sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Loạn Thế Anh Hùng (Tập 2) - Chương 02 - Phần 04

Lúc này, bỗng thấy Khinh Trần Tử búng lên thân kiếm, vang lên tiếng “coong”, miệng quát: “Tiếp chiêu đi! Kiếm lai ngư tích, xem kiếm của ta!” Rốt cuộc Khinh Trần Tử là danh gia chính phái, không muốn bị chê là đánh lén. Kiếm pháp của phái Hoàng Sơn cao tuyệt, Thạch Nhiên vừa thấy đã biết không thể khinh địch. Bấy giờ hắn đã không rảnh cùng Nam Y tam cư sĩ so ám khí trên không trung, tay áo phất ra, ba cây tụ tiễn bắn về phía ba người, buộc bọn họ tự bảo vệ. Kế đến, hắn duỗi ngón tay búng một cái, đã búng lên thân kiếm của Khinh Trần Tử đang đâm tới, chiêu này của hắn sử dụng cực kỳ mạo hiểm, hơi bất cẩn chút sẽ không tránh khỏi bị tỉa mất ngón tay ấy, có điều địch đông ta ít, hắn chỉ còn đường hiểm để đi. Nhưng đi lối hiểm như thế mới thấy được cái cao minh, hắn đỡ một kiếm của Khinh Trần Tử xong, không tiến lên mà lại lui về, thân hình bật mau về phía sau, trong lúc lùi lại đánh một chiêu về Khúc Vân Phủ, lại vẫn rảnh mà gọi Lâm Trí: “Lâm huynh, mười chiêu sắp hết, huynh cẩn thận, thêm ba chiêu nữa, ta không thể nhường tiếp rồi.” Liền đó, lưng hắn đã chạm phải thân cây tùng. Hắn đã sớm tính toán, người vừa chạm, thân hình liền thuận thân cây đứng thẳng lại, lưng dựa cây, mặt nhìn mọi người, tựa như biết có trốn cũng không thoát, dứt khoát chỉnh lại thế thức, tựa cây tùng đánh một trận.

Mắt thấy bồ câu đã tung cánh bay đi thì không khỏi lóe nét vui mừng.

Bỗng thấy Mạc Dư vung tay áo rộng, hướng lên không trung khoát một cái. Hắn vừa ra tay, Thạch Nhiên liền biến sắc, muốn bắn tụ tiễn nhưng không kịp, chỉ thấy con bồ câu nọ khựng lại giữa tầng không. Luồng âm kình thứ hai trong tay áo Mạc Dư ập đến, con bồ câu liền kêu thảm một tiếng rồi rơi thẳng xuống. Thạch Nhiên lạnh mặt, biết tin tức khó mà gửi đi được, viện binh đã bị cắt đứt. Mạc Dư cười lạnh, nói: “Đã lên bãi Bạch Lộ, ngươi cho rằng còn có thể sống sót trở ra sao?”

Khinh Trần Tử chẳng đợi hắn trả lời đã kiếm sau nhanh hơn kiếm trước công tới Thạch Nhiên, đem bộ Hoàng Sơn kiếm pháp ra sử tới độ chiêu nào cũng nhanh, thức nào cũng hiểm. Thạch Nhiên kia lưng tựa cây tùng, chẳng lùi lấy một bước, thấy chiêu chiết chiêu, gặp thức phá thức, thủ cũng tới độ giọt nước không lọt. Hắn có thiệt chính là thiệt ở chỗ lúc nào cũng phải đề phòng người bên cạnh trợ công, Khinh Trần Tử quát: “Hôm nay để cho Đề kỵ các ngươi biết sự lợi hại của Hoàng Sơn kiếm pháp.”

Thạch Nhiên cười lạnh, nói: “Lợi hại? Nếu ngươi không có trợ thủ bên cạnh, chưa đến mười chiêu ta đã bẻ được kiếm trong tay ngươi rồi.”

Khinh Trần Tử giận dữ thét: “Nói xằng bậy!”

Thạch Nhiên cười lạnh, nói: “Còn không đúng chắc? Mười chiêu trước của ngươi dùng Hoành xuất thức trong Nghênh khách tam thức nối với Thương ba dược biến trong Lý ngư tích thuộc Hoàng Sơn bát đại thức, tự cho là khéo, có ý đồ riêng mà không biết đã phạm vào đại kỵ trong kiếm pháp phái Hoàng Sơn. Ba chục năm trước, Trí Cơ Tử của Hoàng Sơn đã sáng tạo ra biến chiêu này, đáng tiếc, lão chỉ dùng được có một lần thì đã chết dưới tay Đại Phật lão nhân. Thử hỏi, nếu ta mặc kệ một thức Hoành xuất đó của ngươi, tay trái dùng Thượng thôi thủ trong Thanh bình chưởng đẩy eo ngươi, tay phải lại dùng Chiết xung chỉ tập kích cửa Khảm, chẳng phải đã bẻ được kiếm của ngươi rồi sao? Nếu không vì phải đề phòng ba gã ngụy quân tử ở Nam Y nọ dùng ám khí đánh lén sườn phải, ta há còn để ngươi công kích tới bây giờ?”

Khinh Trần Tử toát mồ hôi lạnh. Năm trước, hắn sáng tạo ra biến chiêu này, trên dưới phái Hoàng Sơn đều khen hay, tới cả sư phụ cũng gật đầu cười vui, không ngờ chiếu theo lời Thạch Nhiên thì ba mươi năm trước đã có người nghĩ ra, vả lại còn bởi một chiêu đó mà thân tử mệnh tan. Hắn vốn không tin, khổ nỗi Thạch Nhiên kia nói toàn vào chỗ hiểm. Ba mươi năm trước, sư bá tổ Trí Cơ Tử đúng là mất tích, nhưng Khinh Trần Tử cũng là kẻ cố chấp, kiêu ngạo, không va lối cụt không quay đầu, bèn cười lạnh, nói: “Võ công chi đạo, nói tới chỗ không thông thì nhiều lắm, ngươi chớ có dùng lời suông dọa ta, có bản lĩnh thì giở ra xem xem!”

Thạch Nhiên cười nhạt, đáp: “Trò lố vặt vãnh, ngươi khoe ít thôi, ta giờ đang phòng đám ngụy quân tử này, chẳng dám đem ra.”

Khinh Trần Tử không chịu được nhất là bị khích, giận dữ hô: “Mạc tiên sinh, Nam Y tam huynh, Phong huynh, Lâm huynh, xin các vị tạm bàng quan, ta muốn cùng gã đầu đá này thỏa sức chiến một trận, xem gã mấy chiêu thì có thể bẻ gãy kiếm của ta.”

Trong võ lâm vốn có quy củ đơn đả độc đấu. Nếu đơn đấu, vậy không giống với giết thù, một khi đã nói rõ, người bên cạnh không tiện ra tay nữa. Khinh Trần Tử lại còn là đại đệ tử phái Hoàng Sơn, rất có địa vị trong giang hồ, hắn đã nói thế, đương nhiên là muốn theo quy củ đơn đấu rồi. Người xung quanh cũng muốn xem một trận hiếm gặp này, đều ứng tiếng đáp: “Được!” Mạc Dư cười bảo: “Vậy được, Mạc mỗ liền đợi phủi kiếm chúc mừng Khinh Trần đạo trưởng.”

Sắc mặt Thạch Nhiên chuyển mừng, hắn đã tính chuẩn tính ương ngạnh của Khinh Trần Tử, mong đợi chính điều này. Hắn biết người trong võ lâm trọng nhất là lời hứa, lời đã nói ra, chết cũng không hối. Khinh Trần Tử một lời đã xuất, vậy chỉ có thể một đấu một, kể cả kiếm gãy mạng toi, xung quanh cũng không tiện ra tay, làm tổn hại thanh danh của Hoàng Sơn kiếm phái. Thạch Nhiên cười, nói: “Tiểu đạo sĩ, ngươi thua chắc rồi, không tin thì lại tới đây thử một lượt.”

Hắn hạ tay nhứ nhứ, Khinh Trần Tử quả nhiên nổi dạ ương ngạnh, kiếm xoay vàng, lại chuyển nhập Nghênh khách tam thức, tam thức này biến hóa đa dạng, lần lượt đánh ra. Chừng gần một tuần trà, chợt thấy có chỗ thừa cơ, Hoành xuất thức lập tức đưa ra, rồi lập tức chuyển thành Thương ba dược biến. Lần này, hắn đặc biệt để tâm mà đánh, vòng chuyển càng nhanh càng mau. Thạch Nhiên hô lớn một tiếng: “Được”, tay trái quả nhiên dùng Thượng thôi thủ đánh vào eo Khinh Trần Tử, tay phải một thức Hắc hổ đảo tâm kích thẳng tới tim Khinh Trần Tử. Lúc Khinh Trần Tử sáng tạo ra chiêu này, đã suy nghĩ tới các chiêu thuật tinh diệu của các đại phái, gộp cả vào đó cách ứng phó, biết chúng sẽ không thể phá được chiêu thức mới này của mình, nhưng vạn lần chẳng nghĩ tới lại có người dùng thứ chiêu thức thô thiển tới cùng cực của hạng lưu manh phố chợ để đối chiến với mình. Nếu là Hắc hổ đảo tâm thông thường thì không nói làm gì, nhưng chiêu này của Thạch Nhiên dốc sức mà đánh ra, vừa nhanh vừa độc. Trong lòng Khinh Trần Tử kêu một tiếng: “Không ổn”, không vội đánh địch, tự cứu mình trước, tay trái hồi chiêu ứng phó, muốn đem hết sức ngăn chiêu Hắc hổ đảo tâm này. Đại biến xuất hiện bất thình lình, khó lòng phòng kịp, lực tay phải của hắn hư rỗng, tay trái Thạch Nhiên dùng một chiêu Chiết xung chỉ nhẹ nhàng khéo léo kẹp lấy kiếm của Khinh Trần Tử, chỉ cần sử kình, cây Tùng Văn cổ kiếm, thanh danh đại đệ tử phái Hoàng Sơn, thêm cả danh tiếng trong phái của Khinh Trần Tử không tránh khỏi nhất loạt bị chặt hết cả.

Khinh Trần Tử nhắm mắt, Thạch Nhiên bỗng nghe được tiếng gió. Hắn giận dữ mắng một tiếng: “Hèn hạ!”, hắn ở chỗ này bọ ngựa bắt ve, vạn lần chẳng nghĩ còn có chim sẻ đằng sau. Hắn vốn cho rằng một lời nói ra, ngựa hay khó đuổi, nhân vật phe đối phương để tâm tới quy củ giang hồ, lúc này cũng sẽ không xuất thủ. Ai ngờ đối phương tính kế hắn cũng chính là một khắc này, tam cư sĩ hồ Nam Y lần lượt một quả Thiết liên tử, Thiết bồ đề, Thiết tam tinh “viu viu viu” đánh tới sườn trái hắn, một chiêu này có tên là Tam tinh đương hộ. Cũng may, Thạch Nhiên phản ứng nhanh, tay trái vin thân tùng, người đu ra sau cây, nào ngờ địch nhân cũng đã liệu tới chiêu này, Nam Y tam cư sĩ lại ném ba viên ám khí tới, Thạch Nhiên phất tay áo, tiếp lấy ám khí, lúc này thủ giảng Công Thư đường Khúc Vân Phủ cũng gấp quạt, một chiêu đánh tới hậu tâm Thạch Nhiên. Thạch Nhiên vốn có thể dùng một chiêu Yên mã thức tránh thoát nhưng hắn biết địch nhân đã suy tính kĩ càng, chính là muốn nhân cơ hội này ép gã dùng chiêu Yên mã thức. Lúc này, bản thân đã mất tiên cơ, chỉ sợ không cầu được vạn toàn, lòng biết rõ lúc này còn không ra chiêu lạ tất rơi vào tử địa, liền cậy vào lực eo mạnh mẽ chợt uốn ngược về sau. Chúng nhân muôn lần chẳng liệu được lúc này hắn còn có thể sử ra chiêu Thiết bản kiều này, chỉ thấy eo lưng Thạch Nhiên như gãy, đổ ra sau, tránh thoát một chiêu kia của Khúc Vân Phủ, đồng thời há miệng cắn tới hạ âm của Khúc Vân Phủ. Chiêu này lại càng không thể tưởng tượng nổi, trên đời vốn tuyệt không có chiêu này, Khúc Vân Phủ kinh hãi, vội vàng lui tránh về sau, bỗng thấy Thạch Nhiên há miệng, nhổ “phụt” một miếng đờm lên mặt hắn. Cú nhổ này thế đi tuy mạnh nhưng không thể đả thương người khác, nhưng vốn có bản tính ưa sạch sẽ, Khúc Vân Phủ xòe quạt, che mặt. Mặt thì bảo vệ được rồi nhưng Thạch Nhiên nhân cơ hội này, tay phải đánh thẳng vào háng hắn, hổ trảo chụp bóp, Khúc Vân Phủ đau tới mức ngũ quan trên mặt gần như vặn vẹo, co rúm lại một chỗ. Chúng nhân không liệu được sức eo của Thạch Nhiên lại mạnh mẽ đến thế, tính toán vốn có đều bị làm loạn, mắt thấy Khúc Vân Phủ một chiêu liền chịu trọng thương, có điều Thạch Nhiên cũng không thoát hẳn. Mọi người chỉ nghe “a!”, “ối!” hai tiếng, một to một nhỏ, đồng thời phát ra, tiếng trước là kêu thảm, chính là Khúc Vân Phủ; tiếng sau là kêu đau, ra là chân Thạch Nhiên đã trúng một quả Thiết liên tử của Nam Y tam cư sĩ. Vào khoảnh khắc này, tuy hắn đánh trọng thương được Khúc Vân Phủ nhưng đã không kịp hạ sát thủ nữa, tay phải khua một cái, dốc hết tụ tiễn trong tay áo bắn về Nam Y tam cư sĩ. Hắn biết lúc này mình đang ở thế Thiết bản kiều nằm dưới đất, cực kỳ dễ bị công kích, nhất định phải bức lui địch nhân, giành được một hơi thở thời gian mới được. Chính vào lúc hắn gồng lưng muốn bật dậy trở lại, chỉ thấy trời bỗng tối sầm, một bóng người che khuất mặt trời mà tới, chính là Mạc Dư. Hắn không xuất thủ thì thôi, vừa động thủ thì chính là bản lĩnh đáy hòm Hắc thủ ấn, đánh thẳng vào ngực Thạch Nhiên. Chiêu này nặng nề, tới Cảnh Thương Hoài cũng không khỏi sững người.

Thạch Nhiên không kịp tránh, bèn cắn răng, hai chân vươn thẳng, lồng ngực rụt lại rồi lại né về phía trước, giấu đi vùng ngực, lấy bụng dưới là nơi mềm nhất để chịu một đòn khai sơn phá thạch này của Mạc Dư, hai tay trái phải cũng đồng thời dùng Tuyệt mệnh hổ trảo chụp tới sườn Mạc Dư. Chiêu này hắn tính toán không tệ, nếu để ngực chịu một chưởng kia, dùng cứng đối cứng, chỉ sợ xương lồng ngực hắn sẽ lập tức tan nát, Mạc Dư không nghĩ tới Thạch Nhiên phản ứng nhanh đến thế, chịu liều mạng như thế, lúc đắc thủ cũng không khỏi kêu đau một tiếng. Tuy gã đánh trúng bụng đối phương, một chiêu đắc thủ, gần như đã đánh gục Thạch Nhiên nhưng bản thân cũng chịu trọng thương. Mạc Dư vận sức hai chân nhảy lên, giãy thoát hai hổ trảo của Thạch Nhiên, chỉ thấy hai bên sườn máu đầm đìa, thân như một con đại điểu thụ thương mà nhảy về chỗ cũ.

Lực eo của Thạch Nhiên cũng thật cao siêu, sau khi cứng rắn chịu một đòn, gan tì như vỡ nhưng vẫn có thể miễn cưỡng bật dậy. Tụ tiễn ở tay trái cũng bắn hết ra, lần này là dùng liên hoàn tiễn, Nam Y tam cư sĩ “ái” một tiếng, hai người đã bị thương. Nhưng lúc này, Khinh Trần Tử đã tỉnh lại từ cơn hoảng hốt, nhất thời thẹn quá hóa giận, sử một chiêu Hoành sơn thích hổ, ngón tay kẹp mũi kiếm, thanh kiếm lập tức cong thành hình vòng, thân hình hắn cũng đồng thời cong thành vòng rồi đột ngột buông ra, mượn lực bắn, mạnh mẽ đâm tới Thạch Nhiên đằng sau cây tùng.

Một chiêu này của hắn chẳng bận tâm đến có cây ngăn, dựa vào lực bắn, Tùng Văn cổ kiếm xuyên thẳng qua thân cây, kế đó đâm trúng Thạch Nhiên. Lúc ấy, Thạch Nhiên đang dốc toàn lực dùng ám khí đả thương Nam Y tam cư sĩ, không tránh thoát được, đành né vùng tim, một kiếm kia của Khinh Trần Tử liền đâm xuyên qua vai phải của Thạch Nhiên.

Một kiếm này cực kỳ nặng, đương trường đều là cao thủ, biết Thạch Nhiên chịu một kiếm này tương đương với việc không còn sức chống trả nữa. Thạch Nhiên cùng Khinh Trần Tử cùng im lặng, cứ thế cách thân cây mà nhìn nhau. Sắc mặt Thạch Nhiên thê thảm, Khinh Trần Tử ôm mối giận dữ vô danh. Hồi lâu, chỉ thấy Thạch Nhiên hộc một ngụm máu, thấp giọng lẩm bẩm: “Hắc hắc, danh môn chính phái, danh môn chính phái!”

Khóe miệng hắn nhếch cười, lại dính máu tươi, càng tăng phần thảm thiết.

Khinh Trần Tử chỉ cảm thấy mặt lúc nóng lúc lạnh, trong lòng thẹn giận giao tranh, biết bản thân đã làm chuyện người trong võ lâm cực kỳ khinh thường. Hắn trước nay tự trọng rất cao, lúc này tuy đắc thủ nhưng lại như không chấp nhận được kết cục này, đột ngột thu kiếm, máu từ vai Thạch Nhiên phun ra. Khinh Trần Tử rút trong lòng ra một lọ sứ, chẳng kịp vặn mở, dùng hai ngón tay kẹp vỡ miệng lọ rồi rắc hết thuốc bên trong lên vết thương trên vai Thạch Nhiên. Đó là linh dược trị thương của phái Hoàng Sơn - Ngọc thố tán, kế đó, Khinh Trần Tử cười khổ một tiếng. “Bần đạo hổ thẹn!”

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, tâm tình hoảng hốt. Một trận này, nhìn kết quả xem như hắn đã thắng, nhưng xét cho cùng, hắn là hậu đại của danh môn, càng nghĩ càng thẹn, đột nhiên tay rung một cái đã chấn gãy kiếm trong tay. Mạc Dư kêu lên: “Khinh Trần đạo trưởng!” Khinh Trần Tử chẳng đáp lấy một lời, thẳng đường chạy ra bờ sông. Hành động của hắn điên cuồng, hẳn là tâm tình đang cực loạn, tới bờ sông cũng không chịu dừng, vọt người nhảy đi, lao về phía bờ bên kia. Chúng nhân “a” lên một tiếng. Bấy giờ đang đầu đông, tuy nước Trường Giang đã cạn bớt nhưng vẫn còn rất rộng, trên đời chỉ e chưa có loại khinh công nào có thể nhảy một cái mà vượt qua. Quả nhiên Khinh Trần Tử lao đi chưa được ba trượng, người đã cắm thẳng xuống lòng sông, chúng nhân lại “úi” một tiếng. Lòng sông rất sâu, Khinh Trần Tử chớp mắt không thấy ngoi lên, mọi người đều nói không nên lời. Chính vào lúc đang kinh ngạc, chỉ thấy bọt nước tung tóe, một bóng người từ đáy sông lao vọt lên, lao thẳng về hướng lúc trước, mang theo một mảng bọt nước, mọi người lại “a” lên. Cú nhảy này của Khinh Trần Tử là nhảy từ lòng sông, nước đã cản mất không ít lực lao lúc trước, cú nhảy này chỉ vọt được hai trượng rồi lại rơi xuống lòng sông. Lần này thời gian lâu hơn, ắt hẳn là vì nước cũng sâu hơn chút, Khinh Trần Tử mới lại vọt lên. Lần này, hắn đã không còn sức vọt khỏi mặt nước mà dùng hai tay vỗ mạnh người mới bay lên. Cũng nhờ trời đông nước quánh, lại thêm hắn bộc phát tiềm năng trong cơn điên cuồng, cứ thế sáu, bảy lần, Khinh Trần Tử mới đem theo một màn bọt nước nhảy tới được bờ đối diện. Mấy lần ngâm nước lạnh, dường như vẫn không dập tắt được phiền muộn cùng hối hận trong lòng hắn, hẳn là vì tự oán trách quá mức, đạo sĩ cao nhã này chẳng còn quản tới bụi đất, một thân ướt sũng dứt khoát bỏ đi.

Thạch Nhiên thấy Khinh Trần Tử đi xa, bèn lấy vạt áo gom bột thuốc của Khinh Trần Tử ấn lên vết thương, gàu vỡ chẳng xa miệng giếng khơi, hắn đã trọng thương tới nước này, trông thấy tình hình Khinh Trần Tử, trong lòng chẳng thấy vui, ngược lại chỉ cảm thấy một phần thảm đạm.

Chúng nhân hồi lâu không lên tiếng. Mãi sau Phong Liệt mới cười, bảo: “Tóm lại, ta chẳng quan tâm ngươi là Thạch mã hay Hồ mã, hôm nay xem như không trốn nổi rồi.”

Thạch Nhiên cười nhạt, nói: “Ngươi thấy ta muốn trốn sao?”, rồi lộ vẻ châm chọc mà quay sang Mạc Dư, nói: “Mạc tiên sinh, các hạ thật không thẹn là kẻ đọc sách, ba vị ở Nam Y cũng không thẹn là ẩn sĩ, còn có cái gì mà Khúc học sĩ nữa... Phong lão đại cùng huynh đệ họ Vương thua xa các người. Bọn họ chẳng nghĩ tới việc lợi dụng cơ hội ban nãy, nhân lúc Khinh Trần Tử cùng ta đơn đấu mà xuất thủ đánh ta, vẫn là kẻ đọc sách thánh hiền phản ứng nhanh ha! Chỉ là, Mạc tiên sinh, trước khi chết Thạch mỗ vẫn có một chuyện phải hỏi.”

Mạc Dư bị đau, giận dữ quát: “Cái gì? Nói mau đi, muốn đánh rắm thì mau đánh!” Hắn thân bị thương đã chẳng quản tới phong độ, chỉ muốn bắt lấy tiểu tử này mà giày vò. Mạc Dư xuất thân cao quý, tuy võ công cao tuyệt nhưng trước nay chưa từng bị thương, lúc này tuy thương thế của Thạch Nhiên còn nặng hơn hắn nhưng hắn còn xa mới cứng cỏi được như Thạch Nhiên.

Thạch Nhiên sắc giọng cười. “Ta muốn hỏi là, ngươi có con trai chưa? Nếu chưa có, bị ngón Tuyệt hộ hổ trảo này của ta đả thương hai thận, Mạc phủ ngươi chỉ sợ không có người nối dõi rồi. Như thế, tuy ta không giết ngươi nhưng cũng coi như đã khiến Mạc gia Huy Châu tuyệt tự. Nếu như thế, tiểu tử há chẳng phải là tội lớn không gì bằng sao?”

Mạc Dư vốn đang lo chuyện này, hắn chuyên tâm luyện công, còn chưa có hậu nhân, vừa nghe mình đúng là trúng phải Tuyệt hộ hổ trảo, trong lòng đau đớn cơ hồ ngất đi, miệng thét: “Mọi người lên đi, giết thằng lỏi con này, còn đợi cái gì?”

Phong Liệt cùng huynh đệ họ Vương ứng tiếng, nhất tề đánh lên. Thạch Nhiên quả thực ngoan cường, trọng thương như thế nhưng không hề từ bỏ, né tránh đánh trả, quyết liệt đánh giết, tới Cảnh Thương Hoài nhìn vào cũng thấy tình hình thảm liệt khiến người khác bất nhẫn, trong lòng nhủ thầm: Thạch Nhiên này tuy không phải chính nhân quân tử nhưng xem hành vi lại có chỗ khảng khái hào kiệt, hơn xa một bầy “quân tử” bọn Mạc Dư. Viên lão đại - rốt cuộc Viên lão đại có tài đức gì mà lại khiến thuộc hạ quên mình như thế? Trong lúc Cảnh Thương Hoài mải nghĩ, Thạch Nhiên đã lại trúng hai chưởng. Hắn bị thương một chân, chỉ có thể dựa lưng vào cây tùng, nhưng Phong Liệt cùng huynh đệ họ Vương cũng chẳng khá hơn, bị chưởng phong của hắn đánh trúng, phải lùi về vuốt ngực điều khí.

Lúc này, chỉ thấy Lâm Trí thong thả cất bước tiến lên, ôn hòa nói: “Thạch huynh, mới rồi huynh nói nhường ta mười chiêu, không biết còn lại mấy chiêu?”

Cảnh Thương Hoài sửng sốt, ánh mắt Mạc Dư lại lóe lên, lộ ra nét tàn nhẫn. Mắt Thạch Nhiên thì tối sầm, hắn sớm đã biết cái ác của lẽ đời, cái hiểm của lòng người, lời này của Lâm Trí chẳng qua chỉ để hắn càng nhận thức sâu thêm mà thôi. Chỉ nghe hắn bình tĩnh, hắng giọng đáp: “Ba chiêu!”

Hắn không giận nhưng ngữ khí không khỏi chán nản.

Lâm Trí cười hì hì, hỏi: “Thế Thạch huynh còn nhường chăng?”

Thạch Nhiên nhìn chằm chằm lên mặt gã, thiếu niên mảnh khảnh trắng trẻo này trước nay văn nhã, xuất thân thế gia - hắn không hiểu sao gã lại thế này. Có điều, tuy Thạch Nhiên đã trọng thương đến bậc ấy nhưng vẫn không nuốt lời, chỉ lạnh lùng nói: “Vẫn nhường, ngươi phóng ngựa qua đây!”

Kẻ khác không tin nhưng Cảnh Thương Hoài nghe ra được sau chữ “nhường” ấy là một người gánh vác sự thủ tín của bản thân. Rất nhiều người hẳn sẽ cảm thấy như vậy rất ngu ngốc nhưng Cảnh Thương Hoài đã lâu lắm không gặp người như thế. Lâm Trí cười khẽ, gã biết Thạch Nhiên bị thương ở chân, không tránh được nữa, song chưởng bày thức Bình khai sơn môn, đánh tới Thạch Nhiên. Một thức này gã vẫn chưa dám dùng hết sức, bởi đã nhìn thấy võ công của Thạch Nhiên, sợ bị hắn phản kích. Chỉ nghe “rắc” một tiếng, xương sườn Thạch Nhiên đã bị gãy hai khúc, hắn quả nhiên “nhường”, tránh không được cũng nhường!

Lâm Trí liền hối hận, hối hận vì không dùng toàn lực, nhưng bỗng cảm thấy hai ngón tay của Thạch Nhiên đã ấn nhè nhẹ lên chân mình. Lâm Trí cả kinh, nhưng Thạch Nhiên không hề dùng sức, chỉ đưa đôi mắt tựa như chế nhạo, tựa như thương hại nhìn mình, nhìn tới mức Lâm Trí trước thì thẹn, rồi lại từ thẹn hóa giận.

Lâm Trí lùi lại một bước, nhếch mép, lại một chiêu Phong khởi bình địa quét tới hai chân Thạch Nhiên. Gã biết Thạch Nhiên không thể tránh, liền muốn đoạn đôi chân hắn, báo cái hận bị hắn lừa gạt. Thạch Nhiên lại dốc hết sức nhảy lên, một chưởng túm lấy cành cây, phân tán lực chân phải chịu, một chưởng ấn lên đầu vai Lâm Trí. Võ công của hắn hơn xa Lâm Trí, trong một thức đã ấn lên vai phải Lâm Trí. Hắn định phát lực nhưng lại cắn răng thu về. Với thương thế của hắn, nội lực đã không thể vận chuyển tùy ý như ngày thường, lần định phát lại thu này, lồng ngực không khỏi đau tức. Hắn biết Lâm Trí sẽ hạ độc thủ nhưng không biết vì sao gã không một chiêu giết phắt mình đi mà lại muốn quét đứt hai chân mình, khiến mình chết thê thảm mười phần. Hắn chỉ biết nếu hắn cũng ở địa vị ấy, có lẽ hắn sẽ giết Lâm Trí nhưng tuyệt đối sẽ không hành hạ như thế, khiến một kẻ từng là bằng hữu vật vã mà chết. Cú nhảy này gần như đã dùng sạch khí lực của hắn, sau khi tránh một chiêu này, khí tức trong ngực Thạch Nhiên đã loạn, lòng biết chiêu thứ ba hắn chẳng thể nào tránh được nữa.

Sắc mặt Lâm Trí cũng âm tình bất định, gã biết đối phương vì giữ lời hứa nên đã hai lần hạ thủ lưu tình với mình. Gã lùi về phía sau vài bước, thấy sắc mặt Thạch Nhiên đã xám như tro. Khuôn mặt hai người đều có vẻ do dự, sau một khắc, lại đều lắng xuống. Lâm Trí nói: “Còn một chiêu, ngươi phải đánh trả thì cứ đánh trả đi!”

Thạch Nhiên lắc đầu, không còn muốn đáp lời, một chiêu này hắn không đánh trả thì nhất định không tránh thoát được rồi. Có điều, không thoát thì không thoát, con người ai mà không chết? Dù sao thì sống cũng quá mệt mỏi, cũng quá hèn mọn rồi. Hắn liếc mắt nhìn lên mây trắng trên trời, cười khổ, miệng khẽ động. Người ở đây, bao gồm cả Lâm Trí tuy ở gần hắn nhất nhưng cũng không nghe rõ hắn đang nói gì. Cảnh Thương Hoài thính tai, nghe được hắn đang nhẹ giọng đọc rằng: “Hai xe tung hoành, bảy mã liên hoàn, bên trái tướng ngự, bên phải sĩ điều...”

Giọng của hắn bình tĩnh, Cảnh Thương Hoài cảm thương trong lòng, trước khi chết, tiểu tử này vẫn cứ đọc câu khẩu quyết nọ của Viên môn. Ngay cả trong ngữ khí cũng chan chứa cảm giác về nhà, dường như từ trong câu ngâm ngợi khe khẽ này có thể đạt được sự xuất thần cùng sự yên ổn xem chết như về, coi sống chết như từ bờ này tới bờ kia. Rốt cuộc Viên lão đại có tài đức gì vậy?!

Cảnh Thương Hoài bất mãn với Đề kỵ nhưng cũng cảm thấy tuyệt đối không thể thấy Thạch Nhiên mất mạng mà khoanh tay mặc kệ. Chỉ nghe Cảnh Thương Hoài bỗng huýt dài một tiếng, thanh âm vang dội cây rừng, vọng tới mây trôi, kẻ có công lực nông cạn đều không chịu nổi, phải bịt tai lại. Chúng nhân ngẩng đầu sửng sốt, Cảnh Thương Hoài nhân lúc ấy mà nhảy lên, vọt tới dưới cây tùng, túm lấy Thạch Nhiên. Thạch Nhiên cố sức giãy mà không thoát, Cảnh Thương Hoài vỗ lên thân tùng, gai tùng rơi xuống như mưa, che khuất tầm mắt mọi người, hắn nhân đó đem theo Thạch Nhiên nhảy vọt ra. Mạc Dư phản ứng nhanh nhất, bổ người muốn đuổi theo. Cảnh Thương Hoài hất đầu, cái nón trên đầu như ám khí mà xả tới Mạc Dư. Mạc Dư khựng lại, chính vào lúc gã khựng lại, Cảnh Thương Hoài đã tới bờ sông, hắn vọt lên thuyền, sau đó khua sào, chỉ điểm một cái thuyền đã phóng đi như tên bắn. Mạc Dư cũng đuổi tới bờ sông, Cảnh Thương Hoài lại điểm sào trúc lần nữa, thuyền lại vút đi, Mạc Dư liền biết đuổi không được nữa, liền đề khí hỏi: “Bằng hữu là vị nào?”

Cảnh Thương Hoài cười thầm trong bụng, dứt khoát đùa cợt bọn họ, bèn đáp: “Lão hủ họ Tiền.” Sau đó cao giọng ngâm: “Tông thất song kỳ danh sĩ thẹn, giang thuyền chín họ mỹ nhân ngây.”

Cứ để bọn họ tìm tới Lão Long đường mà gây phiền phức đi!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx