sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 129: Không Thể Giải Chú

Thân thể Tây Môn Ngọc cứng đờ, buông tay của nàng ra.

“Tây Môn Ngọc, cám ơn ngươi, nhưng mà ngươi đi nhanh đi, đừng để cho người khác phát hiện ra ngươi.”Nguyễn Nhược Khê thúc giục.

“Nhưng nàng thì sao?”Tây Môn Ngọc có chút lo lắng.

“Ta tốt lắm, hắn tuy sủng hạnh Tiểu Ngọc, nhưng hắn đối với ta vẫn tốt lắm, hắn nói muốn ta làm Vương Hậu, một nữ nhân có thể làm được Vương Hậu còn có đòi hỏi gì nữa chứ.”Nguyễn Nhược Khê cố ý nói một cách thoải mái.

“Khuynh Thành, nếu có một ngày, nàng muốn rời đi, hãy nói cho ta biết, ta nhất định sẽ bất chấp tánh mạng của mình mang nàng rời đi, biết không? Còn bây giờ ta tôn trọng lựa chọn của nàng.”Tây Môn Ngọc cầm lấy hai tay của nàng.

“Ta biết.”Nguyễn Nhược Khê thực sự thực cảm động, rút tay ra chủ động ôm hắn một cái.

“Khuynh Thành.”Tây Môn Ngọc nhẹ nhàng ôm chặt lấy nàng.

Nguyễn Nhược Khê lần này không có giãy dụa, tùy ý hắn ôm chặt mình, tình ý như vậy trên thế gian này khó có được, nhưng trong lòng lại nhớ tới những lời mà Tây Môn Lãnh Liệt đã nói qua. Hắn nói Tây Môn Ngọc muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, ám sát hắn, nam nhân như vậy có thể sao?

Ngoài phòng, Ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt híp lại, ngón tay siết chặt đến trắng bệch, nhìn vào trong phòng, nàng bị Tây Môn Ngọc gắt gao ôm chặt vào trong lòng ngực, đáy mắt lửa giận bừng bừng……………..

“Khuynh Thành, bảo trọng.”Thật lâu Tây Môn Ngọc mới buông nàng ra,lưu luyến không rời.

“Ngươi cũng vậy, bảo trọng.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu, nhìn hắn rời khỏi gian phòng, khoé môi lộ ra một nụ cười nhẹ, mặc kệ hắn là dạng người gì? Nhưng người nam nhân một lòng một dạ, chỉ yêu duy nhất một nữ nhân, vậy nhất định không phải là nam nhân xấu, huống chi nam nhân nào chẳng hướng tới quyền lợi và địa vị, muốn almf hoàng đế cũng không có gì sai cả.

Nhìn thấy Tây Môn Ngọc một mình rời đi, Tây Môn Lãnh Liệt mới thoáng có chút vui mừng, Nhược Khê, Nhược Khê của hắn, trong lòng vẫn yêu hắn, như vậy là đủ rồi, những việc hắn làm hết thảy đều đáng giá.

Lăng Tiêu đi rồi, Tây Môn Ngọc đi rồi, Nguyễn Nhược Khê một người ngồi lại trong căn phòng lạnh lẽo, yên lặng, nàng biết đêm nay hắn lại sẽ không tới, đau lòng đến chết lặng.

Ngày hôm sau.

“Nương nương, quốc sư đến đây.”Thu Diệp tiến vào bẩm báo.

Phượng Minh đến đây, Nguyễn Nhược Khê lập tức phân phó nói:

“Mời hắn vào đi.”

“Dạ, nương nương.”Thu Diệp lập tức lui ra ngoài.

Rất nhanh Phượng Pinh bước đi vào.Vừa muốn chắp tay hành lễ, đã bị nàng ngăn lại:

“Miễn, ta nói rồi chúng ta là bằng hữu.”

Hắn thoải mái cười, sau đó mới nhìn nàng:

“Nhược Khê, ngươi có khoẻ hay không?”

“Không khoẻ.”Nguyễn Nhược Khê thực thành thật trả lới hắn, phu quân nàng dành tình cảm cho người khác sao nàng có thể khỏe được

“Nhược Khê, nghĩ thoáng một chút, sẽ tốt hơn.”Phượng Minh kỳ thật rất muốn nói chân tướng cho nàng biết, hắn cũng biết với trí thông minh của nàng, nàng nhất định có thể hiểu được, hiện tại nàng lại bị những việc trước mắt che lại, nhưng hắn không thể nói, Vương đã hao phí tâm tư biết bao mới tìm được kế sách này, hắn không thể phá hư được.

“Phượng Minh, ngươi đến tìm ta có việc gì sao?”Nguyễn Nhược Khê mở miệng hỏi, không muốn nói về chuyện của mình.

“Đúng có việc.”Phượng Minh gật đầu.

“Nhược Nhê, vài ngày nữa sẽ tới đêm trăng tròn rồi, hiện tại ngươi vẫn có thể vì Vương giả trừ lời nguyền sao?”Hắn hỏi nàng một cách thực tiếp.

Nguyễn Nhược Khê có chút bất động, đúng vậy, nàng dường như đã quên mất vấn đề này rồi, khoé môi giơ lên một nụ cười khổ sở:

“Có thể.”Vì hắn giải trừ lời nguyền, bản thân mình cũng có thể rời khỏi nơi này, không nhìn thấy, tim cũng sẽ không đau đớn thế này.

“Được, nhưng mà Nhược Khê, ta muốn nhắc nhở ngươi, hiện tại trong lòng của ngươi vẫn còn đang oán giận Vương đúng không? Ngươi có biết giải trừ lời nguyền cần phải toàn tâm toàn ý yêu, nếu có một chút tạp niệm nào đó, cũng sẽ không thể thành công.”Sắc mặt Phượng Minh nghiêm túc nhắc nhở.

Nguyễn Nhược Khê lại rùng mình, nàng trách hắn sao? Đương nhiên, nàng giận, điểm ấy nàng không thể lừa chính mình.

“Nhược Khê, trong lòng ngươi vẫn oán trách Vương đúng không?”Phượng Minh dựa vào biểu tình của nàng mà nhận ra.

“Đúng, ta oán hắn.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu, không có nữ nhân nào có thể không oán trách.

“Vậy ngươi sẽ không có biện pháp giải trừ lời nguyền cho hắn rồi, chỉ có đợi cho đến khi nào trong lòng của ngươi bình tĩnh lại, vào lúc ngươi một lòng một dạ yêu hắn, lúc đó mới có thể.”Phượng Minh trả lời.

“Vậy ý của ngươi muốn nói là, hiện tại ta không thể thay hắn giải trừ lời nguyền phải không?”Tư vị trong lòng Nguyễn Nhược Khê lẫn lộn, càng thất vọng nhiều hơn nữa.

“Đúng.”Phượng Minh gật đầu, hôm nay hắn chính là cố ý đến nói cho nàng biết việc này.

“Vậy ta phải làm sao bây giờ?”Nguyễn Nhược Khê đột nhiên không biết chính mình nên làm cái gì? Nếu không thể thay hắn giải trừ lời nguyền, chẳng lẽ nàng phải chịu đựng cuộc sống như thế này mãi sao? Không, nàng không muốn, nếu cứ như thế này, nàng chỉ sợ cả đời này cũng không thể một lòng một dạ yêu hắn, vậy chẳng phải cả đời nàng đều phải sống trong nhà giam hoàng cung này sao.

“Nhược Khê, những lời này ngươi nên hỏi chính mình đi.”Phượng Minh nói.

“Ta không biết, để cho ta tự mình suy ngẫm lại.”Nguyễn Nhược Khê lắc đầu, vẻ mặt mê mang cùng bất lực.

“Nhược Khê, có một số việc, ta không có biện pháp trợ giúp ngươi, nếu ngươi có việc gì thì cứ đến tìm ta, ta nhất định hết sức vì ngươi mà làm.”Phượng Minh nói, thật sự không biết nên an ủi nàng như thế nào.

“Cám ơn ngươi, Phượng Minh, ta sẽ làm vậy.”Nguyễn Nhược Khê thiệt tình cảm ơn.

“Vậy ta cáo từ trước.”Phượng Minh đứng dậy.

“Được, ta tiễn ngươi.”Nguyễn Nhược Khê đứng dậy, cất bước ra khỏi Tử Uyển.

Vừa lúc muốn quay lại phòng, chợt nghe cách đó không xa có hai cung nữ đang nói chuyện vọng lại.

“Tiểu Mai, ngươi gấp như vậy làm gì chứ?”

“Ta đi ngự thiện phòng lấy đồ ăn sáng, Vương cùng Ngọc phi nương nương đang chờ.”

“Vương lại đến chỗ của Ngọc phi nữa sao?”

“Đúng vậy, Vương thật sủng ái Ngọc phi.”

“Nếu ngày nào đó chúng ta tốt số thì đã hay rồi, nhưng mà Tiểu Mai à, ngươi phải cố gắng nha, Ngọc phi không phải cũng bắt đầu từ nô tì từng đi theo Vũ nương nương hay sao?”

“Chớ nói bậy, nhỏ giọng một chút, những lời nói như vậy phải bị rơi đầu đó?”

“Ở đây không có kẻ khác mà, nói thật, ta cũng đồng tình với Vũ nương nương, hiện tại cư nhiên so với chính nô tì của mình cũng không bằng, cũng thật bi ai.”

“Chớ nói bừa, tai vách mạch rừng, việc này không phải là việc mà chúng ta nên nghị luận. Được rồi, không nói với ngươi nữa, ta có việc phải đi làm.”

“Được, ta cũng đi làm việc.”

Các cung nữ tản ra, khoé môi Nguyễn Nhược Khê lộ ra một nụ cười châm chọc, khi nào thì nàng cần đến người khác đồng tình với mình.

“Nương nương, hóa ra ngươi ở trong này.”Thu Diệp vừa thở hồng hộc vừa nói, giọng nói rõ ràng có phần nhẹ nhõm.

“Có việc gì sao?”Nguyễn Nhược Khê hỏi lại.

“Không có, nô tì vì không thấy nương nương, nên sợ...........”Thu Diệp lập tức dừng miệng lại, nàng như thế nào lại không cẩn thận nói ra, lập tức nói lại:

“Nô tì mang điểm tâm cho nương nương, để cho nương nương nếm thử một chút.”

“Vậy đi thôi.”Nguyễn Nhược Khê nhìn xem nàng liếc mắt, nàng rõ ràng đang lo lắng ình, không muốn rời, nhưng không muốn vạch trần nàng, bởi vì mình sẽ không vì luẩn quẩn mà đi tìm chết.

“Dạ.”Thu Diệp đỡ nàng, trộm nhìn xem sắc mặt của nương nương, dường như hết thảy đều bình thường, cũng an tâm.

“Thu Diệp, gần nhất trong cung đang nghị luận cái gì?”Nguyễn Nhược Khê đột nhiên nhớ tới lời của Tây Môn Ngọc.

“Nghị luận cái gì?”Thu Diệp im lặng một chút, lập tức lắc đầu nói:

“Nô tì không có nghe được.”

“Phải không? Nhưng ta nghe được.”Nguyễn Nhược Khê biết nàng không muốn nói ình biết.

“Nương nương, người không cần nghe các nàng nói bậy.”Sắc mặt Thu Diệp rõ ràng khẩn trương nói.

“Là nói bậy hay sao?”Kỳ thật nàng hoàn toàn biết các nàng đang nói cái gì? Chỉ là muốn nghe từ miệng Thu Diệp.

“Đương nhiên là nói bậy, nói cái gì nương nương thất sủng? Sớm muộn gì cũng bị nhốt vào lãnh cung? Đều là những người ghen tị cười trên nỗi đau của người khác, nô tì cũng không tin, Tiểu Ngọc có thể được sủng được bao lâu nữa?”Vẻ mặt Thu Diệp tức giận, hồn nhiên không có phát hiện mình trong lúc vô ý đều đã nói ra hết.

“Cũng đừng nói bậy nữa, Thu Diệp, đi thôi.”Nguyễn Nhược Khê ảm đạm cười một chút, người khác nói như thế nào nàng không có biện pháp quản, hoàng cung vốn là nơi thị phi bất minh đầy rẫy, mà mình lại là diễn viên chính trong lời đồn.

“Dạ.”Thu Diệp thật ra rất bội phục nương nương có thể lạnh nhạt như vậy.

Một người đứng ở trước cửa sổ, Nguyễn Nhược Khê nghĩ lại từng việc từng việc xảy ra trong mấy tháng qua của nàng và hắn, từ chán ghét lúc trước, cho đến yêu nhau hiện tại, từng bước cho đến ngày hôm nay, nàng không biết vấn đề xuất phát từ đâu, hay trên đời này căn bản không có một lòng, tình yêu chân thành một lòng một dạ.

Tây Môn Lãnh Liệt đi vào phòng liền thấy nàng yên lặng đứng ở trước cửa sổ, thậm chí đều không có nghe được tiếng hắn mở cửa, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

“Đang suy nghĩ cái gì? Nhập tâm như vậy.”

Thân thể Nguyễn Nhược Khê cứng đờ, hắn đến đây, vì sao hiện tại nàng nằm trong vòng tay của hắn cảm giác không còn ấm áp mà là lạnh như băng, xoay người lại, không lưu lại dấu vết nào trừ trong lòng ngực hắn giãy dụa thoát ra.

“Không có nghĩ gì hết.”Ngữ khí đều nhàn nhạt không có một tia cảm tình.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx