Chưa đến giữa trưa Thích Vi Vi đã đứng trước cửa tiểu khu chờ bọn họ đến............
Nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen có rèm che đỗ trước mặt mình, cô biết bọn họ đã đến, cửa xe mới vừa mở ra, không đợi bọn họ xuống xe nói chuyện, cô liền cầm lấy chi phiếu trong tay ném đến tay Uông Hạo Thiên, "Đây là một trăm vạn, bồi thường cho anh, coi như chúng ta thanh toán song phẳng, từ đây trở đi không ai nợ ai, hy vọng say này không bao giờ gặp lại anh nữa." Nói xong, quay đầu trở về nhà.
"Có cá tính." Sở Thiên Lỗi nhìn theo bóng dáng của cô, cười khen ngợi "Có điều, một trăm vạn này làm sao cô ta có được?"
"Mặc kệ tại sao cô ta có, bồi thường là tốt rồi, chúng ta đi." Sắc mặt Uông Hạo Thiên khó coi, cô ta thật sự kiếm được một trăm vạn, vốn dĩ anh đã tính toán thật chu đáo, trước hết gây khó dễ cho cô một chút, sau đó buông tha cô, làm cho cô cảm kích anh đến rơi nước mắt, thật không nghĩ tới cô so với mình còn bướng bỉnh hơn.
"Này, người ta đã trả tiền lại cho cậu, cậu còn trưng cái mặt ỉu xìu để làm gì? Cậu nên vui vẻ mới đúng." Sở Thiên Lỗi nói một cách hài hước.
"Câm cái miệng của cậu lại, đi uống rượu." Uông Hạo Thiên hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, trong lòng cũng cảm thấy rất kỳ lạ, một trăm vạn này từ đâu mà cô ta có? Lúc này tiền đã tới tay, nhưng tâm lại thấy hoảng sợ..........
Ngày hôm sau, Thích Vi Vi cùng mẹ đi đến liên hệ với bệnh viện, bác sĩ của bệnh viện đều quen biết họ, cho nên liền nhanh chóng sắp xếp cho họ một giường, lúc này cô mới gọi điện thoại cho Hoàng Thiên Tứ.
"Vi Vi, có việc gì sao?"
"Anh Thiên Tứ, chiều nay anh đến đón em tan học đi, mẹ bảo em tối nay mời anh đến dùng cơm, anh có rảnh hay không?"
"Anh rảnh, đúng lúc anh cũng muốn tìm em, vậy em chờ anh nhé."
"Vâng.".................
Sau khi tan học, cô bước ra khỏi cổng trường, đã nhìn thấy Hoàng Thiên Tứ chờ sẵn bên ngoài, nhìn thấy cô đi ra, liền vội vàng chạy lại đón: "Vi Vi..........."
"Anh Thiên Tứ, em muốn thông báo cho anh một tin tốt." Vẻ mặt Thích Vi Vi vui mừng nắm lấy cánh tay anh.
"Tin tốt gì mà làm em vui vẻ vậy?" Hoàng Thiên Tứ nhìn thấy nụ cười tươi như hoa trên khuôn mặt cô, anh cũng vui mừng nở nụ cười.
"Anh biết không? Mấy hôm trước, em với Tiếu Tiếu trong lúc cùng nhau về nhà đã vô tình mua một tờ vé số, may mắn lại trúng thưởng, chia ra mỗi người một nửa, em được bốn mươi vạn, rốt cuộc em cũng có tiền để tiếp tục chữa bệnh cho mẹ." Cô vô cùng phấn khởi nói.
"Trúng thưởng? Thật sao?" Gương mặt của Hoàng thiên Tứ hiện rõ vẻ vui mừng, kích động, lập tức ôm lấy cô "Vi Vi, quả nhiên là ông trời xót thương cho người tốt, rốt cuộc em không cần phải chịu khổ nữa."
"Ừ, ngày mai mẹ sẽ đi bệnh viện tiếp nhận điều trị, cho nên, mẹ muốn mời anh đến nhà dùng cơm." Thích Vi Vi tựa vào trong lồng ngực anh, nhưng trong mắt không có vẻ vui mừng, trong lòng đối với anh chỉ có ba chữ, thật xin lỗi.
"Vậy chúng ta đi nhanh đi, lên xe." Hoàng Thiên Tứ bảo cô ngồi vào phía sau xe đạp, lướt nhẹ một cách nhanh chóng.
"Anh Thiên Tứ, vào đi." Thích Vi Vi mở cửa ra, một bóng người liền đánh về phía cô: "Tôi đánh chết cô, cái đồ hồ ly tinh, tôi đánh chết cô, cho cô quyến rũ đàn ông nè........."
Theo bản năng cô đưa tay lên đỡ, bốp, cánh tay bị mẹ đánh lập tức chảy máu...........
"Bác gái, bác bình tĩnh một chút, cô ấy là Vi Vi." Hoàng Thiên Tứ ngây ra một lúc, lập tức ôm lấy bà, lúc này đang nổi điên.
Bà Thích lại nhìn anh, vẻ mặt trở nên vui mừng, nắm lấy tay anh, "Thích Vĩ, anh đã trở lại, anh thật sự đã trở lại............., không, không đúng." Bà lại lập tức trở nên phẫn nộ, lấy tay chỉ vào anh, "Nói, có phải anh trở về để ly hôn với em không? Anh nói đi............"
"Mẹ, mẹ, con xin mẹ hãy bình tĩnh lại một chút..........." Thích Vi Vi cố không để ý đến cánh tay đang chảy máu của mình, nắm lấy tay bà, nước mắt lưng tròng nhìn bà, mỗi lần mẹ phát bệnh, đều làm cho lòng cô chua xót không thôi.
"Cô là hồ ly tinh, tôi đánh chết cô, đánh chết cô.............." Bà Thích lại hung hăng đánh vào phía sau lưng cô.
"Mẹ, con là Vi Vi.........." Thích Vi Vi chỉ biết trốn qua một bên, cô không thể đánh trả..........
"Vi Vi, tiếp tục như vậy không được, không phải em đã liên hệ với bệnh viện rồi sao? Bây giờ chúng ta hãy mang bác gái đến đó, không thể kéo dài tình trạng này của bà được nữa." Hoàng Thiên Tứ dùng sức nắm lấy tay bà kéo ra bên ngoài, nhìn thấy cô chịu ủy khuất mà cảm thấy đau lòng.
"Được." Thích Vi Vi lau đi nước mắt, cùng anh kéo mẹ lên taxi.........
@by txiuqw4