sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Lãnh quân dạ thiếp (Tập 4) - Chương 05

Chương 5

Mặt Lăng Khiếu Dương thiếu chút nữa tức đến lệch hẳn đi, làm thế nào mà hắn lại thăng cấp lên hàng cha của Hữu Hi rồi? Hắn không thể có con gái lớn đến vậy chứ!

Hắn không phản bác, nhưng việc Hữu Hi vẫn như lúc thường làm hắn tức điên lên.

Tuy biết là do hoàn cảnh, nói Hữu Hi là vợ hắn cũng có chút không thích hợp nhưng tận đáy lòng hắn vẫn có chút thất vọng lẫn khó chịu.

“Ông nói xem giải quyết thế nào?” Lăng Khiếu Dương đảo mắt qua phía thầy chủ nhiệm, ánh mắt tức giận sắc bén làm ông ta không khỏi phát lạnh. Thầy chủ nhiệm hơi ho khan một chút, chỉ vào mấy đứa học sinh: “Cậu, cậu, cậu..., mấy người các cậu tụ tập đánh nhau, tính chất rất ác liệt, nếu lúc đó bạn An không tới kịp nói không chừng còn gây ra án mạng, hậu quả rất nghiêm trọng, các cậu còn gây chuyện lần nữa sẽ bị buộc thôi học.”

Sau đó chỉ vào Hữu Hi và thần ngủ ngồi cùng bàn: “Còn hai em viết bản kiểm điểm ngày mai nộp lên cho tôi.”

Vài vị phụ huynh nhìn dáng vẻ tức giận của thầy chủ nhiệm, hơn nữa con cái nhà họ đánh bạn học quả thật cũng không nên, đành im thin thít.

Cuối cùng mọi người đều tự rời đi, việc này cũng kết thúc tại đây.

Trên đường về nhà, Lăng Khiếu Dương lái xe không nói gì. Hữu Hi lén nhìn Lăng Khiếu Dương, chỉ thấy bạc môi hắn mím lại, vẻ mặt xanh mét, đáy mắt bừng lên lửa giận, cả lúc nổ máy xe cũng mang theo tức giận mà lao thẳng về phía trước.

Hữu Hi biết Lăng Khiếu Dương đang tức giận, có điều giận vì bị hiểu nhầm thành bố nàng hay bởi nàng gây chuyện? Hoặc lo lắng cho sự an toàn của nàng? Có lẽ là cả hai… Nhưng Hữu Hi lại rất xấu bụng, nghĩ đến đó lại muốn cười quá đi.

Tự nhiên Lăng Khiếu Dương trở thành papa của nàng… nhưng nàng phải nhịn, không thể cười, nàng mà cười thì không khác gì đấm vào mặt Lăng Khiếu Dương một cái.

Xe lao vun vút cuối cùng cũng về đến trước cửa biệt thự, Lăng Khiếu Dương dừng xe, tắt máy rồi xuống mở cửa xe, Hữu Hi thở dài cầm túi xách đi theo.

Thân hình cao cao của hắn mang sự tức giận, dáng vẻ yêu kiều của nàng lại bước theo trong nỗi lo sợ.

Mở cửa vào nhà, Lăng Khiếu Dương vẫn không nói chuyện. Hắn dần dần cởi quần áo, vứt từng thứ từng thứ một xuống đất không chút đoái hoài Hữu Hi đang thoải mái ngắm nhìn cơ thể tinh tráng của mình, cũng không quay đầu lại mà đi vào phòng tắm.

Hữu Hi đứng đó nhíu mày, giờ phút này Lăng Khiếu Dương cứ như một ngọn núi lửa, hết sức căng thẳng, nàng cũng không dám tùy tiện khích cho hắn phun trào, chỉ một lát hắn sẽ bình thường lại thôi. Nàng cúi người nhặt quần áo Lăng Khiếu Dương vứt dưới đất lên đặt một bên, sau đó đi vào phòng ngủ thay quần áo ở nhà, lúc này nàng mới giống một người vợ chứ không phải một học sinh trung học, nàng mặc tạp dề vào bếp làm cơm chiều, trong đầu vẫn hiện lên vẻ mặt xanh mét của Lăng Khiếu Dương.

Hữu Hi nấu vài món Lăng Khiếu Dương thích rồi hầm canh, xong liền đi gọi Lăng Khiếu Dương ăn cơm.

Hắn đang ở thư phòng, không biết có còn giận không nữa. Hữu Hi cẩn thận đẩy cửa ra rồi đi vào, thấy Lăng Khiếu Dương đang cúi đầu bận rộn, nàng nhẹ giọng nhắc nhở: “Khiếu Dương, ăn cơm thôi.” Lúc nàng nói chuyện ánh mắt không ngừng theo dõi hắn, đầu hắn cúi thấp, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, trong vẻ lạnh như băng đó lại có chút cuồng dã gợi cảm.

Nghe được lời của Hi, đáy mắt đen kịt của Lăng Khiếu Dương nhìn nàng một chút, sau đó cúi đầu tiếp tục làm việc không trả lời.

Hữu Hi cảm thấy khó chịu, nàng không chịu nổi hắn lạnh lùng như vậy. Nàng biết hắn đang tức giận, nhưng nàng cũng đâu cố ý gây chuyện, chỉ là nàng muốn giúp một bạn học thôi mà! Nàng cũng đâu muốn người khác nghĩ người ta là papa mình. Nàng không có sai, hắn dựa vào cái gì mà có vẻ mặt ấy với nàng chứ? Hữu Hi nghĩ, “Lăng Khiếu Dương, lời em nói anh có nghe không? Sao lại không để ý vậy? Là anh không nghe thấy hay không nói được?”

Lăng Khiếu Dương lại ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt nhìn thấy Hữu Hi khó chịu thì có chút đau lòng. Nhưng cô gái này dám đánh nhau với bảy tám nam sinh khác. Nếu có nguy hiểm gì thì làm sao đây? Sao nàng lại không biết yêu chính mình chứ? Còn nữa, cô nàng này còn nói cái gì mà hắn là papa nàng chứ?

Hắn già như vậy sao? Thế nhưng… thế nhưng…Hữu Hi lại để yên, hắn chỉ hy vọng nàng sẽ tự hào về hắn, tự hào giới thiệu với người khác hắn là chồng nàng.

Nhưng nàng đã không làm thế, che che giấu giấu xem hắn như người không quen biết. Nàng học trung học nên nàng hẳn phải sợ hãi người ta biết chuyện nàng đã có chồng, nàng không muốn thừa nhận hắn.

Điều này làm cho Lăng Khiếu Dương vô vùng cùng phiền muộn lẫn tức giận, trong lòng từng đợt run rẩy. Nàng vì cảm động, vì cảm kích cho nên mới lấy hắn, hắn còn đòi hỏi thêm gì nữa? Lăng Khiếu Dương đau xót nghĩ.

Hữu Hi trầm mặc nhìn Lăng Khiếu Dương không nói câu nào, nàng không biết hắn đang nghĩ gì, bây giờ hắn đang giận nên không muốn cùng nàng nói chuyện.

Trong lòng thầm đếm một hai ba, nếu anh không cùng em nói chuyện, thì em sẽ đi luôn. Đếm một hai ba xong Lăng Khiếu Dương vẫn im lặng, Hữu Hi cũng tức giận xoay người rời khỏi cửa, hình dáng nhỏ bé của nàng có chút cô đơn lẫn thương cảm, đến lúc Lăng Khiếu Dương hoàn hồn muốn gọi nàng, thì người đã đi ra ngoài. Ngón tay thon dài của Lăng Khiếu Dương cào qua mái tóc ngắn, cuối cùng hắn bất đắc dĩ buông xuôi, quên đi… bình tĩnh một chút cũng tốt.

Một mình Hữu Hi không biết ăn được mấy thìa cơm, xong nàng ngã vào giường tự ép mình đi ngủ.

Nhưng làm thế nào nàng cũng không ngủ được, trong đầu đều là vẻ mặt lạnh lùng của Lăng Khiếu Dương.

Từ cổ đại đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn có biểu hiện lạnh nhạt làm trái tim người ta băng giá như vậy.

Cho tới nay hắn vẫn luôn mãnh liệt, mặc kệ là yêu hay hận hắn đều cho nàng cảm giác mãnh liệt như vũ bão.

Việc hắn đột nhiên hờ hững làm nàng có cảm giác không thích, ngực cũng đau đau, không biết như thế nào cho phải.

Lăng Khiếu Dương vẫn không vào phòng ngủ. Hữu Hi miên man suy nghĩ, nàng muốn tìm hắn nói chuyện nhưng hắn lại không thèm để ý tới nàng.

Hữu Hi đếm cừu buộc mình đi vào giấc ngủ, trong lòng tự nhủ nàng mới không cần để ý đến đồ đầu gỗ tính tình bất định kia.

Hữu Hi đếm số cừu đủ xây một trang trại xong rốt cục cũng mơ mơ màng màng ngủ, đôi mi thanh tú hơi hơi nhíu lại, tựa hồ ngủ không yên.

Lăng Khiếu Dương từ thư phòng đi ra trở lại phòng ngủ, nhìn thấy khuôn mặt Hữu Hi đang ngủ hắn bước đến, nằm riêng chăn ở một bên với Hữu Hi.

Đôi mắt đen thâm tình nhìn ngắm nhìn người con gái hắn yêu nhất, sắc mặt lạnh lùng cũng có chút giảm bớt.

Hắn tức giận vì cái gì chứ, ngay từ đầu hắn chẳng phải đã biết trong tim Hữu Hi có người khác rồi sao? Có thể đồng ý lấy hắn là đã tốt lắm rồi, chỉ cần nàng còn ở bên người hắn cũng đủ rồi, vì sao lại tham lam như vậy, có được người của nàng, còn muốn... có được lòng nàng.

Hắn vươn tay ôm lấy thân mình mềm mại của Hữu Hi, hít lấy hương thơm của nàng, trong lòng không có đến một chữ bình yên.

Bỏ đi, so đo làm gì chứ! Có thể được ở bên nàng là tốt rồi.

Hữu Hi cảm nhận được Lăng Khiếu Dương ôm ấp liền theo bản năng dụi dụi vào trong lòng hắn tựa hồ đang làm cái gì trong mộng, bàn tay mềm mại nhỏ bé vòng qua thắt lưng ôm chặt hắn.

Lăng Khiếu Dương nhịn không được cúi đầu tìm kiếm môi nàng, hôn môi nàng một chút lại nghe Hữu Hi nói những lời vô nghĩa, “Niệm Tiếu..., Bắc Thiên, Bắc... Tiếu Tiếu.”

“Bắc Thiên, Bắc Tiếu” những lời vô nghĩa của Hữu Hi làm cho cơ thể Lăng Khiếu Dương cứng đờ, đôi mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng. Tâm tình mới ổn định lại như bị cào xước, đau quá! Đôi mắt đen nhuốm vẻ thống khổ, hắn muốn xoay người xuống giường, lại bị Hữu Hi ôm nhanh lấy.

Cuối cùng hắn đành nén giận chịu đau, hổn hển nằm ở nơi đó, lòng thống khổ không chịu nổi, muốn lay tỉnh Hữu Hi, lớn tiếng nói với nàng, đừng nhắc lại người đàn ông kia nữa, người đang nằm bên nàng là Lăng Khiếu Dương!

Nhưng cuối cùng hắn không làm gì hết, chỉ có một mảnh tĩnh mịch thống khổ bao phủ.

Lúc này, một hồi chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí yên lặng. Lăng Khiếu Dương với tay lên đầu giường lấy di động nghe.

Hữu Hi cũng bị đánh thức, đôi mắt buồn ngủ mơ màng nhìn Lăng Khiếu Dương, mơ mơ màng màng nghe hắn nói gì đó, nàng cũng nhận ra hắn đang nói chuyện gì đó quan trọng.

Lúc hắn nói chuyện điện thoại, Hữu Hi biết chắc hắn phải xảy ra chuyện gì rồi. Nàng đang muốn hỏi thì Lăng Khiếu Dương đã gỡ tay nàng ra, xoay người bước xuống giường.

Hữu Hi nhìn Lăng Khiếu Dương đang mở tủ tìm quần áo mặc thì vội ngồi dậy, hơi bất an hỏi: “Khiếu Dương, xảy ra chuyện gì vậy, anh... phải đi ra ngoài sao?”

Động tác Lăng Khiếu Dương mặc quần áo cũng lộ ra soái khí, từng mảnh quần áo nhanh chóng che thân thể cường tráng của hắn lại, nghe nàng hỏi, hắn nói “Ừ, chuyện công ty, em cứ ngủ đi.”

Hữu Hi xuống giường tìm cà vạt cho hắn, bàn tay nhỏ bé thắt cà vạt, trong mắt lo lắng, “Vậy anh đi đường cẩn thận.”

“Ừ.” Hắn để ý thấy nàng lo cho hắn, tay muốn ôm Hữu Hi hôn nàng một cái, nhưng nghĩ đến những lời vô nghĩa của nàng đột nhiên cảm thấy ngây ngô vô vị, “Ngủ đi.” Nói xong liền cầm di động đi ra phòng khách.

Hữu Hi vẫn đi theo phía sau Lăng Khiếu Dương nhìn bóng dáng hắn rời khỏi tầm mắt nàng, hắn đi vội vàng như vậy không biết sự tình có phải rất nghiêm trọng hay không.

Hữu Hi thở dài, đột nhiên cảm giác căn phòng trống trơn cô quạnh, rốt cuộc nàng cũng không thể ngủ được.

Lăng Khiếu Dương đi ra ngoài ba ngày không về, hắn chỉ gọi một cuộc điện thoại nói khoảng vài ngày nữa mới về được, không đợi nàng hỏi gì Lăng Khiếu Dương đã cúp điện thoại “cạch” một cái để lại nàng trầm mặc.

Mỗi ngày Hữu Hi trừ đến trường, hẹn gặp Thảo Lan, đi thăm em trai đang bận rộn học hành thì cuộc sống diễn ra rất nhàn hạ nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy thiếu vắng chút gì đó.

Hôm nay là cuối tuần, Hữu Hi đi học sớm. Vườn trường có những con đường nhỏ, hai bên đường có rất nhiều thông, đây là nơi nàng thích nhất mỗi lần đi ra vườn trường. Nàng thích con đường này vì chiếc vòng đeo tay mà Lăng Khiếu Dương mua tặng nàng cũng có hình chùm thông, ánh mắt nàng thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào di động hy vọng nghe thấy một giai điệu quen thuộc.

Lăng Khiếu Dương đi ra ngoài đã mấy ngày nay mà chiếc di động này không vang lên quá một lần, trong lòng Hữu Hi không kìm được‎ ý ‎nghĩ liệu công việc của Lăng Khiếu Dương có giải quyết ổn thỏa không? Khi nào hắn sẽ về? Có phải hắn đang cùng cái cô trường phòng (thư kí) kia đi đâu không?

Từ khi kết hôn tới nay, đây là lần đầu tiên họ xa cách lâu như vậy, lòng dạ nàng cũng là lần đầu thấp thỏm lo âu thế này.

“Hey!” Đột nhiên có người hô to một tiếng.

Hữu Hi đang suy nghĩ mông lung thì bị tiếng hô làm giật mình, di động trong tay “bịch” một tiếng, rơi xuống đất vỡ thành hai mảnh.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy thần ngủ ngồi cùng bàn đang hơi khom người trước mặt nàng, cặp sách khoác hờ trên vai, mái tóc rối che mất một bên mắt.

Hữu Hi nhìn chiếc di động chợt thấy đau lòng, đây là của Lăng Khiếu Dương cho nàng mà! Nàng vội vàng đứng lên, tức giận nói: “Này, cậu hù chết người đấy biết không?”

“Ai bảo cậu vừa đi đường vừa cúi đầu như thế?”. Nam sinh nhíu mày dáng vẻ nghịch ngợm .

“Vụng chèo khéo chống!” Hữu hi nhặt chiếc di động lên, phát hiện nó không sáng nữa.

“Quá khen, quá khen rồi.” Nam sinh nói xong đưa tay ra, “Tớ là Thanh Mục, hôm đó cảm ơn cậu.”

“À, không cần cảm ơn. Tớ cũng không giúp được gì, sắp vào lớp rồi, đi nhanh đi”. Tay Hữu Hi hơi bắt lấy tay Thanh Mục rồi không hề dừng lại mà đi về phía lớp học.

Thanh Mục nói bên cạnh Hữu Hi, “Hôm đó... về nhà bố cậu chắc phải làm khó cậu nhỉ?”

“Bố ư”. Hữu Hi đau lòng, không biết nên giải thích thế nào mối quan hệ giữa nàng và Lăng Khiếu Dương, nói hắn là chồng nàng liệu có dọa chết người ta không?

“Chuyện đó... người nhà tớ rất văn minh” Hữu Hi nói xong liền chuyển đề tài, “còn cậu, sao bọn họ lại muốn đánh cậu, mà sao cậu lại để yên cho người ta đánh?”

“Ầy, cậu thì biết gì?” Thanh Mục trả lời qua quít rồi chạy về phía lớp học.

Hữu Hi lắc lắc đầu thầm nghĩ sau khi tan học nhất định phải đem di động đi sửa, không biết lúc này Lăng Khiếu Dương có gọi điện đến không nữa.

Tiết đầu tiên, Hữu Hi để ý thấy người ngồi cùng bàn với nàng đã lập được kì tích không hề ngủ mà còn thực sự nghe giảng. Cả lớp đều dùng ánh mắt kinh dị nhìn thần ngủ Thanh Mục, ngay cả thầy giáo cũng phải thở dài, kỳ tích, quả là ký tích!

Giờ nghỉ trưa Hữu Hi không ăn cơm mà vội vàng ra trạm điện thoại công cộng gọi điện cho Lăng Khiếu Dương. Nàng rất muốn nghe giọng hắn, rất muốn hỏi hắn mấy ngày nay có khỏe không, lúc nào mới trở về. Tiếng chuông đổ được vài tiếng, Hữu Hi nghe thấy có người nghe điện, trong lòng rất vui mừng, nàng vừa định gọi tên Lăng Khiếu Dương thì lại nghe bên kia là một giọng nữ.

“Alo, cô tìm ai?”

Tâm trạng Hữu Hi giống như từ thiên đường bị ném xuống địa ngục, ngực như bị bánh xe nghiến qua, cổ họng nghẹn lại cố gắng phát ra âm thanh: “Tôi tìm Lăng Khiếu Dương.”

Đầu bên kia dừng một chút, sau đó thoải mái nói: “À, cô tìm chủ tịch à? Chủ tịch đang tắm, xin hỏi cô là ai? Có việc gì tôi có thể nhắn lại giúp cô.”

Hữu Hi không còn dũng khí nói chuyện tiếp nữa, ngắt điện thoại luôn. Nếu nàng nhớ không lầm thì giọng nói kia chính là giọng của cô thư kí mà nàng đã từng gặp trong văn phòng của Lăng Khiếu Dương.

Di động của Lăng Khiếu Dương… sao lại để cho cô ta nghe? Hắn thật sự đang tắm sao? Hữu Hi đau lòng như dao cắt, đầu cũng choáng váng.

Không, nàng không nên nghĩ vậy! Lăng Khiếu Dương đã đợi nàng ngàn năm, yêu nàng ngàn năm, nàng phải tin tưởng hắn. Sự tình nhất định không như nàng nghĩ, nhất định sẽ không! Chỉ là trùng hợp thôi, không được nghi bóng nghi gió như vậy, Hữu Hi cố gắng hít vào để tự trấn an mình.

Trong ngày, nàng đã đi sửa xong di động nhưng cuối cùng cũng không dám gọi điện cho Lăng Khiếu Dương, chắc là sau khi học xong hắn sẽ nhắn tin hay gọi điện về cho nàng thôi. Nàng nghĩ đến việc sau khi tan học về nhà, mở ra cánh cửa kia, Lăng Khiếu Dương sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, dùng cánh tay mạnh mẽ ôm lấy nàng, nhấc bổng nàng lên xoay vòng vòng rồi hôn nàng và nói, “Hữu Hi, anh đã về rồi.”

Nhưng thời gian thấm thoát trôi đi đã một tuần mà điện thoại nhà vẫn không reng, di động sửa xong cũng không hề đổ chuông, ngay cả một tin nhắn cũng không có.

Ngoại trừ cảm giác mất mát nàng còn có nỗi lo lắng, liệu có phải Lăng Khiếu Dương vẫn còn tức giận nên mới không muốn đoái hoài đến nàng? Hay hắn thật sự đã thay đổi rồi?.

Nàng cũng không có dũng khí gọi điện thoại lần nữa, nàng sợ, sợ đầu dây bên kia lại vang đến giọng nói ấy.

“Chủ tịch đang tắm” hoặc “chủ tịch đang nghỉ ngơi”.

Sau buổi học ngày cuối tuần, điện thoại của Hữu Hi rốt cuộc cũng vang lên, nàng vội vội vàng vàng lấy ra nghe.

“A lô!”

“Hữu Hi, là anh, Nhất Thần.”

Nghe giọng nói của Nhất Thần, trong lòng Hữu Hi quả thật hơi thất vọng, “Anh Nhất Thần, là anh à?”

“Sao? Nghe giọng anh không vui à?”, đầu dây bên kia vang lên giọng nói đùa của Nhất Thần.

Hữu Hi cười nói: “Làm gì có, dạo này anh có ổn không?”

“Anh vẫn ổn. À, anh nghe nói em đi học, là thật hay giả đấy?”

“Đương nhiên là thật rồi, dọa được anh chưa?”

“Tiểu quỷ này, lá gan anh nhỏ vậy sao? Lâu vậy rồi cũng không gọi điện thoại tới nói với anh một tiếng.”

Hữu Hi pha trò: “Không phải đã cho anh một điều bất ngờ sao?”

“Quả thật là anh bị bất ngờ đấy, buổi tối rảnh không? Anh mời em ăn cơm xem như là mừng em hoàn thành mộng đi học!”

“Không phải anh còn bận chăm sóc chị sao? Không cần đâu.”

“Sao em lại có chồng rồi là quên anh vậy? Đúng là tiểu nha đầu mà.”

“Em chỉ sợ anh tốn kém thôi… vậy được, mình hẹn nhau ở đâu?”

“Anh đang ở trước cổng trường em, em ra đi.”

Cái gì? Người đã đến đây rồi? Hữu Hi ngắt điện thoại, vội đi ra cổng trường, quả nhiên nhìn thấy xe Nhất Thần đã đậu ở đó. Nhất Thần vẻ mặt hòa nhã đang đứng dựa vào thành xe.

Nàng đi đến trước mặt hắn, “Nhất Thần, anh đến lâu chưa, sao không nói sớm?”

Nhất Thần theo thói quen xoa nhẹ đầu Hữu Hi làm cho mái tóc đen của nàng có chút rối, “Để làm em bất ngờ mà, lên xe đi, cho em đi ăn đại tiệc”. Nói xong Nhất Thần đích thân đến mở cửa xe cho Hữu Hi.

“Chị không đi cùng anh sao?” Hữu Hi vuốt vuốt lại mái tóc, lên xe của Nhất Thần.

“Hôm nay cô ấy tăng ca.” Nhất Thần nói đơn giản rồi khởi động xe tiến về phía trước.

Hữu Hi chưa từng thấy Nhất Thần lái xe hơi, vẻ mặt lo lắng, đôi mắt đen nhìn chăm chăm về phía trước, hai nắm tay siết lấy vô lăng.

Nàng cùng Nhất Thần ăn cơm tối xong, Nhất Thần đưa nàng đến tận cửa nhà. Nàng không mời Nhất Thần vào nhà, Nhất Thần cũng hiểu chuyện, nói chúc ngủ ngon xong liền lái xe rời đi.

Nhất Thần đối với nàng giống như người thân vậy, giống anh trai nàng quan tâm cuộc sống của nàng, quan tâm nàng, thật là quá tốt.

Nàng biết Nhất Thần có định kiến với hôn nhân của nàng vì nàng đã cưới một người đàn ông quen biết chưa lâu.

Nhất Thần không biết quan hệ sâu xa giữa nàng và Lăng Khiếu Dương mà nàng cũng không muốn nói ra chuyện cũ nữa, không biết cũng tốt.

Hữu Hi muốn nói cho Nhất Thần biết nàng hiện tại rất ổn, thực sự hạnh phúc, cảm thấy cuộc sống như vậy là đủ rồi.

Nhìn xe Nhất Thần biến mất trong màn đêm, Hữu Hi cũng xoay người vào nhà.

Vừa mở cửa ra, nàng đã ngửi thấy mùi hương đặc trưng của Lăng Khiếu Dương. Trong lòng Hữu Hi không kìm được vui vẻ bật đèn phòng khách lên thì nhìn thấy thân người cao lớn của Lăng Khiếu Dương đang ngồi trên chiếc sofa rộng trong phòng, trong tay cầm ly rượu, đang uống hết ly này đến ly khác.

“Khiếu Dương, anh về lúc nào vậy?” giọng nàng tràn đầy vui sướng, trên mặt cũng cười rạng rỡ, nàng đi vài bước về phía Lăng Khiếu Dương thì bị vẻ mặt lạnh như băng của hắn làm đông cứng.

Hắn làm sao vậy? Lại hờ hững lạnh lùng như trước. Hắn không phải loại người nhỏ mọn, cứ cho là hắn vẫn còn giận chuyện đợt trước ở trường học cũng sẽ không đối xử với nàng như vậy.

Lăng Khiếu Dương đứng lên, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Hữu Hi, lạnh giọng hỏi: “Muộn như vậy còn đi đâu?”

“Nhất Thần biết em đi học, cho nên mời em ăn cơm”. Hữu Hi trả lời rõ ràng, không muốn giấu hắn điều gì, “Anh ăn cơm chưa? Chắc anh mệt lắm rồi, em đi chuẩn bị nước tắm cho anh nhé? Anh muốn ăn gì?”

Bạc môi của Lăng Khiếu Dương nhếch lên, khuôn mặt tuấn mĩ thiếu đi vài phần nhu tình, lạnh lùng cứng rắn làm cho Hữu Hi không biết làm sao.

“Không cần, anh ăn rồi.” Hắn nói xong lập tức đi về phía phòng tắm, Hữu Hi rốt cuộc vẫn không biết tại sao Lăng Khiếu Dương lại âm trầm lạnh lùng như vậy.

Lăng Khiếu Dương đi tắm, Hữu Hi dọn dẹp phòng khách, nàng vẫn đi nấu đồ ăn Lăng Khiếu Dương thích. Hắn quả thật đói bụng, lẳng lặng ăn xong đồ ăn Hữu Hi nấu, không có cái ôm nhiệt tình, cũng không vui mừng khi gặp lại nàng, cuối cùng chỉ lạnh như băng nói: “Muộn rồi, ngủ đi.”

Hữu Hi chỉ cảm thấy thật oan ức, nhìn bóng dáng lạnh lùng của Lăng Khiếu Dương, nàng nhịn không được quát nhẹ: “Lăng Khiếu Dương, sao tự nhiên anh lại như vậy, có chuyện gì cứ nói thẳng ra, việc gì phải xử sự như thế?”

Lăng Khiếu Dương nghe được lời của Hữu Hi liền xoay người lại, áo ngủ khoác hờ để lộ ra phần cổ màu đồng.

Hắn bước từng bước đến bên cạnh Hữu Hi, đôi mắt đen nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ oan uất của nàng, cuối cùng vươn tay ôm lấy nàng bế xốc lên, đạp cửa phòng ngủ ra, đặt nàng lên giường, thân hình cao lớn của hắn thuận đà ép nàng xuống tấm đệm mềm mại.

“Anh đứng lên, nói rõ ràng đã.” Hữu Hi tức giận đánh đánh vào ngực hắn.

Lăng Khiếu Dương không kêu một tiếng, bạc môi mang theo hương thảo hung hăng hôn môi Hữu Hi, mút lấy hương vị của môi nàng.

Hữu Hi muốn nói gì, muốn kháng nghị gì đều không thể, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm.

Ngực hắn nóng như muốn thiêu đốt nàng vậy, nụ hôn mang theo sở hữu cùng khát vọng, nhiệt tình như lửa.

Hữu Hi không rõ Lăng Khiếu Dương như vậy là sao, vừa mới lạnh như một tòa núi băng, trong chốc lát đã biến thành một tòa núi lửa.

Nụ hôn cuồng nhiệt như muốn nuốt lấy Hữu Hi, thời điểm nàng cảm giác hắn muốn đi vào nàng, nàng chột dạ khẽ cắn môi hắn.

“A” Lăng Khiếu Dương hít sâu, buông môi Hữu Hi ra, đôi mắt đen mang vẻ phức tạp cùng lửa giận nhìn chằm chằm Hữu Hi. Hắn buông nàng ra, ngồi dậy, Hữu Hi chỉ nhìn thấy bóng dáng mờ mờ trong đêm tức giận thất vọng quát: “Nếu không thể chấp nhận anh vì sao lại đồng ý lấy anh? Nếu đã lấy anh vì sao lại không thể chấp nhận anh? An Hữu Hi, em hãy nói cho anh biết, vì sao?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx