sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Lấp lánh - Chương 12 (end)

12. Nơi nước chảy

Từ lúc Kon đi đã một tháng trôi qua. Một tháng sốt ruột và hoang mang. Tuần đầu tiên, người bị chấn động nhất là Shoko chứ không phải tôi. Người đến nhà Kon và trường đại học để tìm Kon cũng là Shoko, gọi đến sân bay nhờ người kiểm tra danh sách hành khách tất cả các chuyến bay cũng là Shoko. (Không c manh mối nào ở nhà Kon cũng như ở trường đại học, đương nhiên người trực tổng đài ở sân bay cũng không đời nào giúp).

Đầu tiên cô ấy trút giận lên tôi (anh đã làm gì Kon rồi, cô ấy hỏi thế), rồi trong lúc trách móc tôi với thái độ gây gổ, cô ấy càng lúc càng trở nên tuyệt vọng.

- Thế là hết rồi. - Mũi ửng đỏ, Shoko nói. Rồi sau đó chìm vào im lặng. Vẻ mặt yếu đuối giống như người bị bỏ rơi.

Kỳ lạ là trong một tuần đó, tôi bình tĩnh đến không ngờ. Tới nỗi tôi thấy lo cho Shoko, người đang ở ngay bên cạnh tôi, còn hơn lo cho Kon nhiều, chính điều đó càng làm tôi ý thức rõ ràng về vị trí và sự tin cậy tuyệt đối mà Kon chiếm giữ trong tôi. Có cái gì đó khiến tôi cho rằng đó chẳng là chuyện gì ghê ghớm. Không đời nào Kon lại rời xa tôi.

Một tuần trôi qua, tình hình bỗng nhiên biến chuyển. Tôi từ bệnh viện về thì thấy bữa tối được dọn sẵn (nói thế chứ cũng chỉ là thấy nhiều loại bánh mì được hâm nóng rồi cho vào giỏ, lê và nho được rửa sạch rồi bày ra đĩa lớn mà thôi). Shoko tươi cười cất tiếng. Anh đã về rồi à?

- Em đợi anh mãi. Bụng đói meo rồi. - Shoko rót đầy rượu vang California vào cốc rồi uống.

- Trước mắt em sẽ dừng việc tìm kiếm Kon lại đã. - Shoko vô cùng phấn chấn, cô nói liên tục, da dẻ đã hồng hào lên đôi chút.

- Kon thế nào cũng có lý do của cậu ấy.

- Em bực mình gì à? - Tôi hỏi thì Shoko trả lời:- Đâu có, - rồi xé miếng bánh mì bỏ vào miệng.

- Chỉ là em chợt nhận ra rằng, trong lúc Kon đi du lịch thì em cần dọn dẹp hết những rắc rối mà thôi.

- Những rắc rối?

Tôi hỏi, nhưng như thường lệ, Shoko không trả lời.

- Có lẽ Kon cũng vì như thế nên mới đi du lịch.

- Em gặp Kon rồi à? - Shoko chợt sững người trước giọng nói như ré lên của tôi, rồi lắc đầu.

- Làm sao gặp được.

- Anh làm em giật cả mình. Mutsuki, đừng có đột nhiên to tiếng lên như thế chứ.

- Anh xin lỗi. - Tôi xin lỗi thì Shoko lập tức tỏ ra buồn bã, anh không cần phải xin lỗi, cô nói rồi quay mặt đi. - Không sao đâu. Kon chắc sẽ không sao đâu.

Tôi đáp, bằng giọng rất nhỏ: - Ừ, phải rồi, cậu ta ngoan cường mà. - Rồi chúng tôi ăn bánh mì và hoa quả, chưa đầy một giờ trôi qua chai rượu đã hết nhẵn.

Mấy ngày trôi qua, câu nói “không sao đâu” của Shoko càng thêm xác tín (cảm giác của tôi thì ngược lại, nỗi bất an cứ trào lên). Cô ấy xử lý đâu ra đấy “những việc rắc rối”. Đầu tiên là làm lành với Mizuho, rồi loan tin rằng Kon đã rút lui. Những điều đó đương nhiên đến tai bố mẹ Shoko. Chúng tôi bị gọi đến, ngồi quỳ trước mặt bố vợ báo cáo rõ sự tình. Rốt cuộc chuyện này là sao nhỉ? Tôi đặt hai tay lên đầu gối, chỉ thấy một cảm giác khó tả. Tại sao chúng tôi lại phải báo cáo những chuyện của chúng tôi cho họ theo cái cách như thế này. Khuôn mặt nghiêm nghị của bố vợ tôi, cái vẻ hết đứng lên lại ngồi xuống hoặc rót thêm trà, không hề yên lấy một chút của mẹ vợ tôi. Tất cả những điều đó khiến tôi thấy rẻ nhạt lạ lùng.

- Như vậy là con đã giải quyết xong những vấn đề tình cảm của mình rồi ch

Bố vợ tôi hỏi, tôi sợ sệt trả lời như một đứa trẻ con: vâng.

- Vâng. Con đã làm cho bố mẹ phải lo lắng nhiều…

Thế này là thế nào? Tôi đang làm gì ở đây?

- Đó không phải là vì Kon không ở đây nữa. Việc Kon đi chỉ là kết quả thôi ạ. - Shoko ở bên cạnh nói xen vào. Mẹ vợ tôi nhiều lần gật đầu và trả lời thay cho bố vợ tôi.

- Ừ, tất nhiên là bố mẹ hiểu chứ. Từ dạo con đến mẹ đã biết rồi. Còn bố con, không phải là bố nghi ngờ con đâu. Ông ấy chỉ bảo việc này không xem xét một cách thận trọng thì không được…

Sau đó chúng tôi được bố mẹ mời ăn lươn, và uống rượu Nhật Bản nghe nói đem từ Kanazawa về. Chưa thể nói tâm trạng của bố vợ tôi đã khá hơn, nhưng cuối cùng ông nắm tay tôi và bảo: bố nhờ con đấy. Đó là sự tin tưởng đồng thời là thông điệp cuối cùng dành cho tôi.

Lên xe, trước tiên tôi mở cửa sổ trời (Shoko dễ bị say xe nên việc này đã trở thành thói quen vô thức), bật băng cassette. Bản sound-track của bộ phim Cô gái đọc sách mà gần đây Shoko thích, viết dựa trên bản giao hưởng số Tám của Beethoven. Cúi chào bố mẹ đang đứng tiễn, tôi nhấn chân ga.

Xe chạy với tốc độ 20km/h qua khu nhà ở có nhiều dốc.

- Như thế đã được chưa?

Vẫn nhìn thẳng phía trước, Shoko gật đầu, khẽ khàng đáp lại tôi: cám ơn anh. Nhưng tôi nhận thấy vẻ tươi tắn lúc nãy đã đâu mất, càng lúc Shoko càng trở nên buồn bã. Khi ra đến đường lớn, Shoko càng lúc càng chau lại nhanh như cái kim trên mặt đồng h tốc độ.

- Không sao đâu. Em sẽ giữ lời hứa mà.

- Ừ, - tôi chỉ nói có vậy. Nói cho đúng hơn thì chuyện đó giống như điều kiện trao đổi hơn là một lời hứa, tôi đến theo yêu cầu triệu tập của bố mẹ Shoko để “làm chứng”, đổi lại cô ấy sẽ tạm thời quên đi việc thụ tinh nhân tạo. Người đề nghị là Shoko, cô ấy gọi đó là một giao dịch nhưng dù là giao dịch hay là lời hứa thì chuyện vì đó mà tôi phải làm thế này khiến tôi buồn khủng khiếp.

Trước hôm Kon rút lui và bỏ đi mất, tôi bị gọi đến phòng bác sĩ khoa phụ sản bằng một cuộc điện thoại nội bộ đang run lên giận dữ của Kaki. Cảm nhận có sự khác thường, tôi vội vàng chạy đến thì thấy Kon ngồi trên ghế của Kaki, còn Kaki thì đứng bên cạnh (thật may là xung quanh không có bác sĩ nào khác).

- Mutsuki.

- Tôi nhờ anh đấy, anh đuổi thằng này đi ngay cho tôi. - Kaki nói. Cơn giận dữ làm mặt anh tái xanh.

- Em đã làm gì thế hả?

Kon ngó lơ.

- Có gì đâu. Em chỉ đùa một tẹo thôi mà. Chẳng có gì ghê ghớm cả.

Kaki lồng lộn.

- Đây là bệnh viện. Tôi rất phiền với cái trò trẻ con mẫu giáo của cậu.

Trẻ con mẫu giáo.

- Em đã làm gì hả? - Tôi hỏi thêm lần nữa. Nhìn bộ d đầy kích động của Kaki thì chắc chắn Kon đã gây ra chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp.

- Là cái này. - Kon hất hàm chỉ cho tôi thứ đồ chơi bằng cao su bán kính chừng bảy centimet đang nằm trên bàn có hình con ếch màu xanh cốm hơi đậm.

- Các cậu đùa tôi đấy à? - Tôi hết nhìn Kaki lại nhìn Kon. Cả hai đều hậm hực im lặng. Toàn thân tôi bải hoải vì sự ngớ ngẩn hết mức ấy. - Không thể tin được.

Ai cũng sợ một cái gì đó. Với Kaki thì đó là con ếch, từ xưa, cậu ta vẫn bảo sợ ếch hơn sợ đàn bà. Nhưng chỉ vì thế mà cậu ta nổi giận đến mức này sao? Còn Kon nữa. Cậu ta mất công đi đến bệnh viện chỉ để làm trò như thế này thôi sao?

Cả hai vẫn làm vẻ mặt khó coi. Tôi thực sự phát chán, phát chán đến phải bật cười.

- Nhất rồi.

Hai người đều là trẻ con mẫu giáo nhất hạng rồi. Việc tôi bật cười trước khi nổi giận khiến Kon đắc ý làm ra bộ mặt như muốn nói: mọi chuyện đúng như ý mình.

- Hai người muốn làm sao thì làm, - Kaki cúi đầu nói. Tôi thấy Kaki dường như sắp khóc. Lúc trước mặt còn tái xanh thế mà bây giờ đã đỏ gay.

- Đúng là hồng chín.(1)

Kon nói một mình. Không chờ đến lượt tôi chỉ trích, Kaki đã gườm gườm nhìn Kon, rồi nói vẻ cay đắng.

- Thảo nào đến Shoko cũng kỳ quặc. Tôi thấy thật đáng thương cho cô ấy.

Người không thoải mái khi Shoko bị lôi ra cỏ vẻ không chỉ riêng mình tôi. Anh có ý gì, người hỏi dồn không phải tôi mà là Kon.

- Thứ Hai vừa rồi Shoko đã đến đây. - Giọng nói như thông báo một tin sốt dẻo.

- Tôi biết chứ. Shoko đã trực tiếp nói với tôi.

- Cả nội dung câu chuyện à?

- Tất nhiên.

Tôi liếc sang Kon, nhưng Kon không có vẻ gì là sẽ đứng dậy khỏi ghế cho dù có bị ra lệnh.

- Là chuyện thụ tinh nhân tạo chứ gì. Nào là làm khi còn trẻ sẽ tốt hơn, rồi thụ tinh đông lạnh thì xác suất cao, đúng không.

- Đó là những điều tôi giải thích cho cô ấy. - Kaki nói. - Chuyện Shoko muốn xin ý kiến, hay nói đúng hơn là muốn hỏi không phải những điều thông thường đó. Cụ thể hơn, nói thế nào nhỉ, là những câu hỏi nằm ngoài tưởng tượng của tôi.

Kaki im lặng một lát, vẻ mặt nghiêm túc, rồi bảo: khó nói quá nhỉ.

- Nói đi.

- …

Những lúc như thế này, Kaki cần phải có thời gian. Đến năm phút hỏi qua hỏi lại, Kaki cuối cùng mới khó nhọc mở miệng.

- Những câu hỏi của Shoko tóm lại là rất khó nói nhưng đại ý là, liệu có thể trộn lẫn tinh trùng của Mutsuki và của Kon trong ống nghiệm rồi thụ tinh được hay không. Cô ấy nói nếu làm như vậy thì đứa trẻ sẽ là con của cả hai người

Tôi sững sờ. Có chuyện như vậy sao? Trong khoảng một phút, không ai nói được lời nào. Rồi đột nhiên, Kon đấm vào cằm tôi. Cú đấm không chút nể nang khiến tôi ngã nhào xuống bàn, đẩy đống giấy tờ chất như núi trên bàn rơi tung tóe xuống sàn nhà.

- Nếu cứ nhất định phải dồn người ta đến mức đó, thì anh còn lấy chị Shoko làm gì?

Giọng đầy xúc động, chẳng giống Kon chút nào. Trong giây phút đó, lần đầu tiên tôi mới thấm thía nhận ra một lẽ đương nhiên rằng tôi đã không chỉ làm khổ Shoko mà cả Kon nữa.

Ngày hôm sau, Kon bỗng biến mất.

Tôi đỗ xe vào bãi, tháo dây an toàn, bỏ băng cassette ra, đóng cửa trời rồi tắt máy. Shoko vẫn không định xuống xe.

- Shoko?

Trên đường về, Shoko hầu như không nói lời nào. Cô chỉ ngồi im lặng, cau mày trong không gian chật chội ngập tràn âm nhạc của Beethoven với âm lượng được vặn nhỏ.

- Anh buồn không? - Shoko hỏi, không nhìn mặt tôi.

- Không có Kon nữa anh có buồn không?

Khuôn mặt nhìn nghiêng đang căng lên một cách đáng sợ. Cô nhìn đăm đăm vào bóng tối bên ngoài qua kính chắn gió.

- Buồn chứ.

Tôi thành thật trả lời. Có lẽ bối rối thì đúng hơn là buồn, tôi nói thêm. Quả thực, đó là một thứ cảm xúc khác với nỗi buồn. Cái cảm xúc không rõ lý do đó có liên quan đến toàn bộ sự tồn tại của tôi. Đó là nỗi bất an sâu xa nhất. Chính vì thế mà tôi vẫn bán tin bán nghi việc Kon bỏ đi. Có lẽ, nếu một người trong hai anh em sinh đôi mà mất đi thì cảm giác cũng giống thế này chăng.

Lúc quay ra thì Shoko đang khóc thút thít. Cô mếu máo và nức nở như một đứa trẻ. Anh xin lỗi, tôi nói thì Shoko lấy hai tay bưng mặt, càng lúc càng khóc nấc lên. Vừa khó nhọc lấy hơi vừa nói giọng đứt quãng: anh đừng xin lỗi.

- Em không biết phải làm sao nữa. Không biết phải làm sao.

Cách cô ấy khóc thực sự đau đớn. Tôi định ôm lấy vai cô ấy nhưng chưa kịp thì Shoko đã quàng vào cổ tôi. Bằng một sức mạnh đến ngạc nhiên… Má phải và gáy tôi, lúc ấy đang ngẩn người ra, ướt đẫm và nóng bỏng vì nước mắt cùng hơi thở của Shoko. Shoko túm lấy tóc tôi bằng cả hai tay. Cứ như thế cô khóc một lúc lâu. Như bị cắn vào cổ, mọi suy nghĩ của tôi dừng lại, tôi cứ ôm cái cơ thể mềm mại và chẳng chút đề phòng của Shoko như thế mãi. Thời gian đã khóa lại và dài như bất tận.

- Có vẻ như em bình tĩnh rồi.

Rời tôi ra Shoko nói, chỉ có mắt cô cười vẻ ngượng ngùng.

- Không biết phải làm sao anh nhỉ. Không có Kon em cũng buồn lắm. - Shoko nói một cách nhẹ nhõm, lấy lòng bàn tay chùi khuôn mặt đang nhòe nước. Rồi với vẻ đầy chắc chắn, Shoko nói như đinh đóng cột: Kon sắp về rồi.

Bước xuống xe, cơn gió đêm tháng Chín xào xạc mát rượi và nhẹ nhàng mơn man chỗ gáy ướt nước mắt Shoko.

Quay về phòng, tôi tắm dưới vòi sen, rồi ra ban công ngắm sao. Shoko vừa tưới cái cây vừa hát bằng giọng mũi rất to. Đó là bài hát Cái tai của bé. Như mọi khi thì cô ấy đã đến bên tôi với cốc Whiskey trên tay rồi, vậy mà tối nay cô ấy hoàn toàn không làm thế. Ngay cả tôi cũng không thể tìm được cơ hội thích hợp để đi vào phòng. Mới chỉ ôm nhau như thế mà đã ngượng ngùng với nhau thì thật buồn cười. Tôi nhìn thẳng vào cái bóng của mình in trên cửa kính, thử chạm ngón tay vào má phải. Tôi cố nhớ lại cảm giác khi chạm vào những ngón tay thon trắng của Shoko. Và cả tiếng khóc và đôi môi nóng bỏng, ẩm ướt… Trên bầu trời, chòm Tiên Vương và chòm Tiên Hậu tỏa sáng rực rỡ.

- Khi nào Kon về, tất cả cùng đi picnic hoặc đi du lịch anh nhé. - Shoko nói, chẳng biết đã đến bên tôi tự bao giờ.

Việc đó xảy ra một ngày Chủ nhật khi mà chỉ còn hai, ba hôm nữa là tháng Chín sẽ đi qua. Lúc tôi mở mắt thì giường bên cạnh đã trống không, tôi đi ra phòng khách, chỉ thấy con gấu Teddy hai tay cầm một cái thiệp nhỏ. Thiệp viết chữ “Happy Anniversary”. Anniversary? Tôi quay lại phòng ngủ kiểm tra lịch. Ngày ba mươi tháng Chín. Là ngày chúng tôi đi xem mặt.

Tôi không nghĩ mình sẽ quên ngày này nên thấy bực bội với chính mình vì đã quên mất và với kẻ đã làm tôi thành ra như thế là Kon. Tôi đi khắp nhà tìm Shoko, nhưng trong phòng tắm, ngoài ban công và cả trong bếp cũng không hề thấy bóng dáng Shoko. Cả cây ngọc giá và bức tranh Cézanne cũng không còn. Chỉ một chút thay đổi vậy thôi, phòng khách đã trở nên có gì đó xa lạ.

Điện thoại reo, tôi nhấc máy thì thấy tiếng Shoko: chào anh.

- Trời đẹp nhỉ. Em đang ở tầng dưới. Em sẽ làm một bữa tiệc. Phòng 202 nhé. Anh Mutsuki mau xuống đi, có quà cho anh đấy.

- Không được quyền phản đối à. Mà phòng 202 là nhà ai đấy?

Đương nhiên là Shoko không trả lời. Cuộc trò chuyện bỗng trở thành màn độc diễn của một người.

- Ăn mặc thật diện vào đấy nhé. Nhân tiện mang cho em cái khuấy champagne. Đem thêm mấy thứ đồ đóng lon luôn nhé, cá mòi, măng tây hay patê gan gì đó.

Tôi cho hết những thứ được yêu cầu vào túi giấy, chuẩn bị trong vòng ba mươi phút rồi xuống dưới tầng. Không biết buổi tiệc đó sẽ như thế nào nên mặc dù được yêu cầu phải ăn mặc thật diện nhưng tôi nghĩ nếu đeo cà vạt thì có vẻ hơi phô trương, nên chỉ mặc áo vest bằng vải tuýt bên ngoài áo phông.

Tôi ấn chuống, cửa mở ra tức thì, xuất hiện là Kon. Trên đầu thắt một dải ruy băng to màu đỏ. Quần bò với chiếc áo cánh thể thao màu xanh lam. Với Kon như thế đã là diện nhất.

- Kon!? - Tôi buột miệng kêu lên.

- Quà đấy! - Shoko ở bên cạnh tươi cười nói xen vào, cuối cùng tôi cũng hiểu ra ý nghĩa của cái ruy băng màu đỏ ấy.

- Happy Anniversary, - Kon cười. Rồi bằng một giọng rất nhỏ mà Shoko không thể nghe thấy, Kon nói.

- Này, ai mới thực sự là kẻ rút kui nào?

Radio chuyển sang một chương trình rock nhẹ, cây ngọc giá và cả bức trang Cézanne đã được bày ở bàn từ trước. Chúng ta cạn ly nào, Shoko nói.

- Chẳng giải thích gì cả, thật là quá lắm. Đúng là trò lừa đảo, giỏi đấy.

Tôi định nổi giận, nhưng ngữ điệu thì lại ngạc nhiên đâm ra thành ngốc nghếch.

- Em đi du lịch mất một tuần đúng không. - Shoko nhìn Kon vẻ thân thiết nói.

- Thì làm gì có tiền mà đi hơn được, - Kon đáp.

- Làm sao mà đi được châu Phi hay Trung Quốc cơ chứ. Cứ chắc mẩm trong một tuần là sẽ giải quyết xong hết thế mà gọi điện thì chị Shoko bảo, vẫn chưa làm gì cả, em nghe mà giật hết cả mình.

- Chứ sao nữa, lo chết đi được, anh nhỉ. - Shoko nói như tìm kiếm sự đồng tình của tôi, còn tôi thì vừa ngạc nhiên vừa chán ngán đến không nói được gì nữa.

- Hai người giữ im lặng với anh đến tận bây giờ à?

- Bọn em không nghĩ như thế là nói dối đâu.

Tôi chẳng nói được gì. Giỏi lắm. Đúng là giỏi lắm.

- Chị Shoko làm thủ tục giúp em. Em dọn đến đây từ hôm kia. Lại còn vay tiền nữa nên chắc là phải tích cực làm thêm thôi.

Kon toét miệng cười bảo, từ nay thành hàng xóm rồi. Không đùa đấy chứ? Thế thì sống làm sao. Ở chính giữa chiếc bàn là cái giỏ vốn để đựng bát đũa chất đầy rau.

- Suốt một tuần qua em chỉ ở trong khách sạn con nhộng trước ga Ogikuba thôi. Hôm đến xem thấy nó kỳ cục quá, giật hết cả mình.

- Anh đã ngủ ở đó bao giờ chưa? - Shoko vừa lựa những thứ bên trong cái túi giấy mà tôi mang xuống vừa hỏi. Kon mở champagne, còn tôi thì khuấy từng cốc một.

- Uống vì Kon đã trở về bình yên và nhân kỷ niệm tròn một năm của cả ba chúng ta. - Shoko nói.

- Uống vì đôi vợ chồng cuối cùng cũng giành được độc lâp. - Kon nói. Tôi nâng ly, nhìn một lần nữa khắp căn phòng. Tường màu trắng, trần nhà màu trắng, quạt trần bốn cánh dùng để trang trí. Ở đây giống hệt căn hộ của chúng tôi. Vừa uống cạn thứ chất lỏng nhạt màu thì từ radio vang lên bản nhạc quen thuộc. Billy Joel. Chẳng hiểu sao tôi muốn khóc. Cuộc sống bất an, toàn những ngõ cụt, chẳng biết khi nào sẽ đổ vỡ. Cuộc sống được tạo nên chỉ bằng tình yêu thương lẫn nhau.

Nhưng đây là bài hát nào nhỉ? Là bài đầu tiên trong album thời kỳ đầu, bài hát mà chỉ nghe giai điệu của nó thôi đã muốn khóc.

- Đúng rồi, đó là bài She’s got a way.

Kon nói như nhìn thấu được cảm giác của tôi. Ngày mai, ngày kia rồi ngày sau đó nữa chúng tôi sẽ sống như thế này. Tôi rót thêm một ly champagne và uống cạn.

- Ước gì em sẽ nhận được hai phần quà ngày kỷ niệm sang năm. - Shoko nói, Cézanne trước mắt tôi như đang mỉm cười thích thú.

____________

1. Kaki trong tiếng Nhật có nghĩa là hồng chín.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx