sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Liệp Ưng Đổ Cục - Hồi 1 phần 2

Tra hỏi

Lão nhân bán hàng tuổi tác cũng đã cao, tai mắt cũng không còn linh hoạt, nói năng cũng không mấy rõ ràng, giống như đại đa số chủ quán bán hàng lặt vặt vậy, cả đời đã trải qua bao gian nan khốn khổ, không có sản nghiệp, cũng không có thân nhân, đến già vẫn gian nan khốn khổ như trước, mình làm sao có thể hy vọng lão kể rành mạch, nhìn rõ ràng một chuyện cho được?

Nhưng lão lại là người duy nhất "nhìn thấy".

Tiền Nguyệt Hiên bị đâm chết sáng sớm hôm đó, người duy nhất nhìn thấy gã là lão nhân tai mắt nghễnh ngãng, miệng mồm phều phào đó.

Người duy nhất nhìn thấy thiếu niên kia cũng là lão.

Vụ án mưu sát có quan hệ oanh động đó, lão không những là người duy nhất mục kích, cũng là manh mối duy nhất.

Cho nên muốn tra hỏi về vụ án mưu sát đó, chỉ còn nước hỏi lão.

Trong hình đường của lão Hình Tổng, lão Hình Tổng và lão nhân đang đối đáp, thính giả bên cạnh là Lăng Ngọc Phong và trung niên nhân rất uy nghiêm.

Lão Hình Tổng hỏi:

- Hôm đó quán của ngươi hình như mở cửa rất sớm, bình thường ngươi đều mở cửa sớm như vậy sao?

Lão nhân đáp:

- Phải, một người tuổi tác đã cao, tự biết mình không còn sống được bao lâu, thức dậy sớm hơn người ta một chút.

Lão Hình Tổng hỏi:

- Sớm như vậy mà quán của ngươi cũng có khách?

Lão nhân đáp:

- Phải, khách nhân bình thường cũng không đến sớm như vậy, vị khách nhân đó đặc biệt một chút.

Lão Hình Tổng hỏi:

- Bộ dạng của hắn ra sao?

Lão nhân đáp:

- Là một người trẻ tuổi rất đường hoàng, ăn không nhiều lắm, cho tiền quà lại không tệ.

Lão Hình Tổng hỏi:

- Hắn nhìn có chỗ nào đặc biệt không?

Lão nhân đáp:

- Cũng không có chỗ nào đặc biệt, chỉ bất quá động tác hình như tẻ ngắt hơn người khác chút ít, ăn cái gì cũng ăn rất chậm, nhai rất kỹ, giống như... giống như là lúc nào cũng chuẩn bị nhổ đồ ăn ra, nhai lại thêm lần nữa.

Chỉ có người thường thiếu thốn đồ ăn, hơn nữa rất quý đồ ăn mới có thể làm như vậy, lão Hình Tổng kinh nghiệm giang hồ phong phú đương nhiên hiểu rõ điểm đó.

Nhưng lão ta đối với điểm đó xem chừng tịnh không đặc biệt chú ý, rất mau chóng hỏi tiếp:

- Ngươi nhìn thấy có người từ trong phiến cửa hẹp phía đối diện đi ra, ngồi lên kiệu?

Lão nhân đáp:

- Tôi nhìn thấy rất rõ, người đó có vẻ giàu giàu có có, xem chừng có tiền phi thường, tuyệt không giống bộ dạng mới sáng sớm lén lút vào ra cửa sau nhà người ta.

Lão Hình Tổng hỏi:

- Hai tháng gần đây, ngươi có nhìn thấy trung niên nhân nào bộ dạng giống như gã ta vào ra cửa sau đó không?

Lão nhân đáp:

- Không có.

Lão Hình Tổng hình như rất thất vọng, thở dài, nhưng lão nhân lại rất mau mắn nói tiếp:

- Cho dù là có, tôi cũng không biết.

Lão Hình Tổng hỏi:

- Tại sao?

Lão nhân đáp:

- Bởi vì hai tháng trước đây tôi ngã bệnh, quán cũng không có mở cửa, bữa trước mới là ngày đầu tiên mở cửa lại.

Lão Hình Tổng cười khổ.

Lão nhân nói:

- Hôm đó lúc người có tiền kia đi ra, đã có người khiêng kiệu đến tiếp gã, gã ra khỏi cửa, kiệu đã đến liền, không những thời gian tính toán rất chuẩn, song phương phối hợp cũng cực kỳ hay, giống như một vở kịch đã diễn rất nhiều lần vậy.

Lão Hình Tổng hỏi:

- Xem như vậy, hành động của người có tiền đó không những quyết không muốn để người ta nhìn thấy, mà còn không thể để người ta nhìn thấy, cho nên mới tập luyện trước?

Lão nhân đáp:

- Hình như là vậy.

Lão Hình Tổng hỏi:

- Kiệu vừa đi, người trẻ tuổi kia có phải cũng đi theo?

Lão nhân đáp:

- Phải, kiệu vừa đi, người trẻ tuổi lập tức đặt đũa xuống, một người một kiệu rất mau chóng quẹo khỏi con hẻm, kiệu phu và người trẻ tuổi xem chừng đi nhanh hơn người bình thường nhiều.

Lão Hình Tổng hỏi:

- Còn sau đó?

Lão nhân đáp:

- Sau đó tôi nghe một tiếng hét.

Lão Hình Tổng hỏi:

- Tiếng hét? Hét làm sao?

Lão nhân đáp:

- Tiếng hét rất thảm, giống như có người dùng hết sức đâm cắt da thịt của gã vậy, nhưng tiếng hét rất ngắn, xem chừng chỉ cắt hai đao là đâm chết rồi.

Lão Hình Tổng cười lạnh:

- Phải cắt hai đao mới cắt chết người, đâu thể coi là quá mau lẹ.

Lăng Ngọc Phong chợt xen miệng, điềm đạm thốt:

- Nếu quả thứ hắn dùng không phải là đao, mà là cưa, tiếng hét vừa vang lên, người đã khí tuyệt, vậy là rất nhanh lẹ.

Lão Hình Tổng hít hít, dùng cưa cưa chết một người, người bị cưa có tư vị gì? Người cưa người có tư vị gì?

- Không cần biết ra sao, chỉ cần kiểm tra qua thi thể là biết hung thủ dùng đao hay là dùng cưa.

Trước mắt chuyện ưu tiên thứ nhất là đi xem thi thể, điểm đó mọi người đại khái đều không dị nghị.

Nhưng Lăng Ngọc Phong vừa bước ra khỏi cửa, lại quay trở lại, rất từ từ, rất cẩn thận hỏi lão nhân kia:

- Ông hồi nãy nói ông nhìn thấy người trẻ tuổi đường hoàng kia trước khi bước ra khỏi cửa đã làm một chuyện, có phải không?

- Phải.

- Làm chuyện gì?

- Hắn trả tiền một chén canh nóng và hai món đồ xào, còn cho tiền quà, tổng cộng là một tiền, hắn chi tiền rất hào phóng.

- Còn có gì nữa? - Lăng Ngọc Phong hỏi. - Hắn còn làm chuyện gì khác?

Lão nhân nghe không hiểu y muốn hỏi gì, cũng không đáp được, may là Lăng Ngọc Phong lại hỏi truy:

- Hắn có phải trước hết đã đặt đũa xuống?

- Hắn đương nhiên trước hết phải đặt đũa xuống.

- Hắn đặt đũa xuống chỗ nào?

- Đương nhiên là bên cạnh chén.

- Là bên nào của chén?

Lão nhân lại đáp không được. Thứ chuyện đó vốn có rất ít người có thể chú ý đến.

Lăng Ngọc Phong có vẻ rất thất vọng, chầm chậm bước ra cửa, lão nhân chợt nói:

- Hắn đặt đũa bên nào, tôi quên rồi, nhưng tôi nhớ lúc hắn ăn, đũa của hắn vô ý đụng ngã hũ ớt, hũ ớt đặt dựa vào tường quán, hắn ngồi đối diện cửa, tường bên trái hắn, hũ ớt đương nhiên là ở bên trái hắn.

- Xem như vậy, hắn dùng tay trái để gắp.

- Không sai.

- Dựa theo thường tình mà nói, tay hắn dùng thường nhất đương nhiên cũng là tay trái.

- Phải.

- Thiếu niên đó còn là chức nghiệp thích khách?

- Đại khái là vậy.

Lăng Ngọc Phong cười cười, nụ cười mang theo một thứ tia sáng như mũi kim, nói tiếp:

- Nếu quả ta đoán không lầm, hiện tại ta ta đã có thể nói đại khái bộ dạng của hắn.

Lão Hình Tổng tin.

Lăng Ngọc Phong quật khởi trong Lục Phiến môn gần đây, tất cả các danh bộ lẫn đại đạo trong thiên hạ đều công nhận là một kỳ tài khó thấy, đối với loại chức nghiệp sát thủ đó, y đương nhiên đã sưu tập một phần tư liệu cực kỳ tường tận.

- Trong tư liệu của ta, thích khách dùng tả thủ tịnh không nhiều, có thể trong giây lát lấy mạng Tống Thiên Lệnh, tối đa không có quá ba người, tuổi tác cỡ hai mươi cho tới ba mươi, chỉ có một người.

- Người đó là ai?

- Là người xuất thân trong một thế gia rất giàu có, bình thời rất kén chọn y phục, thích mặc áo xanh, thân người đại khái suýt soát ta, võ công sở học rất phức tạp, cho nên mới có thể dùng rất nhiều phương pháp khác biệt để sát nhân.

- Một người như vậy, tôi tin rằng bọn ta rất mau chóng có thể tìm ra.

Điểm đó Lăng Ngọc Phong cũng tin vậy.

Lão Hình Tổng có thể trở thành danh bộ Giang Nam, quyết không phải là may mắn ngẫu nhiêu, tai mắt bộ hạ trong thành của lão nhất định cực nhiều, nếu quả có một người lạ mặt như vầy vào thành, lão thế nào cũng nội trong mười hai canh giờ có thể tìm ra.

- Còn nữa, - Lăng Ngọc Phong thốt, - ta còn muốn ngươi đi điều tra xem chủ nhân tòa đại trạch kia là ai? Gần đây có đổi chủ hay không? Tất cả tư liệu có liên quan đến người đó, ta đều muốn biết.

Y rất mau chóng biết được một điểm.

Một lão bà bà bán ngó sen ngào đường vừa đi ngang qua, rao bán trong con hẻm đằng sau bức tường cao.

Cửa sau chợt mở ra.

Một tiểu cô nương mặc áo đỏ, thắt bím tóc dày cầm một cái tô sứ to in hình hoa xanh ra mua ngó sen ngào đường, đôi mắt sáng ngời tươi đẹp, má lúm đồng tiền sâu hút.

Hiện tại mọi người cuối cùng đã biết chủ nhân của tòa cự trạch đó có một tiểu a đầu rất đẹp.

Người chết

Năm người chết quả nhiên là bị năm phương pháp khác biệt giết chết, có người bị đao bổ, có người bị dây thắt cổ, có người bị một quyền đứt hơi, có người bị quăng xuống sông chết đuối. Thủ pháp sát nhân sạch gọn lẹ làng, manh mối duy nhất là, một đao giết chết Tiền Nguyệt Hiên không phải đâm vào tim bên trái, mà là đâm vào gan bên phải.

Gan bị đâm lủng, tất chết không có cách cứu, cũng giống như tim vậy, tuyệt đối là chỗ trí mệnh.

Nhưng đại đa số thích khách có kinh nghiệm, chỗ đâm đều là tim, không phải là gan, một đao trí mệnh đó đâm thẳng đối diện, đâm vào gan, không đâm vào tim, người sử đao tất phải dùng tay trái.

Nhưng bằng vào một điểm đó cũng vẫn không thể xác định hắn tuyệt đối là dùng tay trái, phản thủ dùng đao đâm ngược cũng có thể dùng tay phải đâm vào gan bên phải vậy, cũng nhanh gọn như nhau.

Cho nên chính như Lăng Ngọc Phong sở liệu, nghiệm thi lần này không phải là hoàn toàn có thu hoạch.

- Có. - Lăng Ngọc Phong chợt thốt. - Lần này bọn ta có một chút thu hoạch.

- Xin thỉnh giáo.

- Bọn ta ít ra đã chứng minh được hung thủ là một thích khách cực kỳ có kinh nghiệm, xuất thủ tấn tốc, chuẩn xác, hữu hiệu, nhưng lại tuyệt đối không ra tay một cách khinh thường.

Năm người chết, thân phận, nghề nghiệp đều không tương đồng, Tiền Nguyệt Hiên làm nghề buôn bán đồ cổ, nghe nói vì khai quật được một đống cổ vật đời Tần Hán mà trở thành tay cự phú, thuật coi chữ trên đồ cổ đặc biệt cao.

Bốn người kia, có người con nhà gia thế, có người là đại thương nhân, có người là địa chủ, còn có một người họ Tống tên Mai Sơn đã về hưu ở kinh thành, nghe đồn tịnh không phải là quan chức, mà là tay cự đạo Tống Thiên Lệnh, thủ lãnh của bọn thái hành đại đạo năm xưa đã cướp hàng của hai mươi ba tiêu cục, ngoại môn công phu và thanh Cửu Hoàn Đao uy chấn Trung Nguyên, là một nhất đẳng cao thủ.

Lần đó gã cũng chết dưới tay của thích khách thuận tay trái đó, bị một sợi dây thừng thắt gãy cổ, chết rất mau lẹ.

Năm người đó chỉ có một chỗ tương đồng.

Bọn họ đều là người có tiền phi thường, hơn nữa đã trải qua một đoạn đời sống ăn sung mặc sướng phi thường.

- Nhưng bọn họ khi chết tịnh không mất tiền bạc gì, cho thấy hung thủ tịnh không phải vì tiền mà giết bọn họ. - Lão Hình Tổng thốt.

- Hắn đã lấy tiền ứng trước, hơn nữa đã lấy quá đủ. - Lăng Ngọc Phong nói. - Đã có người trả tiền cho hắn sát nhân, hắn không thể lấy thêm một xu của người khác, đó là đạo đức chức nghiệp của bọn chúng.

Nữ chủ nhân thần bí

Lăng Ngọc Phong quả nhiên không hổ danh là đệ nhất cao thủ phá án trong công môn, không những lực quan sát và lực phán đoán đều hơn người một bậc, hơn nữa xem chừng còn có thứ dự cảm thần bí như dã thú.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Y vốn không biết gì về tòa cự trạch kia, lại luôn nhận thấy gần đây chỗ đó nhất định đã đổi chủ.

Lão Hình Tổng điều tra cũng rất mau mắn, Lăng Ngọc Phong không nghĩ sai chút nào.

Chủ nhân cũ của tòa cự trạch đó họ Uông, là một vị danh sĩ, cầm - kỳ - thi - họa đều tinh thông, chỉ tiếc không làm ra tiền, cho nên gần đây mới đem tòa cự trạch tổ tông truyền cho bán đi, dẫn gia nhân đi xa, không biết đi đâu.

Cho nên muốn truy tra lai lịch của tân chủ nhân qua lão Uông thì không thể được.

Chủ mua tòa cự trạch đứng tên trên giấy tờ là một người tên là Lệnh Hồ Bất Hành, nghe nói là một đại hán mắt xanh râu xồm, hình như có huyết thống người Hồ, nghe nói rất mạnh bạo, chừng như là thần lực trời sinh, có thể kéo ghị ngựa đang phi.

Nhưng gã lại không phải là chủ nhân chân chính! Ký giấy tờ mua nhà, sơn sửa dọn dẹp, tu chỉnh đình viên, tìm mướn nô bộc đều là gã, nhưng đến cái ngày xông đất vào nhà mới, lại do một thiếu phụ áo xanh đi kiệu đến.

Ai cũng không nhìn rõ được nàng ta là ai? Xấu đẹp ra sao? Nhưng mọi người đều thấy được Lệnh Hồ Bất Hành đối với nàng ta thập phần tôn kính.

Bên cạnh nàng ta có một a đầu mắt tròn mặt tròn, là bạn gái theo hầu, không còn nghi ngờ gì nữa cũng là a đầu ra mua ngó sen, tên là Viên Viên.

Còn nữ chủ nhân? Họ gì? Tên gì? Từ đâu đến? Số tiền khổng lồ dùng mua tòa cự trạch này từ đâu ra? Sau khi định cư ở đây, chuẩn bị sinh sống ra sao?

Không biết.

Hiện tại mọi người chỉ biết nàng ta thích ăn đồ ngọt, thích ăn ngó sen ngào đường, hơn nữa không thích làm trong nhà. Mấy món ăn vặt mà đám bán hàng rong rao bán đầu đường luôn luôn có phong vị độc đáo riêng.

Thứ phong vị đó đại gia khuê tú rất khó lòng đụng đến, vị nữ chủ nhân thần bí kia có phải xuất thân từ một gia đình nghèo khổ?

Có tin tức liên quan đến người trẻ tuổi kia, sang nửa trưa ngày thứ hai mới về đến, lúc đó Lăng Ngọc Phong đang hưởng thụ bữa ăn thịnh soạn nhất trong ngày, bao gồm gà rừng, bồ câu, cá tươi, giò heo, thịt bê thui, rau quả và nước trái cây tươi.

Vô luận dưới bất kỳ tình huống nào, y đều tìm cách ăn ngon lành như vậy, mỗi ngày xem chừng y đều muốn nuốt mấy món đồ ăn bổ béo để bổ sung cho thể lực tổn hao của hắn.

Lúc y ăn cũng nhai nuốt rất kỹ càng, người giang hồ quanh năm sinh hoạt mạo hiểm hình như đều có đặc tính chung đó.

Đặc tính như sói lang.

Lúc bọn họ ăn một bữa cơm, đều chừng như ăn bữa cơm cuối cùng trong đời vậy.

Người trẻ tuổi thuận tay trái đó, lúc đăng ký mướn phòng ở Nghênh Tân khách sạn đã dùng tên Trình Tiểu Thanh, đêm hôm qua y trú ở Nghênh Tân khách sạn.

Cái chết của bọn Tiền Nguyệt Hiên không ngờ không phải là vì tiền tài, vậy lý do còn lại chỉ có một.

- Lý do đó có phải là nữ nhân?

- Phải. - Lăng Ngọc Phong mỉm cười. - Lý do là một nữ nhân tên là Hồng Hồng.

* * * * *

Hồng Hồng mặc đồ trắng, lẳng lặng ngồi trong một vùng trắng.

Trắng, trắng như tuyết, ngoại trừ trắng ra, quyết không có màu sắc nào khác, cả khói trong lư hương bạch kim bốc ra cũng trắng như tuyết.

Ngoài cửa sổ lại là một thế giới đầy màu sắc, núi xanh, trời lam, hoa hồng, cây xanh, bóng râm đen thui.

Nàng lẳng lặng ngồi bên song cửa, ngồi tới nửa trưa mới quay đầu lại phân phó cô gái nãy giờ cũng ngồi yên bên cạnh nàng:

- Đi nói với thúc thúc, thỉnh ông ta đêm ngày mai an bài một cục, lại giúp ta chuẩn bị một bình hoa trắng.

Nàng tuy tận lực khống chế lấy mình, tiếng nói vẫn vì kích động mà run run.

Cô gái mặt tròn lại chu miệng:

- Lại muốn hoa trắng, lại muốn mời khách, lại muốn uống rượu, vậy là sao chứ?

Hồng Hồng giả như không nghe ả nói, mắt lại lạc về chốn xa xăm, ký ức xa xăm đã phai nhạt, nhìn giống như một vùng sương khói.

Một vùng sương khói màu tím, mang theo máu tươi.

* * * * *

Lăng Ngọc Phong đã ăn xong, đang đứng trước cửa đi qua đi lại không ngừng, y xem có vẻ luôn luôn dùng không hết tinh lực, rất ít khi ngưng nghỉ.

Hiện tại y đang phát ra một mệnh lệnh cho lão Hình Tổng, tuy đơn giản, nhưng lại nhất định phải chấp hành triệt để.

- Ta biết trong mười năm gần đây ngươi có huấn luyện năm cao thủ sát nhân, tuyển ra từ ba trăm sáu chục sát thủ, có phải không?

Ánh mắt lão Hình Tổng tỏ lộ biểu tình thất kinh, đó là "cơ mật" của lão ta, lão không hiểu bí mật đó làm sao có thể tiết lộ ra, càng không hiểu làm sao Lăng Ngọc Phong biết được.

Lăng Ngọc Phong đang hỏi lão:

- Năm người đó hiện giờ có bao nhiêu người trong thành?

- Tất cả đều đang ở trong thành.

- Ngươi có thể nội trong một canh giờ triệu tập hết bọn họ đến Nghênh Tân khách sạn được không.

- Có thể.

- Được, vậy một canh giờ sau bọn ta gặp lại ở đó.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx