Trương Ngạc nghe Trương Nguyên nói muốn đánh cờ, bèn hỏi:
-Mắt ngươi đã khỏi rồi sao?
Trương Nguyên đáp:
-Vẫn chưa khỏi.
Trương Ngạc trợn tròn mắt, nói:
-Mắt còn chưa khỏi, làm sao mà đánh cờ với ta?
Trương Nguyên hỏi ngược lại:
-Chẳng lẽ Tam huynh chưa từng nghe qua chuyện bịt mắt chơi cờ hay sao?
Bịt mắt chơi cờ cũng còn có thể gọi là cờ mù (cờ mồm. cờ mù – cờ tưởng), mắt không nhìn vào bàn cờ, mà chỉ dựa vào miệng nói và tính toán, trò này cần phải có trí nhất cực tốt.
Trương Ngạc cảm thấy hứng thú:
-Ngươi học được cách đánh cờ mồm rồi sao?
Trương Nguyên “ừ” một tiếng, Vũ Lăng ở bên cạnh thì sững người: “thiếu gia học đánh cờ mồm hồi nào vậy. Những ngày qua thiếu gia căn bản còn không sờ đến quân cờ, bất kể là cờ tướng hay là cờ vây cũng không hề chạm vào.”
Trương Ngạc cười nói:
-Giới tử! Có hơn hai tháng không gặp, người lại trở nên kiêu ngạo như thế, dám đánh cờ phân thua thắng với ta. Ha ha, ngươi đừng quên là cờ tướng, cờ vây của ngươi đều là học từ ta đấy nhé.
Trương Ngạc nói không sai, cờ tướng, cờ vây của Trương Nguyên đều nhờ theo học với Trương Ngạc. Trương Ngạc vô cùng thông minh, các loại nhạc cụ thổi hay đàn dây, nhịp trống hát ca, xóc đĩa đánh bài, đủ loại ăn chơi trác tác đều học qua là biết, học nữa lại rất tinh thông. Đối với cờ tướng, trước kia Trương Nguyên chưa từng thắng được Trương Ngạc, ngay cả chuyện cầm hòa cũng rất hiếm khi.
Giọng điệu Trương Nguyên hết sức bình thản, nói:
-Lúc này khác, lúc khác khác. Tam huynh chỉ cần nói là có muốn đánh hay không thôi.
Trương Ngạc cũng cảm thấy lời lẽ, giọng điệu của Trương Nguyên có chút khác thường, đưa mắt dò xét Trương Nguyên một lần nữa, rồi cất tiếng cười mà hỏi:
-Có phải gần đây kiếm được bí kíp cờ tướng, học được vài chiêu hay không? Đó là “mộng nhập thần cơ” hay là “bách biến cờ tướng phổ”?
Thấy Trương Nguyên không hề biến đổi sắc mặt, cũng chẳng có vẻ gì là xấu hổ giống như bị lật tẩy cả, Trương Ngạc cũng đoán không ra hắn dựa vào đâu. Gã liền ngoảnh đầu lại dặn dò:
-Vương Khả Xan, ngươi chạy về gọi bọn tiểu đồng nhanh chóng mang bộ cờ tướng đến đây cho ta.
Nói xong gã lại hỏi Trương Nguyên:
-Ngươi nói cần hai người đọc sách cho ngươi nghe là đọc sách gì?
Trương Nguyên nói:
-Đương nhiên là tứ thư ngũ kinh, bát cổ thời văn rồi.
Trương Ngạc phát ra một tiếng “khục” giống như bị sặc, sau đó bật cười to, vừa cười vừa nói:
-Giới Tử! Ngươi được lắm, mắt bị hỏng rồi mới nghĩ đến chuyện đọc sách, muốn đi thi tú tài rồi đây, ha ha ha ha, cười chết mất thôi.
Trương Nguyên vẫn dửng dưng không nói gì, chỉ lặng nghe Trương Ngạc cười hô hố.
Trương Ngạc cười một lúc, đoạn nói:
-Được, nếu ngươi đánh cờ thắng được ta, thì từ ngày mai ta sẽ phái hai người tinh thông chữ nghĩa đến nghe ngươi sai phái. Muốn đọc gì thì đọc, cho đến khi nào mắt ngươi khỏi thì thôi, như vậy được chưa.
Nói đến đây, Trương Ngạc dừng lại một chút, liếc xéo sang tên tiểu hề nô Vũ Lăng đang đứng bên cạnh Trương Nguyên, nói tiếp:
-Còn nếu ngươi thua, thì phải giao Vũ Lăng cho ta. Ha ha! Tên tiểu tử này bướng bỉnh lắm. Nó làm ta thích.
Giữa thời tiết nóng nực mà Vũ Lăng nghe lạnh suốt sống lưng, bên chỗ Tây Trương, các công tử thiếu gia cũng lưu luyến tiểu đồng lắm. Trương tam công tử được mười sáu tuổi rồi, sợ rằng cũng đã học được vài trò quấy phá. Vũ Lăng kêu lên:
-Không được, không được! Thiếu gia ngàn vạn lần chớ nhận lời.
Trương Nguyên cười cười, nói:
-Tam huynh, là huynh nói muốn xem chiếc khăn bịt mắt của ta trước mà, nếu ta thua thì chỉ tặng cho huynh cái khăn xanh bịt mắt này thôi, không có thứ gì khác cả. Nếu Tam huynh không muốn đấu, thì xin phiền nhường lối, ta phải về rồi.
Hắn rất hiểu tính cách của Trương Ngạc, nên vẫn giữ sự bình ổn giống như người đang câu cá, chẳng sợ Trương Ngạc không mắc câu.
Trương Ngạc tức đến mức bật cười:
-Ta lấy khăn bịt mắt của ngươi làm gì? Ngươi định rủa ắt ta bệnh hay sao, đáng giận! Thật sự đáng giận!
Suy nghĩ một lát, gã lại nói:
-Cũng đành, dù sao ta có thắng rồi, ngươi cũng không thể làm chủ chuyện giao Vũ Lăng cho ta. Mẫu thân ngươi sẽ đến từ đường mà khóc lóc kể lể, nói Tây Trương bắt nạt Đông Trương. Như vầy đi, nếu ta thắng thì sẽ ném khăn bịt mắt của ngươi xuống sông, từ giờ về sau không cho phép ngươi đeo khăn bịt mắt nữa, cái bộ dạng bịt khăn của người khiến ta nhìn thấy là muốn nổi giận. Phải rồi, nếu là ván cờ hòa thì phải đánh lại, phân định thắng thua mới thôi.
Trương Nguyên gật đầu, nói:
-Vậy được, quyết định như vậy đi.
Vũ Lăng đỡ Trương Nguyên ngồi xuống lại tảng đá xanh lớn bên dưới bàn đá, nói nhỏ:
-Thiếu gia, cậu đánh cờ tướng không lại người ta đâu. Bây giờ mặt trời lại chói chang như thế này, tháo khăn bịt mắt xuống không tốt đâu.
Vũ Lăng chẳng tin là thiếu gia biết chơi cờ mồm, cho dù có biết, cũng không thắng được Trương Ngạc.
Tiếng bước chân vang lên trên cầu. Tính tình của Trương Ngạc vốn nóng nảy, nên việc mà gã dặn dò đời nào đám người dưới dám chậm trễ, chỉ lo mà chạy tới. Chiếc bàn cờ bằng gỗ trắc, cùng với những quân cờ bằng gỗ được khắc chạm hai mặt, còn có hai chiếc ghế ngồi đánh cờ bằng gỗ mun, có tay vịn, có đệm lót, nhanh chóng được bày ngay ngắn bên dưới cây cầu bằng đá cuội trắng.
Trương Ngạc cười khinh khích ngồi xuống bên bên phải bàn cờ, Vũ Lăng cũng đỡ Trương Nguyên ngồi xuống bên kia.
Trương Nguyên rất hiểu những nước cờ của Trương Ngạc, sở trường dùng pháo, tiến công linh hoạt, những nào là pháo đầu, pháo nghịch hay pháo thuận, đều có hỏa lực rất mạnh, nhưng phòng thủ thưa thớt. Lúc trước Trương Nguyên bị tấn công đến mức chẳng có khả năng phản đòn, cho nên không nắm bắt được sơ hở trong phòng ngự của Trương Ngạc. Còn bây giờ đương nhiên khác rồi.
Trương Nguyên, mắt bịt khăn xanh, từ từ mở miệng nói:
-Binh bảy tiến một.
Vương Khả Xan đứng bên cầm quân tốt đỏ của Trương Nguyên đẩy tới một bước.
Trương Ngạc sửng sốt, những nước cờ của Trương Nguyên đều là học của hắn, bắt đầu thường là đi pháo đầu, nước kế sẽ đưa mã lên thủ, nước đi quân tốt thế này gã chưa từng thấy Trương Nguyên đi. Nước đi tốt đầu tiên còn được gọi là “tiên nhân chỉ lộ”, công thủ đều được, tương đối phức tạp, Trương Nguyên học ở đâu ra nước đi “tiên nhân chỉ lộ” này.? Cách khai cuộc như thế này cũng chẳng dễ gì mà nắm bắt được, chắc là Trương Nguyên đi bừa thôi.
-Pháo hai sang năm.
Trương Ngạc dựng lên nước cờ sở trường “pháo trong cung” của hắn. Nếu Trương Nguyên đã dâng tốt hoãn công, thì hắn sẽ chiếm lấy thế tấn công. Trước kia hắn thắng Trương Nguyên quen rồi, cho nên căn bản không coi Trương Nguyên ra gì. hơn nữa bây giờ Trương Nguyên bịt mắt, chỉ e đi không được vài nước là ngay cả cờ của mình đang ở vị trí nào cũng chẳng nhớ nữa là. Ha ha, gã muốn thấy Trương Nguyên trở thành trò cười, để gã được hết sức đùa bỡn một phen.
-Mã tám tiến bảy.
-Mã hai tiến ba.
-Mã hai tiến ba.
-Xe một sang hai.
sau giờ ngọ giữa tháng sáu mùa hè, mặt trời chiếu xuống làm mặt nước bốc lên một luồng hơi nước mờ mịt, có một mùi hăng hắc. Cây cối hai bên bờ bị nắng chiếu cho rủ xuống, có hai thiếu niên xem đánh cờ nhưng không hiểu, cởi giày ra định đi nghịch nước, nhưng vừa đạp xuống những viên đá cuội kia liền vội nhảy tưng lên, do chúng nóng rẫy, mà vội chạy về lại dưới vòm cầu râm mát.
Ván cờ vẫn tiếp tục, Vương Khả Xan vừa di chuyển những quân cờ đỏ theo lời nói của Trương Nguyên, vừa báo lại nước đi của Trương Ngạc cho Trương Nguyên nghe.
Lúc này, đầu óc của Trương Nguyên hết sức tỉnh táo. Hai tháng mắt không nhìn thấy, giúp cho hắn đến cực hạn, tâm luyện được cực tĩnh, sắc bén như một lưỡi đao mới mài xong. Trong tâm trạng như vậy, nghe Trương Thái, Vũ Lăng đọc sách, chỉ cần một lượt bèn ghi nhớ luôn, tứ thư ngũ kinh nghe qua là thuộc. Bây giờ đánh cờ mù, trong đầu bèn có thể tưởng tượng ra một bàn cờ rất lớn, các quân cờ đỏ đen đặt đâu ra đó, từng nước cờ di chuyển như hiển hiện ra trước mắt. Hắn đánh một mạch đến năm mươi mấy nước cờ, không hề hỗn loạn, đi sau mà còn áp chế người khác, đôi xe và liên hoàn mã đã áp sát đến trung cung của đội cờ đen, thế cờ tất thắng.
Trương Ngạc nhíu chặt mày, cây quạt xếp trong tay quạt xoành xoạch, mắt nhìn chằm chằm vào Trương Nguyên, không dám tin những nước cờ này là do một tên bịt mắt đi được. Xem chừng hắn không thủ được nữa rồi, muốn đổi quân cầu hòa cũng không có cơ hội nữa.
Lại đi thêm vài nước, đôi mã của Trương Nguyên áp sát, tướng đen bó tay chịu trói.
Trương Ngạc nhìn chằm chằm vào bàn cờ, không nhúc nhích, Vương Khả Xan, Phan Tiểu Phi và mấy con hát thiếu niên đưa mắt nhìn nhau, không dám lên tiếng. Tam công tử tâm khí cao ngạo, tính tình nóng nảy, lần này đánh cờ tướng thua cho tên Trương Nguyên bịt mắt, chắc chắn sẽ nổi giận, phải chú ý một chút, chớ chọc cho lửa bắt lên người.
“Rầm” một tiếng, Trương Ngạc gạt mạnh bàn cờ bằng gỗ trắc sang bên phải khiến cho bàn cờ lật nhào, ba mươi hai quân cờ bằng gỗ lăn lóc dưới đất. Trương Ngạc hét lớn một tiếng:
-Thật là tức chết mà!
Gã trừng mắt nhìn Trương Nguyên đang ngồi yên không nhúc nhích một cái, đoạn hầm hầm bỏ đi.
Đám con hát thiếu niên nọ đi theo hơn một nửa, chỉ còn lại Vương Khả Xan, Phan Tiểu Phi và mấy tên người làm mang cờ đến là vẫn chưa đi. Bọn họ thu dọn bàn cờ, nhặt nhạnh lại những quân cờ giữa bãi đá lổn nhổn.
Nổi giận là biểu hiện của sự bất tài, Trương Nguyên lắc lắc đầu, bám vào cánh tay Vũ Lăng chầm chậm đi về nhà.
Tiểu hề nô Vũ Lăng vui mừng ra mặt, không thể ngờ là thiếu gia bịt mắt lại có thể đánh thắng Trương Ngạc. Thiếu gia thật giống như đã thay đổi thành một người khác.
Vương Khả Xan đuổi theo, nói:
-Giới Tử thiếu gia, nước cờ của cậu lúc nãy thật là tinh diệu, thắng rất xứng đáng. Thật khiến người ta khâm phục.
Tài đánh cờ của Vương Khả Xan không kém, bằng không Trương Ngạc cũng chẳng gọi y đến xếp cờ. Vương Khả Xan nói chuyện có mang chút giọng điệu vùng Côn Sơn, Tô Châu, lời nói nhỏ nhẹ, hết sức dịu dàng. Nếu chỉ nghe giọng nói, chắc chắn sẽ cho rằng Vương Khả Xan là con gái. Trong gánh hát, Vương Khả Xan cũng là người đảm nhiệm vai đào.
Những con hát của “Gánh hát Khả Xan” đều là do đại phụ (tổ phụ - ông nội, đây là cách gọi của người Thiệu Hưng) của Trương Ngạc là Trương Nhữ Lâm mua về từ Tô Châu hồi mấy năm trước. Vương Nhữ Lâm là tiến sỹ Tam Giáp của kỳ thi Ất khoa thời Vạn Lịch, làm quan bên ngoài nhiều năm. Năm năm trước bị buộc tội bãi quan, lão chán nản với con đường quan lộ. Từ đó xây dựng Lâm Viên, nuôi dưỡng con hát. Gánh hát họ Trương của Thiệu Hưng cũng nổi danh từ đó.
Trương Nguyên nói:
-Tam huynh chắc là giận lắm. Ta chỉ ăn may mà thắng được một ván thôi, hãy thay ta tạ lỗi với Tam huynh.
Vương Khả Xan cười nói:
-Tuy Yến Khách công tử không nói, nhưng chắc chắn sẽ không nuốt lời. Giới Tử thiếu gia đi thong thả.
@by txiuqw4