“Nương nương, thời gian không thể tiếp tục trì hoãn, phải nhanh chóng quyết định, nếu không gọi Tiểu Ngọc đến đây đi.”Thái y nhắc nhở nói, nương nương hắn không dám nói, cung nữ vẫn là có thể, lại nói, người có thể vì vương chết bình thường không phải đều là cung nữ sao.
Tiểu Ngọc sao? Nguyễn Nhược Khê có chút sửng sốt, lại nhìn Tây Môn Lãnh Liệt đang hôn mê trong lồng ngực, trong lòng đấu tranh, thực sự phải hi sinh Tiểu Ngọc sao? Nếu như vậy, tâm của nàng sẽ yên ổn sao?
“Nương nương, quyết định nhanh đi, nếu không không còn kịp rồi.”Thái y lo lắng thúc giục nói.
“Thái y, ngươi đi ra ngoài.”Sắc mặt Nguyễn Nhược Khê trầm tĩnh ra lệnh, nàng đã nghĩ kĩ rồi, nàng không thể hy sinh Tiểu Ngọc như vậy, nếu số phận thực sự bắt nàng chọn như vậy, nàng liền chấp nhận, vì người mình yêu mà chết, đó là hạnh phúc.
“Nương nương, vậy thần đi gọi Tiểu Ngọc.”Thái y nhất thời còn chưa phản ứng lại được.
“Không cần, thái y ngươi cho người ta giữ ở bốn phía xe ngựa, còn lại nơi này giao cho ta là được rồi.”Nguyễn Nhược Khê phân phó nói.
“Nương nương không phải người muốn…… Người không biết làm như vậy sẽ khiến người mất mạng sao?”Thái y khiếp sợ nhìn nàng, sao có thể vậy chứ? Nghĩ nàng còn chưa rõ ràng, lại nhắc nhở một lần.
“Ta biết, thái y.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu.
“Nương nương, người thực sự muốn làm như vậy sao?”Thái y lúc này mới hiểu được, nương nương là muốn hy sinh mình cứu vương.
“Ừ, được rồi, thái y, không cần nói nữa, Tiểu Ngọc cũng là người, sinh mệnh của nàng cũng quý giá như của ta, huống chi vì cứu vương mà chết, ta chết không oán.”Nguyễn Nhược Khê mỉm cười nói, tuy nàng một chút cũng không muốn chết.
“Nương nương.”Thái y rất cảm động lui đi ra ngoài, nương nương như vậy vẫn là lần đầu tiên hắn gặp.
Nguyễn Nhược Khê lúc này mới buông Tây Môn Lãnh Liệt, đưa tay cởi y phục trên người hắn, sau đó lại cởi y phục trên người mình, cúi đầu hôn một cái trên môi của hắn:
“Lãnh Liệt, không nghĩ tới lời nói đùa nhanh như vậy đã thành hiện thực, nếu ta không thể sống cùng chàng, chàng nhất định phải sống hạnh phúc.”
Xe ngựa đong đưa dữ dội, thị vệ bốn phía giống như không nhìn thấy, không nghe thấy, đứng cách xe ngựa mười bước để bảo vệ.
“Thái y, nương nương cùng vương đã xảy ra chuyện gì vậy?”Tiểu Ngọc ở một bên lo lắng hỏi, dựa vào cảm giác, nàng biết nhất định là đã xảy ra chuyện.
“Tiểu Ngọc, ngươi thật may mắn gặp được nương nương như vậy.”Thái y cảm động mà nói.
“Thái y, có ý tứ gì?”Tiểu Ngọc sửng sốt, không rõ hỏi.
“Vương trúng độc, phải dùng nữ nhân giải độc, ngươi cũng hiểu đấy, đi theo chỉ có ngươi cùng nương nương, ngươi chắc cũng hiểu, lúc này không thể nghi ngờ người bị hy sinh chính là cung nữ, nhưng nương nương lại tình nguyện hy sinh chính mình, cũng không chịu để ngươi.”Thái y lúc này mới giải thích.
“Nương nương.”Tiểu Ngọc cảm động đôi mắt tràn đầy lệ, nhìn xe ngựa không ngừng lay động, nàng quá may mắn mới có thể gặp được nương nương.
Trên đầu Nguyễn Nhược Khê đầy mồ hôi, nàng đã nhìn thấy màu xanh đã dần dần biến mất trên khuôn mặt hắn, bản thân lại càng ngày càng cảm thấy vô lực, nhưng nàng cắn răng, vặn vẹo thân thể……
“Ư………….”Một tiếng gầm nhẹ từ trong miệng hắn hô lên, lập tức mở to mắt.
“Rốt cục chàng cũng tỉnh.”Nguyễn Nhược Khê thở phào nhẹ nhõm, lập tức nằm xuống bên cạnh, nàng mệt mỏi quá.
“Nhược Khê, nàng làm sao vậy?”Tây Môn Lãnh Liệt thất kinh muốn gọi thái y, lại nhìn thấy sắc mặt xanh đen của nàng, nhìn thân thể của nàng và mình, vội vàng cầm lấy quần áo mặc, mặc quần áo cho nàng, lúc này mới hô:
“Thái y.”
“Vương.”Thái y đuổi đi tới, không nói lời nào, cầm lấy viên thuốc đưa đến trong miệng nàng.
“Thái y sao lại thế này?”Tây Môn Lãnh Liệt ôm cả người nàng vô lực hỏi.
“Vương, người trúng độc dược hợp hoan trọng sinh tán, trúng độc này vương phải cùng nữ tử ở một chỗ, nhưng nương nương không chịu cho Tiểu Ngọc đến, cho nên nương nương vì cứu vương, đem độc dẫn lên trên người mình.”Thái y lúc này mới chắp tay đáp.
“Cái gì?”Tây Môn Lãnh Liệt chấn động, nhìn Nguyễn Nhược Khê trong lồng ngực liền hỏi:
“Thái y, có phải ta có thể mang độc dẫn trở lại trên người mình không?”
“Vương, không thể.”Thái y lắc lắc đầu.
“Vậy độc kia có thể giải không?”Hắn lại hỏi.
“Vương, theo thần biết, không có.”Thái y bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Không có sao?”Trên mặt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo tức giận.
“Vương bớt giận, thần đã phái người đi thông báo cho quốc sư, quốc sư thần thông quảng đại, có lẽ có biện pháp, nương nương còn có thể chống đỡ được ba ngày.”Thái y vội vàng nói.
“Bây giờ cũng chỉ có thể chờ quốc sư tới, thái y ngươi lui xuống đi.”Tây Môn Lãnh Liệt bất đắc dĩ phân phó nói.
“Vâng, thần cáo lui.”Thái y lui ra khỏi xe ngựa.
Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới ôm lấy Nguyễn Nhược Khê trong lồng ngực, tay nhẹ nhàng vuốt mặt của nàng, con ngươi đen vừa cảm động vừa phức tạp nói:
“Nhược Khê, vì sao lại ngốc như vậy? Nếu biết nàng lựa chọn như vậy, ta tình nguyện để bản thân chết đi, cũng không muốn để nàng chịu thương tổn.”
“Không, chàng không thể chết, chàng là vương, sinh tử của chàng liên quan đến hưng vong (hưng thịnh và diệt vong) của thiên hạ, còn ta thì không, ta yêu chàng, vì chàng chết, ta cảm thấy rất hạnh phúc.”Nguyễn Nhược Khê mỉm cười nhìn hắn.
“Nhược Khê, ta sẽ không để nàng chết, tin tưởng ta.”Tây Môn Lãnh Liệt lập tức ôm chặt lấy nàng.
“Ta tin, cho tới bây giờ ta vẫn luôn tin chàng.”Nguyễn Nhược Khê yếu ớt ở bên tai hắn nói.
“Nhược Khê, mệt không, ngủ đi, ta ngủ cùng nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt nhẹ giọng nói, hắn biết nàng đã mệt chết đi.
“Được.”Nguyễn Nhược Khê nhẹ nhàng đáp, liền nhắm lại, rất nhanh đã ngủ say.
Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm nàng, biết bản thân sẽ chết nhưng nàng vẫn dùng tính mạng cứu mình, biết rõ mình trúng độc, biết rõ mạng mình không được bao lâu, bây giờ trên mặt hắn lại mang theo nụ cười, còn có cả hạnh phúc.
Nàng đã như vậy nếu nói nàng giúp hắn giải trừ lời nguyền, nàng nhất định cũng không chút do dự, bây giờ hắn nên vui vẻ, nên cao hứng, nàng rốt cục một lòng yêu thương mình, nhưng vì sao? Trong lòng có cảm giác không nỡ, cảm giác chờ mong, khó có thể diễn tả thành lời.
Nhẹ nhàng đặt nàng xuống mới bước xuống xe ngựa.
—————————————————————————
“Nương nương, nương nương, sao người lại ngốc như vậy?”
Nguyễn Nhược Khê đang mơ mơ màng màng chợt nghe tiếng khóc của Tiểu Ngọc, mở to mắt liền gặp nàng ta đang ở một bên khóc thương tâm, kêu lên tiếng:
“Tiểu Ngọc, ngươi khóc cái gì?”
“Nương nương, người tỉnh rồi, muốn uống nước hay không?”Tiểu Ngọc hoảng sợ, vội vàng nhẹ nhàng nâng nàng dậy.
“Được.”Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu, lúc này mới phát hiện, không biết từ khi nào mình đã ở trong khách điếm.
Tiểu Ngọc lúc này mới cầm cái chén nước đưa đến trong miệng của nàng, đợi nàng uống xong, đôi mắt lại hồng hồng nói:
“Nương nương, sao người lại ngốc như vậy? Vì sao lại tốt với Tiểu Ngọc như vậy? Tiểu Ngọc là nô tì, mạng của nô tì không đáng giá nhưng nương nương không phải vậy, nương nương nếu có chuyện gì không hay xảy ra, Tiểu Ngọc cũng không muốn sống.”
“Nha đầu ngốc, mạng đều giống nhau, nói không chừng ngày nào đó ngươi làm nương nương, vậy mạng không phải cũng quý sao.”Nguyễn Nhược Khê trêu đùa nói, nhưng nàng hoàn toàn không nghĩ được, về sau, thực sự có một ngày như vậy, Tiểu Ngọc sẽ cùng ngồi ăn với nàng.
“Nương nương, lúc này người còn có tâm tình nói giỡn.”Tiểu Ngọc nhịn không được cười phá lên.
“Cười đi, cười được là tốt rồi.”Nguyễn Nhược Khê cũng cười.
“Nương nương, người đói không? Muốn ăn chút gì hay không?”Tiểu Ngọc vội vàng chuyển đề tài, nàng không thể nhìn nụ cười trên mặt nương nương, như vậy sẽ khiến nàng khóc mất.
“Được.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu, tâm tư Tiểu Ngọc sao nàng không nhìn ra được chứ?
Tiểu ngọc vừa rời đi, trong tay Tây Môn Lãnh Liệt cũng bưng đồ ăn đi đến.
“Chàng đã đến rồi.”Nàng chủ động tiếp đón, muốn đứng dậy, muốn để hắn thấy mình rất tốt, không muốn khiến hắn khổ sở.
“Nằm đi, không cần cử động.”Tây Môn Lãnh Liệt lập tức ngăn cản nàng.
“Nằm ta sao ăn cơm được? Ta đói?”Nguyễn Nhược Khê cố gắng cười, không để hắn lo lắng.
“Ta đút cho nàng.”Nhìn thấy nàng mạnh mẽ nở nụ cười không muốn mình lo lắng, tâm Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên đau xót.
“Chàng đút cho ta sao?”Nguyễn Nhược Khê trợn to ánh mắt, mới cười nói:
“Được, để vương hầu hạ, chuyện này cũng không phải là ai cũng có cơ hội, ta hôm nay liền hưởng thụ một lần.”
“Nếu nàng muốn, về sau ta mỗi ngày đều đút cho nàng.”Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt tràn ngập ôn nhu.
Về sau? Mỗi ngày? Nàng còn có cơ hội sao? Nàng không phải thánh nhân, nàng có thể vì hắn chết, nhưng lúc này sinh li tử biệt, trong lòng không khỏi đau thương, nếu cho nàng lựa chọn, nàng đương nhiên hy vọng cùng người mình yêu ở một chỗ.
Nhìn sắc mặt nàng có chút ảm đạm, Tây Môn Lãnh Liệt biết nàng suy nghĩ cái gì, lo lắng cái gì? Trong lòng đột nhiên có chút không đành lòng, vì sao khi tìm được thứ mình muốn, hắn lại không vui sướng như hắn tưởng.
@by txiuqw4