sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Loạn Thế Anh Hùng (Tập 2) - Tam giải - Phần 02

Người lên tiếng đương nhiên là Dực Liễm. Lại thấy Dực Liễm xoay qua Cù Vũ, cười, nói: “Tại hạ có đỗ hai cái xe bên ngoài, trong xe có mấy cái rương vật phẩm, không biết có thể nhờ người của quý phủ chuyển vào không?”

Cù Vũ vốn không quen nghe người ta sai khiến, nhưng thấy hắn ngữ khí hòa nhã, khẩn khoản nhờ vả, không cách nào cự tuyệt, bèn ngẩn ra một lát rồi khoát tay, lập tức có thủ hạ ra ngoài khiêng vào. Những người đang chắn cửa trông thấy thần sắc mọi người đều ngượng ngùng tránh đi. Cửa kẽo kẹt mở, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, mọi người đều có cảm giác hơi hoa mắt. Có người không rõ vì sao buông tiếng thở nhè nhẹ, tựa như được thả lỏng. Duy có ba người ngồi bàn đầu phía đông hình như không thích ánh nắng, thấy ánh nắng hé rạng màn tối bèn “hừ” một tiếng, dường như không hài lòng.

Thứ Dực Liễm đem tới khá nặng, Lục Hợp môn phải viện tới bảy, tám tráng hán mới lần lượt mang lên được. Chúng nhân nhất loạt nhìn vào, thấy đang được khiêng lên là hai cái hòm sắt, không quá to nhưng có vẻ rất nặng, hai gia đinh to khỏe khiêng chúng rõ ràng rất vất vả. Thứ đằng sau thì được dùng vải bọc kĩ, mở ra thì là sáu, bảy chục bao bọc bạc, không cần xem kĩ mọi người cũng biết thứ chứa bên trong là bạc trắng. Tuy không biết bạc này tới từ đâu, đem lên có ý gì nhưng trong mắt ai nấy như nắng hạn gặp mưa rào, hiện chút mừng rỡ. Chỉ là không biết trong hòm sắt là thứ gì, mọi người không khỏi nhất tề nhìn đăm đăm vào cái hòm đó.

Chỉ thấy Dực Liễm đứng dậy, cười mà bước tới giữa phòng, cầm chìa khóa mở khóa hai cái hòm rồi nhẹ nhàng nâng nắp hòm, bên trong còn phủ một tầng vải vàng. Xung quanh nín thở, thấy Dực Liễm vén lớp vải mềm cuối cùng, lộ ra thứ chứa bên trong. Đại đa số chỉ có cảm giác chưa kịp nhìn được gì thì đã bị ánh vàng dội vào mắt, óng ánh sáng rực, ai nấy đều không khỏi kinh ngạc “ồ” lên một tiếng. Thì ra trong hòm chất đầy vàng ròng! Thật ra mà nói, ngồi đây chẳng ai nghèo cả, nhưng dù có là Ngô Tứ của Bán Kim đường, Hồ Thất Đao của Ngũ Hành đao, chỉ e cả đời chưa từng thấy nhiều vàng đến thế, mà toàn là vàng thật, bạc thật, không chút giả mạo. Dực Liễm lại mở bao đựng bạc, có mấy thỏi bạc lăn xuống đất, trắng bạc thích mắt, bao nhiêu người nhìn thấy đều cảm thấy tim ngừng đập. Mới rồi nghe về số nợ nần Cù Bách Linh để lại, có mấy người gần như cảm thấy mình như đã chết, lúc này tựa như sống lại.

Sau cùng, Dực Liễm lấy từ trong người ra một xấp giấy, chính là thứ thời bấy giờ gọi là “giao kèo”, tức cái hậu thế gọi là ngân phiếu, hắn rút ra một tờ đưa cho Lý Bạn Tương, cười, nói: “Lý huynh, đây là phiếu của hiệu Bảo Thông của Lâm An, huynh nhìn xem, có tin được không?”

Trên phiếu ghi giá trị một nghìn lượng. Lý Bạn Tương vốn có đôi mắt sắc bén, nửa đời người làm việc với mấy thứ này, nhìn một cái liền biết không phải hàng giả, lập tức gật đầu. Ai nấy đều không khỏi đoán xem xấp giấy trong tay Dực Liễm kia đáng giá bao nhiêu. Lại thấy Dực Liễm khom người, cầm một thỏi vàng lên, đè lên xấp ngân phiếu rồi ôn tồn hỏi: “Không biết mấy thứ này có mua nổi nợ của Cù lão anh hùng chăng?”

Nói rồi, hắn cười nhạt, nhìn sang Cù Vũ. “Vàng ròng tổng cộng một vạn một ngàn bảy trăm ba mươi lượng tròn, bạc ròng sáu vạn ba ngàn lượng, ngân phiếu của hiệu Bảo Thông của Lâm An, hiệu Thông Tế của Hợp Phì tổng cộng mười một vạn lượng. Không biết cộng vào đổi được bao nhiêu quan ngân?”

Lý Bạn Tương duỗi ngón tay sờ xem độ tinh khiết của thỏi vàng. Phải biết thời bấy giờ loạn lạc đã lâu, vàng quý tiền rẻ, một lượng vàng đủ đổi được gần ba mươi lượng bạc trắng. Chỉ thấy Lý Bạn Tương nhẩm tính một lát, cười, đáp: “Tổng cộng đổi được đến ba mươi chín vạn lượng bạc.” Dực Liễm quay đầu sang nhìn hắn một cái, tủm tỉm, hỏi: “Thật sao?”

Lý Bạn Tương đỏ bừng mặt. Bản mặt này của hắn, đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục[22], từ khi làm chưởng quỹ đến nay chưa từng đỏ mặt, nhưng cái lườm kia của Dực Liễm lại như khiến hắn không chịu nổi. Bỗng nghe bên cạnh có người cười giễu, một người khác thấp giọng nói: “Lý chưởng quỹ, ông là người làm ăn, cũng là chủ nợ, đòi nợ thì được nhưng cũng phải hợp tình hợp lý, không thể dìm hàng ép giá. Để tôi nói, món hàng này, đổi sang quan ngân thì bốn mươi ba, bốn mươi bốn vạn lượng cũng là công bằng, hợp lẽ trời. Ba mươi chín vạn lượng? Hẳn không phải như ông nói đâu.”

[22] Ngạn ngữ Trung Quốc: “Tam cửu” và “Tam phục” lần lượt là những ngày lạnh nhất và nóng nhất trong năm. Ngạn ngữ ý chỉ sự luyện tập chăm chỉ không nề hà. Ở đây ý là da mặt Lý Bạn Tương đã được luyện một cách cẩn thận.

Trong mắt Lý Bạn Tương bừng nộ, quay đầu lại nhìn, thấy người cười là Ngô Tứ, mở miệng lại là Hồ Thất Đao nhưng cũng không tiện phát tác. Thẩm Phóng ở bên cạnh thầm thì với Tam Nương: “Hồ Thất Đao kia nói năng công bằng, xem ra còn xứng với hai chữ “anh hùng”.”

Trong lúc Thẩm Phóng thầm thì, Dực Liễm đã về chỗ, bưng trà, uống một ngụm, khẽ khàng thở ra một hơi. Bên này hắn không vội, bên kia ai nấy đều gấp gáp. Tròng mắt đen, bạc trắng xóa, mắt thấy giấy nợ trong tay đã đi tong, đột nhiên lại xuất hiện một khoản tài vật lớn chừng này, ai nấy đều giật thon thót. Uống xong mấy ngụm trà mới nghe Dực Liễm nhàn nhạt nói: “Bảy năm trước, việc tài vụ trên Hoài Thượng mới lập, tại hạ có may mắn quen biết Cù lão anh hùng. Cù lão tính tình hào hiệp, thấy nghĩa quân Hoài Bắc nghèo khổ, mới gặp đã tặng luôn ba chỗ sản nghiệp, phong thái ngày ấy, tới nay khó quên, tình ấy nghĩa ấy, người của Hoài Thượng ai nấy ghi tạc, làm sao dám quên?”

Mọi người không ngờ hắn tuổi còn trẻ mà lại thong dong kể chuyện xưa, nhưng bạc là của hắn nên cũng đành nhẫn nại lắng nghe, huống chi việc của Hoài Thượng trước giờ muôn kiểu đồn đại, rất thần bí, mọi người cũng thực có hứng nghe.

Chỉ nghe Dực Liễm tiếp tục kể: “Các năm sau đó, quyên tặng của Cù lão anh hùng ngày một nhiều, tại hạ cũng từng mấy bận trong lòng không yên, nhưng Cù lão đối với việc trong gia môn...”, hắn liếc người trong Lục Hợp môn một cái, hơi ngừng lại, “... trong lòng không vui. Người nói: “Sản nghiệp này là do một tay ta gây dựng, đáng tiếc, đám môn hạ đã quen an lạc, chỉ biết tranh chấp, khiến lòng muốn truyền Lục Hợp môn đã nguội lạnh.” Người cũng thường nói: “Do ta mà có, vì ta mà mất, ta có gì phải tiếc hận?” Từ đó về sau, Hoài Thượng càng được Cù lão tiếp trợ nhiều hơn. Mấy năm nay, Lương Hưng ở Hà Nam, Sở Tướng quân ở Tương Phàn, Dữu Bất Tín ở Tô Bắc sở dĩ còn có thể gian khổ tranh đấu, thủ vững không lui, bảo vệ được một phương lãnh thổ, cho trăm họ ven sông Hoài có cơ hít thở, tâm sức và tài sản Cù lão anh hùng góp vào đó thực là đại công. Đặc biệt là hai năm gần đây, Hoài Thượng khó khăn, ngài vẫn đều đặn tặng tiền tài tới, tôi chỉ e gia sản Cù lão đã hết sạch, đây đa phần là vay mượn. Cù lão không chịu nói, tôi cũng không tiện hỏi, chỉ thầm hứa với ngài một câu: “Nghĩa quân Hoài Thượng tuy nghèo nhưng quyết không thể lụy tới Cù lão anh hùng vay nợ tứ xứ, làm nhục tới thanh danh.” Tôi nhận được tin, biết mấy năm nay Cù lão anh hùng cũng có mấy bận làm ăn, mua vào không ít sản nghiệp, chẳng qua thu vào thì ít, chi ra quá nhiều, người làm thì ít mà kẻ tiêu lại lắm, không phải Cù lão định nợ các vị mà không trả, quả thực là vì nhất thời dính dáng quá nặng. Nửa tháng trước, ngài còn nhờ người chuyển lời, nói tâm lực mệt mỏi, hỏi xem tôi còn có khó khăn gì không. Qua một thời gian nữa, chỉ sợ mình sẽ phải để lại cho tôi chút phiền hà. Tôi liền biết Cù lão anh hùng đã không chống đỡ được nữa, sắp khuất núi rồi, nhưng không ngờ sự tình lại tới nhanh thế này.”

Dứt lời, hắn buông tiếng thở dài, nhìn di ảnh của Cù Bách Linh treo trong nội đường, nhất thời không nói gì nữa. Chúng nhân vốn không biết còn có đoạn ẩn tình này, thì ra ngân lượng được dùng như thế, mọi ánh mắt đều dõi theo cái nhìn của hắn về phía di ảnh. Chỉ thấy trong bức họa là một lão nhân quắc thước, nét mặt góc cạnh, hai bên mép hơi trễ xuống, ánh mắt nhân từ, tựa như chết rồi mà vẫn lo buồn cho thế sự, có điều đôi mắt này của lão nhân thể hiện sự dứt khoát, kiên định, vững vàng, không chịu cúi đầu.

Tam Nương nhìn vào đôi mắt của lão nhân, lại nhìn sang Dực Liễm, thấy khuôn mặt Dực Liễm không chút biểu cảm. Nàng nhìn xuống đôi tay hắn, thấy Dực Liễm tuy văn nhân sức kém song đôi tay lại không nhỏ, nhưng gầy, năm ngón tay trắng nhưng cũng thẳng, cứng, vững vàng, chắc chắn, đó hẳn là đôi tay không dễ dàng chịu vái lạy. Khóe miệng hắn cũng hơi trễ xuống, thần sắc khác với vẻ bình đạm thung dung ngày thường.

Trong nội đường có người khẽ thở dài. Từ sau khi biết Cù Bách Linh qua đời, chúng nhân cơ hồ đều nghĩ tới tiền của mình trước tiên, sự yên ổn, lòng lo lắng đều dồn cả vào đấy, tới tận lúc này mới thực sự nhớ tới người đã khuất, tới dáng vẻ Cù Bách Linh lúc sinh tiền, tới giao tình giữa mình và Cù lão, có người đã đỏ hoe mắt. Không nói đâu xa, Cù Bách Linh là người có công lớn với thành Lục An. Năm đó, quân Kim xuống phía nam, đi qua đất này, biến nơi đây thành một mảnh đất tàn, sở dĩ Lục An không gặp phải tai họa bị hủy hoại hoàn toàn là nhờ vào công lao kháng địch của Cù Bách Linh cùng Bát Tự quân, chỉ một lần ấy không biết đã bảo vệ được bao nhiêu bách tính. Người bình thường còn biết lẽ phải quấy, lúc này họ đều vứt bỏ lợi ích trước mắt, trông tới di ảnh, không khỏi lần đầu tiên trong đời dấy lên cảm giác lão nhân kia, cái lý tưởng kia, lòng kiên trì kia hóa ra đã từng ở gần mình như thế.

Bỗng nghe Dực Liễm than khẽ: “Nay Cù lão anh hùng đã cưỡi hạc về Tây, nghĩa quân Hoài Thượng tôi tuy không dư thóc gạo, không thừa vải vóc nhưng cũng không thể để tổn hại đến thanh danh của Cù lão. Bởi thế, vàng bạc ở đây chính là tôi thay mặt nghĩa quân đem tới trả nợ.”

Mọi người không ngờ món nợ này thật sự có thể giải quyết, chỉ thấy Dực Liễm nghiêng đầu qua gật đầu với Thẩm Phóng, lại liếc sang chỗ bạc bên kia, Thẩm Phóng lĩnh ý, đi tới bên hòm vàng, túi bạc giữa nội đường.

Dực Liễm quay sang mỉm cười, nói với Thẩm cô cô: “Làm phiền rồi, nơi đây có cân tiểu ly không?”

Cân tiểu ly là công cụ để cân bạc. Thẩm cô cô vội đáp: “Có” rồi quay sang gật đầu với Lãnh Siêu, Lãnh Siêu chạy như bay đi lấy. Dực Liễm đọc: “Nợ, Dương Chính Hòe ngoài cửa đông một nghìn năm trăm ba mươi lượng”, sau đó đưa ánh mắt xuống dưới tìm hỏi, liền thấy có một hán tử áo xanh đứng dậy, tiến lên, khom lưng hành lễ, Dực Liễm bèn quay sang gật đầu với Thẩm Phóng.

Người tới đây ai nấy đều mang theo biên lai Cù lão môn chủ lập lúc xưa, người này cũng không ngoại lệ, lập tức đưa lên. Thẩm Phóng nhận lấy, cùng mấy người Quách Thiên Thọ, Dương Triệu Cơ kiểm chứng, thấy không có gì sai, Lãnh Siêu liền gọi hai người trong phòng sổ sách của Lục Hợp môn tới cân bạc giao trả.

Một nghìn năm trăm lượng không phải con số nhỏ, Dương Chính Hòe nọ là ông chủ tiệm may y phục, món tiền này là Cù lão gia đặt may áo đông cho nghĩa quân Hoài Thượng mà nợ lại. Dương Chính Hòe vốn mang theo hai đồng bạn tới, không vì gì khác, chỉ để lấy lòng can đảm, chẳng ngờ hôm nay lại lấy được bạc về. Hắn bèn gọi hai người kia đem mấy bao bọc xuống, Thẩm Phóng cũng đã ghi rõ “thanh toán xong” trên phiếu nợ, Dương Chính Hòe cũng ký nhận, vốn thế là xong, bỗng thấy hắn đi tới cửa thì ngập ngừng một lúc rồi dứt khoát quay lại.

Thẩm Phóng nghi hoặc hỏi: “Còn có sai sót sao?”

Dương Chính Hòe lắc đầu, đi tới trước linh vị của Cù Bách Linh, mắt rớm lệ, cung kính dập đầu trước di ảnh ba cái, sau đó mới lui đi.

Chủ nợ kế tiếp không có mặt. Người tiếp sau cũng theo thế mà tới nhận tiền. Những chủ nợ nhỏ này quá nửa là buôn gạo, buôn vải, buôn mã cụ, buôn tạp hóa, Thẩm Phóng tuần tự giải quyết. Những người nọ nhận được tiền xong, đa số cũng tới trước linh vị Cù Bách Linh hành lễ rồi mới đi. Cù Vũ ở một bên ngây ngẩn nhìn, hắn một mực coi bá phụ là cứng nhắc, bảo thủ, cho tới giờ mới thật sự nhìn rõ con người lão, cũng là lần đầu tiên nhận ra thế nào gọi là hành xử của bậc trượng phu, thế nào gọi là để phúc cho dân. Có người lúc dập đầu trước linh vị Cù Bách Linh còn nói: “Lão anh hùng, lúc còn sống ngài đã giữ cho một phương được bình an, khuất rồi ắt thành oai linh một phương. Lúc trước tôi mắng ngài chính là có mắt như mù, trách lầm ngài rồi! Nếu không có ngài hào kiệt bậc ấy, bọn kiếm chút tiền mọn chúng tôi biết phải làm sao? Chẳng đổi được bình yên thì thôi, còn không bị người ta cướp bóc khi nhục ư?” Nói rồi, ý thẹn dâng lên, y tự bạt tai hai cái thật mạnh rồi mang hai má sưng vù mà đi ra.

Người bên cạnh thấy thế cũng không khỏi nghiêng mình kính nể, lòng người trong Lục Hợp môn lúc này càng phức tạp, Lãnh Siêu một mực nhếch môi. Hoàn nợ cho mấy chủ nợ nhỏ này khá phiền phức, xử lý suốt một, hai canh giờ mới xong. Sau đó, trong nội đường vắng hẳn. Tâm tình Lãnh Siêu tựa hồ tốt hơn nhiều, chủ động mở hết các cửa sổ bốn phía. Đúng lúc trời có nắng, một vạt nắng xuyên mây đen chiếu vào, mọi người mới nhận ra giờ đã quá ngọ.

Dực Liễm dường có chút mệt mỏi, hỏi Thẩm Phóng: “Thẩm huynh, tổng cộng đã thanh toán được bao nhiêu? Còn lại bao nhiêu?”

Thẩm Phóng ngẩng đầu, nói: “Tổng cộng đã trả hơn mười ba vạn một nghìn lượng. Còn có vài khoản nhỏ, chủ nợ chưa tới, khoản này tôi đã bảo người bỏ riêng ra một bên rồi, đợi các chủ nợ đó tới lấy. Bạc, vàng, ngân phiếu còn dư cộng cả vào hẳn còn ba mươi bảy, ba mươi tám vạn lượng.”

Dực Liễm “a” một tiếng, nhìn bóng chiều ngoài cửa, khẽ thở dài. “Còn lại đều là khoản lớn.” Hắn nhìn trong phòng một vòng, xem sổ rồi từ tốn hỏi: “Bình Dương quán, Ngọc Tê Tử đạo trưởng, bốn vạn lượng tròn?” Ngọc Tê Tử bên kia gật đầu.

Dực Liễm lại hỏi: “Ngũ Hành môn, Hồ Thất Đao, tám vạn năm nghìn lượng tròn?”

Hồ Thất Đao cũng điềm tĩnh gật đầu.

Dực Liễm lại nhìn sang Ngô Tứ. “Bán Kim đường, tổng cộng bảy vạn lượng?”

Rồi liếc mắt qua, nhìn Lý Bạn Tương. “Lưỡng Tương tiền trang, mười một vạn lượng tròn?”

Hai người nọ gật đầu công nhận. Cuối cùng Dực Liễm mới nhìn sang bàn ba người sắc mặt âm trầm bên kia, nhíu mày hỏi: “Trương Ngũ Tàng, Cổ Cự, Vu Hiểu Mộc, cộng lại mười bảy vạn lượng, ở đây tổng cộng có sáu khoản nợ, đều quy hết vào tên các vị sao?”

Ba người kia cười cười, kẻ đứng đầu đáp: “Không sai!”

Dực Liễm nhíu mày, nói: “Bạc dư ba mươi tám vạn lượng, còn nợ bốn mươi bảy vạn năm ngàn lượng. Món này tính sao đây?”

Hắn nhìn chúng nhân, khẽ than, nói: “Các vị có thể chịu chút thiệt thòi chăng?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx