sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Lấy Nhầm Tổng Tài - Chương 1450

“Thứ ba, nếu như thân phận chúng con lúc đầu liền công khai, thế thì chúng con sẽ mất đi sự mong đợi ban đầu của việc trải nghiệm cuộc sống. Với địa vị của chúng con, hầu như rất khó mà có cuộc sống bình yên, càng không thể thấy được bộ mặt thật sự. Thứ tư, chuyện giữa con và Vũ Mạc, là sau khi giả dạng vào lớp học, cho nên đây không phải là cố ý ẩn giấu ngay từ đầu.” Hạ Thẩm Châu vừa bắt đầu liền giải thích nguyên nhân chuyện mình ẩn giấu thân phận: “Tất nhiên, lừa gạt chính là lừa gạt, không có lý do gì đểu nói cả, cho nên con trân trọng xin lỗi chú với dì.”

Cha mẹ Ngu Vũ Mặc ông nhìn bà, bà nhìn ông, hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải. Thậm chí, Hạ Thẩm Châu vừa rồi nói gì, họ đều không làm sao nghe lọt cả.

“Cậu... cậu...” mẹ của Ngu Vũ Mặc bị sốc cả buổi trời mới tỉnh táo lại, thở một hơi, nói: “Cậu nói, cậu là nhị thiếu gia tập đoàn tài chính Hạ thị? Cha của cậu là Hạ Nhật Ninh?”

“Đúng thế.” Hạ Thẩm Châu gật đầu.

Cha mẹ của Ngu Vũ Mặc đều hít một hơi lạnh, sau đó qua rất lâu sau mới nói: “Nhị thiếu gia, cậu tại sao lại muốn bên nhau với Vũ Mạc?”

“Cứ gọi con Thẩm Châu là được.” Hạ Thẩm Châu mĩm cười nói: “Con chính là thích tấm lòng lương thiện, không phụ ước mong ban đầu. Trong thời đại này, có thể tuổi nhỏ như vậy mà biết được cuộc đời này mình muốn gì, con cảm thấy không dễ dàng tí nào. Cô ấy rất thông minh, cũng rất bình tĩnh. Cô ấy tuy rằng mới chỉ 16 tuổi, nhưng cô ấy hiểu được, đời này muốn cái gì. Cô ấy chấp nhận vì thứ mình muốn mà hy sinh và cố gắng. Cô ấy không chấp nhận đi đường tắt, làmột cô gái thiết thực. Còn con, chính là thích mẫu người con gái như cô ấy.”

“Nhưng, chúng tôi chỉ là bình dân, các cậu lại là quý tộc.” Cha của Ngu Vũ Mặc mở miệng nói: “Vũ Mạc nhà chúng tôi không xứng với tầm cao nhà cậu.”

“Những người như chúng con, trước đây hàng trăm năm, có mấy người là quý tộc chứ?” Hạ Thẩm Châu khẽ cười: “Hạ gia chúng con, không phải là gia tộc cổ hủ, hơn nữa, cũng không cần con tiến hành liên hôn chính trị. Cha mẹ con đều rất thông thoáng. Vũ Mạc còn nhỏ, nguồn lực tiềm ẩn để đào tạo rất lớn, ai nói cô ấy của mười năm sau, vẫn chỉ là một bình dân nhỏ nhoi chứ? Con sẽ cho cô ấy một sân khấu đủ lớn, để cô ấy tự do trưởng thành. Con cũng sẽ không đem nhốt cô ấy như chim sẻ trong lồng, con sẽ không kiểm soát tư tưởng và tự do của cô ấy, con sẽ cho cô ấy không gian đủ để cô ấy tận tình mà trường thành. Con tin rằng, khi mà chúng con chính thức trưởng thành, cô ấy có thể trưởng thành đến mức sánh vai cùng đứng với con.”

Nghe lời của Hạ Thẩm Châu, cha mẹ của Ngu Vũ Mặc một chữ cũng nói không nên lời.

Đặc biệt là mẹ của Ngu Vũ Mặc, chính là hổ thẹn!

Mấy hôm trước, bà ấy còn nói chuyện riêng với Hạ Thẩm Châu, trong lời nói đều chê bai đối phương nghèo nàn.

Làm sao mà biết, xoay người một cái, cậu trai bị gọi là nghèo nàn này liền biến thành thiếu gia tài phiệt đẳng cấp thế giới chứ!

Sự chênh lệch này, thật sự khiến cho hai vợ chống họ đều bị sốc đến ngây người!

“Con hôm nay công khai thân phận trong lễ hội trường, Vũ Mạc hình như là giận con. Cho nên, con không chờ được đến tối, nhân lúc thời gian bữa trưa mời chú và dì sang đây, giải thích rõ chuyeejjn này.” Hạ Thẩm Châu vô cùng trịnh trọng nghiêm túc nói: “Đàn ông Hạ gia chúng con, đối với tình cảm rất nghiêm túc, trước giờ chưa bao giờ đùa với tình cảm cả. Cho nên, con rất xem trọng ý kiến của chú và dì. Con muốn trưng cầu sự đồng ý của chú và dì, cho phép con và Vũ Mạc bên nhau.”

Cha của Ngu Vũ Mặc bị sốc đến một chữ cũng không nói nên lời, mẹ của Ngu Vũ Mặc nghĩ rất lâu mới nói: “Chuyện này, để tôi suy nghĩ đã. Chuyện này quá lớn đi! Cậu có thể tự làm chủ sao? Người nhà cậu, thật sự đồng ý sao? Hai nhà chúng ta chênh lệch lớn như vậy, nhà cậu thật sự sẽ đối đãi thật tốt với con gái chúng tôi? Đối với nhà cậu mà nói, Vũ Mạc chỉ là người ngoài, nhưng đối với tôi mà nói, con bé là con gái của tôi, là tất cả của tôi! Tôi chấp nhận để con bé trèo cao, cũng không mong nó bị người ta ăn hiếp! Lúc trước, tôi đồng ý để nó cùng Trịnh Khắc Kỳ bên nhau, đó là vì nhà của Trịnh Khắc Kỳ tuy rằng có tiền, nhưng không giàu quá mức như gia tộc nhà các cậu! Nói cách khác, trong mắt các cậu Trịnh Khắc Kỳ cũng là người nghèo. Nhưng, Trịnh Khắc Kỳ ít ra vẫn cùng một thế giới với chúng tôi. Còn cậu, hoàn toàn là hai thế giới so với chúng tôi!”

Hạ Thẩm Châu gật đầu bày tỏ sự tán thành.

“Tuy rằng tôi cũng đồng ý để con gái tôi có một cuộc sống tốt, nhưng không đồng nghĩa, tôi chấp nhận hy sinh hạnh phúc của con gái tôi.” Mẹ của Ngu Vũ Mặc tiếp tục nói: “Hai người các cậu chênh lệch quá nhiều quá nhiều đi. Đưa ra ví dụ đơn giản. Vũ Mạc và Trịnh Khắc Kỳ bên nhau, nếu sau này chia tay, cùng lắm là bắt đầu lại từ đầu. Nếu cùng cậu bên nhau, sau này nếu như chia tay, thế thì sau này cả đời của con bé đều sẽ bị người ta để ý, thậm chỉ chuyện riêng của mình đều bị người ta soi mói. Đây là kết quả mà tôi không muốn thấy nhất.”

Hạ Thẩm Châu tiếp tục gật đầu, không phản bác. [Thêm '' khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]

“Cho nên, chuyện giữa hai người, vẫn nên để tôi suy nghĩ.” Mẹ của Ngu Vũ Mặc tuy rằng bị thân phận của Hạ Thẩm Châu gây sốc mà nói không nên lời, nhưng thân là người mẹ, vẫn rất nhanh mà bình tĩnh lại, làm ra phán đoán và lựa chọn chính xác: “Nếu như sau này hai người đều khôn lớn, thực sự xác định hai người yêu lấy nhau, thì ta tuyệt không ngăn cản. Tôi là mẹ ruột của cô ấy, chuyện tôi mong chẳng qua hy vọng con bé có thể hạnh phúc cả đời. Bây giờ cậu đảm bảo con bé không bị đói, tôi còn gì mà ngăn cản chứ? Bây giờ điều mà tôi lo duy nhất, chính là tình cảm mà hai người nói này, rốt cuộc có mấy phần gỉa mấy phần thật. Hạ nhị thiếu gia, nếu cậu chỉ vui đùa, xin tha cho Vũ Mạc! Nó là đứa con gái tốt, đáng được tôn trọng.”

“Dì nặng lời rồi. Chi bằng nói không bằng làm. Con sẽ dùng hành động chứng minh, con là người có thể dựa dẫm.” Hạ Thẩm Châu mĩm cười nói: “Bây giờ người có thể cho phép Vũ Mạc về nhà chứ? Mấy hôm trước, người ép cô ấy bỏ nhà đi, thực ra, cô ấy rất nhớ nhà.”

Khóe mắt của mẹ Ngu Vũ Mặc liền đỏ ửng. Cha của Ngu Vũ Mặc vội nói: “Tất nhiên có thể! Chúng tôi là cha mẹ ruột của con bé, tất nhiên tất cả đều muốn tốt cho con bé. Cậu nói với Vũ Mạc, kêu con bé về nhà.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx