sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hàng xóm hắc ám - Chương 52 - 53 - 54

Chương 52: Thiếu chút lau súng cướp cò 1

Tảng đá trong lòng ta cuối cùng cũng rớt xuống, rồi tung tóe từng chút nhỏ, niềm vui thành sóng lăn tăn.

Giống như đang đi trên đường, đột nhiên bị người ta chém một dao, vẫn đang kinh hoàng, có người lại cho bạn biết, nói không bị xước da, không chảy máu, đồng thời còn tặng bạn 10 vạn tiền thưởng.

Trang Hôn Hiểu nam giả nữ?

Thật làm trò tiêu khiển cho mọi người!

Tôi vui mừng không hết.

Đang lúc này, Chu Mặc Sắc mở cửa, bĩu môi về phía sau, nói nhẹ: “Hôn Hiểu đến rồi.”

Nói xong, anh ta nhường sang một bên, hiện ra Trang Hôn Hiểu vẻ mặt u ám.

Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.

“Thảo Nhĩ, qua đây.” Trang Hôn Hiểu kéo tôi ra ban công, trầm giọng: “Em lại đến giả mạo bạn gái anh ấy? Vậy sau này anh phải giới thiệu em với người nhà thế nào đây?!”

“Không có, ông ngoại cũng biết em là bạn gái anh rồi.” Tôi cố gắng cấu vào tay mình, tránh cười ra tiếng.

“Em nói cho ông biết?” Trang Hôn Hiểu hỏi.

Tôi gật gật đầu, nhưng trong đầu toàn là hình ảnh Trang Hôn Hiểu cố gắng mặc áo ngực, tất chân, nín nhịn thật khó chịu.

“Vậy,” Trang Hôn Hiểu do dự hỏi: “Liễu Bán Hạ có nói cho em việc gì không?”

Tôi nhắm chặt mắt, chỉ sợ há mồm là cười vỡ tung.

Liễu Bán Hạ không biết đã tới đằng sau Trang Hôn Hiểu từ lúc nào, thay tôi trả lời: “Anh nói cho cô ấy biết rồi, em là người duy nhất trong nhà chúng ta mặc qua nội y và tất chân phụ nữ.

Câu nói này đơn giản chính là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, cả người tôi nhoài lên lan can sắt màu đen, cười không dứt, nước mắt giàn giụa.

Mặt Trang Hôn Hiểu đỏ ửng, anh cứng mặt lại, chất vấn Liễu Bán Hạ: “Anh kể toàn bộ cho cô ấy rồi?”

“Không phải tôi không giữ lời, mà là.” Liễu Bán Hạ giơ kính lên, hít hơi thật sâu: “Toàn bộ chúng tôi đều bị cô ấy giỡn.”

Nói xong, cả ba anh em họ nhìn tôi chăm chú, như gặp rắn rết.

Tôi liếc họ một cái, sau đó thổi thổi móng tay, nhàn rỗi nói: “Đối diện với loại gia đình các anh, có thể không sử dụng chiêu độc ác ư?”

Lúc này đã nửa đêm, đột nhiên gió lạnh thổi đến giọng của ông ngoại phòng kề bên.

Thực ra, nghiêm túc mà nói, nên coi là độc thoại của ông ngoại.

“R……o……o……m! Tuổi già chí chưa già… Chí ở nghìn dặm…… Liệt sĩ tuổi già. Ta chí khí bất tận! R……o……o……m!”

Câu cuối cùng hét tới nỗi rát cổ bỏng họng, tôi đoán không phải chí khí bất tận, mà là trút tận nghìn dặm.

Gió ngừng, âm thanh cũng mất hẳn, bốn người chúng tôi vẫn ngẩn ra tại chỗ cũ, trong đầu hoàn toàn như trải qua một trận đại nạn, càn quyét không còn một ngọn cỏ.

Liễu Bán Hạ không hổ là anh cả, phản ứng sớm nhất, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói: “Sao hôm nay nhiều quá.”

“Gió cũng rất to.” Trang Hôn Hiểu tiếp tục.

“Mây cũng rất ít.” Tôi tiếp lời.

“Mặt trời cũng rất tròn.” Chu Mặc Sắc tổng kết.

Á?

Buổi tối lấy đâu ra mặt trời?

Chương 53: Thiếu chút lau súng cướp cò 2

Mưa tạnh, trời nắng, tôi và Trang Hôn Hiểu dẹp đường hồi phủ.

Trên đường, tay của tôi đều không rời miệng…… nghĩ tới dáng vẻ Hôn Hiểu đánh phấn, tô son, sống chết cũng bịt mồm tuyệt đối không thể cười to.

Trở về nhà, việc đầu tiên là chạy vào phòng tắm, tôi mở vòi nước, mượn tiếng ào ào của nước, ngồi xổm xuống đất, chẳng kiêng nể gì cả, không màng hình tượng mà cười ha hả.

Có điều, cười cũng cần năng lượng, dần dần tôi ngừng lại, xoa xoa bụng, đang muốn đứng dậy, cửa đột nhiên bị mở ra.

Trang Hôn Hiểu lạnh lùng nói: “Cười đủ chưa?”

Tôi im lặng nhìn anh 3 giây, đột nhiên một tiếng “phụt” bật cười.

Không được rồi, bây giờ nhìn mặt anh ấy liền muốn cười.

Xong rồi, xong rồi, sao được.

Khó khăn lắm mới tìm thấy cơ hội trêu cợt Hôn Hiểu, sao tôi có thể dễ dàng dừng tay chứ?

Hơn nữa cảnh giới cao nhất của việc trêu cợt, chính là mỗi khắc trong cuộc sống thường nhật khiến đối phương muốn giết người nhưng bất lực.

Ví dụ, nhân lúc Hôn Hiểu xem ti vi, tôi ngồi cạnh anh, thở dài nhè nhẹ: “Ôi”

“Sao thế?” Anh nhìn ti vi chăm chú.

“Em không biết nên chọn thế nào?”

“Chọn cái gì?”

“Nội y ý, thật không biết mẫu nào đẹp……đúng rồi!” Tôi đẩy quyển tạp chí nội y ra trước mặt anh: “Trước đây chẳng phải anh từng mặc qua ư? Rốt cuộc mẫu nào thoải mái, anh giới thiệu chút đi.”

“……”

Rồi ví như, nhàn rỗi vô vị, khi mạo hiểm đùa thật lòng, anh ấy thua ngay.

Tôi hỏi: “Anh lựa chọn giữa việc giúp em đánh bồn cầu 1 tháng hay việc nói thật lòng?”

“Nói thật lòng.” Thái độ Hôn Hiểu kiên định, phải biết việc đánh bồn cầu là việc anh ấy ghét cay ghét đắng.

“Được, vấn đề của em là,” tôi cười gian: “Lần trước anh chụp ảnh, kích cỡ nội y là bao nhiêu a? b? c?”

“……”

Tôi đưa cái bàn chải vào tay anh: “Đánh bồn cầu đi.”

Ví dụ cuối cùng, hôm nay.

Trang Hôn Hiểu sửa vòi nước trong phòng tắm. Nói tới vòi nước, đứa này tuyệt đối thân thuộc với suối phun trung tâm thành phố, thường thường trêu bạn bằng chiêu thức phun hoa. Cái này không, khó khăn lắm mới sửa được, quần áo Hôn Hiểu ướt sạch.

“Anh về thay quần áo trước.”

Trang Hôn Hiểu nói xong liền ra ngoài, nhưng bị tôi kéo lại: “Không cần phiền thế, ở đây có.” Nói xong, tôi nhanh như chớp chạy vào phòng ngủ, lại chạy nhanh như chớp ra phòng tắm. Cầm ra một chân váy dài, cố nhịn cười, nghiêm trang nói với anh: “Này, cái này được chứ …… Dù sao anh cũng từng mặc qua.”

Khi nói câu này, Trang Hôn Hiểu đang ngồi xổm, tôi lại đứng, theo lý mà nói, nên là tôi nhìn xuống anh …… nhưng trên thực tế, ánh mắt của anh, lại như đang nhìn xuống tôi, một loại khí thường lạnh nhạt, trên cao nhìn xuống, mang chút lạnh lùng, ngoài ra, còn có tia lửa.

Cứ như vậy, Hôn Hiểu lặng lẽ nhìn tôi, cho tới khi mặt tôi ngứa ran vì bị anh nhìn chăm chú, mới chậm rãi nói: “Có lẽ anh nên làm chút việc khiến em không thể cười nổi.”

Nói xong, anh đứng lên, bước về phía tôi. [ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]

Anh mặc áo T shirt màu trắng, bị ướt đẫm, dán chặt vào ngực, lộ ra đường nét cơ bắp gầy gầy, nhấp nhô từng chút từng chút. Tóc anh cũng ướt, bóng loãng, đẫm nước. Chứ bình thường, tóc anh mềm mại, ký ức bắt đầu có tác đụng, lòng bàn tay tôi hơi ngứa.

Không chỉ lòng bàn tay, còn cả môi tôi…… Anh đến trước mặt tôi, đứng yên, cúi đầu, bắt đầu hôn, nhẹ nhàng, từng chút từng chút một.

Tôi vô thức lùi lại, anh tiến gần, dần dần di chuyển, cho tới khi lưng tôi dán lên kính mờ. Lạnh ngắt, hơi ghồ ghề, một loại cảm giác lạ lẫm.

Tay Hôn Hiểu đầu tiên nâng mặt tôi, sau đó chầm chậm xuống phía dưới, dừng lại ở eo, nhẹ nhàng, tiến vào trong áo, mem theo eo, từ từ dịch lên trên. Tay của anh, thon dài, lòng bàn tay mỏng, lướt trên da thịt, khiến tôi run rẩy, lan sang tận cả tứ chi xương cốt. Đột nhiên, tới ngực tôi, sự đụng chạm lạ lẫm khiến tôi hít mạnh một hơi lạnh, thân thể căng ra.

Trước mặt là Trang Hôn Hiểu hừng hực như lửa, sau lưng là kính mờ lạnh buốt.

Tôi như sống trong nước sôi lửa bỏng, hai loại cảm giác đạt tới đỉnh điểm này va nhau trong cơ thể, hòa vào nhau, khiến tôi choáng váng.

Chương 54: Thiếu chút lau súng cướp cò 3

“Hôn Hiểu……buông em ra.” Tôi cắn môi dưới, cố gắng kiềm chế sự thay đổi trong cơ thể: “Em sai rồi…… sau này sẽ không cười anh.”

“Đây không phải trừng phạt, đây là việc anh luôn muốn làm với em.” Hôn Hiểu không dừng lại mà còn tiến thêm một bước…… giơ tay phủ lên sự mềm mại trước ngực tôi.

Toàn thân tôi nóng lên, vô thức dùng tay ngăn cản, anh bất mãn rên lên một tiếng, lập tức dùng tay khác tóm lấy hai tay tôi, đặt lên trên đầu.

Tôi bị ép ngửa lên trên, nhìn đèn phòng tắm, đó là màu vàng nhạt dìu dịu, nhìn hồi lâu, có cảm giác hoảng hốt mê ly.

Đầu Hôn Hiểu vùi trong cổ, tóc anh cọ vào mặt tôi, ẩm ướt, mềm mại, nhè nhẹ trên da thịt, hơi chút nhột.

Anh bắt đầu hôn cổ tôi, từng tấc từng tấc, từ từ hướng xuống dưới, xương quai xanh, đến ve áo, không ngừng chút nào.

Anh dùng miệng mở khuy, từng cái từng cái, áo sơ mi dần dần lỏng ra, lộ rõ nội y màu đen.

Môi anh dừng trên ngực tôi, lưu luyến không dời. Nụ hôn nóng bỏng đó chạm vào vùng da thịt nhạy cảm nhất, từng chút từng chút tàn sát ý chí tôi, trong cơ thể tôi trào dâng ngọn sóng dữ dội, công thành đoạt đất, sắp sửa vỡ đê.

Chân tôi bắt đầu mềm nhũn, dần dần thở dốc, cảm giác mọi thứ trước mắt đều giống như không phải hư ảo, giác quan cơ thể đều trở nên nhạy cảm và trì trệ, hỗn tạp, phân tích không rõ ràng.

Đang trong lúc hỗn độn, đột nhiên cảm giác bụng dưới bị một vật cứng húc vào …. Lẽ nào là? Trong phút chốc tôi hoàn hồn, cầm gáo nước đầy đổ lên đầu hai chúng tôi.

Sau trận âm thanh “Rào rào”, hai chúng tôi ướt như chuột lột, thảm hại kinh khủng, thở dốc nhìn nhau.

Tôi lau nước trên mặt, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại: “Em nghĩ …… chúng ta nên hạ… hạ hỏa.”

Hôn Hiểu gật đầu tán thành, anh đứng bên cạnh, đợi một lúc, khi hơi thở dần dần bình tĩnh, liền nói: “Được rồi, hỏa hạ rồi, chúng ta tiếp tục đi.” Nó xong liền bước lên phía trước, muốn lặp lại hành động vừa rồi.

“Trang Hôn Hiểu!” Tôi ra sức đẩy anh, mặt đỏ tía tai nhìn, lại không nói ra được lời nào.

Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, suýt chút lau súng bị cướp cò.

Hôn Hiểu nhìn kỹ tôi, trong mắt đột nhiên lộ ra tia hài hước: “Chúc Thảo Nhĩ cũng biết xấu hổ?”

“Trời sinh phụ nữ có quyền xấu hổ.” Tôi trợn mắt nhìn anh, chần chừ một lúc lại nói: “Em cảm thấy chúng ta bây giờ không nên làm như vậy.”

“Vì sao?” anh vòng hai tay, nhìn tôi.

“Bởi vì……” Tôi do dự trong chốc lát, thấp giọng nói: “Em chưa chuẩn bị xong.”

“Không sao, anh chuẩn bị rồi.” Hôn Hiểu nói liền lấy ra một cái túi nho nhỏ trong túi quần, mỉm cười: “Vị dâu, loại gợn sóng.”

Tôi (*+ __ +*)

Trang …… Hôn …… Hiểu, em chỉ không phải cái đó, được chưa!

Nhưng……

“Sao anh có thể mang cái thứ đó theo người!” Tôi nghi ngờ hỏi.

Loại đồ này chỉ có tên cuồng sắc mới để trong túi quần hàng ngày. Lẽ nào, Trang Hôn Hiểu cũng là một trong những người đó? Có điều, nói qua cũng phải nói lại, nhà bọn họ, có thể sinh ra những người bình thường mới lạ.

“Vì đến lúc rồi.” Trang Hôn Hiểu trả lời.

“Lúc gì?” Tôi nghi hoặc.

Trang Hôn Hiểu bước lên trước một bước, cúi đầu, sát gần tai tôi, nói nhẹ: “Thời gian mối quan hệ của chúng ta tiến thêm một bước.”

Hơi thở ấm áp của anh cố tình vô ý thổi vào tai tôi, cái loại khó chịu nhồn nhột đó dần dần lan rộng. Tôi không chịu được, đẩy đầu anh ra: “Nói năng tử tế …… rốt cuộc là thời gian gì?”

“Thời gian anh lập ra.” Trang Hôn Hiểu từ từ giải thích: “Đến 3 tháng thì cầm tay hôn ôm. 3 đến 6 tháng, lăn lộn trên ga giường. Khi 6 tháng, kết hôn.”

“Anh lập ra khi nào?” Tôi kinh ngạc hỏi.

“Đại khái là ngày thứ 3 chúng ta quen nhau.” Trang Hôn Hiểu thủng thỉnh nói: “Khi đó em chưa phát hiện ra anh giả mạo, anh đã nghĩ, người phụ nữ này ngốc như vậy, nhất định rất dễ lừa, hơn nữa lại biết nấu ăn, sau này anh không bị đói nữa, muốn cũng chẳng có hại gì.

Muốn cũng chẳng có hại gì.

Muốn cũng chẳng có hại gì.

Tôi tức tới nỗi không thở được.

Người gì đây.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx