Vương Tư Nhâm mới trở về ngày hôm qua, qua năm sau ông đã phải ra nhận chức phó Viên Châu Thôi Quan, hôm nay Trương Nguyên liền tới Hội Kê bái kiến.
Thấy Trương Nguyên, Vương Tư Nhâm vô cùng vui mừng, hỏi thăm chuyện bài vở của hắn rồi nói:
- Ta ở kinh đô cũng nghe thấy dân Hoa Đình tụ họp lại bàn tán, tên tuổi của con truyền đến tai khắp các quan của Lục bộ, ta chỉ sợ đó không phải là chuyện tốt đẹp.
Vương lão sư là người thông minh, Trương Nguyên cũng nghiêm túc, nói:
- Học trò vẫn chỉ là một tú tài, những quan viên kia sẽ nhanh chóng quên học trò thôi.
Vương Tư Nhâm nói:
- Ngươi sẽ nhanh chóng trở nên nổi tiếng, rồi sẽ được rất nhiều người nhớ đến.
Trương Nguyên nói:
- Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi, đối xuất vu ngạn lưu tất thoan chi (người nổi bật dễ bị ghét).
- Hành cao vu nhân, chúng tất phi chi (Đi nhanh hơn người, dễ bị người chê bai).
Vương Tư Nhâm cười bổ sung một câu như vậy, qua hai năm tiếp xúc, ông ta biết rõ ý chí cứu quốc của Trương Nguyên, cũng biết Trương Nguyên là người làm việc rất có chừng mực, không cần ông ta quan tâm làm gì. Điều ông ta cần lo lắng lúc này là chuyện hai người con gái của ông ta, đứa con gái lớn Tĩnh Thục thì muốn ở góa, còn đứa em Anh Tư sang năm đã là mười tám tuổi rồi, cũng không chịu thành hôn, có thể là do Trương Nguyên mà nó như vậy. Nhưng Vương Tư Nhâm thì không có ý muốn trách cứ Trương Nguyên, mà việc này cũng không thể trách ai được, chỉ có thể đổ thừa cho Nguyệt Lão đang cố ý chọc ghẹo người ta. Vương Tư Nhâm lạc quan nói đùa vậy, không đến mức lo lắng thái quá, tuy chuyện của Anh Tư khá phiền nhưng không phải không có cách giải quyết, có thể từ từ rồi tính, ông ta cũng không phản đối chuyện Trương Nguyên cùng Anh Tư có thư từ qua lại với nhau.
Còn về Trương Nguyên, việc trao đổi thư từ với Anh Tư là chuyện rất vui vẻ và thoải mái, hai người thường xuyên trao đổi và giải quyết những vấn đề khó khăn trong học tập, làm cho chuyện học tập của Trương Nguyên trong một năm có thể tiến bộ vượt bậc, nhưng qua việc trò chuyện cùng Anh Tư, hắn nhận ra sư muội cũng có điểm tiến bộ. Trong một năm qua, Anh Tư còn đọc sách nhiều hơn hắn, có thể là vì Anh Tư có nhiều thời gian đọc sách hơn, trong lúc đó Trương Nguyên luyện bắn cung, ít nhiều bị phân tán thời gian.
Cho dù Trương Nguyên là người Đại Minh hay là người hiện đại đi chăng nữa, đều không từ chối quyết tâm kết giao gặp gỡ với Vương Anh Tư, hai người làm gì cũng rất tâm đầu ý hợp, như đọc được suy nghĩ của nhau vậy, có chút bất đồng với Trương Ái Linh, không thể qua quýt dối trá quyết định, giống như quan hệ của Lý Chí và Mai Thị, tuy có trao đổi thư từ, mặc dù nhiều lần bị người ta trách móc nhưng vẫn kiên quyết:
"Doanh doanh tế mạt tùy phong tuyết,
Điểm điểm hồng trang đái vũ mai.
Mạc đạo môn tiền mã xa phú,
Tử quy kim dĩ hoán xuân hồi."
"Thanh thanh hoán xuất tự gia thân,
Sinh tử như sơn bất động trần.
Dục kiến quan âm kim nhữ thị,
Liên hoa nguyên chúc tự hoa nhân."
Há chẳng phải có một tâm tình khác tróng đó?
Mà Trương Nguyên nếu vì chuyện hôn nhân đại sự của Vương Anh Tư mà đoạn tuyệt việc qua lại thăm hỏi, thì đó mới thật là dối trá, sống ở nhân gian, ai mà có thể phân biệt rạch ròi trắng đen, không bị tình cảm giằng co, ai mà có thể suốt đời sống độc thân? Rất nhiều thứ con người không thể nào làm chủ được mình, chỉ là họ chưa gặp qua mà thôi.
"Boong...boong...boong".
Trong phòng ngủ, chiếc đồng hồ vang lên sáu tiếng, Mục Chân Chân ngủ ở trên gường gian ngoài, nhanh nhẹn đứng dậy mặc quần áo tiến vào hầu hạ Trương Nguyên mặc quần áo, rửa mặt ở gian trong. Hàng ngày Mục Chân Chân cũng không ngủ cùng thiếu gia, nàng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của một tỳ nữ.
Rửa mặt xong, kim phút đồng hồ chạy qua một khắc, Trương Nguyên mở nắp đồng hồ phía sau, ngón tay giữa chỉnh kim đồng hồ đúng sáu giờ nói:
- Mỗi ngày cứ cho đồng hồ chạy từ lúc sáu giờ.
Qua một thời gian ngắn quan sát, Trương Nguyên phát hiện một ngày chiếc đồng hồ này sẽ nhanh hơn mười lăm phút, cho nên mỗi ngày sau khi nghe tiếng chuông vang rời giường rửa mặt xong, hắn lại phải chỉnh sửa lại cho đúng.
Mục Chân Chân nói:
- Thiếu gia mấy ngày nay bận quá rồi, quả thực, thái thái luôn miệng dặn dò thiếu gia đừng cố gắng quá kẻo mệt.
Trương Nguyên nói:
- Ta hiểu chứ, lúc nào mệt ta sẽ nghỉ ngơi.
Sau khi luyện quyền cho khỏe người, hắn đi đến vách thư phòng, thấy có một phong thư đặt ở trên những quyển sách cao nhất, là thư của Vương Bính Lân, nhưng Trương Nguyên biết thật ra là thư của Vương Anh Tư, hắn liền mở ra xem, vẫn là dặn hắn phải tham gia hội Hàn Xã, còn trích dẫn mấy câu thơ của Ngư Huyền Cơ:
" Vân phong mãn mục phóng xuân tình,
Lịch lịch ngân câu chỉ hạ sinh,
Tự hận la y yểm thi cú,
Cử đầu không tiện bảng trung danh."
Mấy câu thơ này nói lên ước muốn được đề danh trên bảng vàng của những sỹ tử đi thi hương, Trương Nguyên xem xong mỉm cười, thầm nghĩ:"Anh Tư sư muội vẫn thất vọng khi không được làm con trai". Nhân mấy câu thơ của Ngư Huyền Cơ, Trương Nguyên không khỏi thờ dài khi nghĩ đến Vương Tu Vi ở Kim Lăng.
Giờ đã là năm Vạn Lịch thứ bốn mươi ba, tháng hai, xuân đã về, ngàn hoa khoe sắc, mấy hôm trước là sinh nhật Thương Đạm Nhiên. Thương Đạm Nhiên đã mười chín tuổi rồi, Trương Nguyên mười tám, Trương Nguyên đến Thương phủ để tặng quà cho Đạm Nhiên, ngày sinh nhật Đạm Nhiên năm ngoái và năm kia Trương Nguyên đều cùng Thương Đạm Nhiên đi đến chùa Hạnh Hoa, năm nay tuy không thể làm như mọi năm, nhưng may mà hôn sự của hai người chỉ còn nửa tháng nữa, về sau có thể nhìn ngắm nhau thoải mái.
Mới mồng hai tháng hai, Trương Đại đã thành hôn với Lưu Thị, ngày mười sáu tháng hai Trương Ngạc thành hôn với tỷ tỷ của Kỳ Bưu Giai, nhà họ Trương ở Sơn Âm có thể nói chuyện vui không ngừng, tuy nhiên Trương Đại thật sự không có tình cảm gì với thê tử của y là Lưu thị cả, y là làm theo ý phụ mẫu mình mà thôi, dựa theo cách nói của Trương Ngạc thì y chính là người thua cuộc, mà Trương Ngạc lại là người thắng cuộc. Trương Ngạc rất vừa ý với Kỳ thị, trong lời nói của y luôn ngập tràn niềm vui, Trương Ngạc vốn không chịu sự quản giáo của gia đình, y là người sống tùy hứng và buông thả, người hầu nếu như đụng chạm đến y, nhất định sẽ bị đánh, tính tình y từ nhỏ đã thế đến nỗi cả mẫu thân y là Vương Thị cũng chẳng thể quản nổi y. Nhưng từ lúc Kỳ Thị được gả về đó, Trương Ngạc rất ít khi nổi giận, cho dù người hầu vô ý đụng chạm đến y, chỉ cần cầu xin thê tử của y, thì dù Trương Ngạc tức giận đến đâu Kỳ Thị cũng có thể làm dịu đi, Trương Đại mỉm cười nói với Trương Nguyên:
- Nếu Tam đệ là hổ, thì Tam phu nhân chính là Võ Tòng, từ nay Tam đệ xem như là tìm được khăc tinh rồi.
Tới tham dự lễ thành hôn của Trương Đại và Trương Ngạc có Chu Mặc Nông người Sơn Âm, Diêu Giản Thúc người Hội Kê, còn có Hồ Tôn Tố, Nghê Nguyên Lộ từ những huyện khác. Hai bằng hữu của Trương Ngạc từ Gia Hưng, Côn Sơn cũng đã tới, bởi vì đầu tháng ba chính là ngày đầu tiên phải tụ họp tại Hàn Xã với quy mô lớn, vì thế những bằng hữu ở phương xa đều phải ở lại Sơn Âm, Hồ Tôn Tố ở chỗ Trương Nguyên, còn chỗ ở của những người khác đều do Tây Trương lo liệu.
Những ngày sau đó, lại có thêm nhiều người đến Sơn Âm. Ngày hai mươi lăm, Tiêu Nhuận Sinh và La Huyền Phụ từ Nam Kinh đến, bấy giờ đã có hơn bốn mươi bạn học ở Hàng Châu, Nam Bình tụ họp tại Sơn Âm này. Ngày hai mươi sáu, Nguyễn Đại Thành và mười đồng hương khác từ Đồng Thành đến, đây là những người bạn học mà Nguyễn Đại Thành tập hợp lại lúc ở Đông Thành. Ngày hai mươi bảy, Phạm Văn Nhược, Văn Chấn Mạnh, Phùng Mộng Long cùng hơn năm mươi người khác từ Tô Châu đến Sơn Âm. Ngày hai mươi chín, hơn hai trăm chư sinh từ ba huyện ở Tùng Giang ngồi trên hơn mười chiếc thuyền, trùng trùng điệp điệp tiến đến Sơn Âm. Vợ chồng Lục Thao, Trương Nhược Hi, còn có Lý Thuần, Lý Khiết đều đến đây, còn có Dương Thạch Hương, Hồng Đạo Thái, Hạ Doãn Di, Kim Lang cũng đồng loạt tới. Rồi có cả bạn học của Trương Nguyên hồi ở Quốc Tử Giám, còn có các sinh đồ ở Côn Sơn, Gia Hưng đều tới tụ họp. Đến ngày mồng một tháng ba, toàn Sơn Âm đã có năm trăm sáu mươi mốt chư sinh, tính cả nhà hắn cùng người hầu thì con số không nhỏ hơn hai ngàn người, đó là còn chưa tính chuyện các sinh đồ Hội Kê, Sơn Âm cũng tham gia lần tụ họp này.
Một hội nghị tụ tập của những sinh đồ với quy mô lớn như thế này chưa từng xảy ra, trước đó Trương Nguyên đã báo cáo với Lưu huyện lệnh và Từ Tri phủ Thiệu Hưng, được hai người ủng hộ. Thiệu Hưng phủ học và Sơn Âm huyện học mở ra là vì chư sinh, cung cấp chỗ nghị luận hàng ngày của các chư sinh.
Trương Nguyên trước đó đã lệnh cho Lai Phúc bao nhiều nhà trọ ở Sơn Âm, còn có một ít sinh đồ ở Sơn Âm tham gia lần tụ họp này, trong nhà của họ cũng thu lưu không ít những sinh đồ ở nơi xa đến. Trương Nguyên lập các xã thủ, xã phó để quản lý các xã viên, chuyện ăn ngủ của các sinh đồ do Hàn Xã sắp xếp, còn những người hầu đi cùng với các sinh đồ thì ăn ở trên thuyền.
Trên các con sông Sơn Âm đầy ắp những con thuyền từ nơi khác đến, khói lửa mịt mù không ngừng, muốn cuộc tụ họp này thành công, không có sự giúp đỡ và chuẩn bị trước là không được. Lần này, được Trương Nhữ Lâm ủng hộ, Tây Trương đã xuất ra ba trăm hộc gạo, những người khác cũng cố gắng cung cấp về tài chính. Trương Nguyên lấy danh nghĩa Hàn Xã xuất ra năm trăm lượng. Lần đầu tiên Hàn Xã tụ tập với một quy mô lớn như vậy, hỗn loạn là điều khó tránh khỏi. Trương Đại, Trương Ngạc thì không giúp được gì, cũng may là có Hồ Tôn Tố và Tông Dực Thiện giúp đỡ.
@by txiuqw4