sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 7 - Bị chôn sống

- Một vấn đề được đặt ra! - Hannibal nói.

Peter và Hannibal đang ngồi trong bộ chỉ huy. Còn Bob làm việc ở thư viện.

- Thật ra - Hannibal nhíu mày lại nói tiếp và nhìn tờ giấy đặt trước mặt - có hai vấn đề được đặt ra.

- Mình biết cách giải quyết mấy vấn đề ấy - Peter nói. - Cậu nhấc máy điện thoại, cậu gọi cho Hitchcock và cậu nói với ông ấy là bọn mình quyết định không tìm nhà có ma cho ông ấy nữa. Cậu nói thêm là mỗi khi bọn mình tìm được một cái, bọn mình bị nổi da gà khắp người và chân bọn mình tự chúng bỏ chạy.

Hannibal không hề quan tâm đến lời đề nghị kia.

- Vấn đề thứ nhất - Cậu nói tiếp: xác định ai đã gọi điện thoại cho chúng ta ngày hôm qua.

- Ai, hoặc cái gì - Peter chỉnh lại. - Ma, ma chó sói, hồn ma hay chỉ là một linh hồn thoát xác.

- Theo mình biết, linh hồn thoát xác không dùng điện thoại, cũng giống như ma, ma chó sói, hồn ma.

- Thời xưa chúng không dùng. Chúng cũng có thể hiện đại hóa lên vậy. Bộ cậu thấy giọng nói hôm qua giống giọng người à?

Toàn bộ khuôn mặt quay tròn của Hannibal biểu hiện vẻ lúng túng.

- Không - Hannibal công nhận. - Dĩ nhiên, điều kinh ngạc nhất là ngoài Warrington và chính chúng ta, không một vật thể sống nào biết về mục đích chuyến đi của chúng ta.

- Có những vật thể không sống - Peter lưu ý.

- Nếu Lâu Đài Kinh Hoàng thật sự có ma, chúng ta phải chứng minh. Ta phải tìm thông tin về Stephen Terrill. Bởi vì chính ông ấy đã nguyền rủa lâu đài, và ta có thể giả thuyết là hồn ma của ông ấy đang ở trong lâu đài.

- Có vẻ logic.

- Nói cách khác, ta phải tìm một người có quen với Stephen Terrill thời ông ấy còn diễn, và có thể kể cho ta về ông ấy.

- Cậu điên rồi sao! Thời điện ảnh câm nằm đâu gần thời tiền sử.

- Hoàn toàn không phải, Chúng ta có cảm giác là xa xôi bởi vì chúng ta còn trẻ. Ở Hollywood chắc phải có hàng tá người đã quen rất nhiều với Stephen Terrill.

- Cậu kể tên đi.

- Mình nghĩ tốt nhất là đến gặp ông bầu của Terrill - Kẻ Thì Thầm.

- Kẻ Thì Thầm à! Tên lạ quá!

- Đó là bí danh người ta đặt cho ông ấy. Tên thật ông là Jonothan Rex. Chân dung ông ấy đây.

Hannibal đưa cho Peter bản sao của một trang báo, bản photo do Bob thực hiện ở thư viện. Trên đó thấy một người đàn ông cao lớn, đầu cạo trọc, cổ bị một vết sẹo xấu xí cắt ngang, đang bắt tay một người nhỏ bé vẻ mặt tươi cười hơi u sầu. Hốc mắt của người thứ nhất nằm xiên và cặp mắt có một nét dữ dằn đáng chú ý.

- À! Peter la lên. Đây là mặt của Terrill! Ông ấy đâu cần hóa trang nhiều để làm người ta sợ.

- Cậu lầm người rồi. Ông Terrill là người nhỏ hơn. Người mà rõ ràng có vẻ hiền như bụt.

- Hả? Chính người này, có vẻ dễ thương, lại đóng vai quái vật và ma cà rồng sao?

- Ông ấy có khuôn mặt hoàn toàn bình thường, nhưng ông ấy có thể gán cho khuôn mặt mình những biểu hiện quỷ quái nhất. Nếu cậu chưa đọc, thì bài báo có nói...

- Mình đọc những khúc nói về ma nhiều hơn - Peter thú nhận.

- Bài báo nói rằng, trong thành phố, Stephen Terrill quá nhút nhát, do bị tật khi phát âm, đến nỗi ông ta gần như không dám nói chuyện với mọi người. Nên ông thuê ông bầu là Kẻ Thì Thầm khủng khiếp, kẻ dễ dàng áp đặt những điều kiện của riêng mình với các nhà sản xuất phim khi thảo luận.

- Mình thấy không có gì lạ. Ông ta có vẻ như sẽ lấy dao đâm mình nếu mình từ chối.

- Chỉ cần tìm lại người này. Chắc chắn ông ta sẽ kể cho bọn mình nghe tất cả những gì mình cần biết.

- Chỉ cần, chỉ cần! Cậu có ý nào không?

- Có. Danh bạ điện thoại. Có thể Kẻ Thì Thầm còn ở trong vùng.

Chính Peter tìm thấy tên.

- Đây rồi! Jonathan Rex. 915. Valley Road. Ta điện thoại cho ông ấy hả?

- Mình nghĩ nên đến đại nhà ông ấy mà không báo trước. Nhưng mình sẽ điện thoại để xin xe.

- Cậu thật có ý hay khi trúng thưởng được chiếc Rolls ấy. Không biết bọn mình sẽ làm gì khi hết 30 ngày.

- Ta sẽ suy nghĩ. Mà mình đã có kế hoạch. Nhưng bây giờ, việc khẩn cấp nhất là báo thím Mathilda rằng chúng ta sẽ về trễ giờ ăn tối.

Bà Jones không phản đối gì. Nhưng khi chiếc Rolls to tướng, bóng láng dừng trước cổng Thiên Đường, người đàn bà tốt bụng gật đầu:

- Babal ơi! Babal à! Con lại bày ra chuyện gì nữa đây hả? Ngồi trong chiếc xe dành cho một tiểu vương ả Rập nào đó! Con hãy tin kinh nghiệp già của thím: con sẽ chết sạt nghiệp!

Không sợ gì lời tiên đoán của người phụ nữ tốt bụng, Hannibal ngã lưng trên nệm da.

Sau khi chúi đầu nghiên cứu nhiều bản đồ, Warrington thông báo là đã tìm thấy Valley Road rồi. Con đường này nằm trên sườn núi bên kia.

- Có phải một lúc sau đó, con đường đi qua cách vực hẻm Đen 1-2 kilômét không? Hannibal hỏi.

- Phải, cậu Hannibal ạ. Ngay đường phân thuỷ.

- Vậy ta hãy đi vòng qua vực hẻm Đen. Có một điểm mình muốn kiểm tra.

Vài phút sau, chiếc Rolls đến cửa vào vực hẻm, nới tối hôm qua hai cậu đã thám hiểm và đã vội vã rời khỏi. Khi dừng xe lại nơi có tấm chông và đống đá chắn ngang đường đi, Warrington thốt lên:

- Nhìn kìa! - Ông nói. Có những vết bánh xe sau những vết mà ta đã để lại hồi hôm qua. Lúc đó tôi không chắc, nên không nói, nhưng thưa cậu Hannibal, tôi có cảm giác rõ ràng là có ai theo chúng ta.

- Theo? Peter và Hannibal ngạc nhiên nhìn nhau.

- Một bí mật khác phải giải mã - Hannibal tuyên bố. - nhưng việc nào giờ nấy. Bây giờ mình muốn nhìn xung quanh lâu đài.

- Tốt! - Peter tán thành. - Phần mình, nếu là xung quanh thôi, thì mình đồng ý.

Ban ngày chỉ cần vài phút để leo lên con đường chật hẹp, đầy khối đá sụt lở, dẫn đến lâu đài.

- Nghĩa là bọn mình đã đến nơi này ban đêm! - Peter la lên. - Bọn mình phải dũng cảm lắm đấy!

Hannibal và Peter đi vòng bên ngoài cái nhà dễ sợ, ra phần sau lưng lâu đài và thậm chí còn ra xa đến chỗ những khối đá dốc đứng cao hơn lâu đài từ phía này. Hannibal giải thích:

- Chúng ta tìm một chỉ dẫn nào đó chứng tỏ là lâu đài dùng làm nơi trú ẩn cho người. Vết chân, mẩu thuốc lá... Không thể không có gì được.

Tuy nhiên việc tìm kiếm không làm lộ ra dấu vết nào cả. Cuối cùng, hai cậu dừng lại nghỉ một chút.

- Rõ ràng - Hannibal thích thú nói, - không có người nào đến đây cả. Vậy nếu có ai ở lâu đài, thì chỉ có thể là ma thôi. Mà đây chính là điều mà chúng ta muốn chứng minh.

- Cậu nghĩ có ích lợi không? - Peter hỏi. - Mình sẳn sàng tin lời cậu.

Đúng lúc đó, những tiếng la, không có gì là giống ma cả, vang lên ngay cạnh cửa chính vào lâu đài, và hai bóng người đang la hét và huơ tay múa chân, chạy ra khỏi cửa lớn. Một trong hai kẻ lạ vấp và té nằm dài xuống đất. Một vật sáng rớt ra khỏi tay hắn. Không chú ý đến, kẻ chạy trốn ngồi dậy và bỏ chạy theo bạn hắn.

- Hai tên này, - Peter nói sau khi qua cơn ngạc nhiên ban đầu, - chắc chắn không phải ma rồi. Nhưng chắc chắn chúng vừa mới gặp phải một-hai con ma.

- Nhanh lên, - Hannibal ra lệnh. - Ta phải nhận dạng chúng.

Rồi cậu đuổi theo hai kẻ lạ mặt đang chạy xuống dốc để ra khỏi vực hẻm. Nhưng không còn thấy chúng nữa.

Hannibal đến chỗ một trong hai tên bị ngã, cúi xuống lượm một cái đèn pin, có gắn miếng kim loại trên đó có khắc ba chữ cái đầu E.S.N.

- E.S.N à? Cậu có nhớ gì không?

- Tất nhiên! - Peter la lên. - Ernest Skinny Norris. Nhưng không thể được? Sao hắn lại lảng vảng quanh đây làm gì?

- Cậu có nhớ Bob đánh mất một danh thiếp của chúng ta và Skinny đã không ngừng đi theo Bob ở thư viện không? Cậu hãy nghĩ đến điều Warrington nói với chúng ta: có lẽ có ai đi theo chúng ta tối hôm qua! Mình nhận ra thằng Skinny. Hắn muốn tìm xem chúng ta đang làm cái gì rồi sau đó làm thay chúng ta, hay ít nhất cũng ngăn cản không cho chúng ta thành công.

- Phải, - Peter công nhận. - Skinny dám làm tất cả để được hơn cậu, ít nhất là một lần. Nhưng nếu hắn đến xem chuyện gì xảy ra trong Lâu Đài Kinh Hoàng, cùng với một người bạn nữa, thì cậu phải công nhận hắn chui ra rất nhanh.

Peter cười, nhưng Hannibal vẫn nghiêm.

- Bọn mình cũng thế, - Hannibal vừa nói vừa cho đèn pin vào túi, - bọn mình cũng chui ra rất nhanh. Điểm khác nhau là bọn mình quay lại còn Skinny sẽ không bao giờ quay lại. Mà tốt hơn hết là vào xem ngay có chuyện gì.

Peter định phản đối; một tiếng gầm gừ khủng khiếp ngăn cản cậu.

Hai cậu ngước mắt lên và thấy một khối đá to đang lăn xuống dốc.

Peter định nhảy sang một bên để né, nhưng Hannibal nắm lấy tay cậu:

- Đừng động đậy. Nó sẽ hụt chúng ta nhiều mét.

Hannibal không lầm. Khối đá lăn qua cách hai cậu 10 mét và rớt xuống đường, làm bể lớp nhựa đường.

- Nếu nó trúng bọn mình - Peter lầm bầm, - sẽ có thêm hai diễn viên phụ trong đám mấy con ma lâu đài.

- Nhìn kìa, Hannibal nói. - Trên đỉnh dốc, sau mấy bụi cây, có người đang trốn. Mình dám cá là Skinny đã leo lên trên đó và cho lăn khối đá này để đè bẹp chúng ta.

- Vậy thì bọn mình sẽ cho hắn một bài học! - Peter dọa. - Đi thôi Babal ơi! Tất cả bọn Skinny trên thế gian này hãy coi chừng đấy!

Hai cậu leo dốc vực hẻm, bị cản trở bởi các bụi cây cản đường và những viên đá lăn dưới chân.

Sau khi đi vòng qua một mũi đá to, hai cậu dừng lại một hồi để thở. Thẳng trước mặt hai cậu, một kẻ nứt có bờ dốc đứng đâm sâu vào đá, bị mở ra hàng ngàn năm trước đây bởi một trận động đất làm vỡ sống lưng của ngọn núi.

Hai cậu vừa mới nhìn, thì một tiếng cạo tăng dần vang lên ngay trên đầu. Hai cậu nhìn. Cả một khối lở, gồm đá vụn và viên đá, đang trượt về phía hai cậu.

Peter cảm thấy rụng rời chân tay. Nhưng không do dự một giây, Hannibal nắm lấy Peter và lao thật sâu vào kẻ nứt, lôi bạn theo mình.

Một giây sau, trong tiếng sấm sét, khối đá lở đi ngang trên chỗ hở hẹp nhỏ. Có những khối đá rơi vào kẻ nứt. Những khối khác chồng chất bên ngoài, tạo thành một vách dày, lấp kín chổ ẩn náu của hai cậu. Cuối cùng những khối khác lăn xuống đường tạo thành đống, vài chục mét phía dưới.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx