Sau khi Thích Vi Vi tan học về đến nhà thì đã nhìn thấy Uông Hạo Thiên đang ngồi trên ghế sô pha, làm cho cô nhịn không được mà run run một chút, không biết bản thân nên dùng thái độ gì để đối mặt với anh? Lại càng không biết mình nên chạy lên lầu, hay là nên rời khỏi nơi này?
"Em về rồi sao? Tôi đói bụng, xem trong tủ lạnh còn có thứ gì thì đi làm cơm tối." Uông Hạo Thiên liếc nhìn cô một cái, giọng điệu thật bình thản, tùy ý ra lệnh, trên mặt dường như không có biểu hiện gì, chỉ nhìn chăm chú vào tờ báo trong tay.
"Được." Cô nhanh chóng bỏ chạy vào phòng bếp, lấy tay vuốt ngực, anh ta rõ ràng bình tĩnh như vậy? Bình tĩnh giống như những chuyện trước kia chưa từng xảy ra, chỉ là, cô làm không được, cô rất hận anh, rồi lại không thể làm được gì, những ngày còn lại cứ phải như vậy mà qua đi sao?
Cơm tối đã nhanh chóng được làm xong, cô đặt nó trên bàn rồi hô to: "Cô tối làm xong rồi."
"Đã biết." Uông Hạo Thiên vừa đáp lời vừa đi về phía trước, nhìn thấy trên bàn đặt hai món mặn, một món canh đơn giản nhưng cũng không nói gì.
Trên bàn cơm, Thích Vi Vi chỉ là tự mình cố gắng ăn hết thức ăn, một câu cũng không nói, cô không thể truy cứu trách nhiệm của anh, nhưng trong thâm tâm cô cũng sẽ không tha thứ cho hành vi đêm đó của anh, cô quyết định dùng thái độ im lặng để đối phó anh.
Uông Hạo Thiên nhìn cô một cái, biết cô cảm thấy xấu hổ, cũng biết cô cảm thấy sợ hãi, lại càng biết cô oán hận mình, có điều, cô lại không thể làm gì được.
Mãi cho đến khi thu dọn xong chén đũa, cả hai người trong lúc đó đều không nói với nhau một câu, cô liền xoay người chạy lên lầu, phía sau truyền đến giọng nói của anh.
"Tối mai có một buổi tiệc nhỏ, tôi sẽ dẫn em tham gia, buổi chiều sẽ có người đến dẫn em đi thử quần áo." Anh trực tiếp nói.
"Tôi..........." Thích Vi Vi vừa định nói, tôi không rảnh, nhưng nghĩ đến anh Thiên Tứ một tuần sau mới trở về, suy nghĩ đến hậu quả khi chọc giận anh, bản thân đã được nếm qua bài học đau thương, lập tức sửa lời nói: "Được, chiều mai tôi cũng không có tiết học, sẽ ở trong nhà chờ." Tuy nói vậy nhưng trong lòng vẫn còn nghi hoặc, tại sao anh ta lại mang theo mình đi tham gia buổi tiệc đó?
Thật ra Uông Hạo Thiên không nghĩ tới cô lại vui vẻ đồng ý, lòng của phụ nữ quả nhiên thật khó hiểu, Mỹ Di nói rất đúng, tất cả mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Hai người ngủ ở hai bên giường, độ rộng ở chính giữa ước chừng có thể chứa được hai người nữa, Thích Vi Vi vẫn đưa lưng về phía anh, trong lòng vẫn còn khẩn trương như trước, may mắn là hôm nay cô đã tới tháng.
Uông Hạo Thiên đặt tay ở sau đầu, nhìn chằm chằm phía sau lưng có chút gầy yếu của cô, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia thương hại, hoàn cảnh hôm nay của cô thật sự là do mình bức sao? Không khỏi cười nhạo chính mình một chút, khi nào thì anh cũng biến thành kẻ biết cảm thông đối với người tình rồi, anh không bao giờ đồng cảm với người tình, bởi vì anh vẫn tin tưởng, người đáng thương cũng có mặt đáng trách.
Một đêm bình an vô sự, sáng ra anh liền phát hiện cô đã sớm đi rồi, biết cô không muốn đối mặt với mình, có điều, chuyện này không phải do cô quyết định.
Trong văn phòng, Uông Hạo Thiên đang xem tài liệu, xem đồng hồ đã là hai giờ chiều, lúc này mới gọi điện thoại: "Thiên Lỗi phải không? Giao cho cậu một nhiệm vụ, đến biệt thự Hạnh Phúc, cải tạo Thích Vi Vi một chút, để đêm nay tôi dẫn cô ấy đi tham gia tiệc rượu."
"Ok." Sau khi nhận được mệnh lệnh thì Sở Thiên Lỗi bắt đầu khởi hành, không có hỏi thêm một câu, việc này đã là thói quen rồi.
Nghe được tiếng chuông cửa, mở cửa ra, Thích Vi Vi thật không ngờ người đứng trước cửa lại chính là anh, làm cho cô ngây ngẩn cả người.
"Cô Thích. Nhìn thấy tôi kinh ngạc như vậy sao? Đi thôi, Hạo Thiên bảo tôi đến đón cô đi tham gia tiệc rượu, tôi nghĩ là cô đã biết rồi." Sở Thiên Lỗi cười nói.
"Không phải, chỉ là tôi không thể tưởng tượng được, anh còn kiêm luôn cả việc này." Vẻ mặt Thích Vi Vi lãnh đạm, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, anh ta là bạn của Uông Hạo Thiên, cho nên cũng sẽ không phải là loại người tốt đẹp gì, cũng nhớ trước kia anh đã từng nhắc nhở mình, nhưng ai mà biết được anh là thật lòng hay là xảo trá?
Sở Thiên Lỗi nghe ra được ý châm chọc trong câu nói của cô, nhún nhún vai cười nói: "Tôi là thư ký toàn năng."
@by txiuqw4