Thấy cô không nói gì, Hoàng Thiên Tứ buồn bã nắm tay cô: "Vi Vi, không sao đâu, nếu em không đồng ý coi như anh chưa nói gì cả, là anh quá đường đột rồi." "Anh Thiên Tứ, anh đừng hiểu lầm, em không phải không muốn. Em chỉ là đang nghĩ, học kì này còn 2 tháng nữa là kết thúc, đợi nghỉ hè chúng ta hãy tìm phòng, tìm căn nào gần công ty anh với trường em nha?" Cô đành tìm cớ từ chối.
"Ừ. Em nói gì cũng được hết." Hoàng Thiên Tứ mỉm cười, chỉ cần cô không giận là tốt rồi, chẳng những thế cô còn đồng ý khiến anh vui mừng bất ngờ.
"Anh Thiên Tứ, đừng tốt với em như vậy." Thích Vi Vi tựa đầu vào lồng ngực anh. Cô sợ nếu đến ngày anh biết chân tướng sự việc sẽ không chịu nổi.
"Đồ ngốc, anh không tốt với em thì tốt với ai. Em là người anh yêu nhất." Hoàng Thiên Tứ nâng mặt cô lên, môi dần hạ thấp, lúc gần chạm vào môi cô, trong tích tắc cô lại bỗng nhiên quay đi.
Anh ngây người. Anh không hiểu sao cô lại né tránh.
Thích Vi Vi biết động tác này làm tổn thương anh, vội nói: "Người khác thấy đấy."
Lúc này anh mới nở nụ cười, hạ giọng nói bên tai cô: "Vậy lát nữa chúng ta kiếm nơi kín đáo nhé."
"Không thèm nói chuyện với anh nữa." Thích Vi Vi vờ thẹn thùng trốn vào ngực anh, nụ cười trên mặt thoáng mất đi, thật ra trong lòng cô hiểu vừa rồi chẳng qua chỉ là lấy cớ. Khi anh hôn cô, cô lại chợt nghĩ đến Uông Hạo Thiên mà theo bản năng né tránh anh. Cô cũng không hiểu tại sao mình phải làm thế.
Trong một phòng ở khách sạn.
"Tiên sinh, tôi..." Người phụ nữ còn chưa nói hết, Uông Hạo Thiên liền ôm cô ta ngã xuống, không dạo đầu, cũng không có gì cả chỉ trực tiếp tiến vào.....
"Tiên sinh, anh nhẹ chút..." Vẻ mặt người phụ nữ rõ ràng rất đau đớn lại không dám làm mích lòng người đàn ông phía trên, chỉ cắn răng cố chịu đau....
Uông Hạo Thiên lúc này mới biết cô ta khó chịu, động tác chậm dần hỏi: "Đau lắm à?"
"Ừm. Nhưng tôi chịu được." Cô gái rất thành thật.
"Nếu đau thì nói ra, cần gì phải chịu đựng." Uông Hạo Thiên nhìn mỹ nhân phía dưới không thấy hứng thú, xoay người ngồi sang một bên.
"Tiên sinh, có phải tôi làm không tốt không?" Cô gái đáng thương nhìn lên, mẹ đã nói không thể làm mất lòng người khách này, nếu hầu hạ tốt sau này sẽ không lo ăn mặc.
"Không, cô làm tốt lắm. Chẳng qua do tôi còn có một số việc. Tôi đi trước, cô cầm số tiền này đi." Uông Hạo Thiên đứng dậy lấy từ trong bóp ra một tờ chi phiếu viết vài chữ ném cho cô ta rồi bỏ đi...
Lái xe đi, miệng ngậm điếu thuốc, anh suy nghĩ, vì sao anh trở nên không hứng thú với người đàn bà khác vậy, trong đầu thậm chí còn nghĩ đến vẻ hoảng sợ của cô, sự trốn tránh của cô, sự chống đối của cô.
Thích Vi Vi nằm lăn qua lộn lại nhìn ra ngoài, sắp mười hai giờ rồi sao anh ta vẫn chưa về? Anh ta đi công tác, đi xã giao, hay đi tìm người phụ nữ khác?
Đang miên man suy nghĩ đột nhiên nghe tiếng bước chân rất nhỏ từ dưới lầu truyền lên, lòng không khỏi vui mừng. Anh ta đã về rồi.
Cảm thấy anh nhẹ nhàng nằm xuống kế bên, lúc này cô ra vẻ như vừa tỉnh dậy nói: "Anh đã về rồi."
"Ừ, em chưa ngủ sao? Không phải là chờ anh chứ?" Uông Hạo Thiên với tay ôm cô vào ngực nói đùa.
"Ai chờ anh. Tôi bị anh đánh thức thì có." Nhưng chưa nói xong, cô lại ngây người. Cô là đang chờ anh thật sao? Sao cô phải chờ anh ta chứ, từ lúc nào mà từ sợ anh về đã thành chờ mong anh trở về....
"Bị anh làm thức à." Uông Hạo Thiên nhìn cô đột nhiên nói một câu mờ ám: "Nếu bị anh đánh thức không bằng vận động đi."
"Không, tôi không thích, anh mau thả tôi ra...." Câu nói của Thích Vi Vi bị môi anh ngăn lại.
Trong phòng liền phát ra tiếng thở dốc, khắp nơi đều là áo ngủ lẫn lộn...
Đàm Tiếu Tiếu thấy cô không tập trung viết, cây bút trên tay cứ vô thức vẽ vòng tròn trên giấy, không viết được chữ nào lấy làm lạ hỏi: "Vi Vi, gần đây sao cậu cứ u sầu vậy?"
"Tiếu Tiếu, cậu nói mình biết, cảm giác khi yêu là thế nào đi." Thích Vi Vi đột nhiên hỏi.
"Cảm giác yêu một người à, muốn mình nói thế nào đây? Dù sao chính là mỗi ngày trong lòng đều muốn kề cận người đó, muốn gặp người đó." Đàm Tiếu Tiếu nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: "Sẽ nhớ đến nụ hôn của người đó, tâm của người đó. Tóm lại là nhớ tất cả của người đó, gặp người đó thì rất vui vẻ."
"Là thế à." Thích Vi Vi nghi hoặc, nếu cảm giác yêu một người là như vậy, vậy cô nghĩ nhiều quá rồi.
"Đúng rồi, Vi Vi. Sao cậu hỏi mình chuyện này? Không phải cậu đang yêu sao? Sao còn hỏi mình." Đàm Tiếu Tiếu khó hiểu nhìn cô.
"Không có gì, chỉ là muốn biết cảm giác của cậu với mình có giống nhau không thôi." Cô cười khỏa lấp.
"Thật nhàm chán quá đi, không nói với cậu nữa, mình có hẹn rồi. Bye bye." Đàm Tiếu Tiếu xốc ba lô bỏ đi...
Thích Vi Vi lại rơi vào trầm tư. Nếu yêu thật sự giống như bạn cô nói. Vậy cô với anh Thiên Tứ là yêu sao? Nếu như không phải yêu thì là gì? Tuy mỗi lần cô gặp anh Thiên Tứ cũng rất vui nhưng chưa bao giờ nhớ anh như kiểu Tiếu Tiếu nói. Thế thì nên giải thích sao đây? Cô không nghĩ ra lí do, có lẽ tình yêu mỗi người không giống nhau, nhưng cô tin là mình yêu anh Thiên Tứ.
Lưng đeo túi xách, lơ đãng bước đi trên đường, một chiếc xe Sedan màu đen bỗng dừng lại bên cạnh cô làm cô bị hù thiếu chút nữa ngã nhào...
Vừa định lên cự nự thì cửa kính phía sau bị hạ xuống, một người đàn ông đeo cặp kính râm rất to ló ra nhìn cô hỏi: "Xin hỏi cô là Thích Vi Vi phải không?"
"Phải. Anh có chuyện gì à?" Cô gật đầu nhìn lại, hình như mình không quen bọn họ.
"Mẹ cô ở bệnh viện xảy ra chuyện rồi. Cô mau đi cùng chúng tôi, chậm chỉ e không kịp." Người đó mở cửa xe.
"Cái gì?" Nghe mẹ có chuyện gì đó mà chậm thì không kịp, trong lòng cô hoảng hốt, không nghĩ ngợi gì ngồi vào xe khẩn trương hỏi: "Mẹ tôi có chuyện gì?"
"Cô đi sẽ biết." Người đeo kính râm chưa nói dứt thì xe đã lăn bánh.
Thích Vi Vi lúc này mới phát hiện trong xe có hai người đàn ông, một người lái xe vóc dáng rất cao, còn người ngồi kế cô hơi ục ịch, quan sát một chút sao cô có cảm giác không ổn, hai người này sao sao đó, không giống người tốt. Không ổn, cô bị lừa rồi. Mẹ trong bệnh viện tâm thần, chỗ đó người ngoài không dễ vào, cho dù họ hàng thân thuộc cũng chỉ một tuần được đến một lần. Hơn nữa nếu có chuyện thì bác sĩ gọi điện cho cô, làm gì có chuyện cho xe đến đón cô.
Bọ họ rốt cuộc là ai? Hiện giờ cô phải làm sao? Nhảy khỏi xe chạy trốn ư? Thân người từ từ nhích về một bên...
@by txiuqw4