sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Liệp Ưng Đổ Cục - Hồi 5 phần 3

Kết luận

Dưới tàng cây trước căn tiểu lâu chỗ tối nhất trên con đường nhỏ giữa những luống hoa, bày một bàn rượu, rượu bồ đào Ba Tư ngòn ngọt, ngâm xuân băng, lại khơi khơi mang theo một chút hương khí uất kim hương thoang thoảng.

Giữa núi xanh mây trắng hoa lá sầm uất, phảng phất có người đang hát nhỏ:

- Lan lăng mỹ tửu uất kim hương, ngọc uyển thịnh lai hổ phách quang.

Khách nhân là Quan Nhị, Trương Ngũ, Trương Bát, Công Tôn Dịch, Đinh Nhất Trảo và Gia Cát Thái Bình, nửa khách nửa chủ là Bốc Ưng.

Nữ chủ nhân hoa dung thắng ngọc, ống tay áo dài thêu vàng, cùng một màu với hoàng kim trong tiêu xa, đều là vàng mười nguyên chất.

Tiêu xa Thiên Hạ Thái Bình tất cũng có lúc không thái bình.

Mọi người đối với chuyện đó có ý kiến gì đây?

Công Tôn Dịch nói:

- Ta thật cảm thấy rất kỳ quái, mọi người xem chừng đều nghĩ thiên hạ chỉ có một mình ta là có thể hạ độc trong thịt.

Đinh Nhất Trảo nói:

- Thứ mê dược đó quyết không thua kém Công Tôn Dịch, ta chỉ vừa ngửi chút khí vị, xuất thủ đã chậm liền.

Hồ Kim Tụ thốt:

- May là ngươi chậm chút xíu, cho nên hiện tại mọi người vẫn còn rất thái bình.

Trương Ngũ nói:

- Ta không có gì để nói.

Trương Bát nói:

- "Khinh Như Phi Yến" Hồ Kim Tụ quả nhiên tài giỏi.

Gia Cát Thái Bình nói:

- Không cần biết ra sao, hiện tại cuối cùng lại đã thiên hạ thái bình, ta lại kêu người nấu một nồi thịt, đã đặt trên lò rồi.

Quan Nhị nói:

- Một nồi thịt đó của ngươi, ta không ăn thống khoái không được.

Quan Nhị nói xong câu đó, mọi người đều thất kinh.

Quan Ngọc Môn luôn luôn tâm cao khí ngạo, lần này thất bại tơi tả, không ngờ còn có tâm tình để ăn thịt.

Người đó có phải thật là Quan Nhị không?

Bốc Ưng đã chú ý quan sát y rất lâu, hiện tại mới mở miệng.

- Cuộc đánh cá lần này ta tuyệt đối không có nhúng tay, một khi là vụ cá của ta, ta không thể nhúng tay. - Bốc Ưng nói rất trịnh trọng. - Đó là quy củ của ta, ngươi nên tin ta.

- Ta tin ngươi. - Quan Nhị nói. - Ta luôn luôn tin ngươi.

- Hiện tại tiêu xa của Gia Cát Thái Bình đã bị cướp, tiêu ngân đã lọt vào địa phận của Hồ đại tiểu thư. - Bốc Ưng hỏi Quan Nhị. - Hiện tại ngươi có phải đã thua rồi?

- Không.

- Ngươi còn chưa thua?

- Ta đương nhiên còn chưa thua. - Quan Nhị nhìn Bốc Ưng, trong mắt ngập tràn vẻ cười cợt. - Lần này người thua là ngươi.

Quan Nhị nói câu đó ra, mọi người lại thất kinh.

Quan Ngọc Môn luôn luôn ngôn xuất như sơn, lần này lẽ nào muốn chối gian?

Đó đương nhiên không thể có được.

- Cuộc cá Tiết Địch Anh và Liễu Khinh Hầu lần trước, bọn ta tả cũng thua, hữu cũng thua, trong trong ngoài ngoài tổng cộng thua hết một trăm vạn lượng, trong đó có hai mươi ba vạn lượng chung ra là kim phiếu Đại Thông.

- Đúng, ta có kiểm tra.

- Không tưởng được là Đại Thông luôn luôn tài lực hùng hậu không ngờ lại phá sản, kim phiếu đổi tiền của bọn họ phát ra cũng trong một đêm mà biến thành những tờ giấy bỏ đi. - Quan Nhị thốt. - Tin tức đó hiện tại tuy còn chưa truyền ra, nhưng bọn ta đã biết.

Y nói:

- Đại Thông có thể phá sản, Thần Tài lại không thể phá sản, cho nên bọn ta cả ngày lẫn đêm góp hai mươi ba vạn lượng hoàng kim, thỉnh Thái Bình tiêu cục áp tiêu, đưa đến Đổ Cục, hoán đổi lại phế phiếu của Đại Thông.

Nói đên đây, thanh âm của Quan Nhị phảng phất trẻ hẳn ra.

- Chuyến tiêu này vốn là muốn đưa đi Đổ Cục, cho nên ta mới lãnh nhận ăn nồi thịt kia, để cho các ngươi tự đưa chuyến tiêu đến đây. Ở đây cũng là một phân đàn của Đổ Cục, bọn ta rõ ràng đã đưa tiêu ngân bình an đến đích. - Y mỉm cười quay mặt nhìn Bốc Ưng. - Cho nên lần này người thua là ngươi, không phải là ta.

Gia Cát Thái Bình cười ngất:

- Có Gia Cát Thái Bình, nhất định là thiên hạ thái bình, câu nói đó các vị nhất định phải ghi nhớ trong lòng.

Quan Nhị thò tay ra, vừa mới thò ra, răng sói đã lọt vào tay y, y lại khơi khơi còn cố ý thở dài, nhìn Bốc Ưng nói:

- Mỗi một người đều khó tránh khỏi có lúc phải làm người thua, thua một lần cũng bất tất phải quá khó chịu.

- Đúng.

Tiếng cuối

Bốc Ưng thật xem chừng không khó chịu gì mấy, mà còn có tâm tình uống rượu, mà còn uống rất khoan khoái.

Người đó thật có phong độ, thật thua rất hay.

Hồ Kim Tụ kéo ống tay áo lên cao, để lộ đôi cánh tay như ngó sen trắng muốt, bóc vỏ hột sen, lại dùng khóe mắt liết Bốc Ưng:

- Xem ra quỷ kế khôn ranh lần này của chàng lại đã thành công.

- Quỷ kế? - Bốc Ưng chừng như hoàn toàn nghe không hiểu. - Quỷ kế gì?

- Một bên chàng tuy thua một cái răng sói bọc khắc giả mạo tốn tám mươi lăm lượng bạc, một bên tối thiểu cũng thắng vô gấp bốn năm trăm lần.

- Bên đó là bên nào?

- Đương nhiên là bên con khỉ mập Gia Cát Thái Bình.

- Khỉ đã có thể mập như gã, đương nhiên tinh ranh vô bì, ta làm sao có thể lừa gạt gã?

- Chàng nhất định đã đi nói với hắn là hắn sẽ phải để cho Quan Nhị giúp hắn đưa tiêu ngân bình an về đích, hắn nhất định cố ý không tin, cố ý muốn đánh cá với chàng, kỳ thật trong lòng thà chịu thua.

- Sao vậy?

- Bởi vì hắn thua, tiêu ngân lại có thể bình an đưa về, Gia Cát Thái Bình vẫn còn thiên hạ thái bình. - Hồ Kim Tụ cười ngất. - Cho nên lần này người thắng chân chính vẫn là chàng.

Bốc Ưng mỉm cười:

- Không cần biết là sao, ta cuối cùng vẫn để cho Quan Nhị thắng một lần, ít ra đã để cho y cảm thấy mình đã thắng một lần.

Trăng hạ huyền trong ngần, chén hoàng kim nhiều màu sắc, Bốc Ưng nhấp một ngụm rượu bồ đào, thỏa mãn than một hơi:

- Làm người thắng tuy cũng không có gì là hay ho lắm, nhưng ít ra luôn luôn tốt hơn so với người thua.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx