101.
Chúng tôi nhận phòng xong là đã 7 giờ tối, cơn đói của tôi cũng bắt đầu cồn cào trong bụng, nhưng lại chẳng thấy muốn ăn gì. Trong lúc đợi Linh tắm, tôi ra ngoài trước, dù sao cũng muốn đi loanh quanh xem resort 5 sao nó thế nào. Sang trọng, sạch sẽ, bóng loáng, và xa xỉ. Có thể những người giàu có sẽ thấy thích, nhưng với tôi, vẻ hào nhoáng này thiếu 1 sự gần gũi chân thành. Tất cả những nụ cười chào đón và cung cách họ phục vụ cứ như 1 cái máy được lập trình theo những quy chuẩn hay nguyên tắc nào đó…
“Mới ở quê lên hả?”
Di khoác vai tôi và hỏi thình lình, mặt hướng ra phía hồ bơi đằng trước. Anh có vẻ tươi tỉnh hơn ban chiều chút đỉnh.
“Tú đâu?”
“Chạy đi đâu rồi, ko biết nữa”
“Anh đói ko?”
“Một chút”
“Ăn gì ko?”
“Món rẻ nhất ở đây là bánh mì bơ tỏi, giá 2.5 đô” – Di quay sang cười, rồi rút cánh tay khỏi vai tôi, đi nhanh lên trước và ngồi xuống 1 băng ghế đá hoa cương dài màu trắng đục cạnh hồ bơi.
“Anh đến đây bao giờ chưa?”
“Rồi, 2 lần. Nhưng ko ngủ lại…”
“Ừm… anh thấy thích chỗ này ko?”
“Em đoán xem?”
Cái nheo mắt của Di cứ như vừa thách thức vừa kỳ vọng ở câu trả lời của tôi. Thực sự khi hỏi câu ấy, tôi cũng nghĩ có lẽ Di có cùng 1 cảm giác với tôi..
“Chắc là ko”
“Tại sao?”
Lý do ư? Vì nó xa hoa? Mà thứ gì xa hoa thì thường là giả dối?
Nghĩ vậy, nhưng tôi lại đáp là “Không biết”. Di nhìn tôi hơi lâu trước khi xác nhận điều tôi phỏng đoán. Anh gật đầu, đưa tay ra sau cổ, đấm vài cái cho đỡ mỏi.
“Những lúc uể oải thế này, anh chỉ thích nằm dưới 1 tán cây to và gối đầu lên đùi…nàng tiên cá xinh đẹp hơn là lăn trên giường của phòng khách sạn, êm như 1 đám bông gòn lạnh toát”
“Ờ …ờ….” – Giọng tôi lơ đãng, nghĩ tới cảnh Di vừa mô tả. Nằm dưới 1 tán cây và gối đầu lên đùi nàng tiên cá ? +_+ Nghe cứ như phim hoạt hình hay phim hài của Adam Sandler ấy nhỉ?
102.
Trong lúc tôi đang thả trí tưởng tượng bay xa, Di thình lình nằm xuống và đầu đặt gọn trên đùi tôi. O__o Ai là tiên cá ở đây??
“Hê…này…”
Mặc dù miệng kêu lên có vẻ phản đối nhưng thực sự là… tôi thấy thích. Kiểu như làm bộ ra vẻ chứ bụng thì khoái chết đi được. T_T
Sau vài mươi giây lúng túng và ngượng ngùng, tôi khẽ khàng luồn những ngón tay mình vào mái tóc Di, vuốt nhẹ mấy lượt. Anh nhắm mắt như ngủ, nhưng miệng thì huýt sáo như tiếng chim hót, bàn chân lúc lắc theo nhịp rất đều.
“Em có thấy bình yên ko?”
Di hỏi đúng cái câu mà tôi cũng đang định hỏi. Giữa chỗ ăn chơi giải trí tận hưởng là chính này, bao nhiêu người thực sự thấy bình yên? Tôi có thấy ko? Cạnh Di – chàng trai mà tôi nghĩ là tôi yêu?
“Hình như không…” – Tôi chán chường thú nhận – “Mặc dù…em thích ngồi với anh như thế này…”
“Anh cũng đoán vậy” – Lúc này, Di đã thôi nhịp chân và mắt cũng đã mở ra, ngó thẳng lên bầu trời đen và những chòm sao mờ.
“Em hợp với 1 nơi khác, 1 ko gian khác… và 1 người khác …”
“Một người khác?” – Tôi dừng những ngón tay mình và cúi mặt nhìn Di với dấu hỏi to trên mặt. Di ngồi dậy, cười nhăn răng, cào lại mái tóc mình rồi vặn người mấy cái, ko trả lời.
“Ý anh là gì?”
“Đôi khi anh có ảo tưởng là anh di chuyển được mặt trời, nhưng thật ra thì chính anh mới di chuyển chứ mặt trời thì vẫn ở đó thôi, haha”
“???” – Mặt tôi hình như ngu hơn. Gã này đang muốn ẩn dụ điều gì đây??
“Thôi, đừng để ý. Đi ăn nàooooo” – Di vẫn luôn kết thúc đề tài theo cách của anh, ko giải thích, ko làm rõ, cất mọi suy nghĩ trong đầu mình và tỏ ra ko có gì đáng để bàn đến nữa.
Tôi ko thích như vậy, ko thích 1 chút nào. Thế nhưng tôi lại chẳng biết làm sao bắt Di phải nói rõ ra cảm xúc và suy nghĩ của anh. Trong suốt giai đoạn học chuyên ngành và theo chương trình đào tạo của công ty, tôi chưa gặp 1 bài học nào hay về trường hợp “khó đỡ” này cả.
Di – là 1 kiểu người hoàn toàn xa lạ đối với tôi. Yêu 1 kẻ hoàn toàn xa lạ với mình, như thể bạn đang du hành ra vũ trụ, thấy hay ho thú vị lắm, nhưng ko biết phía trước là gì, cái gì đang chờ đợi mình, liệu mình có…chết ở đó ko? Ko có bản đồ, ko có chỉ dẫn, chỉ để biết, để khám phá, chứ ko để ở lại, xây nhà, sinh sống trọn đời.
Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu hiểu ra ý mà Di muốn nói đến khi nãy…
… anh ko dành cho tôi…
và ngược lại.
103.
Tầm trưa hôm sau, 4 đứa ra khu giải trí trò chơi cảm giác mạnh, nhưng Di và Linh lại ko lên. Di kêu ăn sáng nhiều quá, bụng vẫn còn óc ách, sợ lên nhào vài vòng thì ói ra hết. Cái cách Di từ chối chơi cùng cộng với những gì anh nói tối qua khiến tôi có 1 cảm giác chênh vênh kỳ lạ.
Cuối cùng, 2 chị em tôi và Tú quay cuồng chóng mặt với mấy trò đu quay cao tốc y như trong phim Final Destination. T__T. Lẽ ra tôi cũng ko ham hố gì nhưng Tú lại muốn chơi, chẳng lẽ để em nó đi 1 mình, nên đành phải hi sinh cao cả. Trong khi Tú ngồi cạnh gào thét khoái chí thì tôi toàn nhắm tịt mắt. Mấy thứ này có vui vẻ gì đâu, sao nó ko đòi đi bơi thuỳên cho nhẹ nhàng. =.= Lúc trở lại mặt đất, người tôi y như vừa bị gắn vào cánh quạt máy rồi bật chế độ mạnh nhất vậy. Thật là kinh dị.
“Bà chị này toàn nhắm mắt ko. Giống bị tra tấn” – Vừa bước ra khỏi khu vực trò chơi, Tú đã kể lại với vẻ thông cảm nhưng cũng có phần trêu chọc. Thế nhưng cả Di lẫn Linh đều cười cho có lệ, ko có 1 phản ứng nào rõ rệt. Tôi ko rõ họ đã nói gì với nhau, nhưng tôi tin chắc có điều gì đó nghiêm trọng hoặc chí ít là nó cũng ko phải là chuyện tầm phào vớ vẩn.
…
Chuyến bay về Sài Gòn của tôi và Linh cất cánh vào buổi tối, bay từ Cam Ranh nên chúng tôi chia tay Di tại Nha Trang lúc 5 giờ kém, khi hoàng hôn bắt đầu kéo về. Nắng đổ dài những vệt màu ko xác định là vàng, cam hay đỏ, nhưng cái khoảng chân trời xa vời vợi được vẽ bằng những vệt màu ấy lại đẹp quyến rũ đến khó tả.
“Ko tiễn nhé” – Di cởi áo khoác-cái áo mà tôi đã xin hôm ở bệnh viện, khoác lên người tôi. Linh đã vào trong xe taxi, còn Tú thì đang ngồi trên xe máy chờ phía sau, nói chuyện điện thoại với ai đó.
“Ừ…cảm ơn anh…” – Thực sự tôi ko biết sao mình chỉ nói được mỗi câu ấy rồi nước mắt cứ trào ra.
“Nào, có gì phải khóc trời?” – Di vừa cười vừa áp tay lên 2 gò má tôi – “Vài tiếng nữa là được về nhà ngủ rồi. Cừơi cái coi!”
Ai có thể vừa khóc đấy lại cười ngay được. Mặt tôi vẫn buồn hiu như đang phải trải qua 1 buổi tống biệt hành. Ông tài xế taxi bấm còi nhắc, tôi vội quệt nước mắt xách vali chui vào xe và sập cửa. Di đứng lại, với chiếc áo thun phom rộng bay nhẹ theo gió, 1 tay cho vào túi quần, tay còn lại giơ lên chào chúng tôi. Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh và hình ảnh Di trôi xa dần, cả tôi lẫn Linh đều cố ngoái lại phía sau để nhìn Di, cho đến khi anh chủ động lên xe Tú và chạy đi trước, mới thôi.
Cả 2 chị em đều im lặng suốt chặng đường từ Nha Trang về Cam Ranh, ko ai nói gì với ai. Linh nghe nhạc từ điện thoại, còn tôi chỉ ngồi nhìn ra đường, trong lòng thấp thỏm 1 điều gì đó ko rõ. Dường như Linh cũng cảm thấy như vậy.
104.
Tôi biết những linh cảm bất an đó ko thể tự dưng mà có. Nó hoàn toàn xảy đến bằng thứ dự cảm riêng của trái tim. Khi tôi và Linh trở lại Sài Gòn, cả 2 ko liên lạc gì với nhau, suốt gần 2 tháng trời. Cho đến 1 hôm, Linh đến tìm tôi, hỏi ngay cái câu tôi cũng đang muốn hỏi em.
“Chị có liên lạc được với Di ko?”
Vậy là đã rõ.
Anh ta- Lê Nhật Di – đột nhiên biến mất. Như thể chưa từng tồn tại.
Số điện thoại tắt hẳn. Một tuần sau khi trở về từ Nha Trang, tôi đã gọi gần như mỗi ngày để rồi nghe tín hiệu thông báo máy hiện ko liên lạc được. Hai tháng nay, cứ vài ngày là tôi lại bấm máy gọi vào số ấy trước khi ngủ để chờ mong 1 tiếng trả lời trong vô vọng. Thậm chí, tôi đã mò đến chỗ Di ở trọ, nhưng chủ nhà bảo anh đã trả phòng từ sau Tết. Điều khốn khổ hơn là ngoài 1 số điện thoại và địa chỉ đó, tôi chẳng biết phải liên lạc với Di bằng cách nào khác.
Thế mà tôi đã nghĩ là chúng tôi yêu nhau. Tình yêu nào lại buồn cười như thế?
Khác với tôi, Linh còn biết nick Yahoo, twitter và cả 1 forum mà Di vẫn tham gia trên mạng để tìm cách liên lạc, mặc dù tất cả những địa chỉ đó đều ko khác gì số máy điện thoại của anh. Hoàn toàn bặt vô âm tín.
“Em nhắn offline yahoo, PM vào nick trên forum hacker ấy…nhưng đều ko có phản hồi….”
“Anh ta chơi trò gì vậy?” – Tỏ ra bực dọc vậy, nhưng trong lòng tôi có cái gì đó vỡ vụn. Tại sao phải như thế hả Di? Có phải anh muốn tự do? Vì tự do vốn là khát khao và lẽ sống của anh à??
“Em nghĩ…anh ấy ko muốn làm cho chị phải mệt mỏi…” – Từ chỗ đang đứng sát ban công sân thượng nhà tôi, Linh chùng giọng, ánh mắt thả trôi vô chừng về phía chân trời xa xa.
“Sao em nghĩ vậy?”
“Lúc ở Vinpearl…khi chị và Tú chơi trò chơi…anh ấy đã nói …”
“Nói như thế nào??”
“Thực ra, em hỏi anh ấy tại sao lại yêu chị… Anh ấy trả lời rằng, ngay từ những ngày đầu quen biết chị, đã thấy chị như 1 con chim bị nhốt ở nhà. Muốn bay ra bầu trời nhưng lại sợ sệt và nhút nhát…”
“……..”
“Khi đó, anh ấy bỗng khao khát muốn giải thoát cho chị, kéo chị ra khỏi lồng. Nhưng rồi anh ấy nhận ra chân chị vẫn bị xích chặt với những mối quan hệ xung quanh. Chị đập cánh, muốn bay cùng anh nhưng cả hai lại ko làm sao bay đi được…”
Buổi chiều trên sân thượng này, hầu như bao giờ cũng đầy gió.
105.
Từng lời Linh nói như suối rót vào tai tôi, róc rách kể 1 câu chuyện về con chim nhỏ tù túng với chiếc lồng của mình. Một ngày, có gã “chim lãng tử” bay ngang thấy tội nghiệp quá bèn sà xuống định giải cứu, nhưng do con chim trong lồng nọ ko chỉ bị nhốt mà còn bị xích (!!), cho dù có mở cửa lồng thì nó vẫn chưa bay lên được.
Tôi còn thiếu 1 cái gì đó để thực sự tự do như Di? Gia đình, tính cách, lối sống, và…?
“Có phải em là 1 phần sợi dây xích chân chị ko?”
Linh quay lại nhìn tôi, mắt em long lanh nước. Mái tóc em dài hơn nhiều so với hồi đi Nha Trang, bay tung trong gió lộng. Nhìn em lúc này, bất cứ ai cũng muốn ôm lấy để vỗ về và che chở.
Kể cả tôi.
Sau mấy lần nhìn thấy Linh khóc, tôi chỉ có cảm giác nặng nề và khó xử, nhưng bây giờ, tôi thấy thương em nhiều, như thương yêu 1 cô em gái trẻ dại. Đứng dậy khỏi băng ghế dài, tôi bước đến ôm lấy vai em.
“Khờ quá. Em ko cần phải nghĩ như vậy…”
“Sau lần ở bệnh viện…em đã chấp nhận rồi mà…chỉ cần…chỉ cần nhìn thấy anh ấy vui cười…em có thể đi bên lề hạnh phúc anh chị…” – Tiếng Linh như những giọt sương tan vào gió.
“Ko. Chị với Di, quá vội vã để hạnh phúc. Di đến, khuấy đảo cuộc sống của chúng ta khiến nó lộn xộn và rối tung… Cho nên, anh ấy muốn chị có đủ thời gian sắp xếp lại chính mình, để tự tháo xích bay ra khỏi lồng mà ko vì 1 ai đó đến kéo đi – vừa hấp tấp, vừa chưa quen với bầu trời cao rộng… Vả lại, Di biến mất ko chỉ vì chị, mà còn vì em…”
“Vì em?”
Trước câu hỏi của Linh, tôi mỉm cười, vén tóc em ra phía sau tai, cố nói cho em những gì mình vừa thông suốt được. Như Di nói, anh ấy ko thể di chuyển được mặt trời. Mỗi người phải tự biết cách tìm kiếm hạnh phúc chứ ko phải đợi ai đó mang đến.
“Chẳng lẽ em nghĩ mình cứ “đi bên lề” cuộc sống của Di mãi như thế được? Anh ấy biết em sẽ đau nếu anh ấy và chị yêu nhau. Cho dù em có chấp nhận, trái tim em cũng tan nát, phải ko?”
Linh im lặng ko đáp, chỉ quay mặt về hướng mặt trời lặn.
“Nhưng nếu anh ấy ko xuất hiện nữa, em sẽ quen dần và cứng cỏi hơn. Biết đâu, em ko yêu anh ấy như em tưởng…”
Tôi thấy Linh khẽ mỉm cười.
“Chị hiểu Di đến vậy à?”
“Vừa mới đây thôi…” - Tôi cũng tựa vào lan can, nhìn theo 1 hướng vuông góc với hướng nhìn của em. Tiết trời hôm nay mới đẹp làm sao.
@by txiuqw4