Chương 15
Dưới ngọn đèn ấm áp trong phòng ngủ, Hữu Hi ôm Lăng An trong lòng ngồi trên ghế.
Tiểu Lăng rúc đầu vào trong lòng Hữu Hi bú sữa, vẻ mặt hài lòng rất chi là thoải mái.
Trên mặt Hữu Hi đều tràn ngập ánh sáng của tình mẫu tử, dáng vẻ xinh đẹp này rất dễ khiến người ta say, Hữu Hi nắm lấy tay nghe tiếng bước chân chầm chậm tiến về phòng ngủ.
Nàng biết đó là Lăng Khiếu Dương từ thư phòng mới ra, nàng đã quen thuộc với tiếng bước chân của hắn.
Lúc tiếng bước chân tiến sát đến cửa phòng ngủ, Hữu Hi mở miệng nói: “Con à, con đừng học bố con nha! Hơi một tí là xị mặt ra khó coi chết đi được. Lớn lên con nhất định phải chủ trì công đạo cho mẹ, cho ông bố xấu xa của con biết sai mà úp mặt vào tường chịu tội nha. Nhất định phải giữ vững lập trường, đứng về phía mẹ!”
Lăng Khiếu Dương thoải mái bước lại gần, vươn cánh tay cường tráng ôm lấy tiểu Lăng An trong lòng Hữu Hi, hắn hơi nhíu mày, ánh mắt quét qua Hữu Hi: “An Hữu Hi! Em đừng nói lung tung với con, làm hỏng cảm tình bố con bọn anh.”
Hữu Hi tròn xoe mắt, “Em nói thật mà! Cuối cùng ai mới là người xị cái mặt ra đây, tức giận cũng không dám nói ra?”
Lăng Khiếu Dương không nói gì, cực kì nhỏ nhen đặt con vào nôi rồi tiến thẳng về phía Hữu Hi.
Hắn quỳ xuống bên cạnh Hữu Hi trên giường, giường lún sâu xuống, thân thể hắn áp lại gần chạm vào Hữu Hi.
Cái mũi cao thẳng của hắn chạm vào mũi nàng, hơi thở qua lại, ánh mắt thâm thúy, đôi môi kề sát chạm vào môi hắn, vừa như dụ hoặc lại như vô tình.
Tay Hữu Hi dán sát vào lồng ngực nóng bỏng của hắn, trong ánh mắt nàng chỉ có hắn.
“Hữu Hi,” hắn thì thầm, “Anh xin lỗi.”
Tay Hữu Hi lần lên trên chạm vào mặt Lăng Khiếu Dương, những ngón tay miết qua đôi môi của hắn, “Anh không vui à? Sao lại xin lỗi?”
Không vui? Có lẽ là vậy, lúc Lưu Vân lớn tiếng chất vấn nàng có yêu hắn không, trong lòng hắn thực sự thực sự rất mong chờ nàng nói yêu hắn.
Hắn đã từng muốn Hữu Hi nhớ hắn, muốn Hữu Hi không bao giờ quên hắn, muốn đem bản thân hắn khắc sâu trong lòng nàng, cho dù là hận đi chăng nữa.
Hắn không mong muốn điều gì ngoài việc Hữu Hi quay lại nhìn hắn một lần, bây giờ âu cũng không uổng phí công hắn, nhưng ngàn năm vạn tháng, bao nhiêu vòng luân hồi ánh mắt Hữu Hi chưa bao giờ dừng lại trên người hắn.
Cả đời này cuối cùng hắn đã đợi được Hữu Hi quay đầu nhìn lại, hơn nữa còn có được nàng, hắn đã không tiếc nuối gì nữa, có thể có được Hữu Hi, còn có cục cưng của hắn và nàng, có thể sống cùng nhau như vậy, hắn còn muốn gì nữa?
Ý nguyện đơn giản ban đầu bắt đầu lớn dần lên, càng ngày càng nhiều, hắn muốn trái tim của nàng, hắn muốn tất cả.
Có lẽ Hữu Hi cưới hắn vì cảm động chứ không hề có tình yêu, nhưng có thể ở gần bên nhau cả đời như vậy âu cũng là nhờ phúc của trời.
Hắn nguyện đối tốt với Hữu Hi cả đời này, hoặc lâu nhất có thể chừng nào Hữu Hi còn muốn hắn.
Trải qua thời gian dài như vậy hắn đã học được cách giữ mình kiềm chế, nhưng thì ra bản thân hắn vẫn vì thứ tình yêu này mà thấp thỏm không yên, giống như trước đây gặp được Hữu Hi, tất cả sự bình tĩnh vốn có của hắn đều mất hết.
“Khiếu Dương, anh đang nghĩ gì vậy?” Hữu Hi giật mình nhìn Lăng Khiếu Dương im lặng trước mặt mình, tay quơ quơ trước mặt hắn, sao hắn lại ngẩn người ra vậy.
Lăng Khiếu Dương hoàn hồn, bàn tay to nắm lấy tay Hữu Hi, “Hôm nay là tại anh, đã để em chịu thiệu thòi rồi.” Hắn lo lắng giải thích.
Hữu Hi nhíu mày lại tức giận: “Hừ, giải thích cũng kệ, em không tha thứ!”
Lăng Khiếu Dương dụi dụi mặt vào mặt Hữu Hi, cúi đầu nặng nề nói: “Vậy em phạt anh ngủ phòng khách?”
Hữu Hi hừ nhẹ, “Thế không phải tiện cho anh quá sao!” Sofa phòng khách lớn như vậy, không phải là quá thoải mái sao.
Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Khiếu Dương lộ vẻ buồn rầu, hơi thở nóng rực phả ra bên tai Hữu Hi. “Ngủ ngoài đường thì thế nào?”
Hữu Hi nhíu mày, “Anh định dọa người ta chắc!”
Lăng Khiếu Dương nghĩ một lúc: “Thế viết bản kiểm điểm nha?”
“Không thực tế!” Hữu Hi nhịn không được phì cười.
“Vậy sao bây giờ?” Lăng Khiếu Dương cúi người đè Hữu Hi xuống giường, trên khuôn mặt lạnh lùng hơi lo lắng, đôi mắt thâm thúy lấp lánh như soi sáng tinh thần người khác, “Em nói xem, phạt anh như thế nào đây?”
Hữu Hi cười tủm tỉm: “Phạt anh mát-xa cho em, hôm nay hoạt động mạnh quả thật đau quá.” Khuôn mặt nhỏ nhắn mặt nhăn thành một đoàn.
Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi cười, tâm trạng lo lắng cũng tạm bình xuống, có ý ám chỉ nói: “À, nói về vấn đề này, em quả thật đã lâu không vận động!”
Tay Hữu Hi nhéo lấy khuôn mặt ưa nhìn của Lăng Khiếu Dương: “Lăng Khiếu Dương, đình chỉ tư tưởng xấu xa của anh ngay!”
Lăng Khiếu Dương ôm lấy Hữu Hi, vùi mặt vào cổ nàng, giọng khàn khàn: “Hữu Hi… đừng bỏ anh!”
“Ngốc ạ, làm sao thế được!” tay Hữu Hi vỗ về tấm lưng rộng lớn của Lăng Khiếu Dương mỉm cười, nàng sao lại lời khỏi Lăng Khiếu Dương được chứ.
Lăng An càng ngày càng lớn, cu cậu tỏ ra rất hoạt bát, khuôn mặt thay đổi rất nhiều, lúc nhìn giống Hữu Hi, khi lại trông giống Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương đã đi làm từ sớm, Hữu Hi ngồi chơi cùng con, thực ra thì là nàng lẩm bẩm một mình, tiểu tử kia cùng lắm chỉ cho nàng một khuôn mặt cười cười.
Chuông điện thoại vang lên, Hữu Hi đứng dậy đi nghe điện thoại.
“Alo, xin lỗi ai đấy ạ”, nàng hỏi.
“Hữu Hi à, chị là Thanh Nhã.” Một câu nói làm cho Hữu Hi ngẩn ra một chút, “Thanh Nhã...”
“Chúng ta gặp mặt đi!” Thanh Nhã nói.
“Vâng, được ạ”
Hai người hẹn nhau ở một quán cà phê, lão Trương đưa Hữu Hi đến xong liền rời đi, Thanh Nhã và Hữu Hi ngồi đối diện nhau uống cafe không nói lời nào.
Thanh Nhã gầy đi nhiều, trên mặt phảng phất nét u buồn, có thể dễ dàng nhìn ra gần đây cô ấy sống rất khổ sở. Trong lòng Hữu Hi muốn hỏi chuyện của Thanh Nhã và Nhất Thần nhưng lại sợ chuyện nghe có vẻ liên quan đến mình.
“Hữu Hi, chắc em rất khó hiểu vì sao chị hẹn em đúng không?” Thanh Nhã đau khổ cười, phá tan bầu không khí trầm mặc.
Hữu Hi ngẩng đầu nhìn Thanh Nhã, “Dạ, em không nghĩ chị sẽ gọi điện cho em, đáng ra em nên gặp chị trước.”
“Chuyện chị và Nhất Thần ly hôn chắc em cũng biết.”
Hữu Hi gật đầu, “Em biết. Thanh Nhã… anh chị thật sự không có hy vọng quay lại sao?”
“Thật sự cuộc hôn nhân này là một cuộc đặt cược của chị… mà sự thật đã chứng minh chị thua, có điều chị không hối hận, vì chị đã cố gắng hết mình.” Thanh Nhã nói tiếp, cô khẽ thở dài lắc đầu.
“Chị dâu…”
Thanh Nhã ngắt lời Hữu Hi. “Hữu Hi, không cần thông cảm với chị, chuyện ly hôn là do chị quyết định.”
“Cái gì? Vì sao?” Hữu Hi vẫn tưởng Nhất Thần mới là nguyên nhân, giờ Thanh Nhã nói ra chuyện này quả là Hữu Hi không ngờ tới.
Thanh Nhã chua xót cười, “Hữu Hi, em biết không… chị đã từng ghen tị với em, hiện tại vẫn ghen tị như vậy. Em hôn mê ngần ấy năm mà Nhất Thần vẫn không buông em ra, vẫn chăm sóc em như trước, tình cảm sâu nặng ấy quả thật đã thu hút chị… Anh ấy không để em đi, chị cũng không buông tha cho anh ấy, lúc anh ấy ở bên em chị lại ở bên anh ấy, chị hy vọng có một ngày anh ấy sẽ biết, thực ra chị cũng rất yêu anh ấy.”
“Nhưng chị không ngờ chờ liền năm năm mà tình cảm của Nhất Thần vẫn không suy chuyển, nhưng anh ấy đã quen với sự quan tâm an ủi của chị. Hữu Hi, em có biết vì sao chị và Nhất Thần lại ở chung với nhau không?”
Hữu Hi lắc đầu, “Thanh Nhã, em không muốn biết, chuyện của em và Nhất Thần đã qua rồi, em hy vọng chị và anh ấy có thể hạnh phúc.”
Thanh Nhã có chút kích động, khuôn mặt khổ sở vương những giọt nước mắt “Không, Hữu Hi, để chị nói. Em biết không, Nhất Thần luôn luôn chờ em, anh ấy sống rất khổ sở, nếu đêm hôm đó anh ấy không đủ yếu đuối, nếu không phải sau đêm ấy chị mang thai đứa con của ảnh thì cũng sẽ không có chuyện anh ấy cưới chị, anh ấy yếu đuối vì hôm ấy thầy thuốc tuyên bố em không còn sống được bao lâu nữa, chẳng bao lâu nữa sẽ chết đi...”. Thanh Nhã nói xong bật khóc, giọng nức nở dường như không nói được.
Hữu Hi kinh ngạc nói không ra lời, đầu nàng ong ong lên, lời của Thanh Nhã làm nàng nhất thời không biết phản ứng thế nào, nàng vẫn hy vọng Nhất Thần yêu Thanh Nhã, bởi vì yêu nhau mà ở bên nhau, như vậy Nhất Thần mới có thể hạnh phúc, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới nguyên nhân như vậy.
Thanh Nhã lấy tay lau nước mắt, “Suốt năm năm anh ấy đã nỗ lực làm việc để có tiền trả viện phí cho em, suốt năm năm ngày nào anh ấy cũng ở bên em. Ngày anh ấy biết tin em sẽ chết anh ấy đã khóc, đêm đó anh ấy uống rượu… chị đưa anh ấy về nhà, anh ấy đã níu tay chị gọi tên em, la hét bảo đừng rời bỏ anh ấy, anh ấy nói sẽ cho em hạnh phúc. Cũng là đêm hôm đó, giữa anh ấy và chị đã xảy ra chuyện không nên xảy ra… Lúc tỉnh lại, anh ấy rất hối hận và khổ sở, anh ấy nói chị có thể kiện anh ấy nhưng anh ấy vẫn không thể cưới chị. Mãi đến lúc chị mang thai không cẩn thận bị sảy, chị đã mua chuộc bác sĩ nói chị sau này không thể mang thai được nữa, anh ấy áy náy cho nên mới cưới chị. Vì như vậy nên anh ấy mới cưới chị...”
“Chị biết anh ấy có tình cảm với chị, dù sao chị cũng đã ở bên anh ấy năm năm, nhưng thứ tình cảm đó không phải là yêu. Ngày em kết hôn anh ấy đã rất đau đớn, anh ấy uống rất nhiều rượu, suốt cả đêm anh ấy luôn hỏi “Tại sao? Tại sao? Tại sao đã yêu nhau còn bỏ lỡ như vậy?”… Chị nghĩ chị vẫn có thể lừa dối bản thân sống tiếp, bất kể anh ấy yêu em, chỉ cần trong lòng chị có anh ấy là được rồi, nhưng quả thật chị không còn chịu đựng nổi nữa. Lúc ăn cơm anh ấy cũng gọi nhầm tên, anh ấy hỏi “Hữu Hi, em muốn gì?”, ngay cả ở trên giường anh ấy cũng gọi tên em. Người anh ấy yêu vẫn là em.”
Tay Hữu Hi không biết từ lúc nào đã bấu chặt vào nhau, lòng có một sự lo lắng không nói nên lời, sắc mặt hơi khó coi, nàng cúi đầu: “Sao chị lại nói cho em chuyện này? Tại sao chứ ? Đã là vô nghĩa rồi… Thanh Nhã, em không tin Nhất Thần không thương chị.”
Đôi mắt Thanh Nhã đẫm lệ, cô lắc đầu nắm lấy tay Hữu Hi, “Hữu Hi! Em còn yêu Nhất Thần mà, chị trả anh ấy lại cho em, chị đã cướp đi tình yêu của hai người, bây giờ chị trả lại cho em, em về bên Nhất Thần được không? Để anh ấy không còn phải thống khổ như vậy nữa, là tại chị, tại chia rẽ hai người… là chị lừa anh ấy, thực ra chị vẫn có thể mang thai. Là chị mua chuộc bác sĩ nói em sắp chết, chị những tưởng có thể chặt đứt ý niệm muốn ở bên em suốt đời của anh ấy, đều lỗi của chị, em hãy tha thứ cho chị, tha thứ cho Nhất Thần, em về bên cạnh anh ấy đi, anh ấy… hiện tại anh ấy rất không ổn, chị sợ… sợ anh ấy sẽ chết! Hữu Hi...”.
“Nhất Thần làm sao?” Hữu Hi từ từ tiếp nhận lời nói của Thanh Nhã, cố gắng duy trì bình tĩnh.
“Dạ dày anh ấy không tốt, lại uống rượu cả ngày như vậy, còn vừa mới xuất viện, bác sĩ nói còn tiếp tục như vậy nữa anh ấy sẽ không qua nổi. Hữu Hi, em cứu anh ấy đi, làm anh ấy tỉnh lại đi!”
“Thanh Nhã… chị thật lòng yêu Nhất Thần đúng không?”
Thanh Nhã rơi lệ gật đầu, “Chị yêu, rất yêu, nhưng người anh ấy yêu không phải là chị mà là em.”
“Thanh Nhã, anh ấy cần chị, chị nên đi chăm sóc anh ấy chứ không phải em, em không giúp được Nhất Thần, tuy em muốn giúp anh ấy nhưng em không có khả năng.” Nàng không giúp được tình yêu của Nhất Thần, giờ phút này nàng đã hiểu rõ trái tim mình, nàng không giúp được Nhất Thần, lại càng không phải là thuốc hay giúp hắn tỉnh lại.
“Chị biết hiện tại em đang rất hạnh phúc, nhưng em hạnh phúc lại có thể nhẫn tâm nhìn Nhất Thần sa đà như vậy sao, chị chỉ hy vọng em có thể đi khuyên nhủ anh ấy...”
Hữu Hi trầm mặc, “Được, em đi...”.
Chỗ ở của Nhất Thần là Thanh Nhã nói cho nàng, Hữu Hi bắt xe đi tới đó.
Tầng bảy phòng ba… là trùng hợp sao? 7/3 là sinh nhật nàng. Hữu Hi ấn chuông cửa đợi hồi lâu, cửa mới mở ra.
Bóng hình gầy yếu của Nhất Thần đứng trước mặt nàng, trên mặt là sự ngây ngô hồ nghi, hai mắt đầy tơ máu, trên người nồng nặc mùi rượu, đôi mắt ấy sau một khắc kinh ngạc đã trở nên ảm đạm.
“Không mời em vào sao?” Hữu Hi lên tiếng, nhìn Nhất Thần tiều tụy thế này trong lòng vẫn thấy hơi khó chịu.
Nhất Thần trầm mặc tránh sang một bên cho Hữu Hi vào, trong nhà bừa bộn không chịu nổi. Nhà của một người đàn ông độc thân là như thế này sao?
Nhất Thần đi theo phía sau Hữu Hi, nhìn bóng dáng Hữu Hi, hắn khàn khàn nói: “Em... sao lại đến đây”
Hữu Hi quay lại nhìn Nhất Thần, nàng cắn môi cuối cùng nói: “Em được người khác nhờ cậy, anh có khỏe không?”
Nhất Thần suy nghĩ một chút đã biết đó là ai, chắc chắn là Thanh Nhã, nàng sợ hắn sẽ chết sao?
“Không chết được!” Nếu nàng nói là nàng muốn đến xem hắn thế nào, có lẽ hắn sẽ rất vui, nhưng đây lại là được người khác nhờ cậy, lòng hắn càng lạnh hơn.
Hữu Hi không nói gì, lập tức đi đến phía trước cửa sổ phòng khách, nhìn cảnh sắc phía dưới, nàng cúi đầu nói: “Nhất Thần… anh còn nhớ không? Anh đã từng nói muốn làm mặt trời của em, muốn làm bóng cây của em, che mưa che gió cho em, chiếu sáng từng góc trong cuộc sống của em, bằng không em sống như trong bóng đêm vậy.”
Nhất Thần đứng ở nơi đó, đau đớn cười, “Nhớ, làm sao mà quên được!”
Hữu Hi xoay người lại nhìn Nhất Thần, “Những năm đó em thật sự rất vui, lúc em mệt anh là bóng cây của em, có thể để em dựa vào anh nghỉ ngơi, lúc em bị bóng đêm bao phủ, là anh đem lại ánh sáng cho em, chúng ta đã thề ở bên nhau cả đời không xa rời nhau, anh đã thề mang đến cho em hạnh phúc, cho em sự ấm áp và ánh mặt trời.”
“Nhưng đã không còn cơ hội nữa rồi, không phải sao, người che gió che mưa cho anh, người cho anh hạnh phúc, không phải em...”
Hữu Hi đi đến bên người Nhất Thần, hơi hơi lắc đầu, “Nhất Thần, lời thề của anh đối với em anh đã làm được rồi, anh không nợ em cái gì, là em nợ anh, anh không cần bởi vì chưa thực hiện được lời thế mà áy náy… Nhất Thần, năm năm qua anh thật sự còn yêu em như vậy sao, anh thật sự không có chút cảm tình nào với Thanh Nhã sao? Em đã cho anh cái gì ngoài kí ức, ngoài mối tình đầu tốt đẹp? Đã thế còn làm khổ anh, ràng buộc anh bằng lời thề đến chết… Mà Thanh Nhã đã cho anh cái gì? Tình yêu, sự ấm áp, sự quan tâm giúp đỡ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn. Anh hãy nghĩ lại đi, người anh yêu là em hay Thanh Nhã? Anh vì lời thề nên mới nghĩ anh còn yêu em, Thanh Nhã thực sự yêu anh, anh đừng tự làm mình hối hận!”
Lời nói của Hữu Hi làm Nhất Thần ngây ngốc đứng đó, trên mặt đau đớn, lời nói của Hữu Hi quanh quẩn trong đầu hắn.
“Nhất Thần, em hy vọng anh lại đứng lên, vẫn là đại nam nhân như vầng thái dương lúc trước, em nói nhiều như vậy là mong anh thật sự ngẫm lại, cũng bảo trọng thân thể, em không mong anh xảy ra chuyện, hy vọng anh hạnh phúc vui vẻ chứ không phải dáng vẻ hiện giờ… em phải về nhà, Nhất Thần, thực xin lỗi.” Hữu Hi nói xong đi ra phía cửa, Nhất Thần hoàn hồn, vươn tay ôm lấy Hữu Hi.
“Em đừng đi, Hữu Hi,!” Môi hắn cũng vội vàng hôn Hữu Hi, giống như để chứng minh điều gì đó, giống như tự thuyết phục bản thân vậy.
Hữu Hi không hề từ chối, không hề kháng cự, nàng đứng im để Nhất Thần hôn, nụ hôn này thật ngốc nghếch vô vị.
Sự vội vàng của Nhất Thần biến thành suy sụp, hắn chậm rãi buông lỏng Hữu Hi ra, Hữu Hi lại nở nụ cười, “Nhất Thần, anh hôn em còn có cảm giác sao?”
“Anh…” Nhất Thần sắc mặt cứng đờ.
“Không có đúng không?”
“Để anh yên tĩnh một chút, Hữu Hi, em về nhà đi!” Nhất Thần xoay người, thân thể thon dài quăng mạnh vào sofa, ánh mắt khép lại, dáng vẻ mệt mỏi không thôi.
“Em đi đây, Nhất Thần, tạm biệt!” Hữu Hi nhìn thoáng qua Nhất Thần rồi mở cửa, không hề do dự thoải mái bước ra ngoài.
Nàng đứng trên triền cỏ ngoài khu nhà nhìn lên trời, trong lòng cảm thấy rất thanh thản.
Những lời này nói với Nhất Thần cũng như nói với chính mình, “Hữu Hi, mày không phải nên hiểu ra trái tim của mình sao, hiểu được mày yêu ai? An Hữu Hi, mày thật ngốc! Mày và Nhất Thần ngốc nghếch giống nhau” trên mặt Hữu Hi nở nụ cười, nhìn trời xanh nàng thật muốn hét to lên. Nàng lấy di động ra bấm một số máy quen thuộc.
Lăng Khiếu Dương, anh mau nghe điện thoại đi, em có chuyện muốn nói với anh, điện thoại kêu cuối cùng cũng có người nghe máy.
“Anh, Khiếu Dương!” Hữu Hi vui mừng, giờ phút này, nàng như nghe thấy trái tim mình đang đập rộn ràng.
“Tôi chờ điện thoại của cô lâu lắm rồi!” điện thoại của Lăng Khiếu Dương lại truyền đến một giọng đàn ông xa lạ.
Hữu Hi ngẩn ra, ai vậy? Nàng gọi nhầm điện thoại sao? Không phải vậy đâu! Nàng nhìn lại tên trên di động, chỉ có một chữ: “Chồng”.
“Cô không gọi nhầm điện thoại đâu, đây là số của Lăng Khiếu Dương.” Đối phương dường như đoán được tâm tư của Hữu Hi.
“À, anh là bạn hay đồng nghiệp của anh ấy sao? Phiền anh chuyển máy cho Lăng Khiếu Dương một chút, tôi có việc tìm anh ấy.”
Đối phương lại nặng nề nói: “Gặp mặt chút đi, An Hữu Hi.”
Trong lòng Hữu Hi đột nhiên có chút bất an: “Anh… là ai?”
“Gặp nhau ở công viên đi, tôi biết tất cả về cô, Lăng Khiếu Dương, cô, còn có Hoàng Bắc Thiên, Nhất Thần…”
Có lẽ lời nói lúc trước còn làm Hữu Hi thấy kì quái, nhưng cái tên Hoàng Bắc Thiên lại làm Hữu Hi chấn động.
Thời đại này làm gì có ai biết Hoàng Bắc Thiên! Chỉ có nàng và Lăng Khiếu Dương. Mà lại không có khả năng Lăng Khiếu Dương nói về Hoàng Bắc Thiên với người khác!
Hắn là ai vậy? Là ai, “Được!” Hữu Hi cúp điện thoại, lòng bối rối một phen.
@by txiuqw4