sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Loạn Thế Anh Hùng (Tập 2) - Nhị giải - Phần 01

NHỊ GIẢI

Mây tụ ùn ùn,

Mưa giăng lún phún,

Chiều xuống nơi xa,

Bình địa thành sông,

Có rượu có rượu,

Nhàn ẩm đông song,

Nhớ mong thì lắm,

Xe thuyền không thông.

Thiếu niên nọ tự xưng là Dực Liễm, cái họ này rất hiếm gặp, Dực và Dịch đồng âm, Thẩm Phóng cũng không biết người này có quan hệ thế nào với Dịch Bôi Tửu của Hoài Thượng, chỉ thấy người này cư xử với người khác rất khách khí nhưng Đỗ Hoài Sơn và Tiêu Tứ Ẩn đối với hắn lại khá kính trọng. Vừa ra khỏi Túy Nhan các, hắn liền vẫy gọi một lão đánh xe, bảo lão đưa Chu Nghiên về khách điếm trước. Có lẽ vì vẻ bình tĩnh trong lời nói của hắn mà tuy chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng Chu Nghiên cũng tin tưởng hắn. Bấy giờ thiếu niên mới cùng ba người Đỗ Hoài Sơn, Thẩm Phóng và Tam Nương quay về khách điếm nơi đoàn người Tiêu Tứ Ẩn dừng chân.

Trước tiên, thiếu niên nọ gặp mấy người Vương Mộc, Kim hòa thượng, tuy không nhiều lời nhưng thái độ hòa nhã, khiến người ta bất giác cảm thấy như được tắm gió xuân. Xe tiêu trong tay Đỗ Hoài Sơn lúc này về độ rầm rộ đã thua xa hồi trong tay Tần Ổn lúc chưa qua sông, chỉ còn hai xe nhưng giá trị lại hơn hẳn. Một xe chứa số vàng bạc, châu báu Lạc Hàn tặng, xe kia là tiền bạc bọn họ thu gom dọc đường, tổng cộng cũng phải mấy vạn lượng. Tiêu Tứ Ẩn biết sẽ phải bàn giao hàng tại đây nên đã thuê đứt một gian viện. Việc canh cửa hoàn toàn do đám tiêu sư phụ trách, đám tạp vụ không được tiến vào. Vương Mộc và Kim hòa thượng dẫn mọi người khuân từng món hàng hóa trên xe vào phòng. Thẩm Phóng cùng Tam Nương ở bên cạnh xem. Thẩm Phóng trước nay luôn nghĩ đám người trong lục lâm cùng hạng anh hùng trong dân gian đều là những nhân vật uống rượu bát lớn, ăn thịt miếng to, chẳng biết so đo, ai ngờ đám người này đối với vàng bạc lại rất thận trọng, gảy bàn tính cũng cực kỳ kĩ càng. Thiếu niên kia dường như đã nghe Đỗ Hoài Sơn giới thiệu về Thẩm Phóng, bèn đưa giấy bút cùng bàn tính qua chỗ Thẩm Phóng, cười, nói: “Vất vả rồi!”

Thẩm Phóng tuy là danh sĩ Trấn Giang nhưng như Tam Nương có nói, đối với vấn đề binh lương, vật tư trước nay đều lưu tâm, khác xa hạng hủ nho thông thường, bởi trong lòng hắn biết rõ, bất luận là việc đại sự oanh liệt đến đâu, cái đạo sinh tồn, cái cơ xoay chuyển trong đó đều không rời được chỗ này. Hắn không để ý lắm tới việc nhỏ nhặt trong nhà nhưng luận tới gảy bàn tính toán, sổ sách qua lại, hắn còn tinh tường hơn người thường. Việc tiếp đó cũng không khước từ, có tay danh sĩ Giang Nam như hắn ở bên, giấy bàn giao đương nhiên được liệt kê kĩ lưỡng, rõ ràng khó bì. Vàng ròng, châu báu, bạc thỏi sắp riêng đâu ra đấy, đến cả màu sắc cũng phân chia rành rẽ.

Bận rộn cả một canh giờ mới tính toán xong xuôi. Thiếu niên kia không hề có nét vui vẻ, trong mắt như chất chứa ưu phiền, sau cùng hắn hỏi: “Nếu gom tất cả lại, tổng cộng được bao nhiêu bạc?”

Thẩm Phóng đã tính toán xong, đáp: “Nếu theo giá ngoài chợ mà tính thì tổng cộng được hơn ba mươi vạn lượng, đấy là đã tính cả độ tinh của vàng rồi. Có điều, giá châu báu khó có thể nói chính xác, còn phải xem lúc mua bán làm chuẩn. Nếu đổi chác thuận lợi, có thể đổi thành ba mươi hai, ba mươi ba vạn lượng.”

Thiếu niên cúi thấp đầu, chau mày, tính toán lại.

Đỗ Hoài Sơn ở bên cạnh hỏi: “Vẫn chưa đủ sao?”

Thiếu niên khẽ thở dài. “Trong tay tôi vẫn còn một khoản gần chục vạn lượng, tổng cộng số còn thiếu tôi cũng không rõ là bao nhiêu, nhưng gộp hết cả lại mới được bốn, năm chục vạn lượng, cho nên chỉ sợ còn thiếu độ bảy, tám vạn lượng bạc. Ài, ngàn toán vạn toán, cũng không liệu được lão môn chủ Lục Hợp môn Cù lão anh hùng lại qua đời đúng lúc này.” Hắn khẽ vỗ xuống bàn, than: “Thật đúng là trời không thêm tuổi, ông trời không giúp ta rồi!”

Đỗ Hoài Sơn cũng thở dài, cất tiếng: “Thật ra, bên chỗ ông ấy, chỉ cần công tử không đi, món nợ đó giữa ngài với ông ấy cũng chẳng ai biết.”

Thiếu niên nhướng mày, mặt tuy lãnh đạm nhưng lộ ra khí thế sáng ngời. “Tôi với ông ấy là bạn vong niên, mấy năm nay ông ấy đã gánh vác trách nhiệm giúp tôi quá nhiều. Bây giờ ông ấy qua đời, lại chẳng có người nối nghiệp, việc nhà bề bộn, sao tôi không đi cho được? Có khó khăn hơn nữa, tôi cũng nên thay ông ấy lo liệu cho ổn thỏa, để ông ấy an tâm mà yên nghỉ.”

Đỗ Hoài Sơn biết tính hắn là thế, cũng khó khuyên thêm. Lại nghe ngữ khí thiếu niên hòa hoãn lại, nhàn nhạt nói: “Dịch tiên sinh dặn: khoản bạc này đến được đây, quả thật vất vả cho hai vị. Cái khác không cần nói nhưng trước mắt vẫn còn việc gấp. Tiên sinh vừa đặt ba chục vạn cân lương thảo tại Sào Hồ, đang để ở trấn Phì Tây, phải nhờ Đỗ lão đem thêm hai người chạy qua đó, mau chóng chuyển tới bên Lương Hưng ở Hà Nam. Bên chỗ ông ấy đang khẩn cấp, hơn ba ngàn người đã sắp cạn lương, chuyến này đưa đi, thể nào cũng phải cầm cự được ba, bốn tháng. Ngoài ra, xin Tiêu lão đem người của Lâm An tiêu cục cùng mấy người Kim hòa thượng lên Hoài Thượng, trên ấy cũng đang căng, không đủ người điều động.”

Lời hắn nhàn nhạt nhưng lại có vẻ uy nghi khiến lòng người khâm phục, Đỗ Hoài Sơn tựa như chẳng thể khước từ, miệng hỏi: “Vậy còn công tử?”

Dực Liễm đáp: “Tôi với Thẩm huynh...”, rồi nghiêng người cười với Thẩm Phóng cùng Tam Nương, hơi lộ vẻ áy náy, “... cùng Kinh nữ hiệp sớm ngày mai sẽ chạy tới phủ Lục An, xe tôi cũng đem theo, còn có việc khác cần nhờ vợ chồng Thẩm huynh giúp đỡ.” Thái độ hắn nhã nhặn, tựa như hơi bất an đối với việc quyết định hành trình của người khác, bèn quay sang vợ chồng Thẩm Phóng, mỉm cười. “Kẻ hèn này đường đột, mong hai vị chớ trách, nếu không có việc gấp chi khác, mời cùng đồng hành được chăng?”

Thẩm Phóng thấy Đỗ Hoài Sơn luôn rất mực cung kính với người này, biết hắn mang theo mình đồng hành tất có thâm ý, bèn liếc Tam Nương một cái rồi đáp: “Công tử nói gì thế, phu phụ tôi là kẻ chạy nạn, cậy nhờ công tử, được cùng đồng hành chính là may mắn của bọn tôi.”

Dực Liễm cười, nói: “Trong thời thế bây giờ, với đảm lượng cùng kiến thức của phu phụ Thẩm huynh, không chạy nạn mới là lạ. Hoài Thượng được Thẩm huynh tương trợ thật sự là việc may mắn vô cùng.”

Lời này của Dực Liễm có vẻ chân thành, lúc nói đôi mắt nhìn thẳng vào Thẩm Phóng. Thẩm Phóng lần đầu tiên thấy có người nhìn mình thẳng thắn, vô tư như thế, cũng bất giác nhìn lại Dực Liễm, thấy người này có ánh mắt như tuyết sớm nắng mai, nãy giờ hắn chưa từng chú ý tới tướng mạo của thiếu niên này, bây giờ đánh giá, vẫn không cách nào nhìn được rõ ràng, chỉ cảm thấy thứ khí độ kinh tài tuyệt thế, chẳng dính bùn nhơ kia quả thực là thứ bản thân mình bình sinh chưa từng gặp. Không biết vì sao, khẩu khí của Dực Liễm vốn khiêm nhường nhưng mỗi câu đều như có ý vị chắc như đinh đóng cột. Thẩm Phóng cùng Tam Nương một đường phiêu bạt, đang không biết náu chân nơi nào, tuy nhận lời Đỗ Hoài Sơn gia nhập Hoài Thượng nhưng cũng không được như lời mời khiến người ta yên lòng của thiếu niên này. Thẩm Phóng liếc sang Tam Nương, lòng nảy sinh cảm giác cuối cùng cũng được ổn định: cuộc sống ổn định, sự nghiệp cũng đã xác định, tuy biết sinh hoạt sau này chưa chắc đã không khổ, chưa chắc đã không muôn trùng hiểm nguy, nhưng đại trượng phu có thể làm công việc bản thân yêu thích, phụng sự người mà mình vui lòng phụng sự, tuy trùng trùng gian nguy cũng có gì là khổ...

Tam Nương hiểu rõ suy nghĩ của hắn, bèn khẽ nắm lấy tay hắn.

Lại nghe Đỗ Hoài Sơn nói: “Chỉ là... bên cạnh công tử không phải cũng thiếu người sao, giữ lại một người để sai bảo chứ? Để Vương Mộc ở lại đi, thằng nhóc đó tuy không thạo nói năng nhưng làm việc chắc chắn, đáng để trọng dụng.”

Dực Liễm lại cười, bảo: “Hắn là người làm việc lớn, sao có thể chịu thiệt thòi ở lại cạnh tôi làm chút chuyện vặt này? Có hắn ở đấy, tuy Kim hòa thượng và mấy anh em Lâm An tiêu cục là người mới nhưng ngài với Tiêu lão cũng có thể yên tâm. Tôi đi phủ Lục An cũng không có chuyện gì lớn, một người là đủ, chưa kể còn có vợ chồng Thẩm huynh nữa. Các vị cần gì phải lo lắng, chẳng lẽ hiện giờ tôi đã khiến người khác không an tâm tới mức ấy rồi à?”

Câu cuối của hắn tất nhiên là nói vui, nhưng Đỗ Hoài Sơn nghe xong, trên mặt chỉ miễn cưỡng lộ nét cười. Thẩm Phóng cũng có thể hiểu được nỗi lo của lão, một chuyến tiêu hàng này, từ lúc ra khỏi Phúc Kiến tới khi tới Thư thành, Hoán Nam, dọc đường không biết đã trải qua bao phen gió tanh mưa máu, có biết bao người đã vì nó mà máu chảy thân vong. Cảnh Thương Hoài bị Đề kỵ truy sát, Tần Ổn phải nhẫn nhục bảo hộ hàng hóa, Viên lão nhị thì danh bại thân tàn, không chuyện nào là không liên quan tới nó, vậy mà Dực Liễm lại thản nhiên bảo chẳng phải chuyện gì lớn, thật sự muốn một mình mình cùng hắn và Tam Nương áp tải xe tới phủ Lục An. Thẩm Phóng ngó nhìn Đỗ Hoài Sơn, chỉ nghe Dực Liễm nói: “Ài, Đỗ lão, chuyến này cũng thật vất vả cho ngài rồi! Tốt nhất ngài nên nghỉ ngơi cho tốt, sớm ngày mai lại phải lặn lội tới Phì Tây đấy. Ài, tuổi tác ngài đã lớn như thế, vậy mà còn phiền ngài bôn ba mệt nhọc, cũng là bởi bọn trẻ tuổi chúng tôi vô dụng. Ngài không cần để ý tới tôi, tôi còn muốn nói chuyện cùng Thẩm huynh một lúc nữa.”

Đỗ Hoài Sơn đáp tiếng lui đi, trong lòng tuy lo cho Dực Liễm nhưng vẫn rất an tâm. Không biết vì sao, mỗi lần gặp thiếu niên này, trong lòng lão lắng lại rất lâu, thế thời nhộn nhạo, ngang dọc khó lường, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt hắn, Đỗ Hoài Sơn bèn cảm thấy bản thân dường như lại có thể sống một khoảng thời gian bình ổn và có tôn nghiêm.

Sớm ngày hôm sau, ba người Thẩm Phóng, Tam Nương cùng Dực Liễm áp tải hai xe hàng lên đường. Xa phu vẫn dùng người Đỗ Hoài Sơn gọi tới, hình như cũng là người trong nghĩa quân. Lúc chia tay, Thẩm Phóng có cảm giác, tuy không ai nói gì nhưng bất luận là Đỗ, Tiêu nhị lão hay là mấy người Vương Mộc, Kim hòa thượng đều có ý quyến luyến thiếu niên nọ. Vì họ đều là nam tử, thần sắc thiếu niên lại vững vàng, cho nên trên mặt mọi người đều không lộ ra. Dọc đường, Thẩm Phóng nghĩ: Vị Dực Liễm này rốt cuộc là người thế nào? Kim hòa thượng vốn không quen hắn, ắt hẳn tối qua Vương Mộc đã nói gì đó, hôm nay mới có thái độ như thế.

Thẩm Phóng cùng hai người Đỗ, Tiêu và đám Kim hòa thượng tự nhiên cũng có một phen bịn rịn. Gặp nhau lúc khó khăn, cùng thuyền vượt sông, bỗng một sớm lại kẻ đó người đây, mỗi người một nẻo, thời thế như vậy, có thể không thương cảm sao? Nhưng mọi người cũng không nói gì, vẫn là Tiêu Tứ Ẩn lên tiếng: “Bảo trọng, gặp nhau trên Hoài Thượng.”

Một câu này tựa như đã nói ra tiếng lòng của mọi người, hai mươi mấy người đều đưa tay ra, tụ lại một chỗ, vỗ mạnh một cái rồi tản đi. Tam Nương ở một bên nhìn, không tham gia nhưng tủm tỉm cười. Trong lòng nàng lại dấy lên cảm giác rốt cuộc cũng thấy được một đám ra dáng nam nhân. Thứ cảm giác này thật tốt, là một nữ nhân, từ trước tới nay, nàng lo lắng quá nhiều, sống cũng quá mệt mỏi. Bấy giờ, nàng quay đầu lại, chợt thấy Dực Liễm không hề ở trong đám ấy mà đã lên xe trước rồi. Nàng liếc nhìn bóng hình hắn ở trong xe, cảm nhận được rằng: hắn cô đơn.

Cái xe chở vàng quá đầy, ba người bèn ngồi trong xe chở bạc. Cái xe này đã đổi thành cái xe thiếu niên nọ tự mình chuẩn bị, xem ra là hay sử dụng, kết cấu rất hợp lý, bạc đều đặt dưới gầm cho nên lòng xe rất rộng. Bên trong tuy giản dị nhưng thoải mái. Tối qua, Thẩm Phóng cùng thiếu niên nọ trò chuyện cũng không lâu, chủ yếu là Dực Liễm thỉnh giáo hắn về vấn đề phân loại sổ sách, xem ra Hoài Thượng quả nhiên đang thiếu nhân tài ở phương diện này.

Lúc này, Thẩm Phóng chợt nhớ tới một vấn đề khác, bèn hỏi Dực Liễm: “Tôi nhớ sứ thần nhà Kim trước nay thường ngông cuồng, thích gì làm nấy, vì sao hôm qua Đỗ lão mới dọa một câu mà Bá Nhan kia đã chạy mất vậy?”

Dực Liễm tủm tỉm cười, đáp: “Câu đó là tiếng lóng của nghĩa quân Hoài Thượng, trên đất Hoài Thượng e là chẳng mấy ai không biết. Sứ nhà Kim ở Giang Nam có thể ngông cuồng là bởi có Triệu quan gia[14] bảo hộ, ở Giang Bắc thì phải thu liễm một chút. Mấy lần trước, Bá Nhan cũng từng đi sứ, dọc đường kiêu căng, tàn hại trăm họ, làm vô số việc xấu xa. Nghĩa quân Hoài Thượng phẫn nộ, nhưng vì không muốn gây chiến tranh với nhà Kim, khiến muôn dân chịu khổ nên cũng không tiện giết gã, bèn vạch đao cảnh cáo gã trên đường gã đi sứ lần trước, một đường từ Thương Khâu tới An Khánh tổng cộng là mười ba lần, lần cuối cùng thậm chí còn để lại vết đao cạnh gối gã, cho nên Bá Nhan kia mới biết sợ. Sau đó tại An Khánh, Tam Canh Cố Vũ trong Thập niên ngũ canh ra mặt, gặp Bá Nhan một lần, hỏi gã một câu: “Nếu muốn lấy thủ cấp của ngươi, ngươi phải chết bao nhiêu lần rồi?” Mặt Bá Nhan xám như tro, đáp không nên lời, Cố Vũ cười lớn mấy tiếng, xuất ra một đao nhanh như chớp, chém đứt tóc gã thông dịch của gã, từ đó lúc gã đi sứ, khi ở trên đất Hoài Thượng cho tới Giang Bắc đã thu liễm hơn nhiều.”

[14] Quan gia tức là nhà vua.

Thẩm Phóng nghe mà lòng sảng khoái, cảm thấy quả nhiên đất Hoài Thượng chẳng như Giang Nam, có thật nhiều chân anh hùng, hảo hán, bèn cười, nói: “Thế chẳng phải ai tụng câu ấy cũng có thể hù dọa người Kim sao? Ha ha... “Giang hồ dạ vũ thập niên canh”, đây đã thành một lời chú rồi, câu nói đó ám chỉ Thập niên và Ngũ canh mà Dực công tử nói đến chăng?”

Dực Liễm cười nhẹ không đáp, Tam Nương Tử thấy phu quân quá ngây thơ đối với việc trên giang hồ, không khỏi cười, nói: “Còn cần có cây cờ nhỏ kia nữa, đó mới là bằng chứng. Chàng cho rằng ai đọc mấy câu ấy Bá Nhan cũng tin ư? Còn nữa, câu ấy từ miệng ai nói ra cũng có được cái khí thế như từ miệng Đỗ Hoài Sơn sao?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx