sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Lang Gia Bảng (Tập 3) - Chương 56 - Phần 01

Chương 56

Đại nạn không chết

Lời này vừa nói ra, Hoàng đế Đại Lương chấn động trong lòng. Cảm động trước thái độ kiên quyết của Tĩnh phi, hào khí xưa kia cũng đột nhiên trào lên, ông ta đưa tay nắm bàn tay cầm kiếm của Tĩnh phi, lớn tiếng nói: “Trẫm còn nàng còn, ai dám làm nàng bị thương?”

Dư âm còn chưa dứt, một mũi tên lạc đã xuyên qua cửa sổ bay vào như muốn phá hoại khí thế của ông ta. Mũi tên cắm vào cây cột, mặc dù cách rất xa nhưng đã đủ khiến những người trong điện hoang mang kinh sợ, nhỏ giọng kêu lên, thậm chí còn có người bắt đầu khóc nức nở.

Lúc này phương đông đã hửng sáng nhưng cục diện lại nhanh chóng xấu đi.

Các tôn thất và văn thần không ngừng chạy vào tẩm điện, chật vật bẩm báo điện nọ điện kia lại thất thủ, cửa điện vì vậy cũng đóng mở liên tục, mỗi lần mở ra đều khiến tâm tình của những người ở đây bị đẩy một bước về phía sụp đổ.

“Loạn thần tặc tử... Loạn thần tặc tử...” Mái tóc hoa râm của Hoàng đế Đại Lương dính bết vào má. Ông ta vẫn ngồi thẳng tắp, không muốn mất khí thế, có điều tiếng mắng chửi vẫn bất giác len lỏi qua kẽ răng đang cắn chặt.

Răng Phật không ngừng cong lưng xù lông, nhiều lần muốn lao ra ngoài. Một lúc sau Mai Trường Tô không giữ lại được, Răng Phật vùng ra, lao thẳng ra cửa điện. Đúng lúc này cửa điện lại bị mở ra, một luồng gió lạnh thổi vào khiến người ta vô cùng sợ hãi.

Lần này xuất hiện trước mắt mọi người là một thiếu niên tuấn tú, lạnh lùng, cả người như được bao phủ bởi một lớp khí lạnh, nhưng hắn lại mặc y phục màu lam, buộc tóc bằng dây cũng màu lam rất đẹp, trên tay cầm một thanh đoản kiếm mỏng manh, lưỡi kiếm như nước, không hề có vết máu.

Hành động đụng cửa của hắn mặc dù lỗ mãng, thô bạo nhưng thân hình lại bay vào nhẹ nhàng như ma quỷ, vừa vào điện đã nghiêm mặt, nói bằng giọng lạnh như băng: “Đến rồi!”

Trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, Mai Trường Tô ôn nhu hỏi: “Phi Lưu, là Tĩnh vương điện hạ đã về à?”

“Ờ!” Phi Lưu nặng nề trả lời. Cho rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ báo tin, hắn ngồi xuống, bắt đầu nghịch đuôi Răng Phật.

Có điều không ai để ý đến hành vi vô lễ của hắn, trong điện vang lên vô số tiếng thở phào nhẹ nhõm. Hoàng đế Đại Lương vui mừng ôm vai Tĩnh phi, không ngừng nói: “Con ngoan... Đứa con ngoan của ta...”

Sau nửa canh giờ, tiếng chém giết bên ngoài lắng dần, nắng sớm cũng đã chiếu vào trong phòng. Tĩnh phi nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến chập chờn, một đêm đẫm máu và đáng sợ cuối cùng cũng qua.

Tiếng bước chân đều nhịp và vững vàng vang lên ngoài tẩm điện, hình như là đang bố trí canh phòng. Ngay sau đó, giọng nói của Tĩnh vương đã vang lên một cách rõ ràng: “Nhi thần phụng chỉ, đã dẹp được phản loạn, xin gặp bệ hạ!”

“Mau, mau mở cửa!” Hoàng đế Đại Lương vội vàng nói với Cao Trạm. “Cho Cảnh Diễm vào.”

Không đợi Cao Trạm hành động, mấy văn thần đứng gần cửa điện đã chen nhau đi tới rút then mở cửa.

Tĩnh vương sải bước vào điện, mặc dù tinh thần vẫn tốt nhưng tóc tai đã rối bời, mặt đầy bụi bặm, chiến bào màu thiên thanh dính đầy vết máu. Trước khi vào điện hắn đã cẩn thận tháo bội kiếm để ở bên ngoài, hành động đầu tiên sau khi vén vạt áo quỳ lạy chính là giơ binh phù trong tay lên cao. “Quân Kỷ thành đã phụng chiếu đến đây hộ giá, nhi thần giao nộp binh phù!”

“Tốt, tốt!” Hoàng đế Đại Lương tự mình đi xuống đỡ hắn dậy, một tay cầm binh phù, một tay vuốt tóc hắn, run giọng nói: “Ngươi vất vả quá, có bị thương không?”

“Nhi thần chỉ bị thương nhẹ, không sao cả.”

“Trước khi về kinh, quân Kỷ thành vẫn do ngươi chỉ huy. Phản quân làm loạn lần này phải toàn lực lùng bắt, tuyệt đối không khoan nhượng!”

“Nhi thần lĩnh chỉ.”

“Nào nào, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, mấy ngày nay nhất định là đã gấp rút lên đường, không hề dừng chân đúng không?” Hoàng đế Đại Lương nắm tay Tĩnh vương, kéo hắn tới ngồi xuống bên cạnh mình, lại nói với Tĩnh phi: “Mau đi làm ít đồ ăn cho Cảnh Diễm, nhất định nó đã đói lắm rồi.” “Nhi thần hộ giá đến chậm, để phụ hoàng và mẫu phi phải kinh sợ.” Tiêu Cảnh Diễm ôm quyền, nói. “Bên ngoài còn rất nhiều việc cần giải quyết. Đêm qua không phải tất cả mọi người đều trốn vào tẩm điện, tôn thất và chúng thần có người tử nạn, cấm quân khổ chiến gần năm ngày, thương vong cũng rất nặng nề, nhi thần còn phải giúp đỡ Mông đại thống lĩnh xử lý. Sau khi sắp xếp thỏa đáng hết thảy, nhi thần sẽ trở lại vấn an phụ hoàng và mẫu phi.”

“Đúng thế.” Nghe vậy, Hoàng đế Đại Lương cũng không khỏi buồn bã. “Trẫm sẽ trợ cấp đầy đủ cho những người ngộ hại lần này và các binh sĩ tận trung hộ giá. Bây giờ quả thật mọi chuyện còn chưa xong, trẫm không làm mất thời giờ của ngươi nữa, nên xử lý thế nào ngươi cứ quyết định.”

Tĩnh vương đứng dậy bái lần nữa rồi nhanh chóng lui ra ngoài.

Tĩnh phi lập tức giải tán những người khác trong điện để họ về giải quyết công việc của mình.

Mai Trường Tô cũng nhân cơ hội rời khỏi tẩm điện, không ngờ vừa mới đi đến giếng trời ở ngoại điện lại gặp Tĩnh vương và Mông Chí đang đứng ở đó. Chàng vội vàng quay lại xem, may mà Phi Lưu đã lôi Răng Phật đi chơi đâu đó rồi.

“Vừa rồi ở chỗ phụ hoàng không tiện chào hỏi.” Tĩnh vương quan sát Mai Trường Tô một lát. “Tiên sinh vẫn khỏe chứ?”

“Ta vẫn rời xa tiền tuyến, có gì mà không khỏe chứ?” Mai Trường Tô đưa mắt nhìn quanh, thấy vết máu còn dính trên lối đi dưới bậc thềm, không khỏi thở dài một tiếng. “Cấm quân e là đã thương vong quá nửa?”

Mông Chí buồn bã nói: “Chỉ có hơn bảy trăm người sống sót, trong đó còn có hai trăm người trọng thương, gần như không còn ai lành lặn.”

“Ngay cả đại thống lĩnh cũng bị thương, lần này đúng là nguy hiểm.” Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Mai Trường Tô. “Có điều đây cũng là sự vùng vẫy cuối cùng của Dự vương rồi.”

Lúc này bắt đầu có người tới bẩm báo tình hình giải quyết hậu quả, ba người liền ngừng nói chuyện.

Tĩnh vương dùng binh phù điều động năm mươi ngàn quân Kỷ thành, ba mươi ngàn quân chạy tới trước, còn lại hai mươi ngàn mang theo toàn bộ vật tư nhu yếu phẩm theo sau, lúc này chắc vẫn đang trên đường.

Trong quá trình thu dọn chiến trường, toàn bộ thi thể được chuyển xuống chân núi, thi thể cấm quân thì được bọc lại kĩ càng, lập danh sách cụ thể, còn quân địch thì chỉ kiểm kê nhân số rồi chôn chung.

Binh lính bị bắt được giam trong một ngôi lều lớn, quan tướng bị bắt thì được giam giữ riêng biệt chờ thẩm vấn.

Bên ngoài hành cung có một khu vực chuyên để chăm sóc người bị thương, quân Kỷ thành tạm thời thay thế cấm quân, điều ba ngàn người canh gác hành cung, toàn bộ binh lực còn lại lùi xuống chân núi hạ trại đợi lệnh.

Theo ý chỉ của Hoàng đế Đại Lương, việc lùng bắt phản quân bỏ trốn được tiến hành trong toàn bộ khu vực gần núi Cửu An, đồng thời tuyên bố ban thưởng cho những người cần vương hộ giá.

Quân Kỷ thành có cơ hội cứu giá, sĩ khí từ trên xuống dưới tăng vọt, tất cả trải ra tìm kiếm khắp các ngọn núi, cố gắng lập thật nhiều công.

Sau khi sắp xếp công việc ổn thỏa, Mông Chí không kịp thay y phục, vội vã đi theo Tĩnh vương vào tẩm điện của Hoàng đế phục mệnh.

Lúc này, tâm tình Hoàng đế đã bình tĩnh lại, trong mắt không còn vẻ vui mừng mà chỉ tràn ngập sự tàn nhẫn.

“Cảnh Diễm, Mông khanh. Đế đô bên kia, các ngươi cho rằng nên xử trí như thế nào?”

Tĩnh vương thoáng nhìn Mông Chí, ra hiệu cho ông ta nói trước.

Đại thống lĩnh cấm quân vốn đã không kiềm chế được, lập tức ôm quyền, nói: “Đế đô có bảy ngàn cấm quân lưu thủ, thần không tin bọn họ sẽ phản bội bệ hạ, chắc chắn là đã bị người khác khống chế. Chỉ cần thần đích thân về đế đô thì nhất định có thể bắt người về cho bệ hạ!”

“Trẫm cũng nghĩ như vậy.” Sắc mặt lạnh lẽo, Hoàng đế Đại Lương nói. “Mông khanh, ngươi nghỉ ngơi một đêm, ngày mai dẫn mười ngàn binh mã lên đường tiến về đế đô. Thứ nhất, giam giữ Dự vương và đồng bọn của hắn, thứ hai, thu thụ ấn của Hoàng hậu, giam cầm trong cung, chờ trẫm về kinh sẽ xử trí. Nhớ rõ, cục diện đế đô nhất định phải ổn, sau khi ổn định được đại cục thì lập tức hồi báo cho trẫm. Trẫm phải đợi đến lúc ngươi báo tin mới về kinh.”

“Thần lĩnh chỉ!” Mông Chí dập đầu, đứng dậy định đi ra ngoài.

Hoàng đế Đại Lương lại gọi lại: “Ngươi vội cái gì? Lần này ngươi không phải phụng khẩu dụ, cũng không phải phụng mật chỉ. Trẫm sẽ ban minh chiếu cho ngươi!”

“Minh chiếu?” Mông Chí có chút bất ngờ. “Nhưng minh chiếu phát ra thì sẽ không thể thay đổi được nữa...”

“Trẫm còn thay đổi cái gì?” Hoàng đế Đại Lương đột nhiên vỗ long án, hai mắt ngập tràn lửa giận. “Lần này nếu chuyện diễn ra đúng ý kẻ nào đó thì trẫm đã táng thân ở núi Cửu An, không còn đường sống. Chưởng lệnh quan đã đi thảo chiếu chỉ rồi, sau khi trẫm đóng dấu, ngươi cứ mạnh tay mà làm. Chẳng lẽ trẫm còn phải bảo vệ đám loạn thần tặc tử đó à?”

Mông Chí lập tức lớn tiếng nói: “Thần lĩnh chỉ!”

Lúc này chưởng lệnh quan đã nâng thánh chỉ mới thảo, khom người đi vào. Hoàng đế Đại Lương xem qua một lượt, đích thân cầm ấn đóng dấu, cuộn chiếu chỉ lại đưa cho Mông Chí. “Những việc chiếu chỉ không nhắc đến, trẫm cho phép ngươi tùy cơ ứng biến.”

“Thần nhất định không phụ ủy thác của bệ hạ!”

“Tốt, ngươi lui ra đi!” Hoàng đế Đại Lương thở dài một hơi, vẫy tay gọi Tĩnh vương đến bên cạnh. “Cảnh Diễm, lần này ngươi cứu giá lập công lớn, muốn được phong thưởng cái gì?”

Tiêu Cảnh Diễm cười khẽ, nói: “Sóng loạn chưa yên, phụ hoàng chưa hồi cung, lúc này phụ hoàng có ý ân thưởng thì nhi thần cũng không dám nhận. Nếu trong hành cung có vàng lụa gì đó thì mang ra ban thưởng trước cho các tướng sĩ sẽ tốt hơn.”

Hoàng đế Đại Lương ngẩng mặt cười to, nói: “Ngươi đúng là giống hệt mẫu thân ngươi. Tĩnh phi cũng nói y như vậy. Được, ngươi phái người đi lập danh sách, tạm thưởng cho một nhóm trước, sau khi về đế đô sẽ có trọng thưởng khác.”

“Nhi thần tuân chỉ!” Tĩnh vương vừa hành lễ xong, Tĩnh phi đã dẫn mấy thị nữ bưng mâm đi vào, mỉm cười mời hai cha con dùng bữa.

Bữa cơm này rất vui vẻ, đầm ấm, Hoàng đế liên tục gắp thức ăn cho Tĩnh vương, dường như cực kì yêu thích đứa con trai này.

Sau bữa tối, Tĩnh phi hầu hạ Hoàng đế nghỉ ngơi, Tĩnh vương cáo lui đi ra. Hắn là hoàng tử, lại là thân vương thất châu, được chia một tòa viện độc lập trong hành cung để hắn và những người trong Tĩnh vương phủ cư trú.

Lần này theo Tiêu Cảnh Diễm đến núi Cửu An đều là các mãnh tướng dũng binh cùng vào sinh ra tử trên sa trường nên sau năm ngày ác chiến cũng không có thương vong lớn, chỉ có hai người bỏ mình, ba người trọng thương, những người còn lại vẫn ổn. Thích Mãnh thì vẫn khỏe mạnh như thường, chỉ nghỉ ngơi một lát rồi lập tức dẫn người đi lên núi lùng bắt phản quân.

Liệt Chiến Anh bị đao chém vào cánh tay, lúc này chỉ dùng băng vải treo lên, vẫn kiên trì đợi Tĩnh vương ngoài cửa. Có điều sau khi trở về, Tĩnh vương chỉ nhìn hắn một cái rồi co chân đá hắn về phòng dưỡng thương.

Mai Trường Tô là người đi theo đoàn của Tĩnh vương nên cũng ở trong viện. Để tỏ lòng tôn trọng chàng, Tĩnh vương còn sắp xếp một phòng riêng cho chàng và Phi Lưu. Lúc này sắc trời đã tối mà trong phòng chàng lại không có ánh đèn, Tĩnh vương đứng ngoài sân chăm chú nhìn khung cửa sổ tối om, do dự hồi lâu rồi cuối cùng vẫn bước tới gõ cửa.

Cửa lập tức được mở, Phi Lưu bay ra. “Ngủ rồi!”

“Ngủ sớm thế à? Tiên sinh không khỏe sao?” “Mệt rồi!” Thiếu niên lớn tiếng nói.

“Ờ.” Tĩnh vương gật đầu, xoay người chậm rãi đi xuống bậc thềm nhưng chưa muốn về phòng mình ngay nên lại đứng ngoài sân, ngẩng đầu để gió xuân thổi qua khuôn mặt hơi khô nóng của mình.

Kỳ thực hắn không biết mình muốn tìm Mai Trường Tô để làm gì, chỉ có điều trong lòng tự dưng lại lo lắng một cách vô cớ. Từ sau khi phát hiện ngay cả mẫu phi thương yêu mình bao nhiêu năm cũng có bí mật của bà, cảm giác cô độc của hắn cũng càng lúc càng sâu. Lúc này đứng trong viện của hắn, bốn phía đều là thủ hạ tâm phúc, nhưng ngỡ ngàng nhìn quanh, hắn lại phát hiện mình hoàn toàn không tìm được một người nào để nói chuyện.

Càng đi lên cao thì càng cô độc, không phải Tiêu Cảnh Diễm chưa chuẩn bị cho việc này. Có điều ngày đêm bôn ba, trong lúc thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, hắn không thể không cảm thấy nặng nề, cảm thấy cô quạnh. Lúc này hắn không kìm được nhắm mắt lại, tưởng tượng như được trở lại những năm tháng trong quá khứ, những năm tháng vui vẻ, ấm áp, có huynh trưởng, cũng có bằng hữu, những năm tháng đã mất đi nên càng trở thành hoàn mĩ...

Nhưng tưởng tượng dù sao cũng chỉ là tưởng tượng, tuyết Mai Lĩnh là lửa trong lòng hắn, có khổ có mệt đến mấy, ngọn lửa này cũng vĩnh viễn không bao giờ tắt.

Thắng lợi đã ở trước mặt, bước chân cuối cùng quyết không thể đi sai.

Tiêu Cảnh Diễm mím chặt môi, lần nữa mở mắt ra, hai mắt lấp lánh như vì sao trong bóng đêm.

Người đã chết vẫn ở trên trời nhìn hắn, không muốn nhìn thấy hắn hồi tưởng, không muốn nhìn thấy hắn yếu ớt.

“Người đâu!”

“Có thuộc hạ!”

“Ban đêm gia tăng phòng vệ, bất cứ lúc nào bắt được Từ An Mô đang bỏ trốn cũng phải lập tức đến báo cho ta.” “Rõ!”

Sau khi đưa ra mệnh lệnh này, Tiêu Cảnh Diễm hít sâu một hơi, gạt bỏ tâm tình lo lắng như tơ nhện vương vào trái tim, vững chãi bước về phòng mình.

Ba ngày sau, đô đốc quân Khánh Lịch nổi loạn Từ An Mô đã bị bắt.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx