Đám mây nặng nề phía chân trời ngày càng thấp, trời sắp có tuyết, gió thổi mạnh dần.
Hạ Đông đặt tách trà xuống, đứng lên đi tới bên đình, nhìn về phía xa xa.
Dưới nền trời u ám mây đen, dáng người cao ráo, thon thả của nữ Huyền Kính sứ càng tỏ ra dẻo dai, mạnh mẽ, trên khuôn mặt tuấn mĩ tà mị không chút biểu cảm, dường như đang trầm tư, lại dường như chỉ đang hít thở bình thường mà không hề nghĩ ngợi.
Tuy nhiên sự yên lặng trước cơn bão luôn luôn ngắn ngủi, chỉ sau một lúc, nàng ta hít sâu một hơi, bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt như rực lửa nhìn thẳng vào Mai Trường Tô, giọng nói càng trở nên sắc bén: “Ngươi đã biết chuyện này thì hẳn có thể nói với ta, đã có cảm tình, vì sao hắn không đến?”
“Vì sao không đến?” Mai Trường Tô cười thê lương, sắc mặt như tuyết, chậm rãi nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Lời này đại nhân có thể hỏi ta… nhưng ta… ta sao có thể hỏi hắn?”
Đã có cảm tình, vì sao không đến? Vì sao không đến?
Bởi vì có một người lẽ ra đã sớm phải xuống địa ngục bây giờ lại vẫn sống trên đời, cho nên hắn chỉ có thể đau khổ vùng vẫy giữa hai bên mà không sao thoát ra được.
Đối với người nọ, tình yêu nam nữ dĩ nhiên là tinh khiết như nước, nhưng tình huynh đệ chẳng lẽ không phải cũng sáng như vàng ngọc?
Ngay cả là người phóng khoáng tự tại, không câu nệ thế tục nhất trên đời thì cũng khó tránh khỏi có chút chấp niệm, không muốn phải thẹn với bằng hữu, huynh đệ.
Chỉ có điều, xưa nay chữ tình vẫn không có cách nào tránh né, bề ngoài hắn vẫn nói cười thoải mái nhưng không che giấu được sự buồn bã, đau thương trong lòng. Cũng đau khổ như khi ở trên lầu Nghênh Phụng, quận chúa nhìn vị tông chủ Giang Tả minh này, rất nhiều lời đã ra đến bên môi, muốn hỏi mà không dám hỏi, đó là thứ tình cảm nội tâm mà bất cứ lớp mặt nạ bình tĩnh, kiên cường nào cũng không thể che giấu được.
Lúc đầu phái hắn tới giúp đỡ Nghê Hoàng, chàng không hề đoán trước được kết cục này. Nhưng giờ đây đối mặt với hai tấm chân tình sáng trong như băng tuyết đó, chính mình há có thể cổ hủ cố chấp, trở thành trở ngại giữa hai bên? Vận mệnh Lâm Thù vốn đã long đong, chỉ vì hôn ước lúc thiếu thời mà Nghê Hoàng đã bị liên lụy nhiều năm, giờ đây ốm đau thoi thóp, sống tạm với đời, tiền đồ gian nan, chàng càng không có nửa phần sức lực để dính vào tình nhi nữ…
Cho nên hôm nay chuẩn bị trà đãi khách, đợi Hạ Đông đến thăm, mục đích chính là chấm dứt tâm sự này.
“Hạ đại nhân.” Lúc mở mắt ra, trong mắt Mai Trường Tô đã chỉ còn sự bình tĩnh và dịu dàng.
Chàng dịu dàng nhìn Hạ Đông, giọng nói kiên định mà điềm tĩnh: “Tô mỗ và quận chúa giao hảo không sâu, có những lời không tiện nói trước mặt, cho nên hôm nay mượn trà giữ khách, nói chuyện này cho đại nhân nghe chính là muốn mời đại nhân chuyển lời giúp Tô mỗ: Mặc dù quận chúa vẫn do dự không trực tiếp thăm dò ta, nhưng ta biết nghi hoặc trong lòng nàng là gì. Người nọ quả thật là người trong Giang Tả minh của ta, trước kia ta không rõ ràng tấm lòng quận chúa, sợ giữa hai bên có hiểu lầm gì nên không muốn vặn hỏi hắn. Nhưng từ sau khi quen biết quận chúa, những chuyện nên thấy rõ ta đã thấy rõ, vì vậy xin quận chúa yên tâm, tấm lòng người nọ tuyệt đối không mỏng hơn quận chúa nửa phần, chỉ có điều hiện nay còn có sự vụ bên người, tạm thời không thể vào kinh. Nếu như quận chúa tin được Tô mỗ thì mong quận chúa cho hắn thêm chút thời gian.”
Sau khi nghe những lời này, Hạ Đông nhất thời không vội vã phản ứng mà cân nhắc kĩ càng một hồi lâu rồi mới cau mày, nói: “Nam tử hán đại trượng phu phải dứt khoát rõ ràng, yêu chính là yêu, không yêu là không yêu, có sự vụ gì trọng đại đến mức hắn không thể đến Kim Lăng một chuyến?”
Mai Trường Tô không giải thích thêm, chỉ mơ hồ nói một câu: “Người trong giang hồ, thân bất do kỷ, mong Hạ đại nhân thứ lỗi.”
Hạ Đông “hừ” lạnh một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Việc này đã liên quan đến quận chúa, ngươi lại thẳng thắn thành khẩn cho biết như thế, ta giúp ngươi chuyển lời cho nàng cũng không ngại. Có điều ngươi cũng chuyển cáo tên kia, ngày sau thấy hắn, cửa ải Hạ Đông này không dễ qua đâu.”
Mai Trường Tô mỉm cười. “Quận chúa có hảo bằng hữu như Hạ đại nhân quả đúng là may mắn.”
Nghe được lời ấy, ánh mắt Hạ Đông đột nhiên lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh như băng: “Nàng bây giờ không phải bằng hữu của ta, sau khi nàng xuất giá, ta mới chịu thừa nhận chữ “bằng hữu” này.”
“Vậy à?” Mai Trường Tô dường như không thèm để ý đến câu này, chỉ thuận miệng nói: “Bởi vì hôn ước năm đó sao? Quận chúa ngày nào không lấy người khác thì ngày đó vẫn là người của Lâm gia. Còn đối với Hạ đại nhân, người của Lâm gia chính là kẻ thù không đội trời chung đúng không?”
Câu này chàng nói ra tựa như vô tình, nhưng nghe vào tai Hạ Đông lại khiến toàn thân nàng ta cứng đờ, hai hàng mi kịch liệt rung động.
Không phải nàng ta thấy kỳ quái vì Mai Trường Tô biết chuyện này. Bởi vì mặc dù bản án cũ năm đó đã bị triều đình cố hết sức che giấu, nhưng dù sao đó cũng là một việc lớn liên quan đến ngàn vạn người, với sức mạnh của bang phái lớn nhất giang hồ Giang Tả minh, chỉ cần có tâm tư điều tra thì tất nhiên sẽ không khó tra ra được.
Điều thật sự khiến nàng ta ngạc nhiên và kinh hãi là cảm giác của chính mình khi nghe thấy câu nói này, đó là một cơn nước lũ tình cảm dâng lên trong lòng và khó có thể kiềm chế được.
Cho dù chuyện đã trôi qua hơn mười hai năm, cho dù nửa đêm mơ thấy Hạ Đông không còn run rẩy rơi lệ, nhưng nhiều năm tu luyện khiến vết thương lòng đã bình phục, lúc này lại phát hiện vết thương này chưa bao giờ khỏi hẳn.
Hai chữ Lâm gia vô cùng đơn giản của gã thư sinh thanh nhã kia lại có thể đột nhiên kéo ra vết thương rỉ máu và mối thù hận khắc cốt ghi tâm trong lòng, giống như lọn tóc bạc trên mái đầu đen này, rõ ràng bắt mắt, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều không thể làm bộ như không nhìn thấy được.
Mai Trường Tô dời ánh mắt khỏi Hạ Đông, dường như không nỡ nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt bất chợt hiện ra trên người nàng ta.
Hạ Đông thân là Huyền Kính sứ, đương nhiên là người mạnh mẽ trong số những người mạnh mẽ, nhưng sau khi lột bỏ thân phận đầy kiêu ngạo và lớp mặt nạ kiên cường đó, nàng ta vẫn là một trong hàng ngàn hàng vạn cô nhi quả phụ bi phẫn do thảm kịch đó mang lại.
Còn nhớ nữ tử vừa làm lễ thành thân ngày đó, thanh xuân mĩ lệ, sức sống bừng bừng, vừa lật khăn voan lên đã không câu nệ lễ giáo tầm thường, ra khỏi tân phòng đỡ rượu cho phu quân.
Một đôi người ngọc dưới nến đỏ trăng thanh, một là danh tướng trong quân Xích Diễm, một là cao đồ môn hạ Huyền Kính, sư phụ trên lễ đường mỉm cười chúc phúc, huynh đệ trong quân bao quanh ăn mừng, từ nay sớm mai ngắm hoa, đêm đêm thưởng nguyệt, thương yêu chăm sóc lẫn nhau.
Vốn tưởng rằng hạnh phúc có thể dài lâu, ai ngờ bảy năm ân ái, quay đầu đã thành tro bụi. Dường như mới ngày nào còn thấy bóng dáng hai người lưu luyến chia tay bên lối cũ, lúc gặp lại nàng ta đã là một góa phụ thủ tiết mười hai năm.
May mà nàng ta là Hạ Đông, chức trách và tâm trí kiên cường của Huyền Kính sứ đã giúp nàng ta vượt qua lần đả kích đó, cũng chưa từng thoáng lộ vẻ buồn đau trước mặt huynh đệ đồng môn. Không may nàng ta là Hạ Đông, trong cơn bão táp, người người đều yên tâm khi thấy sự kiên cường của nàng ta, chỉ đến một ngày đột nhiên phát hiện mái tóc đen đã thêm lọn bạc, ánh mắt trở nên sắc lạnh như băng, mới đột nhiên phát giác sự căm hận và bi thương tích tụ trong lòng nàng.
Có lẽ chỉ có quận chúa Nghê Hoàng thoáng cảm nhận được cõi lòng của Hạ Đông, thiếu nữ bị ép phải sớm trưởng thành đó vốn là một nữ tử cao ngạo và mạnh mẽ nhất trên đời, lại hết sức nhường nhịn sự khiêu khích và hoạnh họe của Hạ Đông trong thời gian ấy, cho dù sau khi hai người sánh vai ngăn địch, đã kết thành bằng hữu thâm giao, nàng vẫn lặng lẽ thừa nhận lời tuyên bố lạnh như băng: “Ngày nào ngươi không thành thân, ngày đó ngươi vẫn không phải bằng hữu của ta.”
Nhưng Mai Trường Tô hiểu rõ, trên đời này nếu có người dám gây bất lợi cho quận chúa Nghê Hoàng, người đầu tiên đứng ra bênh vực nàng nhất định là Hạ Đông. Bất kể nàng đã thành thân hay chưa, bất kể trên danh nghĩa nàng có phải con dâu nhà họ Lâm hay không, nàng vẫn là hảo bằng hữu của Hạ Đông. Bởi vì tình nghĩa có được trên chiến trường là tình nghĩa khó thay đổi nhất trên cõi đời này.
“Tô tiên sinh!” Sau một lát yên lặng, Hạ Đông đã khống chế được tâm tình kích động của mình, lạnh lùng hỏi: “Tiên sinh đến kinh thành rốt cuộc là vì điều gì?”
Mai Trường Tô mỉm cười, nói: “Sao thế? Ngay cả chuyện này mà Huyền Kính sứ đại nhân cũng không điều tra ra à?”
Hạ Đông “hừ” lạnh một tiếng, nói: “Ta biết ngươi là kỳ lân tài tử, cũng biết tiên sinh lòng ôm chí lớn, sớm muộn phải chọn chủ mà thờ, nhưng có điều ta không rõ là, cho dù tiên sinh phải tham dự vào cuộc tranh đấu của Thái tử và Dự vương thì vì sao phải tìm hiểu rõ ràng tất cả những chuyện đã qua từ lâu như thế?”
Mai Trường Tô không để ý đến thái độ lạnh lùng của Hạ Đông, vẫn chỉ mỉm cười, nói: “Mỗi một thời điểm của hiện tại đều là sự tiếp diễn của quá khứ, không tra rõ quá khứ thì sao có thể biết bây giờ nên làm gì, không nên làm gì? Bất kể là quá khứ xa xưa đến mấy, gieo xuống nguyên nhân gì thì cuối cùng vẫn sẽ gặt được quả đó. Huyền Kính sứ làm việc luôn mưu cầu công chính, chẳng lẽ không phải cũng có niềm tin này sao?”
“Chuyện quá khứ hiển nhiên đều có ý nghĩa của nó, ta chỉ không nghĩ ra chúng có quan hệ gì với tiên sinh?” Hạ Đông mắt sáng như đuốc, rọi lên gương mặt Mai Trường Tô. “Chẳng lẽ bản án cũ từ mười hai năm trước đó lại ảnh hưởng đến cục diện tranh giành giữa Thái tử và Dự vương hiện nay hay sao?”
“Chỉ cần có liên quan đến thì hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ tạo thành ảnh hưởng. Chẳng lẽ Hạ đại nhân cho rằng bọn họ không hề liên quan đến chuyện năm đó sao?” Mai Trường Tô mơ hồ hỏi ngược lại.
Nữ Huyền Kính sứ trầm ngâm một lát. “Có, ta thừa nhận khi đó bọn họ đã thêm dầu vào lửa, khiến cho sự diệt vong của Kỳ vương diễn ra sớm hơn, nhưng nếu không phải chính bản thân Kỳ vương lòng muông dạ thú, mưu đồ đại nghịch, nếu không phải quân Xích Diễm trợ Trụ làm ác, hành vi đáng khinh thì làm sao có sự trừng phạt tiếp theo?”
Mai Trường Tô không đổi sắc mặt nhưng hàm răng đã thầm cắn chặt, sau một lúc lâu mới thở ra một hơi, nói: “Ta nghĩ… đây chính là nguyên nhân đại nhân vẫn tránh không gặp mặt Tĩnh vương điện hạ đúng không?”
Thần sắc Hạ Đông trở nên chăm chú, nhìn chàng một hồi lâu rồi trầm giọng hỏi: “Tiên sinh nói thế có ý gì?”
“Hạ đại nhân vẫn thật sự tin tưởng kết luận của triều đình về vụ án phản nghịch của Kỳ vương, còn Tĩnh vương lại luôn biện hộ cho Kỳ vương. Nếu không phải Hoàng đế bệ hạ nhân từ, lại thẩm tra ra Tĩnh vương chỉ vì tình huynh đệ, thật sự không liên quan đến vụ án đó thì e là Tĩnh vương sớm đã bị liên lụy rồi. Nhưng dù thế, Tĩnh vương vẫn bị chèn ép bấy lâu nay, hơn mười năm tích lũy quân công vẫn không đổi được một phong hiệu thân vương, vì vậy Thái tử và Dự vương đều không để Tĩnh vương vào mắt. Lập trường của đại nhân và Tĩnh vương trái ngược nhau, một khi gặp mặt, không nhắc tới việc này thì thôi, nếu vô tình nhắc tới thì khó tránh khỏi sẽ có xung đột. Cho nên có thể không gặp nhau thì tránh mặt nhau vẫn cứ tốt hơn nhỉ?” Mai Trường Tô nhìn thẳng vào mắt Hạ Đông. “Tô mỗ đoán vậy có đúng không?”
Hạ Đông yên lặng nhìn chàng, ánh mắt như đang đánh giá kỹ, lại như không có ý gì khác, nhưng chung quy vẫn không phủ nhận, chỉ thản nhiên nói: “Tĩnh vương điện hạ là hoàng tử, Hạ Đông có thể không trêu chọc thì tuyệt không dám trêu chọc. Điện hạ nhất quyết muốn chối bỏ sự thật, trong lòng nghiêng về phe phản nghịch, nhưng Bệ hạ đã rộng lượng cho qua, Hạ Đông còn có thể làm gì được?”
Mai Trường Tô vừa cúi người châm thêm trà nóng cho nàng ta vừa nói: “Xem ra Hạ đại nhân cho rằng Tĩnh vương nhất định đã sai?”
“Đương nhiên là Tĩnh vương đã sai.” Ánh mắt Hạ Đông cực kỳ kiên định. “Tô tiên sinh đã tận lực điều tra về chuyện xưa này, đương nhiên phải biết vụ án phản nghịch của Kỳ vương là do người nào điều tra?”
Khóe môi Mai Trường Tô thoáng mím chặt, chàng quay đầu lại, vẻ mặt vẫn ung dung như gió nhẹ mây mờ, cười, nói: “Cái này ai cũng biết, chính là thủ tôn Huyền Kính sứ khi đó, lệnh sư Hạ Giang Hạ đại sư.”
Nhắc tới tên Hạ Giang, trong mắt Hạ Đông lập tức lộ vẻ kính trọng, giọng nói càng kiên định hơn bất cứ khi nào: “Tự khi xuất đạo tới nay, gia sư vẫn phò tá Bệ hạ, nhận hoàng mệnh điều tra vô số vụ án, đến nay chưa hề có một sai lầm. Nếu Tô tiên sinh còn dám tỏ ý nghi ngờ, Hạ Đông buộc phải coi là bất kính với gia sư.”
“Tô mỗ không dám.” Mai Trường Tô nhún vai cười. “Hạ đại sư tọa trấn Huyền Kính ti, thiết diện vô tư, người người kính trọng. Tô mỗ là hậu bối, sao dám tự ý nghi ngờ? Chẳng qua là trò chuyện một hồi, đột nhiên nhớ tới Tĩnh vương nên mới nói đến chuyện này, mong Hạ đại nhân chớ trách.”
“Tô tiên sinh là quốc sĩ, tại sao lại đột nhiên hứng thú với Tĩnh vương luôn luôn rời xa chuyện triều chính?”
Mai Trường Tô khẽ chuyển con ngươi, nói: “Trước mặt Hạ đại nhân, người quang minh không nói chuyện lập lờ. Một hoàng tử võ công cao cường như Tĩnh vương, có thể lãnh binh lại không có mối đe dọa đối với ngôi vị, bất kể ai có thể kéo đến dưới cờ thì đều sẽ trở thành một trợ lực lớn đúng không?”
Hạ Đông ngơ ngác nhìn chàng một hồi, đột nhiên ngẩng mặt cười to, cười đến mức chảy cả nước mắt.
“Sao vậy? Lời Tô mỗ nói rất buồn cười sao?”
“Không buồn cười à?” Hạ Đông nhẹ nhàng lau khóe mắt, lần nữa ngồi thẳng người. “Cho dù tiên sinh mang danh kỳ lân tài tử, có khả năng cân bằng thiên hạ, cho dù tiên sinh tay nắm thiên hạ đệ nhất đại bang, bên cạnh có vô số tai mắt, tiên sinh đã tra được cả những tình tiết vụn vặt trong chuyện xưa nhưng vẫn không thể tra rõ được lòng người.”
“Cũng chưa chắc. Tĩnh vương bị Bệ hạ áp chế, mẫu phi ở trong cung lại không có ân sủng, dù không muốn nâng cao địa vị của bản thân thì cũng nên quyết định sớm trong khi còn có đất dụng võ để đảm bảo cho một tương lai yên ổn. Còn nếu cứ khoanh tay đứng nhìn như vậy, đợi tương lai thế cục đã rõ ràng, chỉ e sẽ không còn mấy ngày được cống hiến sức lực phục vụ triều đình nữa.”
Hạ Đông cười lạnh một tiếng, nói: “Quả nhiên là lời của mưu sĩ, chỉ luận tình thế lợi hại, bất luận lòng người. Chuyện khác ta không dám nói, nhưng ta dám khẳng định với tiên sinh, bất kể tương lai tiên sinh phò tá Thái tử hay là Dự vương, tiên sinh đều vĩnh viễn không thể thu Tĩnh vương về dưới trướng bất cứ người nào trong bọn họ.”
“A.” Mai Trường Tô mỉm cười, nói. “Hạ đại nhân lại khẳng định như vậy à? Ai biết tình thế thay đổi, lòng người cũng sẽ thay đổi theo? Tĩnh vương nhiều năm phấn đấu vô công, nếu có cơ hội tốt, có lẽ cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua?”
Hạ Đông hơi nhếch môi, dường như không muốn tiếp tục chủ đề này.
Mặc dù nàng ta không cam lòng khi thấy nhiều năm qua Tĩnh vương Tiêu Cảnh Diễm vẫn cố chấp không tỉnh lại, nhưng ít nhất tình nghĩa của hắn đối với đại ca Kỳ vương và hảo bằng hữu Lâm Thù vẫn rất chân thành, không hề có ý định vạch rõ giới tuyến vì sợ bị liên lụy. Điều này khiến cho trong lòng Hạ Đông vẫn còn cảm thấy tôn kính hắn, vì vậy nàng ta hơi phản cảm với phán đoán không có tình người của Tô Triết, không trả lời nữa.
Nhưng trong lòng Mai Trường Tô lại thấy ấm áp trước phản ứng của Hạ Đông.
Mặc dù mục đích chàng nói những lời vừa rồi chỉ là để đánh lạc hướng vị Huyền Kính sứ này, làm nàng ta cho rằng tất cả mọi sự qua lại giữa mình và Tĩnh vương sau này đều là vì ý đồ lôi kéo và tính toán, vì thế sẽ không quá chú ý, nhưng thấy Hạ Đông rõ ràng đối lập với Kỳ vương và nhà họ Lâm lại vẫn không nỡ đánh giá xấu về Tĩnh vương, trong lòng chàng vẫn không thể không cảm thấy xúc động.
Tiêu Cảnh Diễm kiên định lập trường của mình, ẩn nhẫn mười hai năm trời, bất kể đối mặt với bao nhiêu bất công và lạnh nhạt, hắn vẫn không chịu khom lưng, quỳ gối thỉnh tội trước phụ hoàng.
Hắn là đại tướng có uy vọng trong quân, chỉ cần hơi tỏ ý, Thái tử và Dự vương đều sẽ sẵn lòng thu nạp hắn vào vây cánh. Hắn là hoàng tử từng lập vô số chiến công chốn biên cương, chỉ cần cúi đầu mềm lời sám hối, Hoàng đế cũng sẽ không đến mức lãnh đạm nhiều năm, có công không thưởng như vậy.
Nhưng hết thảy những hành động tưởng như dễ dàng ấy, Tĩnh vương cũng không hề biểu hiện, hắn chỉ lặng lẽ tiếp nhận từng đạo chiếu lệnh, bôn ba nơi sa trường, thi thoảng nhàn hạ, hắn cũng dành phần lớn thời gian ở vương phủ của mình và quân doanh ngoài thành, rời xa vương quyền, cam lòng không được trong ngoài triều coi trọng, chỉ vì một chút phẫn nộ, oán hận khó giải trong lòng.
Tuy nhiên, chính một Tĩnh vương Cảnh Diễm như vậy mới là hảo bằng hữu của thiếu soái Xích Diễm ngày xưa, mới là chủ quân tương lai mà Mai Trường Tô đang chuẩn bị dốc sức nâng đỡ lúc này.
Ánh mắt bình tĩnh mà sâu lắng của tông chủ Giang Tả minh nhìn thoáng qua chân trời u ám trước khi rơi tuyết, nhìn một vệt sáng nhỏ bé giữa vùng trời chiều nặng nề tối tăm.
Vì Tĩnh vương, phải lôi kéo tất cả những thế lực có thể mượn sức, Mục phủ Vân Nam đã không cần hao tâm tổn trí nữa, mà mục tiêu tiếp theo chính là Huyền Kính sứ Hạ Đông.
Niếp Phong, đại tướng tiên phong tiếu ngạo quần hùng của quân Xích Diễm năm đó, do chủ soái ác ý đưa vào tử địa, toàn quân bị vây, chết chẳng toàn thây. Kết luận này là một cái gai trong lòng tất cả thân bằng gia quyến của Niếp Phong, cũng là ngọn nguồn thù hận của Hạ Đông.
Cầm tay đưa tiễn là đấng phu quân anh tuấn, đón về là thi thể chẳng vẹn toàn, cộng thêm nửa tấm áo choàng thấm đẫm máu khô.
Ngay cả uy danh hiển hách của sư môn, ngay cả thân phận làm mọi người kính sợ của Huyền Kính sứ, cũng khó bù đắp nỗi đau cô độc ngỡ ngàng trước mộ phần lạnh lẽo hằng năm, soi gương không thấy hình đôi lứa, quay ngang chẳng gặp bóng lang quân.
Nỗi đau xé lòng, căm thù cực độ như thế, làm sao có thể bảo nàng ta không oán, bảo nàng ta không hận?
Không giải được khúc mắc này, Huyền Kính ti sẽ vĩnh viễn là tử địch của nhà họ Lâm.
Có điều bản án cũ sớm đã phán định xong, thủ tôn Huyền Kính ti Hạ Giang dù đã quy ẩn nhưng vẫn còn tại thế, muốn cởi bỏ mối huyết thù năm xưa lại dễ vậy sao?
Kế duy nhất hiện nay chỉ có thể là kéo dài để sau tính tiếp.
“Nghe nói Hạ đại nhân từng bị tấn công ở vùng ngoại ô kinh thành?” Mai Trường Tô cười, chuyển sang một chủ đề khác. “Hôm đó Cảnh Duệ bị thương trở về, từ trên xuống dưới trong hầu phủ đều cực kỳ hoảng sợ, trưởng công chúa sai người mời đại phu đến chữa trị, có thể nói là ồn ào gà chó không yên… Không biết thương thế của đại nhân đã đỡ nhiều chưa?”
“Đã là nam tử hán thì bị thương có là gì? Trưởng công chúa cũng nuông chiều con trai mình quá.” Hạ Đông không thèm để ý. “Thương thế của ta không nặng, sớm đã khỏi rồi, đa tạ tiên sinh đã hỏi đến.”
“Nhưng thương thế mới khỏi, hành động vẫn còn nhiều bất tiện. Vừa rồi Phi Lưu nhà ta vô lễ, còn mong đại nhân thứ lỗi.”
Nhắc tới Phi Lưu, trong mắt Hạ Đông thoáng qua vẻ cuồng nhiệt của con nhà võ, nói: “Lệnh hộ vệ quả nhiên danh bất hư truyền, hôm nay ta bị thua cũng tâm phục khẩu phục. Có điều tiên sinh phải dặn hắn không được buông lơi, Huyền Kính môn của ta luôn luôn thua mà không nản, sau này Hạ Đông sẽ chăm chỉ tu luyện, sẽ còn đến đây lĩnh giáo.”
Mai Trường Tô mỉm cười, dường như không hề lo lắng.
Do tâm trí không phát triển bình thường nên Phi Lưu không phải phân tâm, lúc chơi cũng vẫn luyện công, luyện công đối với hắn chính là chơi, thêm nữa lại có tư chất võ học cực cao, cho dù người bình thường có chăm chỉ gấp đôi cũng khó có thể theo kịp hắn.
Hạ Đông uống hết tách trà, đặt lại xuống bàn, đứng dậy, nói: “Hôm nay quấy quả tiên sinh, những gì tiên sinh nhờ vả, Hạ Đông sẽ làm hết sức. Sau này tiên sinh muốn làm gì thì đều là việc của tiên sinh, có điều Hạ Đông vẫn phải cảnh báo trước một câu, dù tiên sinh có thủ đoạn chồng chất cũng chớ vượt qua vương pháp, chớ trái thánh ý, nếu không Huyền Kính ti trên có gương sáng, dưới có kiếm sắc, e là sẽ không tha thứ được cho tiên sinh.”
“Lời của Hạ đại nhân, Tô mỗ nhất định nhớ kĩ.” Mai Trường Tô đứng dậy đưa tiễn, nở nụ cười chân thành. “Đại nhân đã căn dặn ân cần, Tô mỗ đâu dám không báo đáp? Cho nên tại hạ cũng có một câu cho đại nhân: Trung chưa chắc trung, gian chưa chắc gian, tính ra vừa là hiển quý trong triều vừa có thể hiểu rõ giang hồ, hiệu lệnh sát thủ tử sĩ không để lại dấu vết, thiên hạ có thể có được mấy người?”
Hạ Đông chấn động trong lòng, chợt quay đầu lại, chỉ thấy đối phương thần sắc bình thản, vẻ mặt điềm tĩnh, dường như những lời vừa rồi chỉ là một câu nói bâng quơ mà thôi.
Đối mặt với ánh mắt chất vấn của Hạ Đông, Mai Trường Tô lại không hề có ý giải thích thêm, rời bước đi trước dẫn đường tiễn khách, nhẹ nhàng nói một câu: “Mời đại nhân đi thong thả”, giờ thì quả thật là lời nói xã giao.
Hạ Đông hai mươi tuổi chính thức xuất sư, trong cuộc đời Huyền Kính sứ mười bảy năm không biết đã gặp bao nhiêu vụ trọng án, cho nên chỉ cần một câu đã có thể chỉ ra phương hướng cho nàng ta truy ra, nếu nói thêm nữa thì lại thành vẽ rắn thêm chân…
Bóng dáng Phi Lưu thấp thoáng trên tán cây rồi xuất hiện bên cạnh Mai Trường Tô, mặc dù sắc mặt lạnh lùng nhưng thần sắc trong mắt lại rất vui mừng khi thấy người khách này rốt cuộc đã đi.
Hạ Đông quay lại nhìn gương mặt tuấn tú đơn thuần của hắn, đột nhiên bước chân nặng nề, một cảm giác mệt mỏi trào lên trong lòng. Một đại án trên tay còn chưa xét xử mà sóng gió trong kinh thành lại ngày càng mãnh liệt, dường như sẽ cuốn sạch hết thảy, làm mọi người cảm thấy không thể kháng cự, thậm chí chỉ mong tránh né.
Hạ Đông cảm thấy lúc này đây mình cần cánh tay Niếp Phong hơn bất cứ thời điểm nào trong dĩ vãng.
Do tính chất của công việc, hành động của Huyền Kính sứ luôn luôn bí mật, sau khi về kinh Hạ Đông cũng không hề lỗ mãng. Nhưng đối với những người có chủ ý quan tâm, hành động của nàng ta cũng không khó phát hiện.
Tuy vậy, trước rất nhiều đôi mắt cả bí mật lẫn công khai dõi theo, Hạ Đông lại không hề tận lực giấu giếm, hoàng cung, phủ Ninh Quốc hầu, phủ đệ của Mục gia ở kinh thành, sau khi công khai ra vào ba nơi này, nàng ta không đi đâu nữa, luôn ở trong phủ nha của Huyền Kính ti.
Nhưng khiến trong ngoài triều bất ngờ là cơn bão táp “vụ án chiếm đất” dự đoán sẽ bùng nổ khi Hạ Đông về kinh lại không lập tức tới ngay, tuy nhiên cảm giác gió giật trước lúc bão về lại càng khiến người ta khó chịu. Khánh quốc công Bách Nghiệp sớm đã cáo bệnh ở nhà, hơn nữa theo thái y tiết lộ, đây không phải hắn ốm giả vờ.
Một chuyện nữa trong dự liệu của mọi người cũng không xảy ra, người được khẳng định sẽ là quận mã kia vẫn làm khách khanh trong phủ Ninh Quốc hầu, Hoàng đế ban cho hắn hai bức họa, tuyên hắn vào cung đánh đàn uống trà một lần, nhưng lại không có chút phong thanh về hôn ước.
Một ngày sau khi Hạ Đông tới thăm, quận chúa Nghê Hoàng lại gửi một phong thư cho chàng, cũng không biết rốt cuộc những người này đang làm trò bí hiểm gì.
Thái tử bị phạt đóng cửa hối lỗi tỏ ra hết sức ngoan ngoãn, mặc dù vì nguyên nhân thực sự bị che giấu nên hắn không tiện công khai xin quận chúa thứ lỗi, nhưng người trong Đông cung của Thái tử ra cửa gặp người của Mục vương phủ đều sẽ nghiêng người nhường đường, thái độ nhún nhường làm người ta không nói nên lời, vì vậy người nhà họ Mục tràn ngập lửa giận cũng không thể làm quá, quan hệ của hai bên bởi vậy cũng không thể công khai chuyển biến xấu.
Sau khi bị giáng cấp, Việt tần càng diễn đủ khổ nhục kế, sự già yếu và hốc hác nhanh chóng khiến lòng Hoàng đế dần cảm thấy thương hại, cơn giận đã không còn như lúc ban đầu.
Trong tình hình nặng nề như vậy, gã Tô Triết đã trở thành danh nhân chốn kinh đô lại ung dung chọn một ngày trời trong nắng ấm, mời mấy bằng hữu cùng hắn ra ngoài chơi.
Những bức tường loang lổ, mái ngói vỡ nát nhiều nơi, tường viện đã thủng nhiều lỗ trẻ con chui cũng vừa, trên tường đầy những dây tử đằng, thường xuân và tường vi dại đã khô đan xen chằng chịt.
Nhìn một vòng xung quanh, trong tầm mắt chỉ có toàn cỏ dại, hồ sen đã gần cạn, hòn giả sơn đổ nát và những hành lang chăng đầy tơ nhện. Chỉ có những bức tường rào xây nhấp nhô theo sườn dốc vẫn chắc chắn vây quanh trạch viện nhỏ đã lâu không có hơi người này.
Chính giữa trạch viện, lờ mờ có thể nhìn thấy hình dáng một vườn hoa hình cung, có điều trong vườn đã không còn hoa nữa, chỉ còn lại toàn cỏ dại khô vàng phủ kín.
Nhưng giữa khung cảnh đổ nát, khô héo này lại có mấy người mặc y phục đẹp đẽ, tất cả đều đang tán thưởng, dường như đang thưởng thức phong cảnh suy tàn xung quanh.
“Nếu không phải ngẩng đầu có thể nhìn thấy đỉnh của tháp Sùng Âm thì ta thật không biết mình đã đến nơi nào…” Người nói chuyện là đại công tử phủ quốc cữu, mùa đông cũng vẫn cầm chiếc quạt gấp trên tay tạo dáng. “Không ngờ trong thành Kim Lăng còn có một nơi hoang vu như vậy… Tô huynh, tại sao huynh lại tìm được chỗ này?”
“Cũng không phải chính ta tìm.” Người trả lời mặc thanh sam, trên mặt là nụ cười khổ. “Ta chỉ đến gặp một nhà buôn, nói muốn mua một khu viện ở trong thành, nhà buôn đó đã chỉ cho ta nơi này, nói là nơi này rất tốt…”
“Rất tốt…” Tạ Bật nhắc lại hai chữ này, ngơ ngác đưa ánh mắt nhìn bồn hoa đã sụp một nửa cách đó không xa.
“Hắn nói rất tốt mà huynh tin ngay à? Cũng không đến xem trước rồi mới trả tiền? Giang Tả minh đã giàu có đến mức này rồi à?” Ngôn Dự Tân đưa ra ba câu hỏi liên tiếp để biểu thị rõ ràng quan điểm của mình.
“Ta… ta đã sai Phi Lưu đến xem, hắn cũng nói rất tốt…”
“Rất tốt…” Hai chữ này lại vang lên lần nữa, bóng dáng Phi Lưu phía trước nhoáng lên giống như phối hợp với hắn rồi biến mất sau những đống giả sơn đổ nát, xem ra đang chơi rất vui vẻ.
Ngôn Dự Tân đưa hai tay ôm ngực, quay đầu nhìn nam tử văn nhã trước mặt.
Nhờ nhà buôn mua viện, chỉ phái một đứa bé đến xem rồi trả tiền, đây là cách làm của kỳ lân tài tử? Quả nhiên không giống người thường…
“Thực ra nơi này cũng không quá tồi.” Mai Trường Tô cười, nói. “Ít nhất vị trí rất tốt, diện tích cũng vừa phải, nhiều năm không có người ở, hoang phế như vậy cũng không có gì lạ. Chỉ có điều phải thuê người đến sửa chữa lại, sau khi dọn dẹp chắc sẽ rất đẹp, hơn nữa Phi Lưu cũng thích… Cảnh Duệ, ngươi nói xem có phải không?”
Người thanh niên từ đầu tới giờ vẫn không nói tiếng nào, lúc này chỉ ờ một tiếng coi như trả lời.
“Sao vậy?” Tạ Bật bước tới gần. “Rõ ràng là Tô huynh mua nhà bị người ta lừa, tại sao nhìn ngươi còn có vẻ chán nản hơn cả huynh ấy thế?”
Ngôn Dự Tân thoáng liếc nhìn hảo bằng hữu, không cùng Tạ Bật trêu đùa hắn như mọi ngày mà chậm rãi đập quạt vào lòng bàn tay kia, nhàn tản đi bộ xung quanh, dường như muốn nhìn rõ khu viện này hơn. Nhưng mới đi được tầm mười nước, đột nhiên hắn a một tiếng rồi biến mất.
Những người bên cạnh đều giật mình, đồng loạt chạy vội tới chỗ Ngôn Dự Tân vừa mất tích một cách thần bí. Tiêu Cảnh Duệ thân thủ tốt nhất, đương nhiên là người đầu tiên chạy tới, miệng không ngừng gọi to: “Dự Tân! Dự Tân!”
“Ở đây…” Một âm thanh ồm ồm từ dưới đất vang lên. “Kéo ta lên nào…”
Sau khi được Tiêu Cảnh Duệ cầm tay kéo từ dưới đất lên, bộ trang phục đẹp đẽ, sang trọng của công tử quốc cữu đã lấm lem bùn đất và vụn cỏ khô, Tiêu Cảnh Duệ dùng tay phủi giúp hắn, bụi bặm mù mịt một góc trời.
“Đây là một cái giếng cạn, có vẻ rất âm u…” Tạ Bật thận trọng gạt đám cỏ dại che khuất miệng giếng ra, cúi xuống quan sát. “Thành giếng đã sụp hết rồi, thảo nào ngươi không để ý…”
“May mà ta thân thủ phi phàm, kịp thời bám được vào mép giếng.” Ngôn Dự Tân phủi lá cỏ trên tóc, mặt dài thườn thượt. “Đúng là đen đủi!”
Tiêu Cảnh Duệ lại lộ vẻ suy tư. “May mà người rơi xuống là ngươi, nếu như là Tô huynh, nhất định huynh ấy sẽ không bám được vào đâu, rơi thẳng xuống đáy giếng…”
Ngôn Dự Tân cắn răng nhìn hảo bằng hữu của mình như một kẻ vong ơn phụ nghĩa, oán hận: “Cái gì mà may mắn người rơi xuống là ta? Ngươi đúng là đồ vô lương tâm…”
Mai Trường Tô cũng đi tới chỉnh lại y phục giúp hắn, ôn tồn hỏi: “Có bị thương không?”
“Không, không, một cao thủ như ta đâu có dễ dàng bị thương như vậy?” Ngôn Dự Tân cười ha ha, phất phất tay làm bộ thờ ơ như không.
“Cũng đúng.” Tạ Bật nghiêm túc gật đầu đồng ý. “Hắn rất giỏi trò treo lơ lửng, trước kia trong Thụ Nhân viện thường xuyên nhìn thấy hắn treo lơ lửng như vậy…”
Không biết Phi Lưu cũng đã đến từ bao giờ, mắt mở to nhìn Ngôn Dự Tân toàn thân nhem nhuốc đến mức Ngôn Dự Tân cũng cảm thấy mất tự nhiên vì tình trạng chật vật của mình.
“Trong vườn hoang không biết nơi nào có nguy hiểm, lúc ra ngoài mọi người cứ đi trên đường lát đá cho yên tâm.” Tiêu Cảnh Duệ dặn dò một câu, lại quay sang thoáng nhìn Mai Trường Tô. “Tô huynh, huynh đi theo đúng bước chân của bọn ta nhé.”
“Ngươi cẩn thận quá đấy.” Tạ Bật cười nhạo. “Vườn có hoang vu đến mấy thì cũng chỉ là vườn thôi, lấy đâu ra giếng cạn khắp nơi chứ?”
“Cẩn thận không bao giờ thừa.” Mai Trường Tô cười bênh vực Tiêu Cảnh Duệ. “Vừa rồi mặc dù cỏ rất dày nhưng nếu Dự Tân cẩn thận một chút thì cũng chưa chắc đã trượt chân. Chỗ này bị cỏ che kín, địa hình mấp mô, đúng là quay lại đường chính vẫn tốt hơn.”
Người lớn tuổi nói chuyện vẫn có trọng lượng hơn, mọi người nghe theo đề nghị của chàng, cùng trở lại đường chính, thong thả xem những chỗ vừa rồi còn chưa đi tới, nhưng đi đến đâu cũng chỉ thấy cảnh tượng hoang tàn.
Khu viện không lớn, mấy người nhanh chóng đi đến cửa ngách. Hai cánh cửa vẫn đóng chặt, được khóa bằng một ổ khóa sắt han gỉ.
Ngoài Phi Lưu, không ai muốn đi qua vườn trở về bằng lối cũ, vì vậy Tạ Bật đi đầu tiên liền đưa tay kéo cửa, ai ngờ vừa mới kéo, nguyên hai cánh cửa lập tức đổ ụp xuống.
“Trời ạ, mục nát đến mức này rồi. Chắc là chỉ còn mấy gian nhà bằng gạch xanh đó vẫn còn tương đối vững chắc.” Ngôn Dự Tân lắc đầu, nói. “Quả thực không có chỗ nào không cần sửa sang…”
“Cửa sổ các gian nhà đó có lẽ cũng cần phải thay, dù không bị mục thì cũng bẩn quá rồi.” Tạ Bật cũng nói. “Tô huynh là ai chứ, làm sao có thể sống trong một khu viện đơn sơ như vậy được? Nghe nói phía đông thành có một khu viện được lắm…”
“Thôi.” Mai Trường Tô mỉm cười ngắt lời hắn. “Tiền cũng đã trả rồi, còn nói gì nữa chứ? Đúng như Dự Tân nói, Giang Tả minh của ta còn chưa giàu đến mức có thể mua mấy khu viện trong kinh thành rồi bỏ trống như vậy được.”
Tạ Bật vội nói: “Khu viện ở phía đông thành không cần mua, điện hạ nói…”
“Tạ Bật.” Tiêu Cảnh Duệ nói vẻ hơi chán ghét. “Việc này tự Tô huynh sẽ tính toán, ngươi nói nhiều như vậy làm gì?”
Tạ Bật hơi tức giận, đang định cãi lại, Mai Trường Tô đã chen vào giữa hai người, nói đùa: “Khu viện này có không tốt đến mấy thì cũng đã mua rồi, dù thế nào cũng phải ở đây, nếu không các huynh đệ trong minh sẽ mắng ta tiêu tiền hoang phí, các ngươi cũng không nỡ nhìn ta bị người khác mắng đúng không?” Ngoài miệng nói vậy còn trong lòng chàng lại thầm suy nghĩ điện hạ trong lời Tạ Bật vừa nói rốt cuộc là ai.
“Khu viện này muốn sửa sang để ở được e rằng cũng phải mất hơn một tháng.” Ngôn Dự Tân cười, nói. “Có điều dù sao Tô huynh không vội, Cảnh Duệ cũng không muốn huynh chuyển ra ngoài sớm như vậy. Huynh xem, hôm nay mới chỉ đi xem nhà mới mà hắn đã tỏ vẻ lưu luyến lắm rồi.”
Tiêu Cảnh Duệ mím môi, không phản bác lời của Ngôn Dự Tân, sau một hồi yên lặng mới chậm rãi hỏi: “Tô huynh thật sự… phải chuyển ra ngoài sao?”
“Xem ra ta phải ở lại kinh thành một thời gian, cứ quấy quả quý phủ mãi ta cũng thấy áy náy.” Ánh mắt chàng nhìn Tiêu Cảnh Duệ rất nhu hòa nhưng lời nói ra lại khách sáo.
“Tuyết Lư là khu dành cho khách, không liên quan đến nhà chính, có gì quấy quả đâu chứ.” Tiêu Cảnh Duệ rầu rĩ nói.
Mai Trường Tô cười nhạt. “Ta biết hầu gia và trưởng công chúa sẽ không thấy phiền phức, nhưng dù sao thì cũng không tiện lắm…”
Câu này mặc dù nói rất đơn giản nhưng lại có ý tứ sâu xa.
Những người ở đây đều là người thông minh, nghĩ đến chuyện sau này chàng sớm muộn gì cũng là phụ tá quan trọng của một cung nào đó, biết chàng hiển nhiên không tiện ở lại, nhất thời mọi người đều im lặng không nói được gì.
“Chuyển ra ngoài cũng tốt, dù sao ở đây cũng không xa lắm. Đối với ta thì đến nơi này thăm Tô huynh còn thuận tiện hơn đến Tạ phủ.” Sau một lúc lâu, Ngôn Dự Tân mới cười một tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề. “Có điều, nơi này mặc dù không lớn nhưng rốt cuộc cũng là nguyên một khu viện, chỉ có huynh và Phi Lưu ở thì sao ổn? Còn phải thuê thêm một số người hầu và hộ vệ mới được.”
“Xưa nay ta không thích có người hầu hạ bên mình, Phi Lưu cũng luôn biết cách tự chăm sóc bản thân. Nhưng quả thật phải thuê vài người nữ tì nam bộc quét sân dọn vườn, đây cũng không phải chuyện khó khăn gì… Còn hộ vệ, thứ nhất là đã có Phi Lưu, thứ hai là ta còn mấy bằng hữu ở kinh thành, có thể mời tới đây ở một thời gian.”
Tiêu Cảnh Duệ nhớ lại Ngôn Dự Tân đã nói bốn cao thủ hộ tống chàng vào kinh vẫn còn chưa đi, trong lòng lập tức rõ ràng, không khỏi cảm thấy chán chường, nhưng đồng thời lại thấy yên tâm hơn.
“Có nhiều người ở đương nhiên là tốt, nhưng…” Không biết lại liên tưởng đến chuyện gì, Ngôn Dự Tân chớp mắt cười tinh quái. “Vườn hoang nhà bỏ, thiếu gì ma cây ma hoa. Tô huynh và các bằng hữu đến ở đây thì phải cẩn thận, nếu ngày nào đó có nữ tử xinh đẹp nửa đêm gõ cửa sổ thì nhất định phải khống chế bản thân, tốt nhất là không được mở cửa sổ nhìn người ta để khỏi bị bắt mất hồn.”
“Hê.” Tạ Bật khinh thường. “Đã không nhìn người ta thì làm sao lại biết là nữ tử xinh đẹp?”
“Một khi yêu tinh đã có khả năng biến hóa thì đương nhiên sẽ biến thành một nữ tử xinh đẹp, nếu biến thành dáng vẻ như Tôn đại nhân của bộ Lại thì không bằng lộ nguyên hình cho xong.”
Vị chủ bạc họ Tôn ở bộ Lại nổi tiếng xấu xí khắp kinh thành, hai người Tiêu – Tạ nghĩ đến dáng vẻ của ông ta, nhất thời đều không nhịn được bật cười, Tạ Bật còn vừa cười vừa mắng: “Giễu cợt tướng mạo người ta, ngươi đúng là phũ phàng! Biết là ngươi đẹp rồi, nhưng Tôn đại nhân đâu có trêu chọc gì ngươi chứ?”
Ngôn Dự Tân “hừ” một tiếng, mở quạt gấp ra phe phẩy, dương dương tự đắc quay vào trong vườn, nói: “Đám ma cây ma hoa nghe đây, nếu có biến thì phải biến thành dáng vẻ như bản thiếu gia, đảm bảo sau khi biến hóa, người người sẽ phải khen ngợi ngọc thụ lâm phong…”
Nếu là lúc khác thì còn đỡ, đằng này mặc dù khuôn mặt vẫn tuấn tú nhưng toàn thân hắn lại dính đầy bùn đất, tóc cũng đã rối bù sau khi gỡ đám lá cỏ vương trên đầu, đâu phải cây ngọc đón gió, có mà là ổ gà đón gió thì có. Không những hai người bằng hữu cũ cười gập cả người mà ngay cả Mai Trường Tô cũng quay mặt sang một bên, hai vai khẽ rung.
“Một giờ nửa khắc làm sao học được khí độ đón gió ngã nhào này của ngươi?” Tạ Bật cười sặc sụa, vừa ho vừa nói. “Tốt nhất là Tô huynh dọn dẹp cho ngươi một gian phòng, ngươi ở lại đây vài ngày để đám yêu quái đó nhìn kĩ một chút…”
“Không thèm chấp các ngươi.” Ngôn Dự Tân quay đầu, nhìn Mai Trường Tô với vẻ mặt rất nghiêm túc. “Hai gã này từ nhỏ đã ghen tị với ta, ta cũng đã quen rồi.”
“Ờ.” Mai Trường Tô gật đầu trịnh trọng. “Ta cũng cảm thấy là bọn chúng ghen tị với ngươi.”
“Mau trở về thay y phục đi.” Tiêu Cảnh Duệ đấm hảo bằng hữu một quyền, cảm thấy sau trận cười vừa rồi, tâm tình đã thoải mái hơn không ít. “Danh tiếng giá áo túi cơm số một kinh thành không phải dễ dàng mà có được, ít nhất ngươi cũng phải giữ được cái lớp hào nhoáng bên ngoài này chứ.”
“Ta rõ ràng là nội ngoại kiêm tu biết chưa? Ngươi là nam tử hán mà sao lại đố kỵ với ta thế không biết?” Ngôn Dự Tân vừa cảm thán vừa cúi đầu phủi vạt áo còn chưa sạch, ai ngờ mới phủi được hai cái, tay hắn liền khựng lại.
“Làm sao thế?” Mai Trường Tô lập tức phát hiện có chuyện, vội hỏi.
“Không thấy đâu…”
“Không thấy cái gì?”
“Thúy nguyệt giác của ta…”
“Sao?” Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật đều biết thúy nguyệt giác quý giá thế nào đối với Ngôn Dự Tân, hai người nhất tề bước về phía trước một bước. “Nhỡ ngươi không mang theo thì sao?”
“Thúy nguyệt giác được khảm trên cái đai lưng này, đai lưng đeo trên người, làm sao lại không mang nó theo được? Trước khi đến nhà các ngươi ta còn sờ lên nó mà…” Ngôn Dự Tân nói, sắc mặt đã dần chuyển sang trắng bệch.
Dù không biết bọn họ nói đến bảo vật gì, nhưng nhìn vẻ mặt mọi người, Mai Trường Tô cũng biết đó không phải bảo vật bình thường, vội nói: “Nhất định là đánh rơi rồi. Chúng ta mau quay lại tìm một lượt những nơi hôm nay ngươi đã đi qua, chắc là còn có thể tìm được.”
“Đúng, đúng.” Tiêu Cảnh Duệ hùa theo, vỗ về khuyên nhủ hảo bằng hữu: “Hôm nay không tìm được cũng đừng sốt ruột, cứ treo thưởng giá cao cho ai tìm thấy, nhất định sẽ tìm về được.”
Ngôn Dự Tân sốt ruột, không muốn nhiều lời, vội vã xoay người lại đi qua cửa ngách đã không còn cánh cửa, lần nữa tiến vào trong vườn hoang, vừa đi vừa gạt cỏ lật đá tìm kiếm.
Sau khi nhỏ giọng hỏi hình dáng đại khái của thúy nguyệt giác, Mai Trường Tô cũng kéo hai người còn lại xắn tay khom người tìm kiếm.
Phi Lưu lúc ẩn lúc hiện trên một cành cây cao, tò mò nhìn cảnh tượng hắn không thể hiểu được bên dưới.
Tìm kiếm gần một canh giờ, tất cả những nơi từng đi qua đều được tìm kiếm kĩ càng, rác rưởi xếp thành đống mà vẫn không hề thấy bóng dáng miếng ngọc bích đó đâu.
Cuối cùng mọi người đứng lên, eo đã hơi đau mỏi, đánh mắt cùng nhìn về một phía – cái giếng cạn với thành giếng đổ sụp đã bị cỏ dại che lấp.
“Không trùng hợp đến mức đó chứ?” Tạ Bật nói, có chút lo lắng. “Nếu rơi xuống giếng thì không dễ tìm rồi, cho dù đã không có nước thì cũng sẽ có một lớp bùn rất dày…”
Tiêu Cảnh Duệ nhíu mày, dùng khuỷu tay thúc nhị đệ một cái, xoay người tươi cười vỗ vai Ngôn Dự Tân, nói với giọng rất thoải mái: “Một cái giếng cạn thôi, sao mà phải vội? Ta sẽ xuống giếng, nhất định sẽ tìm được cho ngươi.”
“Để tự ta xuống.” Ngôn Dự Tân hiểu rõ ý tốt của hắn, mỉm cười đáp lại. “Dù sao thì y phục của ta cũng bẩn rồi, cần gì phải kéo thêm ngươi xuống nước nữa…”
“Thôi đi.” Tiêu Cảnh Duệ đấm hắn một quyền, nửa thật nửa giả nói: “Y phục đã là cái gì? Dưới giếng rất tối, ta nhìn trong đêm tối tốt hơn ngươi nhiều. Hơn nữa đại thiếu gia nhà ngươi không phải rất sợ rắn sao? Dưới bùn ướt giữa vườn cỏ dại này thiếu gì rắn rết…”
Vừa dứt lời, hắn đã thấy đệ đệ và hảo bằng hữu cùng nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ, đang ngơ ngác không hiểu ra sao thì Mai Trường Tô bên cạnh đã nhỏ giọng nói: “Cảnh Duệ, bây giờ là mùa đông, rắn phải ngủ đông…”
“…”
“Đừng để ý đến hắn.” Tạ Bật lườm ca ca bằng vẻ khinh thường. “Ta đi tìm sợi dây, bất kể là ai xuống thì cũng phải buộc dây vào người mới được.” Hắn vừa nói vừa xoay người định đi tìm, lại bị Mai Trường Tô ngăn lại.
“Phi Lưu đã đi tìm rồi, hắn hành động tương đối nhanh…” Vừa mới nói đến đây, bóng dáng gã thiếu niên đã nhanh chóng xuất hiện, trên tay quả nhiên cầm một cuộn dây thừng chắc chắn.
Tiêu Cảnh Duệ giành trước cầm lấy cuộn dây, buộc một đầu quanh thắt lưng mình. Ngôn Dự Tân biết chỉ cần vào chỗ tối là mình sẽ không khác gì người mù nên cũng không khách sáo, chỉ đưa tay kiểm tra giúp hắn xem dây thừng đã buộc chắc chắn hay chưa, đồng thời nhỏ giọng nói một câu: “Phải cẩn thận!”
“Ờ.” Tiêu Cảnh Duệ gật đầu, quay lại nhìn thấy Mai Trường Tô đang ngồi nhổ cỏ khô, không khỏi thắc mắc: “Tô huynh, huynh đang làm gì thế?”
“Nhổ cỏ khô buộc vào gậy gỗ làm đuốc, ngươi mang xuống đó.”
“Không cần, buổi tối ta nhìn mọi thứ vẫn rõ ràng, bọn chúng đều nói ta là một con cú mèo.”
Mai Trường Tô bật cười, lắc đầu. “Không phải cho ngươi dùng để chiếu sáng. Giếng này có vẻ rất sâu, hơn nữa miệng giếng bị cỏ dại che kín, không khí không thể lưu thông, phía dưới nhất định sẽ có khí độc. Nếu sau khi ngươi xuống mà đuốc không cháy được thì ngươi không thể ở dưới đó, nếu không sẽ rất dễ bị ngạt thở.”
Hai người Ngôn – Tạ giật nảy, vội cùng ngồi xuống giúp chàng nhổ cỏ. Một ngọn đuốc đơn giản nhanh chóng được làm xong, Mai Trường Tô lấy một bộ đồ đánh lửa tinh xảo từ trên tay Phi Lưu, châm đuốc. Tiêu Cảnh Duệ cầm đuốc trên tay, chậm rãi tụt xuống theo dây thừng từ miệng giếng.
Tạ Bật và Ngôn Dự Tân giữ đầu dây phía trên thật chắc, từ từ thả xuống. Mai Trường Tô thì cúi người bên miệng giếng, cẩn thận quan sát ngọn lửa của cây đuốc.
Thúy nguyệt giác có thể được khảm trên dây lưng thì nhất định là không lớn, vì vậy Tiêu Cảnh Duệ đã xuống rất lâu rồi mà vẫn nghe thấy hắn không ngừng kêu thả xuống tiếp, hình như vẫn chưa thu hoạch được gì.
“Dừng, đã đến đáy rồi, quả nhiên có lớp bùn rất dày.” Sau một lúc lâu, giọng nói của Tiêu Cảnh Duệ dưới giếng lại vang lên, vọng vào thành giếng phủ đầy rêu xanh, trở nên méo mó khác thường: “Không dễ tìm lắm, ta phải mò một lát mới được. Đuốc sắp cháy hết rồi, nếu các ngươi nhìn thấy lửa tắt thì cũng đừng có gấp.”
“Nhưng mà…” Ngôn Dự Tân cắn cắn môi, trong lòng rất không yên tâm, đang định nói tiếp chợt cảm thấy trên vai hơi nặng, một bàn tay đã đè lên vai mình. Hắn quay đầu nhìn lại, thấy đôi mắt mang ý cười của Mai Trường Tô.
“Đừng lo lắng, ngọn lửa vẫn cháy, chắc là không có việc gì.”
Nhìn ánh mắt như biết rõ tất cả của chàng, Ngôn Dự Tân không khỏi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cảnh Duệ… vốn là người rất sạch sẽ…”
“Chỉ là bùn dưới giếng thôi, có phải không thể rửa sạch đâu?” Mai Trường Tô cười, nói. “Hắn còn không ngại, ngươi ngại cái gì? Miếng thúy nguyệt giác kia rất quan trọng đối với ngươi à?”
Ngôn Dự Tân gật đầu. “Đó là vật truyền đời của gia tộc, ông nội đã cho ta trước lúc lâm chung…”
“Chính vì thế…” Mai Trường Tô mỉm cười. “Đối với Cảnh Duệ, giúp hảo bằng hữu tìm được thứ quan trọng nhất cũng rất quan trọng.”
Ngôn Dự Tân nhìn chàng chăm chú, đột nhiên nhoẻn miệng cười, cúi xuống miệng giếng lớn tiếng hô: “Cảnh Duệ, chẳng mấy khi có cơ hội lấy lòng ta, ngươi phải trân trọng mới được…”
“Chết đi!” Tiếng cười mắng bên dưới vang lên. “Chờ ta trèo lên sẽ lau hết bùn vào người ngươi.”
Mai Trường Tô bị hai người chọc không nhịn được cười, Tạ Bật cũng vừa cười vừa lắc đầu, bầu không khí nhất thời thoải mái hơn nhiều.
Sau thời gian uống nửa tách trà, bên dưới vẫn chỉ có tiếng lõm bõm, hình như vẫn không phát hiện ra điều gì.
“Cảnh Duệ, không tìm được thì đi lên đi, cũng chưa chắc đã rơi dưới này…” Ngôn Dự Tân kêu lên.
“Tìm một lúc nữa…” Âm thanh vang vang của Tiêu Cảnh Duệ truyền lên, nhưng dư âm chưa dứt, sợi dây đột nhiên lay động, đồng thời nghe thấy hắn kêu một tiếng kinh hãi.
“Làm sao thế?” Ngôn Dự Tân giật mình, cúi nửa người xuống giếng, lớn tiếng hô: “Cảnh Duệ! Cảnh Duệ!”
Dưới giếng im lặng một lát rồi mới có tiếng trả lời: “Không có gì…”
“Không có gì thì ngươi kêu ầm lên để dọa mọi người à?” Ngôn Dự Tân không nhịn được mắng một câu, quay lại nói với Tạ Bật: “Chúng ta kéo hắn lên!”
“Đừng vội!” Tiêu Cảnh Duệ vội vàng lên tiếng ngăn cản. “Còn có một chỗ chưa tìm, sẽ xong ngay đây…”
Mai Trường Tô nhỏ giọng khuyên nhủ: “Đừng gấp, có việc gì thì Cảnh Duệ sẽ nói. Đã xuống rồi thì ít nhất cũng phải tìm đủ một lượt.”
Ngôn Dự Tân cau mày, lần nữa ngồi xuống bên miệng giếng, cố gắng nhẫn nại, đợi một hồi mới nghe thấy Tiêu Cảnh Duệ lên tiếng: “Kéo ta lên đi!”
Đi lên hiển nhiên dễ hơn tụt xuống rất nhiều, chỉ sau chớp mắt, Tiêu Cảnh Duệ đã thò đầu lên, bùn dính đầy người, hai tay cũng dính đầy bùn đúng như mọi người dự liệu.
Ngôn Dự Tân im lặng cầm một tay hắn, dùng vạt áo mình lau sạch, chỉ có Tạ Bật ở bên cạnh hỏi một câu: “Có tìm được không?”
Tiêu Cảnh Duệ giơ bàn tay đen sì còn lại lên, năm ngón nắm chặt từ từ mở ra, một vật cứng hình trăng non dính đầy bùn đất nằm trong lòng bàn tay.
“A, rơi xuống dưới giếng thật à?” Tạ Bật lấy khăn tay trong tay áo ra lau sạch miếng thúy nguyệt giác đưa cho Ngôn Dự Tân, Ngôn Dự Tân lặng lẽ thoáng nhìn rồi mới đưa tay cầm lấy cất vào trong người.
“Tìm được rồi thì tốt, hai con ma bùn này đi về tắm rửa đi.” Tạ Bật thở phào nhẹ nhõm, vỗ mỗi người một chưởng.
“Nhị đệ.” Tiêu Cảnh Duệ quay đầu lại, vẻ mặt hơi nghiêm túc. “Bọn ta về tắm, nhưng làm phiền ngươi đến nha môn phủ Kinh Triệu một chuyến.”
“Nha môn Kinh Triệu? Để làm gì?” Tạ Bật không hiểu.
“Báo án. Ta nhìn thấy dưới lớp bùn ở đáy giếng… có hài cốt người…”
“A!” Mọi người đều giật mình, Ngôn Dự Tân thất thanh nói: “Vừa rồi ngươi kêu lên một tiếng đó chính là vì phát hiện ra hài cốt à?”
“Ờ.”
“Thế mà ngươi còn không đi lên ngay?”
“Khi đó ta nhìn thấy hình như góc bên kia có một điểm sáng xanh. Thúy nguyệt giác nhỏ như vậy, nếu ta đi lên gọi người đào xác thì nhất định nó sẽ bị lẫn lộn không tìm thấy được nữa, cho nên ta muốn xem thử xem, may mà đúng là nó thật.”
“Đồ đần!” Ngôn Dự Tân cắn răng mắng một câu. “Thối chết đi được, đi tắm đi!”
“Giấu xác dưới giếng cạn…” Sắc mặt Tạ Bật trắng bệch. “Nghe đã thấy sởn gai ốc, ngươi thật là to gan, còn có thể ở lại dưới đó lâu như vậy… Nếu là ta thì ta đã trèo lên ngay rồi…”
“Ngươi làm sao so được với Cảnh Duệ? Hắn tốt xấu cũng là một nửa người giang hồ.” Ngôn Dự Tân lập tức lại di chuyển mục tiêu tấn công.
“Ờ, ta là người trong quan trường, loại người vô dụng nhất.” Tạ Bật tự giễu một câu rồi nhún vai. “Đi thôi Tô huynh!”
Tiêu Cảnh Duệ trợn mắt nhìn hắn vẻ kỳ quái. “Ngươi gọi Tô huynh đi đâu?”
“Đến nha môn Kinh Triệu báo án.”
“Ngươi đi một mình không được à?”
Tạ Bật nhíu mày. “Đại ca, bây giờ khu viện này đã được Tô huynh mua lại, người đứng ra báo án đương nhiên phải là huynh ấy mới thích hợp.”
“Tạ Bật nói đúng.” Khóe mắt Mai Trường Tô thoáng nhìn miệng giếng giữa đám cỏ dại. “Đúng, ta nên đi một chuyến.”
Tiêu Cảnh Duệ suy nghĩ thấy cũng có lý, hơn nữa toàn thân lại vừa thối vừa dính rất không thoải mái nên cũng không nói thêm gì nữa.
Năm người chia làm hai nhóm, sau khi ra khỏi viện liền chia làm hai ngả.
@by txiuqw4