Chương 58
Hoàng hôn buông xuống, bầu trời nhá nhem tối lấp lánh các vì sao, ánh trăng lạnh lẽo xuyên thấu qua khung cửa sổ chiếu lên gương mặt nhợt nhạt của Hữu Hi… làm cho người ta đau lòng thương tiếc.
Con ngươi đang ngủ say của Hữu Hi bỗng mở ra, nhìn qua khung cửa sổ thấy được bầu trời đây sao.
Bầu trời đêm giống như một tấm vải lụa màu lam, sao sáng lung linh, ngay cả ánh trăng cũng không thể cướp đi ánh sáng của nó.
“Hữu Hi! Ngươi tỉnh dậy rồi!”- Hoàng Bắc Thiên nhìn mắt Hữu Hi mở ra, không nhịn được vui mừng.
Tròng mắt của Hữu Hi ngây dại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhất Thần nói, chỉ cần nhìn thấy sao băng mà ước nguyện thì nguyện vọng sẽ thành.
Nàng liền như đứa ngốc đứng bên cửa sổ nhìn sao băng xẹt qua bầu trời. Nhưng tất cả chỉ là quá khứ, bầu trời vẫn lặng lẽ trên cao, sao băng bao giờ mới xuất hiện.
Có lẽ, trên thế gian này có những thứ không thể cầu được, vì thế Hữu Hi tự nhủ bản thân tất cả đều là duyên số, tình yêu cũng như thế. Nàng nên cảm ơn ông trời đã để nàng và Nhất Thần gặp nhau, yêu nhau, không cần cầu nguyện mà tự nhiên đến được với nhau.
Kỷ niệm đẹp nhất dưới bầu trời đêm, nàng cùng Nhất Thần ngồi trên bãi cỏ công viên, vai dựa vai, hạnh phúc dựa sát vào nhau, nhìn về phía bầu trời, thấy sao băng xẹt qua.
Tay Hữu Hi đan vào nhau, nắm chắc mà cầu nguyện, mở mắt ra thì nhìn thấy con ngươi sáng như sao của Nhất Thần.
Nhất Thần hỏi nàng đã cầu nguyện điều gì?
Nàng trả lời, điều đó là bí mật.
Hắn hỏi, trong điều ước nàng có hứa gì không?
Nàng chỉ vào đầu hắn cười khúc khích, nhưng lại không đáp, Nhất Thần cũng không hề hỏi lại.
Có thể Nhất Thần vốn đã biết nguyện vọng của nàng.
Nàng cầu nguyện, có thể cùng Nhất Thần đời đời ở bên nhau.
Hữu Hi không hi vọng, tình yêu của hai người như sao băng kia chỉ ngắn ngủi trong phút giây, nháy mắt đã không để lại dấu vết.
Hình như… nàng vừa nhìn thấy sao băng, Hữu Hi mê ly cười tươi, ánh mắt có chút kỳ quái.
“Hữu Hi ngươi có khỏe không? Có đói bụng không?”- Thanh âm lạnh lùng mà bình thản của Hoàng Bắc Thiên nồng đậm sự quan tâm.
Tầm mắt Hữu Hi cuối cùng cũng quay lại nhìn mặt Hoàng Bắc Thiên. Ánh mắt ôn nhu, phảng phất chút tinh quang, bàn tay nhỏ bé mềm mại vươn ra chạm vào mặt Hoàng Bắc Thiên.
Thử thăm dò… nhưng lại biến thành chân thật.
Ánh mắt Hữu Hi nồng đập nhu tình như là đang nhìn người yêu, một ánh mắt say đắm.
“Ước nguyện của ta, ngươi ở đây, ước nguyện của ta đã thành rồi sao?”- Hữu Hi dịu dàng hỏi, ngón tay chạm vào mi mắt Hoàng Bắc Thiên.
Hoàng Bắc Thiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hữu Hi, con ngươi nghi hoặc nhìn nàng: “Hữu Hi… ngươi làm sao vậy?”
Có điểm gì đó kỳ lạ, nàng thật sự rất lạ.
Hữu Hi chậm rãi ngồi dậy, ôm lấy cổ Hoàng Bắc Thiên, thân thể của hắn mang theo mùi hương tươi mát của cỏ cây, nàng chui vào lòng hắn.
“Ta yêu ngươi, rất yêu ngươi… ta tưởng rằng sẽ không gặp được ngươi nữa”- Hữu Hi vùi mặt vào cổ Hoàng Bắc Thiên nhỏ nhẹ nói, mang theo sự tang thương lẫn thống khổ.
Trống ngực Hoàng Bắc Thiên đập liên hồi, vươn tay chạm vào gương mặt tái nhợt của Hữu Hi: “Hữu Hi… ngươi mau nói lại lần nữa xem!”
Hữu Hi nhìn Hoàng Bắc Thiên, ánh mắt đắm đuối tràn đầy hạnh phúc, ôn nhu mỉm cười, hôn lên môi Hoàng Bắc Thiên: “Hôn ta đi…”- Đầu lưỡi mềm mại của nàng kiếm nhẹ lên môi Hoàng Bắc Thiên, làm Hoàng Bắc Thiên một trận rung động.
“Hữu Hi… ngươi có biết bản thân mình đang làm gì không?”- Hoàng Bắc Thiên chung quy vẫn cò cảm giác là lạ, nhưng môi Hữu Hi giống như mang theo ma lực, biểu hiện của nàng, nụ hôn của nàng, làm cho hắn mừng rỡ như điên.
Hữu Hi khát vọng được hôn, bàn tay nhỏ bé lục lọi trong ngực Hoàng Bắc Thiên, lời nói nghẹn ngào, thương tâm: “Nhất Thần…. Nhất Thần, ta tưởng sẽ không còn gặp được ngươi nữa, sẽ không gặp được nữa”
Trái tim đang nóng hổi của Hoàng Bắc Thiên giống như bị một thùng nước lạnh như băng tạt vào dập tắt. Thân thể từ từ cứng lại ngồi yên một chỗ, mặc cho Hữu Hi tùy ý vuốt ve, nhưng cũng chẳng thể kích thích hắn rung động, tâm trí như bị một đao cắt đứt.
Nhất Thần…
Cả người nàng ướt đẫm mồ hôi, khát vọng nhìn thấy nam nhân kia, dĩ nhiên tưởng hắn chính là Nhất Thần.
Trái tim bị ức chế co rút một trận.
Người nàng yêu là nam nhân khác, người nàng muốn hôn cũng là nam nhân tên Nhất Thần, hắn không được gì cả.
Nếu như nói xem hắn là cái gì, thì hắn bất quá chỉ là thế thân của nam nhân Nhất Thần.
Đau đớn phủ toàn thân, Hữu Hi tiếp tục thì thầm gọi tên Nhất Thần, mỗi lần gọi, lại làm cho hắn thống khổ một lần, giống như bị dao cứa.
Hắn không thể chịu đựng được nữa, Hoàng Bắc Thiên hất tay Hữu Hi, tránh xa môi nàng, đột nhiên đứng lên, mắt tràn đầy đau xót.
Hai tay Hữu Hi gắt gao nắm lấy ống tay áo Hoàng Bắc Thiên, con ngươi mọng nước, hoàng sợ mà khóc, cầu khẩn: “Nhất Thần… đừng rời khỏi Hữu Hi, đừng mà…. Nhất Thần không yêu Hữu Hi nữa sao?”
Trái tim Hoàng Bắc Thiên lạnh lẽo nhưng tràn ngập đau khổ, bị tiếng khóc của Hữu Hi nghiền nát thành từng mảnh, tay hắn giữ lấy tay Hữu Hi đang níu ống tay áo, muốn hất đi cặp tay nhỏ bé, nhưng vẫn là không đành lòng.
Nhưng trái tim hắn cũng đau đớn, rất đau, không đành lòng, nhưng lại không muốn nhìn thấy Hữu Hi xem hắn là một người khác.
Hắn không phải Nhất Thần, không phải!
Rốt cuộc nhẫn tâm xoay người, không để ý, đi về hướng cánh cửa, nhưng cũng chưa từng nghĩ tay Hữu Hi lại giữ chặt như vậy, lúc hắn xoay người, Hữu Hi ngã xuống đất
Thân của Hữu Hi ngã xuống rất đau, nhưng ngay cả trái tim hắn cũng vì thế mà đau lòng.
Hữu Hi vẫn như cũ không để ý, liều mạng giữ hắn lại… Hai tròng mắt thống khổ sợ hãi, nhỏ lệ nhìn hắn, nức nở hô: “Nhất Thần, ngươi không cần Hữu Hi nữa? Có phải vì thân thể của ta đã trở nên bẩn rồi không, nhưng ta không muốn như vậy đâu, không muốn, ta biết, Hữu Hi bây giờ không thể trở lại là Hữu Hi như xưa, thân thể ta, linh hồn ta đều toàn là ấn ký ma quỷ, bẩn không chịu nổi…”- Cánh tay mảnh khảnh của Hữu Hi ôm lấy chân hắn, vừa bối rồi vừa sợ hãi.
“Ta sẽ tắm sạch sẽ, nhất định có thể tẩy đi mùi của hắn, nhất định, đừng chê ta bẩn, đừng chê ta”- Hữu Hi hồ ngôn loạn ngữ nói, khóc hô to, nhìn Hoàng Bắc Thiên, nghẹn ngào nói: “Nhất Thần có phải ngươi đã thích cô y tá kia, không thương Hữu Hi nữa, muốn bỏ Hữu Hi lại”
Hữu Hi cực kỳ mẫn cảm, khắc sâu ánh mắt của người y tá nhìn Nhất Thần, nàng sợ hãi mình bị thay thế đi, nhìn thấy Nhất Thần hạnh phúc nàng đáng ra phải vui nhưng chịu không được sự khổ sở thương tâm lẫn sợ hãi.
Hoàng Bắc Thiên cứng ngắc đứng yên, mi nhíu mặt, cổ họng thắt lại, một câu cũng nói không nên lời.
“Nhất Thần tại sao ngươi không quan tâm Hữu Hi nữa, Hữu Hi sẽ tẩy sạch sẽ cơ thể mình, xóa đi ấn ký của hắn… như vậy ta sẽ không ô uế nữa”- Hữu Hi suy nghĩ, lảo đảo muốn đứng dậy.
Trái tim Hoàng Bắc Thiên bị vẻ mặt mê mang thống khổ của Hữu Hi bóp nát, trừ đau đớn hắn không còn cảm giác gì khác.
Nhìn ánh mắt Hữu Hi sợ mình bị vứt bỏ, Hoàng Bắc Thiên không cách nào để tâm đến bản thân mình có đau lòng hay không, bàn tay to lớn túm lấy Hữu Hi đứng dậy, gắt gao ôm vào ngực, bạc môi điên cuồng hôn lên môi Hữu Hi.
Hắn không cách nào nhẫn tâm bỏ Hữu Hi lại, đành phải tự chính mình hàn gắn vết thương, không thể nào trơ mắt nhìn nàng khó, khiến nàng trở nên sợ hãi bất lực như vậy.
Lưỡi của hắn nếm lấy mùi vị thơm ngọt trong miệng Hữu Hi, nhưng cũng nếm được vị mặn nước mắt của nàng.
Vì một nam nhân khác mà rơi lệ…
Cánh tay Hữu Hi gắt gao ôm chặt thắt lưng sợ hắn biến mất, hôn trả, lệ vẫn chảy xuống, vẫn như cũ thì thầm, đừng chê ta bẩn…
Hoàng Bắc Thiên giờ phút này đau lòng, không phải vì ghen ghét nam nhân kia, không phải vì bị Hữu Hi coi là thế thân, mà vì Hữu Hi đau đớn nên hắn cũng đau đớn theo.
Giọng nói khàn khàn, hắn thì thầm nói: “Không đâu… Hữu Hi một điểm cũng không bẩn, xinh đẹp, hồn nhiên, trong sáng chính là Hữu Hi”
Hoàng Bắc Thiên hôn môi Hữu Hi, giọng nói tựa hồ bị chặn lại, cổ họng phát ra đau đớn.
“Nhất Thần muốn ta…”- Hữu Hi cười, nhìn Hoàng Bắc Thiên nói nhưng vẫn tưởng là đang nói với Nhất Thần, Nhất Thần không chê nàng mà vẫn như cũ yêu nàng.
Hai khối thân thể thống khổ bất giác dây dưa, rơi xuống giường.
Thân thể mềm mại của nàng ở dưới, thân hình cao lớn của hắn ở trên.
Ánh mắt của nàng say mê mang theo lệ ngăn.
Trong mắt hắn lại có chút thương tiếc bất đắc dĩ nhìn Hữu Hi.
“Nhất Thần…”- Hữu Hi không yên cầm lấy vạt áo Hoàng Bắc Thiên, chảy lệ cầu khẩn: “Nhất Thần… cơ thể ta không nên có mùi của hắn, giúp ta bỏ đi, Nhất Thần giúp ta…”
Ngón tay thon dài của Hoàng Bắc Thiên xuyên qua tóc đen của Hữu Hi, ngón cái vuốt ve lệ trên gương mặt nàng, nội tâm thống khổ lẫn mâu thuẫn.
Hữu Hi vuốt ve ngực hắn: “Nhất Thần..!”
Hoàng Bắc Thiên cúi đầu hôn Hữu Hi, từ từ trở nên cứng lại, Hữu Hi càng lúc càng mềm mại, hắn vận sức chờ phát động…
@by txiuqw4