Thẩm Hà cười tủm tỉm nói: “Dì Mạc Thu, có trái cherry ngon lắm đó!”
“Vậy à, cám ơn Thẩm Hà.” Mạc Thu vuốt nhẹ vào má Thẩm Hà, nói: “Hình như Thẩm Hà lại xinh ra nữa rồi! Cứ thế thì lớn lên nhất định sẽ rất xinh đẹp đó! Chà, Người con trai như thế nào mới có thể xứng với con đây!”
Thẩm Nhị tằng hắng, nói: “Công chúa nhỏ nhà chúng tôi, đương nhiên phải xứng với người đàn ông tốt nhất trên thế giới rồi!”
Mạc Thu không nhịn được liếc anh một cái, không nói gì.
Thẩm Duệ nháy mắt với Thẩm Hà, Thẩm Hà liền nói: “Cậu ba, dì Mạc Thu, mami đã cho tụi con rất nhiều bài tập! Hai người làm chung với tụi con có được không?”
“Được thôi!” Mạc Thu trả lời ngay.
Mạc Thu đúng là trả lời rất nhanh, nhưng chưa được bao lâu, cô đã hối hận với quyết định này!
Tại vì, bài tập của Thẩm Duệ và Thẩm Hà, nhiều đến nỗi cô đau cả đầu!
Vả lại, có nhiều bài cô không biết làm!
Vấn đề quan trọng hơn nữa là Mạc Thu đã không biết, mà ngay cả Thẩm Nhị cũng không biết luôn!
Nhưng mà hai người lớn này, một người thì tốt nghiệp đại học, một người thì chuẩn tướng đại nhân, nói không biết thì mất mặt quá không?
Cho nên, hai người đành phải cắn răng làm cho tới cùng!
Gặp phải bài nào không biết là nhanh chóng lật sách hoặc mở điện thoại ra tìm trên google.
Thế là, chỉ với một câu bài tập, mà trong chốc lát đã làm khó Mạc Thu và Thẩm Nhị rồi!
Chắc mọi người đều biết, câu hỏi của trẻ con, thì không thể dùng suy nghĩ của người lớn để suy nghĩ được.
Và có nhiều cái đều rất là trừu tượng.
Ví dụ như, câu hỏi trước mắt, đó là bài tập về nhà do trường mẫu giáo cho, được gừi qua email nhóm.
Yêu cầu các bé khi khai giàng, phải nộp hết bài tập.
Chỉ còn vài ngày nữa là khai giảng rồi, cho nên tất cả học sinh mẫu giáo đều đang bận làm bài tập.
Câu hỏi này, chính là một câu hỏi trừu tượng.
Toàn bộ là hình ảnh, không có lấy một chữ việt!
Sau đó Thẩm Nhị và Mạc Thu, hai con người cổ hủ này, trong tích tắc đã chịu thua rồi, sau đó cả hai cùng ngồi nghi ngờ IQ của nhau.
Không lẽ hai sinh viên đại học, lại bị một câu hỏi mẫu giáo làm cho bế tắc sao?
Thế là, Thẩm Nhị và Mạc Thu đều không phục!
Hai người kiếm cớ đi qua một bên, một người dùng phương thức toán học đi giải, một người thì dùng triết học để giải.
Sau đó hai người đã vẽ đầy hết ra giấy, nhưng vẫn không giải được câu hỏi đó.
Thẩm Duệ và Thẩm Hà cùng nheo mắt làm trò hề, rồi tiếp tục làm bài!
Aha ahaha, biết ngay cách này sẽ có tác dụng mà!
Bài tập mẫu giáo mới là thứ phải đau đầu nhất đấy!
Tại vì, người lớn lúc nào cũng suy nghĩ phức tạp!
“Sao có thể được?” Thẩm Nhị vẻ mặt khó tin: “Đây là bài tập mẫu giáo thật à? Sao tôi lại làm sai chứ?”
Mạc Thu cũng tỏ vẻ bối rối: “Không thể nào! Lúc học đại học tôi luôn đứng nhất lớp môn toán học, sao có thể không làm được bài toán mẫu giáo chứ?”
Tuy nhiên bọn họ đã lật đáp án ra xem, quả thật đáp án không giống với kết quả mà họ đã làm ra!
Sao có thể chứ?
“Cậu ba, dì Mạc Thu, hai người xong chưa?” Thẩm Hà hỏi với giọng buồn ngủ.
Thật ra mấy câu hỏi này, con bé đã làm xong từ lâu rồi!
Nhưng lấy ra để thách đố người lớn, cũng được mà!
Ừ thì, mami cũng hay bị mấy bài này làm khó mà!
Ai biểu người lớn bọn họ, suốt ngày cứ suy nghĩ phức tạp làm chi?
Bọn họ lúc nào cũng sử dụng lối suy nghĩ phức tạp để đi nhìn nhận vấn đề đơn giản.
Này này này, ai nói người lớn thông minh chứ?
Rõ ràng là trẻ con chúng tôi thông minh hơn!
Mạc Thu lấy một tờ giấy mới ra, chuẩn bị làm lại bài toán: “Không đúng, chắc chắn là bị sót nhân tố quan trọng nào đó. Tôi phải thay đổi phương thức tính mới được!”
Thẩm Nhị cũng không phục lấy ra một tờ giấy mới: “Tôi cũng không tin hôm nay mình giải không được bài này!
Thế là, hai người lớn này, vì không khuất phục với bài tập của Thẩm Hà Thẩm Duệ mà đang chiến đấu hết mình để giải nó.
Nhìn thấy bọn họ ngoan ngoãn ngồi làm bài tập, Thẩm Duệ nói với Thẩm Hà: “Đi, chúng ta qua phòng khác xem thử đi!”
“Được!”Thẩm Hà nhảy xuống ghế, kéo tay Thẩm Duệ đi tham quan xung quanh căn biệt thự.
Còn hai đứa trẻ người lớn kia thì sao?
Ôi, bọn họ đã bị mắc kẹt trong cái hố đen tư duy rồi, có làm sao cũng không thoát ra được đâu.
Hôm nay họ mà không làm xong bài tập của bọn nhỏ, thì hôm nay sẽ không đi đâu hết!
Và hai người Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh, người đã bỏ rơi hai đứa con, hiện tại đang ở trong phòng, chuẩn bị máy móc để kiểm tra thành phần của cái lưu ly bảo kính.
Muốn làm người tốt cũng được, nhưng trước hết phải đảm bảo sự an toàn cho mình trước đã.
Hạ Nhật Ninh nhắc đến chuyện đó, lại làm cho lòng Thẩm Thất nhói lên.
Nhìn Thẩm Duệ nhìn Thẩm Hà, Thẩm Thất có nghĩ thế nào cũng không nỡ xa hai con.
Con người ta là ích kỷ thế mà.
Khi không ảnh hưởng đến quyền lợi của bản thân, thì sao cũng được, tôi giúp được sẽ giúp.
Nhưng nếu gây ảnh hưởng đến sự sống chết của bản thân và người thân bạn bè xung quanh, thì đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nếu như nói, trả lại cái lưu ly bảo kính này sẽ dẫn đến kết quả Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh phải biến mất trên đời này thì Thẩm Thất thà làm người ích kỷ!
Tại vì, trên đời này, cô ấy có quá nhiều quá nhiều người không thể bỏ lại được.
Cô ấy là mẹ, là con gái, là hậu bối trong mắt của người thân bạn bè.
Trên vai cô ấy đang gánh rất nhiều rất nhiều trách nhiệm và tình cảm, cô buông xuống không được!
Cô ấy không phải là thánh nhân, không làm được đến mức xẻ thịt cho đại bàng ăn.
Cô ấy ích kỷ và chỉ muốn làm cho người thân mà minh yêu thương được vui vẻ hạnh phúc.
Cho nên, cô ấy không thể mạo hiểm.
Tiểu Thu và Tiểu Đông đem máy đến, bắt đầu phân tích thành phần của lưu ly bảo kính.
Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh ngồi một bên, Hạ Nhật Ninh khá là bình tĩnh, Thẩm Thất thì không thể bình tĩnh nổi.
Cô cảm thấy, nếu không phải Hạ Nhật Ninh nhắc cô ấy, thì chắc cô đã quên mất chuyện này rồi.
Cũng may còn có Nhật Ninh, nếu không là gặp phải chuyện lớn rồi.
Tiểu Thu và Tiểu Đông cho máy quét qua một lần rồi nhìn vào kết quả dữ liệu trên máy tính.
Tiểu Thu kiểm tra từ trong ra ngoài, lấy một ít bột trên đó ra để phân tích kết quả, cuối cùng kết quả vẫn không xem được có gì đặc biệt.
Tiểu Đông nhìn dữ liệu trên máy tính, nói với Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất: “Tổng tài, thiếu phu nhân, dữ liệu phân tích cho thấy lưu ly bảo kính này là một món đồ cổ, và thâm niên cũng khá lâu. Tuyệt đối không phải là món đồ của bốn ngàn năm trước. Nhưng, vấn đề là, không hề phát hiện có gì bất thường ở bảo kính này. Chỉ là một món đồ cổ bình thường.
Thẩm Thất thở phào nhẹ nhõm, nói với Hạ Nhật Ninh: “Có phải chúng ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi không?”
Hạ Nhật Ninh lắc đầu, nói: “Thà tin là có còn hơn là không. Nếu như không điều tra được gì từ lưu ly bảo kính này, thì tạm thời cứ để đó. Khi chúng ta đi, nhất định phải chuẩn bị thật kỹ càng trước khi đi.”
Thẩm Thất gật đầu, nói: “Phải đó, nhất định không thể quá manh động. Khi nào cần thiết thì chúng ta gửi qua đó là được, chúng ta không thể để nó làm ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta.”
Hạ Nhật Ninh mỉm cười ôm Thẩm Thất: “Không đáng sợ như em nghĩ đâu. Bình tĩnh đi. Phải rồi, lễ nguyên tiêu, có tiết mục nào đặc biệt yêu thích không?”
“Tiết mục?” Thẩm Thất hỏi ngược lại: “Tiết mục gì?”
@by txiuqw4