sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 06

Chương 6: Yết kiến đế vương

Hôm sau, Mai Trường Tô lần nữa đi tới trước lầu Nghênh Phụng như đã hẹn, ngồi vào lều gấm của phủ Ninh Quốc hầu, Tạ Bật ngồi bên cạnh.

Trước khi cuộc tỷ thí bắt đầu, quả nhiên có một thái giám lục y mang thánh chỉ tới, tuyên bố thể lệ thi đấu mới bổ sung.

Bởi vì là thánh chỉ và lý do lại xác đáng nên không có bất kỳ ai phản đối. Thái giám tuyên chỉ xong rất nhanh, không hề ảnh hưởng đến thời gian các cuộc tỷ thí bắt đầu.

Các trận so tài của Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân đều tương đối sớm, một lát sau cả hai đều chuẩn bị lên đài.

Đến ngày quyết chiến cuối cùng, cho dù là bảng đấu yếu đến mấy thì cũng không thể toàn những người tầm thường, cho nên đối thủ của hai người đều không thể coi thường.

Tiêu Cảnh Duệ lên đài trước, giao đấu với một kiếm khách trẻ tuổi chỉ khoảng ngoài hai mươi. Hai người tuổi xấp xỉ nhau, binh khí giống nhau, vừa giao thủ đã bắt đầu cứng đối cứng, lấy nhanh chế nhanh, lấy cương chế cương, cuộc tỷ thí diễn ra rất náo nhiệt, tuy không linh hoạt, nhưng đấu pháp kiểu này tất nhiên cũng nhanh chóng cho kết quả.

Tiêu Cảnh Duệ tài cao hơn một bậc, người nọ cũng thẳng thắn nhận thua xuống đài, xem phong thái xử sự thì cũng là một người quang minh chính đại.

Mai Trường Tô từ xa nhìn thấy Mông Chí phái người đến triệu kiếm sĩ trẻ tuổi đó tới, chắc hẳn là thích tính khí hắn nên muốn thu về dưới trướng.

Đối thủ của Ngôn Dự Tân vừa xuất hiện đã có thể thấy rõ là một khách giang hồ cực giàu kinh nghiệm đối chiến. Bước đi trầm ổn, ánh mắt kiên định, gương mặt chữ điền dày dạn gió sương, hai bên huyệt thái dương nhô cao, hai tay đều có lớp chai dày, có thể thấy người này rất chịu khó luyện công, hình thành sự đối lập rõ nét với vị công tử quốc cữu mặt như bạch ngọc phe phẩy quạt lên đài, trận đấu có vẻ rất đáng xem.

“Tính ra đây vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy Dự Tân ra tay.” Mai Trường Tô vừa xem quyền đấm cước đá trên đài vừa nghiêng người nói vói Tiêu Cảnh Duệ mới ngồi vào trong lều. “Vốn ta vẫn cảm thấy hơi lạ, ngươi có Thiên Tuyền sơn trang làm hậu thuẫn, phụ thân bên này lại có chiến công hiên hách, có một thân võ công cao cường cũng là tự nhiên, nhưng nhà họ Ngôn đời đời đều làm quan văn, lại là dòng dõi quý tộc, không có giao thiệp với giang hồ, vậy mà tại sao nghe các ngươi nói thì võ công của hắn cũng không kém ngưoi là bao? Kết quả hôm nay mới coi như rõ ràng, thì ra Dự Tân là đệ tử Càn môn, đúng là ta đã đánh giá thấp hắn rồi.”

“Dự Tân vẫn chưa vào sơn môn bái sư, chỉ là khi còn nhỏ bị bệnh nặng, cần một bộ tâm pháp thượng thừa để hộ thân. Chưởng tọa Càn môn và gia gia đã qua đời của hắn là Ngôn lão thái sư có quan hệ rất tốt nên mới thu hắn làm đệ tử ký danh, vẫn không công khai với bên ngoài, cho nên bọn ta cũng không chủ động nói với Tô huynh.” Tiêu Cảnh Duệ vội giải thích.

Mai Trường Tô cười, không nói gì, chỉ chăm chú quan sát trên đài.

Võ công Càn môn luôn luôn được ca ngợi nhờ thân pháp và chiêu số, có yêu cầu cực cao đối với tư chất của môn hạ đệ tử, luyện công có cần chăm chỉ hay không lại không quá quan trọng, quả thật rất hợp với tính nết của Ngôn Dự Tân.

Chỉ thấy tay áo hắn tung bay phấp phới trên võ đài, chiếc quạt trên tay bay múa, tạm thời không biết sức sát thương có kinh người hay không nhưng phong thái phóng khoáng thì quả thật là hạng nhất.

“Xem ra không chỉ là ta đánh giá thấp hắn mà ngay cả các chủ Lang Gia các cũng không xếp hắn đúng vị trí rồi.” Mai Trường Tô mỉm cười vỗ tay, đúng lúc hai bàn tay chàng chạm vào nhau thì bóng áo xám trên đài cũng bị đánh bay. Ngôn Dự Tân áo gấm quạt hương, bước đi chậm rãi tới giữa võ đài, hơi dương cằm tươi cười, hình như đôi mắt đào hoa đã quét đủ một lượt mỗi góc khán đài.

“Ta không cảm thấy có gì không đúng cả.” Tạ Bật nghiêng đầu, nói. “Nhìn điệu bộ lả lơi của hắn, có thể xếp thứ mười đã là tốt lắm rồi.”

Tiêu Cảnh Duệ sớm đã quen nhìn hảo bằng hữu như vậy nên lúc này cũng coi như không nhìn thấy, chỉ cúi người nói thầm vào tai Mai Trường Tô: “Trận tiếp theo chính là Bách Lý Kỳ lên đài.”

Mai Trường Tô khẽ gật đầu, nâng tách trà lên uống mấy ngụm.

Lúc này Ngôn Dự Tân đã đắc ý đi đến, lớn tiếng hỏi bọn họ vừa rồi có thấy rõ cảnh tượng uy phong của hẳn trên đài hay không.

“Ngươi như vậy mà cũng kêu là uy phong?” Tiêu Cảnh Duệ không nhịn được trêu đùa. “Ta thấy đối thủ của ngươi rõ ràng là bị ngươi quạt làm hoa cả mắt rồi tự mình trượt chân rơi xuống mà.”

“Đó là ngươi ghen tị với ta.” Ngôn Dự Tân nhếch miệng phớt lờ hắn, đi thẳng tới bên cạnh Mai Trường Tô, chen Tạ Bật ra. “Tô huynh thấy thế nào? Ta có tư chất hơn Cảnh Duệ chứ?”

“Không sai.” Mai Trường Tô cười, nói. “Có điều ngươi hơi ham chơi. Rõ ràng có thể giải quyết từ chiêu thứ năm mươi tám mà ngươi lại phải kéo đến chiêu thứ sáu mươi ba chỉ để ta xem chiêu “hoa rơi khắp trời” của ngươi.”

Ngôn Dự Tân sững sờ, trong mắt lóe lên một thoáng khâm phục. “Tô huynh đúng là hảo nhãn lực. Đáng tiếc đối thủ của ta không phải một giai nhân xinh đẹp như hoa, nếu không sau khi trúng chiêu nhẹ nhàng rơi xuống mới thật sự giống như hoa rơi khắp trời.”

Tiêu Cảnh Duệ “hừ” một tiếng, nói: “Nếu đối thủ của ngươi là một giai nhân xinh đẹp thì chỉ sợ người nhẹ nhàng rơi xuống đất chính là ngươi rồi!”

“Đừng đùa nữa, có người đi lên rồi. Đây là Bách Lý Kỳ à?” Tạ Bật gõ gõ bàn, nói.

Mọi người ngẩng đầu nhìn, quả nhiên hai người đối chiến trận tiếp theo đều đã đứng trên võ đài.

Trong đó có một người lưng ong tay vượn, áo xanh thắt đai, ngực đeo giáp mềm, tay cầm một thanh phương thiên sóc, đây là loại giáo dài thích hợp chiến đấu trên ngựa trong quân đội. Người này có thể xông vào vòng đấu cuối cùng cũng quả thật không tầm thường.

Người đối diện hắn cực kỳ cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, thậm chí còn có thể thấy rõ từng múi cơ dưới lớp áo, chỉ dùng tay không chứ không có vũ khí, đương nhiên chính là gã Bách Lý Kỳ nhất chiến thành danh hôm qua.

“Loại người dã man, mặt mũi xấu xí như vậy không thể xứng với quận chúa.” Lần đầu tiên nhìn thấy Bách Lý Kỳ, Tạ Bật đương nhiên kích động hơn một chút, lập tức nói. “Huống hồ còn là ngoại tộc Bắc Yên, dù thế nào cũng phải tìm cách đánh thắng hắn mới được.”

“Người kia là ai?”

“Để ta tra xem.” Tạ Bật lật tập giấy trên tay. “Là một phó tướng của Thần Võ doanh, tên là Phương Thiên Sóc… Ơ, rõ ràng là cùng tên với binh khí của hắn…”

“Nhị đệ, Tô huynh không hỏi người này.” Tiêu Cảnh Duệ đẩy hắn một cái rồi mới quay sang nói với Mai Trường Tô: “Đó là tiểu vương gia mới tập tước của Mục phủ Vân Nam, chắc cũng nhận được tin báo hôm qua, lo lắng cho tỷ tỷ nên mới ngồi ra ngoài xem cho rõ.”

“Cảnh Duệ, Tô huynh cũng không phải hỏi người này.” Ngôn Dự Tân cười nhạo. “Hắn mặc nguyên bộ áo bào rồng bạc ngồi dưới mui xe ghi rõ chữ Mục, chỉ cần là người hiểu biết đều có thể thấy hắn là Mục tiểu vương gia. Tô huynh hỏi là người đứng phía sau Mục tiểu vương gia kìa.”

“Ngươi biết không?” Mai Trường Tô quay đầu sang.

“Không biết.”

“Không biết thì ngươi lắm miệng làm gì?” Tiêu Cảnh Duệ đứng dậy. “Ta ra ngoài hỏi thăm xem sao.”

Mai Trường Tô đưa tay giữ hắn lại. “Không cần, người nọ khí độ không tầm thường, ta chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi. Có lẽ là một vị tướng lĩnh quan trọng trong Mục phủ, không cần hỏi thăm kĩ như vậy làm gì.”

“Vị đó là Trưởng Tôn tướng quân của tệ phủ.” Một âm thanh đột nhiên vang lên trước cửa lều, Tiêu Cảnh Duệ lập tức lắc mình đứng chặn ở phía trước.

Một người trung niên mặc quan phục đỏ tươi, dưới cằm để ba chòm râu hiện thân, hơi cúi người thi lễ. “Mạo muội tới chơi, nếu làm kinh động tới các vị thì tại hạ xin nhận lỗi.”

“Thì ra là tẩy mã(*) đại nhân của Mục vương phủ.” Dù không biết người mới tới, nhưng qua phục sức, Tạ Bật cũng có thể đoán được vài phần, vội đứng dậy đáp lễ. “Đại nhân đến đây có chuyện gì chỉ bảo?”

(*) Chức quan tùy tùng của thái tử hoặc thế tử.

Người nọ còn chưa tiếp lời, đột nhiên Ngôn Dự Tân kêu lên: “Ơ, đã thua rồi!”

Mai Trường Tô nhìn Bách Lý Kỳ vừa đánh bại đối thủ trong lúc mọi người mới nói chuyện được vài câu. Hắn đang đứng trên đài với vẻ mặt thờ ơ. Mai Trường Tô lắc đầu thở dài.

Cụộc chiến hôm nay tuy không phải một chiêu đã thắng nhưng quá trình hoàn toàn nghiêng về một bên.

Thân pháp của Bách Lý Kỳ cũng không có gì tinh diệu, chỉ là toàn thân cực vững. Đối phương dùng kỹ xảo để đấu với sức mạnh nhưng căn bản không thể nào hạ thủ, chỉ lộ ra một sơ hở trong phòng ngự đã bị thảm bại.

Người trung niên áo đỏ nhân cơ hội nói: “Tại hạ Ngụy Tĩnh Am, tẩy mã của Mục vương phủ đến cầu kiến Tô tiên sinh chính là vì việc này.”

“Đừng khách sáo, ngài đã đi vào lều rồi thì còn nói gì mà đến cầu kiến nữa. Người tới là khách, ngồi đi, ngồi đi!” Ngôn Dự Tân rất tùy tiện kéo một chiếc ghế đến, như thể hắn chính là chủ nhân lều gấm phủ Ninh Quốc hầu.

“Đa tạ!” Ngụy Tĩnh Am quả nhiên không khách sáo, ngồi xuống ghế, đi thẳng vào vấn đề: “Trong khắp thiên hạ, người quan tâm nhất đến đại hội kén rể này đương nhiên là Mục phủ Vân Nam của ta. Hôm qua Bách Lý Kỳ nhất chiến thành danh, mặc dù quận chúa vẫn bình tĩnh như thường nhưng tiểu vương gia lại rất bất an nên mới lệnh cho tại hạ tới gặp Tô tiên sinh, xin hỏi nên có hành động gì không?”

Ông ta vừa nói xong, không cần kể đến những người khác, ngay chính bản thân Mai Trường Tô cũng không khỏi kinh ngạc.

Mấy người tụ tập ở trong lều này quả thật đang nói chuyện về Bách Lý Kỳ, nhưng đó chẳng qua là sự quan tâm của những người Đại Lương kính trọng quận chúa Nghê Hoàng. Vậy mà nghe cách nói của Ngụy Tĩnh Am thì dường như chuyện này vốn phải do Mai Trường Tô lo liệu.

“Ngụy tẩy mã.” Mai Trường Tô suy nghĩ một lát rồi thận trọng nói. “Chẳng lẽ tiểu vương gia cảm thấy Tô mỗ nên có hành động gì đó hay sao?”

“Còn không cần phải hành động sao?” Ngụy Tĩnh Am nhíu mày. “Chẳng lẽ tiên sinh cảm thấy tên Bách Lý Kỳ đó căn bản không đủ để trở thành một mối đe dọa?”

“Việc này tại hạ không dám nói bừa. Có điều tại hạ cảm thấy kỳ quái là… vì sao tiểu vương gia lại nghĩ tới chuyện hỏi tại hạ?”

Ngụy Tĩnh Am cũng hơi giật mình, mở to mắt, nói: “Không phải tiên sinh đã hứa với quận chúa nhà ta là đại hội tỷ võ lần này chỉ để tuân theo hoàng mệnh chứ thực ra sẽ không chọn ai cả hay sao?”

Câu này còn khiến mọi người kinh ngạc gấp mấy lần câu trước, ba người trẻ tuổi ngơ ngác, tất cả đều nhìn Mai Trường Tô đăm đăm.

Từ sau khi vào kinh, Mai Trường Tô cũng chỉ gặp quận chúa Nghê Hoàng có một lát, không ngờ chàng hành động nhanh như vậy, ngay cả chuyện hứa hẹn cũng đã xong xuôi. Vậy mà chàng vẫn có thể nhẫn nhịn được, nhìn mọi người bận rộn lu bù vì đại hội tỷ võ mà chàng vẫn không nói một lời.

Đương nhiên trong số những người bị kinh động còn có bản thân Mai Trường Tô, chàng vừa định mở miệng thanh minh thì lại bật ho vì hít phải hơi lạnh. Tiêu Cảnh Duệ sầm mặt đứng bên cạnh nhìn nhưng cũng chỉ giận dỗi được chốc lát rồi lại mềm lòng bước tới vỗ lưng cho chàng.

“Ngụy tẩy mã, mặc dù Tô mỗ không biết lời ấy từ đâu mà có nhưng vẫn phải làm phiền ngài hồi bẩm tiểu vương gia.” Mai Trường Tô uống một ngụm trà nóng cho nhuận họng. “Quả thật quận chúa có dặn dò tại hạ xử lý giúp, nhưng nội dung hoàn toàn không giống những gì ngài vừa nói. Tại hạ nghĩ, có lẽ tiểu vương gia đã hiểu lầm rồi.”

“Hiểu lầm?” Ngụy Tĩnh Am thoáng giật mình. “Vậy quận chúa nhờ ngài việc gì?”

“Quận chúa chỉ lo lắng Hoàng thượng mệt nhọc nên nhờ ta làm giám khảo vòng thi văn mười người để sắp xếp thứ tự giúp quận chúa thôi, ngoài ra không có một câu nào khác.”

Ngụy Tĩnh Am thấy dáng vẻ chàng không giống đang nói dối, hơn nữa chàng cũng không cần phải nói dối mình làm gì, nhất thời tỏ ra lúng túng.

Quận chúa trao đổi với tiểu vương gia thế nào thì ông ta không biết, nhưng qua những lời dặn dò của tiểu vương gia hôm nay thì có thể thấy gã Tô Triết này là người quận chúa hết sức tín nhiệm và quý trọng. Cho nên vừa rồi, lúc mới vào lều, ông ta còn cảm thấy mặc dù chàng có phong thái nhã nhặn nhưng thân thể lại ốm yếu, không xứng với quận chúa oai hùng ngút trời lắm. Giờ đây thấy chàng nói không phải thì cũng cảm thấy an tâm.

“Vậy tại hạ lỗ mãng rồi, mong Tô tiên sinh chớ trách!” Ngụy Tĩnh Am chắp tay, lễ số chu toàn. “Có điều việc quận chúa phó thác cho tiên sinh làm giám khảo thi văn quan trọng như thế, chứng tỏ quận chúa đã coi tiên sinh là bằng hữu. Chắc hẳn tiên sinh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn chuyện Bách Lý Kỳ chứ?”

“Tô mỗ sao dám không tận tâm? Cũng mong tiểu vương gia không cần quá bận lòng, quận chúa là người ra sao, sóng to gió lớn thế nào quận chúa cũng có thể vượt qua được, chưa đến mức để xảy ra sơ suất gì trong chuyện đại sự cả đời đâu. Tô mỗ nghĩ chuyện này tất nhiên quận chúa cũng có thể giải quyết dễ dàng.”

“Đa tạ lời tốt lành của tiên sinh!” Ngụy Tĩnh Am hành sự thẳng thắn, nói đến đây cũng không khách sáo nữa, ông ta hành lễ cáo từ mọi người trong lều rồi lập tức ra về.

“Hôm nay Phi Lưu không đến à?” Ngôn Dự Tân nhìn bóng lưng ông ta đi xa, hỏi. “Mặc dù bên ngoài rất nhiều người đến người đi khiến chúng ta không để ý, nhưng để ông ta đi thẳng đến cửa lều nghe chúng ta nói chuyện thì…”

“Đông Khư hôm nay có phiên chợ, ta cho Phi Lưu đến đó chơi rồi.” Mai Trường Tô cười, nói. “Có điều tẩy mã vốn là chức quan văn, vậy mà ông ta lại có khinh công bậc này, thật sự là khó được. Lại xem khí độ của vị Trưởng Tôn tướng quân bên cạnh tiểu vương gia kia, Mục phủ Vân Nam này thật sự là nhân tài đông đúc, không hổ là thiên hạ đệ nhất đại phiên trấn.”

“Hơn nữa, một đại hội kén chồng lớn như vậy mà Vân Nam lại không có ai báo danh, có thế thấy quận chúa đối với bọn họ thật sự là núi cao chỉ có thế ngước nhìn chứ không dám vọng tưởng.” Tạ Bật cũng nói xen vào.

“Cảnh Duệ, có chuyện gì không vui à?” Mai Trường Tô phát hiện vẻ mặt khác thường của chàng trai bên cạnh nên cất lời hỏi.

Tiêu Cảnh Duệ nhăn nhó, lẩm bẩm nói: “Quận chúa nhờ huynh phụ trách thi văn, tại sao huynh không nói với ta?”

Tạ Bật ngạc nhiên nói: “Làm sao? Tô huynh cần bẩm báo ngươi sao?”

“Cảnh Duệ.” Mai Trường Tô lại không cười nhạo mà kiên nhẫn giải thích: “Quận chúa đưa ra yêu cầu này, đương nhiên ta phải nhận lời. Chỉ có điều một việc lớn như phụ trách thi văn há chỉ cần quận chúa yêu cầu là được? Phải được Thánh thượng khâm chuẩn nữa. Mấy ngày nay không nghe thấy ý chỉ gì, ta nghĩ có lẽ là Thánh thượng không khâm chuẩn, nên mới không nhắc tới với các ngươi.”

“Không nhắc tới cũng là bình thường, Tô huynh là người chững chạc thế nào, đương nhiên không thể rêu rao khắp nơi về một chuyện còn chưa được quyết định.” Tạ Bật cười ha ha. “Ta chỉ thấy lạ là vì sao đại ca tức giận thôi.”

Tiêu Cảnh Duệ nghĩ lại, cũng cảm thấy mình vô lý, gương mặt hơi đỏ lên.

Ngôn Dự Tân cũng che miệng cười một hồi rồi trêu chọc: “Cảnh Duệ thích Tô huynh mà, hắn luôn cảm thấy Tô huynh là do hắn mời đến Kim Lăng, đương nhiên phải thân với hắn nhất mới đúng. Bây giờ phát hiện có những người khác cũng thích Tô huynh mà hắn lại không biết nên đương nhiên phải ghen.”

“Ai… ai ghen?”

“Đại ca từ nhỏ đã hẹp hòi như vậy, thích cái gì là nhất quyết không buông tay, không cho ta chạm vào. Tại sao lớn rồi mà cái tính này vẫn không đổi được?”

“Nhóc con nhà ngươi nói bậy cái gì? Ta giữ cái gì không chịu cho ngươi?’

“Con ngựa bờm đỏ đó.”

“Con ngựa đó quá hung hăng, ngươi vừa cưỡi lên đã ngã, đương nhiên ta không dám cho ngươi cưỡi nữa, nhỡ đâu ngã thành đần độn thì làm thế nào?”

“Còn cả Lâm Thù ca ca.” Ngôn Dự Tân cũng hùa theo. “Lâm Thù ca ca dạy ngươi bắn tên, ngươi cực kỳ. Hôm sau, ngươi phát hiện huynh ấy cũng dạy ta, thế là mấy ngày ngươi không thèm nói chuyện với ta!”

Mai Trường Tô cảm thấy tức ngực, dường như máu trong người đểu đông cứng, sắc mặt lập tức trắng xanh.

“Sao vậy?” Tiêu Cảnh Duệ vội bước lên trước, hỏi. “Lại không thoải mái à? Dạo này huynh thường xuyên như vậy, tại sao thuốc của Tuân tiên sinh lại không có hiệu quả?”

“Trên đời làm gì có tiên đan?” Mai Trường Tô gắng gượng cười, nói. “Đã tốt hơn trước kia nhiều rồi, lúc phát tác chỉ quặn đau một chút rồi có thể bình phục rất nhanh.”

“Trong lều lạnh quá.” Ngôn Dự Tân cầm một chiếc áo da tới. “Ta bảo bọn chúng mang thêm một chậu than vào.”

“Còn chưa lập đông mà, làm gì đến mức ấy.” Mai Trường Tô mỉm cười nhìn hai người. “Hai ngươi bình thường vẫn kết bè bắt nạt Cảnh Duệ như vậy à?”

“Đúng vậy.” Ngôn Dự Tân cười hì hì. “Bắt nạt hắn rất vui. Tô huynh, huynh có muốn tham gia không?”

“Này, ngươi…”

Mai Trường Tô xoay người lại giữ tay Tiêu Cảnh Duệ, nhỏ giọng nói: “Nhiều năm chơi với hắn như vậy mà ngươi còn chưa hiểu rõ hắn à? Càng nổi cáu với hắn thì hắn càng cao hứng, không quan tâm đến hắn, thì hắn sẽ không thể chơi một mình được.”

“Hừ, Tô huynh quả nhiên thiên vị Cảnh Duệ!” Ngôn Dự Tân kháng nghị. “Có điều huynh dạy hắn cũng không sao, ta vẫn có thể nghĩ ra cách mới để bắt nạt hắn. Cảnh Duệ, ngươi có sợ hay không?”

Tiêu Cảnh Duệ là người thông minh học cái biết ngay, lần này hắn không thèm quan tâm đến Ngôn Dự Tân, chỉ tiếp tục thấp giọng trò chuyện với Mai Trường Tô.

Một quyền đấm vào bị bông, công tử phủ quốc cữu cảm thấy nhàm chán, đi loanh quanh vài vòng trong lều rồi lại chạy ra bên ngoài không biết đi chơi trò gì.

Hôm đó, Mai Trường Tô xem hết trận tỷ thí cuối cùng mới về. Bởi vì mệt mỏi nên bữa tối chàng cũng không ăn được mấy, khiến Tiêu Cảnh Duệ và Phi Lưu đều rất lo lắng.

Nhưng chàng vẫn nhất quyết đòi đến xem cả hai ngày khiêu chiến, nói là không thể phụ sự tín nhiệm của quận chúa.

Vòng khiêu chiến mới được thêm vào quả nhiên vẫn có tác dụng, trong mười người thắng vòng quyết chiến, có ba kẻ bị người khiêu chiến đánh bại. Mười người chiến thắng cuối cùng được ban ngự tửu, nhận tặng phẩm hoa vàng, nghỉ ngơi ba ngày rồi phải vào cung thi văn.

“Nhìn dáng vẻ của Tô huynh thì hình như không quá hài lòng với cả mười người bọn ta nhỉ?” Đêm đó, tụ hội ở Tuyết Lư, Ngôn Dự Tân tay cầm hoa vàng hỏi Mai Trường Tô.

“Cũng xem như những nhân vật có trình độ cao nhất rồi.” Mai Trường Tô thở dài, nói. “Nhưng vừa nghĩ đến quận chúa Nghê Hoàng là tiên nữ hạ phàm, lại cảm thấy vẫn còn khiếm khuyết gì đó.”

“Ta và Cảnh Duệ cũng có khiếm khuyết sao?” Ngôn Dự Tân rất không phục. “Luận nhân phẩm hay tài mạo, bọn ta đều luôn được đánh giá cao nhất kinh thành.”

Mai Trường Tô liếc hai người rồi nhanh chóng bác bỏ: “Hai ngươi tuổi còn quá nhỏ.”

Ngôn Dự Tân tức nghẹn họng, trợn mắt. “Tuổi nhỏ mà cũng là cái tội à? Có phải bọn ta muốn nhỏ hơn quận chúa mấy tuổi đâu?”

“Ngưoi cũng đừng ầm ĩ nữa.” Tiêu Cảnh Duệ đẩy hắn một cái. “Hai chúng ta vốn chỉ đến góp vui cho đủ số, để lọc bớt một số người không đủ tư cách giúp quận chúa mà thôi.”

“Này, chính ngươi muốn đến góp vui cho đủ số, đừng có kéo ta vào được không? Ta rất nghiêm túc đấy.” Ngôn Dự Tân bày ra một vẻ mặt nghiêm túc.

“Ngươi sống bao nhiêu năm rồi, đã bao giờ ngươi nghiêm túc chưa? Mà cho dù nghiêm túc thì cũng không tốt, có cô nương nào lại thích phu quân nhỏ tuổi hơn mình chứ?”

“Ha ha.” Ngôn Dự Tân cười quái dị. “Ngươi còn lên lớp ta? Vân cô nương rõ ràng lớn hơn ngươi sáu tuổi, ngươi tự tính lại xem mình đã theo đuổi nàng bao nhiêu năm?”

Thấy Tiêu Cảnh Duệ bị chặn họng, Mai Trường Tô vội nói: “Cảnh Duệ là người chí tình chí nghĩa, hắn có ái mộ Vân cô nương đến mấy thì cũng chưa bao giờ dây dưa khiến nàng cảm thấy phiền phức cả. Lần này ngươi cũng nên học hắn, để cho quận chúa tự quyết định mới có thể coi là một hảo hán hào hiệp, quang minh.”

Ngôn Dự Tân ôm ngực, ai oán nói: “Cảnh Duệ, ngươi bây giờ đã có người nâng đỡ, sau này có Tô huynh che chở, ta muốn bắt nạt ngươi cũng không dễ dàng như trước nữa…”

Thấy hắn diễn quá đạt, tất cả mọi người đều bật cười, bầu không khí lập tức dịu xuống rất nhiều.

Đám người đang nhàn hạ nói cười, đột nhiên một hạ nhân hoảng hốt chạy vào, thở gấp nói: “Một công công trong cung đến tuyên chỉ, hầu gia kêu mọi người mau đến tiền sảnh…”

Mấy người ở đây đều đã nhiều lần thấy thánh chỉ nên không hề luống cuống, tất cả tới tấp đứng dậy từ biệt Mai Trường Tô.

“Không… không phải…” Người hầu đó vội nói. “Chủ yếu là Tô tiên sinh… Tô tiên sinh đi tiếp…”

“Ta?” Mai Trường Tô ngẩn ra, nhưng nghĩ bụng có hỏi gã người hầu này cũng không hỏi được gì nên liền đứng dậy thay y phục rồi đi cùng mọi người đến tiền sảnh.

Thái giám đứng trước sảnh, trong tay không có thánh chỉ, sau khi đợi mọi người đều quỳ xuống thi lễ, ông ta mới vung phất trần, cất giọng the thé: “Thánh thượng khẩu dụ, triệu Tô Triết ngày mai vào cung diện thánh sau giờ triều sớm, khâm thử.”

Mọi người tạ ơn rồi đứng dậy, mấy người trẻ tuổi đoán nhất định là quận chúa Nghê Hoàng đã bẩm báo Hoàng đế nên không hề cảm thấy bất ngờ. Tối nay trưởng công chúa Lỵ Dương không có nhà, cho nên người cảm thấy kinh ngạc chỉ có một mình Ninh Quốc hầu Tạ Ngọc.

Ông ta luôn luôn tập trung vào công việc, không bao giờ hỏi chuyện không đâu, cho nên cũng không quá chú ý đến vị khách ở Tuyết Lư, đương nhiên không thể hiểu được tại sao Hoàng đế bệ hạ đột nhiên lại muốn triệu kiến một kẻ giang hồ. Có điều, nếu hỏi thẳng câu này thì hơi thất lễ, cho nên ông ta suy nghĩ một lát rồi hỏi rất khách khí: “Tô tiên sinh ngày mai vào cung, có biết Bệ hạ muốn nói chuyện gì không? Bản hầu cũng có thể chuẩn bị giúp tiên sinh.”

Mai Trường Tô hiểu rõ ý ông ta, thản nhiên nói: “Tô mỗ bất tài, chỉ có một chút nhãn lực còn được mọi người khen ngợi. Ngày hôm trước được quận chúa Nghê Hoàng đề nghị giúp quận chúa chủ trì cuộc thi văn, ta nghĩ Bệ hạ triệu kiến quá nửa chính là vì nguyên nhân này.”

Mặc dù sửng sốt nhưng nghĩ đến tài danh hiển hách của Mai lang Giang Tả thì cũng không có gì quá kinh ngạc, Tạ Ngọc lập tức thư thái trong lòng, thi lễ rồi trở về hậu viện.

Sáng sớm hôm sau đã có xe ngựa của Mục vương phủ tới đón, suy đoán của mọi người càng được chứng thực.

Mấy quý công tử tuy có thân phận hiển hách nhưng hoàng cung dù sao cũng không phải cái chợ, không thể muốn đi cùng là có thể đi cùng, cho nên lo lắng cứ việc lo lắng, tò mò cứ việc tò mò, chung quy vẫn chỉ có một mình Mai Trường Tô lên xe, còn nhân tiện giao một nhiệm vụ cho Tiêu Cảnh Duệ: chăm sóc Phi Lưu.

Xe đi đến ngoài hoàng cung thì chuyển sang ngồi kiệu lụa xanh. Mai Trường Tô cảm thấy tinh thần hơi kích động, vội vàng nhắm mắt suy tư để trấn tĩnh lại.

Vào cửa Chính Nghi, xuống kiệu đi bộ, xem phương hướng thì có lẽ đang đến điện Vũ Anh.

Vừa đến góc điện thì chàng gặp một đội ngũ khác từ hành lang bên cạnh đi ra. Thiếu niên đi giữa mặc áo dài có hoa văn rồng, dung mạo như ngọc, vẻ mặt còn non nớt nhưng lại không thiếu khí khái anh hùng, từ rất xa đã nhìn Mai Trương Tô chằm chằm bằng ánh mắt cực kỳ tò mò. Thấy chàng nhìn lại, hắn lập tức để lộ một nụ cười, vẻ mặt rất thân mật giống như lần đầu tiên em vợ gặp anh rể mới, khiến Mai Trường Tô dở khóc dở cười. Nhưng quay sang nhìn thấy nụ cười tinh nghịch của quận chúa Nghê Hoàng, chàng liền biết nhất định là vị nữ soái nam cương này cố ý.

“Tô tiên sinh hôm nay khí sắc rất tốt.” Quận chúa Nghê Hoàng khoan thai đi tới. “Đến làm quen một chút, đây là xá đệ.”

“Tại hạ tham kiến Mục vương gia.”

Mục Thanh vội vàng đưa tay ra đỡ.

Bình thường mọi người đều cảm thấy hắn còn nhỏ tuổi nên lúc xưng hô đều gọi là Mục tiểu vương gia. Mai Trường Tô bớt đi một chữ tiểu khiến hắn hết sức vui vẻ, huống hồ đây lại là người tỷ tỷ hắn thích, sao hắn dám tỏ ra kiêu ngạo ngay trước mặt tỷ tỷ, gương mặt tươi cười rạng rỡ. “Ta sớm đã nghe danh tiên sinh, hôm nay được gặp, quả nhiên phong thái bất phàm.”

Mai Trường Tô cười khổ, nói: “Vương gia quá lời, kẻ đầy mình bệnh tật như tại hạ đâu dám nhận.”

“A, Tĩnh vương cũng đến rồi!” Quận chúa Nghê Hoàng đột nhiên nói.

Mai Trường Tô xoay người lại nhìn, quả nhiên thấy Tĩnh vương Tiêu Cảnh Diễm đang sải bước đi tới, ánh mắt hai người thoáng tiếp xúc rồi lập tức tránh đi.

“Vì Nghê Hoàng mà Tĩnh vương phải tốn thời gian quý giá rồi.” Quận chúa Nghê Hoàng cười, nói, nghe ý nàng thì hình như Tĩnh vương cũng nhận lời mời của nàng nên mới đến.

Mai Trường Tô nhìn hai người đứng sánh vai nhau, nam cao lớn sáng láng, khí thế như rồng như hổ, nữ anh khí bừng bừng như phượng hoàng cánh lửa, ánh mắt không khỏi nghiêm túc, trái tim khẽ động.

Tĩnh vương không phải người nhiều lời, chỉ khách khí nói một câu rồi lặng lẽ đứng yên.

“Phải chờ người nào ở đây à?” Mai Trường Tô hỏi.

“Không cần, xem kìa, đã đến rồi.” Quận chúa Nghê Hoàng thản nhiên cười. “Hai vị này hành động quả là nhất trí.”

Mai Trường Tô không cần quay lại cũng biết nàng đang nói đến hai người nào.

Quả nhiên chỉ chốc lát sau đã nghe thấy tiếng cười của Thái tử và Dự vương đồng thời vang lên, dường như đang so xem ai tỏ ra độ lượng, ung dung hơn, lại đồng thời hòa nhã chào hỏi mọi người đang đứng dưới chân điện.

Hai người này có địa vị tôn quý, mọi người đều tiến lên hành lễ.

Do mấy ngày trước đây đã hiến kế thêm vào phẩn khiêu chiến cho cuộc tỷ thí nên Dự vương được Hoàng đế rất tán thưởng, vì vậy lúc này nhìn thấy Mai Trường Tô liền cười tươi như hoa.

Thái tử mặc dù trong lòng không vui nhưng cũng biết rõ ngọn nguồn, không thể trách Tô Triết được, chỉ tự trách mình không có tai mắt bên cạnh chàng, đương nhiên cũng phải thể hiện mình không hề có khúc mắc gì.

Mai Trường Tô vừa trò chuyện với bọn họ lại vừa phải chú ý không để quận chúa Nghê Hoàng và vương gia Mục Thanh bị lạnh nhạt, đúng là thể hiện hết tài xã giao, mọi mặt đều có thể bao quát. Tiêu Cảnh Diễm đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn, ánh mắt không khỏi lộ vẻ chán ghét.

Mấy người tập trung rồi đồng thời vào trong điện.

Nội điện đã sớm bày tiệc rượu thịnh soạn.

Do Hoàng đế chưa tới, theo lễ thì không thể ngồi vào bàn trước, vì vậy mọi người liền tùy ý đứng túm năm tụm ba trò chuyện.

Vì ngầm phân cao thấp nên Thái tử và Dự vương ai cũng không muốn để đối phương đứng một mình với Mai Trường Tô, cho nên ba người này tụ thành một nhóm.

Mục Thanh luôn ngưỡng mộ những chiến công của Tĩnh vương, hơn nữa cảm thấy nam tử hán thì phải trò chuyện về các đề tài chiến trận, vì vậy bèn tiến đến thỉnh giáo Tiêu Cảnh Diễm chuyện bày binh bố trận.

Quận chúa Nghê Hoàng đến bên này nghe một chút, lại qua bên kia nói vài câu, thành ra cực kỳ thoải mái.

Khoảng một khắc sau, tiếng khánh vàng nhẹ nhàng vang lên ngoài điện, quan ti lễ hô to: “Hoàng thượng giá lâm!”

Trong điện lập tức yên tĩnh, mọi người đứng đúng theo thứ tự phẩm cấp. Mai Trường Tô lùi đến trong góc, đợi Hoàng đế ngồi vào chính vị trên điện rồi mới cùng mọi người hành lễ.

Hoàng đế Đại Lương đã qua tuổi hoa giáp, hai bên tóc mai đã điểm bạc, mặt có nếp nhăn, nhưng hành động và khí thế vẫn lẫm liệt, hiên ngang, không hề có vẻ già nua, ốm yếu.

Sau khi hạ dụ bình thân, ánh mắt Hoàng đế tự nhiên chuyển đến Mai Trường Tô đang đứng ở vị trí xa nhất.

Đối với Hoàng đế bệ hạ cửu ngũ chí tôn thì tông chủ Giang Tả minh hay đệ nhất đại bang trong giang hồ đều là chuyện không đáng để tâm nhiều, sở dĩ Hoàng đế thấy hứng thú với Mai Trường Tô là vì ông ta cũng hiểu lầm như Mục Thanh, cho rằng chàng chính là người quận chúa Nghê Hoàng thầm mến.

Nhìn lần đầu tiên, người này dung mạo thanh tú, khí chất phóng khoáng, cử chỉ không hề lóng ngóng, thảo nào quận chúa lại vừa ý.

Nhìn thêm lần nữa, sắc mặt quá yếu ớt, thân hình dưới lớp áo lông quá gầy gò, e rằng không phải người trường thọ, có cảm giác không phải một chỗ dựa vững chắc ột nữ nhân.

Nhìn kĩ lần thứ ba, đôi mắt chàng bình tĩnh, ung dung, như trong suốt lại như sâu thẳm, dù im lặng nhìn xuống như đang thiền định nhưng linh khí vẫn ép người.

Hoàng đế vuốt chòm râu hoa râm, thầm gật đầu, gọi một tiếng: “Tô Triết!”

“Có thảo dân.”

“Quận chúa tiến cử với trẫm, nói ngươi tài cao học rộng, Thái tử và Dự vương cũng rất tán thưởng ngươi. Ở đây trẫm có ba bài luận thời thế, ngươi đọc qua rồi chỉ ra bài nào là vượt trội hơn cho trẫm.”

“Thảo dân tuân chỉ.”

Mai Trường Tô nhận ba bài văn từ tay nội thị, nhìn lướt qua một lần rồi nói: “Hổi bẩm Bệ hạ, bài “Luận trung khu trị” là xuất sắc nhất.”

“Tại sao ngươi lại nói vậy?”

“Bài luận này có khí chất đế vương, thảo dân sao dám bình luận?”

Lương đế ngẩng mặt cười to, mặt mày hớn hờ, khen: “Quả nhiên có nhãn lực. Phần thi văn của quận chúa sẽ phó thác cho ngươi. Đã bỏ sức phục vụ triều đình, dù không có chức phận cũng nên có danh khách khanh, không cần phải tự xưng thảo dân nữa.”

Mai Trường Tô trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Thần tuân chỉ.” Ba chữ này rất lãnh đạm, giống như không hề coi trọng ân sủng này của Thánh thượng mà chỉ làm cho đúng lễ tiết thôi

“Người đâu, bày chỗ cho Tô tiên sinh ngồi dưới vị trí của quận chúa.”

“Đội ơn Bệ hạ.”

Mai Trường Tô thi lễ ngồi xuống, quận chúa lập tức cười với chàng khiến mọi người trong điện đều lộ ra vẻ mặt “quả nhiên là thế”.

Lúc này đại thống lĩnh cấm quân Mông Chí xuất hiện ngoài cửa đại điện. Ông ta là cận thần của Hoàng đế, không cần cầu kiến đã có thể đi thẳng vào trong điện, bẩm: “Hồi bầm Bệ hạ, sứ thần hai nước Đại Du, Bắc Yên và mười người qua vòng đấu võ đã vào cung, hiện đang đợi chỉ bên ngoài điện.”

Mặc dù Mai Trường Tô đã sớm biết yến tiệc hôm nay không phải chỉ để gặp một mình chàng mà quan trọng hơn là để quan sát trước những người ứng tuyển quận mã(*), nhưng đến giờ chàng mới có thế khẳng định tin tức này không sai, tự nhiên thấy trong lòng nhẹ nhõm.

(*) Chồng của quận chúa.

Chàng đang trầm ngâm suy nghĩ thì Hoàng đế Đại Lương đã tuyên triệu kiến.

Mông Chí lĩnh mệnh xoay người lại, trong nháy mắt quay qua phía Mai Trường Tô, ông ta gật đầu thật khẽ mà không ai phát hiện ra.

Biết ông ta đã giải quyết mọi chuyện thuận lợi, Mai Trường Tô yên tâm nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, chỉ ngồi lặng yên như trước.

Một lát sau hoàng môn quan truyền báo công chúa Cảnh Ninh đến, Hoàng đế Đại Lương để lộ một nụ cười, đợi công chúa đi vào rồi lập tức hỏi: “Ninh Nhi, hôm qua ngươi nhất quyết đòi đến dự tiệc, vậy tại sao hôm nay lại đến muộn?”

Công chúa Cảnh Ninh cau mày, gương mặt như phủ mây đen, sắc mặt cực kỳ ảo não. Sau khi hành lễ triều kiến, nàng mới rầu rĩ trả lời: “Trên đường tới đây, con nhìn thấy một con mèo lông dài trắng như tuyết nên đuổi theo, vì vậy mới đến chậm một lát.”

“Ngươi lúc nào cũng thích mèo. Vì không bắt được nên không vui đúng không?”

Công chúa Cảnh Ninh im lặng trầm tư hồi lâu rồi mới nhỏ giọng nói: “Không phải… con đuổi theo con mèo đó, vô tình chạy đến Dịch U đình, thấy những người ở đó phải lao dịch khổ sở, vô cùng bi thảm, cho nên trong lòng có chút không vui…”

Nghe nàng nhắc tới Dịch U đình, trái tim Tĩnh vương run lên, hắn thoáng nhìn Mai Trường Tô rất nhanh nhưng chỉ thấy vẻ mặt chàng vẫn bình tĩnh, dường như không hề nghe thấy những lời vừa rồi.

Sắc mặt Hoàng đế Đại Lương hơi âm trầm, trách: “Ngươi thân là công chúa, tại sao lại đi đến một nơi như thế? Hơn nữa trong Dịch U đình đều là tội nhân, chịu nỗi khổ lao dịch là xứng đáng, không cần động lòng trắc ẩn như thế.”

“Phụ hoàng dạy rất đúng.” Công chúa Cảnh Ninh cúi đầu, nói. “Nhưng ở đó còn có những đứa bé chưa trưởng thành, yếu đuối, đáng thương. Con nghĩ bọn chúng còn ít tuổi như vậy thì có thể có tội gì…”

“Không cần nhiều lời nữa!” Hoàng đế Đại Lương quát một tiếng. “Đúng là chiều ngươi quá sinh hư rồi, ngươi không xem xem bây giờ đang là lúc nào mà lại nhắc tới đám tội nhân đó? Mau ngồi vào chỗ đi, các sứ thần sắp vào điện rồi, ngươi lúc nào cũng phải nhớ thân phận công chúa của mình. Nhìn Nghê Hoàng tỷ tỷ của ngươi xem, người ta chín chắn, đĩnh đạc thế nào…”

“Bệ hạ quá khen.” Quận chúa Nghê Hoàng lập tức cười, nói. “Cảnh Ninh là công chúa được nuông chiều, nếu ra sa trường huyết chiến như Nghê Hoàng, chỉ sợ Bệ hạ lại không nỡ.”

Hoàng đế Đại Lương lộ vẻ từ ái, nói: “Trẫm đâu nỡ để ngươi khổ cực phơi gió dầm sương như vậy? Lần này Thanh Nhi đã tập tước, chỉ cần chọn được giai tế cho ngươi nữa là trẫm yên tâm rồi.”

“Hoàng ân mênh mông của Bệ hạ, không cần nói Nghê Hoàng xúc động trong lòng, cho dù gia phụ ở dưới suối vàng cũng sẽ cảm nhận được hoàng ân khó báo.” Quận chúa Nghê Hoàng cai quản Vân Nam nhiều năm, tự nhiên không chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết, ngay cả một lời tạ ơn thông thường mà nàng nói ra cũng rất chân thành, dễ nghe.

Hoàng đế Đại Lương cười điềm đạm.

Lúc này, sứ thần Đại Du và Bắc Yên đã cầm sứ tiết lên điện thi lễ rồi ngồi vào vị trí.

Tiếp theo là mười người vượt qua cuộc thi võ vào điện, tất cả đều ăn mặc khác nhau, có vài người còn tỏ vẻ lo sợ, bất an, hiển nhiên là vì sáng sớm đã bị triệu kiến đột xuất, căn bản không có bất cứ chuẩn bị gì.

So với những người kia, Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân đã vào cung nhiều lần đương nhiên thoải mái hơn nhiều. Hai người này vừa đi vào đã đưa mắt nhìn khắp nơi, sau khi tìm được Mai Trường Tô, dù không dám lên tiếng chào hỏi nhưng lại đồng loạt nở nụ cười với chàng.

Đợi mọi người tạ ơn rồi ngồi xuống, Hoàng đế Đại Lương mới lệnh cho cung nữ rót rượu ngon tới các bàn, trước hết ban ỗi người ba chén rồi mới nói: “Lần thịnh hội này quần anh tụ họp, cao thủ như lâm, các vị có thể vào đến vòng cuối, chứng tỏ đều là những bậc anh hào. Hôm nay trẫm ban tiệc, thực tế là để biểu dương khích lệ. Vẫn nói anh hùng đều có tửu lượng cao, mời các vị uống thêm chén nữa.”

Mười thí sinh vội nâng chén đứng dậy, uống một hơi cạn sạch.

Hoàng đế Đại Lương lại quay sang chính sứ hai nước. “Đại Du và Bắc Yên đều không hổ là nơi anh kiệt xuất hiện lớp lớp, những thiếu niên anh hùng này đều vượt đường xa đến đây, lại đều có chiến tích không tầm thường, chỉ có điều trẫm đều không thật sự nhận biết, quý sứ có thể giới thiệu cho trẫm một chút không?”

Hai sứ thần vội đứng dậy thi lễ, nói: “Vâng!” Nhưng lúc bọn họ đứng thẳng dậy, định mở miệng thì lại phát hiện một vấn đề. Hai nước đều có người lọt vào vòng cuối, nhưng Hoàng đế Đại Lương chỉ bảo bọn họ “giới thiệu một chút” chứ không chỉ định ai giới thiệu trước, ai giới thiệu sau.

Nói trước nói sau cũng không phải việc lớn gì, nhưng trong một bữa tiệc long trọng như thế này mọi người luôn phải chú ý giữ lễ, huống hồ Đại Du và Bắc Yên cũng không phải hai nước láng giềng hữu hảo gì, bình thường cũng không ít lần trở mặt sách nhiễu bắt bẻ lẫn nhau, chẳng ai muốn tỏ ra yếu thế.

Đứng ngẩn ra một lát, hai chính sứ cảm thấy cứ hằm hè nhau như vậy cũng không giải quyết được gì, đành phải đồng loạt đưa ánh mắt về phía gia chủ. Kết quả lại chỉ thấy nụ cười không hề phúc hậu trên mặt vị Hoàng đế già, rõ ràng muốn xem chính bọn họ giải quyết vấn đề trình tự này.

“Đại Du chúng ta lần này tổng cộng có hai dũng sĩ qua vòng…” Chính sứ Đại Du lập tức nói, ngụ ý là bọn họ ta có hai, các ngươi chỉ có một, cho nên bọn ta nói trước.

“Đáng tiếc mười người này không có cơ hội so đấu với nhau, Bách Lý dũng sĩ của chúng ta vẫn rất muốn được giao lưu học hỏi.” Chính sứ Bắc Yên không cam lòng yếu thế, ý là hai tên dũng sĩ của nhà các ngươi cũng không lợi hại bằng một người nhà bọn ta, dựa vào cái gì mà các ngươi nói trước?

“Kỳ thực, tệ quốc còn có không ít dũng sĩ có năng lực tham dự tranh phong, nhưng nghĩ rằng đây là cầu thân quận chúa, dù sao cũng phải tài mạo song toàn mới được, vì vậy trước đó còn sơ tuyển một lượt.” Chính sứ Đại Du cực kỳ khinh thường, cố ý châm chọc Bách Lý Kỳ tướng mạo xấu xí, quận chúa chắc chắn không thích hắn.

“Từ xưa đã có câu “nhìn mặt chọn người, được không bằng mất”, quận chúa là người siêu phàm thoát tục thế nào, làm sao lại coi trọng những kẻ bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa được chứ…” Bắc Yên chính sứ cũng ăn nói sắc bén, lập tức trả đòn.

Lúc này, Hoàng đế Đại Lương mới cười ha ha, khuyên giải: “Hôm nay ba nước giao hảo, chính là việc vui, cần gì câu nệ tiểu tiết? Hai vị mời ngồi, việc giới thiệu này để Mông Chí làm thay cũng được.”

Mông Chí lập tức bước lên, sau một tếng: “Thần tuân chỉ”, liền xoay người bước tới bên cạnh một thí sinh Đại Du, lễ phép đưa tay chỉ: “Vị dũng sĩ Đại Du này họ Du tên Quảng Chi, hai mươi tám tuổi, phụ thân là quan nhị phẩm, từng có hôn ước với một nữ nhân họ Hồ, ba tháng trước đã từ hôn.”

Sau đó lại đi tới bên cạnh bàn của Bắc Yên, nói: “Vị dũng sĩ Bắc Yên này họ Bách Lý tên Kỳ, ba mươi tuổi, là gia tướng của tứ hoàng tử Bắc Yên, trừ lần này đến Đại Lương thì chưa hề rời khỏi tứ hoàng tử nửa bước, chưa thành thân.”

Tiếp theo ông ta lại đi về bên bàn của Đại Du, nói: “Vị dũng sĩ Đại Du này họ Trịnh tên Thành, hai mươi bảy tuổi, là nội đệ(*) của nhị hoàng tử Đại Du, từng thành thân với một nữ nhân họ Tăng, nửa năm trước đã hưu thê(**) vì tội ăn nói vô lễ.”

(*) Em vợ.

(**) Chỉ việc viết thư bỏ vợ của đàn ông thời phong kiến.

Hoàng đế Đại Lương lặng lẽ nghe, ừ một tiếng.

Sứ thần Đại Du không ngờ Đại Lương lại điều tra những người ứng tuyển này rõ ràng như vậy, trong lòng hơi chột dạ, vội giải thích: “Bệ hạ, hai vị này đều là anh tài nước ta, tướng mạo đoan chính, hôn ước trước đây tuyệt đối đã chấm dứt hoàn toàn, không dám để quận chúa phải tủi thân.”

Sứ thần Bắc Yên cười lạnh, nói: “Chấm dứt thật là đúng lúc!”

“Dù sao cũng còn hơn quý quốc đưa cả gia nô tới. Các ngươi rốt cuộc có biết đây là đến cầu thân quận chúa hay không?” Chính sứ Đại Du cả giận nói.

“Quận chúa muốn chọn người, không phải chọn dòng dõi. Vốn dĩ với thân phận của quận chúa thì đâu cần quan tâm đến dòng dõi?”

“Từ xưa tới nay, quý tiện vẫn khác nhau, há có thể xem thường?”

“Trước khi đi, dũng sĩ Bách Lý của tệ quốc đã cùng tứ hoàng tử kết làm huynh đệ, hai chữ quý tiện này cũng phải thay đổi theo thời theo vận.”’

“Ngươi…” Sứ thần Đại Du đang định tranh cãi tiếp thì người bên cạnh đã lén kéo tay áo hắn, nhỏ giọng nói: “Quận chúa kén chồng như thế nào đã có quy định rõ ràng, tranh cãi cũng vô ích.”

Chính sứ Đại Du cũng không ngốc, nghe nhắc nhở lập tức hiểu ra, huống chi người lên tiếng ngăn cản lại là phó sứ của hắn, cao thủ thành danh trên Lang Gia bảng, Kim Diêu Sài Minh. Hắn sao có thể không quan lâm, lập tức “hừ” một tiếng rồi ngồi xuống.

Hoàng đế Đại Lương thờ ơ, lạnh nhạt xem bọn họ tranh chấp, không hề lên tiếng. Đến khi song phương đều tạm thời chấm dứt khói lửa mới chậm rãi nói: “Mọi nười đều là anh tài, không cần tranh cãi. Đáng liếc là trẫm bận rộn triều chính không thể xem được tất cả các trận so tài, cũng chưa biết nhiều về mấy vị dũng sĩ này.”

“Nhi thần có một đề nghị.” Dự vương là người lanh lợi nhất, hơn nữa lại có nguồn tin nhanh nhạy, sớm biết ý định của phụ hoàng nên nhân cơ hội nói: “Không bằng nhân yến tiệc hôm nay, để mười vị dũng sĩ này luận bàn một chút, cũng có thể coi là một chuyện đáng để mọi người nhớ kĩ.”

Hoàng đế Đại Lương hơi trầm ngâm, vuốt râu, nói: “Không biết ý các vị như thế nào?”

“Nhi thần cho rằng đề nghị này của Dự vương hơi thiếu suy nghĩ.” Thái tử vội nói. “Phụ hoàng giá lâm đến đây, trong triều đình há có thể xuất hiện ánh đao bóng kiếm, vạn nhất kinh động…” Vừa nói đến đây, đột nhiên khóe mắt hắn thoáng nhìn thấy Mai Trường Tô vừa nâng chén lên nhìn vừa khẽ lắc đầu, lập tức đổi giọng: “Đây cũng chỉ là nhi thẩn lo lắng cho phụ hoàng… Có điều nghĩ lại thì năm đó phụ hoàng dẹp yên nội loạn oai hùng như vậy, lại có Mông đại thống lĩnh đứng hầu bên cạnh, chắc cũng sẽ không có chuyện gì lớn. Cho nên nhi thần đề nghị, mọi người luận bàn thì được, nhưng chỉ chạm đến là dừng, thấy máu là chuyện chẳng lành.”

Hắn đang nói thì đột nhiên thay lời đổi ý, cũng thể hiện được sự nhanh trí của mình. Bởi vì không nhìn thấy sự ám chỉ cùa Mai Trường Tô, Dự vương không biết tại sao Thái tử tự nhiên lại hiểu ra vấn đề, trong lòng hơi thất vọng, chỉ lạnh lùng “hừ” một tiếng.

“Đề nghị của hai vị hoàng nhi đều rất hợp ý trẫm.” Hoàng đế Đại Lương cười, nói. “Vậy mọi người có thể tùy ý khiêu chiến, không cần định thêm quy tắc gì nữa.”

Hoàng đế nói xong, thấy ông ta quả thật muốn xem mọi người so tài, Thái tử thầm than may mắn trong lòng, không khỏi đưa ánh mắt cảm kích về phía Mai Trường Tô. Nhưng Mai Trường Tô lại đang cúi đầu nghe quận chúa Nghê Hoàng nhỏ giọng nói chuyện nên hoàn toàn không nhìn thấy.

Tuy nói là khiêu chiến tự do nhưng mọi người đều trải qua trăm cay nghìn đắng mới vào đến đây, lại đang ở trước mặt quận chúa, ai cũng không muốn vội vã đứng ra, sợ oai phong không thành mà lại mất mặt, vì vậy trong khoảng thời gian ngắn chỉ đánh giá lẫn nhau, khiến cục diện đột nhiên trở nên tẻ ngắt.

“Thôi thì ta ra trước.” Người phất áo đứng dậy cùng với một tiêng cười dài đương nhiên là Ngôn Dự Tân, không bao giờ phải giữ ý giữ kẽ gì. Hắn đi tới giữa điện thi lễ với Hoàng đế Đại Lương, sau đó thản nhiên xoay người lại, hất cằm. “Tại hạ Ngôn Dự Tân, khiêu chiến Tiêu đại công tử.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx