoàn toàn với quá khứ...”
Cơ mặt Hạ Giang khẽ co giật nhưng hắn lại mạnh mẽ chống chịu, ngữ điệu vẫn lạnh nhạt, vô tình: “Đã vậy thì vì sao hôm nay ngài lại hẹn ta tới đây?”
“Huynh cứ bình tĩnh đã.” Ngôn Khuyết liếc hắn, nói không nhanh không chậm. “Lúc đi tẩu phu nhân không nói với bất kì ai, đây là sự thật, có điều năm năm trước bà ấy đã chuyển một vài tin tức cho ta.”
“Vì sao lại là ngài?”
“Có lẽ là các cố nhân trong kinh chỉ còn lại mình ta.” Ánh mắt Ngôn Khuyết đột nhiên trở nên nghiêm khắc, sắc bén quét qua mặt Hạ Giang. “Tác phẩm của chính Hạ huynh, chẳng lẽ lại quên rồi?”
Hạ Giang không để ý tới sự khiêu khích của ông ta, hỏi tiếp: “Bà ta nói gì?”
“Bà ấy nói lệnh lang mắc chứng phong hàn, chưa trưởng thành đã chết yểu, bà ấy cũng đã mắc bệnh nặng, ngày tháng không còn nhiều, chỉ mong bằng hữu cũ trong kinh thành có thể thắp cho bà ấy nén nhang trong những ngày Thanh minh, Hàn thực...”
Chén trà trong tay Hạ Giang vỡ tan, nước trà nóng tràn qua kẽ tay, hắn lại như không hề hay biết, chỉ đưa ánh mắt âm hàn thấu xương nhìn Ngôn Khuyết, một lúc lâu sau mới cắn răng, nói: “Ngài cho rằng ta sẽ tin sao?”
Ngôn Khuyết rút trong áo ra một bức thư màu vàng nhạt, đưa tới. “Có tin hay không thì ngài hãy tự mình xem đi. Hai người là sư huynh sư muội đồng môn, cho dù không còn nghĩa phu thê nhưng chắc huynh vẫn nhận ra nét chữ của bà ấy...” Ông ta còn chưa nói xong, Hạ Giang đã đưa tay giật lấy bức thư, vội vàng mở ra xem. Chưa đọc được một nửa, môi hắn đã tái nhợt, hai tay như co giật, xé tan lá thư thành từng mảnh.
Trong mắt Ngôn Khuyết lộ vẻ bi thương, than thở: “Đây gần như là di vật cuối cùng của bà ấy, vậy mà huynh cũng nỡ xé.”
Hạ Giang hoàn toàn không nghe thấy ông ta nói gì, hai tay chống bàn, áp sát tới trước mặt Ngôn Khuyết, cả giận nói: “Vì sao khi đó ngài không nói với ta?”
“Thư này là viết cho ta, trong thư cũng không bảo ta báo cho huynh.” Vẻ mặt Ngôn Khuyết vẫn bình thản như nước lặng. “Cho nên nói với huynh hay không hay lúc nào nói với huynh đều do chính ta quyết định. Khi đó ta không muốn nói gì với huynh, hôm nay lại đột nhiên muốn nói, thế thôi.”
Hạ Giang bị tin dữ tấn công bất ngờ dường như đã bị chọc giận, khuôn mặt đỏ bừng, cả người run rẩy, bàn tay ấn mạnh xuống bàn, tất cả đều cho thấy tâm tình hắn đang vô cùng bất ổn.
Nhưng Hạ Giang quả không hổ là Hạ Giang, sau khi cơn giận tràn tới, hắn lập tức cố gắng thu lại tất cả những tâm tình lộ ra ngoài, chỉ giữ lại một thoáng oán hận dưới đáy mắt, chậm rãi ngồi xuống chỗ của mình.
“Ngôn hầu...” Vẻ mặt đã bình thản trở lại, thủ tôn Huyền Kính ti điều chỉnh âm điệu khiến giọng nói tỏ ra hời hợt mà lại khiến người nghe run sợ: “Xem ra Tĩnh vương định hôm nay cướp ngục, đúng không?”
Nếu Hạ Giang đột nhiên nói ra một câu như vậy là muốn làm Ngôn Khuyết cảm thấy khiếp sợ thì có thể nói hắn đã hoàn toàn thất bại.
Nói đến công phu hàm dưỡng bất động như nước thì có lẽ trên đời rất ít người có thể so được với vị hầu gia từng một thời phong vân này, cho nên dù là đôi mắt tinh tường nhất trên đời thì lúc này cũng không thể nào phát hiện ra chút khác thường trên gương mặt Ngôn Khuyết, mặc dù ông ta cũng không phải hoàn toàn không bất ngờ trước câu hỏi này.
“Hạ huynh đang nói gì vậy? Cướp ngục gì cơ?” Ngôn Khuyết nhướng mày hỏi, lộ vẻ ngạc nhiên vừa đủ.
“Đương nhiên là cứu Vệ Tranh, gã phó tướng Xích Vũ doanh đó. Địa lao của Huyền Kính ti không dễ tấn công, không dẫn ta ra ngoài thì Tĩnh vương sẽ không dám động thủ.” Hạ Giang nhìn Ngôn Khuyết, mặt như sắt lạnh, ánh mắt như băng. “Ngôn hầu bắt đầu làm việc cho Tĩnh vương từ bao giờ vậy? Mấy năm nay ngài che giấu chân tướng, ngay cả ta cũng thật sự cho rằng ngài đã chán nản lánh đời rồi.”
“Thói xấu tự cho là đúng, thích suy từ bụng ta ra bụng người của huynh vẫn không thay đổi.” Ánh mắt Ngôn Khuyết trở nên sắc bén. “Đối với huynh mà nói, có lẽ trên đời này hoàn toàn không tồn tại tội danh huynh không thể chứng thực mà chỉ có tội danh huynh không nghĩ ra được thôi. Không có bằng chứng đã áp tội danh cướp nghịch phạm lên người một vị thân vương, Hạ Giang, huynh không cảm thấy mình hơi điên cuồng sao?”
“Chẳng lẽ ta đổ oan cho hắn? Chẳng lẽ hắn sẽ không đi cứu Vệ Tranh?” Hạ Giang hơi ngửa mặt, liếc nhìn Ngôn Khuyết. “Ta chỉ sợ hắn rụt đầu thật, bỏ mặc gã phó tướng Xích Diễm kia. Có điều ta tin rằng với tính tình của Tĩnh vương, hắn sẽ không làm ta thất vọng như vậy.”
Ngôn Khuyết suy nghĩ một lát, vui vẻ gật đầu. “Huynh nói cũng đúng, tính tình của Tĩnh vương hình như đúng là như vậy. Có điều hắn cũng không ngốc, Huyền Kính ti của huynh như đầm rồng hang hổ, cho dù hắn muốn tấn công thì e là cũng hữu tâm vô lực.”
“Cho nên Ngôn hầu gia mới dẫn ta ra ngoài.” Hạ Giang nói, ánh mắt chăm chú. “Có lẽ không chỉ có ta, nghe nói gã mưu sĩ của Tĩnh vương cũng có bản lĩnh không nhỏ, nói không chừng ngay cả Hạ Thu và Hạ Xuân hắn cũng có thể nghĩ cách dẫn ra ngoài. Ba người bọn ta không có mặt, có thể hắn sẽ đánh liều được ăn cả ngã về không.”
“Còn nhớ rất lâu rất lâu trước kia, lúc vừa xuất sư, huynh không có thói quen dùng trí tưởng tượng thay thế cho thực tế như bây giờ.” Ngôn Khuyết thở dài, nói. “Huynh biến thành như vậy từ bao giờ? Là bọn ta thay đổi quá chậm hay là huynh thay đổi quá nhanh?”
“Ta chỉ đang tưởng tượng hay sao? Dạo này binh lính tuần phòng doanh bố trí xung quanh Huyền Kính ti ngày càng nhiều, Tĩnh vương tưởng rằng hắn âm thầm chia nhỏ binh lính ra là có thể giấu được ta sao?” Nụ cười của Hạ Giang mang vẻ cuồng ngạo. “Đáng tiếc hắn đã đánh một trận thất bại, thực ra là ta đang khuyến khích hắn đến, để lộ sơ hở cho hắn điều quân, tạo cơ hội cho hắn lợi dụng, tất cả chính là để tăng thêm lòng tin cho hắn, khiến hắn cảm thấy có hi vọng cứu người, đặc biệt là trong trường hợp hắn đã có một nội ứng...”
Ngôn Khuyết thoáng nhìn Hạ Giang, ánh mắt có một giây đông cứng. Đối với vị hầu gia này, đây đã là vẻ mặt kinh ngạc nhất của ông ta rồi.
“Ta còn chưa điều tra ra vì sao Đông Nhi đột nhiên lại nghi ngờ, bắt đầu truy tra lại bản án cũ kia. Có điều nó nghiêng về phía các ngài cũng tốt, ta đang lo không có cách nào để tăng lòng tin cho Tĩnh vương, ép hắn hành động sớm hơn một chút.” Hạ Giang ghé tới gần Ngôn Khuyết, dường như muốn chọc thủng lớp da mặt bình tĩnh của ông ta. “Nó đã về được ba ngày, ta vẫn không hề hạn chế bất cứ hành động nào của nó như trước kia. Khi nó bí mật nhờ Thu Nhi dò hỏi vị trí giam giữ Vệ Tranh trong địa lao, ta cũng nghĩ cách tiết lộ cho nó, không để nó phát hiện bất cứ chuyện gì khác thường. Đối với Tĩnh vương, có một người đồng mưu bí mật như ta, hắn nhất định sẽ cảm thấy kế hoạch rất thuận lợi, đã nắm trong tay quá nửa thành công rồi. Ngài nói có đúng vậy không?”
“Ta cảm thấy huynh quá tự cao tự đại rồi đấy.” Ngôn Khuyết nói không hề khách khí. “Ta biết địa lao Huyền Kính ti là một nơi lợi hại, nhưng trong tình huống tất cả mọi chính sứ đều không có mặt, lại có Hạ Đông làm nội ứng, bị công phá cũng không phải chuyện không thể đúng không? Huynh không sợ Hạ Đông dẫn người xông vào địa lao cứu Vệ Tranh đi thật à?”
“Không sai.” Hạ Giang gật đầu. “Đây là một vấn đề khó. Ta dùng con mồi để bẫy sói nhưng cũng không thể để mất con mồi được. Bây giờ Vệ Tranh còn rất hữu dụng đối với ta, chỉ cần hắn còn ở trong tay ta thì bất kể tình hình có bao nhiêu đột biến khiến mọi người bất ngờ thì cơ thắng vẫn luôn nằm trong tay ta.”
Ngôn Khuyết gạt than trong lò, lại mở nắp ấm nước trên lò ra xem nước đã sôi chưa, có vẻ không hề chú ý đến những gì Hạ Giang nói.
“Nếu người Tĩnh vương phái đi có chút tài cán thì Đông Nhi quả thật có bản lĩnh dẫn bọn chúng công phá địa lao.” Hạ Giang cũng không quan tâm tới Ngôn Khuyết, tiếp tục nói. “Có điều, Ngôn hầu gia, ngài cho rằng công phá địa lao cũng có nghĩa là tìm được Vệ Tranh hay sao?”
Ngôn Khuyết lại đậy nắp ấm vào, ánh mắt rốt cuộc cũng có chút dao động. Bởi vì ông ta hiểu ý Hạ Giang. Sau khi Mai Trường Tô bí mật thực hiện kế hoạch, vượt qua tất cả mọi chướng ngại đánh vào đến địa lao Huyền Kính ti, nhưng lại chỉ thu được kết quả là thực ra Vệ Tranh hoàn toàn không bị nhốt ở đó.
Hạ Đông là một nội ứng rất tốt, nhưng nếu nội ứng này thực ra lại là một quân cờ do người khác sắp đặt thì càng nhận được nhiều tin tức và sự trợ giúp từ chỗ ả, khả năng thảm bại sẽ càng lớn.
Hình như Hạ Giang rất hài lòng vì cuối cùng mình cũng đục được một lỗ nhỏ trên lớp da mặt cứng như sắt của Ngôn Khuyết, lập tức bồi thêm một câu: “Ngôn hầu, Tĩnh vương có nói với ngài sau khi cướp được Vệ Tranh, hắn định làm thế nào để thoát tội hay không?”
“Ta và Tĩnh vương không hề có qua lại.” Ngôn Khuyết đáp, giọng lạnh như băng. “Hơn nữa ta tin rằng Tĩnh vương cũng sẽ không cướp tù. Hạ Giang, huynh nghĩ nhiều quá đấy.”
“Ngài vẫn không biết thời thế như vậy.” Hạ Giang nói một câu rồi đứng lên, chậm rãi đi tới bên cửa sổ, mở cánh cửa sổ dán giấy lên, dùng que chống lại, hít sâu một hơi khí lạnh ẩm ướt. “Đạo quán trên núi này mát mẻ hơn trong thành. Bất kể có tiếng ồn gì cũng không thể truyền đến đây được. Đáng tiếc, đúng là đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì? Đáng tiếc vì tiếng ồn ào không thể truyền đến?”
“Đúng vậy.” Hạ Giang bình thản nói. “Xa quá, không nhìn thấy, cũng không nghe thấy. Không biết bây giờ trong Huyền Kính ti đã bắt đầu náo nhiệt hay chưa?”
Ngôn Khuyết nhìn bóng nắng, cùng lắm mới vừa qua chính ngọ, mọi hành động chắc còn chưa bắt đầu. Nhưng lộ trình từ đạo quán về đến thành là một canh giờ rưỡi, cho nên tất cả đều đã không thể nghịch chuyển.
“Cũng tiếc cho tòa địa lao của ta.” Hạ Giang quay đầu lại. “Trong đó không có Vệ Tranh mà lại có hỏa lôi, ngòi nổ thì dẫn sang bên cạnh, ngài tưởng tượng xem, chỉ cần trong địa lao bắt đầu tung tóe máu thịt, ta không tin Tĩnh vương nhận được tin tức mà còn nhẫn nhịn được. Bao nhiêu người của tuần phòng doanh vây quanh Huyền Kính ti như vậy, quá nửa trong đó đều do thuộc cấp tâm phúc của Tĩnh vương dẫn đầu, chẳng lẽ bọn chúng vẫn nhẫn tâm trơ mắt nhìn? Chỉ cần người của Tĩnh vương kích động, tùy tiện tăng thêm binh lực, người bị cuốn vào sẽ ngày càng nhiều, chuyện cũng tự nhiên sẽ ngày càng lớn, khi đó hắn muốn chối bỏ trách nhiệm cũng không dễ dàng gì. Còn ta cũng tuyệt đối không cho hắn bất cứ cơ hội nào để tẩy sạch tội lỗi của mình.”
Ngôn Khuyết buông mí mắt, yên lặng rất lâu, sau đó chậm rãi ngẩng lên.
“Hạ Giang, ta chỉ muốn hỏi huynh một chuyện.”
“Xin mời.”
“Huynh có nghĩ tới hay không, khi ngòi nổ hỏa lôi bị đốt, đồ nhi Hạ Đông của huynh ở đâu?”
Hạ Giang mím chặt môi, trong mắt gần như không có bất cứ thứ gì có thể được gọi là tình cảm.
“Biểu hiện của nó gần đây khiến ta rất thất vọng, nó đã không còn là một Huyền Kính sứ đúng nghĩa.”
“Trong mắt huynh, nó chỉ là một quân cờ như vậy sao? Đồ nhi theo huynh học nghệ từ bé, vẫn tôn kính huynh, phục tùng huynh cũng chỉ là một quân cờ sao? Vĩnh viễn chỉ có lợi dụng, lừa gạt, lại lợi dụng. Đến lúc nó phát hiện, huynh thật sự không thể lợi dụng được nữa thì sẽ hủy diệt...” Ngôn Khuyết nói từng chữ từng câu, vừa bi thương vừa chán nản. “Hạ Đông đã bất hạnh vì đầu nhập vào môn hạ của huynh, lại bất hạnh vì không kịp thời thấy rõ diện mạo của huynh.”
“Lời ngài nói bắt đầu không dễ nghe rồi.” Hạ Giang không hề rung động. “Thế nào, kích động rồi à? Bây giờ hối hận còn chưa muộn. Ngôn hầu, năm đó ngài đã chọn sai chỗ đứng một lần, chẳng lẽ còn muốn đứng sai chỗ một lần nữa?”
“Đúng sai chỉ ở trong mình mới biết, huynh cho rằng ta sai, chẳng lẽ ta không cho rằng huynh sai?” Ngôn Khuyết lắc đầu than thở. “Nhưng ta muốn nói, có thể huynh không tin tình nghĩa, nhưng tốt nhất đừng miệt thị tình nghĩa, nếu không cuối cùng huynh sẽ bại vì tình nghĩa.”
Hạ Giang ngẩng đầu cười to, cười hồi lâu mới dừng lại, điều chỉnh nhịp thở, nói: “Mấy năm nay ngài chỉ tăng mỗi tuổi thôi à? Những lời ngây thơ như thế mà cũng nói ra được? Thực ra người bại vì tình nghĩa chính là các ngài, các ngài vốn vẫn có cơ thắng nhưng chính các ngài đã từ bỏ nó. Năm đó như vậy, giờ đây cũng là như vậy...”
Ngôn Khuyết quay lại nhìn bóng nắng lần nữa, uống hết chén trà cuối cùng rồi đứng lên.
“Ngài làm gì?”
“Ta có thể đi rồi. Ở gần ngài một khắc nữa cũng không chịu nổi.” Lúc trả lời, Ngôn Khuyết không thèm nhìn Hạ Giang, vừa nói vừa đi ra ngoài, cuối cùng đi thẳng ra khỏi đạo quán.
@by txiuqw4