"Em đi trước đây. Hẹn gặp lại." Thích Vi Vi xuống xe vẫy tay với anh, theo bản năng nhìn đồng hồ, đã mười giờ rồi.
"Em không mời anh vào ngồi một lát sao?" Vẻ mặt Uông Hạo Thiên mang ý cười nhìn cô.
"Tệ xá sơ sài sợ ủy khuất Uông đại tổng tài." Kính cẩn lễ phép nói, ban nãy bọn họ không phải luôn ở cùng với nhau sao, còn muốn ngồi gì nữa.
"Nhưng mà anh thích." Lông mày anh nhíu lại nhìn cô.
"Em không thích. Anh mau đi đi." Cô thúc giục nói, đã rất muộn rồi.
"Ở đây." Uông Hạo Thiên dùng ngón tay chỉ mặt mình, ý bảo cô hôn mình một cái.
"Thật là... Không được, đi mau đi. Em cũng đi vào đây." Thích Vi Vi trừng mắt liếc anh một cái, xoay người rời đi nhưng mà trong lòng lại ngọt ngào như mật.
Thích Vi Vi vừa mới về đến nhà liền nhìn thấy một khối thân thể cuộn tròn ở cửa, hoảng sợ hỏi: "Ai đó?"
"Vi Vi, em đã quay về." Nghe được giọng nói của cô, Hoàng Thiên Tứ kích động lập tức đứng dậy ôm lấy bả vai của cô: "Em đi đâu vậy? Em biết không, anh rât lo lắng."
"Thiên Tứ, đã muộn thế này tại sao anh lại ở đây?" Thích Vi Vi nhìn thấy bộ dạng anh lôi thôi, chật vật như thế thì lắp bắp kinh hãi.
"Anh đang đợi em." Anh nhìn cô.
"Đợi em?" Cô hiểu rồi, Tiếu Tiếu nói mỗi ngày anh đều đi tìm mình, chẳng lẽ buổi tối anh ở đây đợi mình sao? Trong lòng từ từ dâng lên cảm giác áy náy.
"Anh tìm khắp nơi đều không thấy em. Anh không biết em có khỏe không, cho nên mỗi khi trời tối anh đều ở đây đợi em. Bây giờ nhìn thấy em bình an vô sự, anh an tâm." Hoàng Thiên Tứ ôm cô vào trong ngực, lo lắng sốt ruột vừa rồi đã trở thành an tâm.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Em không nên cứ như vậy mà biến mất khiến cho anh lo lắng. Anh mắng em đi." Cô cảm thấy mình cứ như vậy biến mất là rất ích kỷ, không chút nào để ý đến cảm nhận của anh, bây giờ trong lòng tràn đầy áy náy.
"Anh không mắng em, làm sao anh lại mắng em chứ. Em có thể bình an trở về, anh cũng đã thật cảm kích." Hoàng Thiên Tứ nâng mặt cô lên, đã thấy cô hoàn hảo vô khuyết lúc này mới thật sự yên lòng. "Em không có chuyện gì, thật tốt quá." Tiếng nói vừa dứt, thân thể của anh liền mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.
"Thiên Tứ, anh làm sao vậy?" Thích Vi Vi kinh hoảng hô.
Bệnh viện.
"Bác sĩ, anh ấy sao rồi?" Nhìn thấy bác sĩ từ trong phòng bệnh đi ra, cô lo lắng hỏi.
"Yên tâm, anh ấy không có việc gì, chỉ là quá mệt mỏi không có nghỉ ngơi tốt mới có thể đột nhiên ngất xỉu. Nghỉ ngơi hai ngày là không có chuyện gì, không cần lo lắng, thân thể của anh ấy rất mạnh khỏe." Bác sĩ mỉm cười nói.
"Cám ơn bác sĩ." Thích Vi Vi đi vào phòng bệnh liền nhìn thấy tay anh cắm kim truyền nước, nằm ở trên giường, vẫn hôn mê như cũ. Khuôn mặt trước kia vốn rất anh tuấn hiện tại lại vô cùng tiều tụy, râu cũng dài ra. Tâm không khỏi đau xót, cô có tư cách gì mà hành hạ anh như vậy. Thời điểm mình khó khăn nhất, bất lực nhất là anh giúp đỡ mình, cho dù là lấy thân báo đáp cũng không đủ.
Ngồi xuống bên giường, cầm tay anh, cho dù mình quả thật không phải rất yêu anh nhưng mà phần tình cảm này, phần tình cảm hoạn nạn có nhau kia là bất cứ người nào, bất cứ chuyện gì đều không thay thế được. Nước mắt từng giọt rơi xuống mu bàn tay anh: "Thiên Tứ, em phải báo đáp anh thế nào đây?"
Hoàng Thiên Tứ chậm rãi mở mắt ra liền nhìn thấy cô nắm tay của mình, lặng lẽ khóc, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm, giọng nói khàn khàn: "Vi Vi, đừng lo lắng. Anh không sao."
"Thiên Tứ, anh đã tỉnh." Cô vội vàng lau nước mắt đi. "Anh cảm thấy thế nào? Khát nước không? Có muốn uống nước không?"
"Vi Vi, em đừng di chuyển, ngồi ở đây giống như vừa rồi vậy." Anh giữ chặt tay cô.
"Được." Thích Vi Vi lại ngồi xuống, chỉ là lúc này anh nắm tay cô.
"Vi Vi, em có biết vừa rồi khi anh mở mắt ra nhìn thấy em ở bên cạnh trông coi anh, anh cảm thấy thật hạnh phúc. Nếu như em có thể luôn luôn trông coi anh như vậy, anh nghĩ mình nhất định sẽ trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời. Đồng ý với anh, đừng rời xa anh." Anh gắt gao giữ chặt tay cô giống như sợ cô sẽ đi mất.
"Thiên Tứ, em sẽ không rời xa anh." Nhìn thấy anh như thế, cô làm sao nỡ lòng nhẫn tâm rời xa anh. Ngay cả lương tâm của mình cũng không cho phép mình rời xa anh, khiến cho anh thương tâm.
"Vậy em đồng ý gả cho anh còn tính đúng không?" Hoàng Thiên Tứ cầm tay cô có chút khẩn trương, rất sợ cô sẽ không đồng ý.
Thích Vi Vi nhìn anh hồi lâu mới dùng sức gật đầu: "Đúng vậy." Cô ngoài đồng ý ra còn có thể làm thế nào. Uông Hạo Thiên là không cho phép mình từ chối, mà anh thì mình lại không đành lòng từ chối.
"Vi Vi, cám ơn em. Anh nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc." Hoàng Thiên Tứ lộ ra một nụ cười thoải mái.
"Em biết." Cô cũng lộ ra một nụ cười tươi. Cô tin tưởng anh sẽ mang đến cho mình hạnh phúc, nhưng mà cô thật sự sẽ thấy hạnh phúc sao?
Truyền nước trong bệnh viện xong, cô dìu anh trở về nhà mình, để cho anh nằm trên giường, lại hỏi: "Thiên Tứ, anh nhất định đã đói bụng rồi, em đi làm chút gì đó cho anh ăn."
"Vi Vi, không cần, anh không đói bụng. Đã muộn rồi, em ngủ đi, ngày mai còn phải đi học." Hoàng Thiên Tứ nói.
"Được rồi, anh cũng ngủ sớm đi, ngày mai cũng đừng đi làm, phải nghỉ ngơi cho thật tốt." Cô nói, mình thật sự rất mệt mỏi.
"Không được, ngày mai có một khách hàng rất quan trọng. Anh không sao, không cần lo lằng. Ngủ đi em." Hoàng Thiên Tứ nói. Đi làm vẫn phải đi dù sao đó cũng là trụ cột để khiến cô hạnh phúc.
"Vâng," Cô gật đầu. Tắt đèn, đi đến một cái giường khác nằm xuống.
Nhưng mà cô lại hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ. Lần bỏ đi này thu hoạch duy nhất của cô chính là hiện tại cô rốt cuộc hiểu rõ lòng mình. Tình cảm của cô đối với Thiên Tứ là do cảm kích mà yêu, còn tình yêu đối với Uông Hạo Thiên mới là tình yêu nam nữ. Cái loại tim đập khi nhìn thấy anh là không giống nhau, thế nhưng hiểu rõ rồi có thể làm gì. Con người sinh ra luôn phải có trách nhiệm, không thể làm theo ý muốn của mình.
Chỉ là cô không thể nói không với Thiên Tứ khiến cho anh nghĩ rằng mình vong ân bội nghĩa. Khi nào mẹ khỏe hẳn, cô sẽ quên đi tất cả mọi chuyện trước đây.
Bởi vì quá mệt mỏi nên Hoàng Thiên Tứ cảm thấy ngủ vô cùng thoải mái, anh ngửi được một mùi hương mới tỉnh lại. Mở mắt liền nhìn thấy trên bàn bày cháo đã nấu xong, trứng gà chiên còn có một ít dưa cải.
"Thiên Tứ, anh đã tỉnh, điểm tâm cũng xong rồi. Dậy rửa mặt rồi mau ăn thôi." Cô cười nói.
"Vi Vi, em vất vả rồi. Tại sao lại dậy sớm như vậy, sao không ngủ thêm một lát nữa? Chúng ta có thể ra ngoài ăn mà." Hoàng Thiên Tứ đau lòng nhìn cô, cô nhất định ngủ không ngon.
"Em không sao, đã thành thói quen rồi. Mau ăn thôi." Cô cười lắc đầu, mấy năm nay chăm sóc cho mẹ cô đã thích ứng với cuộc sống như vậy.
"Vi Vi, gả cho anh, anh nhất định sẽ không để cho em chịu khổ. Sau này mỗi ngày anh sẽ làm bữa sáng cho em ăn." Anh cầm tay cô.
"Vâng." Ánh mắt cô trốn tránh gật đầu. Cô chưa bao giờ nghĩ đến cuộc sống sau khi kết hôn với anh.
"Được." Anh cười, trên khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc.
Thích Vi Vi đeo ba lô vừa mới đến trường học đã bị bạn học kéo lại, mỗi người đều ra vẻ nịnh bợ nói: "Vi Vi, cậu đã ăn sáng chưa? Mình mời cậu."
"Vi Vi, đây là túi mình tặng cậu, có thích không?"
"Vi Vi, mấy ngày nay cậu không đi học bài vở mình đều giúp cậu ghi chép lại hết rồi, cậu chỉ cần xem là được."
Nháy mắt trên tay đã có rất nhiều đồ vật khác nhau, cô căn bản không có cách nào mở miệng, không khỏi cười khổ một chút. Thật vất vả chờ tất cả bọn họ nói xong cô mới lên tiếng: "Các bạn có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi, làm như thế này mình cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ)." Cô giả vờ không hiểu ý của bọn họ.
"Ha ha..." Các cô ngượng ngùng cười cười: "Nghe nói bạn của cậu quen biết với Uông Hạo Thiên đúng không? Sao cậu có thể quen biết anh ấy, khiến cho bọn mình rất là hiếu kỳ. Ý của bọn mình chắc cậu đã hiểu rõ rồi chứ?"
"Thì ra là như vậy. Có điều thật xin lỗi, thật ra là cha của mình quen biết với anh ta, các bạn biết đấy, mình cũng không thường xuyên qua lại với anh ta nên mình thật sự không biết anh ta." Thích Vi Vi vô tội nói, may mắn cô đã sớm nghĩ ra biện pháp đối phó.
"Cha của cậu quen biết anh ấy?" Mọi người nhìn nhau, do dự một lát mới hỏi: "Vi Vi, vậy có phải cha của cậu muốn giới thiệu cậu cho anh ấy không?" Khả năng này vô cùng lớn.
Thích Vi Vi ngây ra một lúc, tại sao cô không nghĩ đến vấn đề này, thật là tự làm lộ tẩy, xấu hổ cười cười: "Có lẽ thế. Tuy nhiên các bạn thấy đấy, giống như mình thế này, cái gì cũng đều không xuất chúng, anh ta sao có thể để ý đến mình. Bên cạnh anh ta phụ nữ xinh đẹp có rất nhiều cho nên mình cũng tự hiểu được."
"Bọn mình đã biết cậu có anh Thiên Tứ của cậu, không bằng cậu giới thiệu anh ta cho bọn mình đi." Cuối cùng bọn họ cũng nói ra mục đích của mình.
"Được rồi, nếu lần sau anh ta còn có thể đến, mình sẽ giới thiệu tất cả các cậu với anh ta." Cô rất sảng khoái đáp ứng, nhưng mà cô thề tuyệt đối sẽ không để anh xuất hiện ở cổng trường học.
"Vi Vi, cậu thật tốt, cám ơn cậu. Có cái gì cần bọn mình giúp đỡ thì cậu cứ việc nói nha." Các cô thật hưng phấn.
"Cám ơn, mình không cần các bạn giúp gì cả. Không còn chuyện gì nữa thì mình đi về lớp học đây." Cô nhìn mấy thứ trong tay: "Mấy thứ này các bạn hãy cầm về đi."
"Vi Vi, đừng khách sáo. Đó là tặng cho cậu, cậu không ghét bỏ là tốt rồi." Mọi người nói.
"Sao mình lại ghét bỏ chứ, đây là lần đầu tiên các bạn tặng quà cho mình, mình rất quý trọng." Trên mặt Thích Vi Vi cũng mang theo tươi cười nhưng mà trong giọng nói lại mang theo một tia châm chọc, cần đến cô mới đến nịnh bợ cô sao.
"Ha ha, sau này sẽ thường xuyên có mà. Bọn mình đi trước đây, tạm biệt." Bọn họ chỉ có thể giả ngu cười.
"Haiz..." Nhìn thấy bọn họ rời đi, lúc này cô mới thở phào. Chẳng qua vô duyên vô cớ nhận được thật nhiều quà tặng, thật không biết có nên cảm tạ anh ta không.
"Vi Vi, mới sáng sớm đã thu hoạch được nhiều như vậy, những người này thật đúng là..." Đàm Tiếu Tiếu đi đến, nhìn thấy đồ vật trong tay cô, hài hước nói.
"Cậu không cần chê cười bọn họ, nếu như là trước kia khẳng định cậu còn điên cuồng hơn so với bọn họ. Giúp mình cầm một ít." Thích Vi Vi nói xong thì đem quà tặng đặt vào trên tay cô.
"Bây giờ mình cũng rất điên cuồng, nếu không phải biết quan hệ của cậu với anh ta, mình đã sớm hành động." Đàm Tiếu Tiếu cười.
"Vậy hiện tại cậu ra tay vẫn không muộn đâu."
"Quên đi, ai bảo cậu là bạn tốt nhất của mình chứ."
@by txiuqw4