sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 98: Thiên Sơn Bất Tài

Tuyết Nhi thoát ra khỏi lòng của Địa Kiệt, liền muốn đưa tay lẩy dải vải đang bịt mắt của mình xuống.

Hy Bình đi qua bế cô bé lên, âu yếm nói: “Tuyết Nhi ngoan, chờ chút nửa ba cởi giúp con nhé. “

Tuyết Nhi nũng nịu nói: “Nhưng Tuyết Nhi bây giờ muốn nhìn thấy ba cơ “

Hy Bình nói “Ba đang bế Tuyết Nhi đó, Tuyết Nhi phải nghe lời mới được. “

Tuyết Nhi gật đầu “Vâng “một tiếng.

Vưu Túy đứng leen nói: “Hoàng Hy Bình, ngươi trước tiên hãy thả Tuyết Nhi ra, chúng ta phải tính sổ cho xong. “

Hy Bình lúng túng nói: “Có gì mà tính toán chứ? “

Vưu Túy cả giận nói: “Ngươi rốt cuộc có phải là nam nhân không? “

Hy Bình cười nói: “Nàng tự mình biết rõ ràng nhất, hà tất phải hỏi ta nữa? “

Vưu Túy tàn nhẫn nói: “Ta phải giết chết ngươi! “

Hy Bình liếc mắt nhìn qua nàng, nói với Tuyết Nhi: “Tuyết Nhi, để biểu di bế con một hồi, ba bị người ta bức tính sổ. “

Đọc Cô Thi đi qua ôm lấy Tuyết Nhi.

Vưu Túy rút ra 1 thanh bội kiếm, đó là một thanh nhuyễn kiếm dài mỏng, dưới ánh mặt trời, thân kiếm lấp lánh quang mang sáng loáng như tuyết, nàng nói: “Ngươi chịu chết đi! “

Hy Bình hào khí đại tác nói: Ta nếu mà ko đem thanh kiếm của nàng bẻ thành bảy đoạn, ta sẻ gọi nàng là lão bà “

Dám phát thệ như thế này à - chúng nhân đều phải bội phục hắn.

Nhưng mà...

Đao đã thành hồn!

Vưu Túy sắc mặt giận dữ, nhuyễn kiếm linh dộng như linh xà.

Hy Bình như tia chớp phóng tới trước, kèm theo tiếng sấm ì đùng, như một đoàn liệt hỏa phun tới Vưu Túy, nhưng kỳ lạ thay, mạc kệ cho đao của hắn nhanh thế nào, cũng không thể chạm tới người của Vưu Túy.

Thân pháp của nàng gần như hư ảo, giống như trong gió phiêu du, Hy Bình mỗi một đao chém xuống, nàng đều có thể chọn được nơi để tránh né. Nhưng đao chém lên thân kiếm của nàng, một điểm cũng không xuất được lực, chứ đừng nói là chém gãy kiếm của nàng.

Vưu Túy mỉa mai nói: “Bằng cái đao pháp vứt đi này của ngươi à, còn dám trước mặt ta sinh cường? “

Nàng đột nhiên chủ động lướt người thoái lui, Hy Bình vội vàng lao theo tức thì, Vưu Túy chuyển bộ ngã người nằm sát trên mặt đất, rồi giống như con trạch từ bên dưới quần Hy Bình chui qua, Hy Bình không kịp xoay người, nhuyễn kiếm của Vưu Túy biến thành cương kiếm đâm vào cánh tay phải cầm đao của hắn.

Trong một sát na Hy Bình phản xạ xoay người, kiếm của Vưu Túy theo sát đến ngực hắn. Đao chiêu của hắn vốn trước giờ chỉ là công không thủ, bây giờ một khi đình chỉ công kích, tóm lại thật sự chỉ có nước chờ thua mà thôi, lại cũng không có cách để cứu vãn.

Hy Bình vội vàng nâng đao chống đỡ, kiếm của Vưu Túy quả có chếch đi một chút, đâm chúng vào trong ngực trái của hắn, hắn hét lớn lên một tiếng, bay nguoucjw ra sau, nằm ngữa trên mặt đất, bất động.

Vưu Túy nhanh chóng lướt theo tới sát bên người của hắn, nghi hoặc nói: “Sao lại có thể chết nhanh như vậy? “

Bỗng nàng cảm thấy không ổn, tay cầm kiếm đã bị Hi Bìng đá trúng làm kiếm bay khỏi tay Vưu Túy, nàng vừa định né tránh, đã lại bị Hy Bình từ dưới mặt đất phóng lên ôm chặt lấy eo, hơn nữa còn đem nàng dẩy xuống mặt đất, đé lên nàng, khiến nàng không thể động đậy được.

Hy Bình nhịn đau nói: “Nàng đắc ý quá sớm rồi, lão tử làm sao mà có thể chết dể dàng như thế này chứ? “

Vưu Túy cả giận nói: “Ngươi là đồ lừa đảo lưu manh, có dũng khí thì thả ta ra, ta không đâm lên người của ngươi một trăm linh tám lỗ ta không phải họ Vưu. “

Hy Bình cười nói: “Nàng là đồ hồ ly tinh, có thể làm ảo thuật, ta không có cùng nàng chơi nữa. Mặc kệ nói thế nào, nàng cuối cùng củng đã bị ta tòm chặt được, không được kêu ca nữa. Tứ Cẩu, tìm lấy một cái dây thừng thật chắc cho ta! “

Vưu Túy hoảng hốt nói: “Ngươi định làm gì? “

Hy Bình nói: “KHông làm gì cả, chỉ là muốn nàng ngoan ngoãn thôi, đưng dâm kiêm loạn lên làm ta đau! “

Vưu Túy buồn bã nói

: “Ngươi có phảil là nam tử háng không? “

Hy Bình nói ““khongp phải. “

Tư cẩu đã dem giây thừng tới nói: “ngươi trói hay là để ta trói? “

Hy Bình nói: Đương nhiên là ngươi rồi, không nhìn thấy tay của ta bị nàng nắm láy tòi hã?

TỨ Cẩu cượi nói

Ta chỉ nhìn thấy ngươi nắm lấy tay nàng ta thôi, hơn nửa kại còn đè nàng thật chật nửa. “

Hy Bình nói: nòi bậy ít thôi, trói lại!

Vưu Túy ngoảnh mặt lại lại đám võ sĩ Điạ Ngục môn, hét lớn: “Các ngươi còn không động thủ giết bọn chúng hả? “

Hy Bình nói: “Quên nói cho nàng biết, Địa Ngục môn đã không còn tồn tại nữa rồi, danh xưng môn chủ phu nhân này của nàng cũng là không còn nữa, bọn họ chỉ không ngốc đến nỗi tự đi tìm thần chết.”

Hai người hợp tác trói Vưu Túy lại, Vưu Túy vùng vẫy không có hiệu quả, đành phải tùy ý cho bọn chúng bài số, cuối cùng bị hai nam nhân trói thành một cái bánh tét mê người, khiến mọi người nhớ tới hình ảnh Nguyên Chân công chúa lúc trước bị Hy Bình bắt lại.

Hy Bình đứng lên nói: “Chúng ta trở về rồi tính sau. “

Hoàng Đại Hải đi tới nói: “Đại ca, huynh bị thương có sao không? “

Hy Bình nhìn lại, thấy một vết thương trên cổ tay do Thi Trúc Sinh đâm trúng đã kết lại, vết thương trên ngực củng ngừng chảy máu, chỉ là ngực còn đau âm ĩ mà thôi, hắn miễn cưỡng cười nói: “Còn tốt, kiếm của nàng ta đâm sâu hơn một chút, mạnh hơn một chút, ta không còn mệnh nữa. Thật là một nữ nhân phiền toái trở về phải làm một cái lồng sắt đem nhốt nàng ta lại mới được. “

Vưu Túy phẫn nộ quát: “Ngươi dám? “

Hy Bình cười nói: “Nàng nói sao? “

“Thả đại tẩu ta ra, ta giết ngươi đồ phôi đản! “

Mọi người nhìn lại, thấy chính là Thi Nhu Vân.

Nguyên lai nàng vừa được Địa Kiệt cứu tỉnh, nhìn thấy tình huống này liền cầm lấy trường kiếm của Thi trúc Sinh rơi trên mặt đất xông về phía Hy Bình.

Vỏ kiếm của Hoàng Đại Hải tức thì đánh trúng thanh kiếm trong tay nàng một cái, thanh kiếm vô lực liền thoát khỏi bàn tay nhỏ nhắn của nàng bay ra xa xa.

Hy Bình đại thủ khéo léo, đem thân hình nhỏ nhắn của nàng ôm vào lòng, thương tiếc nói: “Nàng giống như Ái Vũ vậy, một điểm võ công củng không có, làm sao báo thù? “

Thi Nhu Vân vùng vẫy trong lòng của hắn, chữi mắng: “Ngươi thả ta ra! Là ngươi hại chết ca ta, ta phải giết ngươi, giết ngươi, đại phôi đản! “

Hy Bình quay lại Hoàng Đại Hải nói: “Chúng ta trở về thôi! “

Từ Phiêu Nhiên nói: “Chậm đã, ta phải đốt trụi Địa Ngục Môn, giết bằng hết toàn tộc hắn, giải mối hận trong lòng ta! “

Hy Bình hai mắt tóa ra tia sáng tà dị, nhắm vào Từ Phiêu Nhiên, lạnh lùng nói: “Thật không? Ông trong lòng có mối hận lớn như vậy à? Chẳng lẻ Thi Trúc Sinh chết đi vẫn còn không thể hóa giải sao? Còn muốn làm chuyện diệt tuyệt như thế này à? “

Từ Bạch Lộ cả giận nói: “Đại ca ta là bị hắn giết chết, đừng nghĩ vì hắn tự sát rồi mà chúng ta không truy cứu. Ta muốn đem tất cả thân nhân của hắn giết chết hết, cho hắn biết sự đau khổ khi mất đi thân nhân. “

Hy Bình ánh mắt buồn bả nói: “Đúng, nàng nói củng đúng, đây nàng ta đây? “Hắn chỉ vào Thi Nhu Vân trong lòng, sau đó liền nhìn sang Vưu Túy, nói tiếp: “Tịnh không phải chỉ có nàng có thân nhân nha! Hơn nữa, Thi Trúc Sinh đã chết, nàng cho dù giết bọn họ, hắn làm sao mà biết đây? Nàng đừng quá độc ác, cẩn thận không ai cưới. “

Từ Phiêu Nhiên ngẫm nghĩ một chút, nói: “Ít nhất ta phải giết bằng được hai nữ nhân này. “

Hy Bình hết nhẫn nại nói: “Ta còn sống một ngày, ông đừng hòng động tới một cộng lông sợ tóc của bọn họ! Ta Hoàng Hy Bình đáp ứng chuyện gì, nhất định sẽ làm đến cùng! “

Từ Bạch Lộ nói: “Ngươi chỉ đáp ứng chiếu cố muội muội của hắn, tịnh không có đáp ứng chiếu cố thê tử của hắn “

Hy Bình chỉ định Bạch Mạt Lị và Cốc U Lan phù trợ Vưu Túy, từng chữ từng câu nói: “Từ bây giờ trở đi, nàng ta cũng là nữ nhân của ta, ai dám làm thương tổn nàng ta, ta liền đối với người đó không khách khí. “

Vưu Túy phẫn nộ quát: “Câm miệng ngươi lại, ai là nữ nhân của ngươi? “

Hy Bình không để ý tới nàng, ngồi quay lại hướng Triệu Tử Uy, Lôi Long, Hoa Tiểu Ba ba người nói: “Các ngươi không có chuyện gì đáng ngại chứ? “

Hoa Tiểu Ba nói: “Mẹ nó, Địa Kiệt nã côn truy đuổi ta đang rất tốt, lại đột nhiên đổi thành Thiên Kiệt, nhất thời không thích ứng được, đao huynh lại quá nặng, ta liền bị trúng chiêu. “

Lôi Long cười khổ nói: “Không chết được. “

Triệu Tử Uy nói: “Còn may là ngươi tới nhanh, Bằng không bị thương không chỉ có ba chúng ta. “Tiểu tử này đến chết vẫn còn muốn giữ thể diện, đánh chết cũng không thừa nhận mình đáng thất vọng hơn người khác.

Hy Bình hướng về Tứ Cẩu và Hoàng Đại Hải nói: “Thu thập một chút, chúng ta cần phải trở về. “

Cốc U Lan và Bạch Mạt Lị hai người kèm hai bên ' chiếc bánh tét ' Vưu Túy bước đi, Vưu Túy quay đầu lại hét: “Địa Kiệt, Địa Ngục môn giờ giao cho ngươi, ngươi phụ trách làm hậu sự cho môn chủ, cùng với hết thảy mọi sự trong môn phải chu toàn, ta sẻ đem đầu Hoang Hy Bình về tế hắn. “

Tứ Cẩu nói: “Hy Bình, nàng ta giống như không phải là nữ nhân của ngươi a. “

Hy Bình nhìn Từ Phiên Nhiên cùng Thiên Phong Song Kiều tức giận cầm đầu đám ngườillii khai ở đằng xa đứng đợi mọi người, cười nói: “ta có nói là nàng ta sao? “

Hoàng Đại Hải thở dài: “Xem ra chúng ta cùng với Thiên Phong bảo chấm dứt rồi. “

triệu Tử Hào nói: “Bọn họ củng thật là không có nhân tính, ta ủng hộ với Hy Bình, làm người mọi việc đều không cần phải tuyệt tình, Thi Trúc Sinh đã chết rồi, vì sao lại còn muốn giết thê tử và muội muội của hắn nữa? Không phải bọn họ đi giết nhi tử của ông ta, hơn nữa chúng ta cũng không phải là lũ đồ tể. “

Tứ Cẩu nhìn sang Thi Nhu Vân, nói: “Hy Bình, tiễu mỹ nhân trong lòng ngươi không còn vùng vẫy nữa kìa “

Hy Bình thở dài: “Nàng ta không còn khí lực nữa, ai! Tử súc sinh cũng thật là, chết đi cũng không để người ta bình an. “

Thi Nhu Vân nói: “Ngươi không được chữi ca ta, ngươi thả ta ra, ta phải thay ca ta báo thù. “

Hy Bình nói: “Tất cả đã nói rồi, ca ca nàng không phải do ta giết, nàng rõ ràng thấy ca ca nàng tự sát, cừu cái gì mà báo? Về sau ngoan ngoãn cho ta a, ta sẽ là đại ca mới của nàng, nàng phải nghe lời ta. “

Thi Nhu Vân gào lên: “Tóm lại là ngươi hại chết ca ta! Ta không cần ngươi chiếu cố, ngươi là đồ phôi đản, cuồng sát nhân, ngươi mới không phải đại ca ta, ta ăn bản không có biết ngươi! “

Độc Cô Minh đi tới nói: “Tất cả đều đã xữ lý xong, chúng ta có thể khởi hành rồi “

Hy Bình đem đao giao cho Tứ Cẩu, ôm chặt lây Thi Nhu Vân không còn vẻ láu lỉnh, nói: “ĐI thôi! “

“Ta không đi, đò phôi đản nhà ngươi thả ta ra, ta phải lưu lại bồi tiếp đại ca ta, các ngươi hại chết ca ta! Ô ô, ca ca, bọn họ muốn đem Nhu Vân mang đi, Nhu Vân chỉ muốn ở lại bên cạnh huynh thôi! Ca! “

Thi Nhu Vân lại bắt đầu vùng vẫy, đôi bàn tay nhỏ bé đánh vào Hy Bình, nhưng mà sức mạnh của nàng đối với Hy Bình mà nói, là không đủ tạo thành thương tổn gì, chỉ là nàng có khi đánh trúng vào vết thương nơi ngực hắn, khiến hắn đau đớn cắn chặt quai hàm chịu đựng.

Hy Bình mặc kệ nàng cắn đánh như thế nào, vẫn ôm nàng tới bên cạnh tuấn mã ô long.

Ô long đột nhiên quỳ gối xuống, Hy Bình ôm lấy Thi Nhu Vân ngồi lên trên lưng ô long, nói: “Nàng lưu lại nơi này ta không an tâm, mặc kệ là nàng muốn hay không muốn, ta đã đáp ứng ca nàng. Nếu như hắn còn sống, ta có thể nuốt lời, đáng tiếc hắn chết rồi, ta phải đáp ứng thỉnh cầu của hắn, cho nên, nàng về sau không được rời khỏi ta.! “

Thi Nhu Vân đối với lời này của hắn, một câu cũng không có lọt tai, vẫn như trước vùng vãy kêu khóc: “Ta không! Ta hận ngươi, ngươi gì cái gì lại dẫn người tới nhà ta? Ngươi hại chết ca ta, ngươi có biết không? Ca đối với Nhu Vân rất tốt! Ca là người tốt nhất trên đời, ngươi là kẻ xấu nhất, ta không muốn ở bên cạnh ngươi, ngươi mau thả ta xuống, ngươi... “

Nàng đột nhiên nói không ra lời, bởi Hy Bình đã cuối xuống, đem khuôn mặt nhỏ của nàng nâng lên, hôn bịt miệng nàng.

Cái hôn ôn nhu của cừu nhân, so với bị một kiếm của tình nhân còn bất ngờ hơn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx