Chương 60
Tâm đầu ý hợp
Đang là giữa trưa, nắng tháng Bảy chói chang làm da dẻ người ta bỏng rát.
Bởi ánh nắng quá gắt nên trên đường không có bao nhiêu người, đám tiểu thương cũng cố gắng kéo lui sạp hàng vào bóng mát của những mái nhà, mặt đường rộng rãi lúc này lại càng trống trải khiến Tiêu Cảnh Diễm không gặp trở ngại gì, càng chạy càng nhanh, Mông Chí phải vất vả lắm mới miễn cưỡng bám được theo hắn.
Qua phường thêu Hoa Dung, chỉ cần rẽ qua một chỗ ngoặt là đến con đường có cổng chính của Tô trạch.
Nhưng sắp đến chỗ rẽ, không biết vì sao Tiêu Cảnh Diễm đột nhiên ghìm chặt dây cương, hành động mãnh liệt khiến con ngựa hí dài một tiếng, giơ hai chân trước, gần như đứng thẳng lên. Lúc con ngựa hạ chân xuống, Tiêu Cảnh Diễm buông tay, cả người rơi từ lưng ngựa xuống, nặng nề tiếp đất. Mông Chí vừa chạy tới sợ đến mức hồn phiêu phách tán, tung người bay lên, lao thẳng tới đỡ hắn lên, vội vã kiểm tra xem hắn có bị thương không.
Nhưng dường như Tiêu Cảnh Diễm không cảm thấy đau đớn, thậm chí còn như hoàn toàn không phát hiện có người đến bên cạnh. Ánh mắt hắn nhìn đăm đăm về phía góc đường cách đó không xa, hai hàm răng cắn chặt.
Chỉ cần rẽ qua chỗ đó là đến Tô trạch, vào Tô trạch là có thể đi tới trước mặt Tiểu Thù, nhưng hắn lại không thể không bắt mình dừng lại, cho dù ngã xuống cũng không thể tiếp tục đi tới.
Lúc này, vệ đội Đông cung cũng đã đuổi theo đến nơi, đang được Mông Chí dùng tay ra hiệu chỉ huy, nhanh chóng vây kín xung quanh bảo vệ Thái tử, xua đuổi tất cả những người không liên quan ra xa.
Trong vòng tròn do vệ đội tạo thành, Tiêu Cảnh Diễm vẫn ngồi yên dưới đất, tóc bết mồ hôi, mặt không còn chút máu, cả người ngỡ ngàng chừng nửa khắc rồi mới để Mông Chí dìu đứng lên.
Con ngựa vừa làm hắn ngã đang đứng bên cạnh, mũi phun phì phì, chủ động thò đầu tới cắn tay áo hắn.
Tiêu Cảnh Diễm đưa tay vuốt cái cổ với dải lông bờm rất đẹp của nó, bám yên xoay người lên ngựa lần nữa, nhưng hướng đi chậm rãi lúc này lại ngược với hướng chạy như điên khi nãy.
“Điện hạ?” Mông Chí hơi bất an nắm chặt dây cương. “Điện hạ về Đông cung à?”
“Hồi cung...” Tiêu Cảnh Diễm lẩm bẩm. “Hắn đã không chịu để ta biết thì đương nhiên có nỗi khổ khiến hắn phải làm như vậy, ta cần gì phải làm hắn thêm lo lắng...”
Mông Chí hiểu ý hắn, trong lòng nóng lên, cổ họng nghẹn đắng.
Các thị vệ của vệ đội Đông cung thay đổi đội hình rất nhuần nhuyễn, chuyển từ vòng tròn bảo vệ thành hai đội trước sau để hộ tống Thái tử về Đông cung.
Nhưng hoàn toàn trái ngược với sự điên cuồng khi đến, trên đường về, Tiêu Cảnh Diễm chỉ trầm ngâm, ngơ ngẩn mà hoang mang. Hắn không biết rốt cuộc nên hình dung tâm tình của mình bây giờ thế nào. Nếu là mừng rỡ vì hảo bằng hữu còn sống, vì sao lại cảm thấy phiền muộn chỉ muốn rút đao phanh ngực ra cho dễ chịu? Nhưng nếu trách hắn tận lực che giấu, vì sao trong lòng lại đau đớn đến mức gần như không thở nổi?
Lâm Thù là ai? Lâm Thù là hảo bằng hữu tri giao, kiêu ngạo ngang tàng, tranh cường háo thắng, không bao giờ chịu cúi đầu nhận thua của hắn. Lâm Thù là một người làm bằng lửa không bao giờ biết giá rét là gì. Lâm Thù là thiếu soái Xích Diễm vui thì nhảy nhót, giận thì gầm thét, không bao giờ che giấu tình cảm trong lòng...
Nhưng Mai Trường Tô là ai? Mai Trường Tô khiêm nhường cười nhẹ, giọng nói lạnh nhạt, không ai có thể nhìn thấu những suy nghĩ của chàng. Mai Trường Tô luôn mặc áo dày, ngồi bên lò sưởi, hai mắt lấp lánh tính toán lòng người hiểm ác. Sắc mặt chàng lúc nào cũng trắng bệch, không hề có sức sống, ngón tay chàng vĩnh viễn lạnh như băng, dường như mang theo sự lạnh lẽo của địa ngục. Chàng giống đám tro còn lại sau khi một đám lửa hừng hực bị dập tắt, mặc dù sẽ khiến người ta liên tưởng đến ngọn lửa từng tồn tại đó nhưng lại không còn sức nóng, ánh sáng và khả năng bập bùng nhảy múa.
Tiêu Cảnh Diễm phát hiện mình hoàn toàn không tưởng tượng được quá trình thay đổi này, cứ bắt đầu nghĩ là lại thấy một nỗi khổ thâm trầm, tối tăm hơn cả bóng đêm.
Tiến vào Đông cung, Mông Chí đích thân tới dìu Tiêu Cảnh Diễm xuống ngựa, nhưng khi Thái tử tân nhậm bước từng bước lên thềm đá bạch ngọc của chủ điện Đông cung, hắn đột nhiên cảm thấy mình như đạp lên sống lưng bằng hữu đang cắn răng chịu đựng, hai chân mềm nhũn, không khỏi ngã bệt xuống bậc thềm.
Thống lĩnh cấm quân đang dìu hắn cũng hạ thấp người, nửa ngồi nửa quỳ bảo vệ bên người hắn.
Kỷ vương và Ngôn Khuyết vô cớ bị vứt lại trong điện chạy ra nhưng lại không dám tới gần, chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn từ xa như các hộ vệ Đông cung khác.
“Ngươi đã biết từ trước đúng không?” Ngồi yên một lúc lâu, cuối cùng Tiêu Cảnh Diễm cũng ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Mông Chí.
Nhưng nam nhân kiên nghị này lại né tránh ánh mắt hắn, không biết nên trả lời thế nào mới phải.
Tiêu Cảnh Diễm nghiến răng, một tay như kìm sắt bóp chặt cổ tay phải của Mông Chí, lòng bàn tay nóng như lửa. “Làm sao ngươi biết? Ngươi nhận ra à?”
“Là... là hắn liên lạc với ta...”
Tiêu Cảnh Diễm đỏ mắt, chậm rãi nhắc cái tên đó: “Tiểu Thù... Tiểu Thù... Hắn là bằng hữu tốt nhất của ta, nhưng vì sao khi hắn đại nạn không chết, trở về đế đô lại không chịu liên lạc với ta?”
Mông Chí chậm rãi khuyên nhủ: “Điện hạ, Tiểu Thù có kỳ vọng khác hẳn những người khác đối với điện hạ, điều này điện hạ phải hiểu rõ mới đúng.”
“Đúng vậy... Ta hiểu, nếu ta không hiểu thì tại sao lại quay về như vậy...” Tiêu Cảnh Diễm hít sâu mấy hơi nhưng vẫn không thể làm đôi môi ngừng run rẩy. “Nhưng Mông khanh, ngươi phải nói với ta, vì sao hắn lại biến thành hình dạng như bây giờ? Rốt cuộc hắn đã gặp chuyện đáng sợ gì? Đó là Tiểu Thù! Ngươi và ta đều biết Tiểu Thù là người như thế nào, trước kia thậm chí ta còn cho rằng cho dù có đánh nát cả người hắn rồi nặn lại thì hắn cũng vĩnh viễn là gã Lâm Thù lúc nào cũng phấn chấn kia...”
Câu cuối cùng của Tiêu Cảnh Diễm chẳng qua chỉ là một cách ví von, nhưng Mông Chí nghe vào tai lại giống như có một mũi dao đâm vào trái tim ông ta, không ngừng đâm vào rút ra khiến sắc mặt vẫn âm thầm chịu đựng của ông ta biến thành xanh vàng nhợt nhạt.
“Nhất định ngươi biết.” Ánh mắt Tiêu Cảnh Diễm giống như nắng tháng Bảy, ép tới không hề nhân nhượng. “Hắn không chịu nói thì ta sẽ không ép hắn, nhưng ta muốn nghe ngươi nói, ngươi nói đi!”
“Điện hạ...” Dường như khí thế của Mông Chí đã hoàn toàn bị hắn áp đảo, nhưng sau khi cúi xuống, ông ta vẫn lắc đầu. “Ta đã đáp ứng hắn...”
“Tốt!” Tiêu Cảnh Diễm không hề dây dưa với ông ta, đột nhiên đứng lên, dường như sức mạnh cuối cùng cũng đã trở lại. “Người đâu!”
“Có!”
“Chuẩn bị xa giá vào cung.”
“Vâng!”
Mông Chí tiến lên trước một bước, dường như muốn can ngăn nhưng mấp máy môi một lát vẫn không nói được gì.
“Vương thúc, Ngôn hầu gia, xin thứ lỗi. Bây giờ ta có việc quan trọng cần xử lý, hôm khác mời hai vị đến đàm đạo sau.” Tiêu Cảnh Diễm sải bước đi lên thềm đá, chắp tay thi lễ với Kỷ vương và Ngôn Khuyết trên cửa đại điện. Nhưng hai người này còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã nhanh chóng xoay người, chạy vội ra ngoại điện, nhảy lên xa giá thái tử vừa chuẩn bị xong, còn chưa ngồi yên đã ra lệnh: “Đi, nhanh một chút!”
Hai người bị bỏ rơi lần hai trước cửa đại điện đành phải đưa ánh mắt nghi hoặc về phía Mông Chí bên dưới, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận được một nụ cười khổ và một câu giải thích ngắn gọn không thể xem như giải thích: “Nói ra thì dài, sau này có cơ hội sẽ nói sau...”
Lúc này, trong cung của Tĩnh quý phi vẫn còn người tới chúc mừng, nghe báo Thái tử giá lâm, những người này vội vàng ra nghênh đón.
Trên mặt vẫn mang nụ cười mơ hồ đáp lễ, cả người vẫn toát ra khí thế ngút trời nhưng sau khi vào điện, câu đầu tiên của Tiêu Cảnh Diễm lại là: “Mẫu phi, hài nhi mang đến một món quà cho mẫu phi, chỉ có thể để một mình mẫu phi xem, mẫu phi có muốn xem ngay không?”
Câu này vừa nói ra, chỉ có kẻ ngốc mới không hiểu, đám khách khứa vội nói nốt mấy lời chúc mừng khách sáo rồi lũ lượt cáo từ ra về, chẳng bao lâu sau cả cung thất đã thanh tịnh trở lại.
Thấy con trai đã đi lại quay lại, Tĩnh phi đương nhiên nghi hoặc, lại thấy hắn làm như thế nên biết ngay hắn có chuyện gấp cần nói, thế là cũng lập tức sai tả hữu lùi ra ngoài, cùng hắn đi vào nội điện.
“Mẫu phi.” Tiến vào trong điện, Tiêu Cảnh Diễm đứng lại rồi hỏi thẳng: “Tiểu Thù mắc bệnh gì?”
Tĩnh phi chấn động toàn thân, bước chân gần như lảo đảo nhưng bà lập tức ổn định lại tâm tình, xoay người lặng lẽ nhìn con trai.
“Mẫu phi không nghe nhầm đâu. Nhi thần nói là Tiểu Thù. Mẫu phi sẽ không nói là không biết nhi thần đang nói đến Tiểu Thù nào đúng không?”
Sự kinh ngạc ban đầu nhanh chóng qua đi, vẻ mặt Tĩnh phi từ kinh ngạc chuyển thành đau thương, chậm rãi nắm tay ghế, ngồi xuống.
“Năm đó, Lâm soái lấy tên giả là Thạch Nam ra ngoài du ngoạn đã từng cứu mẫu phi khi còn là y nữ, sau đó đưa về Lâm phủ bảo vệ, đúng không? Chuyện này trước kia mẫu phi chưa từng kể cho nhi thần, mà mẫu phi không nhắc tới thì những người khác đương nhiên cũng sẽ không nói với nhi thần. Cho nên khi mẫu phi thật thật giả giả nói tới cố nhân, nhi thần không hề nghĩ rằng cố nhân đó lại là Lâm soái...”
“Vậy cuối cùng làm sao con phát hiện được?” Tĩnh phi thở dài, hỏi.
“Hôm nay có việc trò chuyện vài câu với Ngôn hầu...” Tiêu Cảnh Diễm tiến lên một bước, ngồi xuống trước gối mẫu thân. “Có điều những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là... Tiểu Thù bây giờ rốt cuộc làm sao? Mẫu phi xem mạch cho hắn xong đã rơi nước mắt, có phải hắn mắc bệnh rất nặng không?”
Tĩnh phi suy nghĩ một lát, chậm rãi gật đầu. “Rất nặng...”
“Thế phải làm thế nào?” Tiêu Cảnh Diễm đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, đưa tay nắm tay mẫu thân. “Tiểu Thù tin tưởng y thuật của mẫu phi như vậy, mẫu phi phải có cách đúng không?”
Tĩnh phi trầm ngâm chốc lát, buông mí mắt, nói khẽ: “Bên cạnh Tiểu Thù có người y đạo cao hơn mẫu phi, chắc hẳn có thể giúp nó...”
“Vậy bệnh này của hắn phải trị bao lâu mới dứt?”
“Cái này... không nói chắc được... Có thể là ngày mai, có thể là sang năm...”
Nếu Tiêu Cảnh Diễm hiểu được ý của mẫu thân hắn khi nói lời này, nhất định hắn sẽ lập tức nhảy dựng lên. Đáng tiếc hắn không hề biết, cho nên lại cảm thấy có chút yên lòng. “Bất kể bao lâu, có thể chữa khỏi là được. Nhưng vì sao mắc bệnh mà tướng mạo lại biến thành như bây giờ?”
Tĩnh phi lắc đầu. “Tướng mạo của Tiểu Thù thay đổi không phải vì bị bệnh, mà là trước kia nó trúng loại độc hỏa hàn. Sau khi giải độc, tướng mạo vả cả thân thể đều thay đổi...”
“Vậy hắn đã thay đổi nghĩa là độc đã được giải rồi đúng không?” Tiêu Cảnh Diễm tỏ vẻ mừng rỡ. “Vì giải độc nên thân thể mới trở nên yếu ớt, dễ bị ốm như vậy, cần có thời gian tĩnh dưỡng mới có thể khỏi được đúng không?”
Tĩnh phi ngơ ngác nhìn hắn một lúc lâu rồi mới khẽ gật đầu: “Ờ.”
“Vậy thì tốt.” Toàn thân căng cứng cuối cùng cũng được thả lỏng một chút, Tiêu Cảnh Diễm đứng lên. “Nhi thần hiểu vì sao trước kia hắn không thể yên tâm tĩnh dưỡng, có điều những chuyện sau này thì chính nhi thần sẽ làm, hắn chỉ cần chuyên tâm chữa bệnh là được. Mẫu phi, mỗi lần hắn bị ốm thì triệu chứng đều giống nhau à?”
“Còn phải xem nguyên nhân mắc bệnh là gì nữa, nhiễm lạnh, mệt nhọc, tâm trạng bị kích động, mỗi nguyên nhân đều dẫn đến những triệu chứng không giống nhau.”
Tiêu Cảnh Diễm nói chắc như chém đinh chặt sắt: “Không sao, sau này Tiểu Thù sẽ không còn bị nhiễm lạnh hay mệt nhọc nữa. Còn tâm tình thì chỉ cần vui vẻ thì sẽ không sao đúng không?”
“Chỉ cần vui vẻ thì sẽ không xảy ra chuyện gì xấu.” Bởi vì hai mắt thấp thoáng lệ quang, nụ cười của Tĩnh phi tỏ ra có chút bi thương. “Con muốn làm nó vui vẻ?”
“Tâm nguyện của hắn là gì, con biết rõ nhất.” Tiêu Cảnh Diễm hít sâu một hơi, ánh mắt lóe sáng. “Con sẽ nhanh chóng để hắn được nhìn thấy ô danh được rửa, lúc đó hắn cũng sẽ yên tâm tĩnh dưỡng...”
“Cảnh Diễm.” Tĩnh phi cầm tay con trai, giọng nói cực kì nghiêm túc. “Con không được mạo hiểm. Tình thế phát triển đến cục diện này, có lẽ con còn khắc phục được thất bại, nhưng Tiểu Thù đã không thể chịu được một thất bại nữa, con hiểu chưa?”
Tiêu Cảnh Diễm mím chặt môi, nặng nề gật đầu. “Mẫu phi yên tâm, nhi thần sẽ giữ đúng mực. Tiểu Thù còn nhìn phía sau, nhi thần sẽ không làm ẩu.”
Trái tim Tĩnh phi lập tức đau đớn như bị khoét một góc. Bà cũng biết khi Tiểu Thù nhìn thì Cảnh Diễm sẽ kiên trì làm từng bước một, nhưng rốt cuộc Tiểu Thù còn có thể nhìn được bao lâu? Chàng đau khổ chống cự như vậy, rốt cuộc có thể cầm cự đến ngày dựng lại tông phần của Lâm thị hay không?
“Bây giờ nghĩ kĩ lại, có thể hiểu vì sao Tiểu Thù không chịu nói với nhi thần.” Thấy gương mặt mẫu thân đầy vẻ bi thương, Tiêu Cảnh Diễm cho rằng bà buồn vì nhớ lại những chuyện trong quá khứ, không khỏi nắm chặt tay bà. “Nếu nhi thần đã biết thân phận của hắn từ trước thì chắc con đường nhi thần đi đã khác bây giờ...”
“Cảnh Diễm, hơn một năm nay con ngày càng chín chắn, ngày càng đáng để người khác dựa dẫm, Tiểu Thù nhất định rất vui mừng.” Tĩnh phi cắn môi dưới, gương mặt cuối cùng cũng trở lại vẻ điềm đạm và dịu dàng, nói khẽ: “Cho nên con không cần hối hận, cũng không cần phải buồn, nhất định phải chín chắn, không được làm nó lo lắng hơn nữa.”
@by txiuqw4