sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 19 - Ông Hitchcock thực hiện một vụ giao kèo

Ngày hôm sau, ngồi trong chiếc Rolls chở đến Hollywood, Hannibal có vẻ không vui. Peter hiểu tại sao, thám tử trưởng giận vì đã không đoán ra được rằng Stephen Terrill và Kẻ Thì Thầm là cùng một người duy nhất.

Hai cậu đến gặp ông Hitchcock, Bob không đi cùng vì rất tiếc là cậu phải làm việc ở thư viện cả buổi sáng.

- Ngay khi chú Warrington báo cho chúng ta biết rằng đường hầm có đầy két, mình đã đoán ra đó là những con két của ông Rex - Hannibal ngừng suy ngẫm nói, - và mình cũng đoán ra ngay rằng đường hầm phải dẫn đến lồng chim của ông ấy và ông ấy đã quên đóng cửa lại, nhưng mình không suy ra được rằng ông Rex là ông Terrill.

- Ồ! cậu đã suy ra được tất cả phần còn lại - Peter trả lời. - Cả việc ông Terrill còn sống. Trong một lúc nào đó, cậu đã bị mất hướng: thì có sao đâu nào? Cậu phải tự hào về mình chứ.

Nhưng Hannibal lắc đầu.

Lần này, không có gì khó khăn trong việc qua cổng. Bảo vệ ra hiệu cho Warrington chạy qua và một lúc sau, hai cậu được ông Hitchcock đích thân tiếp.

- Sao các cậu - Ông Hitchcock lẩm bẩm sau khi mời ngồi, hai cậu có chuyện gì muốn nói với tôi à?

- Dạ phải, thưa bác. Chúng cháu đã tìm được một ngôi nhà có ma - Hannibal trả lời.

- Thật sao! Nhà sản xuất phim danh tiếng thốt lên. Ông nhướng mày lên vẻ không tin. Có thể biết được là ma của người không?

- Điều phiền phức chính là ở chỗ đó, thưa bác. Ma là một người còn sống, chứ không phải là người đã chết.

- Thế à. Cậu hãy kể chuyện này cho tôi đi! - Ông Hitchcock yêu cầu và ngả lưng vào ghế bành.

Ông chăm chú nghe hai cậu tường thuật lại. Khi Hannibal nói xong, vĩ nhân nói khẽ:

- Tôi rất mừng được biết rằng Stephen Terrill còn sống. Đó là một nghệ sĩ vĩ đại. Nhưng thú thật, tôi rất muốn biết ông ấy làm cách nào để cho khách đến có cảm giác khiếp sợ, mà cảm giác ấy lại mất ngay khi rời khỏi lâu đài.

- Ông ấy không chịu nói cho cháu, bác ạ, nhưng cháu nghĩ rằng cháu đã đoán ra được. Cháu có đọc một quyển sách về các đàn orgue để giúp chú của cháu lắp ráp một cây đàn mà chú ấy vừa mới mua, và cháu đã biết đựơc rằng những dao động hạ âm - tức là quá thấp để tai người nghe thấy - gây nên những tác động kỳ lạ vào hệ thần kinh của con người.

Thưa bác, cháu nghĩ rằng cây đàn orgue của ông Terrill, mà chúng ta sai lầm cho rằng đã hư hỏng không dùng được nữa, có nhiều ống có thể phát ra những dao động như thế. Ta càng lại gần nguồn phát dao động, sự căng thẳng mà ta cảm giác lúc ban đầu càng gia tăng và cuối cùng biến thành nỗi hoảng hốt thật sự. Tất nhiên, những tác động ấy không hề có ở ngoài lâu đài: các cộng sự của cháu đã kiểm tra.

Peter tức giận nhìn bạn. Hoá ra đây chính là nguyên nhân tại sao Hannibal đã nhất quyết đòi Bob và chính Peter phải tham quan lâu đài vào ngày hôm đó...

- Cậu ơi - khi ấy ông Hitchcock la lên, - nếu tôi hiểu đúng, thì trong toàn bộ câu chuyện này cậu đã xoay sở khá tốt. Nhưng bây giờ thân phận Stephen Terrill sẽ như thế nào đây? Có thể nói là cậu đâu có giúp gì ông ấy khi làm lộ bí mật của ông ấy.

Hannibal có vẻ hơi lúng túng.

- Ông Terrill có ý nghĩ nhỏ - Hannibal trả lời. - Thậm chí đó còn là một ý nghĩ mà ông ấy rất say mê. Ông ấy đã kiếm được nhiều tiền bằng cách nuôi két và ông ấy có thể hủy bỏ quyền cầm cố trên lâu đài của ông ấy, để không còn mắc nợ ngân hàng đã cho ông vay tiền. Sau đó ông ấy sẽ xuất hiện lại với tên thật Stephen Terrill danh tiếng quay trở về với cuộc sống: Điều này sẽ làm báo chí nói nhiều.

- Tất nhiên - Ông Hitchcock nói và nhìn Hannibal bằng cặp mắt lé. - Rồi sau đó?

- Sau đó, ông ấy sẽ dọn trở lại vào lâu đài, ông ấy sẽ mở cửa lâu đài cho công chúng, tất nhiên là vào cửa phải trả tiền. Trong phòng chiếu, ông ấy sẽ cho chiếu những bộ phim kinh dị cũ và, ngoài ra, ông ấy sẽ để cho người ta đi dạo trong lâu đài, lâu đài sẽ được giữ nguyên vẹn hầu như giống y bây giờ. Khách du lịch sẽ rất thích được biết về sương mù khiếp sợ và biết đến mọi hệ thống khác mà ông Terrill đã lắp đặt nhằm gây cảm xúc mạnh vô hại cho người ta. Ngoài ra, ông Terrill có thể đích thân biểu diễn lại những vai khác nhau mà ông đã đóng trong phim. Cháu nghĩ sẽ rất thành công.

- Hừm! - Alfred Hitchcock nói và nhìn dò xét thám tử trưởng. - Anh bạn trẻ ạ, tôi nghĩ đầu óc sáng tạo của cậu đã tham gia nhiều vào việc thiết kế cái kế hoạch mà cậu vừa mới trình bày. Nhưng không quan trọng. Ba cậu Thám Tử Trẻ đã thực hiện một cuộc điều tra khá vẻ vang, tuy các cậu không tìm ra được một ngôi nhà thật sự có ma chính cống. Phần tôi, tôi sẽ giữ lời hứa, tôi sẽ viết lời tựa cho truyện tường thuật lại cuộc phiêu lưu của các cậu khi nào thảo xong.

- Cám ơn bác, - Hannibal nói. - Đó sẽ là quảng cáo rất tốt đối với Ba Thám Tử Trẻ.

- Nếu điều này có thể an ủi các cậu - Ông Hitchcock nói tiếp, thì chưa ai đã thành công trong việc mà các cậu đã thất bại. Cả ngôi nhà ở Anh mà người ta nói với tôi là được lắm cũng không có ma chính cống trong đó. Tôi đành phải từ bỏ kế hoạch quay bộ phim trong một ngôi nhà có ma. Nói đến kế hoạch, các cậu hãy kể về kế hoạch của các cậu đi.

Peter rất muốn phát biểu và tuyên bố rằng, sau những phiêu lưu mà các cậu đã sống qua ở Lâu Đài Kinh Hoàng, kế hoạch của các cậu là yên tĩnh tuyệt đối và chơi bóng chày, nhưng Hannibal trả lời trước:

- Thưa bác, chúng cháu là thám tử ạ. Chúng cháu sẽ đi tìm ngay một vụ khác.

Ông Hitchcock chăm chú nhìn cậu:

- Hy vọng cậu không có tham vọng bắt tôi phải viết lời giới thiệu cho câu chuyện về cuộc điều tra thứ nhì chứ?

- Dạ không, thưa bác - Hannibal nghiêm trang đáp. - Ý định cháu không thế. Tuy nhiên, nếu bác đồng ý viết thì...

- Đừng nói vội thế, anh bạn ạ! - Ông Hitchcock gầm lên. - Tôi chưa bao giờ nói điều gì như thế cả.

- Không có, thưa bác, - Hannibal khiêm nhường công nhận.

Nhà sản xuất phim im lặng nhìn cậu một hồi, rồi nói tiếp:

- Tôi nảy ra ý giới thiệu cậu một vụ như sau. Một người bạn thân của tôi, là cựu diễn viên kịch Shakespeare, đã bị mất con két mà ông rất quý. Cảnh sát không tìm thấy gì cả. Phần các cậu, tôi phải công nhận rằng các cậu đã chứng tỏ một sự tài tình nào đó. Có thể các cậu sẽ giúp ông ấy tìm lại con két? Trừ khi (nói đến đây, ông Hitchcock nhíu mày lại) việc tìm kiếm một con két có vẻ là một nhiệm vụ quá tầm thường đối với Ba Thám Tử Trẻ.

- Ồ, dạ không đâu ạ, thưa bác Hitchcock! - Peter la lên, vì cậu nghĩ rằng nếu phải làm việc, thà tìm kiếm một con két bị lạc hơn là tìm kiếm một Lâu Đài Kinh Hoàng mới. - Khẩu hiệu của chúng cháu là "Điều tra đủ loại".

- Chúng cháu sẽ rất vui được giúp bạn của bác, thưa bác, - Hannibal trả lời đơn giản.

Đạo diễn vĩ đại mỉm cười. Nụ cười này có thể ẩn giấu rất nhiều điều...

- Nếu vậy, - Ông nói, - thì tôi sẽ viết lời tựa cho vụ thứ nhì của các cậu.

- Cám ơn bác! - hai cậu đồng thanh trả lời.

- Tuy nhiên có một điều kiện - Ông Hitchcock cương quyết nói rõ. - Cuộc điều tra phải đủ thú vị để đáng được kể lại. Rõ ràng là việc đơn giản tìm kiếm một con két. Thậm chí một con két cà lăm, không đáng để dành một quyển sách tường thuật lại. Nếu vụ đó hoá ra sơ đẳng quá, tôi không muốn nghe gì về nó cũng như về Ba Thám Tử Trẻ.

- Thưa bác, cháu xin lỗi. Bác nói là con két cà lăm à? - Hannibal hỏi, mắt sáng rỡ.

- Cậu hiểu rất đúng - Ông Hitchcock trả lời. - Tôi hy vọng cậu cũng đã hiểu phần còn lại câu nói của tôi.

- Dạ hiểu, thưa bác. Cháu chưa bao giờ nghe nói đến một con két cà lăm! Đi thôi, Peter ơi: chúng ta đã có một vụ thứ nhì rồi.

- Khoan nào! - Ông Hitchcock nói sau khi dừng một hồi:

- Nếu các cậu biết được tên và địa chỉ của anh bạn tôi, thì sẽ giúp một ít cho các cậu.

Ông viết nguệch ngoạc một cái gì đó vào tờ giấy:

- Đây.

Hannibal cất tờ giấy vào túi.

- Thưa bác, cháu cám ơn bác rất nhiều ạ. Chúng cháu sẽ báo cáo về chuyến công tác thứ hai này.

Hai cậu chào từ giã và bước ra khỏi văn phòng.

Vĩ nhân nhìn theo hai cậu, mỉm cười, vẻ mặt bí ẩn...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx