"Vi Vi, trông dáng vẻ của cậu cũng không tệ nha, vậy mà dì Út còn lo lắng, bảo mình hỏi thăm cậu một chút." Đàm Tiếu Tiếu kéo cánh tay của cô đi vào khuôn viên trường học.
"Thay mình cám ơn dì Út, bảo rằng mình không sao, mình tốt lắm." Thích Vi Vi nói, thật ra suy nghĩ một cách cẩn thận thì coi như bản thân cũng may mắn, ít nhất anh ta cũng không có ép buộc mình làm chuyện đó.
"Mình biết rồi, mình sẽ nói với dì." Đàm Tiếu Tiếu gật đầu, đột nhiên nhìn thấy Hoàng Thiên Tứ đang từ phía đối diện đi tới, cô mỉm cười xấu xa: "Anh ấy đến rồi, mình đây sẽ không làm kỳ đà cản mũi, hai người cứ từ từ trò chuyện, mình đi trước đây." Cô vẫy vẫy tay với Thích Vi Vi và Hoàng Thiên Tứ rồi bước đi.
"Anh Thiên Tứ, sao anh lại tới đây?" Thích Vi Vi nhìn thấy anh, trong lòng cảm thấy thẹn thùng.
"Vi Vi, anh đến đây là cố ý muốn nói cho em biết, anh đã tìm được việc làm, anh đã trúng tuyển, tiền lương thử việc là 3000$, sau này là 5000$." Hoàng Thiên Tứ rất tự hào nói với cô, cuối cùng anh có thể thay cô chia sẻ gánh nặng, mặc dù vẫn còn cách mong muốn của chính mình rất xa.
"Thật vậy sao? Vậy thì quá tốt rồi!" Cô cũng thật lòng cảm thấy vui mừng thay cho anh.
"Vi Vi, em còn có tiết học nào nữa không? Nếu không có tiết, chúng ta cùng đến bệnh viện thăm bác gái đi. Anh mời em ăn cơm, coi như là chúc mừng anh, được không?" Hoàng Thiên Tứ nhìn cô chờ đợi, trước kia vẫn còn là sinh viên, bởi vì ngại bản thân không thể chăm sóc cô thật tốt, cho nên, tuy rằng hiểu rõ tâm ý lẫn nhau, nhưng anh cũng chưa từng dám thổ lộ gì nhiều, bây giờ thì không như trước, anh phải chân chính đi yêu cô."Vâng." Thích Vi Vi cười duyên gật gật đầu, cúi đầu thấp xuống, tay chậm rãi vươn ra phía trước, giữ chặt tay anh.
"Chúng ta đi thôi." Hoàng Thiên Tứ nắm lấy tay cô một cách chặt chẽ, dường như sợ cô sẽ trốn đi mất.
Hai bàn tay gắt gao nắm cùng một chỗ, thấu hiểu tâm ý lẫn nhau, cái cảm giác hạnh phúc ngọt ngào này xuất phát từ tim mà ra......
Cao ốc Uông thị.
"Còn có việc gì không? Nếu không có, tôi đi ra ngoài trước." Sau khi hoàn thành xong công việc, Sở Thiên Lỗi nói với anh.
"Thiên Lỗi, giúp tôi làm một việc." Uông Hạo Thiên đột nhiên phân phó.
"Chuyện gì?" Sở Thiên Lỗi nhìn anh.
"Lần trước, cái cô gái tên Thích Vi Vi, cậu giúp tôi điều tra cô ta một chút, lập tức cho tôi biết kết quả." Anh nói.
"Thích Vi Vi?" Sở Thiên Lỗi ngây ra một lúc, mỉm cười hỏi: "Sao lại đột nhiên nhớ tới cô ấy vậy? Có phải cảm thấy không nhẫn tâm, không đành lòng hay không? Bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy rất kỳ quái, không biết một trăm vạn đó từ đâu cô ấy có?"
"Tôi cho." Thân thể Uông Hạo Thiên dựa vào phía sau một chút.
"Cậu cho?" Sở Thiên Lỗi kinh ngạc nhìn anh "Vậy là sao? Cậu cho cô ấy tiền để trả lại chính cậu?"
"Sai, phải nói là tôi bỏ tiền ra mua cô ta, sau đó cô ta cầm số tiền đó bồi thường cho tôi." Bây giờ ngẫm lại Uông Hạo Thiên vẫn cảm thấy thật khó tin, không ngờ mọi việc lại trùng hợp như vậy.
"Cậu mua cô ấy? Rốt cuộc sao lại thế này? Cậu nói cho rõ ràng một chút?" Sở Thiên Lỗi bị lời nói của anh làm cho hồ đồ, cậu ta mua cô ấy khi nào? Tại sao mình lại không biết?
Lúc này Uông Hạo Thiên mới đem việc chị Hồng bảo anh hãy nể mặt chị mà bao dưỡng một cô gái, sau đó mang tất cả mọi chuyện xảy ra giữa anh và cô nói đơn giản lại một lần.
"Trời ơi, thật là không thể tin nổi, nhưng mà, Hạo Thiên, cậu có cảm thấy có lỗi khi đã cư nhiên ép buộc một cô gái tốt phải bán thân hay không?" Sở Thiên Lỗi kinh ngạc nhìn anh, trong lòng có chút đồng tình với Thích Vi Vi.
"Có lỗi? Là cậu không thấy được bản lĩnh chọc giận tôi của cô ta đó." Uông Hạo Thiên nghĩ đến bộ dáng cô giương nanh múa vuốt, ra vẻ dại khờ đùa giỡn chính mình, làm cho một chút cảm giác có lỗi cũng đã sớm biến mất không còn chút dấu vết.
"Vậy bây giờ cậu dự định làm gì?" Không phải cậu đã làm gì quá đáng với cô ấy chứ? Thật là một cô gái đáng thương!" Sở Thiên Lỗi hỏi.
"Tôi có đói bụng ăn bậy như vậy sao? Lại nói, tôi đối với cô ta một chút hứng thú cũng không có, cậu cũng đừng nghĩ cô ta là người đơn thuần, rất khờ dại nha, ngày đầu tiên, lấy cớ thân thể không tiện để tránh lên giường với tôi, mà cái cớ này mất đến bảy ngày." Nghĩ vậy, Uông Hạo Thiên không biết nên bội phục cô, hay là nói cô ngây thơ.
"Xem ra cô ấy cũng không đơn giản." Sở Thiên Lỗi gật gật đầu, nghi hoặc hỏi: "Nếu cậu đối với cô ấy không có hứng thú, tại sao không buông tha cô ấy? Còn điều tra cô ấy làm gì?"
"Gần đây thật nhàm chán, cậu cũng biết phụ nữ luôn tìm mọi cách nũng nịu, dịu dàng lấy lòng tôi, hoàn toàn không có tý cảm giác mới mẻ nào cả, khó có được một người có thể đùa giỡn với tôi, mà cô ta lại không giống như những phụ nữ khác, vậy thì tôi cùng cô ta chơi đùa một chút, còn về việc điều tra cô ta, cậu hẳn là đã nghe qua câu 'biết người biết ta, trăm trận trăm thắng' chứ." Uông Hạo Thiên nhún nhún vai nói.
"Cậu thật là...... đường đường là tổng tài Uông thị, mà lại cùng một cô gái chơi trò chơi này, cậu không sợ bị người ta chê cười sao?" Sở Thiên Lỗi buồn cười lắc đầu.
"Trừ cậu ra, không ai dám chê cười tôi, còn không đi mau." Uông Hạo Thiên thúc giục.
"Chờ đi, một tiếng sau tôi cho cậu câu trả lời." Sở Thiên Lỗi nói.
@by txiuqw4