Tiếng chuông điện thoại réo ầm ĩ trong phòng ngủ tối om. Âm thanh đầu tiên đã đánh thức Cassandra Kirk khỏi giấc ngủ trằn trọc. Âm thanh thứ hai khiến cô ngồi dậy và gà gật ngó những con số sáng đỏ trên đồng hồ điện tử.
Hai giờ bốn mươi lăm phút.
Một cuộc gọi vào lúc hai giờ bốn lăm chỉ có thể là một trong ba việc. Hoặc là có thảm họa ở xưởng phim - có lẽ trận mưa trái mùa thối đất thối cát này đã làm ngập lụt kho phim. Hoặc là có người trong gia đình bị đau ốm hay qua đời - có lẽ mẹ cô, đang sống ở Florida, bị ngã gãy xương hông. Hoặc là...,
Cô nhấc điện thoại sau hồi chuông thứ ba. “A lô?”
“Ê, Sandy, anh có đánh thức em không?” Hoặc là Clint McCade đang ở múi giờ khác và chỉ muốn chào một câu thôi.
Rên rỉ, Sandy vén mớ tóc vàng dài mướt khỏi mặt. “McCade, giờ là ba giờ kém mười lăm phút sáng.” Đường dây rè rè. “Anh đang ở đâu hả?” Cô hỏi. “Nghe như đang gọi từ cung trăng về ấy.”
McCade cười. “Anh về Mỹ rồi. Qua thăm em được không?” Giọng khàn quen thuộc của McCade vẫn thích đùa cợt, như lệ thường.
“Lại đến lúc rồi à?” Cô nằm xuống. “Đến lúc họp lớp cấp ba Henderson rồi hả?”
“Thế là ừ chứ gì?”
“Thế anh còn muốn gì nữa? Thư mời in ấn tề chỉnh nhé? Đương nhiên là ừ rồi. Nhưng mà em đã biến phòng ngủ thứ hai thành văn phòng rồi. Anh sẽ phải mò vào phòng khách. Đi-văng kéo ra được đấy.”
“Này, tuần trước anh còn đang nằm ngủ trong lều giữa rừng nhiệt đới. Tin anh đi, không có nơi nào tệ hơn đâu. Đi-văng nhà em là sang quá rồi.”
“Tính lúc nào qua?” cô hỏi. “Lịch làm việc của em kín lắm. Cả sáng mai toàn họp, nhưng em có thể giấu chìa khóa ngoài cửa cho anh.
“Năm phút nữa em có phải họp không?” McCade nói.
“Cái gì cơ?”
“Anh đang gọi từ cửa hàng U-Tote-Em ở góc phố đây.” Anh lại cười. “Mấy phút nữa gặp nhé.” Đường dây ngắt với một tiếng cạch.
Chỉ có Clint McCade mới dám gọi lúc nửa đêm từ cửa hàng tiện ích dưới tòa nhà. Chỉ có Clint McCade mới cả gan cho rằng cô sẽ không giận khi bị đánh thức, rằng côsẽ không thấy phiền với một vị khách không mời mà đến ngủ lang.
Sandy lăn người sang cất điện thoại và bật đèn. Mặc vội áo choàng tắm, cô liếc nhìn mình trong gương. Trông cô kiệt sức, đúng kiểu một người bị đánh thức lúc ba giờ kém mười lăm sáng, sau hàng giờ chịu đựng chứng mất ngủ do lo âu và ảnh hưởng của công việc. Nhưng Clint McCade không quan tâm trông cô thế nào. McCade không xem cô là phụ nữ. Đối với anh, cô là Sandy, là bạn từ thời cắp sách, bạn tốt, bạn thân nhất của anh.
Cô đi vào bếp bật máy pha cà phê lên. Kinh nghiệm cho cô biết rằng ít nhất mấy tiếng nữa mình sẽ không đời nào được ngủ. McCade sẽ hỏi cô ra sao trong mấy tháng qua kể từ lần cuối gặp anh. Sau đó anh sẽ kể cho cô về các dự án mới nhất của anh trước khi cô có thể vùi mặt vào gối lần nữa. Rừng nhiệt đới. Chẳng phải anh đã nói gì đó về rừng nhiệt đới sao? Chuyện này phải mất cả đêm đây.
Sandy mỉm cười. Cô yêu những lúc có McCade ở bên.
Lẽ ra trời không được mưa ở thành phố Phoenix, bang Arizona. Nó vốn là sa mạc. Nhưng mưa đã dai dẳng bám theo McCade nhiều tuần rồi, bắt đầu khi anh ở Nam Mỹ và vẫn tiếp tục ngay cả khi anh đã về đến sân nhà ở Los Angeles.
Thế đấy, thế thì sao anh lại ngạc nhiên khi trời mưa gần như suốt chuyến hành trình trên Đường 10 từ Los Angeles tới Phoenix nhỉ? Quỷ quái, với đà này thì dẫuanh có lên tới mặt trăng, trời cũng sẽ mưa suốt dọc đường thôi.
McCade đỗ chiếc Harley dưới mái che của bãi để xe trong khu nhà liên hợp, cạnh chiếc Geo nhỏ màu xanh dương của Sandy và tắt máy. Chúa ơi, anh ướt như chuột lột. Chiếc áo khoác da đen sũng nước, đôi ủng lõng bõng khi anh đứng lên. Túi đựng quần áo đáng lý ra không thấm nước, nhưng anh ngờ rằng chẳng thứ gì có thể chống chọi với trận lũ anh vừa trải qua.
Ngoại trừ hòm đựng máy quay. Nếu cái máy quay có chìm cùng tàu Titanic thì chiếc hòm vẫn kín bưng. Mà điều đó cũng không quan trọng. Chiếc máy này có thể làm việc ngon lành cả dưới nước.
Anh tháo hòm đựng máy khỏi đuôi xe, liếc nhìn ánh đèn rực sáng nơi cửa sổ căn hộ của Sandy, rồi giật chiếc hòm lẫn túi đồ và đi vào sân trong.
Chết tiệt, đến nơi rồi anh lại sợ muốn chết. Biết nói gì với cô đây? Rằng phút trước anh còn đang ngồi trong phòng khách ở Los Angeles, ráng thư giãn sau ba tháng quay phim quần quật trong rừng nhiệt đới khắc nghiệt, thế mà phút sau anh đã rú ga trên đường cao tốc đi về Phoenix, với những thứ mang theo chỉ là chiếc máy quay, một cặp đồ lót với áo phông nhồi trong túi hành lý thôi sao?
Hay anh sẽ bảo Sandy rằng ở Los Angẹles, đột nhiên cả cuộc đời anh, cả sự tồn tại của anh trở nên vô định và hư ảo đến nỗi anh suýt phát hoảng, không thể nhớ được một giây phút hạnh phúc nào trong năm qua - hạnh phúc thật sự ấy?
Nhưng rồi anh nhớ đến chuyến đi tới sở thú Phoenix cùng Sandy vào lần cuối ở thành phố. Lúc ấy anh đã hạnh phúc. Thực ra McCade đã hạnh phúc suốt chuyến thăm hai tuần của mình. Họ đã dành trọn hai ngày xem hết phim này đến phim khác - vào rạp chiếu phim phức hợp ngay khi nó mở suất chiếu đầu, và ở đó đến khi rạp đóng cửa, xem liền sáu phim khác nhau, sống bằng bỏng ngô, soda và kem. Họ cũng đã cuốc bộ ra ngoài sa mạc tìm rắn chuông nhỏ và thỏ rừng tai to như hai đứa trẻ đến từ đường phố New Jersey đương đầu với sự hoang dã của Arizona. Họ đã cười đến đau cả bụng.
Sandy là bạn thân nhất của anh, là bạn tâm tình, là hòn đá tảng giữ anh khỏi ngụp nơi cát lún.
Sandy xinh đẹp rạng ngời với nụ cười e lệ và đôi mắt xanh trong nhất anh từng thấy. Sandy thông minh, lộng lẫy và tài năng, nhưng hoàn toàn không nhận biết được những điều đó trong chính bản thân mình. Cô không tự kiêu, không hề biết mình đặc biệt nhường nào. Khi nhìn vào gương, Sandy vẫn chỉ thấy một cô bé vụng về mặc quần áo không vừa cỡ, cô bé sống trong khu ổ chuột ở vùng ngoại ô thịnh vượng của thành phố New York, nơi lũ học sinh cấp ba phải xem bạn được bố mua cho loại xe gì rồi mới quyết định có chơi với bạn hay không. Nhưng Sandy không có bố, và mẹ cô còn không thể mua xe cho chính mình chứ đừng nói là mua cho Sandy.
Cô bé ấy đã luôn cố tỏ ra điềm nhiên và vui vẻ, nhưng cảm giác thiếu thốn kia chưa bao giờ biến mất hoàn toàn.
Đặt đồ lên sàn, anh bấm chuông cửa.
Cánh cửa mở toang, nụ cười ấm sáng của Sandy lan tỏa khắp hành lang. Nhưng sự chào đón trong mắt cô nhanh chóng chuyển thành nỗi kinh hoàng không che giấu.
“Ôi, McCade!” Cô bước lui. “Người anh đầy bùn kìa.”
Nước và bùn trên người anh nhỏ tong tong, từ đám tóc ướt trên đỉnh đầu cho tới gót của đôi ủng cao bồi màu đen.
“Đứng im,” cô ra lệnh, cầm cả máy quay lẫn túi đồ khỏi tay anh và mau lẹ mang chúng qua thảm sang sàn bếp lót vải sơn, nơi bùn dễ cọ sạch hơn.
“Cởi ra,” cô yêu cầu, quay lại và trỏ vào bộ trang phục đẫm bùn của anh. “Cởi hết ngoài này. Anh đi thẳng vào nhà tắm, không được ngó ngang ngó dọc, thấy tiền cũng không được dừng lại nhặt đấy nhé.”
McCade dựa vào cửa, khoanh tay. “Sandy, cô em thân mến của tôi, em định bắt anh cởi quần áo ngoài hành lang thật hả?”
“Chứ sao nữa, em bắt đấy.” Cô cũng khoanh tay, cười ngọt ngào với anh. “Em vừa mới giặt thảm, anh thân mến ạ.”
Tóc nàng buông xõa quanh vai, gương mặt mộc không trang điểm trông tươi tắn, sáng sủa và trẻ hơn nhiều so với tuổi hai bảy của mình. Đứng từ quan điểm nghệ sĩ mà nói thì khuôn mặt nàng quá gần với sự hoàn mỹ. Gương mặt trái xoan gần như hoàn hảo, vầng trán cao rộng, gò má cân đối đẹp kì lạ mỗi khi nàng cười. Mũi không quá lớn không quá nhỏ, cái cằm có vẻ hơi vuông vức so với gương mặt, nếu có ai đó một mực muốn tìm khuyết điểm trên mặt nàng. Cặp môi đầy, khuôn miệng rộng hé nở nụ cười khoe hàm răng trắng đều đặn. Nhưng đặc biệt nhất là đôi mắt nàng...
Với vẻ thanh tú đầy quyến rũ, chúng mang sắc xanh xám mãnh liệt đến nỗi tưởng như không màu. Không như những cặp mắt xanh tầm thường khác, như mắt của chính anh chẳng hạn, đôi mắt Sandy không có lấy một ánh vàng hay màu lá trộn vào. Chúng mang màu xanh xám tinh khiết với hàng ngàn tia sét nhỏ sáng trắng phóng từ con ngươi cho tới rìa mống mắt. Sandy thực sự có đôi mắt thần thánh.
McCade đã kiếm tìm khắp thế giới một cặp mắt như của Sandy, nhưng lần nào cũng trắng tay.
Lúc này đôi mắt đầy vẻ chất vấn ấy đang quan sát anh một cách kỹ càng từ đầu đến chân.
“Trông em được đấy, Sand,” anh mỉm cười và nói trong khi nặng nề hạ mình xuống bậc thang và bắt đầu kéo ủng ra.
“Trông anh như quỷ ấy,” cô trả lời. “Bộ râu là thế nào đấy hả chàng Gấu?”
Khó mà nói chính xác McCade trông ra sao bên dưới cả đám bùn đó. Mái tóc đẫm nước được buộc bằng sợi dây sẫm màu dài quá vai cả chục phân, toàn bộ nửa dưới khuôn mặt đẹp trai bị che phủ bởi bộ râu loăn xoăn. Cái mũi thì chỉ có thể là của McCade - dài thẳng, rất lớn và nổi bật nhất trên khuôn mặt. Nhưng chỉ cho tới lúc anh cười thôi.
Anh lại cười với cô, kiểu cười toét miệng quen thuộc. Bộ râu đã che khuất lúm đồng tiền hai bên má, nhưng hàm răng anh lại trắng hơn do tương phản với màu sẫm của đám râu xoăn. McCade có vẻ mệt mỏi, quanh mắt anh có nhiều nếp nhăn hơn lần cuối cô gặp. Và có thêm những tia sáng lấp lánh kỳ lạ trong đôi mắt xanh khi anh nhìn cô nữa.
“Anh mới làm một chuyến ‘trở về tự nhiên’ ở Nam Mỹ.” ‘Chàng Gấu’ rũ mình khỏi chiếc áo khoác da.
“Và anh quên mang theo dao cạo râu.”
McCade cười nhăn nhở nhưng không chối. Chiếc áo phông đen cũng ướt đầm, anh nhanh chóng kéo nó qua đầu.
Cơ bắp. McCade đã có thân hình đẹp ngay từ hồi cấp hai khi họ gặp nhau lần đầu, anh học lớp bảy còn cô học lớp sáu. Sandy đã hết sức nhanh chóng miễn dịch với hình ảnh cơ thể hoàn hảo như tạc của anh. Thậm chí giờ đây cô có thể đi chơi với McCade và hoàn toàn dửng dưng trước chuyện anh lực lưỡng tới mức đạt điểm hai lăm trên thang từ một đến mười, dửng dưng ngay cả khi phụ nữ thở gấp và chết ngất xung quanh họ.
À, có lẽ cũng không phải là hoàn toàn dửng dưng.
Nếu hoàn toàn dửng dưng thì cô sẽ chẳng đứng đó, ngắm nhìn anh lột chiếc quần bò ướt khỏi cặp đùi vạm vỡ, bỗng nhiên nhận thức một cách đau đớn là đã gần bốn năm cô chưa gần gũi đàn ông.
Cô mỉm cười với mình. Với chút ít may mắn thì điều đó sẽ thay đổi, sớm thôi.
“Có gì buồn cười thế?” McCade hỏi, đánh vật với chiếc quần để kéo nó xuống dưới mắt cá.
“Cuộc đời em,” Sandy nói. “Tắm đi, rồi em sẽ kể cho anh nghe những chi tiết đẫm máu.”
Sandy toe toét cười, tưởng tượng điều mà bà Hobbs ở nhà đối diện sẽ nghĩ nếu bà ta nhìn lén qua lỗ thông trên cửa nhà cô ngay lúc này.
McCade đứng đó, mặc độc cái quần đùi màu xanh cổ vịt, đang nhét ngón tay xuống chun quần trắng và nhìn cô. “Em có chắc là muốn anh cởi hết không?” anh hỏi, một chân mày nhướng lên.
“Không, không, McCade,” cô vội vàng nói. “Thế là đủ rồi. Dẫu là người như anh thì chắc cũng không đến nỗi trét bùn vào đồ lót đâu.”
“Đừng giặt áo da của anh nhé,” anh nói và biến mất vào hành lang dẫn ra phòng tắm.
“Dĩ nhiên, em sẽ không giặt đâu,” Sandy lẩm bẩm, cúi đầu nhặt đám quần áo bẩn. Sau khi thả giày và áo khoác lên sàn bếp, cô để những thứ còn lại vào máy giặt, đoạn quay lại túm chiếc quần đùi ướt đẫm McCade vừa liệng lên sàn nhà trước cửa phòng tắm. Xanh cổ vịt à. McCade mặc màu này đẹp đấy. Mà anh cũng sẽ đẹp nếu không mặc.
Xấu hổ chưa, Cassandra Kirk, cô trách mình trong thầm lặng, sao mày lại có những ý nghĩ dâm đãng về anh bạn thân McCade được chứ. Mười lăm năm qua anh ấy đã thể hiện quá ư rõ ràng rằng họ là bạn bè vĩnh viễn. Vớilại, một người đàn ông thường hẹn hò với người mẫu và minh tinh sẽ chẳng đời nào ngó đến mình lần thứ hai đâu.
Thở dài, cô vào phòng ngủ lục lọi tủ quần áo kiếm chiếc áo choàng bằng vải bông cũ của mình. Mặc dù có màu hồng, nó là cái áo choàng rộng nhất và ít diêm dúa nhất của cô.
Tiếng vòi sen xối ào ào, hơi nước bốc ra từ cửa nhà tắm. Sandy đẩy cửa, cất cao giọng để McCade có thể nghe thấy qua tiếng nước chảy.
“Em treo áo choàng lên cửa nhé,” cô nói, “khăn tắm sạch trên giá ấy, biết chưa?”
“Em biết anh thực lòng muốn gì không?” Giọng khàn của McCade vang lên từ sau mành tắm.
“Em hơi sợ hỏi đấy,” Sandy lẩm bẩm. “Gì nào?”
McCade kéo mành ra một chút và ló mặt nhìn cô. Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh như thế. Ánh mắt thật đáng sợ, đầy vẻ đói khát, khuôn mặt đanh lại nghiêm nghị. Trông anh như loài săn mồi vậy. Hẳn là do bộ râu, Sandy nghĩ. Tuy nhiên, điều gì đó vẫn thôi thúc cô hỏi, “Anh ổn không McCade?”
“Anh thèm bia quá,” anh nói như thể không nghe thấy tiếng cô, rồi đóng mành lại.
Đứng dưới dòng nước ào ạt trút xuống từ vòi sen, McCade nhắm mắt, để toàn lực của tia nước giội vào đầu. Lạy Chúa lòng lành, anh không ổn. Anh bị suy nhượctâm lý, rối loạn tâm thần, và hiện tại khi đã ở đây, dường như anh không thể cất lời cho cô biết lý do mình tới. Em có biết anh thực lòng muốn gì không? McCade đã hỏi. Nhưng anh không trả lời thật lòng. Là em đấy, anh muốn nói thế. Mình nên bước khỏi buồng tắm và ôm chầm lấy nàng. Chắc hẳn nàng đang mặc một món đồ ngủ nhỏ nhắn ngốc nghếch bên dưới lớp áo choàng tắm kia.
McCade rên rỉ rồi kéo trí óc quay lại vấn đề trước mắt. Mình sẽ phải bảo nàng, mình sẽ phải nói. Đó chẳng phải là lý do mình đến đây sao?
Anh tắt vòi. Đám vòng nhựa trượt rít trên thanh kim loại khi anh kéo mành ra và túm chiếc khăn Sandy đã đặt phía ngoài. Anh sẽ lau khô người, ra phòng khách, uống bia, rồi gom lấy can đảm trong khi lắng nghe Sandy kể về những vấn đề trong công việc hiện thời của nàng. Sau đó anh sẽ hít một hơi và nói cho nàng biết... gì nhỉ? Rằng anh cần nàng ư? Rằng anh muốn nàng hơn anh từng muốn bất kỳ ai hay thứ gì ư? Rằng Chúa giúp anh - anh gần như chắc chắn trăm phần trăm là anh đã yêu nàng mất rồi?
Thậm chí McCade còn không chắc mình có thể nói ratừ ấy.
Một chai bia mở sẵn đang chờ anh trên chiếc bàn nhỏ trong phòng khách. Sandy đang ngồi cuộn chân trên một đầu đi-văng. Anh kéo chặt thắt lưng áo choàng và ngồi xuống cạnh cô.
“Màu hồng hợp với bộ râu đấy,” cô nói. “Kể đi nào McCade, anh đã làm gì nào? Tung tăng trong rừng nhiệt đới hả? Kể đi mà.”
Nhưng anh lắc đầu trong khi uống một ngụm bia lớn. “Em kể trước.”
Cô quay đầu sang phía anh, cánh tay đặt lên lưng ghế. “Em vừa mới thắng một hợp đồng hoành tráng nhất.” Đôi mắt cô lấp lánh. “Anh biết Simon Harcourt là ai không?”
McCade trầm ngâm nhìn chai bia, khẽ cau mày rồi lắc đầu. “Không, anh chịu.”
“Ông ta là người nổi tiếng trong vùng đấy,” Sandy nói. “Tỉ phú, tay trắng làm nên nhé, lại hỗ trợ các hoạt động nghệ thuật và môi trường nữa. Mấy năm trước ông ấy đứng đầu nhóm chuyên trách đặc biệt về giáo dục và thực sự đã cải tổ cả hệ thống, ông ấy còn phát động một chương trình nhận thức về AIDS...” cô lắc đầu trong sự kính nể. “Đại khái là ông ấy đang chạy đua cho chức thống đốc, và em vừa mới ký hợp đồng với người của ông ấy. Em sẽ thực hiện tất cả các chiến dịch quảng cáo - ngay bây giờ họ muốn có năm đoạn - cùng với hai đoạn tài liệu tiểu sử, một đoạn mười phút và một đoạn ba mươi phút.”
McCade tươi cười với cô. “Tuyệt quá, Sand. Vai trò của em là gì? Nhà sản xuất à? Hay đạo diễn?”
“Cả hai. Thực ra, có khi em cũng quay phim nữa.”
“Anh đang nghỉ giữa các dự án đấy, em cần người giúp không?”
Sandy chằm chằm ngó anh một cách ngờ vực. “Anh đùa hả?” Nhưng rồi cô lắc đầu. “Một phần tư lương của anh em cũng chẳng đủ sức trả đâu.”
McCade nhún vai. “Cứ trả anh lương tối thiểu đi. Vụ này nghe vui đấy, và...”
Cô lao vào anh, quàng hai tay quanh cổ, ôm anh thân thiết như những người bạn chí cốt. Vẫn cầm chai bia, McCade vòng tay quanh người cô, nhắm mắt và hít hà mùi hương thanh sạch trên tóc cô. Trời đất, nàng mềm mại, ấm áp và ngọt ngào quá. Sao anh phải chờ quá lâu mới nhận ra rằng tất cả những gì anh muốn ở ngay trước mắt chứ?
Cô hơi lui lại, rạng rỡ cười với anh. “Được, em thuê anh,” cô nói, đoạn cau mày. “Sẽ mất ba bốn tuần mới có đủ các cảnh phim em cần đấy.”
“Anh không định đi đâu đâu.” McCade chăm chú nhìn vào mắt cô. Chúa ơi, nàng có cảm thấy tim mình đang đập không? Anh nuốt nước bọt. Mình phải nói. “Nghe này, Sand...”
“Còn việc nữa em phải kể cho anh.” Cô buông anh ra và ngồi xuống đi-văng. Cô mỉm cười với anh, nụ cười say đắm vừa thích thú vừa ngượng ngập. “McCade, em đang yêu.”
McCade chằm chằm nhìn cô. “Yêu á?”
Sandy gật đầu, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc. “Cuối cùng em đã gặp người đàn ông trong mộng của mình,” cô nói. “Vào tuần trước. Tên anh ấy là James Vandenberg.Chính xác là James Austin Vandenberg đệ tứ, anh tin nổi không? Anh ấy là tay phải của Harcourt. Có bằng luật của Harvard, thông minh, tử tế, cao ráo, gần cao bằng anh. Đẹp trai tàn bạo luôn, tóc đen dợn sóng và đôi mắt nâu nhìn muốn chết ấy. Anh ấy độc thân, thẳng thắn, ba mươi tuổi, chưa có bạn gái...”
Lời nói của Sandy vang lên bên tai McCade trong khi anh tiếp tục nhìn cô chằm chằm. Nàng đang yêu. Yêu một người khác. Cả ruột gan lẫn tâm trí anh đều xáo trộn. Nỗi thất vọng bện chặt với cơn giận dữ điên cuồng. Khốn kiếp, sao mày không về từ tuần trước? Sao mày không hiểu cảm xúc của mình từ mấy tháng trước, lần cuối mày đến thăm nàng? Anh tức giận, đau đớn và choáng váng - choáng váng vì vận may siêu phàm của nhà McCade có vẻ cuối cùng đã cạn. Anh cẩn trọng đặt chai bia lên bàn, ngạc nhiên vì tay mình không run.
“Anh ta ở đây à?” thình lình McCade hỏi, ngắt lời cô.
“Cái gì cơ?”
“Anh ta đang ở đây à?”
Hai má cô đỏ bừng khi hiểu ra ý anh. “Không!”
“Sao không?”
“Em chỉ mới gặp anh ấy tuần trước...”
“Nếu đó thật sự là tình yêu, thì em chờ gì nữa hả Sandy?”
Sandy rời mắt khỏi ánh nhìn sắc như dao của McCade, ngồi dậy, sau đó lại sụp xuống, đoạn bật cười, âm thanh đanh gọn và không có chút hài hước nào. Cô khẽ lắc đầu, vén tóc khỏi mặt. “Nếu anh cứ muốn biết thì sự thật là James thậm chí còn không biết em tồn tại, được chưa? Vui chưa nào McCade?”
Không. Không, anh không vui. Nhưng sao lại không chứ? Sao anh không cảm thấy nhẹ nhõm nhỉ? Sandy chưa thực sự dính dáng tới gã này - gã luật sư tử tế, thông minh với cái tên dài lòng thòng nghe đầy danh giá. Gã này chắc chắn là đối tượng hoàn hảo cho nàng, và chắc chắn sống với gã sẽ dễ hơn với anh rất nhiều.
“Kể về em và James thế thôi,” cô nói. “Kể cho em nghe về rừng nhiệt đới đi...”
“Kirk, mai anh kể được không?” McCade hỏi. “Anh, ừm... giờ anh mệt lử rồi. Chỉ là, em biết đấy, anh đến lúc kiệt sức rồi và...”
Mắt Sandy tròn xoe vì ngạc nhiên. “Vâng, tất nhiên rồi.” Cô nhìn anh kỹ hơn. “Anh ổn thật chứ McCade? Trông anh hơi xanh đấy.”
“Chắc tại trận ốm thôi,” anh nói dối vụng về.
Cô nhìn anh, gương mặt xinh đẹp nghiêm nghị, đôi mắt nghiêm trang. “Clint này,” rốt cuộc cô nói, “anh sẽ cho em biết nếu gặp vấn đề thật.sự phải không?”
Anh liếc cô. “Dĩ nhiên. Em là bạn thân nhất của anh mà,” anh nói đơn giản. “Nhưng thật đấy, anh chỉ... mệt thôi.”
Cô cười với anh, và McCade ép mình cười lại, ráng che giấu sự thật là trái tim anh đã vỡ thành hàng triệu mảnh.
@by txiuqw4