Chương 62
Lo chi cầu chi
Do Hoàng đế già phải dưỡng bệnh và Thái tử mới cần sự ổn định nên cục diện sau đại điển lập thái tử tương đối bình lặng.
Trong tình hình đó, việc ngự sử Phạm Trình Tương đột nhiên chết khiến người ta chú ý.
Có điều, lúc đầu việc này không thật sự chấn động, bởi vì khi nhận được tin báo phái người đến điều tra, kết luận của nha môn Kinh Triệu là “bất ngờ trượt chân, ngã xuống nước chết đuối”.
Mặc dù một đại thần nhị phẩm chết đuối trong hậu hoa viên nhà mình cũng được coi là một chủ đề để tán gẫu, nhưng xét cho cùng thì cũng không phải chuyện lớn gì đáng kinh ngạc.
Nhưng sự tình sau đó thì ngày càng ly kỳ, phu nhân của Phạm Trình Tương nhất quyết nghi ngờ nguyên nhân cái chết của phu quân. Nha môn Kinh Triệu đành phải nhờ bộ Hình can dự.
Thái Thuyên sai một thị lang mới được đề bạt đến điều tra thật kĩ. Sau khi xem xét kĩ lưỡng từ nội viện ra hậu hoa viên của Phạm phủ, người này lại gọi tất cả những người hằng ngày tiếp xúc với Phạm Trình Tương từ phu nhân đến hầu gái tới lần lượt hỏi han, ngay trong ngày đã tuyên bố vụ án này là án mạng. Toàn thành bỗng xôn xao, sau khi nhận được tin báo, bộ Hình cũng lập tức lập án điều tra.
Đến cuối tháng Bảy, hôn điển sắc lập thái tử phi được tổ chức đúng như dự liệu, mặc dù đã giảm bớt mấy việc như tiệc tùng ca múa, Tiêu Cảnh Diễm còn nhất quyết hủy cả việc bắn pháo hoa, cả quá trình rước dâu chỉ có tiếng trống, không đàn ca sáo nhị, không huyên náo xa hoa, nhưng đối với dân chúng thì chỉ cần có đoàn đưa phượng liễn tấp nập đã đủ để toàn thành kéo tới xem, dùng tiếng người huyên náo bù cho tiếng nhạc vui.
Đúng như lời Hạ Giang, Tô trạch không nằm trên đường đi của đội ngũ đón dâu. So với tiếng huyên náo phía xa xa thì nơi này thanh tĩnh hơn nhiều.
Từ hai ngày trước, Lận Thần và Yến đại phu đã bắt đầu tranh luận quyết liệt, đến tận lúc này vẫn chưa dứt.
Cuối cùng Yến đại phu cũng đồng ý, Lận Thần liền nấu thứ gì đó cho Mai Trường Tô uống khiến chàng ngủ say từ sáng sớm đến đêm khuya, hơn nữa không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh lại, khiến tất cả mọi người trong viện không dám ngủ.
Dù không kéo hết đến trông ngóng bên giường nhưng ai cũng thấp thỏm chờ đợi ở vị trí của mình.
Lận Thần cũng không ngủ, bởi vì hắn đang hào hứng bừng bừng, bắt Phi Lưu nhảy một điệu cho hắn xem, hơn nữa còn làm một bộ đuôi công bằng lá dương muốn buộc vào sau lưng Phi Lưu.
Vì Tô ca ca đang ngủ say, Phi Lưu không có chỗ cầu cứu nên đành chạy trốn khắp sân, tình cảnh nhất thời ồn ào náo động. Nhưng đó cũng là chuyện ồn ào nhất ở Tô Trạch, đến tận bình minh, nơi này không gặp phải bất cứ sự tấn công nào từ bên ngoài. Hiển nhiên những lời mạnh miệng Hạ Giang nói trước mặt Phạm Trình Tương hôm trước không được thực hiện.
Mai Trường Tô vẫn ngủ, qua buổi trưa rồi qua hoàng hôn, đến lúc những tia nắng đầu tiên của ngày tiếp theo đã chiếu xuống, cuối cùng Lê Cương và Chân Bình không nhịn được nữa, xông vào phòng của Lận Thần, lôi gã công tử vẫn đang ngủ say này dậy vặn hỏi.
“Sắp tỉnh rồi, sắp tỉnh rồi. Chắc là trưa hôm nay.” Lận Thần cười tít mắt an ủi hai người. Nhưng đến trưa Mai Trường Tô vẫn không hề trở mình, thế là Lận Thần lại lùi đến buổi chiều, sau đó lại tiếp tục lùi đến tối, đến rạng sáng... Đến tận lúc mọi người đều sắp phát điên muốn đánh hắn một trận, Phi Lưu đột nhiên bay tới, nói: “Tỉnh rồi!”
Sau khi tỉnh lại, tình hình Mai Trường Tô đã tốt hơn rất nhiều, không còn vừa đi lại một chút đã thở hổn hển nữa. Lúc Lận Thần bắt nạt Phi Lưu, chàng đã có thể vừa bảo vệ thiếu niên vừa cầm quạt đập Lận Thần.
“Vô lương tâm, cả hai ngươi đều vô lương tâm.” Lận Thần oán giận ngồi xuống bên cạnh, trợn mắt nhìn Mai Trường Tô và Phi Lưu trốn sau lưng chàng. “Biết trước đã không chữa cho các ngươi, không chữa cho ai cả.”
Mai Trường Tô không thèm quan tâm đến hắn, quay lại nói với Lê Cương: “Ngươi nói tiếp đi, đừng để ý đến hắn.”
“Kết quả chúng thuộc hạ tra được là thế này...” Lê Cương nhịn cười, dời mắt khỏi Lận Thần, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc. “Người này tên là Viên Sâm, đã ở bên cạnh Mông đại thống lĩnh bảy, tám năm rồi, từ người hầu lên đến thân tướng, rất được tín nhiệm. Lúc đón Niếp phu nhân đi ra, chính hắn là người đánh xe ngựa, là một trong số ít người biết rõ chuyện này. Lận công tử nói nếu đối thủ của chúng ta chỉ phát hiện người trong lao không phải là Niếp phu nhân thì chỉ chứng tỏ bọn chúng có cơ sở ngầm ở thiên lao mà thôi, nhưng bây giờ đối thủ chỉ rõ người đánh tráo phạm nhân là Mông đại thống lĩnh, như vậy tin tức nhất định là để lộ từ nội bộ, tất cả những người biết chuyện đều không thể tránh khỏi nghi ngờ...”
“Ngươi cứ nói thẳng kết quả là được.” Mai Trường Tô nhíu mày. “Quá trình suy luận thì bỏ bớt đi, ta biết rồi.”
“Vâng. Cuối cùng chính tên Viên Sâm này cũng thừa nhận, hắn từng nói chuyện đại thống lĩnh bí mật đánh tráo phạm nhân cho thê tử của hắn nghe. Chúng thuộc hạ lập tức điều tra thê tử của hắn, lúc đầu không phát hiện có gì khác thường, sau nhiều lần tìm hiểu mới biết thị là một người Hoạt tộc...”
“Hoạt tộc?” Ánh mắt Mai Trường Tô khẽ động. “Lại là Hoạt tộc...”
“Vâng, gã Phạm ngự sử chết đuối trước đại hôn của Thái tử đó, tiểu thiếp được hắn sủng ái nhất cũng là người Hoạt tộc. Mặc dù thị che giấu thân phận rất kín kẽ nhưng cuối cùng vẫn bị bộ Hình tìm ra lai lịch.”
Vẻ lạnh lẽo dần hiện lên trên mặt, Mai Trường Tô than thở: “Công chúa Toàn Cơ đã chết nhiều năm, vậy mà đến bây giờ cũng không thể không để ý đến sự ảnh hưởng của thị, dù sao Hoạt tộc cũng không chỉ có một Tần Bát Nhã...”
“Nói đến chuyện này, Hoạt tộc được cho là một tộc người mềm yếu, nhưng lại chỉ có nam nhân mềm yếu. Nữ nhân Hoạt tộc rất bất khuất, đúng là kỳ lạ.” Lận Thần nói xen vào.
“Trời đất sinh ra con người, địa linh nhân kiệt không chỉ tụ tập trên người nam nhân, có gì mà kỳ lạ?” Mai Trường Tô vân vê góc áo, chậm rãi nói. “Hai chuyện này xem ra không liên quan đến nhau nhưng lại cùng liên quan tới nữ nhân Hoạt tộc, chúng ta có thể liên hệ với nhau để suy nghĩ. Năm đó Hạ Giang vứt bỏ thê tử vì công chúa Toàn Cơ, hắn có quan hệ khá sâu với Hoạt tộc. Ta luôn có cảm giác, hắn vẫn đang ở trong kinh thành...”
Lận Thần đồng ý. “Ta cũng cảm thấy như thế. Bên ngoài lùng bắt gắt gao như thế mà vẫn không tìm được hành tung của hắn, như vậy quả thật rất có thể hắn hoàn toàn chưa rời khỏi kinh thành mà trốn ở một nơi không bị lục soát, chẳng hạn như phủ ngự sử...”
Mai Trường Tô liếc hắn. “Là ai nói với ta đã phát hiện manh mối của Hạ Giang ở bên ngoài, đang phái người tìm kiếm nhỉ?”
“Tìm rồi... Đó là lão già kia tung hỏa mù...” Lận Thần rầu rĩ nói. “Nếu không phải khi đó ta vội vã chạy tới gặp ngươi thì cũng chưa đến mức mắc bẫy ngu ngốc như vậy, đúng là mất mặt...”
Mai Trường Tô không khỏi mỉm cười, an ủi: “Được rồi, cũng không đến nỗi mất mặt, cùng lắm xem như mất thể diện thôi.”
Lận Thần khẽ đảo mắt, nghi hoặc hồi lâu rồi mới hỏi lại: “Mất mặt và mất thể diện chẳng phải như nhau à?”
“Thế à?” Mai Trường Tô suy nghĩ một lát, gật đầu, nói: “Hình như là như nhau thật.”
Phi Lưu ngồi bên cạnh đầu gối chàng không khỏi nhếch môi, Lận Thần đưa tay véo má hắn, nói: “Thằng nhóc này, nhìn Tô ca ca của ngươi chọc giận ta, ngươi vui vẻ lắm đúng không?”
“Đúng!” Má bị véo đến biến dạng, Phi Lưu vẫn lớn tiếng trả lời. Những người bên cạnh lập tức bật cười nghiêng ngả.
“Thôi, không chấp nhặt với các ngươi, tóm lại ta mất bao nhiêu thể diện thì sẽ tìm về gấp bội.” Lận Thần hất cằm, nói. “Trường Tô, ngươi nghe đây, bây giờ Hạ Giang để ta lo. Cho dù hắn trốn trong hang chuột thì ta cũng có thể móc hắn ra, không cho ngươi nhúng tay vào nữa, nghe thấy chưa?”
Mai Trường Tô biết hắn có ý tốt, mỉm cười, quay lại tiếp tục hỏi Lê Cương: “Sau khi về thiên lao, Đông tỷ giải thích như vậy, chắc Thái Thuyên vẫn tra xét một phen. Có tin tức gì không?”
“Vâng, vị Thái đại nhân này làm việc thật sự chặt chẽ, cẩn thận, không chỉ điều tra nội bộ thiên lao mà ngay cả chỗ Thái tử điện hạ, hắn cũng bóng gió đến xác nhận. May mà chúng ta đã kịp thời lấp sơ hở, bản thân hắn cũng không tra ra được điều gì, hơn nữa tinh lực có hạn nên đến bây giờ chuyện này đã hoàn toàn che giấu được. Xin tông chủ đừng lo.”
Mai Trường Tô hài lòng gật đầu. Lúc này Chân Bình bước vào, trên tay bưng một chiếc đĩa, hỏi: “Tông chủ thấy cái này được không?”
“Cái gì thế?” Lận Thần áp đến gần xem, là một đôi bình ngọc mỡ dê, mặc dù tinh xảo nhưng cũng không đến mức quý giá, không khỏi thắc mắc: “Ngươi mang cái này tới làm gì?”
“Tặng quà.” Mai Trường Tô cười, đáp một câu rồi quay lại phân phó Chân Bình: “Cái này là được rồi. Gói lại đi!”
Lận Thần là người có đầu óc cực kì nhanh nhạy, cực kì mẫn cảm, lập tức hiểu ra, cười ha ha, nói: “Đại hôn của Đông cung Thái tử mà ngươi chỉ tặng cái này? Không những không quý giá mà cũng chẳng cần tốn tâm tư.”
“Cảnh Diễm bây giờ là thái tử cao quý, thứ nhất hắn không thiếu thứ quý giá, thứ hai hắn cũng không để ý, tặng đồ quý thật sự lãng phí, cái này là tốt lắm rồi. Dù sao đến chúc mừng cũng chỉ là cho đủ lễ tiết mà thôi.”
“Thảo nào hôm nay ngươi lại thay y phục mới cho Phi Lưu, chuẩn bị dẫn nó đến Đông cung chúc mừng à?” Lận Thần xoa đầu Phi Lưu, cười nói. “Cũng đúng, bây giờ những người đến chúc mừng đều đã đến hết rồi, tốt xấu gì ngươi cũng là người cùng trải qua cuộc phản loạn vừa rồi, không đến chúc mừng lại thành ra cố tình tỏ vẻ xa lạ. Hơn nữa nhờ phúc của ta mà bây giờ sắc mặt ngươi không còn trắng xanh như ma nữa, có thể ra cửa gặp người ta rồi.”
“Vâng, đều là nhờ phúc đại nhân.” Mai Trường Tô chắp tay, nửa vui đùa nửa nghiêm túc, Lận Thần cũng nửa vui đùa nửa nghiêm túc hoàn lễ. Nhìn thấy cảnh này, Phi Lưu không cảm thấy gì nhưng Lê Cương và Chân Bình lại không khỏi có vài phần xót xa, chỉ có điều không dám để lộ ra mặt, cùng cúi đầu chào rồi lặng lẽ lui ra, chuẩn bị để lát nữa Mai Trường Tô ra ngoài.
“Đúng rồi, chuyện tiết lộ bí mật ở thiên lao đã tra rõ, Cung Vũ cũng không cần lo nghĩ nữa. Vì ý kiến tráo tù nhân này là nàng đưa ra, sau đó gặp phải những rắc rối này, nàng liền cho rằng chính nàng đã mang đến cho ngươi thêm phiền phức nên áy náy trong lòng. Ngươi bị ốm thì ngày ngày nàng đều đến trông nom, nhưng ngươi vừa tỉnh là nàng không dám tới gặp ngươi nữa.”
Mai Trường Tô hơi nhíu mày. “Ý kiến tuy là nàng đưa ra nhưng người quyết định cuối cùng vẫn là ta. Lúc nàng về, Niếp Phong còn đến tạ ơn nàng. Cô nương này đúng là cứ thích để tâm vào những chuyện không đâu, tại sao ngươi không khuyên nhủ?”
“Khuyên rồi. Sau khi nàng trở về, tất cả mọi người trong Tô trạch trừ Phi Lưu đều đã đến khuyên nàng, nhưng đối với Cung Vũ thì thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng người nào đó nói một câu. Ngươi chịu khó một chút, chủ động gọi nàng tới an ủi mấy câu, cười một cái không được à?”
Mai Trường Tô buông mí mắt, vẻ mặt vẫn hờ hững như cũ. Sau một lúc lâu im lặng, chàng mới nhỏ giọng hỏi: “Lận Thần, nếu ta không an ủi nàng thì nàng sẽ thế nào?”
Lận Thần không ngờ chàng lại hỏi như vậy, ngẩn ngơ đáp: “Cũng không thế nào cả, chỉ khổ sở trong lòng thôi.”
“Nàng đã không thế nào thì cần gì phải nhiều chuyện.” Mai Trường Tô mặt không biểu cảm, lạnh lùng nói: “Bây giờ ta không có thừa sức mạnh để quan tâm xem mỗi người xung quanh ta có khổ sở trong lòng hay không, cho nên đành xin nàng thứ lỗi vậy.”
Lận Thần không nói thêm nữa nhưng vẫn nghiêng đầu nhìn Mai Trường Tô chằm chằm, lâu đến mức Phi Lưu cũng phải nghiêng đầu theo hắn, hai mắt chớp chớp nhìn Tô ca ca.
Lê Cương xuất hiện ngoài cửa viện, nói: “Tông chủ, xe ngựa đã chuẩn bị xong.”
Mai Trường Tô “ờ” một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài. Lận Thần ở phía sau cảm thán một tiếng: “Nói thật, là một nam nhân, trái tim ngươi đúng là tàn nhẫn.”
Mặc dù câu này rõ ràng đã lọt vào tai Mai Trường Tô nhưng chàng lại như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi mà không quay đầu lại.
Trong tòa viện vắng vẻ chỉ còn lại Lận Thần. Hắn ngẩng đầu, đưa hai tay lên che mắt, nhìn ánh mặt trời qua kẽ tay. Nhìn hồi lâu, đến mức chính hắn cũng cảm thấy việc làm này quá nhàm chán, phất phất tay rồi lẩm bẩm một câu: “Thấy mĩ nhân đau buồn mà không giúp được, đúng là tội lỗi, tội lỗi...”
Sau khi gặp phản loạn trong đợt đi săn mùa xuân, về kinh lại dùng thủ đoạn sấm sét để giải quyết Dự vương và đồng bọn, Hoàng đế Đại Lương ngày càng thấy thân thể sa sút, không chịu được nữa.
Sau khi các ngự y hội chẩn nhiều lần, mặc dù câu chữ tròn trịa, chỉ nói yên tâm nghỉ ngơi thì sẽ không có vấn đề gì nhưng nhìn vẻ mặt của bọn họ, Hoàng đế Đại Lương cũng biết tình hình của mình không ổn.
Càng đến lúc già yếu, con người càng cảm thấy tính mạng đáng quý, cho nên dù có rất nhiều việc cần làm nhưng Hoàng đế Đại Lương cũng chỉ biết bỏ qua tính sau. Vì vậy, ngự chỉ Đông cung nhiếp chính cũng được phát ra, lệnh rõ tất cả những ngày Hoàng đế không thăng triều thì Thái tử sẽ thay ông ta xử lý chính vụ tại điện Thừa Càn.
Lúc đầu Hoàng đế còn tận lực theo dõi, có ý giám sát chặt chẽ, sau đó thấy Cảnh Diễm làm việc cẩn thận, công bằng, không có dấu hiệu ngông cuồng tự đại nên dần dần cũng yên tâm, trừ ngày mùng Sáu hằng tháng triệu tam công và trọng thần lục bộ vào bẩm báo việc lớn trong triều để nắm bắt tình hình thì những ngày còn lại chỉ chuyên tâm tĩnh dưỡng để kéo dài tuổi thọ.
Vì có quyền xử lý chính sự, cũng vì đại cục cơ bản đã ổn định nên vị trí Đông cung thái tử của Tiêu Cảnh Diễm ổn định hơn Thái tử trước đây nhiều, nhưng đồng thời cũng mệt hơn nhiều.
Có lúc, sau khi nghe các loại tấu trình trên điện Thừa Càn, phê duyệt hàng chồng tấu chương, hắn còn phải tiếp kiến trọng thần trong cung của mình, bàn bạc một số chuyện khó giải quyết.
Giờ đây, thượng thư sáu bộ triều đình đều là những người mới thăng chức một, hai năm nay, chỉ có thượng thư bộ Binh Lý Lâm vẫn là người khi Thái tử cũ còn tại vị.
Trong vụ án nổ phường làm pháo năm nọ, ông ta từng dâng sớ vạch tội Tĩnh vương tự ý sử dụng vật tư quân dụng, mặc dù trong chuyện đó cuối cùng Tĩnh vương lại được khen ngợi, nhưng bất kể thế nào thì cũng coi như đã đắc tội với người ta.
Cho nên sau khi Thái tử cũ bị phế, địa vị của Tĩnh vương tăng dần, Lý Lâm đương nhiên nghĩ đủ mọi cách để bày tỏ sự ủng hộ của mình đối với Tĩnh vương, nhưng dù ông ta cố gắng thế nào cũng không nhận được bất cứ câu trả lời nào của Tiêu Cảnh Diễm.
@by txiuqw4