Thị nữ vâng lệnh rời đi, không bao lâu sau đã mang một ấm trà bằng tử sa và một chiếc chén nhỏ đến.
Thấy Tĩnh phi đứng dậy đích thân rót trà, Mai Trường Tô vội tạ ơn: “Sao dám làm phiền nương nương, để vị tỷ tỷ này rót là được rồi.”
Tĩnh phi cười khẽ, lệnh cho thị nữ lui ra, nâng tách trà lên, nói: “Tiên sinh giúp đỡ Cảnh Diễm như thế, ta lễ kính một chén trà xanh cũng là việc nên làm.” Vừa nói bà vừa đưa chén trà tới, không ngờ lại tuột tay, chén trà rơi xuống, trà gừng bắn ra tung tóe làm tay áo Mai Trường Tô ướt hết.
“Ai da, tiên sinh có bị bỏng không?” Tĩnh phi vội lấy khăn tay lau giúp chàng, Tĩnh vương cũng sáp tới gần.
Mai Trường Tô biết ý Tĩnh phi, trong lòng có chút chua xót nên không né tránh, để Tĩnh phi vén tay áo của mình lên.
Lúc nhìn thấy cánh tay trắng trẻo không có vết tích gì của chàng, vẻ mặt Tĩnh phi giống hệt vẻ mặt quận chúa Nghê Hoàng, có điều bà kín đáo hơn một chút, chỉ ngơ ngác lui lại một bước chứ không có biểu hiện gì khác.
“Tô mỗ không bị bỏng, nương nương không cần lo lắng.” Mai Trường Tô chuyển ánh mắt qua chỗ khác, thấp giọng nói một câu.
Tĩnh vương dìu mẫu phi trở lại chỗ ngồi, vẻ mặt có chút nghi hoặc, muốn hỏi nhưng lại không biết nên hỏi gì, do dự một lát mới nói: “Mẫu thân hôm nay dường như tinh thần mệt mỏi, chi bằng nghỉ ngơi một lát, hôm khác hài nhi và Tô tiên sinh sẽ đến sau?”
Tĩnh phi lộ vẻ suy tư, lại không để ý đến lời của con trai, yên lặng chốc lát, đột nhiên nói với Mai Trường Tô: “Ta rất thích quyển Tường địa ký đó của Tô tiên sinh. Trong đó có viết về một dòng thác ở Đồ Châu, ta thấy tiên sinh có ghi chú, chắc là đã đi qua nơi đó?”
“Vâng.”
“Thấy trong sách miêu tả dòng thác này như bay thẳng từ trên xuống, khí thế hùng tráng, tiếc là ta không thể tận mắt nhìn thấy. Có điều ta nhất thời không nhớ rõ lắm, dòng thác này là ở huyện phủ nào của Đồ Châu?”
Ánh mắt Mai Trường Tô khẽ run lên, khóe miệng mím chặt.
Phủ Tần Oanh thuộc Đồ Châu, đáp án vô cùng đơn giản, lại là khuê danh của vong mẫu.
Mặc dù chàng biết câu hỏi này của Tĩnh phi có ý gì nhưng chung quy không thể thản nhiên nói ra, cho nên sau khi chần chừ một lát, chàng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu. “Tô mỗ cũng không nhớ rõ lắm.”
Tĩnh phi lẳng lặng nhìn chàng, không biết vì sao hai mắt lại trở nên trong suốt mà đau buồn.
Tĩnh vương có chút bất an nhìn mẫu phi, hỏi: “Mẫu thân rất muốn đi xem thác nước này à? Hài nhi còn nhớ, nơi đó là...”
“Con không cần phải nói.” Tĩnh phi nhanh chóng ngắt lời hắn. “Ta chỉ hỏi một chút thôi, làm sao mà đi được?”
“Nương nương bây giờ có địa vị cao quý, quả thật không thể tùy ý xuất hành, đành phải coi như một điều tiếc nuối suốt đời này vậy.” Mai Trường Tô buông mí mắt, khuyên một câu.
“Địa vị cao quý...” Tĩnh phi cười buồn, sắc mặt ảm đạm. “Không nói chuyện này nữa. Ta thấy hơi thở của tiên sinh không đều, sắc mặt trắng xanh, bệnh tình chắc đã kéo dài rất lâu. Bình thường tiên sinh vẫn uống thuốc gì?”
“Một số loại thuốc bổ dưỡng, tại hạ cũng không hiểu lắm, đều nghe lời đại phu cả.”
“Ta cũng hiểu sơ sơ y đạo, nếu tiên sinh không ngại thì có thể để ta xem mạch một chút không?”
Bà nói như vậy ngay trước mặt Tĩnh vương. Mai Trường Tô đương nhiên không thể từ chối, ngược lại Tiêu Cảnh Diễm bên cạnh khuyên nhủ: “Mẫu thân, bên cạnh Tô tiên sinh đã có danh y, mẫu thân không cần...”
“Ta chỉ xem mạch chứ có châm cứu, kê thuốc đâu, sao con phải cuống lên?” Tĩnh phi cười dịu dàng. “Con không biết tất cả những người theo nghề y đều muốn biết nhiều loại bệnh sao?”
Tĩnh vương biết mẫu phi mặc dù dịu dàng nhưng một khi đã quyết định điều gì thì rất khó thay đổi nên đành đứng dậy, chuyển ghế của Tĩnh phi đến bên cạnh Mai Trường Tô, lại mang một chiếc gối nhỏ tới.
Hai tay Mai Trường Tô nắm chặt trong tay áo. Đương nhiên chàng biết rõ tình hình cơ thể mình, nhưng chàng lại không biết y đạo của Tĩnh phi đã đến trình độ nào, đương nhiên cũng không đoán được mình đưa tay ra rồi bí mật có giữ được nữa hay không. Có điều lúc này chàng đã không thể lựa chọn được nữa, ánh mắt sâu thẳm và xót thương của Tĩnh phi cũng khiến chàng không thể từ chối, cho nên cuối cùng vẫn chậm rãi đặt cổ tay trái lên trên gối.
Tĩnh phi ngưng thần điều tức, chậm rãi đặt hai ngón tay lên cổ tay Mai Trường Tô, nhắm hờ mắt xem xét hồi lâu, lâu đến mức làm người ta cảm thấy sốt ruột, cuối cùng ngón tay mới chậm rãi rút về.
Tĩnh vương cúi người, đang định mở miệng thăm dò tình hình thế nào, chợt cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Sau khi thu tay về, Tĩnh phi đưa tay che miệng, dưới hàng mi dài, nước mắt rơi xuống như những chuỗi ngọc trai không ngừng lại được.
Đã nhiều năm Tiêu Cảnh Diễm không thấy mẫu phi thanh bạch, trầm lặng của mình rơi lệ, nên lúc này trong lòng vô cùng hoảng hốt, lập tức quỳ xuống, hỏi: “Mẫu thân làm sao thế? Có chuyện gì không thoải mái mẫu thân cứ nói ra, hài nhi sẽ xử lý...”
Tĩnh phi hít sâu một hơi nhưng vẫn không ngừng nức nở.
Một người càng trầm tĩnh, chín chắn thì khi cảm xúc vỡ òa sẽ càng khó khống chế.
Bà bám vào vai con trai, bất kể hắn hỏi thế nào cũng chỉ rơi lệ, lắc đầu, khóc một hồi lâu mới nói khẽ: “Cảnh... Cảnh Diễm, hôm nay con đã đến vấn an phụ hoàng chưa?”
Bà khóc như thế mà lại hỏi một câu không liên quan gì, Tĩnh vương nhất thời ngơ ngác. “Hai nhi và phụ hoàng sáng nay vẫn cùng đi săn mà...”
“Thế còn buổi chiều?”
“Còn chưa đi.”
“Con đến vấn an phụ hoàng đi...”
Tĩnh vương ngẩn ra. “Không phải phụ hoàng đang ngủ trưa sao?”
“Ngủ trưa cũng nên đi.” Tĩnh phi nói đứt quãng. “Ít nhất lúc phụ hoàng tỉnh dậy cũng sẽ nghe nội thị nói con đã tới, trong lòng ông ấy sẽ vui vẻ...”
Tiêu Cảnh Diễm ngơ ngác nhìn mẫu phi một hồi lâu, đột nhiên hiểu ra dụng ý của bà, lập tức quay lại nhìn về phía Mai Trường Tô, lại thấy vị mưu sĩ này đã đứng lên, lẳng lặng tránh sang một bên, khuôn mặt như đeo mặt nạ, không biết đang nghĩ gì.
“Mau đi đi, đi đi...” Tĩnh phi vỗ ngực con trai, thong thả nhưng kiên quyết đẩy hắn ra ngoài. Nhưng đến lúc hắn đã đi, bà lại không nói chuyện với Mai Trường Tô ngay mà thả người xuống ghế, nước mắt vẫn rơi.
Mai Trường Tô bất đắc dĩ nhìn bà một lát, cuối cùng thở dài một tiếng, chậm rãi tiến lên ngồi trước gối bà, lấy khăn mềm trong tay áo ra lau nước mắt cho bà, nói khẽ: “Nương nương đừng khóc, khóc nữa cũng có ích gì đâu.”
“Ta biết... Có điều đã nhẫn nhịn bao nhiêu năm, đột nhiên không nhịn được nữa...” Hình như Tĩnh phi cũng đang cố gắng ổn định lại tâm tình, kéo Mai Trường Tô ngồi xuống bên cạnh, nhìn chàng với đôi mắt đẫm lệ, lại cúi đầu dùng khăn tay lau nước mắt.
“Bây giờ con vẫn rất ổn.” Mai Trường Tô dịu dàng an ủi. “Chỉ ốm yếu hơn người thường một chút, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn.”
Tĩnh phi nức nở nói: “Độc hỏa hàn là loại độc đứng đầu thiên hạ, muốn giải được đâu phải chỉ cần lột một lớp da? Vị thần y trừ độc cho con có nói gì không?”
“Ông ấy nói... con có căn cơ tốt, không có việc gì.”
“Sao có thể không có việc gì được chứ? Ép xương lột da hút độc, điều quan trọng nhất chính là nghỉ ngơi dưỡng bệnh.” Tĩnh phi nắm tay Mai Trường Tô, thành khẩn nói. “Con đừng lo cho Cảnh Diễm nữa, hãy dưỡng bệnh cho tốt. Những việc trong kinh cứ để ta làm, con cứ tin ta, nhất định ta sẽ làm được...”
Mai Trường Tô nhìn bà bằng ánh mắt ấm áp mà kiên định, chậm rãi lắc đầu. “Không được, trong cung và ngoài cung dù sao cũng không giống nhau... Con đi đến nước này, đã vượt qua bao nhiêu trở ngại, nương nương cũng định ngăn cản con nữa sao?”
Tĩnh phi thấy tim mình như bị dao đâm, lại không kìm được nước mắt như suối chảy, dường như những đau khổ kìm nén trong mười mấy năm đồng loạt trào ra vào lúc này. “Nương nương muốn giúp con thì đừng nói gì với Cảnh Diễm.” Viền mắt Mai Trường Tô cũng dần đỏ nhưng khóe môi vẫn giữ nụ cười mơ hồ. “Cảnh Diễm rất tốt, con cũng không mệt như nương nương nghĩ đâu. Nương nương yên tâm, con có chừng mực mà. Sau này nương nương cứ làm bánh phỉ cho Cảnh Diễm đi, cho dù Cảnh Diễm có nhầm lẫn con cũng không ăn bừa đâu.”
“Tiểu Thù... Tiểu Thù...” Tĩnh phi thì thào cái tên này, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Mai Trường Tô. “Trước kia con rất giống phụ thân con...”
“Nương nương, chúng ta không nói chuyện này nữa.” Mai Trường Tô tiếp tục lau nước mắt cho bà. “Bây giờ không phải lúc nói những chuyện này, nương nương sẽ giúp con đúng không?”
Tĩnh phi chăm chú nhìn chàng hồi lâu, cuối cùng nhắm hai mắt lại, gật đầu thong thả mà nặng nề.
Thấy bà nhận lời, khóe miệng Mai Trường Tô để lộ nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt rõ ràng là yên lòng nhưng lại tỏ ra hết sức bi thương.
Tĩnh phi không đành lòng nhìn tiếp, cúi đầu, dùng khăn tay che mặt.
“Nương nương.” Mai Trường Tô chậm rãi đứng dậy, khẽ nói. “Không còn sớm nữa, con cũng nên về rồi. Nương nương đừng suy nghĩ nhiều.”
Tĩnh phi hít một hơi thật sâu, lau khô nước mắt trên mặt, ngẩng lên. “Con yên tâm, bên chỗ Cảnh Diễm ta biết nên làm thế nào.”
Mai Trường Tô gật đầu, lui lại một bước, quỳ xuống hành đại lễ rồi xoay người vén màn trướng, bước đi không quay đầu lại.
Lúc này đã là buổi chiều, ngoài trướng có ánh nắng dìu dịu nhưng không khí vẫn còn lạnh lẽo.
Tiêu Cảnh Diễm lẳng lặng bắt tay sau lưng, đứng bất động dưới cửa hoàng trướng như đã đông cứng. Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Tĩnh vương lập tức quay đầu lại, ánh mắt nhìn chăm chú, ngữ điệu không cao nhưng lại rất kiên quyết: “Mẫu thân đuổi ta ra ngoài rốt cuộc là để nói gì với tiên sinh?”
Bị Tĩnh vương ép hỏi, Mai Trường Tô lại không trực tiếp trả lời mà đưa mắt nhìn hoàng trướng bên phía đông. “Điện hạ không vào vấn an sao?”
“Phụ hoàng đang ngủ trưa, vấn an sao được?”
“Vậy vì sao điện hạ không đi vào lều?”
“Rõ ràng là mẫu thân muốn ta tránh ra, sao ta phải quay về sớm như vậy để quấy rầy mẫu thân?”
“Nhưng điện hạ vẫn rất muốn biết ta và nương nương nói gì?”
“Đương nhiên.” Tiêu Cảnh Diễm bị thái độ bình thản của chàng làm cho phát cáu. “Đã rất nhiều năm không thấy mẫu thân mất khống chế như vậy, ta phải biết nguyên do của việc này.”
“Vậy vì sao điện hạ không nghe trộm? Nương nương và ta đều không phải cao thủ gì, điện hạ cẩn thận một chút thì sẽ không bị phát hiện.”
Tĩnh vương trợn mắt nhìn chàng, trên mặt thoáng hiện vẻ giận dữ. “Không phải là ta chưa bao giờ làm chuyện như vậy, nhưng ta sẽ không làm thế với mẫu thân.”
“Vừa rồi điện hạ đã không nghe trộm thì bây giờ sao phải vặn hỏi ta?” Mai Trường Tô lạnh lùng nói. “Hai chuyện này cũng có khác nhau bao nhiêu đâu. Nếu điện hạ thật sự muốn biết ta và nương nương nói chuyện gì thì tốt nhất hãy đến hỏi Tĩnh phi nương nương, hỏi ta dù sao cũng không hay lắm.”
Tĩnh vương nhất thời nghẹn lời, ánh mắt dao động, có chút chần chừ.
“Thực ra...” Mai Trường Tô nói chậm lại. “Theo thiển ý của Tô mỗ thì điện hạ chỉ cần biết rằng Tĩnh phi nương nương là một mẫu thân tốt, toàn tâm toàn ý muốn tốt cho điện hạ là được rồi, cần gì phải truy cứu quá sâu? Mỗi người đều có những thứ thuộc về chính mình không muốn người khác biết, không hỏi cũng coi như là một loại hiếu thảo, nếu thật sự không nhịn được thì cứ hỏi thẳng trước mặt. Tóm lại ta sẽ không nói gì, xin điện hạ thứ lỗi!”
Tĩnh vương sải bước đi qua đi lại mấy lượt rồi chợt dừng lại. “Mẫu thân không cho tiên sinh nói à?”
“Nương nương không dặn như vậy, nhưng nương nương muốn điện hạ tránh ra ngoài thì đương nhiên cũng có nghĩa là không muốn để điện hạ biết.”
“Không muốn để ta biết, thế vì sao tiên sinh lại được biết?”
Mai Trường Tô chán nản buông xuôi hai vai. “Xem ra điện hạ thật sự không nhịn được, vậy điện hạ đi hỏi nương nương đi. Ta về trước.” Nói xong chàng chắp tay, quay người đi thật.
Tĩnh vương nổi giận nhưng chuyện liên quan đến mẫu phi của hắn nên hắn cũng không có cách nào khác. Sau một hồi do dự, cuối cùng hắn vẫn không yên tâm, lần nữa vén rèm đi vào lều.
Tĩnh phi đang dùng khăn ướt lau mặt. Trên gương mặt bà chỉ còn mí mắt ửng đỏ, còn tất cả đều đã trở lại bình thường.
Nhìn thấy con trai đi vào, bà đặt khăn tay xuống, khẽ cười, nói: “Con về rồi à? Tô tiên sinh không đợi con, đã cáo từ về trước rồi.”
“Hài nhi biết. Hài nhi và Tô tiên sinh đã gặp nhau bên ngoài...” Tiêu Cảnh Diễm đi tới, đỡ mẫu phi ngồi xuống ghế rồi lấy một chiếc đệm tới ngồi dựa vào đầu gối bà, ngẩng lên chậm rãi hỏi: “Mẫu thân thật sự không có lời gì cần nói với hài nhi sao?”
Tĩnh phi đặt một tay lên đầu con trai, nhẹ nhàng vuốt tóc, thở dài một tiếng.“Cảnh Diễm, con có thể đừng hỏi được không?”
“Nhưng đã rất lâu rồi hài nhi không thấy mẫu thân đau lòng như thế. Có lẽ nếu mẫu thân nói với hài nhi thì hài nhi sẽ có thể làm được gì đó...”
“Mẫu thân biết lòng hiếu thảo của con.” Tĩnh phi để lộ nụ cười đau khổ, giọng nói vẫn dịu dàng, hiền từ như cũ. “Nhưng mà, Cảnh Diễm, mẫu thân cũng có quá khứ, rất nhiều chuyện xảy ra trước khi sinh con, thực ra không liên quan tới con, sao con nhất định phải hỏi chứ?”
“Trước khi hài nhi sinh ra?” Tĩnh vương thoáng giật mình.
Đối với mỗi người con, chuyện mẫu thân của mình cũng có quá khứ trước khi mình sinh ra quả thật là rất khó tưởng tượng.
“Mẫu thân đau lòng như thế là vì chuyện đó xảy ra cách đây đã lâu, lâu lắm, lâu đến mức đã quên mất, cho nên khi đột nhiên nhớ lại mới khó kìm nén cảm xúc như vậy.” Tĩnh phi thì thào, nói rất mơ hồ. “Thực ra cũng không liên quan gì tới Tô tiên sinh, chỉ là những ký ức đó đã bị hắn gợi lại... Hắn là một người rất chu đáo, rất quan tâm đến người khác. Mặc dù mẫu thân không yêu cầu hắn đừng nói gì nhưng hắn vẫn nhất định không nói, cho nên con đừng ép hắn, đến lúc mẫu thân cảm thấy nên nói thì đương nhiên sẽ nói với con.”
Không hề thương lượng từ trước nhưng Tĩnh phi và Mai Trường Tô lại rất ăn ý, cùng làm như nội dung cuộc nói chuyện là bí mật của Tĩnh phi chứ không phải bí mật của Mai Trường Tô, nhưng Tĩnh vương không hề phát hiện được điều này.
Xuất phát từ sự quan tâm và yêu quý dành cho mẫu phi, cho dù hắn có đầy bụng nghi ngờ thì cũng phải kiềm chế, không thể tiếp tục vặn hỏi được.
Mặc dù lúc này trong lòng hắn không hề tin tưởng, trong đầu đã xuất hiện vô số ý nghĩ, suy đoán tất cả mọi khả năng nhưng cuối cùng vẫn không thể không cúi đầu nói khẽ: “Vậy xin mẫu thân bảo trọng, hài nhi cáo lui.”
Tĩnh phi im lặng gật đầu, không hề giữ lại. Sau khi thấy con trai đã ra ngoài trướng, bà mới lấy một lọ thuốc mỡ trong tay áo ra, ngồi trước gương bôi lên quầng mắt, nhưng mới bôi được một lát lại không kìm được rơi lệ.
Lần gặp mặt này kết thúc vội vã như vậy, không có sóng gió, không có bất ngờ, nhưng kết quả hình như lại có chút kì lạ, ít nhất là trung lang tướng Liệt Chiến Anh của Tĩnh vương phủ nghĩ như vậy.
Hai người cùng ra ngoài, nhưng khi quay về lại một trước một sau. Người về trước điềm nhiên như không, người về sau thì lại cau mày trầm tư.
Nói bọn họ bất hòa, nhưng mỗi ngày bọn họ vẫn chào hỏi nhau như cũ. Nói hết thảy vẫn như thường, thì bọn họ lại đột nhiên trở nên xa lạ, lâu rồi không ngồi dùng cơm cùng nhau, nói chuyện với nhau. Ngược lại, vị Hoài vương chỉ thích đọc sách kia lại có vẻ thân với Mai Trường Tô hơn một chút vì gần đây thường xuyên tới chỗ chàng mượn sách.
Cục diện kì lạ này tiếp diễn bảy, tám ngày, cuối cùng bị một vị khách bất ngờ đến thăm phá vỡ.
@by txiuqw4