Cô đứng trước cửa một căn biệt thư xa hoa không ngừng do dự, tuy rằng vài năm nay cô không gặp ông, nhưng ông từng ghé qua trường học để thăm cô, thỉnh thoảng còn tặng cô vài món đồ, và để lại địa chỉ nhờ bảo vệ gác cổng trường đưa cho cô, nhắn lại nếu cô có việc cần thì cứ đến tìm ông. Cho dù lúc gặp khó khăn cô cũng chưa từng đến tìm, bởi vì cô không muốn nhìn thấy ông. Hôm nay bất đắc dĩ lắm cô mới đến đây, nhìn thấy ánh đèn sáng rực bên trong và ánh mắt kinh ngạc của mọi người nhìn cô, cô cố lấy can đảm, không do dự nữa vươn tay nhấn chuông cửa......... "Xin hỏi cô tìm ai?" Một chị người làm trẻ tuổi mở cửa ra.
"Tôi..........."
"Ai vậy Tiểu Liên?" Cô còn chưa dứt lời đã thấy một người phụ nữ đang mang thai ăn mặt rất đúng mốt từ trong phòng bước ra, hơi sửng sốt khi nhìn thấy cô. Cô ta là ai vậy? Cẩn thận nhìn kỹ cô một lần nữa, bà ta lập tức nhận ra, trong lòng có cảm giác không tốt. Sáu năm qua không hề liên lạc, tại sao con bé đột ngột xuất hiện ở đây? Nhất định không phải là một chuyện tốt lành. Vì nghĩ như t vậy nên giọng điệu của người phụ nữ trở nên lạnh nhạt, nét mặt tỏ vẻ chán ghét hỏi "Cô đến đây làm gì?"
Thích Vi Vi nhìn thấy vẻ mặt lạnh như tiền của bà, và cái bụng nhô cao, trong lòng càng sinh ra thù hận, nguyên nhân gây ra căn bệnh của mẹ cô, chính là bà ta – Dương Vũ Tình. Sáu năm trước bà ta đã đoạt lấy cha cô, khiến đầu óc mẹ cô trở nên thất thường, làm cho cuộc sống hạnh phúc của cô tan vỡ chỉ trong một đêm. Lòng thù hận của cô đối với bà ta không có từ ngữ nào có thể diễn tả được, giọng nói của cô so với bà ta còn lạnh hơn "Tôi đến tìm ông ấy, ôngấy có ở nhà không?"
"Ông ấy?" Giọng nói của Dương Vũ Tình cao vút, không cười đánh giá cô, hừ lạnh vài tiếng "Cô **ng là có giáo dục, đây là đứa con gái Lý Cầm đã dạy dỗ ra ư....."
"Câm miệng, bà không xứng gọi tên mẹ tôi." Thích Vi Vi hét to, siết chặt bàn tay, hận bà ta tới cực điểm.
Dương Vũ Tình bị cô làm hoảng sợ, không nghĩ tới cô tuổi còn nhỏ nhưng tính tình lại giống như người lớn, cố ý châm chọc: "Lúc trước khi cha cô và mẹ cô ly hôn, là ai đã nói, cho dù chết đói chết rét cũng sẽ không đến tìm ông ấy, càng không muốn nhìn thấy ôngấy..........."
Thích Vi Vi cắn chặt môi, đè nén sự phẫn nộ đang dâng trào trong lồng ngực, phải, lúc trước cô đã từng thề, chỉ cần cha rời khỏi mẹ và cô, cả đời này cô cũng không muốn gặp ông, nhưng chính cô cũng không ngờ có ngày mình trở nên bất lực như thế này.........
"Vũ Tình, ai tới vậy? Sao không mời vào?" Thích Vĩ bước tới, tuy rằng đã năm mươi tuổi nhưng nét mặt ông vẫn sáng sủa như trước, trông trẻ hơn so với tuổi của mình rất nhiều, nhìn thấy người đứng trước cửa là cô, ông ngây ngẩn cả người. Sau khi sự kinh ngạc qua đi, ông vô cùng mừng rỡ, có chút không biết phải làm sao, nói: "Vi Vi, con đã đến rồi, cuối cùng con cũng chịu gặp cha, mau, mau vào nhà đi con"
Ánh mắt Thích Vi Vi lạnh lùng phức tạp nhìn ông một cái, đi vào căn phòng vô cùng lộng lẫy, mỗi món đồ trong căn phòng này đều khiến lòng cô đau đớn, nếu không phải vì bất đắc dĩ cô tuyệt đối sẽ không bao giờ tới nơi này cầu xin ông.
"Tiểu thư, mời dùng trà." Chị người làm đặt chén trà trước mặt cô.
"Vi Vi, ngồi xuống đây, cùng cha.........."
"Hôm nay tôi đến đây là có chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ." Cô cắt ngang không muốn nói lời dư thừa với ông, mặc dù trước kia ông là người cha rất yêu thương cô, nhưng cũng chính ông là người cha đã làm cô tổn thương, từ giây phút cô rời khỏi gia đình họ Thích, ông đã không còn là cha cô nữa.
"Có chuyện?" Thích Vĩ ngẩn người một lúc, "Con nói đi, có chuyện gì? Cha nhất định sẽgiúp con thực hiện." Sáu năm, hiếm khi con gái tới gặp ông, mặc kệ thế nào ông cũng nhất định sẽ đáp ứng.
Dương Vũ Tình ngồi bên cạnh hơi nhíu mày, đã biết con bé đến đây không phải chuyện tốt lành gì rồi?
"Tôi cần một trăm vạn, ông hãy cho tôi mượn, sau này tôi nhất định trả lại cho ông."Thích Vi Vi nói một cách trực tiếp, cô sẽ không nhận không tiền của ông.
"Một trăm vạn." Thích Vĩ ngây người một lần nữa, "Vi Vi, trước tiên con hãy nói cho cha biết, tại sao cần một trăm vạn?" Ông có thể cho, nhưng ông muốn biết, cô cần một trăm vạn để làm gì?
"Ông không cần biết, ông có cho mượn không, nếu không cho thì tôi về trước." Thích Vi Vi biết thái độ của mình không đúng, nhưng cô không có cách nào để không hận ông.
@by txiuqw4